Chương 48
" Không cần, Không muốn! Mau tránh ra... Không cần!" Thanh niên trên giường mắt đang nhắm chặt, giống như đang mơ thấy ác mộng cực kì khủng bố, nhưng do ở trong mộng hắn không thể cử động, chỉ là thân thể hơi hơi run rẩy, trên trán không ngừng chảy mồ hôi, thậm chí khóe mắt đang nhắm chặt cũng không ngừng chảy nước mắt.
" Không được... Tại sao... Tại sao lại vì tôi mà làm vậy..." tiếng nức nở thì thầm," Van cầu anh, mau đứng dậy... đứng lên có được không... Liệt..."
" Tống Minh, Tống Minh, tỉnh, tỉnh... Tống Minh..."
Một trận âm thanh từ xa tới gần truyền đến, người đang nức nở nghẹn ngào trên giường dần dần yên tĩnh lại.
Tống Minh dần mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là mỹ nữ mặc sườn xám, giống như chưa khôi phục thần trí, hắn đột ngột từ trên giường ngồi dậy, mở to đôi mắt không ngừng rơi lệ căng thẳng nhìn quanh bốn phía, phát hiện không tìm thấy người mình muốn tìm, cuối cùng vẫn là lo lắng nhìn người trước mặt.
" Qua Thiên Liệt đâu! Y thế nào rồi, y sao rồi..." thanh âm khàn khàn còn mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt như mưa mà không ngừng rơi xuống.
An Đát nhìn Tống Minh không ngừng rơi nước mắt, cô rất muốn nói cho hắn biết, " Qua Thiên Liệt không ổn, tình trạng rất nguy hiểm." nhưng mà nhìn đến Tống Minh sắc mặt tái nhợt bộ dáng lo lắng, lời nói D dàn xếp, cô không nhẫn tâm nói ra tình hình thực sự của Qua Thiên Liệt, chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra khuân mặt tươi cười, trấn an Omega trước mắt.
" Y... Cậu yên tâm đi, chúng tôi đã cứu y về rồi.."
Tống Minh giơ tay lên lau lau nước mắt giống như không thể ngừng chảy, hắn cũng không biết tại sao nước mắt không thể khống chế được,bao gồm cả trong lòng, cũng giống như không thể hít thở, từng trận khó chịu, cảm giác tràn ngập tội lỗi, tội ác... Nhưng hắn hiện tại cũng không muốn chú ý những cảm nhận này.
" Y có nghiêm trọng không... tay của y... có thể chữa lành không? Còn có chân y... y nhưng là sát thủ a... Tay y quan trọng như vậy, tại sao, tại sao phải vì tôi..." nói nói, Tống Minh bu mặt trầm mặc, nhưng nước mắt không ngừng được từ kẽ ngón tay chảy xuống.
Tống Minh đè nén thanh âm nức nở, lúc này trong lòng loạn thành một đoàn, trong đầu ong ong, từng trận thống khổ, hắn không biết tại sao hắn luôn khóc như vậy, tuyến lệ giống như mất khống chế.
Hắn cực lực khuyên bản thân, không được khóc, không được khóc, đây là do Qua Thiên Liệt tự mình tìm, ai bảo y không mang theo bản thân chạy trốn, cuối cùng hắn còn bị đời thủ của y bắt cóc, y cứu hắn là điều đương nhiên.
Nhưng mà, hắn nghĩ đến Qua Thiên Liệt vì cứu hắn, bị tên tóc trắng ngoại quốc nhét súng vào tay, bóp cò bắn Qua Thiên Liệt một viên... Nam nhân lúc đó hoàn toàn có thể tránh đi... Nhưng Y không làm vậy, cứng đầu tiếp nhận một phát đạn.
Máu tươi tràn ngập giống như đóa hoa máu nở rộ trong tâm trí Tống Minh, nhất là cuối cùng... Qua Thiên Liệt là người cường đại như vậy, cường thế như vậy, vì hắn mà quỳ trước mặt nam nhân học chó sủa, thậm chí... thậm chí...
Tống Minh không muốn nghĩ lại nữa, hễ hắn nhớ đến ánh mắt ôn nhu của nam nhân, cùng với hình ảnh đỏ tươi kia thì lại cảm thấy không thể hô hấp, hắn không biết tại sao nam nhân vì hắn mà làm nhiều điều như vậy, nhiều như thế... Đáng không... Hắn không đáng a... Nếu như hắn là Qua Thiên Liệt, hắn nhất định sẽ không làm vậy, hắn sẽ không vì cái gọi là Omega đã bị hắn đánh dấu mà làm như vậy, đặc biệt còn là người như hắn, người không có tim như hắn...
" Y ở đâu, tôi muốn đi thăm y, đúng vậy, tôi phải đi thăm y!" Tống Minh lau loạn nước mắt trên mặt, sốc lên chăn muốn xuống giường.
" Tống Minh, cậu bình tĩnh chút." An Đát kéo lại Tống Minh đang nghiêng ngả lảo đảo, do dự một chút, cuối cùng vẫn là cắn cắn môi nói ra.
" D hiện tại... nói thật, cậu cũng tận mắt nhìn thấy, y vì cứu cậu... tình trạng của y hiện tại không tính là tốt, giường như là hỏng bét, gân tay của y đã bị đứt rồi, trong nước căn bản không thể cứu chữa, nước ngoài có thể... hẳn là có thể chữa được, cha nuôi của y ở đó có đội chữa trị tốt nhất thế giới, y hoàn toàn có thể chữa khỏi, y hiện tại đang trên máy bay xuất ngoại rồi."
Tông Minh nghe xong ngốc ngốc ngồi sang một bên, nhìn xuống sàn nhà, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.
" Thật sự, thật sự có thể chữa khỏi sao..." Tống Minh đè nén thanh âm nói, nghe được tin tức này, trong lòng giống như không còn khó chịu đè nén như vậy nữa, nhưng mà, nghiêm trọng như vậy... Thật sự có thể chữa khỏi sao...
" Có thể, tin tưởng trình độ chữa trị của ngoại quốc..." An Đát nói lời ngay cả bản thân cũng không tin, nhưng cô vẫn cố gắng trấn an Tống Minh.
Cô nhìn bộ dạng lăng lăng phát ngốc lặng lẽ rơi nước mắt của Tống Minh, cảm giác đem lại cho cô so với mấy ngày trước hoàn toàn một trời một vực, trong lòng cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, rất rõ ràng, Tống Minh cũng để tâm Qua Thiên Liệt, cũng không phải bộ dáng D nói, đối với y không hề quan tâm không hề để ý, chỉ muốn rời khỏi y. có điều, nếu như có người ở trước mắt cô vì cô mà làm như vậy, cô nhất định so với Tống Minh khóc còn thảm hơn. bất quá, Liệt làm như vậy thật sự đáng không...
An Đát thở dài một hơi, cuối cùng chậm rãi nói, " Liệt, Y bảo tôi nói với cậu, cậu đi đi."
Cái gì?! Tống Minh ngẩng đầu lên, trong mắt tràn nước đều là nghi vấn không thể lí giải.
" Nhưng y vì tôi... Bị thương nặng như vậy..." Tống Minh lúc trước cực kì muốn đi, nhưng hiện tại có phải hay không, nghĩ nghĩ, nam nhân đều vì cứu hắn, bị thương, còn cắt đứt gân của một cánh tay... Hơn nữa nam nhân không phải là một lần cứu hắn mà bị thương, còn có lần trước...
" đúng vậy, nhưng y bây giời không còn ở đây rồi, cũng không cần cậu ở lại chăm sóc trả lại nhân tình nữa."
" Kỳ thật y biết, cậu luôn muốn đi, chỉ vì bị y cưỡng ép... nên là, cậu đi đi, trở về đi, y không lại cường bách, giam cầm cậu nữa,." An Đát nói xong, nhưng trong lòng vẫn thở dài một hơi, cô không hiểu, Qua Thiên Liệt vì Tống Minh gần như đem tính mạng của mình đáp đi... Nhưng không nhân cơ hội này giữ lấy hắn, bây giờ cư nhiên muốn để người đi...
" Tôi...."
" Cậu không cần nói gì nữa, y nhờ tôi chuyển lời còn chưa nói xong. Y nói y biết, cậu hận y, ghét y... Y còn nói cậu bị đầu quỷ bắt cóc, y cực kì hối hận... Y nói, y sớm nên thả cậu đi, nếu y không cố chấp như vậy, dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy, sẽ không sảy ra một màn như vậy, cậu cũng vì y mà bị thương."
" Tôi có... Nhưng tôi không có..." Tống Minh mở miệng, nhưng không biết nên nói thế nào, hắn sờ lên cổ,khi hắn hôn mê vết thương đã được xử lí, ngay cả vết thương nhợt nhạt bị đâm trên bụng cũng đã được băng kỹ.
An Đát nhìn vết thương đã được băng lại của Tống Minh, nghĩ đến Qua Thiên Liệt bị đau đến tỉnh chuyện đầu tiên là hỏi thương thế của Tống Minh có nghiêm trọng không... Ài... Cô cũng muốn vì Liệt ích kỉ một lần, cũng muốn mang Tống Minh xuất ngoại... nhưng tình hình của Qua Thiên Liệt thật sự quá nguy hiểm, rất có thể...
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiếp tục nói ra lời nam nhân muốn nói đều nói ra hết.
" Cuối cùng y còn nói... y mới hiểu, đối với cậu đã phạm bao nhiêu sai lầm, y không thể bù đắp cho cậu, y bây giờ cũng vô pháp bồi thường cậu, chỉ hi vọng thả cậu đi vẫn còn kịp, y không muốn cậu hận y... Cũng hi vọng cậu... không quên y." Câu cuối cùng, là An Đát tự thêm vào, cô cảm thấy Qua Thiên Liệt quá thảm, quá thảm... Không chỉ sau này không thể làm sát thủ nữa... Ngay cả Omega của mình, cũng không thể ở cùng, không thể bảo vệ nữa...
Tống Minh nghe An Đát nói, cảm nhận và suy nghĩ trong nội tâm, hắn đã hoàn toàn không hiểu được. Hắn chỉ biết bản thân rất khó chịu, nhưng không biết tại sao khó chịu... Lệ trên khóe mắt vẫn bất giác rơi xuống.
" Cậu đi đi, yên tâm trở về đi, y không còn làm phiền cuộc sống của cậu nữa, hơn nữa, những người lúc trước luôn truy sát, tìm kiếm cậu cũng ngưng lại rồi, cậu hiện tại có thể yên tâm trở về."
" Đây là chứng minh cùng ví tiền của cậu, tài xế đang đợi cậu ngoài cửa, anh ta sẽ đưa cậu về nhà."
Tống Minh đờ đẫn nhận lấy ví tiền, nhìn lại chứng minh của hắn, hắn không khỏi nhớ đến lời nam nhân nói lúc trước.
Giọng nói nam nhân bình tĩnh lại trầm thấp...
" Tống Minh, em nhỏ hơn tôi 5 tuổi, bất quá đây không phải vấn đề gì, tương lai chúng ta còn có thời gian hơn trăm năm có thể ở cùng một chỗ. có cái này rồi, tôi mang em xuất ngoại, đi gặp bố nuôi của tôi, dưới sự chứng kiến của ông ấy chúng ta kết hôn..."
Nước mắt Tống Minh dần dần dừng rơi, kí ức của hắn cũng đột ngột dừng lại, hắn không nên nhớ lại những chuyện đó... nhưng kí ức trong đoạn thời gian này, lại khắc sâu vô cùng... Hắn cầm ví tiền, nhìn chứng minh của mình, không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng có thể trở về rồi? Nam nhân, thật sự sẽ không sao chứ...
Thanh âm của An Đát rất gần, nhưng lại rất xa, Tống Minh nghe được mơ mơ hồ hồ.
" Không cần lo lắng nữa, y đã ở trên máy bay rồi, trên máy bay có nhân viên chữa trị, y sẽ không sao."
" Y chỉ để tôi nói với cậu một câu, xin lỗi, hãy coi y như một người qua đường nhàm chán____ chỉ là vô tình đi ngang qua cuộc sống của cậu thôi..."
Một ngày này sảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, Tống Minh đã không muốn nghe thêm nữa, hắn cũng không muốn làm rõ chúng nữa rồi.
Biết Qua Thiên Liệt vẫn còn ổn... hoặc là An Đát đang lừa hắn, Qua Thiên liệt cường thế như vậy, sao có thể thả hắn ra như vậy... Nhưng hắn vẫn là chọn tin An Đát. Cảm giác tội lỗi, bức bối trong lòng giống như giảm đi rất nhiều, nhưng trong lòng còn có cảm giác so với những cảm nhận kia càng đau đớn, Tống Minh không muốn nghĩ đó là cái gì, cũng không tình nguyện nghĩ đến.
Hắn chỉ mặc vào quần áo, cùng với An Đát, ngồi lên xe, một lời cũng không nói nhìn chằm chằm ra cửa sổ, cho đến khi về đến ngôi nhà rất lâu rồi chưa về.
Tìm đến chiếc chìa khóa, mở cửa, căn phòng nhỏ vẫn như lúc trước khi hắn đi.
Sau khi khóa kĩ cửa, Tống Minh rốt cuộc cũng thả lỏng.
Hắn giống như mất đi sức lực, thuận theo huyền quan chậm rãi trượt xuống, cuối cùng, ôm lấy đầu gối, từ không một tiếng động, âm thanh nho nhỏ, mãi cho đến cuối cùng bật ra tiếng khóc lớn.
Từ sau khi cha hắn qua đời, hắn vẫn chưa từng khóc như vậy, ngày này, giống như đem tất cả nước mắt tích tụ trong vài năm toàn bộ khóc ra.
Hắn muốn đem đoạn thời gian này, từ khi hắn bắt đầu biến thành Omega, đem tất cả những uất ức, tất cả bất mãn, phẫn uất, cùng với, những cảm xúc không tên, toàn bộ phát tiết ra.
Cho đến hắn khóc mệt rồi, khóc không thành tiếng. Hắn mới lảo đảo đứng lên, đi đến phòng ngủ, mở ra cửa phòng, đối diện là chiếc giường lớn đã lâu, thẳng tắp ngã lên.
Rạng sáng, két một tiếng, huyền quan ngoài cửa bị mở ra.
Một người thân hình cao lớn đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào. Hắn đi vào nhưng lại không bật đèn, sau khi khóa cửa lại, vẻ mặt tiều tụy dựa lên cửa,con ngươi màu lam vô thần chăm chú nhìn về phía trước.
" Minh... Anh ở đâu..."
Nhưng mà, hắn giống như đột nhiên ngửi thấy mùi vị gì đó, thơm ngọt, mùi vị quen thuộc...
vốn dĩ con ngươi màu lam mờ mịt u tối chốc lát giống như tràn đầy sức sống, hắn đứng lên rất nhanh đi vào trong phòng hai bước, nhưng lại dừng lại.
Hắn tự giễu thở dài, mất mát ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách.
Sao có thể... Sao có thể là tống Minh trở về chứ... Hắn nhất định là do lâu rồi không nghỉ ngơi cho tốt, sinh ra ảo giác...
Có điều, ngửi thấy mùi vị thơm ngọt này so với lúc trước càng nồng, thậm chí còn có tin tức tố cường đại của Alpha xa lạ.
Nam nhân trong bóng tối mạnh mẽ đứng lên, xông vào phòng ngủ, mạnh mẽ đem cửa mở ra.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia trên giường, đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại.
***
Từ ngữ của t không được phong phú nên nó cứ bị lặp lại từ chán ghê cơ.
Bé Minh đã trở về bình yên trước một đợt sóng gió khác.
Chương sau có h t cá là nó lại dài miên man.
" Không được... Tại sao... Tại sao lại vì tôi mà làm vậy..." tiếng nức nở thì thầm," Van cầu anh, mau đứng dậy... đứng lên có được không... Liệt..."
" Tống Minh, Tống Minh, tỉnh, tỉnh... Tống Minh..."
Một trận âm thanh từ xa tới gần truyền đến, người đang nức nở nghẹn ngào trên giường dần dần yên tĩnh lại.
Tống Minh dần mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là mỹ nữ mặc sườn xám, giống như chưa khôi phục thần trí, hắn đột ngột từ trên giường ngồi dậy, mở to đôi mắt không ngừng rơi lệ căng thẳng nhìn quanh bốn phía, phát hiện không tìm thấy người mình muốn tìm, cuối cùng vẫn là lo lắng nhìn người trước mặt.
" Qua Thiên Liệt đâu! Y thế nào rồi, y sao rồi..." thanh âm khàn khàn còn mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt như mưa mà không ngừng rơi xuống.
An Đát nhìn Tống Minh không ngừng rơi nước mắt, cô rất muốn nói cho hắn biết, " Qua Thiên Liệt không ổn, tình trạng rất nguy hiểm." nhưng mà nhìn đến Tống Minh sắc mặt tái nhợt bộ dáng lo lắng, lời nói D dàn xếp, cô không nhẫn tâm nói ra tình hình thực sự của Qua Thiên Liệt, chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra khuân mặt tươi cười, trấn an Omega trước mắt.
" Y... Cậu yên tâm đi, chúng tôi đã cứu y về rồi.."
Tống Minh giơ tay lên lau lau nước mắt giống như không thể ngừng chảy, hắn cũng không biết tại sao nước mắt không thể khống chế được,bao gồm cả trong lòng, cũng giống như không thể hít thở, từng trận khó chịu, cảm giác tràn ngập tội lỗi, tội ác... Nhưng hắn hiện tại cũng không muốn chú ý những cảm nhận này.
" Y có nghiêm trọng không... tay của y... có thể chữa lành không? Còn có chân y... y nhưng là sát thủ a... Tay y quan trọng như vậy, tại sao, tại sao phải vì tôi..." nói nói, Tống Minh bu mặt trầm mặc, nhưng nước mắt không ngừng được từ kẽ ngón tay chảy xuống.
Tống Minh đè nén thanh âm nức nở, lúc này trong lòng loạn thành một đoàn, trong đầu ong ong, từng trận thống khổ, hắn không biết tại sao hắn luôn khóc như vậy, tuyến lệ giống như mất khống chế.
Hắn cực lực khuyên bản thân, không được khóc, không được khóc, đây là do Qua Thiên Liệt tự mình tìm, ai bảo y không mang theo bản thân chạy trốn, cuối cùng hắn còn bị đời thủ của y bắt cóc, y cứu hắn là điều đương nhiên.
Nhưng mà, hắn nghĩ đến Qua Thiên Liệt vì cứu hắn, bị tên tóc trắng ngoại quốc nhét súng vào tay, bóp cò bắn Qua Thiên Liệt một viên... Nam nhân lúc đó hoàn toàn có thể tránh đi... Nhưng Y không làm vậy, cứng đầu tiếp nhận một phát đạn.
Máu tươi tràn ngập giống như đóa hoa máu nở rộ trong tâm trí Tống Minh, nhất là cuối cùng... Qua Thiên Liệt là người cường đại như vậy, cường thế như vậy, vì hắn mà quỳ trước mặt nam nhân học chó sủa, thậm chí... thậm chí...
Tống Minh không muốn nghĩ lại nữa, hễ hắn nhớ đến ánh mắt ôn nhu của nam nhân, cùng với hình ảnh đỏ tươi kia thì lại cảm thấy không thể hô hấp, hắn không biết tại sao nam nhân vì hắn mà làm nhiều điều như vậy, nhiều như thế... Đáng không... Hắn không đáng a... Nếu như hắn là Qua Thiên Liệt, hắn nhất định sẽ không làm vậy, hắn sẽ không vì cái gọi là Omega đã bị hắn đánh dấu mà làm như vậy, đặc biệt còn là người như hắn, người không có tim như hắn...
" Y ở đâu, tôi muốn đi thăm y, đúng vậy, tôi phải đi thăm y!" Tống Minh lau loạn nước mắt trên mặt, sốc lên chăn muốn xuống giường.
" Tống Minh, cậu bình tĩnh chút." An Đát kéo lại Tống Minh đang nghiêng ngả lảo đảo, do dự một chút, cuối cùng vẫn là cắn cắn môi nói ra.
" D hiện tại... nói thật, cậu cũng tận mắt nhìn thấy, y vì cứu cậu... tình trạng của y hiện tại không tính là tốt, giường như là hỏng bét, gân tay của y đã bị đứt rồi, trong nước căn bản không thể cứu chữa, nước ngoài có thể... hẳn là có thể chữa được, cha nuôi của y ở đó có đội chữa trị tốt nhất thế giới, y hoàn toàn có thể chữa khỏi, y hiện tại đang trên máy bay xuất ngoại rồi."
Tông Minh nghe xong ngốc ngốc ngồi sang một bên, nhìn xuống sàn nhà, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.
" Thật sự, thật sự có thể chữa khỏi sao..." Tống Minh đè nén thanh âm nói, nghe được tin tức này, trong lòng giống như không còn khó chịu đè nén như vậy nữa, nhưng mà, nghiêm trọng như vậy... Thật sự có thể chữa khỏi sao...
" Có thể, tin tưởng trình độ chữa trị của ngoại quốc..." An Đát nói lời ngay cả bản thân cũng không tin, nhưng cô vẫn cố gắng trấn an Tống Minh.
Cô nhìn bộ dạng lăng lăng phát ngốc lặng lẽ rơi nước mắt của Tống Minh, cảm giác đem lại cho cô so với mấy ngày trước hoàn toàn một trời một vực, trong lòng cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, rất rõ ràng, Tống Minh cũng để tâm Qua Thiên Liệt, cũng không phải bộ dáng D nói, đối với y không hề quan tâm không hề để ý, chỉ muốn rời khỏi y. có điều, nếu như có người ở trước mắt cô vì cô mà làm như vậy, cô nhất định so với Tống Minh khóc còn thảm hơn. bất quá, Liệt làm như vậy thật sự đáng không...
An Đát thở dài một hơi, cuối cùng chậm rãi nói, " Liệt, Y bảo tôi nói với cậu, cậu đi đi."
Cái gì?! Tống Minh ngẩng đầu lên, trong mắt tràn nước đều là nghi vấn không thể lí giải.
" Nhưng y vì tôi... Bị thương nặng như vậy..." Tống Minh lúc trước cực kì muốn đi, nhưng hiện tại có phải hay không, nghĩ nghĩ, nam nhân đều vì cứu hắn, bị thương, còn cắt đứt gân của một cánh tay... Hơn nữa nam nhân không phải là một lần cứu hắn mà bị thương, còn có lần trước...
" đúng vậy, nhưng y bây giời không còn ở đây rồi, cũng không cần cậu ở lại chăm sóc trả lại nhân tình nữa."
" Kỳ thật y biết, cậu luôn muốn đi, chỉ vì bị y cưỡng ép... nên là, cậu đi đi, trở về đi, y không lại cường bách, giam cầm cậu nữa,." An Đát nói xong, nhưng trong lòng vẫn thở dài một hơi, cô không hiểu, Qua Thiên Liệt vì Tống Minh gần như đem tính mạng của mình đáp đi... Nhưng không nhân cơ hội này giữ lấy hắn, bây giờ cư nhiên muốn để người đi...
" Tôi...."
" Cậu không cần nói gì nữa, y nhờ tôi chuyển lời còn chưa nói xong. Y nói y biết, cậu hận y, ghét y... Y còn nói cậu bị đầu quỷ bắt cóc, y cực kì hối hận... Y nói, y sớm nên thả cậu đi, nếu y không cố chấp như vậy, dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy, sẽ không sảy ra một màn như vậy, cậu cũng vì y mà bị thương."
" Tôi có... Nhưng tôi không có..." Tống Minh mở miệng, nhưng không biết nên nói thế nào, hắn sờ lên cổ,khi hắn hôn mê vết thương đã được xử lí, ngay cả vết thương nhợt nhạt bị đâm trên bụng cũng đã được băng kỹ.
An Đát nhìn vết thương đã được băng lại của Tống Minh, nghĩ đến Qua Thiên Liệt bị đau đến tỉnh chuyện đầu tiên là hỏi thương thế của Tống Minh có nghiêm trọng không... Ài... Cô cũng muốn vì Liệt ích kỉ một lần, cũng muốn mang Tống Minh xuất ngoại... nhưng tình hình của Qua Thiên Liệt thật sự quá nguy hiểm, rất có thể...
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiếp tục nói ra lời nam nhân muốn nói đều nói ra hết.
" Cuối cùng y còn nói... y mới hiểu, đối với cậu đã phạm bao nhiêu sai lầm, y không thể bù đắp cho cậu, y bây giờ cũng vô pháp bồi thường cậu, chỉ hi vọng thả cậu đi vẫn còn kịp, y không muốn cậu hận y... Cũng hi vọng cậu... không quên y." Câu cuối cùng, là An Đát tự thêm vào, cô cảm thấy Qua Thiên Liệt quá thảm, quá thảm... Không chỉ sau này không thể làm sát thủ nữa... Ngay cả Omega của mình, cũng không thể ở cùng, không thể bảo vệ nữa...
Tống Minh nghe An Đát nói, cảm nhận và suy nghĩ trong nội tâm, hắn đã hoàn toàn không hiểu được. Hắn chỉ biết bản thân rất khó chịu, nhưng không biết tại sao khó chịu... Lệ trên khóe mắt vẫn bất giác rơi xuống.
" Cậu đi đi, yên tâm trở về đi, y không còn làm phiền cuộc sống của cậu nữa, hơn nữa, những người lúc trước luôn truy sát, tìm kiếm cậu cũng ngưng lại rồi, cậu hiện tại có thể yên tâm trở về."
" Đây là chứng minh cùng ví tiền của cậu, tài xế đang đợi cậu ngoài cửa, anh ta sẽ đưa cậu về nhà."
Tống Minh đờ đẫn nhận lấy ví tiền, nhìn lại chứng minh của hắn, hắn không khỏi nhớ đến lời nam nhân nói lúc trước.
Giọng nói nam nhân bình tĩnh lại trầm thấp...
" Tống Minh, em nhỏ hơn tôi 5 tuổi, bất quá đây không phải vấn đề gì, tương lai chúng ta còn có thời gian hơn trăm năm có thể ở cùng một chỗ. có cái này rồi, tôi mang em xuất ngoại, đi gặp bố nuôi của tôi, dưới sự chứng kiến của ông ấy chúng ta kết hôn..."
Nước mắt Tống Minh dần dần dừng rơi, kí ức của hắn cũng đột ngột dừng lại, hắn không nên nhớ lại những chuyện đó... nhưng kí ức trong đoạn thời gian này, lại khắc sâu vô cùng... Hắn cầm ví tiền, nhìn chứng minh của mình, không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng có thể trở về rồi? Nam nhân, thật sự sẽ không sao chứ...
Thanh âm của An Đát rất gần, nhưng lại rất xa, Tống Minh nghe được mơ mơ hồ hồ.
" Không cần lo lắng nữa, y đã ở trên máy bay rồi, trên máy bay có nhân viên chữa trị, y sẽ không sao."
" Y chỉ để tôi nói với cậu một câu, xin lỗi, hãy coi y như một người qua đường nhàm chán____ chỉ là vô tình đi ngang qua cuộc sống của cậu thôi..."
Một ngày này sảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, Tống Minh đã không muốn nghe thêm nữa, hắn cũng không muốn làm rõ chúng nữa rồi.
Biết Qua Thiên Liệt vẫn còn ổn... hoặc là An Đát đang lừa hắn, Qua Thiên liệt cường thế như vậy, sao có thể thả hắn ra như vậy... Nhưng hắn vẫn là chọn tin An Đát. Cảm giác tội lỗi, bức bối trong lòng giống như giảm đi rất nhiều, nhưng trong lòng còn có cảm giác so với những cảm nhận kia càng đau đớn, Tống Minh không muốn nghĩ đó là cái gì, cũng không tình nguyện nghĩ đến.
Hắn chỉ mặc vào quần áo, cùng với An Đát, ngồi lên xe, một lời cũng không nói nhìn chằm chằm ra cửa sổ, cho đến khi về đến ngôi nhà rất lâu rồi chưa về.
Tìm đến chiếc chìa khóa, mở cửa, căn phòng nhỏ vẫn như lúc trước khi hắn đi.
Sau khi khóa kĩ cửa, Tống Minh rốt cuộc cũng thả lỏng.
Hắn giống như mất đi sức lực, thuận theo huyền quan chậm rãi trượt xuống, cuối cùng, ôm lấy đầu gối, từ không một tiếng động, âm thanh nho nhỏ, mãi cho đến cuối cùng bật ra tiếng khóc lớn.
Từ sau khi cha hắn qua đời, hắn vẫn chưa từng khóc như vậy, ngày này, giống như đem tất cả nước mắt tích tụ trong vài năm toàn bộ khóc ra.
Hắn muốn đem đoạn thời gian này, từ khi hắn bắt đầu biến thành Omega, đem tất cả những uất ức, tất cả bất mãn, phẫn uất, cùng với, những cảm xúc không tên, toàn bộ phát tiết ra.
Cho đến hắn khóc mệt rồi, khóc không thành tiếng. Hắn mới lảo đảo đứng lên, đi đến phòng ngủ, mở ra cửa phòng, đối diện là chiếc giường lớn đã lâu, thẳng tắp ngã lên.
Rạng sáng, két một tiếng, huyền quan ngoài cửa bị mở ra.
Một người thân hình cao lớn đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào. Hắn đi vào nhưng lại không bật đèn, sau khi khóa cửa lại, vẻ mặt tiều tụy dựa lên cửa,con ngươi màu lam vô thần chăm chú nhìn về phía trước.
" Minh... Anh ở đâu..."
Nhưng mà, hắn giống như đột nhiên ngửi thấy mùi vị gì đó, thơm ngọt, mùi vị quen thuộc...
vốn dĩ con ngươi màu lam mờ mịt u tối chốc lát giống như tràn đầy sức sống, hắn đứng lên rất nhanh đi vào trong phòng hai bước, nhưng lại dừng lại.
Hắn tự giễu thở dài, mất mát ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách.
Sao có thể... Sao có thể là tống Minh trở về chứ... Hắn nhất định là do lâu rồi không nghỉ ngơi cho tốt, sinh ra ảo giác...
Có điều, ngửi thấy mùi vị thơm ngọt này so với lúc trước càng nồng, thậm chí còn có tin tức tố cường đại của Alpha xa lạ.
Nam nhân trong bóng tối mạnh mẽ đứng lên, xông vào phòng ngủ, mạnh mẽ đem cửa mở ra.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia trên giường, đồng tử nháy mắt thu nhỏ lại.
***
Từ ngữ của t không được phong phú nên nó cứ bị lặp lại từ chán ghê cơ.
Bé Minh đã trở về bình yên trước một đợt sóng gió khác.
Chương sau có h t cá là nó lại dài miên man.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất