Chương 23: Gọi là đến, đuổi là đi, là một món đồ Chơi
Điện thoại Sở Mộ Nhiễm vang lên, là bác sĩ điều trị cho bà nội Chu gọi đến.
Cô lếch cái thân đau nhức xuống giường, lấy điện thoại trong túi xách ra.
“Xin chào, Sở tiểu thư.” - Bác sĩ Trình không đợi Sở Mộ Nhiễm trả lời, gấp gáp nói tiếp: “Có chuyện gì xảy ra vậy, sao cô lại rút lại tiền ứng điều trị cho bà nội cô vậy, toàn bộ 500 triệu đã bị trả lại, bà nội cô không điều trị nữa à?”
“Hả?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc: “Cái gì, 500 triệu nào?”.
Cô chưa hề ứng 500 triệu nào cả.
“Lần trước sau khi cô nộp 50 triệu vào, sau đó đã nộp thêm 500 triệu nữa. Mấy ngày này chi phí của bệnh nhân đã trừ vào phần này, hôm qua bị rút ra lại 500 triệu, bây giờ số tiền còn lại không đủ để bà nội cô ở lại điều trị.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Sau khi nghe bác sĩ Trình nói thêm mấy câu, phải nhanh chóng bổ sung viện phí, Sở Mộ Nhiễm vẫn ngơ ngác.
500 triệu đó… hẳn là của Cố Minh Dạ.
Lần đó cô cuỗm 50 triệu của hắn để ứng viện phí cho bà nội, cứ nghĩ hắn sẽ tìm cô tính sổ, nhưng cuối cùng anh ta không làm gì cả.
Lo sợ mấy ngày, cuối cùng anh ta không có phản ứng gì, cô nghĩ hắn khinh thường số tiền lẻ này nên đã mừng thầm một phen.
Không ngờ anh ta lại ứng viện phí 500 triệu giúp cô.
Hai tay cô đan vào trong tóc, muốn cào da đầu, đầu óc hỗn loạn, tâm tình rối bời.
Cố Minh Dạ… sao hắn lại làm vậy?
Vì cái gì?
Hắn không biết hắn càng làm vậy chỉ khiến cô thấy hắn đạo đức giả hơn mà thôi. Hừ… chỉ vì ngủ với cô một lần, sau đó cảm thấy ngủ với cô không tệ nên mới thay đổi thái độ với cô như vậy?
Nhưng… cô vĩnh viễn không bao giờ quên ngày đó, trước ngày đính hôn cùng Mộ Viễn Hoàng một tuần, cô vô tình nghe được khi hắn đứng ở hoa viên Sở gia nói chuyện với bạn hắn về cô.
Chói tai, lạnh thấu tim.
Sở Mộ Nhiễm đón xe quay về nhà, vừa mới đi xuống xe đã nhìn thấy Sở Vân Quốc chặn đường lại.
“Tiểu Nhiễm.” - Nhìn thấy cô, hai mắt ông ta sáng lên: “Con đã ăn gì chưa, nếu chưa thì chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện. Lâu rồi ba không thấy con, rất nhớ con.”
Nhớ?
Sở Mộ Nhiễm cười lạnh: “Hôm nay ông đến tìm tôi là để ký vào hợp đồng bán thân à?”
Đây là điều duy nhất Sở Vân Quốc nhắm đến, bán được Sở Mộ Nhiễm, ông ta sẽ từ trong tay Cố Minh Dạ lấy được dự án.
“Sao lại gọi là bán thân.” - Sở Vân Quốc cười tươi: “Con thật may mắn mới được Cố thiếu yêu thích, chỉ cần được Cố thiếu sủng, con chính là người bề trên thiên hạ.”
“Bề trên? Tôi lại nhìn thấy chính là đang đi làm tiểu tam thì có?” - Giọng Sở Mộ Nhiễm đầy lạnh lùng và mỉa mai: “Sở tổng, tôi chỉ nói một lần, hy vọng ông nghe cho rõ và đừng phiền tôi nữa. Bà nội Chu, tôi sẽ tự tìm cách, không cần các người bố thí. Những kế sách hèn hạ của ông cũng nên bỏ đi, tôi vĩnh viễn sẽ không biến mình thành loại nữ nhân hèn mọn đó.”
Gọi là đến, đuổi là đi, là một món đồ chơi.
Cố Minh Dạ nghĩ cái gì vậy? Dù cô có chết đói cũng sẽ không trở thành đồ chơi của hắn ta.
“Tiểu Nhiễm, đừng bướng bỉnh nữa. Chỉ cần được trở thành phụ nữ của Cố Minh Dạ, đừng nói là tiểu tam, dù là tiểu tứ, tiểu ngũ cũng là điều tốt, con sẽ nhận được những thứ tốt hơn con nghĩ. Nghe lời ba đi, đừng giở tính trẻ con với Cố thiếu nữa, được không?”
“Ông nói nghe thật đơn giản, nếu đổi thành Sở Ngọc Diệp làm tiểu tam, ông cũng sẽ nói như vậy sao?” - Sở Mộ Nhiễm cười lạnh.
Cô biết dù Sở Vân Quốc có tham lam đến mức nào, nhưng ông ta cũng yêu thương Sở Ngọc Diệp, chắc hẳn sẽ không khiến cô ta chịu thiệt thòi.
“Có gì là không thể chứ?” - Ngoài dự liệu, Sở Vân Quốc xem như chuyện bình thường: “Ba đã nói, chỉ cần là phụ nữ của Cố Minh Dạ, được yêu thích, không có danh phận gì cũng không sao. Nếu con có bản lĩnh ngồi vào vị trí Cố thiếu phu nhân, ba cũng sẽ mừng cho con, dù sao con cũng mới là con ruột của ba.”
Sở Mộ Nhiễm cười càng lúc càng lạnh.
Ông ta bây giờ nói cô là con ruột, lúc đuổi cô ra khỏi Sở gia, cả bác sĩ cũng không gọi giúp cô.
“Tiểu Nhiễm…”
Sở Mộ Nhiễm tức giận cắn răng: “Ông tốt nhất cút xa tôi ra nếu không tôi sẽ nói xấu ông với Cố Minh Dạ, không cho hắn mang dự án cho ông. Ông có tin không, con gái bảo bối của ông cũng không được hắn ta sủng như tôi đâu.”
Sở Vân Quốc cũng là đàn ông, ông ta có thể nhìn thấy Cố Minh Dạ với Sở Mộ Nhiễm rất đặc biệt, đó là một sự chiếm hữu của đàn ông. Nó hoàn toàn khác với thái độ điềm tĩnh khi ở bên cạnh Sở Ngọc Diệp.
Cho nên ông ta mới tìm đến là chữa lành mối quan hệ với con gái.
“Được rồi, ba sẽ đi ngay. Lần sau…” - Nghĩ đến hợp đồng, Sở Vân Quốc lại nói: “Lần sau ba dẫn con đi ăn cơm.”
Sở Mộ Nhiễm cười lạnh, muốn đi vào bên trong, không muốn nói chuyện với ông ta nữa.
Tắm rửa xong, Sở Mộ Nhiễm đi bệnh viện xem bà nội Chu.
Cô sợ bà nội lo lắng nên cũng chỉ nói mấy câu liền đi tìm bác sĩ Trình hỏi chuyện, ở bệnh viện cũng may có bác sĩ Trình giúp đỡ.
Chỉ là, những người ở bệnh viện nói bác sĩ Trình đã chuyển công tác, mới buổi sáng còn gọi cho cô, bây giờ liền chuyển công tác?
Tất nhiên cô đã đoán được nguyên nhân.
Cố Minh Dạ!
Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thằng khốn nạn.” Sở Ngọc Diệp ngồi bên ngoài văn phòng tổng giám đốc Cố thị, hai tay ôm chặt túi xách, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về cánh cửa phòng đóng chặt. Nhìn thấy Giang Lâm đi tới, cô ta vội đứng lên: “Trợ lý Giang, Minh Dạ đồng ý gặp tôi sao?” Giang Lâm gật đầu: “Mời Sở đại tiểu thư.” Sở Ngọc Diệp nhanh chóng sửa lại váy áo, đi theo phía sau Giang Lâm. “Mời cô vào, Cố tổng đang đợi cô.” - Giang Lâm mở cửa. Sở Ngọc Diệp nén lo lắng, nhàn nhạt cười: “Cảm ơn anh.” Giang Lâm cũng nhếch môi, trước đây cô ta làm ngơ với những trợ lý như hắn, từ khi nào cô ta lễ phép như vậy? Văn phòng tổng giám đốc Cố thị được trang trí bằng tông màu đen và xám làm chủ đạo, toát lên bầu không khí lạnh lẽo. Ngồi ở ghế, anh đang lật xem tài liệu, gương mặt âm trầm. “Minh Dạ..” - Sở Ngọc Diệp nhẹ nhàng đi đến bàn làm việc. “Đến rồi?” - Cố Minh Dạ thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Ngồi ở ghế sô pha và đợi tôi năm phút.” “Vâng.” - Sở Ngọc Diệp ngoan ngoãn đi tới sô pha ngồi xuống, đôi mắt cô ta ngấn nước nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đó. Cố Minh Dạ giữ lời, năm phút sau đặt tài liệu lên bàn, ngước mắt nhìn về Sở Ngọc Diệp. Đôi chân anh ưu nhã bắt chéo, không có ý định đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng: “Em tìm tôi có chuyện gì?” “Minh Dạ…” “Tôi không có nhiều thời gian, có thể cho em mười lắm phút.” Nụ cười cứng đờ trên mặt Sở Ngọc Diệp nhanh chóng trở nên tự nhiên: “Minh Dạ, em có rất nhiều điều muốn nói với anh, mười lăm phút là không đủ. Em có mang chút điểm tâm đến, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện nhé.” “Em còn mười bốn phút.” - Cố Minh Dạ giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Nếu em không có gì để nói thì có thể rời đi ngay bây giờ. Tôi cũng không muốn bị người khác hiểu nhầm.” Sở Ngọc Diệp: “...” Trước đây cô có thể ở đây bao lâu tùy thích, thậm chí còn có thể ngủ ở phòng nghĩ của anh, lúc đó anh chưa bao giờ nói rằng sợ người khác hiểu nhầm. Sở Ngọc Diệp cô bây giờ mới là bạn gái của anh. Cô ta rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt phượng sâu thẳm của Cố Minh Dạ như có thể nhìn thấy mọi thứ, Sở Ngọc Diệp mất hết can đảm, khô khóc nói: “Minh Dạ, em đến là để giải thích chuyện tối hôm qua…em… em thật sự không biết, vì cái gì mà mọi chuyện thành ra như vậy?” “Em thật không biết?” - Cố Minh Dạ nhíu mày. “Em có thể biết được gì?” - Sở Ngọc Diệp lắc đầu: “Lúc đó em ở bệnh viện, cảm thấy không khỏe nên chuẩn bị đi ngủ sớm, đột nhiên nhận được tin nhắn lạ nói rằng anh và Tiểu Nhiễm đang ở phòng khách sạn ở Đế Vương, em liền kéo mẹ đi theo đến, sự việc sau đó, anh cũng biết…Minh Dạ, em không cố ý đến đâu.” Cố Minh Dạ vẫn im lặng, sắc mặt khó đoán. “Chúng ta hãy bỏ qua mọi chuyện hôm qua, về sau hãy ở bên nhau thật tốt có được không? Minh Dạ, em biết những lời hôm qua anh nói là vì đang giận, bởi vì Tiểu Nhiễm chọc giận anh, anh muốn trừng phạt cô ấy. Nhưng mà, em thật sự không thể trơ mắt nhìn anh và Tiểu Nhiễm dây dưa mơ hồ. Minh Dạ, nếu anh muốn, em cũng có thể cho anh, bây giờ… ngay bây giờ cũng có thể.” Sở Ngọc Diệp mở khóa kéo bên hông váy, đôi mắt đưa tình nhìn người đàn ông trước mặt, bộ dạng muốn thật sự chơi văn phòng play. “Ha…” - Cố Minh Dạ đột nhiên cười lạnh, khiến động tác Sở Ngọc Diệp cứng lại. Sở Ngọc Diệp vô cùng hoảng sợ. “Cô cho rằng tôi là loại đàn ông dùng nửa thân dưới suy nghĩ sao? Trong đầu chỉ nghĩ đến việc cưỡi lên phụ nữ?” - Cố Minh Dạ bình tĩnh đứng lên, cầm một xấp tài liệu ném trước mặt Sở Ngọc Diệp: “Xem đi, đây là lịch sự cuộc gọi và tin nhắn của cô đêm qua, có vẻ như đêm qua cô không hề nhận được bất cứ tin nhắn thông báo nào cả.” Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Ngọc Diệp tái nhợt. Hắn đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Ngồi xổm trên mặt đất, Sở Ngọc Diệp cầm xấp tài liệu lên, đầu óc choáng váng. “Tôi không thích nữ nhân tự cho là mình thông minh, nhưng mà, tôi lại ghét nữ nhân không thức thời hơn. Chỉ cần cô an phận ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để cho vị trí của cô dao động, có hiểu chưa?” Sở Ngọc Diệp có chút giật mình, vui mừng gật đầu: “Em hiểu, em hiểu.” Dù cô ta đã giẫm phải bãi mìn Cố Minh Dạ, nhưng không sao cả, anh ta đã có người phụ nữ mà anh ta ghét nhất - Sở Mộ Nhiễm. Có Sở Mộ Nhiễm làm lá chắn, cô ta tạm thời an toàn.
Cô lếch cái thân đau nhức xuống giường, lấy điện thoại trong túi xách ra.
“Xin chào, Sở tiểu thư.” - Bác sĩ Trình không đợi Sở Mộ Nhiễm trả lời, gấp gáp nói tiếp: “Có chuyện gì xảy ra vậy, sao cô lại rút lại tiền ứng điều trị cho bà nội cô vậy, toàn bộ 500 triệu đã bị trả lại, bà nội cô không điều trị nữa à?”
“Hả?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc: “Cái gì, 500 triệu nào?”.
Cô chưa hề ứng 500 triệu nào cả.
“Lần trước sau khi cô nộp 50 triệu vào, sau đó đã nộp thêm 500 triệu nữa. Mấy ngày này chi phí của bệnh nhân đã trừ vào phần này, hôm qua bị rút ra lại 500 triệu, bây giờ số tiền còn lại không đủ để bà nội cô ở lại điều trị.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Sau khi nghe bác sĩ Trình nói thêm mấy câu, phải nhanh chóng bổ sung viện phí, Sở Mộ Nhiễm vẫn ngơ ngác.
500 triệu đó… hẳn là của Cố Minh Dạ.
Lần đó cô cuỗm 50 triệu của hắn để ứng viện phí cho bà nội, cứ nghĩ hắn sẽ tìm cô tính sổ, nhưng cuối cùng anh ta không làm gì cả.
Lo sợ mấy ngày, cuối cùng anh ta không có phản ứng gì, cô nghĩ hắn khinh thường số tiền lẻ này nên đã mừng thầm một phen.
Không ngờ anh ta lại ứng viện phí 500 triệu giúp cô.
Hai tay cô đan vào trong tóc, muốn cào da đầu, đầu óc hỗn loạn, tâm tình rối bời.
Cố Minh Dạ… sao hắn lại làm vậy?
Vì cái gì?
Hắn không biết hắn càng làm vậy chỉ khiến cô thấy hắn đạo đức giả hơn mà thôi. Hừ… chỉ vì ngủ với cô một lần, sau đó cảm thấy ngủ với cô không tệ nên mới thay đổi thái độ với cô như vậy?
Nhưng… cô vĩnh viễn không bao giờ quên ngày đó, trước ngày đính hôn cùng Mộ Viễn Hoàng một tuần, cô vô tình nghe được khi hắn đứng ở hoa viên Sở gia nói chuyện với bạn hắn về cô.
Chói tai, lạnh thấu tim.
Sở Mộ Nhiễm đón xe quay về nhà, vừa mới đi xuống xe đã nhìn thấy Sở Vân Quốc chặn đường lại.
“Tiểu Nhiễm.” - Nhìn thấy cô, hai mắt ông ta sáng lên: “Con đã ăn gì chưa, nếu chưa thì chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện. Lâu rồi ba không thấy con, rất nhớ con.”
Nhớ?
Sở Mộ Nhiễm cười lạnh: “Hôm nay ông đến tìm tôi là để ký vào hợp đồng bán thân à?”
Đây là điều duy nhất Sở Vân Quốc nhắm đến, bán được Sở Mộ Nhiễm, ông ta sẽ từ trong tay Cố Minh Dạ lấy được dự án.
“Sao lại gọi là bán thân.” - Sở Vân Quốc cười tươi: “Con thật may mắn mới được Cố thiếu yêu thích, chỉ cần được Cố thiếu sủng, con chính là người bề trên thiên hạ.”
“Bề trên? Tôi lại nhìn thấy chính là đang đi làm tiểu tam thì có?” - Giọng Sở Mộ Nhiễm đầy lạnh lùng và mỉa mai: “Sở tổng, tôi chỉ nói một lần, hy vọng ông nghe cho rõ và đừng phiền tôi nữa. Bà nội Chu, tôi sẽ tự tìm cách, không cần các người bố thí. Những kế sách hèn hạ của ông cũng nên bỏ đi, tôi vĩnh viễn sẽ không biến mình thành loại nữ nhân hèn mọn đó.”
Gọi là đến, đuổi là đi, là một món đồ chơi.
Cố Minh Dạ nghĩ cái gì vậy? Dù cô có chết đói cũng sẽ không trở thành đồ chơi của hắn ta.
“Tiểu Nhiễm, đừng bướng bỉnh nữa. Chỉ cần được trở thành phụ nữ của Cố Minh Dạ, đừng nói là tiểu tam, dù là tiểu tứ, tiểu ngũ cũng là điều tốt, con sẽ nhận được những thứ tốt hơn con nghĩ. Nghe lời ba đi, đừng giở tính trẻ con với Cố thiếu nữa, được không?”
“Ông nói nghe thật đơn giản, nếu đổi thành Sở Ngọc Diệp làm tiểu tam, ông cũng sẽ nói như vậy sao?” - Sở Mộ Nhiễm cười lạnh.
Cô biết dù Sở Vân Quốc có tham lam đến mức nào, nhưng ông ta cũng yêu thương Sở Ngọc Diệp, chắc hẳn sẽ không khiến cô ta chịu thiệt thòi.
“Có gì là không thể chứ?” - Ngoài dự liệu, Sở Vân Quốc xem như chuyện bình thường: “Ba đã nói, chỉ cần là phụ nữ của Cố Minh Dạ, được yêu thích, không có danh phận gì cũng không sao. Nếu con có bản lĩnh ngồi vào vị trí Cố thiếu phu nhân, ba cũng sẽ mừng cho con, dù sao con cũng mới là con ruột của ba.”
Sở Mộ Nhiễm cười càng lúc càng lạnh.
Ông ta bây giờ nói cô là con ruột, lúc đuổi cô ra khỏi Sở gia, cả bác sĩ cũng không gọi giúp cô.
“Tiểu Nhiễm…”
Sở Mộ Nhiễm tức giận cắn răng: “Ông tốt nhất cút xa tôi ra nếu không tôi sẽ nói xấu ông với Cố Minh Dạ, không cho hắn mang dự án cho ông. Ông có tin không, con gái bảo bối của ông cũng không được hắn ta sủng như tôi đâu.”
Sở Vân Quốc cũng là đàn ông, ông ta có thể nhìn thấy Cố Minh Dạ với Sở Mộ Nhiễm rất đặc biệt, đó là một sự chiếm hữu của đàn ông. Nó hoàn toàn khác với thái độ điềm tĩnh khi ở bên cạnh Sở Ngọc Diệp.
Cho nên ông ta mới tìm đến là chữa lành mối quan hệ với con gái.
“Được rồi, ba sẽ đi ngay. Lần sau…” - Nghĩ đến hợp đồng, Sở Vân Quốc lại nói: “Lần sau ba dẫn con đi ăn cơm.”
Sở Mộ Nhiễm cười lạnh, muốn đi vào bên trong, không muốn nói chuyện với ông ta nữa.
Tắm rửa xong, Sở Mộ Nhiễm đi bệnh viện xem bà nội Chu.
Cô sợ bà nội lo lắng nên cũng chỉ nói mấy câu liền đi tìm bác sĩ Trình hỏi chuyện, ở bệnh viện cũng may có bác sĩ Trình giúp đỡ.
Chỉ là, những người ở bệnh viện nói bác sĩ Trình đã chuyển công tác, mới buổi sáng còn gọi cho cô, bây giờ liền chuyển công tác?
Tất nhiên cô đã đoán được nguyên nhân.
Cố Minh Dạ!
Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thằng khốn nạn.” Sở Ngọc Diệp ngồi bên ngoài văn phòng tổng giám đốc Cố thị, hai tay ôm chặt túi xách, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về cánh cửa phòng đóng chặt. Nhìn thấy Giang Lâm đi tới, cô ta vội đứng lên: “Trợ lý Giang, Minh Dạ đồng ý gặp tôi sao?” Giang Lâm gật đầu: “Mời Sở đại tiểu thư.” Sở Ngọc Diệp nhanh chóng sửa lại váy áo, đi theo phía sau Giang Lâm. “Mời cô vào, Cố tổng đang đợi cô.” - Giang Lâm mở cửa. Sở Ngọc Diệp nén lo lắng, nhàn nhạt cười: “Cảm ơn anh.” Giang Lâm cũng nhếch môi, trước đây cô ta làm ngơ với những trợ lý như hắn, từ khi nào cô ta lễ phép như vậy? Văn phòng tổng giám đốc Cố thị được trang trí bằng tông màu đen và xám làm chủ đạo, toát lên bầu không khí lạnh lẽo. Ngồi ở ghế, anh đang lật xem tài liệu, gương mặt âm trầm. “Minh Dạ..” - Sở Ngọc Diệp nhẹ nhàng đi đến bàn làm việc. “Đến rồi?” - Cố Minh Dạ thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Ngồi ở ghế sô pha và đợi tôi năm phút.” “Vâng.” - Sở Ngọc Diệp ngoan ngoãn đi tới sô pha ngồi xuống, đôi mắt cô ta ngấn nước nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đó. Cố Minh Dạ giữ lời, năm phút sau đặt tài liệu lên bàn, ngước mắt nhìn về Sở Ngọc Diệp. Đôi chân anh ưu nhã bắt chéo, không có ý định đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng: “Em tìm tôi có chuyện gì?” “Minh Dạ…” “Tôi không có nhiều thời gian, có thể cho em mười lắm phút.” Nụ cười cứng đờ trên mặt Sở Ngọc Diệp nhanh chóng trở nên tự nhiên: “Minh Dạ, em có rất nhiều điều muốn nói với anh, mười lăm phút là không đủ. Em có mang chút điểm tâm đến, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện nhé.” “Em còn mười bốn phút.” - Cố Minh Dạ giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “Nếu em không có gì để nói thì có thể rời đi ngay bây giờ. Tôi cũng không muốn bị người khác hiểu nhầm.” Sở Ngọc Diệp: “...” Trước đây cô có thể ở đây bao lâu tùy thích, thậm chí còn có thể ngủ ở phòng nghĩ của anh, lúc đó anh chưa bao giờ nói rằng sợ người khác hiểu nhầm. Sở Ngọc Diệp cô bây giờ mới là bạn gái của anh. Cô ta rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt phượng sâu thẳm của Cố Minh Dạ như có thể nhìn thấy mọi thứ, Sở Ngọc Diệp mất hết can đảm, khô khóc nói: “Minh Dạ, em đến là để giải thích chuyện tối hôm qua…em… em thật sự không biết, vì cái gì mà mọi chuyện thành ra như vậy?” “Em thật không biết?” - Cố Minh Dạ nhíu mày. “Em có thể biết được gì?” - Sở Ngọc Diệp lắc đầu: “Lúc đó em ở bệnh viện, cảm thấy không khỏe nên chuẩn bị đi ngủ sớm, đột nhiên nhận được tin nhắn lạ nói rằng anh và Tiểu Nhiễm đang ở phòng khách sạn ở Đế Vương, em liền kéo mẹ đi theo đến, sự việc sau đó, anh cũng biết…Minh Dạ, em không cố ý đến đâu.” Cố Minh Dạ vẫn im lặng, sắc mặt khó đoán. “Chúng ta hãy bỏ qua mọi chuyện hôm qua, về sau hãy ở bên nhau thật tốt có được không? Minh Dạ, em biết những lời hôm qua anh nói là vì đang giận, bởi vì Tiểu Nhiễm chọc giận anh, anh muốn trừng phạt cô ấy. Nhưng mà, em thật sự không thể trơ mắt nhìn anh và Tiểu Nhiễm dây dưa mơ hồ. Minh Dạ, nếu anh muốn, em cũng có thể cho anh, bây giờ… ngay bây giờ cũng có thể.” Sở Ngọc Diệp mở khóa kéo bên hông váy, đôi mắt đưa tình nhìn người đàn ông trước mặt, bộ dạng muốn thật sự chơi văn phòng play. “Ha…” - Cố Minh Dạ đột nhiên cười lạnh, khiến động tác Sở Ngọc Diệp cứng lại. Sở Ngọc Diệp vô cùng hoảng sợ. “Cô cho rằng tôi là loại đàn ông dùng nửa thân dưới suy nghĩ sao? Trong đầu chỉ nghĩ đến việc cưỡi lên phụ nữ?” - Cố Minh Dạ bình tĩnh đứng lên, cầm một xấp tài liệu ném trước mặt Sở Ngọc Diệp: “Xem đi, đây là lịch sự cuộc gọi và tin nhắn của cô đêm qua, có vẻ như đêm qua cô không hề nhận được bất cứ tin nhắn thông báo nào cả.” Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Ngọc Diệp tái nhợt. Hắn đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Ngồi xổm trên mặt đất, Sở Ngọc Diệp cầm xấp tài liệu lên, đầu óc choáng váng. “Tôi không thích nữ nhân tự cho là mình thông minh, nhưng mà, tôi lại ghét nữ nhân không thức thời hơn. Chỉ cần cô an phận ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để cho vị trí của cô dao động, có hiểu chưa?” Sở Ngọc Diệp có chút giật mình, vui mừng gật đầu: “Em hiểu, em hiểu.” Dù cô ta đã giẫm phải bãi mìn Cố Minh Dạ, nhưng không sao cả, anh ta đã có người phụ nữ mà anh ta ghét nhất - Sở Mộ Nhiễm. Có Sở Mộ Nhiễm làm lá chắn, cô ta tạm thời an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất