Chương 4: Gặp Lại Kỷ Nhất Phàm
Sở Mộ Nhiễm nhìn đồ vật rơi loạn ngoài đất đến phát sầu.
Cho dù đây chỉ là sự trừng phạt đầu tiên, cô cũng không coi trọng.
Người ta nói người thâm tình cũng chính là vô tình nhất. Cố Minh Dạ dành tất cả ôn nhu cho Sở Ngọc Diệp, đối với vô lãnh khốc không phải rất bình thường sao? Cô cũng sẽ không còn chút gì mong chờ với người đàn ông đó nữa.
Đang ngồi dưới mưa, một chiếc dù che chắn cho cô, trước mắt cô là một mũi giày đen của nam nhân.
Sở Mộ Nhiễm ngước đầu, trước tiên là kinh ngạc, tiếp đó chính là tủi thân đến cực hạn.
Người đàn ông tuấn tú mặc áo sơ mi trắng đang vươn dù về phía cô, dưới ánh sáng vàng của đèn đường chiếu vào gương mặt anh, khiến người ta nhìn vào luôn có cảm giác ấm áp là thường.
“Tiểu Nhiễm.” - Trong ánh mắt người đàn ông hiện lên sự đau lòng: “Sao em lại ở đây? Ai đã làm tổn thương em?”
Nghĩ đến chuyện trước kia, Sở Mộ Nhiễm cúi đầu, không nói một lời.
Nhìn thấy Kỷ Nhất Phàm này, ký ức ngày xưa tràn về.
Kỷ gia và Chu gia sống cùng một khu, nhưng Kỷ gia là gia đình giàu có trong những gia đình nghèo khó như Chu gia.
Khi đó Sở Mộ Nhiễm được gọi là Chu Nhiễm, cô sống trong một căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm và được ngăn bằng những ván gỗ cũ kỹ.
Phòng nhỏ đến mức không có chỗ để đặt một chiếc bàn để học tập, cô chỉ có thể đặt một cái bàn nhỏ trên giường để học bài.
Căn phòng không có ánh sáng tốt, dù là buổi sáng cũng phải mở đèn để học bài, lúc đó Chu Cường sẽ mắng cô không biết tiết kiệm điện, phá gia chi tử.
Ở Chu gia ngoại trừ bị đánh chửi, thường xuyên nhất chính là chịu đói.
Nhà họ Chu rất nghèo, Chu Cưỡng sẽ thường xuyên bỏ đói cô, cô chỉ có thể ăn đồ ăn thừa trên bàn, nhưng đồ ăn trên bàn thường xuyên không còn thứ gì cả.
Sở Vân Quốc nói rằng cô sống ở khu ổ chuột nên da mặt dày không biết xấu hổ, có lẽ ông ta đúng.
Những năm đó nếu không nhờ vào anh em Kỷ gia cô đã chết vì đói.
Đối với ký ức của cô, Kỷ gia chính là thiên đường.
Nơi đó ánh tràn ngập ánh sáng, hơi ấm gia đình và tiếng cười.
Kỷ Nhất Phàm từ khi nào đã bế cô lên xe, valy quần áo cũng thu lại đặt vào phía sau.
Đưa cô đến căn hộ của mình, Kỷ Nhất Phàm đưa khăn cho cô đi tắm và thay bộ quần áo đã ướt sũng..
Sở Mộ Nhiễm cũng cảm thấy bộ dạng hiện tại quá thảm hại, đi vào nhà tắm một chút rồi nhanh chóng thay ra một bộ quần áo khô.
Bước ra, Kỷ Nhất Phàm đưa cho cô một ly trà rừng nóng, mỉm cười: “Em uống đi cho ấm người.”
Sở Mộ Nhiễm đưa tay trái nhận lấy: “Cảm ơn anh, Nhất Phàm ca ca.”
Kỷ Nhất Phàm thâm sâu ánh mắt nhìn bàn tay phải của cô, cũng không hỏi gì chỉ nói: “Ngồi xuống trước, anh xem tay cho em.”
Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẩm kia của anh. Đôi mắt anh ngập tràn tình cảm và biểu hiện một cách mãnh liệt không chút dè dặt.
Cô xấu hổ cụp mắt xuống, nhẹ giọng: “Nhất Phàm ca, xin lỗi đã làm phiền anh.”
“Không phiền, anh đã quen rồi.”
Là quen thuộc, cũng là ưa thích.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Kỷ Nhất Phàm nắm cánh tay phải của Sở Mộ Nhiễm xem xét, tuy nhiên ở góc độ này, anh có thể thoáng nhìn qua chiếc áo sơ mi rộng cổ của cô, bên trên làn da trắng nõn nà, ẩn chứa dấu đỏ mơ hồ.
Trong đôi mắt Kỷ Nhất Phàm hiện lên một tia hắc ám, nhưng trong lòng cố đè nén.
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay của Sở Mộ Nhiễm đã trở về trạng thái bình thường.
Cô hơi nâng cánh tay, sau đó mỉm cười: “Nhất Phàm ca, cảm ơn anh.”
“Không cần.” - Kỷ Nhất Phàm vỗ vỗ nhẹ nhàng lên mái tóc cô: “Tiểu Nhiễm, trễ rồi, hôm nay ngủ lại nơi này nhé.”
Sở Mộ Nhiễm vừa muốn từ chối thì tiếng chuông cửa vang lên, Kỷ Nhất Phàm mỉm cười đứng lên nói: “Chắc là Tiếu Tiếu đến, anh đi mở cửa.”
Kỷ Tiếu Tiếu là em gái của Kỷ Nhất Phàm cũng là bạn thân thuở bé của cô. Chỉ là từ khi Sở gia đón cô về, hai người không có liên lạc nữa, kể cả Kỷ Nhất Phàm cũng vậy.
Bởi vì, Sở gia không cho phép…
Kỷ Tiếu Tiếu bước vào, nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm liền trừng mắt quay mặt đi: “Em không thèm nhìn cậu ấy.”
“Tiếu Tiếu, tớ đói quá, thèm món mì trứng của cậu.”
Kỷ Tiếu Tiếu trong lòng tan ra, hai mắt đỏ hoe lao đến ôm Sở Mộ Nhiễm: “Cậu là kẻ xấu, đi liền đi mất tám năm, tớ mắc nợ cậu cái gì mà phải làm mì trứng cho cậu.”
Sở Mộ Nhiễm cười cười: “Đúng, tớ thật xấu.”
Kỷ Nhất Phàm rời đi khi nào, bên trong phòng khách chỉ còn hai cô gái.
Kỷ Tiếu Tiểu nhìn trên thân Sở Mộ Nhiễm đầy vết ái muội, lo lắng bạn thân bị khi dễ, cộng với tính cách thẳng như ruột ngựa, chẳng chút dè chừng hỏi thẳng.
Sở Mộ Nhiễm cũng không giấu giếm, mang hết tám năm ở Sở gia và chuyện của Cố Minh Dạ kể cho Tiếu Tiếu.
Kỷ Tiếu Tiếu không quan tâm chuyện ở Sở gia, chỉ nghe đến tên của Cố Minh Dạ liền chú ý.
Kỷ Tiếu Tiếu biết rõ anh trai yêu thích Sở Mộ Nhiễm, nên rất lo lắng hỏi: “Tiểu Nhiễm, có nghĩa là cậu bị chị gái bày kế mới cùng Cố Minh Dạ xảy ra quan hệ? Vậy… bây giờ cậu định thế nào? Có phải rất hận hắn không? Dù sao hắn cũng là người cậu thích bảy năm, hắn lại đối với cậu như vậy? Về sau, có người theo đuổi cậu, cậu có thể tiếp nhận không?”
Hận Cố Minh Dạ.
Quả thật không hận, cũng không còn yêu thích nữa.
Cô vừa muốn trả lời đã nhìn thấy bóng dáng Kỷ Nhất Phàm đứng ở cửa bếp, giống như đang đợi câu trả lời của cô, cho nên cô quyết định sẽ thay đổi câu trả lời.
“Đương nhiên không hận, tớ đã thích anh ấy bảy năm, sao có thể đột nhiên không thích nữa chứ? Chỉ là tớ hiện tại không muốn liên quan đến anh ấy nữa, cũng không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, có thể đời này tớ sẽ không thể yêu thích ai khác nữa.”
Trái tim Kỷ Nhất Phàm như bị đánh mạnh, dù Sở Mộ Nhiễm có thế nào, anh cũng sẽ chấp nhận và yêu thương cô không thay đổi, nhưng có vẻ… cô không mở lòng với anh.
Anh biết Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy anh, đang cố ý nói lời này cho anh nghe.
Cô muốn anh biết khó mà lui, điều này cũng chứng minh rằng… cô cũng biết anh yêu cô.
Kỷ Tiếu Tiếu tất nhiên không hiểu ngụ ý của Sở Mộ Nhiễm, chỉ tiếc nuối nói: “Cậu thật không muốn cân nhắc người khác sao?” - sau đó nhìn vào bếp: “Anh trai tớ cũng không tệ, tớ nói cậu biết, anh ấy ngày nào cũng luyện tập, cơ bụng còn có tám múi.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
“Nào, có mì rồi, Tiểu Nhiễm mau đến ăn đi.” - Kỷ Nhất Phàm dùng giọng nói ấm áp hướng về Sở Mộ Nhiễm.
“Anh hai, em cũng đói bụng.” - Kỷ Tiếu Tiếu cũng nói.
“Có lần nào thiếu phần em.”
“Ha ha, anh hai là tốt nhất.”
Ba bát mì trứng nóng hổi đặt trên bàn ăn.
Nó khiến cô nhớ thời gian trước kia, Tiếu Tiếu thường mè nheo, Nhất Phàm ca sẽ dùng tiền tiết kiệm đưa Tiếu Tiếu và cô đi ăn vặt, anh luôn cưng chiều bọn họ.
Sở Nhất Phàm nấu mì cũng rất ngon, trước kia cô thích ăn mì, anh thường xuyên nấu cho cô nhất, nhớ đến, cô đưa mắt nhìn về phía anh, bắt gặp ánh mắt đen láy của anh cũng nhìn cô chằm chằm.
Sau khi ăn xong, vì có Tiếu Tiếu ở lại nên Sở Mộ Nhiễm cũng không ngại ngùng mà quyết định ở lại một đêm. Cô và Tiếu Tiếu ngủ cùng ở phòng dành cho khách.
Đợi Sở Mộ Nhiễm vào phòng trước, Tiếu Tiếu chọc anh trai: “Đại ca, anh nhìn Tiểu Nhiễm như vậy sẽ khiến cậu ấy sợ đó.”
“Không đâu, cô ấy biết anh thích cô ấy.”
Tiếu Tiếu dò hỏi: “Vậy cậu ấy…”
“Cô ấy không thích anh.”
“Vậy anh?”
“Anh sẽ không từ bỏ.” - Kỷ Nhất Phàm vỗ vỗ đầu Kỷ Tiếu Tiếu liền ra lệnh: “Ngày mai em hãy đưa cô ấy đi tìm nhà thuê, tốt nhất là đi đến phòng ở Thiên Nhất có hiểu không?”
“Tiểu Nhiễm không thích nhờ vả người khác, cậu ấy sẽ không đồng ý.”
“Tự nghĩ biện pháp đi.”
Kỷ Tiếu Tiếu: “...”
Ngoài ăn chơi và ngủ, cô có thể nghĩ ra biện pháp gì?
“Chuyện giao phó cho em, đừng có làm hỏng, nếu không tiền tiêu vặt của em, đừng nghĩ tới nữa.” - Kỷ Nhất Phàm nhún vai đi vào phòng mình.
“Đại ca, anh là anh ruột của em sao?”
“Em hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi.”
Kỷ Tiếu Tiếu hừ hừ… thôi được rồi, vì tiền cô phải cố gắng một chút.
Cho dù đây chỉ là sự trừng phạt đầu tiên, cô cũng không coi trọng.
Người ta nói người thâm tình cũng chính là vô tình nhất. Cố Minh Dạ dành tất cả ôn nhu cho Sở Ngọc Diệp, đối với vô lãnh khốc không phải rất bình thường sao? Cô cũng sẽ không còn chút gì mong chờ với người đàn ông đó nữa.
Đang ngồi dưới mưa, một chiếc dù che chắn cho cô, trước mắt cô là một mũi giày đen của nam nhân.
Sở Mộ Nhiễm ngước đầu, trước tiên là kinh ngạc, tiếp đó chính là tủi thân đến cực hạn.
Người đàn ông tuấn tú mặc áo sơ mi trắng đang vươn dù về phía cô, dưới ánh sáng vàng của đèn đường chiếu vào gương mặt anh, khiến người ta nhìn vào luôn có cảm giác ấm áp là thường.
“Tiểu Nhiễm.” - Trong ánh mắt người đàn ông hiện lên sự đau lòng: “Sao em lại ở đây? Ai đã làm tổn thương em?”
Nghĩ đến chuyện trước kia, Sở Mộ Nhiễm cúi đầu, không nói một lời.
Nhìn thấy Kỷ Nhất Phàm này, ký ức ngày xưa tràn về.
Kỷ gia và Chu gia sống cùng một khu, nhưng Kỷ gia là gia đình giàu có trong những gia đình nghèo khó như Chu gia.
Khi đó Sở Mộ Nhiễm được gọi là Chu Nhiễm, cô sống trong một căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm và được ngăn bằng những ván gỗ cũ kỹ.
Phòng nhỏ đến mức không có chỗ để đặt một chiếc bàn để học tập, cô chỉ có thể đặt một cái bàn nhỏ trên giường để học bài.
Căn phòng không có ánh sáng tốt, dù là buổi sáng cũng phải mở đèn để học bài, lúc đó Chu Cường sẽ mắng cô không biết tiết kiệm điện, phá gia chi tử.
Ở Chu gia ngoại trừ bị đánh chửi, thường xuyên nhất chính là chịu đói.
Nhà họ Chu rất nghèo, Chu Cưỡng sẽ thường xuyên bỏ đói cô, cô chỉ có thể ăn đồ ăn thừa trên bàn, nhưng đồ ăn trên bàn thường xuyên không còn thứ gì cả.
Sở Vân Quốc nói rằng cô sống ở khu ổ chuột nên da mặt dày không biết xấu hổ, có lẽ ông ta đúng.
Những năm đó nếu không nhờ vào anh em Kỷ gia cô đã chết vì đói.
Đối với ký ức của cô, Kỷ gia chính là thiên đường.
Nơi đó ánh tràn ngập ánh sáng, hơi ấm gia đình và tiếng cười.
Kỷ Nhất Phàm từ khi nào đã bế cô lên xe, valy quần áo cũng thu lại đặt vào phía sau.
Đưa cô đến căn hộ của mình, Kỷ Nhất Phàm đưa khăn cho cô đi tắm và thay bộ quần áo đã ướt sũng..
Sở Mộ Nhiễm cũng cảm thấy bộ dạng hiện tại quá thảm hại, đi vào nhà tắm một chút rồi nhanh chóng thay ra một bộ quần áo khô.
Bước ra, Kỷ Nhất Phàm đưa cho cô một ly trà rừng nóng, mỉm cười: “Em uống đi cho ấm người.”
Sở Mộ Nhiễm đưa tay trái nhận lấy: “Cảm ơn anh, Nhất Phàm ca ca.”
Kỷ Nhất Phàm thâm sâu ánh mắt nhìn bàn tay phải của cô, cũng không hỏi gì chỉ nói: “Ngồi xuống trước, anh xem tay cho em.”
Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẩm kia của anh. Đôi mắt anh ngập tràn tình cảm và biểu hiện một cách mãnh liệt không chút dè dặt.
Cô xấu hổ cụp mắt xuống, nhẹ giọng: “Nhất Phàm ca, xin lỗi đã làm phiền anh.”
“Không phiền, anh đã quen rồi.”
Là quen thuộc, cũng là ưa thích.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Kỷ Nhất Phàm nắm cánh tay phải của Sở Mộ Nhiễm xem xét, tuy nhiên ở góc độ này, anh có thể thoáng nhìn qua chiếc áo sơ mi rộng cổ của cô, bên trên làn da trắng nõn nà, ẩn chứa dấu đỏ mơ hồ.
Trong đôi mắt Kỷ Nhất Phàm hiện lên một tia hắc ám, nhưng trong lòng cố đè nén.
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay của Sở Mộ Nhiễm đã trở về trạng thái bình thường.
Cô hơi nâng cánh tay, sau đó mỉm cười: “Nhất Phàm ca, cảm ơn anh.”
“Không cần.” - Kỷ Nhất Phàm vỗ vỗ nhẹ nhàng lên mái tóc cô: “Tiểu Nhiễm, trễ rồi, hôm nay ngủ lại nơi này nhé.”
Sở Mộ Nhiễm vừa muốn từ chối thì tiếng chuông cửa vang lên, Kỷ Nhất Phàm mỉm cười đứng lên nói: “Chắc là Tiếu Tiếu đến, anh đi mở cửa.”
Kỷ Tiếu Tiếu là em gái của Kỷ Nhất Phàm cũng là bạn thân thuở bé của cô. Chỉ là từ khi Sở gia đón cô về, hai người không có liên lạc nữa, kể cả Kỷ Nhất Phàm cũng vậy.
Bởi vì, Sở gia không cho phép…
Kỷ Tiếu Tiếu bước vào, nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm liền trừng mắt quay mặt đi: “Em không thèm nhìn cậu ấy.”
“Tiếu Tiếu, tớ đói quá, thèm món mì trứng của cậu.”
Kỷ Tiếu Tiếu trong lòng tan ra, hai mắt đỏ hoe lao đến ôm Sở Mộ Nhiễm: “Cậu là kẻ xấu, đi liền đi mất tám năm, tớ mắc nợ cậu cái gì mà phải làm mì trứng cho cậu.”
Sở Mộ Nhiễm cười cười: “Đúng, tớ thật xấu.”
Kỷ Nhất Phàm rời đi khi nào, bên trong phòng khách chỉ còn hai cô gái.
Kỷ Tiếu Tiểu nhìn trên thân Sở Mộ Nhiễm đầy vết ái muội, lo lắng bạn thân bị khi dễ, cộng với tính cách thẳng như ruột ngựa, chẳng chút dè chừng hỏi thẳng.
Sở Mộ Nhiễm cũng không giấu giếm, mang hết tám năm ở Sở gia và chuyện của Cố Minh Dạ kể cho Tiếu Tiếu.
Kỷ Tiếu Tiếu không quan tâm chuyện ở Sở gia, chỉ nghe đến tên của Cố Minh Dạ liền chú ý.
Kỷ Tiếu Tiếu biết rõ anh trai yêu thích Sở Mộ Nhiễm, nên rất lo lắng hỏi: “Tiểu Nhiễm, có nghĩa là cậu bị chị gái bày kế mới cùng Cố Minh Dạ xảy ra quan hệ? Vậy… bây giờ cậu định thế nào? Có phải rất hận hắn không? Dù sao hắn cũng là người cậu thích bảy năm, hắn lại đối với cậu như vậy? Về sau, có người theo đuổi cậu, cậu có thể tiếp nhận không?”
Hận Cố Minh Dạ.
Quả thật không hận, cũng không còn yêu thích nữa.
Cô vừa muốn trả lời đã nhìn thấy bóng dáng Kỷ Nhất Phàm đứng ở cửa bếp, giống như đang đợi câu trả lời của cô, cho nên cô quyết định sẽ thay đổi câu trả lời.
“Đương nhiên không hận, tớ đã thích anh ấy bảy năm, sao có thể đột nhiên không thích nữa chứ? Chỉ là tớ hiện tại không muốn liên quan đến anh ấy nữa, cũng không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, có thể đời này tớ sẽ không thể yêu thích ai khác nữa.”
Trái tim Kỷ Nhất Phàm như bị đánh mạnh, dù Sở Mộ Nhiễm có thế nào, anh cũng sẽ chấp nhận và yêu thương cô không thay đổi, nhưng có vẻ… cô không mở lòng với anh.
Anh biết Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy anh, đang cố ý nói lời này cho anh nghe.
Cô muốn anh biết khó mà lui, điều này cũng chứng minh rằng… cô cũng biết anh yêu cô.
Kỷ Tiếu Tiếu tất nhiên không hiểu ngụ ý của Sở Mộ Nhiễm, chỉ tiếc nuối nói: “Cậu thật không muốn cân nhắc người khác sao?” - sau đó nhìn vào bếp: “Anh trai tớ cũng không tệ, tớ nói cậu biết, anh ấy ngày nào cũng luyện tập, cơ bụng còn có tám múi.”
Sở Mộ Nhiễm: “...”
“Nào, có mì rồi, Tiểu Nhiễm mau đến ăn đi.” - Kỷ Nhất Phàm dùng giọng nói ấm áp hướng về Sở Mộ Nhiễm.
“Anh hai, em cũng đói bụng.” - Kỷ Tiếu Tiếu cũng nói.
“Có lần nào thiếu phần em.”
“Ha ha, anh hai là tốt nhất.”
Ba bát mì trứng nóng hổi đặt trên bàn ăn.
Nó khiến cô nhớ thời gian trước kia, Tiếu Tiếu thường mè nheo, Nhất Phàm ca sẽ dùng tiền tiết kiệm đưa Tiếu Tiếu và cô đi ăn vặt, anh luôn cưng chiều bọn họ.
Sở Nhất Phàm nấu mì cũng rất ngon, trước kia cô thích ăn mì, anh thường xuyên nấu cho cô nhất, nhớ đến, cô đưa mắt nhìn về phía anh, bắt gặp ánh mắt đen láy của anh cũng nhìn cô chằm chằm.
Sau khi ăn xong, vì có Tiếu Tiếu ở lại nên Sở Mộ Nhiễm cũng không ngại ngùng mà quyết định ở lại một đêm. Cô và Tiếu Tiếu ngủ cùng ở phòng dành cho khách.
Đợi Sở Mộ Nhiễm vào phòng trước, Tiếu Tiếu chọc anh trai: “Đại ca, anh nhìn Tiểu Nhiễm như vậy sẽ khiến cậu ấy sợ đó.”
“Không đâu, cô ấy biết anh thích cô ấy.”
Tiếu Tiếu dò hỏi: “Vậy cậu ấy…”
“Cô ấy không thích anh.”
“Vậy anh?”
“Anh sẽ không từ bỏ.” - Kỷ Nhất Phàm vỗ vỗ đầu Kỷ Tiếu Tiếu liền ra lệnh: “Ngày mai em hãy đưa cô ấy đi tìm nhà thuê, tốt nhất là đi đến phòng ở Thiên Nhất có hiểu không?”
“Tiểu Nhiễm không thích nhờ vả người khác, cậu ấy sẽ không đồng ý.”
“Tự nghĩ biện pháp đi.”
Kỷ Tiếu Tiếu: “...”
Ngoài ăn chơi và ngủ, cô có thể nghĩ ra biện pháp gì?
“Chuyện giao phó cho em, đừng có làm hỏng, nếu không tiền tiêu vặt của em, đừng nghĩ tới nữa.” - Kỷ Nhất Phàm nhún vai đi vào phòng mình.
“Đại ca, anh là anh ruột của em sao?”
“Em hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi.”
Kỷ Tiếu Tiếu hừ hừ… thôi được rồi, vì tiền cô phải cố gắng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất