Chương 3: Bị Đuổi Khỏi Sở Gia
“Sở Mộ Nhiễm, cô đang làm cái gì?”
Một thân ảnh lao tới, giọng nói đầy lực, đẩy Sở Mộ Nhiễm một cái rất mạnh, cô đụng vào đầu giường khiến cô thở dốc đau đớn.
Cô còn chưa khóc thì đã nghe tiếng khóc của Sở Ngọc Diệp.
“Minh Dạ ca ca, anh cuối cùng đã đến rồi.” - Sở Ngọc Diệp cắn lấy cánh môi, bàn tay che đi gò má sưng đỏ, đôi mắt ngấn lệ đáng thương: “Nếu anh còn không tới, em thật sự không biết phải làm sao?”
“Để anh xem ai dám ra tay với em lần nữa.” - Cố Mạc Dạ trầm giọng nói, đôi mắt lạnh lùng liếc về phía Sở Mộ Nhiễm: “Vừa rồi cô dùng tay nào đánh Ngọc Diệp.”
“Minh Dạ, anh đừng trách em ấy, em ấy… chỉ là rất thích anh, cho nên mới đối xử với em như vậy… em… em không trách em ấy.”
Sở Ngọc Diệp nắm tay áo của Cố Minh Dạ kéo kéo.
Cô ta và anh quen nhau nhiều năm như vậy, cô ta biết cách dễ dàng khơi dậy sự tức giận của Cố Minh Dạ.
Bởi vì cô ta biết Cố Minh Dạ ghét nhất là bị Sở Mộ Nhiễm dây dưa.
“Cô ta ưa thích, anh chỉ cảm thấy ác tâm.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nói.
Sở Mộ Nhiễm ngước mắt bắt gặp ánh mắt hả hê của Sở Ngọc Diệp.
Nhưng cô cũng không khổ sở nhiều như Sở Ngọc Diệp nghĩ.
Cố Minh Dạ không thích cô, cô không phải mới biết lần đầu, vả lại với hắn, tâm cô đã chết.
Đã từ bỏ, làm sao có thể khổ sở.
“Tôi đánh cô ta thì sao?” - Sở Mộ Nhiễm không muốn giải thích, nhưng không thể nuốt nổi cục nghẹn này: “Cô ta hủy hoại thanh danh của tôi, thuê một đám người giả danh làm cảnh sát và phóng viên để làm nhục tôi, tôi đánh cô ta đã là gì? Bà nội Chu cũng là bà nội của cô ta, nhưng…a…ư…”
Cô còn chưa nói hết, cổ họng cô đã bị bàn tay của Cố Mạc Dạ siết chặt, đau không chịu nổi.
Người đàn ông cao lớn giống như một đám mây đen, bao phủ cô bằng một bóng tối dày đặc.
Đôi mắt Cố Minh Dạ đen lại vì tức giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lạnh lùng hỏi: “Sở Mộ Nhiễm, cô thật lớn gan, đã làm sai còn kiếm cớ trả đũa, đây chính là giáo dưỡng của cô?”
Sở Mộ Nhiễm bật cười, châm chọc nói: “Cố Minh Da, anh vừa mù vừa điếc sao? Lời tôi nói anh không tin thì động thủ đi, chẳng phải chỉ là muốn lấy lại danh dự cho Sở Ngọc Diệp sao? Được, tôi nhận thua, đến đi.”
Xương trên tay cô đau như bị nghiền nát, nhưng đau đớn nhất vẫn là trái tim cô.
Sở Ngọc Diệp làm cái gì đều có người tin tưởng cô ta và đứng lên bảo vệ cô ta.
Còn cô, dù mất đi nhiều hơn nữa cũng không ai tin cô là nạn nhân.
Thế giới này quá khốn nạn.
“Không dạy cô một bài học, cô liền nhanh quên mất.”
Đôi mắt hắn trầm xuống, đôi bàn tay dùng sức, dứt khoát khiến cánh tay phải của Sở Mộ Nhiên trật đi.
Hắn xuất thân lính đặc công, hành động quyết liệt và chính xác.
Bàn tay phải bị trật khớp của Sở Mộ Nhiễm lơ lửng, treo lủng lẳng trên tay cô, cơn đau tột cùng khiến mồ hôi ướt cả trán.
“Chỉ như thế thôi sao? Cô ta vẫn nhìn anh đầy mong chờ kìa, anh không phải nên giáo huấn tôi nhiều một chút, để cô ta vui hơn.” - Đau đớn đến sắc mặt trắng như giấy, đôi môi có chút run rẩy nhưng cô vẫn cười tươi: “Sở đại tiểu thư vừa hiền lành vừa tốt bụng, nhưng cô ta đang ước gì tôi chết nhanh đi.”
Sắc mặt Cố Minh Dạ tối sầm, trầm mặc.
Hắn không động thủ nửa, cô cũng không ngu ngốc tìm ngược.
Khó khăn cầm lấy đồ của mình, trước khi rời đi cô nhìn Cố Minh Dạ: “Tôi chính là do Chu gia giáo dưỡng. Trước kia Chu Cường mang tôi đi đổi chỗ cho Sở Ngọc Diệp, mang tôi về Chu gia lại không bỏ công dạy tôi, bây giờ tôi đánh con gái của ông ta, liền có thù báo thù, muốn trách thì cứ đi tìm Chu gia mà trách… ha ha… đúng là có tiền đồ a.”
Nói xong, Sở Mộ Nhiễm cực kỳ tiêu soái rời đi.
Cô dù không muốn chọc giận Cố Minh Dạ nhưng khiến cho Sở Ngọc Diệp không vui liền cảm thấy trong lòng thoải mái.
Sở Ngọc Diệp sợ nhất là người khác nhắc đến gia đình mẹ đẻ Chu gia của cô ta.
“Minh Dạ ca ca, anh có để ý đến thân thế của em không?” - Sở Ngọc Diệp cắn môi đáng thương nhìn về Cố Minh Dạ: “Em chỉ là con nuôi của Sở gia, không biết dì Cố có xem thường xuất thân của em không?”
Danh hiệu hôn thê của Cố Minh Dạ là trên danh nghĩa, chỉ là Cố gia đều không thừa nhận.
“Đừng suu nghĩ nhiều, chuyện này do anh quyết định, không liên quan đến gia đình.” - Giọng nói của Cố Minh Dạ có chút dịu đi, nhưng vẻ mặt vẫn băng lãnh.
Thái độ này của Cố Minh Da, đều biết Cố gia chính là không hài lòng cô ta.
Sở Mộ Nhiễm đi xuống tầng bệnh viện liền đăng ký khẩn cấp vào khoa chỉnh hình để nắn lại tay phải.
Bàn tay bị Cố Minh Dạ bẻ trật khớp rất đau và còn bất tiện cho cô.
Chỉ là đợi số hơn nửa giờ, khi vào phòng khám, bác sĩ nghe tên liền lắc đầu không nhận, còn nói cả Giang thành này e rằng không ai dám khám cho cô.
Cố Minh Dạ…
Hắn ta đối với cô thật hung ác.
Hắn ta đang cho cô thấy sức mạnh của hắn khi bị cô chọc giận?
Sở Mộ Nhiễm đi về đến Sở gia là gần mười giờ tối.
Đi vào nhà vẫn là thấy ba mẹ cô đang ngồi trên sô pha xem tivi.
“Cha, mẹ.”
Chào hỏi xong, Sở Mộ Nhiễm muốn đi về phòng tắm rửa ngủ một giấc, lại bị Sở Vân Quốc cản lại: “Chờ đã.”
“Ba, có việc gì sao?”
Sắc mặt Sở Vân Quốc đen lại: “Hôm nay mày tát chị mày, lại bị Cố thiếu đánh?”
Sở Mộ Nhiễm mím môi: “Đúng.”
Cô không muốn giải thích, dù sao họ cũng không muốn nghe.
“Mày, mày, mày… làm sao tao lại có đứa con như mày?” - Sở Vân Quốc rống lên đầy tức giận: “Cút đi, mày mau cút đi cho tao. Dì Vương, mau mang hành lý của nó ra đây, nhanh lên.”
Muốn đuổi cô?
Trái tim Sở Mộ Nhiễm như muốn đóng băng.
Cuối cùng cũng đến ngày cô bị chính cha mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà. Cô cứ ngỡ sẽ là thương tâm, nhưng mà cô lại chẳng có cảm giác gì.
Có gì đáng để lưu luyến ở cái gia đình này sao?
“Được, tôi đi… nhưng tôi có yêu cầu, tôi muốn gọi cho bác sĩ Trần đến xem tay cho tôi, tôi bị trật khớp rồi.”
Bác sĩ Trần là bác sĩ gia đình của Sở gia, bất kể Sở gia có không thoải mái ông ấy sẽ rất nhanh có mặt.
Nếu Sở Vân Quốc còn chút tình cha con, ông ta sẽ đồng ý.
“Bác sĩ Trần đã lớn tuổi, đêm hôm khuya khoắt gọi ông ấy, mày không cảm thấy ngại à?” - Sở Vân Quốc không chút do dự từ chối, nhìn dì Vương mang hành lý xuống liền xua đuổi: “Mau cút đi, thấy mày liền tức giận, buổi tối ngủ không ngon giấc.”
Ông ta làm sao dám cùng Cố Minh Dạ đối đầu.
Cố Minh Dạ muốn thu thập Sở Mộ Nhiễm, ông ta sao dám nhúng tay vào. Nhưng ông ta không nghĩ tới, ông ta đuổi cô đi vào lúc này, chính là một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn.
Hành lý bị ném ra cửa.
Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn người mẹ đang nhàn hạ ngồi xem bộ phim cẩu huyết trên ti vi không nhìn cô một lần.
Cô nhắm mắt lại, mở ra, đôi mắt chỉ là khô khóc.
Không thể khóc được.
Đúng, chuyện này sớm đã thành thói quen.
Cô dùng tay trái nhặt valy lên, kéo ra khỏi của Sở gia mà không hề có ý định quay lại.
Đứng ở góc đường, Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác nhìn xung quanh.
Xem ra, cô hiện tại chính là tứ cố vô thân.
Mưa, rơi xuống.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt khiến gương mặt Sở Mộ Nhiễm có chút đau rát, quần áo đã dính chặt vào người, vô cũng khốn khổ.
“Ông trời, cả ông cũng thò một chân nhắm vào tôi sao?”
Cô giơ ngón giữa chỉ thẳng lên trời, sau đó nhìn thấy trạm xe bus gần đó liền nhanh chóng kéo valy chạy đến.
Cô chỉ sử dụng được một tay, vội vàng chạy trong mưa, chiếc va ly va chạm mạnh liền bật ra, quần áo bên trong văn ra tung tóe trên nền đất, ẩm ướt và nhiễm đầy bùn đất.
Cái này gọi là nhà dột gặp mưa.
Sở Mộ Nhiễm cũng cảm giác ngày hôm nay cô đã cạn kiệt năng lượng, lười nghĩ đến cảm xúc.
Cô quỳ xuống mắt đất, cố nhét những bộ quần áo vào bên trong, tuy nhiên khi đóng va ly lại, cô phát hiện khó lòng khóa nó lại bằng một tay.
Cố gắng rất lâu, cũng là không khóa được.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, giọt mưa nặng hạt rải trên da thịt, vẻ mặt Sở Mộ Nhiễm trở nên đờ đẫn.
Muốn khóc, khóc không được.
Muốn cười, cười không nổi.
Không biết làm sao cô lại đáng thương như vậy chứ.
Bị người ta lấy đi lần đầu, bị người ta khinh bỉ, bị bẻ khớp tay, bị đuổi khỏi nhà… ông trời còn ưu ái cho cơn mưa ướt sũng…. Nghĩ đến, liền cảm thấy ủy khuất, hốc mắt liền có chút đỏ lên, nhưng mà không khóc được.
Một chiếc Maybach màu đen chạy qua đoạn đường không có xe, người đàn ông lạnh lùng ngồi ghế sau vô tình nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô gái trên đường, anh gõ cửa xe, trầm giọng: “Dừng lại.”
“Cố thiếu, có gì phân phó?”
Cố Minh Dạ nhíu mày không đáp.
Anh mở cửa kính xe kéo xuống.
Cơn mưa lớn ập vào cửa sổ làm ướt mái tóc ngắn của anh. Cố Minh Dạ nhìn cô gái với đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thấy cô nặng nề xoa lên khuôn mặt, ở cách xa, anh nheo mắt cảm thấy vành mắt cô đỏ ửng.
Khóc sao?
Trong lòng Cố Minh Dạ có chút khó chịu không giải thích được.
Nhưng để chứng minh điều gì đó, giọng nói anh trở nên lạnh lùng: “Không có gì, đi thôi.”
Đó chỉ là một nữ nhân đầy mưu mô thủ đoạn và ác tâm, anh không muốn quan tâm đến.
Chiếc xe rời đi, Cố Minh Dạ nhíu mày.
Nhớ lại bộ dáng mảnh khảnh của cô dưới cơn mưa, lại là bộ dạng bướng bỉnh lạnh lùng của cô ở bệnh viện, giọng Cố Minh Dạ lạnh lẽo ra lệnh cho trợ lý: “Đi kiểm tra xem sự việc buổi sáng nay có nội tình gì không? Nếu có, trước tiên báo cho tôi.”
Giang Lâm có chút kinh ngạc: “Vâng, Cố thiếu.”
“Đừng để cho Ngọc Diệp biết.”
“Vâng…” - Giang Lâm nhếch môi nở nụ cười.
Xem ra vị tiểu thư đài cát trang nhã kia đã khiến Cố thiếu sinh nghi rồi.
Hắn ta có chút vui vẻ a, hắn ta không có ưa cái loại nữ nhân hoàn hảo như tiên nữ, cao cao tại thượng Sở đại tiểu thư đó.
Haha… cô ta không những tốt là còn quá tốt, tốt đến phát ốm.
Người đàn ông của mình bị em gái ngủ mà không hề ghét bỏ em gái lại còn cầu xin thương xót giúp em gái. Đây là điều mà nữ nhân bình thường làm được sao?
Một thân ảnh lao tới, giọng nói đầy lực, đẩy Sở Mộ Nhiễm một cái rất mạnh, cô đụng vào đầu giường khiến cô thở dốc đau đớn.
Cô còn chưa khóc thì đã nghe tiếng khóc của Sở Ngọc Diệp.
“Minh Dạ ca ca, anh cuối cùng đã đến rồi.” - Sở Ngọc Diệp cắn lấy cánh môi, bàn tay che đi gò má sưng đỏ, đôi mắt ngấn lệ đáng thương: “Nếu anh còn không tới, em thật sự không biết phải làm sao?”
“Để anh xem ai dám ra tay với em lần nữa.” - Cố Mạc Dạ trầm giọng nói, đôi mắt lạnh lùng liếc về phía Sở Mộ Nhiễm: “Vừa rồi cô dùng tay nào đánh Ngọc Diệp.”
“Minh Dạ, anh đừng trách em ấy, em ấy… chỉ là rất thích anh, cho nên mới đối xử với em như vậy… em… em không trách em ấy.”
Sở Ngọc Diệp nắm tay áo của Cố Minh Dạ kéo kéo.
Cô ta và anh quen nhau nhiều năm như vậy, cô ta biết cách dễ dàng khơi dậy sự tức giận của Cố Minh Dạ.
Bởi vì cô ta biết Cố Minh Dạ ghét nhất là bị Sở Mộ Nhiễm dây dưa.
“Cô ta ưa thích, anh chỉ cảm thấy ác tâm.” - Cố Minh Dạ lạnh lùng nói.
Sở Mộ Nhiễm ngước mắt bắt gặp ánh mắt hả hê của Sở Ngọc Diệp.
Nhưng cô cũng không khổ sở nhiều như Sở Ngọc Diệp nghĩ.
Cố Minh Dạ không thích cô, cô không phải mới biết lần đầu, vả lại với hắn, tâm cô đã chết.
Đã từ bỏ, làm sao có thể khổ sở.
“Tôi đánh cô ta thì sao?” - Sở Mộ Nhiễm không muốn giải thích, nhưng không thể nuốt nổi cục nghẹn này: “Cô ta hủy hoại thanh danh của tôi, thuê một đám người giả danh làm cảnh sát và phóng viên để làm nhục tôi, tôi đánh cô ta đã là gì? Bà nội Chu cũng là bà nội của cô ta, nhưng…a…ư…”
Cô còn chưa nói hết, cổ họng cô đã bị bàn tay của Cố Mạc Dạ siết chặt, đau không chịu nổi.
Người đàn ông cao lớn giống như một đám mây đen, bao phủ cô bằng một bóng tối dày đặc.
Đôi mắt Cố Minh Dạ đen lại vì tức giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lạnh lùng hỏi: “Sở Mộ Nhiễm, cô thật lớn gan, đã làm sai còn kiếm cớ trả đũa, đây chính là giáo dưỡng của cô?”
Sở Mộ Nhiễm bật cười, châm chọc nói: “Cố Minh Da, anh vừa mù vừa điếc sao? Lời tôi nói anh không tin thì động thủ đi, chẳng phải chỉ là muốn lấy lại danh dự cho Sở Ngọc Diệp sao? Được, tôi nhận thua, đến đi.”
Xương trên tay cô đau như bị nghiền nát, nhưng đau đớn nhất vẫn là trái tim cô.
Sở Ngọc Diệp làm cái gì đều có người tin tưởng cô ta và đứng lên bảo vệ cô ta.
Còn cô, dù mất đi nhiều hơn nữa cũng không ai tin cô là nạn nhân.
Thế giới này quá khốn nạn.
“Không dạy cô một bài học, cô liền nhanh quên mất.”
Đôi mắt hắn trầm xuống, đôi bàn tay dùng sức, dứt khoát khiến cánh tay phải của Sở Mộ Nhiên trật đi.
Hắn xuất thân lính đặc công, hành động quyết liệt và chính xác.
Bàn tay phải bị trật khớp của Sở Mộ Nhiễm lơ lửng, treo lủng lẳng trên tay cô, cơn đau tột cùng khiến mồ hôi ướt cả trán.
“Chỉ như thế thôi sao? Cô ta vẫn nhìn anh đầy mong chờ kìa, anh không phải nên giáo huấn tôi nhiều một chút, để cô ta vui hơn.” - Đau đớn đến sắc mặt trắng như giấy, đôi môi có chút run rẩy nhưng cô vẫn cười tươi: “Sở đại tiểu thư vừa hiền lành vừa tốt bụng, nhưng cô ta đang ước gì tôi chết nhanh đi.”
Sắc mặt Cố Minh Dạ tối sầm, trầm mặc.
Hắn không động thủ nửa, cô cũng không ngu ngốc tìm ngược.
Khó khăn cầm lấy đồ của mình, trước khi rời đi cô nhìn Cố Minh Dạ: “Tôi chính là do Chu gia giáo dưỡng. Trước kia Chu Cường mang tôi đi đổi chỗ cho Sở Ngọc Diệp, mang tôi về Chu gia lại không bỏ công dạy tôi, bây giờ tôi đánh con gái của ông ta, liền có thù báo thù, muốn trách thì cứ đi tìm Chu gia mà trách… ha ha… đúng là có tiền đồ a.”
Nói xong, Sở Mộ Nhiễm cực kỳ tiêu soái rời đi.
Cô dù không muốn chọc giận Cố Minh Dạ nhưng khiến cho Sở Ngọc Diệp không vui liền cảm thấy trong lòng thoải mái.
Sở Ngọc Diệp sợ nhất là người khác nhắc đến gia đình mẹ đẻ Chu gia của cô ta.
“Minh Dạ ca ca, anh có để ý đến thân thế của em không?” - Sở Ngọc Diệp cắn môi đáng thương nhìn về Cố Minh Dạ: “Em chỉ là con nuôi của Sở gia, không biết dì Cố có xem thường xuất thân của em không?”
Danh hiệu hôn thê của Cố Minh Dạ là trên danh nghĩa, chỉ là Cố gia đều không thừa nhận.
“Đừng suu nghĩ nhiều, chuyện này do anh quyết định, không liên quan đến gia đình.” - Giọng nói của Cố Minh Dạ có chút dịu đi, nhưng vẻ mặt vẫn băng lãnh.
Thái độ này của Cố Minh Da, đều biết Cố gia chính là không hài lòng cô ta.
Sở Mộ Nhiễm đi xuống tầng bệnh viện liền đăng ký khẩn cấp vào khoa chỉnh hình để nắn lại tay phải.
Bàn tay bị Cố Minh Dạ bẻ trật khớp rất đau và còn bất tiện cho cô.
Chỉ là đợi số hơn nửa giờ, khi vào phòng khám, bác sĩ nghe tên liền lắc đầu không nhận, còn nói cả Giang thành này e rằng không ai dám khám cho cô.
Cố Minh Dạ…
Hắn ta đối với cô thật hung ác.
Hắn ta đang cho cô thấy sức mạnh của hắn khi bị cô chọc giận?
Sở Mộ Nhiễm đi về đến Sở gia là gần mười giờ tối.
Đi vào nhà vẫn là thấy ba mẹ cô đang ngồi trên sô pha xem tivi.
“Cha, mẹ.”
Chào hỏi xong, Sở Mộ Nhiễm muốn đi về phòng tắm rửa ngủ một giấc, lại bị Sở Vân Quốc cản lại: “Chờ đã.”
“Ba, có việc gì sao?”
Sắc mặt Sở Vân Quốc đen lại: “Hôm nay mày tát chị mày, lại bị Cố thiếu đánh?”
Sở Mộ Nhiễm mím môi: “Đúng.”
Cô không muốn giải thích, dù sao họ cũng không muốn nghe.
“Mày, mày, mày… làm sao tao lại có đứa con như mày?” - Sở Vân Quốc rống lên đầy tức giận: “Cút đi, mày mau cút đi cho tao. Dì Vương, mau mang hành lý của nó ra đây, nhanh lên.”
Muốn đuổi cô?
Trái tim Sở Mộ Nhiễm như muốn đóng băng.
Cuối cùng cũng đến ngày cô bị chính cha mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà. Cô cứ ngỡ sẽ là thương tâm, nhưng mà cô lại chẳng có cảm giác gì.
Có gì đáng để lưu luyến ở cái gia đình này sao?
“Được, tôi đi… nhưng tôi có yêu cầu, tôi muốn gọi cho bác sĩ Trần đến xem tay cho tôi, tôi bị trật khớp rồi.”
Bác sĩ Trần là bác sĩ gia đình của Sở gia, bất kể Sở gia có không thoải mái ông ấy sẽ rất nhanh có mặt.
Nếu Sở Vân Quốc còn chút tình cha con, ông ta sẽ đồng ý.
“Bác sĩ Trần đã lớn tuổi, đêm hôm khuya khoắt gọi ông ấy, mày không cảm thấy ngại à?” - Sở Vân Quốc không chút do dự từ chối, nhìn dì Vương mang hành lý xuống liền xua đuổi: “Mau cút đi, thấy mày liền tức giận, buổi tối ngủ không ngon giấc.”
Ông ta làm sao dám cùng Cố Minh Dạ đối đầu.
Cố Minh Dạ muốn thu thập Sở Mộ Nhiễm, ông ta sao dám nhúng tay vào. Nhưng ông ta không nghĩ tới, ông ta đuổi cô đi vào lúc này, chính là một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn.
Hành lý bị ném ra cửa.
Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn người mẹ đang nhàn hạ ngồi xem bộ phim cẩu huyết trên ti vi không nhìn cô một lần.
Cô nhắm mắt lại, mở ra, đôi mắt chỉ là khô khóc.
Không thể khóc được.
Đúng, chuyện này sớm đã thành thói quen.
Cô dùng tay trái nhặt valy lên, kéo ra khỏi của Sở gia mà không hề có ý định quay lại.
Đứng ở góc đường, Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác nhìn xung quanh.
Xem ra, cô hiện tại chính là tứ cố vô thân.
Mưa, rơi xuống.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt khiến gương mặt Sở Mộ Nhiễm có chút đau rát, quần áo đã dính chặt vào người, vô cũng khốn khổ.
“Ông trời, cả ông cũng thò một chân nhắm vào tôi sao?”
Cô giơ ngón giữa chỉ thẳng lên trời, sau đó nhìn thấy trạm xe bus gần đó liền nhanh chóng kéo valy chạy đến.
Cô chỉ sử dụng được một tay, vội vàng chạy trong mưa, chiếc va ly va chạm mạnh liền bật ra, quần áo bên trong văn ra tung tóe trên nền đất, ẩm ướt và nhiễm đầy bùn đất.
Cái này gọi là nhà dột gặp mưa.
Sở Mộ Nhiễm cũng cảm giác ngày hôm nay cô đã cạn kiệt năng lượng, lười nghĩ đến cảm xúc.
Cô quỳ xuống mắt đất, cố nhét những bộ quần áo vào bên trong, tuy nhiên khi đóng va ly lại, cô phát hiện khó lòng khóa nó lại bằng một tay.
Cố gắng rất lâu, cũng là không khóa được.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, giọt mưa nặng hạt rải trên da thịt, vẻ mặt Sở Mộ Nhiễm trở nên đờ đẫn.
Muốn khóc, khóc không được.
Muốn cười, cười không nổi.
Không biết làm sao cô lại đáng thương như vậy chứ.
Bị người ta lấy đi lần đầu, bị người ta khinh bỉ, bị bẻ khớp tay, bị đuổi khỏi nhà… ông trời còn ưu ái cho cơn mưa ướt sũng…. Nghĩ đến, liền cảm thấy ủy khuất, hốc mắt liền có chút đỏ lên, nhưng mà không khóc được.
Một chiếc Maybach màu đen chạy qua đoạn đường không có xe, người đàn ông lạnh lùng ngồi ghế sau vô tình nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô gái trên đường, anh gõ cửa xe, trầm giọng: “Dừng lại.”
“Cố thiếu, có gì phân phó?”
Cố Minh Dạ nhíu mày không đáp.
Anh mở cửa kính xe kéo xuống.
Cơn mưa lớn ập vào cửa sổ làm ướt mái tóc ngắn của anh. Cố Minh Dạ nhìn cô gái với đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thấy cô nặng nề xoa lên khuôn mặt, ở cách xa, anh nheo mắt cảm thấy vành mắt cô đỏ ửng.
Khóc sao?
Trong lòng Cố Minh Dạ có chút khó chịu không giải thích được.
Nhưng để chứng minh điều gì đó, giọng nói anh trở nên lạnh lùng: “Không có gì, đi thôi.”
Đó chỉ là một nữ nhân đầy mưu mô thủ đoạn và ác tâm, anh không muốn quan tâm đến.
Chiếc xe rời đi, Cố Minh Dạ nhíu mày.
Nhớ lại bộ dáng mảnh khảnh của cô dưới cơn mưa, lại là bộ dạng bướng bỉnh lạnh lùng của cô ở bệnh viện, giọng Cố Minh Dạ lạnh lẽo ra lệnh cho trợ lý: “Đi kiểm tra xem sự việc buổi sáng nay có nội tình gì không? Nếu có, trước tiên báo cho tôi.”
Giang Lâm có chút kinh ngạc: “Vâng, Cố thiếu.”
“Đừng để cho Ngọc Diệp biết.”
“Vâng…” - Giang Lâm nhếch môi nở nụ cười.
Xem ra vị tiểu thư đài cát trang nhã kia đã khiến Cố thiếu sinh nghi rồi.
Hắn ta có chút vui vẻ a, hắn ta không có ưa cái loại nữ nhân hoàn hảo như tiên nữ, cao cao tại thượng Sở đại tiểu thư đó.
Haha… cô ta không những tốt là còn quá tốt, tốt đến phát ốm.
Người đàn ông của mình bị em gái ngủ mà không hề ghét bỏ em gái lại còn cầu xin thương xót giúp em gái. Đây là điều mà nữ nhân bình thường làm được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất