Chương 15
Tôi nghĩ đời này sai lầm lớn nhất mà mình phạm phải chính là chia rẽ đôi uyên ương Tần Sở và Hứa Tử Mặc.
Cha tôi là một quân nhân, bởi vì một đồng đội trong lúc diễn tập nhiệm vụ mắc lỗi nên đã hy sinh. Lúc còn nhỏ xíu, tôi ngây thơ ngốc nghếch rúc vào lòng mẹ khi nghe tin dữ, có chút không hiểu sao tự nhiên cha lại chết.
Chết là gì? Là không còn gặp lại được nữa sao?
Tuổi bé tý không hiểu được khái niệm chết là như thế nào, nhưng mỗi lần nghĩ đến cha không còn nữa tôi lại bi thương khóc nức nở không ngừng. Mẹ ôm tôi ngồi đó cả đêm, tôi khóc đến mệt lả người rồi chìm vào giấc ngủ không hay, khi ông nội lay tôi dậy, người ông đã từng chinh chiến vô số lần trên chiến trường kia cũng ôm tôi khóc như một đứa trẻ.
Thì ra mẹ tôi cũng không còn nữa.
Mẹ vì đau lòng không thấu nên thả mình xuống từ sân thượng, cơ thể bị dập nát nặng nề. Đến nỗi nhân viên trong nhà tang lễ cũng đề nghị không nên cho đứa nhỏ nhìn thấy. Vì vậy đến cơ hội nhìn mặt mẹ lần cuối cùng cũng không có.
Dường như chỉ trong một đêm, tôi bỗng trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, còn là một đứa trẻ mồ côi hay được miêu tả trong bài tập làm văn dù thầy cô có chấm điểm nhưng chưa từng xem là thật.
Cuộc sống rực rỡ êm ấm của tôi thoáng chốc trở nên u ám, tuy biết rằng còn có ông nội bên cạnh nhưng tôi hiểu rõ mình sẽ không còn được nhận sự nuông chiều bất tận của cha mẹ nữa. Bàn ghế trong nhà một cái cũng chưa từng dịch chuyển nhưng nơi này không còn gọi là nhà nữa. Tôi vẫn đi học bình thường, vai đeo cặp sách tối đến làm bài tập như thường lệ, chỉ là càng ngày càng khép kín.
Tuổi thơ của người khác có lẽ ngập tràn niềm vui, mà ký ức tuổi thơ của tôi lại chỉ rõ mồn một bức ảnh đen trắng của cha mẹ trên tủ thờ cùng bóng lưng cô độc của ông nội.
Rồi bỗng một ngày ông dẫn tôi đi, rời khỏi thành phố nơi mẹ tôi đã sống và làm việc đến một thành phố mới.
Tại nơi đó tôi gặp Tần Sở.
Anh rất lợi hại, trên người luôn mặc tây trang đẹp đẽ và hay nói những chuyện tôi nghe không hiểu. Nhưng hình như anh không thích chơi với tôi, vì ông tôi và ông của anh từng là chiến hữu vào sinh ra tử nên lần nào cũng phải dẫn tôi theo cùng.
Nhiêu đó thôi cũng không ngăn được tôi dần dần yêu anh.
Mỗi lần nhóm người đó đi ra ngoài chơi với nhau, tôi chỉ ngồi lặng lẽ một góc nhìn bóng dáng đẹp trai tiêu soái của anh, sẽ cảm nhận được ánh sáng ấm áp le lói qua tầng bóng tối dày đặc trong tôi. Dáng vẻ anh khiến tôi hâm mộ không thôi, bên cạnh luôn có đầy ắp bạn bè đếm không xuể, vĩnh viễn sẽ không thấy cô đơn, vĩnh viễn sẽ không thấy lạnh lẽo.
Nếu như tất cả mọi người trên thế gian này đều do Nữ Oa nương nương tùy ý dùng cành liệu nặn thành tượng đất thì Tần Sở và Hứa Tử Mặc chính là do trời định sẵn, được nhào nặn cẩn thận hơn. Tôi quen Tần Sở cũng được 18 năm, thời điểm quan hệ tốt lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường. Nhưng Hứa Tử Mặc và Tần Sở chỉ mới gặp mặt một lần đã trở nên thân thiết như bạn lâu năm.
Hai thanh niên cực kỳ ưu tú, đều chưa bao giờ quen bạn gái, ở tuổi thanh xuân bồng bột xốc nổi nảy sinh tình cảm vượt lên cả quan hệ bạn bè không có gì là lạ cả. Câu chuyện tình yêu của bọn họ giống như một cuốn tiểu thuyết, cái kết có hậu mỹ mãn, mà tôi trong đó chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi, một vai phụ đến lời thoại cũng không có.
Tôi thầm thích Tần Sở, cũng không hy vọng mình có thể đường đường chính chính ở cạnh anh.
Nếu cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua như thế có lẽ giữa tôi và Tần Sở sẽ không có thêm bất kỳ dây dưa nào khác nữa. Anh như đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, cao đến thế, xa đến thế, cho dù tôi có cố gắng cách mấy cũng không thể nào chạm tay tới.
Biến cố xảy ra khi ông nội ngã bệnh.
Lúc ấy Tần Sở và Hứa Tử Mặc đã ở bên nhau, hai người tin tưởng bạn bè xung quanh mình rất kín miệng nên không che giấu ân ái ở trước mặt họ. Tôi tự dặn lòng chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng tưởng tượng đến cảnh nụ cười của anh, sự dịu dàng của anh sau này sẽ mãi dành cho một người khác, tôi lại càng thấy đau đớn.
Còn trẻ người non dạ, tôi không hiểu rõ cái chết cho lắm, chờ đến lúc hiểu ra rồi thì cuộc sống của tôi đã thành một màu đen tối. Chút ánh sáng ít ỏi mà Tần Sở mang đến có thể không đáng bao nhiêu nhưng đó là duy nhất trong tim tôi.
Chỉ là bây giờ ngay cả chút ánh sáng nhỏ này cũng bị lấy mất.
Lúc còn trẻ ông nội bị chấn thương quá nhiều dẫn đến chức năng tự phục hồi của cơ thể cũng kém đi. Tôi đến thăm ông mỗi ngày sau giờ học, dù bác sĩ có giỏi cách mấy thì tình hình sức khỏe của ông cũng ngày một xấu đi, cuối cùng vị bác sĩ đó khuyên tôi hãy chuẩn bị tâm lý.
Cái chết không còn là chuyện xa lạ với tôi nữa, nhưng khi thật sự phải đối mặt với nó thì tôi không thể nào bình tĩnh được. Tôi xin nghỉ học để ở lại bệnh viện chăm sóc ông mỗi ngày, thời điểm đó ông còn không có sức đứng dậy nói chi là bước đi.
Một người lính dành cả đời làm những nhiệm vụ cao cả như vậy giờ đây đang nằm trên giường bệnh cắm ống dẫn tiểu, thậm chí đi vệ sinh cũng không thể tự làm.
Ông nội chắc là không yên tâm về tôi, mấy ngày gần đây khi nắm tay tôi đều không kiềm được nước mắt giàn giụa. Tôi đã sớm không còn cha mẹ, nếu ông nội cũng không còn thì tôi ngay cả một người để nương tựa vào cũng không có.
Một ngày nọ ông đột nhiên hỏi tôi có nguyện vọng gì không. Ngày đó có lẽ là do hồi quang phản chiếu*, dáng vẻ tiều tụy của ông nội có sức sống hơn rất nhiều. Ông nắm tay tôi nói rằng cả đời ông chưa thật sự làm được gì cho tôi, ông muốn trước khi chết có thể thực hiện một nguyện vọng cho tôi mới yên lòng nhắm mắt.
(*hồi quang phản chiếu: hiện tượng người trước khi chết thường minh mẫn lạ thường.)
Tôi chưa bao giờ là người gan dạ, vậy mà hôm đó lại buột miệng nói rằng tôi muốn ở bên cạnh Tần Sở. Tôi biết mình rất ích kỷ, nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất tôi có thể có được Tần Sở. Giống như người sắp chết đuối liều mạng nắm chặt cọng cỏ cuối cùng trong tay, tôi liều mạng muốn giữ lấy ánh sáng của cuộc đời mình.
Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không thể giữ được.
Ông nội của Tần Sở nghe thấy yêu cầu như vậy hơi chút do dự, nhưng nhìn người đồng chí cũ đã sắp bước qua thế giới bên kia, ông cũng cắn chặt răng cuối cùng gật đầu đồng ý. Ông nội thở phào một hơi, nửa đêm trong lúc ngủ bình yên ra đi.
Thế là một đứa trẻ mồ côi con nhà lính là tôi cứ như vậy dọn vào nhà Tần Sở.
Tần Sở đương nhiên là không đồng ý, ông nội Tần Sở thật sự là người rất cứng rắn, không chỉ liên lạc với cha mẹ của Hứa Tử Mặc nói con trai họ là đồng tính luyến ái mà còn phái người ngày ngày theo dõi Tần Sở đến tận lúc anh về tới nhà của tôi và anh. Cuối cùng Hứa Tử Mặc bị đưa sang Anh Quốc, còn Tần Sở cũng coi như hết hy vọng, mỗi ngày đều quy củ trở về nhà, không cần ông nội cử người theo dõi nữa.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, anh chắc chắn ghét cay ghét đắng tôi. Buổi tối nằng nặc đòi ngủ trên sô pha, nhất quyết không đụng vào đồ tôi nấu. Chỉ là lúc ấy tôi còn chút khờ dại, luôn nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng đối xử tốt với anh, Tần Sở có khi sẽ thích tôi hơn một chút.
Cứ như vậy suốt mười năm, một chút thích cũng không có.
Nửa năm sau khi Hứa Tử Mặc đi, Tần Sở thường ngày nhìn tôi cũng không còn trưng ra vẻ mặt chán ghét nhiều như lúc đầu nữa. Tôi cứ tưởng anh đã chầm chậm quên Hứa Tử Mặc, trong lòng dâng lên chút hy vọng.
Chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi kia cũng đã sớm bị đánh tan nát.
Hôm ấy Tần Sở uống say, đầu óc mơ màng trở về. Tôi đỡ anh lên giường nằm, vừa định đi lấy khăn lau mặt cho anh thì trên cổ bỗng bị một lực mạnh mẽ túm trở về.
Anh nặng hơn tôi rất nhiều, cánh tay cũng tràn đầy sức lực. Tôi bị anh đè dưới thân, mặc kệ đẩy thế nào cũng vô dụng. Tần Sở chôn mặt vào cổ tôi ngửi mạnh vài cái, sau đó cắn xuống.
Cả người tôi run lên, trong phút chốc cả động tác đẩy cũng quên mất. Có thể sâu trong tiềm thức tôi luôn hy vọng phát sinh chuyện như thế với Tần Sở nên thôi không vùng vẫy nữa. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười lạnh của anh, nhưng mà não đã nhão nhẹt như bùn rồi, anh cũng chẳng còn hơi đâu mà tự cân nhấc nữa.
Lúc say anh không hề biết nhẹ nhàng là gì, tôi bị anh cắn đau cũng chỉ dám khẽ hừ nhẹ một tiếng. Tôi nghĩ anh biết người nằm dưới thân anh là tôi nên cũng không cần vuốt ve gì, anh cắn môi tôi rồi lột quần áo ra.
Không có phòng hộ,không có bôi trơn tôi đành cắn răng tiếp nhận anh đi vào, cả người đau đến run rẩy. Dù là vậy thì tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào vì có thể cùng Tần Sở phát sinh quan hệ thân mật.
Một lúc sau, động tác của Tần Sở trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Tôi cho là anh đang thấy thương tiếc tôi nên chủ động vươn tay ra ôm eo anh, ngay sau đó tôi nghe anh kề tai tôi thì thầm gọi tên Hứa Tử Mặc.
Chợt bừng tỉnh lại nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt.
Từ khi nào nhận ra anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu tôi?
Hẳn là từ lúc đó đi.
Rõ ràng đang làm chuyện đó với tôi nhưng lại gọi tên một người khác. Sự dịu dàng của anh, nụ hôn của anh, đều chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi chỉ là thế thân của người đó sau mỗi lần anh say mà thôi.
Tôi nghe anh kêu tên Hứa Tử Mặc, trong lòng bi thương đến rơi nước mắt lại không hề phát ra âm thanh nào. Tần Sở phát tiết xong trực tiếp lăn qua một bên ngủ, còn tôi phải tự đi vệ sinh miệng vết thương cùng ga giường bị bẩn.
Tất cả đều là báo ứng của tôi, là do tôi tự làm tự chịu.
Nhớ đến quá khứ, lòng ngực dường như vẫn còn chất chứa những đau thương không thể nào vơi đi. Cầu Cầu rên rỉ một tiếng khiến tôi khôi phục tinh thần mới phát hiện Tần Sở và Hứa Tử Mặc đã quay về phòng ngủ.
Hứa Tử Mặc mệt mỏi thiếp đi, Tần Sở giúp cậu ấy mặc áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng. Phòng khách còn vương lại hơi thở ái muội ban nãy, trên sô pha cũng đọng lại vệt nước mờ ám.
Vốn tưởng Tần Sở sẽ hài lòng thỏa mãn, nhưng anh lại đi tới ban công, châm một điếu thuốc lặng lẽ hút.
Anh và Hứa Tử Mặc đã làm hòa, tôi nên vui mừng mới đúng.
Hai người họ sẽ sống hạnh phúc, còn tôi, một người dưng qua đường đã từng làm xáo trộn cuộc sống của bọn họ sẽ mãi mãi biến mất, không bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa.
Chỉ là nghĩ đến niềm hạnh phúc kia không có phần nào dành cho tôi, lòng vẫn cực kỳ cực kỳ đau đớn.
- Hết chương 15 -
Tác giả có lời muốn nói: Câu văn cuối cải biên từ một câu trong tiểu thuyết "Em chờ anh đến năm 35 tuổi" của tác giả Nam Khang Bạch Khởi. Thật sự thì tôi thấy Tần Sở hận Cố An Trạch cũng là chuyện bình thường...
Nhưng theo như một vài bình luận của độc giả thì một người đang ở bên mình bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng mà lại chưa từng phát hiện, cuối cùng vốn có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn chút để Cố An Trạch rời đi mà lại sử dụng hình thức bạo lực thế kia, đối với chuyện tự sát của Cố An Trạch, Tần Sở cũng có một phần trách nhiệm.
Cha tôi là một quân nhân, bởi vì một đồng đội trong lúc diễn tập nhiệm vụ mắc lỗi nên đã hy sinh. Lúc còn nhỏ xíu, tôi ngây thơ ngốc nghếch rúc vào lòng mẹ khi nghe tin dữ, có chút không hiểu sao tự nhiên cha lại chết.
Chết là gì? Là không còn gặp lại được nữa sao?
Tuổi bé tý không hiểu được khái niệm chết là như thế nào, nhưng mỗi lần nghĩ đến cha không còn nữa tôi lại bi thương khóc nức nở không ngừng. Mẹ ôm tôi ngồi đó cả đêm, tôi khóc đến mệt lả người rồi chìm vào giấc ngủ không hay, khi ông nội lay tôi dậy, người ông đã từng chinh chiến vô số lần trên chiến trường kia cũng ôm tôi khóc như một đứa trẻ.
Thì ra mẹ tôi cũng không còn nữa.
Mẹ vì đau lòng không thấu nên thả mình xuống từ sân thượng, cơ thể bị dập nát nặng nề. Đến nỗi nhân viên trong nhà tang lễ cũng đề nghị không nên cho đứa nhỏ nhìn thấy. Vì vậy đến cơ hội nhìn mặt mẹ lần cuối cùng cũng không có.
Dường như chỉ trong một đêm, tôi bỗng trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, còn là một đứa trẻ mồ côi hay được miêu tả trong bài tập làm văn dù thầy cô có chấm điểm nhưng chưa từng xem là thật.
Cuộc sống rực rỡ êm ấm của tôi thoáng chốc trở nên u ám, tuy biết rằng còn có ông nội bên cạnh nhưng tôi hiểu rõ mình sẽ không còn được nhận sự nuông chiều bất tận của cha mẹ nữa. Bàn ghế trong nhà một cái cũng chưa từng dịch chuyển nhưng nơi này không còn gọi là nhà nữa. Tôi vẫn đi học bình thường, vai đeo cặp sách tối đến làm bài tập như thường lệ, chỉ là càng ngày càng khép kín.
Tuổi thơ của người khác có lẽ ngập tràn niềm vui, mà ký ức tuổi thơ của tôi lại chỉ rõ mồn một bức ảnh đen trắng của cha mẹ trên tủ thờ cùng bóng lưng cô độc của ông nội.
Rồi bỗng một ngày ông dẫn tôi đi, rời khỏi thành phố nơi mẹ tôi đã sống và làm việc đến một thành phố mới.
Tại nơi đó tôi gặp Tần Sở.
Anh rất lợi hại, trên người luôn mặc tây trang đẹp đẽ và hay nói những chuyện tôi nghe không hiểu. Nhưng hình như anh không thích chơi với tôi, vì ông tôi và ông của anh từng là chiến hữu vào sinh ra tử nên lần nào cũng phải dẫn tôi theo cùng.
Nhiêu đó thôi cũng không ngăn được tôi dần dần yêu anh.
Mỗi lần nhóm người đó đi ra ngoài chơi với nhau, tôi chỉ ngồi lặng lẽ một góc nhìn bóng dáng đẹp trai tiêu soái của anh, sẽ cảm nhận được ánh sáng ấm áp le lói qua tầng bóng tối dày đặc trong tôi. Dáng vẻ anh khiến tôi hâm mộ không thôi, bên cạnh luôn có đầy ắp bạn bè đếm không xuể, vĩnh viễn sẽ không thấy cô đơn, vĩnh viễn sẽ không thấy lạnh lẽo.
Nếu như tất cả mọi người trên thế gian này đều do Nữ Oa nương nương tùy ý dùng cành liệu nặn thành tượng đất thì Tần Sở và Hứa Tử Mặc chính là do trời định sẵn, được nhào nặn cẩn thận hơn. Tôi quen Tần Sở cũng được 18 năm, thời điểm quan hệ tốt lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường. Nhưng Hứa Tử Mặc và Tần Sở chỉ mới gặp mặt một lần đã trở nên thân thiết như bạn lâu năm.
Hai thanh niên cực kỳ ưu tú, đều chưa bao giờ quen bạn gái, ở tuổi thanh xuân bồng bột xốc nổi nảy sinh tình cảm vượt lên cả quan hệ bạn bè không có gì là lạ cả. Câu chuyện tình yêu của bọn họ giống như một cuốn tiểu thuyết, cái kết có hậu mỹ mãn, mà tôi trong đó chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi, một vai phụ đến lời thoại cũng không có.
Tôi thầm thích Tần Sở, cũng không hy vọng mình có thể đường đường chính chính ở cạnh anh.
Nếu cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua như thế có lẽ giữa tôi và Tần Sở sẽ không có thêm bất kỳ dây dưa nào khác nữa. Anh như đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, cao đến thế, xa đến thế, cho dù tôi có cố gắng cách mấy cũng không thể nào chạm tay tới.
Biến cố xảy ra khi ông nội ngã bệnh.
Lúc ấy Tần Sở và Hứa Tử Mặc đã ở bên nhau, hai người tin tưởng bạn bè xung quanh mình rất kín miệng nên không che giấu ân ái ở trước mặt họ. Tôi tự dặn lòng chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng tưởng tượng đến cảnh nụ cười của anh, sự dịu dàng của anh sau này sẽ mãi dành cho một người khác, tôi lại càng thấy đau đớn.
Còn trẻ người non dạ, tôi không hiểu rõ cái chết cho lắm, chờ đến lúc hiểu ra rồi thì cuộc sống của tôi đã thành một màu đen tối. Chút ánh sáng ít ỏi mà Tần Sở mang đến có thể không đáng bao nhiêu nhưng đó là duy nhất trong tim tôi.
Chỉ là bây giờ ngay cả chút ánh sáng nhỏ này cũng bị lấy mất.
Lúc còn trẻ ông nội bị chấn thương quá nhiều dẫn đến chức năng tự phục hồi của cơ thể cũng kém đi. Tôi đến thăm ông mỗi ngày sau giờ học, dù bác sĩ có giỏi cách mấy thì tình hình sức khỏe của ông cũng ngày một xấu đi, cuối cùng vị bác sĩ đó khuyên tôi hãy chuẩn bị tâm lý.
Cái chết không còn là chuyện xa lạ với tôi nữa, nhưng khi thật sự phải đối mặt với nó thì tôi không thể nào bình tĩnh được. Tôi xin nghỉ học để ở lại bệnh viện chăm sóc ông mỗi ngày, thời điểm đó ông còn không có sức đứng dậy nói chi là bước đi.
Một người lính dành cả đời làm những nhiệm vụ cao cả như vậy giờ đây đang nằm trên giường bệnh cắm ống dẫn tiểu, thậm chí đi vệ sinh cũng không thể tự làm.
Ông nội chắc là không yên tâm về tôi, mấy ngày gần đây khi nắm tay tôi đều không kiềm được nước mắt giàn giụa. Tôi đã sớm không còn cha mẹ, nếu ông nội cũng không còn thì tôi ngay cả một người để nương tựa vào cũng không có.
Một ngày nọ ông đột nhiên hỏi tôi có nguyện vọng gì không. Ngày đó có lẽ là do hồi quang phản chiếu*, dáng vẻ tiều tụy của ông nội có sức sống hơn rất nhiều. Ông nắm tay tôi nói rằng cả đời ông chưa thật sự làm được gì cho tôi, ông muốn trước khi chết có thể thực hiện một nguyện vọng cho tôi mới yên lòng nhắm mắt.
(*hồi quang phản chiếu: hiện tượng người trước khi chết thường minh mẫn lạ thường.)
Tôi chưa bao giờ là người gan dạ, vậy mà hôm đó lại buột miệng nói rằng tôi muốn ở bên cạnh Tần Sở. Tôi biết mình rất ích kỷ, nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất tôi có thể có được Tần Sở. Giống như người sắp chết đuối liều mạng nắm chặt cọng cỏ cuối cùng trong tay, tôi liều mạng muốn giữ lấy ánh sáng của cuộc đời mình.
Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không thể giữ được.
Ông nội của Tần Sở nghe thấy yêu cầu như vậy hơi chút do dự, nhưng nhìn người đồng chí cũ đã sắp bước qua thế giới bên kia, ông cũng cắn chặt răng cuối cùng gật đầu đồng ý. Ông nội thở phào một hơi, nửa đêm trong lúc ngủ bình yên ra đi.
Thế là một đứa trẻ mồ côi con nhà lính là tôi cứ như vậy dọn vào nhà Tần Sở.
Tần Sở đương nhiên là không đồng ý, ông nội Tần Sở thật sự là người rất cứng rắn, không chỉ liên lạc với cha mẹ của Hứa Tử Mặc nói con trai họ là đồng tính luyến ái mà còn phái người ngày ngày theo dõi Tần Sở đến tận lúc anh về tới nhà của tôi và anh. Cuối cùng Hứa Tử Mặc bị đưa sang Anh Quốc, còn Tần Sở cũng coi như hết hy vọng, mỗi ngày đều quy củ trở về nhà, không cần ông nội cử người theo dõi nữa.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, anh chắc chắn ghét cay ghét đắng tôi. Buổi tối nằng nặc đòi ngủ trên sô pha, nhất quyết không đụng vào đồ tôi nấu. Chỉ là lúc ấy tôi còn chút khờ dại, luôn nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng đối xử tốt với anh, Tần Sở có khi sẽ thích tôi hơn một chút.
Cứ như vậy suốt mười năm, một chút thích cũng không có.
Nửa năm sau khi Hứa Tử Mặc đi, Tần Sở thường ngày nhìn tôi cũng không còn trưng ra vẻ mặt chán ghét nhiều như lúc đầu nữa. Tôi cứ tưởng anh đã chầm chậm quên Hứa Tử Mặc, trong lòng dâng lên chút hy vọng.
Chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi kia cũng đã sớm bị đánh tan nát.
Hôm ấy Tần Sở uống say, đầu óc mơ màng trở về. Tôi đỡ anh lên giường nằm, vừa định đi lấy khăn lau mặt cho anh thì trên cổ bỗng bị một lực mạnh mẽ túm trở về.
Anh nặng hơn tôi rất nhiều, cánh tay cũng tràn đầy sức lực. Tôi bị anh đè dưới thân, mặc kệ đẩy thế nào cũng vô dụng. Tần Sở chôn mặt vào cổ tôi ngửi mạnh vài cái, sau đó cắn xuống.
Cả người tôi run lên, trong phút chốc cả động tác đẩy cũng quên mất. Có thể sâu trong tiềm thức tôi luôn hy vọng phát sinh chuyện như thế với Tần Sở nên thôi không vùng vẫy nữa. Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười lạnh của anh, nhưng mà não đã nhão nhẹt như bùn rồi, anh cũng chẳng còn hơi đâu mà tự cân nhấc nữa.
Lúc say anh không hề biết nhẹ nhàng là gì, tôi bị anh cắn đau cũng chỉ dám khẽ hừ nhẹ một tiếng. Tôi nghĩ anh biết người nằm dưới thân anh là tôi nên cũng không cần vuốt ve gì, anh cắn môi tôi rồi lột quần áo ra.
Không có phòng hộ,không có bôi trơn tôi đành cắn răng tiếp nhận anh đi vào, cả người đau đến run rẩy. Dù là vậy thì tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào vì có thể cùng Tần Sở phát sinh quan hệ thân mật.
Một lúc sau, động tác của Tần Sở trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Tôi cho là anh đang thấy thương tiếc tôi nên chủ động vươn tay ra ôm eo anh, ngay sau đó tôi nghe anh kề tai tôi thì thầm gọi tên Hứa Tử Mặc.
Chợt bừng tỉnh lại nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt.
Từ khi nào nhận ra anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu tôi?
Hẳn là từ lúc đó đi.
Rõ ràng đang làm chuyện đó với tôi nhưng lại gọi tên một người khác. Sự dịu dàng của anh, nụ hôn của anh, đều chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi chỉ là thế thân của người đó sau mỗi lần anh say mà thôi.
Tôi nghe anh kêu tên Hứa Tử Mặc, trong lòng bi thương đến rơi nước mắt lại không hề phát ra âm thanh nào. Tần Sở phát tiết xong trực tiếp lăn qua một bên ngủ, còn tôi phải tự đi vệ sinh miệng vết thương cùng ga giường bị bẩn.
Tất cả đều là báo ứng của tôi, là do tôi tự làm tự chịu.
Nhớ đến quá khứ, lòng ngực dường như vẫn còn chất chứa những đau thương không thể nào vơi đi. Cầu Cầu rên rỉ một tiếng khiến tôi khôi phục tinh thần mới phát hiện Tần Sở và Hứa Tử Mặc đã quay về phòng ngủ.
Hứa Tử Mặc mệt mỏi thiếp đi, Tần Sở giúp cậu ấy mặc áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng. Phòng khách còn vương lại hơi thở ái muội ban nãy, trên sô pha cũng đọng lại vệt nước mờ ám.
Vốn tưởng Tần Sở sẽ hài lòng thỏa mãn, nhưng anh lại đi tới ban công, châm một điếu thuốc lặng lẽ hút.
Anh và Hứa Tử Mặc đã làm hòa, tôi nên vui mừng mới đúng.
Hai người họ sẽ sống hạnh phúc, còn tôi, một người dưng qua đường đã từng làm xáo trộn cuộc sống của bọn họ sẽ mãi mãi biến mất, không bao giờ xuất hiện trước mặt họ nữa.
Chỉ là nghĩ đến niềm hạnh phúc kia không có phần nào dành cho tôi, lòng vẫn cực kỳ cực kỳ đau đớn.
- Hết chương 15 -
Tác giả có lời muốn nói: Câu văn cuối cải biên từ một câu trong tiểu thuyết "Em chờ anh đến năm 35 tuổi" của tác giả Nam Khang Bạch Khởi. Thật sự thì tôi thấy Tần Sở hận Cố An Trạch cũng là chuyện bình thường...
Nhưng theo như một vài bình luận của độc giả thì một người đang ở bên mình bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng mà lại chưa từng phát hiện, cuối cùng vốn có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn chút để Cố An Trạch rời đi mà lại sử dụng hình thức bạo lực thế kia, đối với chuyện tự sát của Cố An Trạch, Tần Sở cũng có một phần trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất