Chương 106
Nghe Chu Trần Dật nói xong, Lâm Đường càng lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Sao, sao cậu lại ở trong này… Bọn họ đâu?”
Chu Trần Dật nhìn Lâm Đường, chớp mắt, trả lời câu hỏi của cậu một cách vô cùng bình thản: “Trận pháp và chút thủ thuật để che mắt thôi, có lẽ bọn họ sẽ bị bao vây một lúc.” Hắn ngừng một lát, nói tiếp: “Còn gì nữa không? Cậu không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao, tôi sẽ không nói dối đâu.”
Mặt Lâm Đường trắng bệch, cậu không nói gì, run rẩy rời mắt, không dám nhìn Chu Trần Dật. Trong khi đó, Chu Trần Dật lại như rất muốn được cậu hỏi: “Cậu không hỏi thật sao? Cậu không tò mò rốt cuộc thân phận của tôi là gì, rồi vì sao tôi lại muốn tới biệt thự này ư?”
Lâm Đường run rẩy nhìn hắn rồi lại liếc sang hướng khác. Cậu thở gấp, tay chống lên vách gỗ, không dám nói quá lớn: “Không hỏi, tôi không tò mò.”
Chu Trần Dật nhếch môi, hơi nhíu mày rồi bất ngờ đi về phía cậu. Lâm Đường hoảng hốt kêu lên, lại bị Chu Trần Dật nắm lấy cánh tay: “Sao cậu không hỏi? Không phải cậu vẫn luôn muốn biết sao?”
Lâm Đường muốn giật tay ra khỏi tay Chu Trần Dật, cậu sợ tới mức mặt mày tái nhợt, môi run rẩy: “Tôi… hiện giờ tôi không muốn biết.” Cậu đã biết chuyện Chu Trần Dật đến biệt thự để lấy mạng mình từ chỗ Chử Khang Ninh, giờ nào dám hỏi nữa chứ!
Lâm Đường không hỏi, Chu Trần Dật lại càng tức giận. Hắn nhìn Lâm Đường đang run sợ, nói: “Cậu không hỏi, vậy tôi tự nói. Tôi là quỷ, khi đến biệt thự, tôi đã mượn xác.” Thấy ánh mắt hoảng sợ của Lâm Đường, hắn lập tức giải thích: “Tôi không đoạt xác của người sống, đó là cơ thể của tôi. Tôi… Cha mẹ hiện giờ của tôi vì không sinh được con nên đã cầu xin quỷ, mà lúc ấy tôi vì muốn biến thành người nên đã…”
Chu Trần Dật im lặng một lát rồi tiếp tục nói: “Tóm lại tôi không hề hại người. Tôi đến biệt thự vốn cũng vì muốn biến thành người, nhưng giờ tôi đã không còn suy nghĩ đó nữa. Hơn nữa tôi cũng không thể biến thành người nữa rồi.”
Nói nhiều như vậy mà Lâm Đường lại chẳng có chút phản ứng, Chu Trần Dật không nhịn được nắm lấy cằm Lâm Đường: “Tại sao cậu lại không nói gì?” Quan sát biểu cảm của cậu, Chu Trần Dật bỗng nhiên biến sắc: “Có phải kẻ khác đã nói gì đó với cậu không?”
Lâm Đường sợ sệt nhìn hắn, Chu Trần Dật lập tức hiểu ra: “Có phải cậu cho rằng tôi muốn hại cậu?” Vẻ mặt hắn rất tệ: “Đúng, tôi thừa nhận, ban đầu quả thật tôi… Nhưng hiện giờ thì tuyệt đối không. Cậu nghĩ kỹ đi, nếu thật sự muốn hại cậu, sao tôi phải chờ tới lúc này chứ?”
Lâm Đường vẫn không nói gì, Chu Trần Dật có hơi sốt ruột: “Lâm Đường!”
Lâm Đường đáp lại, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “… Tôi biết rồi.”
Chu Trần Dật vừa nghe đã biết cậu không hề tin mình. Hắn siết bả vai Lâm Đường: “Tôi đã nói rồi, từ giờ không lừa cậu nữa. Cậu cũng từng lừa tôi cơ mà? Chúng ta huề, được không?”
Thấy Chu Trần Dật lôi chuyện cũ ra tính sổ, sắc mặt Lâm Đường lại càng trắng hơn. Chu Trần Dật biết mình lỡ lời, lập tức đổi giọng: “Tôi không trách cậu, nhưng những gì tôi vừa nói đều là sự thật.”
Thật hay giả thì sao chứ, Lâm Đường có thể nói mình không tin sao? Cậu hơi ủ dột, rũ mắt, đáp: “Tôi biết rồi.”
Chu Trần Dật im lặng một lúc, nói tiếp: “Được, nếu đã không còn hiểu lầm, chúng ta coi như đã làm hòa.”
Lâm Đường vẫn không đáp lại. Chu Trần Dật đợi một lát vẫn không nhận được câu trả lời của cậu, nói tiếp: “Sao lại không nói gì? Cậu không bằng lòng à?”
————-
Lúc trước, Chu Trần Dật ít nói vì hắn biết mình không giỏi nói chuyện. Hắn cần học khóa “Nghệ thuật nói chuyện” của Chử Khang Ninh.
Chu Trần Dật nhìn Lâm Đường, chớp mắt, trả lời câu hỏi của cậu một cách vô cùng bình thản: “Trận pháp và chút thủ thuật để che mắt thôi, có lẽ bọn họ sẽ bị bao vây một lúc.” Hắn ngừng một lát, nói tiếp: “Còn gì nữa không? Cậu không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao, tôi sẽ không nói dối đâu.”
Mặt Lâm Đường trắng bệch, cậu không nói gì, run rẩy rời mắt, không dám nhìn Chu Trần Dật. Trong khi đó, Chu Trần Dật lại như rất muốn được cậu hỏi: “Cậu không hỏi thật sao? Cậu không tò mò rốt cuộc thân phận của tôi là gì, rồi vì sao tôi lại muốn tới biệt thự này ư?”
Lâm Đường run rẩy nhìn hắn rồi lại liếc sang hướng khác. Cậu thở gấp, tay chống lên vách gỗ, không dám nói quá lớn: “Không hỏi, tôi không tò mò.”
Chu Trần Dật nhếch môi, hơi nhíu mày rồi bất ngờ đi về phía cậu. Lâm Đường hoảng hốt kêu lên, lại bị Chu Trần Dật nắm lấy cánh tay: “Sao cậu không hỏi? Không phải cậu vẫn luôn muốn biết sao?”
Lâm Đường muốn giật tay ra khỏi tay Chu Trần Dật, cậu sợ tới mức mặt mày tái nhợt, môi run rẩy: “Tôi… hiện giờ tôi không muốn biết.” Cậu đã biết chuyện Chu Trần Dật đến biệt thự để lấy mạng mình từ chỗ Chử Khang Ninh, giờ nào dám hỏi nữa chứ!
Lâm Đường không hỏi, Chu Trần Dật lại càng tức giận. Hắn nhìn Lâm Đường đang run sợ, nói: “Cậu không hỏi, vậy tôi tự nói. Tôi là quỷ, khi đến biệt thự, tôi đã mượn xác.” Thấy ánh mắt hoảng sợ của Lâm Đường, hắn lập tức giải thích: “Tôi không đoạt xác của người sống, đó là cơ thể của tôi. Tôi… Cha mẹ hiện giờ của tôi vì không sinh được con nên đã cầu xin quỷ, mà lúc ấy tôi vì muốn biến thành người nên đã…”
Chu Trần Dật im lặng một lát rồi tiếp tục nói: “Tóm lại tôi không hề hại người. Tôi đến biệt thự vốn cũng vì muốn biến thành người, nhưng giờ tôi đã không còn suy nghĩ đó nữa. Hơn nữa tôi cũng không thể biến thành người nữa rồi.”
Nói nhiều như vậy mà Lâm Đường lại chẳng có chút phản ứng, Chu Trần Dật không nhịn được nắm lấy cằm Lâm Đường: “Tại sao cậu lại không nói gì?” Quan sát biểu cảm của cậu, Chu Trần Dật bỗng nhiên biến sắc: “Có phải kẻ khác đã nói gì đó với cậu không?”
Lâm Đường sợ sệt nhìn hắn, Chu Trần Dật lập tức hiểu ra: “Có phải cậu cho rằng tôi muốn hại cậu?” Vẻ mặt hắn rất tệ: “Đúng, tôi thừa nhận, ban đầu quả thật tôi… Nhưng hiện giờ thì tuyệt đối không. Cậu nghĩ kỹ đi, nếu thật sự muốn hại cậu, sao tôi phải chờ tới lúc này chứ?”
Lâm Đường vẫn không nói gì, Chu Trần Dật có hơi sốt ruột: “Lâm Đường!”
Lâm Đường đáp lại, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “… Tôi biết rồi.”
Chu Trần Dật vừa nghe đã biết cậu không hề tin mình. Hắn siết bả vai Lâm Đường: “Tôi đã nói rồi, từ giờ không lừa cậu nữa. Cậu cũng từng lừa tôi cơ mà? Chúng ta huề, được không?”
Thấy Chu Trần Dật lôi chuyện cũ ra tính sổ, sắc mặt Lâm Đường lại càng trắng hơn. Chu Trần Dật biết mình lỡ lời, lập tức đổi giọng: “Tôi không trách cậu, nhưng những gì tôi vừa nói đều là sự thật.”
Thật hay giả thì sao chứ, Lâm Đường có thể nói mình không tin sao? Cậu hơi ủ dột, rũ mắt, đáp: “Tôi biết rồi.”
Chu Trần Dật im lặng một lúc, nói tiếp: “Được, nếu đã không còn hiểu lầm, chúng ta coi như đã làm hòa.”
Lâm Đường vẫn không đáp lại. Chu Trần Dật đợi một lát vẫn không nhận được câu trả lời của cậu, nói tiếp: “Sao lại không nói gì? Cậu không bằng lòng à?”
————-
Lúc trước, Chu Trần Dật ít nói vì hắn biết mình không giỏi nói chuyện. Hắn cần học khóa “Nghệ thuật nói chuyện” của Chử Khang Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất