Chương 34: Không Đồng Ý
“Được thôi.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu đồng ý, sau đó tùy ý cười hỏi: “Bây giờ… anh yêu tôi à?”
“Đúng vậy.” - Cố Minh Dạ không hề phủ nhận.
“Cho nên, anh cảm thấy có lỗi với Sở Ngọc Diệp đúng không?” - Sở Mộ Nhiễm lại hỏi.
“Đúng.”
“Anh cưng chiều cô ấy nhiều năm như vậy, cho nên cũng không thể đối xử tệ với cô ấy. Dù là chia tay cũng không muốn làm điều gì tổn thương cô ấy, đúng không?”
“…đúng.” - Cố Minh Dạ lần nữa gật đầu, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em đang muốn nói gì?”
Không phải lần đầu tiên nghe Cố Minh Dạ gọi mình bằng cái danh xưng “Nhiễm Nhiễm”, thế nhưng Sở Mộ Nhiễm vẫn không thể tiếp nhận anh ta gọi thân mật như vậy.
Cô không được tự nhiên cụp mắt xuống, đôi môi nhếch lên thành một vòng cung nhẹ: “Tôi chỉ muốn nói rằng tôi ý của anh tôi có thể hiểu được và tôn trọng ý kiến của anh.”
“Vậy em…”
“Ừm, tôi nghe anh.” - Sở Mộ Nhiễm cười rạng rỡ nhìn anh: “Anh nói tha thứ cho cô ta, vậy thì tha thứ cho cô ta đi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Nhưng tại sao tôi cảm thấy em không có tính tình như vậy?”
“Vậy sao?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi ngược lại: “Tôi cũng cảm thấy anh cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ yêu tôi?”
Trước kia anh ta ghét cô thế nào, bây giờ lại luôn miệng nói yêu cô một cách trực tiếp và đang muốn cô cho anh một câu trả lời.
“Ừm.” - Cố Minh Dạ gật đầu.
Anh thật sự chưa bao giờ dây dưa đến Sở Mộ Nhiễm sâu đến vậy, anh cảm thấy mình không thể buông cô ra, chỉ muốn giữ cô bên cạnh mình.
Ở bên cạnh Sở Ngọc Diệp giống như một thói quen và không có sự chiếm hữu. Anh nghĩ sẽ kết hôn với Sở Ngọc Diệp giống như một việc nên làm.
Anh không kích động và không muốn chiếm hữu Sở Ngọc Diệp, chưa từng có cảm giác muốn quan hệ với cô ấy.
Nhưng mà… cùng Sở Môh Nhiễm, chính là không thể kiềm chế cảm giác dây dưa không dứt cùng cô.
Anh hận không thể nhốt cô bên canh mình cả ngày lẫn đêm, làm việc có thể nhìn thấy cô, ăn cơm cũng có cô bên cạnh, lúc ngủ đều có thể ôm cô trong vòng tay.
Trước kia anh nghĩ bản thân mình quá lãnh cảm, không có nhiều ham muốn với phụ nữ. Tuy nhiên, từ khi cùng cô trải qua mật ngọt, anh đã đảo lộn nhận thức hơn ba mươi năm qua của mình.”
Bây giờ, Sở Mộ Nhiễm lại vì anh mà chấp nhận thu lại tính cách có thù tất báo của cô.
Nghĩ vậy, Cố Minh Dạ trong lòng cảm thấy có một loại vui mừng, ánh mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm ngày càng sâu hơn.
Cố Minh Dạ không khỏi mở miệng hứa hẹn: “Nhiễm Nhiễm, sau này tôi sẽ không để cố ấy tổn thương em nữa. Tin tôi nhé, Ngọc Diệp bản chất cũng là một cô gái hiền lành, chuyện này chỉ là cô ấy nhất thời làm sai. Đợi cô ấy hiểu ra, nói không chừng cô ấy sẽ đối với em còn tốt hơn tôi.”
Cố Minh Dạ cúi người, dùng ngón tay đẩy mấy sợi tóc mai của cô, anh nhìn vào đôi mắt đen láy trong sáng của cô, trong lòng mềm mại mấy phần vì cô thật hiểu chuyện.
“Ừ.” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày, gật đầu.
Cô nhìn sắc mặt Cố Minh Dạ chỉ cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là bây giờ cô không muốn chống đối anh ta, nên anh ta nói gì thì chính là cái đó đi.
Cố Minh Dạ nhìn vào mắt Sở Mộ Nhiễm lại hỏi: “Em vẫn chưa trả lời tôi?”
“Chuyện gì?” - Sở Mộ Nhiễm khó hiểu.
“Em có đồng ý làm nữ nhân của tôi không?”
Ồ…là chuyện này.
Trầm mặc vài giây, Sở Mộ Nhiễm nhìn Cố Minh Dạ mỉm cười: “Không đồng ý.”
“Tại sao?” - Trong nháy mắt, ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm, thanh âm cứng ngắt như là đang ra lệnh: “Sở Mộ Nhiễm, em phải cho tôi một lý do thuyết phục.”
Cô ấy đã là người phụ nữ của anh, lại không muốn một danh phận? Anh không thể hiểu được suy nghĩ của cô, không phải lúc nãy cô còn rất hiểu chuyện nghe lời anh sao?
“Nếu nhất định phải có lý do, chỉ có thể nói rằng do tôi không muốn.”
“Tại sao…không phải là… em thích tôi sao?”
Vốn lại muốn nói “yêu” nhưng Cố Minh Dạ lại cảm thấy không chắc chắn.
“Đúng vậy, cho dù là tôi thích anh cũng không nhất thiết phải ở bên cạnh anh, đúng không?” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu.
Cố Minh Dạ nhíu mày, sau đó hạ giọng: “Tôi đã nói rõ với Ngọc Diệp rồi, Nhiễm Nhiễm em đừng giận, có được không? Nếu vì cô ấy mà em không vui, tôi sẽ bù đắp cho em, em có yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng.” - Đôi mắt phượng sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Nhiễm, vẻ mặt anh ta thật lạnh lùng, cho dù là đang cầu xin, cũng không mất đi khí chất.
Cố Minh thật sự trong lòng căng thẳng, anh chưa từng nghĩ tới việc cô nói cô không đồng ý.
“Tôi không có tức giận.” - Sở Mộ Nhiễm trong lòng không vui nhưng anh ta không bao giờ hiểu được, có một số chuyện cô không thể buông xuống được: “Thật ra cho dù anh không chia tay Sở Ngọc Diệp tôi cũng sẽ không dây dưa với anh nữa. Bây giờ, chúng ta không phải bạn trai hay bạn gái gì cả, cho nên đối với anh không cần phải chịu trách nhiệm.”
“Em chỉ xem tôi là bạn giường.”
“Cũng không phải.” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu, sau đó nhún vai: “Nếu đã giải quyết được hiểu nhầm, tôi và anh có thể trở thành bạn bè bình thường.”
Bạn bè?
Bạn bè cái quái gì?
“Sở Mộ Nhiễm, em là đang ép tôi đối phó Ngọc Diệp sao? Tôi nói cho em biết, chuyện này là không thể. Tôi vốn nghĩ em hiểu chuyện hiểu được lòng tôi, không nghĩ tới tính cách của em vẫn không thay đổi, chỉ là đổi cách phát tiết sự bất mãn của mình.”
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Sau khi nói xong với giọng nói cực kỳ lạnh lùng, Cố Minh Dạ xắn tay áo rời đi.
Sở Mộ Nhiễm đưa mắt nhìn bóng lưng Cố Minh Dạ cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Vì sao cô lại không đáp ứng?
Đáp ứng anh sẽ gặp quá nhiều phiền phức. Từ Sở gia, đến Cố gia, rồi Chu gia… sau cùng là Sở Ngọc Diệp… những cái đó cô đều không muốn đối phó. Cô hiện tại chỉ muốn cuộc sống yên ổn, nếu cô ở bên cạnh Cố Minh Dạ, về sau mỗi ngày đều khó mà yên ổn.
Bởi vậy, cô chọn một cuộc sống an ổn.
Sở Mộ Nhiễm nhập viện mấy ngày liền được xuất viện.
Cố Minh Dạ cũng không còn xuất hiện. nữa, cô cũng giả vờ không thèm để ý đến, cũng không liên hệ với hắn.
Ngày xuất viện, điều đầu tiên cô làm chính là chuyển nhà.
Lý do cũng không phải là né tránh Cố Minh Dạ, mà chính là muốn tiết kiệm tiền, phòng ở nơi này quá đắt so với tài chính của cô hiện tại.
Nửa tháng sau.
Công cuộc tìm việc làm phù hợp của Sở Mộ Nhiễm vẫn dậm chân tại chỗ.
Cô đi đến bệnh viện thăm bà nội Chu.
Ở cổng bệnh viện lại nhìn thấy Sở Vân Quốc, bước chân liền khựng lại, cô định quay đầu đi thì Sở Vân Quốc đã chạy đến gần cô.
“Tiểu Nhiễm, thật là con.” - Sở Vân Quốc vô cùng hưng phấn nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Ba có việc muốn tìm con, nghĩ con sẽ đến thăm bà nội Chu nên đến đây tìm con. Nào, hai cha con ta đi qua bên kia uống nước nói chuyện.”
“Tôi không nghĩ mình có gì để nói với ông, Sở tổng, mời nhường đường.”
Cô cảm thấy quá xíu quẩy, hai tuần rồi cô không đến thăm bà nội Chu vì sợ có người chặn đường ở bệnh viện, không ngờ thật sự lại là đụng phải Sở Vân Quốc.
Xem vẻ mặt của ông ta đi, cỏ vẻ ông ta đang có ý đồ xấu và muốn cô giúp sức.
So với gặp ông ta, cô thà gặp Cố Minh Dạ.
Không.
Tại sao lại nghĩ đến hắn nữa.
Lúc này chỉ muốn tự tát mình một cái cho tỉnh táo.
Cô đã quyết định không nhớ tới nữa, nhưng lơ đãng vẫn là nghĩ tới.
Trước khi đến bệnh viện, cô đã suy nghĩ Cố Minh Dạ đang ở bệnh viện đợi cô, tìm cô… cô nghĩ mình sẽ lạnh nhạt ra sao, tránh xa anh ta ra sao… cuối cùng… cô cảm thấy mình thật phạm tiện.
“Một phút, ta cho con 1 triệu, thế nào?” - Sở Vân Quốc cũng có biện pháp, mang tiền ra dụ: “Hoặc ba sẽ cho con một lần, con đi theo ba nói chuyện, ba cho con 50 triệu.”
Hai mắt Sở Mộ Nhiễm sáng lên.
Gần đây kinh tế thật sự eo hẹp nha, nếu chỉ cần nói chuyện với ông ta, có thể kiếm tiền cũng không tệ, dù sao ở chốn đông người, ông ta cũng không làm gì xấu xa với cô.
Quán cà phê.
Sở Mộ Nhiễm nhận được tiền qua tài khoản, sau đó đưa mắt nhìn Sở Vân Quốc nói: “Có chuyện gì, ông nói đi.”
Dù sao tiền này cô muốn, cô buộc phải ngồi nói chuyện với Sở Vân Quốc.
Sở Vân Quốc cười cười nói: “Chị con và Cố thiếu chia tay, con biết chứ?”
“Biết.”
“Bọn họ vì sao chia tay, nguyên nhân chắc là con cũng biết.”
“Làm sao tôi biết được.” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày không vui nhìn ông ta: “Sở tổng, nói rõ đi, tôi không có thời gian đâu, không chừng đứng lên đi ngay đó.”
“Được được, ba sẽ nói thẳng.” - Sở Vân Quốc còn muốn chơi một bài tình thân, nhưng thấy Sở Mộ Nhiễm khá khó chơi, nên đành nói thẳng: “Ba cũng biết chị con và Cố thiếu chia tay tất cả là do con, cái này con có nhận không?”
“Sao? ông vì Sở Ngọc Diệp bất bình, tìm tôi hỏi tội à?” - Sở Mộ Nhiễm bĩu môi.
Cô biết nếu ông ta tìm cô hỏi tội sẽ không chi 50 triệu cho cô, đây là ông ta muốn lấy lòng cô.
“Dĩ nhiên không phải.” - Sở Vân Quốc vội nói: “Con mới là con ruột của ba, Cố thiếu thích con, ba vui vẻ còn không kịp, làm sao lại tìm con hỏi tội.”
“Vậy thì sao?”
“Con và Cố thiếu giận dỗi nữa tháng rồi, cũng giận đủ rồi phải không? Cố thiếu dù sao cũng là đàn ông, đàn ồn đều cần thể diện, ngài ấy không thể mất thể diện để dỗ dành con, chỉ cần con dỗ dành ngài ấy, Cố thiếu hẳn sẽ nâng con lên tận trời.”
“Sau đó, ông liền lợi dụng Cố thiếu quan tâm tôi để lấy vài dự án từ anh ta phải không, để phát triển gia tộc Sở gia của ông, phải không?”
Sở Vân Quốc bị phanh phui nhưng cũng không xấu hổ.
“Đúng vậy, nhưng nó cũng là có lợi cho con.” - Sở Vân Quốc nhấp một ngụm cà phê, bình thản nói: “Chỉ cần con có thể gả vào Cố gia, ba đảm bảo tài sản của Sở gia sau này sẽ giao cho con và em trai con, Sở Ngọc Diệp một xu cũng không có. Chỉ cần con muốn, bây giờ có thể tiến vào Sở thị làm việc, bắt đầu tiếp xúc công việc của công ty gia đình ta. Ba tin, con sẽ không từ chối đề nghị này.”
“Sở Ngọc Diệp có biết không?”
“Hừ…” - Sở Vân Quốc lộ ra nét khinh thường: “Nó biết thì thế nào? gia sản Sở gia ta muốn cho ai thì cho, ta đã không truy cứu tội ác của Chu gia của nó là đã khai ân rồi. Chuyện sau này… sau này hãy nói đi.”
“Nếu như tôi không có hứng thú thì sao?”
Sở Mộ Nhiễm không muốn liên quan đến Sở gia, càng không muốn dính vào Cố Minh Dạ.
Sở Vân Quốc đưa điện thoại về phía Sở Mộ Nhiễm, lấy tai nghe đưa về phía cô: “Con xem đi, đây là Chu Cường đưa cho ta.”
Chu Cường là loại không có gì tốt đẹp.
Sở Mộ Nhiễm đưa tay mở đoạn video và đeo tai nghe vào.
Khung cảnh quen thuộc, ký ức đau thương.
“Tiểu Nhiễm, ba cũng không muốn dùng nó ép con, đây là do con quá cứng đầu.”
“Nếu con không đồng ý với ta… ta sẽ đem đoạn video này công bố ra hoặc gửi nó cho Cố Minh Dạ, con nghĩ sao?”
“Đúng vậy.” - Cố Minh Dạ không hề phủ nhận.
“Cho nên, anh cảm thấy có lỗi với Sở Ngọc Diệp đúng không?” - Sở Mộ Nhiễm lại hỏi.
“Đúng.”
“Anh cưng chiều cô ấy nhiều năm như vậy, cho nên cũng không thể đối xử tệ với cô ấy. Dù là chia tay cũng không muốn làm điều gì tổn thương cô ấy, đúng không?”
“…đúng.” - Cố Minh Dạ lần nữa gật đầu, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em đang muốn nói gì?”
Không phải lần đầu tiên nghe Cố Minh Dạ gọi mình bằng cái danh xưng “Nhiễm Nhiễm”, thế nhưng Sở Mộ Nhiễm vẫn không thể tiếp nhận anh ta gọi thân mật như vậy.
Cô không được tự nhiên cụp mắt xuống, đôi môi nhếch lên thành một vòng cung nhẹ: “Tôi chỉ muốn nói rằng tôi ý của anh tôi có thể hiểu được và tôn trọng ý kiến của anh.”
“Vậy em…”
“Ừm, tôi nghe anh.” - Sở Mộ Nhiễm cười rạng rỡ nhìn anh: “Anh nói tha thứ cho cô ta, vậy thì tha thứ cho cô ta đi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Nhưng tại sao tôi cảm thấy em không có tính tình như vậy?”
“Vậy sao?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi ngược lại: “Tôi cũng cảm thấy anh cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ yêu tôi?”
Trước kia anh ta ghét cô thế nào, bây giờ lại luôn miệng nói yêu cô một cách trực tiếp và đang muốn cô cho anh một câu trả lời.
“Ừm.” - Cố Minh Dạ gật đầu.
Anh thật sự chưa bao giờ dây dưa đến Sở Mộ Nhiễm sâu đến vậy, anh cảm thấy mình không thể buông cô ra, chỉ muốn giữ cô bên cạnh mình.
Ở bên cạnh Sở Ngọc Diệp giống như một thói quen và không có sự chiếm hữu. Anh nghĩ sẽ kết hôn với Sở Ngọc Diệp giống như một việc nên làm.
Anh không kích động và không muốn chiếm hữu Sở Ngọc Diệp, chưa từng có cảm giác muốn quan hệ với cô ấy.
Nhưng mà… cùng Sở Môh Nhiễm, chính là không thể kiềm chế cảm giác dây dưa không dứt cùng cô.
Anh hận không thể nhốt cô bên canh mình cả ngày lẫn đêm, làm việc có thể nhìn thấy cô, ăn cơm cũng có cô bên cạnh, lúc ngủ đều có thể ôm cô trong vòng tay.
Trước kia anh nghĩ bản thân mình quá lãnh cảm, không có nhiều ham muốn với phụ nữ. Tuy nhiên, từ khi cùng cô trải qua mật ngọt, anh đã đảo lộn nhận thức hơn ba mươi năm qua của mình.”
Bây giờ, Sở Mộ Nhiễm lại vì anh mà chấp nhận thu lại tính cách có thù tất báo của cô.
Nghĩ vậy, Cố Minh Dạ trong lòng cảm thấy có một loại vui mừng, ánh mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm ngày càng sâu hơn.
Cố Minh Dạ không khỏi mở miệng hứa hẹn: “Nhiễm Nhiễm, sau này tôi sẽ không để cố ấy tổn thương em nữa. Tin tôi nhé, Ngọc Diệp bản chất cũng là một cô gái hiền lành, chuyện này chỉ là cô ấy nhất thời làm sai. Đợi cô ấy hiểu ra, nói không chừng cô ấy sẽ đối với em còn tốt hơn tôi.”
Cố Minh Dạ cúi người, dùng ngón tay đẩy mấy sợi tóc mai của cô, anh nhìn vào đôi mắt đen láy trong sáng của cô, trong lòng mềm mại mấy phần vì cô thật hiểu chuyện.
“Ừ.” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày, gật đầu.
Cô nhìn sắc mặt Cố Minh Dạ chỉ cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là bây giờ cô không muốn chống đối anh ta, nên anh ta nói gì thì chính là cái đó đi.
Cố Minh Dạ nhìn vào mắt Sở Mộ Nhiễm lại hỏi: “Em vẫn chưa trả lời tôi?”
“Chuyện gì?” - Sở Mộ Nhiễm khó hiểu.
“Em có đồng ý làm nữ nhân của tôi không?”
Ồ…là chuyện này.
Trầm mặc vài giây, Sở Mộ Nhiễm nhìn Cố Minh Dạ mỉm cười: “Không đồng ý.”
“Tại sao?” - Trong nháy mắt, ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm, thanh âm cứng ngắt như là đang ra lệnh: “Sở Mộ Nhiễm, em phải cho tôi một lý do thuyết phục.”
Cô ấy đã là người phụ nữ của anh, lại không muốn một danh phận? Anh không thể hiểu được suy nghĩ của cô, không phải lúc nãy cô còn rất hiểu chuyện nghe lời anh sao?
“Nếu nhất định phải có lý do, chỉ có thể nói rằng do tôi không muốn.”
“Tại sao…không phải là… em thích tôi sao?”
Vốn lại muốn nói “yêu” nhưng Cố Minh Dạ lại cảm thấy không chắc chắn.
“Đúng vậy, cho dù là tôi thích anh cũng không nhất thiết phải ở bên cạnh anh, đúng không?” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu.
Cố Minh Dạ nhíu mày, sau đó hạ giọng: “Tôi đã nói rõ với Ngọc Diệp rồi, Nhiễm Nhiễm em đừng giận, có được không? Nếu vì cô ấy mà em không vui, tôi sẽ bù đắp cho em, em có yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng.” - Đôi mắt phượng sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Nhiễm, vẻ mặt anh ta thật lạnh lùng, cho dù là đang cầu xin, cũng không mất đi khí chất.
Cố Minh thật sự trong lòng căng thẳng, anh chưa từng nghĩ tới việc cô nói cô không đồng ý.
“Tôi không có tức giận.” - Sở Mộ Nhiễm trong lòng không vui nhưng anh ta không bao giờ hiểu được, có một số chuyện cô không thể buông xuống được: “Thật ra cho dù anh không chia tay Sở Ngọc Diệp tôi cũng sẽ không dây dưa với anh nữa. Bây giờ, chúng ta không phải bạn trai hay bạn gái gì cả, cho nên đối với anh không cần phải chịu trách nhiệm.”
“Em chỉ xem tôi là bạn giường.”
“Cũng không phải.” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu, sau đó nhún vai: “Nếu đã giải quyết được hiểu nhầm, tôi và anh có thể trở thành bạn bè bình thường.”
Bạn bè?
Bạn bè cái quái gì?
“Sở Mộ Nhiễm, em là đang ép tôi đối phó Ngọc Diệp sao? Tôi nói cho em biết, chuyện này là không thể. Tôi vốn nghĩ em hiểu chuyện hiểu được lòng tôi, không nghĩ tới tính cách của em vẫn không thay đổi, chỉ là đổi cách phát tiết sự bất mãn của mình.”
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Sau khi nói xong với giọng nói cực kỳ lạnh lùng, Cố Minh Dạ xắn tay áo rời đi.
Sở Mộ Nhiễm đưa mắt nhìn bóng lưng Cố Minh Dạ cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Vì sao cô lại không đáp ứng?
Đáp ứng anh sẽ gặp quá nhiều phiền phức. Từ Sở gia, đến Cố gia, rồi Chu gia… sau cùng là Sở Ngọc Diệp… những cái đó cô đều không muốn đối phó. Cô hiện tại chỉ muốn cuộc sống yên ổn, nếu cô ở bên cạnh Cố Minh Dạ, về sau mỗi ngày đều khó mà yên ổn.
Bởi vậy, cô chọn một cuộc sống an ổn.
Sở Mộ Nhiễm nhập viện mấy ngày liền được xuất viện.
Cố Minh Dạ cũng không còn xuất hiện. nữa, cô cũng giả vờ không thèm để ý đến, cũng không liên hệ với hắn.
Ngày xuất viện, điều đầu tiên cô làm chính là chuyển nhà.
Lý do cũng không phải là né tránh Cố Minh Dạ, mà chính là muốn tiết kiệm tiền, phòng ở nơi này quá đắt so với tài chính của cô hiện tại.
Nửa tháng sau.
Công cuộc tìm việc làm phù hợp của Sở Mộ Nhiễm vẫn dậm chân tại chỗ.
Cô đi đến bệnh viện thăm bà nội Chu.
Ở cổng bệnh viện lại nhìn thấy Sở Vân Quốc, bước chân liền khựng lại, cô định quay đầu đi thì Sở Vân Quốc đã chạy đến gần cô.
“Tiểu Nhiễm, thật là con.” - Sở Vân Quốc vô cùng hưng phấn nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Ba có việc muốn tìm con, nghĩ con sẽ đến thăm bà nội Chu nên đến đây tìm con. Nào, hai cha con ta đi qua bên kia uống nước nói chuyện.”
“Tôi không nghĩ mình có gì để nói với ông, Sở tổng, mời nhường đường.”
Cô cảm thấy quá xíu quẩy, hai tuần rồi cô không đến thăm bà nội Chu vì sợ có người chặn đường ở bệnh viện, không ngờ thật sự lại là đụng phải Sở Vân Quốc.
Xem vẻ mặt của ông ta đi, cỏ vẻ ông ta đang có ý đồ xấu và muốn cô giúp sức.
So với gặp ông ta, cô thà gặp Cố Minh Dạ.
Không.
Tại sao lại nghĩ đến hắn nữa.
Lúc này chỉ muốn tự tát mình một cái cho tỉnh táo.
Cô đã quyết định không nhớ tới nữa, nhưng lơ đãng vẫn là nghĩ tới.
Trước khi đến bệnh viện, cô đã suy nghĩ Cố Minh Dạ đang ở bệnh viện đợi cô, tìm cô… cô nghĩ mình sẽ lạnh nhạt ra sao, tránh xa anh ta ra sao… cuối cùng… cô cảm thấy mình thật phạm tiện.
“Một phút, ta cho con 1 triệu, thế nào?” - Sở Vân Quốc cũng có biện pháp, mang tiền ra dụ: “Hoặc ba sẽ cho con một lần, con đi theo ba nói chuyện, ba cho con 50 triệu.”
Hai mắt Sở Mộ Nhiễm sáng lên.
Gần đây kinh tế thật sự eo hẹp nha, nếu chỉ cần nói chuyện với ông ta, có thể kiếm tiền cũng không tệ, dù sao ở chốn đông người, ông ta cũng không làm gì xấu xa với cô.
Quán cà phê.
Sở Mộ Nhiễm nhận được tiền qua tài khoản, sau đó đưa mắt nhìn Sở Vân Quốc nói: “Có chuyện gì, ông nói đi.”
Dù sao tiền này cô muốn, cô buộc phải ngồi nói chuyện với Sở Vân Quốc.
Sở Vân Quốc cười cười nói: “Chị con và Cố thiếu chia tay, con biết chứ?”
“Biết.”
“Bọn họ vì sao chia tay, nguyên nhân chắc là con cũng biết.”
“Làm sao tôi biết được.” - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày không vui nhìn ông ta: “Sở tổng, nói rõ đi, tôi không có thời gian đâu, không chừng đứng lên đi ngay đó.”
“Được được, ba sẽ nói thẳng.” - Sở Vân Quốc còn muốn chơi một bài tình thân, nhưng thấy Sở Mộ Nhiễm khá khó chơi, nên đành nói thẳng: “Ba cũng biết chị con và Cố thiếu chia tay tất cả là do con, cái này con có nhận không?”
“Sao? ông vì Sở Ngọc Diệp bất bình, tìm tôi hỏi tội à?” - Sở Mộ Nhiễm bĩu môi.
Cô biết nếu ông ta tìm cô hỏi tội sẽ không chi 50 triệu cho cô, đây là ông ta muốn lấy lòng cô.
“Dĩ nhiên không phải.” - Sở Vân Quốc vội nói: “Con mới là con ruột của ba, Cố thiếu thích con, ba vui vẻ còn không kịp, làm sao lại tìm con hỏi tội.”
“Vậy thì sao?”
“Con và Cố thiếu giận dỗi nữa tháng rồi, cũng giận đủ rồi phải không? Cố thiếu dù sao cũng là đàn ông, đàn ồn đều cần thể diện, ngài ấy không thể mất thể diện để dỗ dành con, chỉ cần con dỗ dành ngài ấy, Cố thiếu hẳn sẽ nâng con lên tận trời.”
“Sau đó, ông liền lợi dụng Cố thiếu quan tâm tôi để lấy vài dự án từ anh ta phải không, để phát triển gia tộc Sở gia của ông, phải không?”
Sở Vân Quốc bị phanh phui nhưng cũng không xấu hổ.
“Đúng vậy, nhưng nó cũng là có lợi cho con.” - Sở Vân Quốc nhấp một ngụm cà phê, bình thản nói: “Chỉ cần con có thể gả vào Cố gia, ba đảm bảo tài sản của Sở gia sau này sẽ giao cho con và em trai con, Sở Ngọc Diệp một xu cũng không có. Chỉ cần con muốn, bây giờ có thể tiến vào Sở thị làm việc, bắt đầu tiếp xúc công việc của công ty gia đình ta. Ba tin, con sẽ không từ chối đề nghị này.”
“Sở Ngọc Diệp có biết không?”
“Hừ…” - Sở Vân Quốc lộ ra nét khinh thường: “Nó biết thì thế nào? gia sản Sở gia ta muốn cho ai thì cho, ta đã không truy cứu tội ác của Chu gia của nó là đã khai ân rồi. Chuyện sau này… sau này hãy nói đi.”
“Nếu như tôi không có hứng thú thì sao?”
Sở Mộ Nhiễm không muốn liên quan đến Sở gia, càng không muốn dính vào Cố Minh Dạ.
Sở Vân Quốc đưa điện thoại về phía Sở Mộ Nhiễm, lấy tai nghe đưa về phía cô: “Con xem đi, đây là Chu Cường đưa cho ta.”
Chu Cường là loại không có gì tốt đẹp.
Sở Mộ Nhiễm đưa tay mở đoạn video và đeo tai nghe vào.
Khung cảnh quen thuộc, ký ức đau thương.
“Tiểu Nhiễm, ba cũng không muốn dùng nó ép con, đây là do con quá cứng đầu.”
“Nếu con không đồng ý với ta… ta sẽ đem đoạn video này công bố ra hoặc gửi nó cho Cố Minh Dạ, con nghĩ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất