Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 67: Gặp Lại Cố Minh Dạ

Trước Sau
Quay lại bệnh viện, Sở Mộ Nhiễm nghe y tá nói Du Kỳ Phong vừa làm phẫu thuật xong, cô vội đi đến phòng bệnh của anh ta.

Chân anh ta còn chưa lành, vậy mà ép cô ngồi trên đùi, phải phẫu thuật lại cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm đi vào, Du Kỳ Phong hai mắt sáng lên.

“Tiểu Nhiễm…” - Du Kỳ Phong nóng lòng nói: “Tình hình của em cũng chưa ổn định, bạn của em cũng đang nằm viện, và tôi…cũng vậy. Em sẽ tiếp tục ở lại đây chứ?”

Kỳ thật Du Kỳ Phong còn muốn hỏi ý định của cô về đứa bé trong bụng.

Là lưu lại… hay là bỏ đi…

Nhưng anh sợ làm cô tổn thương hơn, và cũng biết mình không có tư cách hỏi.

Anh biết trước kia Sở Mộ Nhiễm ở lại bệnh viện là do ở đây có Cố Minh Dạ, nhưng bây giờ Cố Minh Dạ đi, Kỷ Tiếu Tiếu tình trạng cũng hồi phục, có lẽ cô ấy sẽ rời đi.

Mặc dù hắn mới phẫu thuật xong, nhưng hắn không có lòng tin cô sẽ vì hắn mà ở lại.

“Chắc là không.” - Rất lâu sau Sở Mộ Nhiễm lên tiếng đáp.

Sau khi liếc nhìn Du Kỳ Phong, cô cụp mắt xuống, nhìn vào tay mình, có phần né tránh ánh mắt của anh.

Cô không ngốc để nhận ra ngụ ý của anh.

Có thể chỉ là hỏi cô có ở lại bệnh viện không, nhưng ngụ ý chính là cô có muốn đến gần anh không, liệu có thể chấp nhận anh ta hay không.

“Tôi xin lỗi.” - Cô lại nói.

Bây giờ cô không muốn nghĩ về chuyện đó, cô muốn yên tĩnh để quên đi mọi chuyện trong quá khứ.

“Không có gì.” - Du Kỳ Phong không muốn tạo áp lực cho cô, cười nói: “Chỉ là không ở lại bệnh viện, nói xin lỗi có lợi ích gì?”

“Cảm ơn anh, Du thiếu.”

“Em cảm ơn làm gì? Em nói cảm ơn xong liền sẽ không đến đây nhìn tôi à?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy mỗi ngày em đều đến gặp tôi.”

“Tôi…”

Sở Mộ Nhiễm còn chưa kịp từ chối, Du Kỳ Phong liền nhanh chóng ngắt lời cô: “Được rồi, quyết định vậy đi. Từ giờ trở đi, tối nào em cũng đến gặp tôi, tốt nhất làm cho tôi ít đồ ăn ngon mang đến, mỗi ngày tôi ăn cơm bệnh viện đã sắp muốn nôn. Em hãy chuyển đến một căn hộ của tôi ở gần đây cho tiện việc đi lại, để tôi gọi người chuẩn bị cho em.”

Du Kỳ Phong rất nhanh gọi điện sai người dọn dẹp căn hộ, còn cho người chuyển đồ của Sở Mộ Nhiễm vào.

Sự tình nhanh đến mức Sở Mộ Nhiễm còn không có cơ hội mở miệng.

“Tôi có thể không đi được không?” - Sở Mộ Nhiễm có chút buồn bực hỏi.

“Đương nhiên là không được.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Vốn cô không muốn tiếp tục nợ anh ta nữa, càng nợ nhiều thì phải càng đáp trả nhiều hơn. Chẳng lẽ phải chiều theo ý anh ta, dùng thân báo đáp?

……

Quay về phòng bệnh, muốn thi xếp cùng Kỷ Tiếu Tiếu xuất viện.

Kỷ Tiếu Tiếu nhìn sắc mặt Sở Mộ Nhiễm, gặng hỏi, Sở Mộ Nhiễm liền buồn bã kẻ những thứ nên kể cho Kỷ Tiếu Tiếu nghe.

Có thai, và bị bỏ rơi.

“Tiểu Nhiễm, cậu có dự định sinh đứa bé này không?”

“Tớ không biết.” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu, khóe miệng giương lên một nụ cười bất đắc dĩ.

Cô thật sự chưa nghĩ kỹ về vấn đề này.

Từ bé cô đã không cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ dù là ở Chu gia hay là Sở gia. Cô từng nghĩ rằng sau này cô có con, cô sẽ cho con mình một gia đình hạnh phúc, để con của cô lớn lên trong yêu thương, tuyệt đối không giẫm lên vết xe đỗ của mình.

Nhưng hiện tại một gia đình hạnh phúc đủ cha mẹ là không thể, nhưng cô có thể cam lòng bỏ con sao?

Không có cha, nó vẫn còn có cô.

Kỷ Tiếu Tiếu thở dài: “Tớ biết bây giờ cậu rất khó nghĩ, thế nhưng chuyện này không thể kéo dài. Tháng càng lớn sẽ càng khó giải quyết, cuối cùng còn ảnh hưởng đến cơ thể của cậu.”

Chủ đề này khiến Kỷ Tiếu Tiếu cũng không vui, nhưng cô không trốn tránh.

Dừng lại một chút, Kỷ Tiếu Tiếu lại nói: “Kỳ thật tớ cũng ghét Cố Minh Dạ, nhưng dù sao cậu và anh ta cũng đã có con với nhau. Tớ nghĩ cậu và anh ta nên nói chuyện trực tiếp một lần, có thể anh ta có nỗi khổ riêng không thể nói được, chỉ cần gặp mặt nói chuyện một lần, sẽ tốt hơn.”

“Tớ đã để lại tin nhắn cho anh ta, nếu anh ta xem và chịu gặp tớ thì tớ và anh ta sẽ có cơ hội nói chuyện. Nhưng mà, tớ và anh ta sau này sẽ không thể ở bên nhau nữa.”

“Tại sao?” - Kỷ Tiếu Tiếu kinh ngạc.

Cô không thể ngờ Sở Mộ Nhiễm lại dút khoát từ bỏ mối quan hệ của cô ấy và Cố Minh Dạ.

“Bởi vì tớ mệt rồi.” - Sở Mộ Nhiễm cười một mình: “Xem tình yêu quan trọng hơn tất cả, đó là tớ trước kia. Bây giờ tớ chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, tìm một người có thể không phải là tình yêu sâu sắc cũng được, nhưng không phải là một người đàn ông đáng ghét, sinh ra những đứa trẻ đáng yêu, sống một đời bình an.”

“Du Kỳ Phong được không?”

“Không… tớ không muốn nghĩ đến anh ta.”

“Tại sao?” - Kỷ Tiếu Tiếu khó hiểu: “Du thiếu mặc dù vẻ bên ngoài cà lơ phất phơ, nhưng lại rất quan tâm đến cậu, nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.”

Sở Mộ Nhiễm chỉ cười, không đáp.

Du Kỳ Phong đương nhiên rất tốt.

Nhưng bởi vì quá tốt, cho nên cô cảm thấy áp lực.

Cô sợ cả đời không có cách nào thích anh ta, không cho anh ta lại sự yêu thích mà anh ta dành cho cô, cô sẽ xấu hổ vì tình cảm của anh.

…….

Hôm sau, Sở Mộ Nhiễm cùng Kỷ Tiếu Tiếu xuất viện.

Hai người quyết định sẽ sống cùng nhau và cùng chào đón cuộc sống mới. Căn hộ Du Kỳ Phong sắp xếp, cô không từ chối nhưng nhất quyết đòi trả tiền thuê nhà.

Cô đã hưởng lợi ích của Du Kỳ Phong, cho nên thuận theo ý anh ta, hằng tối mang đồ ăn vào bệnh viện cho anh ta.

Sở Mộ Nhiễm dọn nhà xong, mang những thứ thuộc về Cố Minh Dạ, bao gồm cả chiếc điện thoại di động có định vị mà anh đưa cho cô, đóng gói tất cả vào một chiếc hộp và gửi nó đến Cố thị.

Cô không quan tâm Cố Minh Dạ có nhận được nó hay không, hay là ném đi, hoặc xử lý ra sao.

Quay về cuộc sống một mình, cô liền nghĩ đến việc kiếm tiền.

Bây giờ cô mang thai, cũng không nhận đơn đặt hàng và đi công trình được nên cô gạt công việc thiết kế sang một bên.

Trong một lần nói chuyện với Du Kỳ Phong về game, cô cảm thấy bây giờ người ta vừa chơi game vừa phát sóng trực tiếp kiếm phần thưởng cũng là một cách kiếm tiền.



Vậy là, Sở Mộ Nhiễm bắt đầu công cuộc phát sóng của mình.

Ngày đầu tiên, chỉ có vài người xem và không có phần thưởng.

Cô cũng không để ý, dù sao cô chỉ là một tân binh.

Kiên trì đến ngày thứ ba, cô được đề xuất hình ảnh khi cô đang phát sóng, chỉ vài phút liền có thêm 2000 người xem.

Và điều làm cô kinh ngạc chính là cô được phần thưởng đầu tiên.

Mắt Sở Mộ Nhiễm sáng lên, hưng phấn muốn cảm ơn khán giả đã ủng hộ mình, nhưng khi nhìn thấy tên khán giả, không khỏi dụi mắt, một cảm giác phức tạp.

Tên ID này là sao?

Sở Mộ Nhiễm cho chút cạn lời.

Kỷ Tiếu Tiếu đang coi trực tiếp của Sở Mộ Nhiễm liền cười lớn: “Hahaha… Tiểu Nhiễm… tên người dùng này thật hay…”

Không chỉ có Kỷ Tiếu Tiếu cười, phòng phát sóng khán giả cũng cười rộ lên thúc giục cô cảm ơn.

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Được rồi, dù sao cũng là người đầu tiên cho phần thưởng, lại làm phòng phát sóng náo nhiệt hơn.

Để mua vui cho công chúng, Sở Mộ Nhiễm miễn cưỡng nói: “Ừm… cảm ơn “lão công của tôi” vì rương vàng, cảm ơn sự ủng hộ của anh…haha…”

Đúng là ngượng mồm.

Cô đang khóc trong lòng vị bị chiếm tiện nghi mà còn phải cảm ơn.

Dường như rất hài lòng, “lão công của tôi” còn gửi thêm cho cô 10 gương vàng, kèm theo lời nhắn: “Gọi cho ngọt vào.”

Sở Mộ Nhiễm đang cảm thấy mình bị tiền tài che mắt.

“Cảm ơn “lão công của tôi” vì phần thưởng.” - Cô mỉm cười với đôi mắt đen láy: “Nhìn thấy anh giàu có như vậy, nếu vậy liền tới một gương Hoàng Kim Bảo? Chỉ cần anh dám cho phần thưởng, tôi liền dám gọi cho đến khi anh hài lòng mới thôi.”

Một gương Hoàng Kim Bảo là tổng hợp 100 gương vàng, có 100.000 đồng vàng, đổi thành 10 triệu.

Sở Mộ Nhiễm thấy đối phương im lặng liền bật cười khiêu khích.

Cô cũng không còn để ý, nhanh chóng tiếp tục phát sóng, trò chuyện với mọi người.

Vì mang thai không thể ngồi máy tính quá lâu, cô lên kế hoạch một ngày chỉ trực tiếp phát sóng một giờ, cho nên nhìn đồng hồ xong liền chuẩn bị nói lời tạm biệt với người xem.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp mở miệng, nhưng gương kho báu bằng vàng rơi xuống màn hình máy tính, khiến màn hình sáng lên ánh vàng.

Phải mất mấy phút, mọi thứ mới an ổn trở lại.

Sở Mộ Nhiễm có chút sợ hãi.

Người đàn ông này thật sự quá giàu.

Đúng lúc này, giống như khiêu khích, “lão công của tôi” lại phát ra một tin tức: “Vừa rồi tôi đi nạp tiền, lúc quay về đã thấy cô đang phát sóng nên không chen ngang, lời cảm ơn đâu?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Giật giật khóe môi, Sở Mộ Nhiễm nói: “Cảm ơn “lão công của tôi” đã khen thưởng 10 gói Hoàng Kim Bảo.”

“Nói ngọt một chút.”

Sở Mộ Nhiễm hít một hơi, cười càng tươi hơn: “Chụt…chụt…”

“Không có cảm giác nhận được thành ý của cô, còn có, là một phụ nữ, không nên tùy tiện “Chụt chụt” với đàn ông, nếu không thì chồng của cô không phiền sao?”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

“Nói.”

“Chồng tôi đương nhiên sẽ không để ý, bời vì tôi chưa có chồng… buổi phát sóng hôm nay kết thúc…hẹn các bạn vào ngày mai nhé.”

……

Liên tiếp mấy ngày, “lão công của tôi” đều có mặt đúng giờ và thường Hoàng Kim Bảo, Sở Mộ Nhiêm đương nhiên phải cảm ơn hắn nhiều lần, dù sao cũng đã quen miệng, cô cũng không để tâm tới.

Chỉ là không biết thế nào, Du Kỳ Phong biết cô phát sóng trò chơi, liền hỏi cô thời gian phát sóng để vào xem.

Du Kỳ Phong luôn tỏ ra khoa trương và cao sang. Làm sao anh có thể để người khác cướp mất ánh đèn sân khấu của mình, hắn làm sao chịu được.

Bởi vậy, một ID tên là “Đại lão công của tôi” ra đời.

Hai người “Lão công của tôi” và “Đại lão công của tôi” luôn cạnh tranh nhau mà phát quà tặng, một người thưởng một gương, người kia liền thưởng hai gương, nhất định phải tranh cao thấp.

Nhờ hai vị này tranh cao thấp, Sở Mộ Nhiễm phát sóng một tuần, kiếm được vài trăm triệu.

Doanh thu quá tốt, Kỷ Tiếu Tiếu liền nói Sở Mộ Nhiễm phải đưa cô ấy đi mua sắm và xem phim, và chiêu đã cô ấy một bữa ăn ở nhà hàng Nhật Bản như một người giàu có.

Hai người mua vé xong liền đi tới cửa hàng bên cạnh để đợi bắp và nước.

Sở Mộ Nhiễm đang lướt điện thoại chờ đợi, bỗng nhiên quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy một đôi từ xa đi tới.

Trong nháy mắt, điện thoại của cô tuột khỏi tay, trái tim chợt nhói đau.

“Sao vậy?” - Kỷ Tiếu Tiếu vôi hỏi.

Sở Mộ Nhiễm không đáp.

Cô nói không ra lời.

Nhìn theo ánh mắt của Sở Mộ Nhiễm, Kỷ Tiếu Tiếu cũng sửng sốt.

Cố Minh Dạ…

Sở Ngọc Diệp!

Hai người bọn họ sao lại đi cùng nhau.

Nhìn Sở Ngọc Diệp nắm tay Cố Minh Dạ cười hạnh phúc, trong khi Cố Minh Dạ cũng không nhìn Sở Mộ Nhiễm lấy một lần mà đối xử ân cần dịu dàng với Sở Ngọc Diệp, trong lòng Kỷ Tiếu Tiếu bùng lên một cơn lửa giận.

“Cố Minh Dạ, anh đứng lại cho tôi.” - Xông về phía hai người, Kỷ Tiếu Tiếu tức giận chỉ về phía Sở Ngọc Diệp, mắng Cố Minh Dạ: “Anh xứng đáng với Tiểu Nhiễm không? Cô ấy đang mang thai con của anh, anh lại đi cùng loại nữ nhân không biết xấu hổ này.”

Cố Minh Dạ thật sâu nhìn Sở Mộ Nhiễm sắc mặt tái nhợt đứng cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Nếu cô ta có con, khẳng định không phải của tôi, tôi và cô ta không có bất cứ quan hệ nào.”

“Ý của anh là gì?” - Kỷ Tiếu Tiếu kinh ngạc: “Anh nói anh không có bất cứ quan hệ gì với Tiểu Nhiễm? Cố Minh Dạ, anh không cảm thấy lời của anh rất buồn cười sao? Một tháng trước, Tiểu Nhiễm vẫn còn sống ở biệt thự Giang Sơn của anh, anh vẫn luôn miệng nói yêu thương cô ấy.”

Tất cả đàn ông đều như vậy sao?

Kỷ Tiếu Tiếu cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Vị tiểu thư này, nếu cô tiếp tục vu khống tôi, tôi sẽ để luật sư của tôi nói chuyện với cô. Về phần Sở nhị tiểu thư…” - Cố Minh Dạ nhìn Sở Mộ Nhiễm, đôi mặt phượng sâu thẳm vô cùng lạnh lùng: “mọi người ai cũng biết, Sở nhị tiểu thư bạn trai nhiều không kể hết, có lẽ phải đi làm giám định cha con, mới có thể xác định ai là cha của đứa trẻ kia.”



Kỷ Tiếu Tiếu muón nói tiếp, Sở Mộ Nhiễm đi lên phía trước, giữ tay cô ấy lại: “Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi.”

Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẻ mặt khá bình tĩnh.

Lúc này, Sở Ngọc Diệp đột nhiên cười nhẹ: “Tiểu Nhiễm, em bỏ qua cho Minh Dạ ca ca nói chuyện quá thẳng thắn. Anh ấy gần đây bị thương, không chỉ là mất trí nhớ quên đi một số chuyện trước đây, tính khí cũng có chút không tốt, chỉ quan tâm đến một mình chị, với người khác không có chút kiên nhẫn nào.”

Sở Mộ Nhiễm nắm chặt hai bên tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Trái tim đau đến mức không thể chịu được.

Chợt, cô thật muốn khóc.

Bị thương?

Mất trí nhớ?

Lý do như vậy có thể giải thích được việc anh ra đi không một lời từ biệt, sự thờ ơ của anh, liền giải thích cho nỗi đau của cô nữa tháng qua sao? Không thể, thật sự không thể.

“Chùng ta đi.”

Bỏ qua sự khiêu khích của Sở Ngọc Diệp, Sở Mộ Nhiêm kéo Kỷ Tiếu Tiếu nhanh chóng rời đi.

Cô không muốn lộ ra bộ mặt yếu đuối trước hai người này, không muốn trở nên vô dụng đến mức phải khóc trước mặt mọi người.

“Minh Dạ ca ca, chúng ta vào thôi, bộ phim sắp bắt đầu rồi.” - Sở Ngọc Diệp kiêu ngạo quay lại, nhìn Cố Minh Dạ với vẻ mặt tràn đầy đắc ý cùng yêu thương.

“Được.” - Cố Minh Dạ bình tĩnh đáp lại, lạnh lùng gật đầu.

Trước khi bước vào rạp chiếu phim, anh không khỏi liếc nhìn về hướng Sở Mộ Nhiễm vừa rời đi.

……

Đi nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, Sở Mộ Nhiễm dừng ở một góc vắng, từ trong túi rút khăn ra đặt trên mắt mình.

Rất nhanh, nước mắt liền tuôn ra, khăn giấy ướt nhẹp.

“Tiểu Nhiễm, cậu không sao chứ?”

Sở Mộ Nhiễm không nói chuyện.

Thật lâu, Sở Mộ Nhiễm đơn giản xử lý, cười với Kỷ Tiếu Tiếu: “Tớ không sao, về nhà thôi.”

Về đến nhà, Kỷ Tiếu Tiếu tức giận bất bình.

“Cậu nói tên cặn bã Cố Minh Dạ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn ta ngay cả con của mình cũng không muốn nhận? Còn nói những lời khó nghe như vậy để châm chọc cậu.”

Đóng sầm cửa lại, Kỷ Tiếu Tiếu tức đến đỏ mặt, nếu không phải Sở Mộ Nhiễm kéo cô đi, cô nhất định sẽ xông vào đánh bọn chúng.

“Cậu không nghe thấy Sở Ngọc Diệp nói sao?” - Sở Mộ Nhiễm nói.

“Nói cái gì?”

“Cố Minh Dạ mất trí nhớ.’

Kỷ Tiếu Tiếu ngẩn ngơ một chút, sau đó hừ nhẹ bất mãn: “Tớ mới không tin hắn ta mất trí nhớ, hắn ta nghĩ mình là nam chính phim Hàn Quốc à, luôn gặp tai nạn xe hơi và mất trí nhớ, nếu có năng lực, anh ta liền bị bệnh ung thư máu giai đoạn cuối.”

Nhìn thấy gương mặt tức giận của Kỷ Tiếu Tiếu, kèm theo lời này, Sở Mộ Nhiễm không khỏi bật cười.

“Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ đến những chuyện không vui nữa, thay vào đó sao chúng ta không nghĩ một lúc nữa chúng ta ăn cái gì?”

“Chẳng lẽ cậu muốn tự nấu?” - Kỷ Tiếu Tiếu bĩu môi.

“Không phải vậy thì sao? Cậu còn muốn đi ăn nhà hàng Nhật sao?”

“Cậu sợ đụng phải Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp à?”

Sở Mộ Nhiễm giật mình, lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy chúng ta mau đến đó ăn một bữa, hôm nay tớ buộc phải ăn một bữa cuộc sống người giàu.” - Kỷ Tiếu Tiếu hưng phấn nói.

Nhìn Kỷ Tiếu Tiếu phấn khởi, Sở Mộ Nhiễm cũng không nỡ từ chối.

Hai người quyết định xong, đang chuẩn bị rời đi thì Kỷ Tiếu Tiếu nói đợi cô ấy đi vệ sinh một lát.

Đợi đến khi xe dừng lại ở trước khu trung tâm thương mại Tinh Quang, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc không khỏi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Kỷ Tiếu Tiếu.

“Được rồi, là tớ mời anh ấy đến.” - Kỷ Tiếu Tiếu lập tức nhận tội: “Nhưng Du thiếu dù gì cũng góp phần thưởng cho cậu, chúng ta có đồ ăn ngon, cũng không thể bỏ anh ta một bên đúng không?”

Sở Mộ Nhiễm tâm tình phức tạp: “Cậu thật sự gọi hắn tới là vì chuyện này?”

“Haha…thật sự.” - Kỷ Tiếu Tiếu tất nhiên là gọi Du Kỳ Phong tới để giễu võ giương oai nếu có lỡ như đụng mặt hai người đáng ghét kia.

“Vậy đi thôi.” - Sở Mộ Nhiễm bước đi tới.

Hai người đi đến cửa trung tâm Tinh Quang, Du Kỳ Phong cũng điều khiển xe lăn đi tới.

“Hôm nay em định ăn món ngon gì?” - Du Kỳ Phong kiêu ngạo nói: “Toàn bộ trung tâm thương mại Tinh Quang đều là của tôi, em muốn ăn cái gì đều tính tiền cho tôi.”

“Hôm nay tôi mời, sao để anh tốn kém được.” - Sở Mộ Nhiễm mở miệng.

“Không không không…” - Du Kỳ Phong nghiêm túc nói: “Của tôi chính là của em, của em vẫn là của em, tuyệt đối đừng khách khí với tôi, tôi sẽ đau lòng.”

Sở Mộ Nhiễm: “…”

Trong lòng chợt có chút không xong, nếu Du Kỳ Phong biết Tiếu Tiếu gọi anh ta tới chỉ để chọc tức Cố Minh Dạ thì phải làm sao? Cô cảm x trò đùa trẻ con này thật xấu hổ, cô chỉ mong đừng chạm mặt Cố Minh Dạ.

Ba người đi vào nhà hàng Nhật Bản, trang trí khá đẹp mắt, Sở Mộ Nhiễm bệnh nghề nghiệp liền đưa mắt nhìn xung quanh.

Ngờ đâu lại nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, toàn thân cô cứng đờ.

“Sao vậy?” - Kỷ Tiếu Tiếu thấy Sở Mộ Nhiễm có chút khác lạ, nhìn theo hướng mắt cô, đột nhiên cong môi: “Đúng là âm hồn bất tán, nơi nào cũng nhìn thấy ma quỷ.”

Hai người kia, chính là Cố Minh Dạ và Sở Ngọc Diệp.

Sở Ngọc Diệp gắp một miếng sushi đưa đến miệng Cố Minh Dạ, vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm nghị, nhưng không có ý định cự tuyệt cô ta mà mở miệng ăn miếng sushi.

Bầu không khí vui vẻ, giống như một cặp đôi đang yêu nhau.

Sở Mộ Nhiễm thu lại tầm mắt, nhìn Kỷ Tiếu Tiếu bình tĩnh nói: “Không phải cậu luôn muốn đến đây ăn tối sao? Cảnh tượng này hẳn là trong dữ liệu của cậu rồi.”

“Tiểu Nhiễm, cậu vẫn giận tớ sao?” - Kỷ Tiếu Tiếu ỉu xìu.

“Việc nhà tháng sau là của cậu.”

“Tuân lệnh.” - Kỷ Tiếu Tiếu cười sảng khoái.

Sở Mộ Nhiễm cụp mắt xuống, cười khổ.

Thật sự dù miệng nói muốn từ bỏ, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thật sự rất đau lòng, rất khó chịu, đau như kim châm, căn bản không còn chút ý chí chiến đấu phản kích nào cả.

Nhưng mà, sự cay đắng của cô chuyển thành cú sốc sâu sắc trong khoảnh khắc tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau