Chương 44
Những chuyện xảy ra trước mặt khiến Lâm Đường hoảng hốt giãy dụa, thét chói tai. Nhưng sức của quỷ nam quá lớn, như có sắt thép ghì lấy tay cậu, khiến cậu không thể tránh thoát.
Lâm Đường sợ tới mức ngã ngồi xuống nước bùn, mặt cũng lấm tấm vết bẩn.
Thân thể quỷ nam cứng ngắc như máy móc bị rỉ sét. Hắn chậm rãi cúi xuống, ghé lại gần Lâm Đường, nhìn cậu không rời mắt, một tay vẫn nắm thật chặt tay cậu.
Giọng quỷ nam bị tiếng sấm cắt ngang. Lâm Đường hoảng sợ một lúc mới hiểu lời hắn nói.
Quỷ nam hỏi cậu: “Trời mưa mà sao còn chạy loạn? Cậu đang yếu, nếu đổ bệnh thì sao?”
Lâm Đường bối rối lắc đầu, tay chân giãy dụa lung tung, tiếng chuông liên tục vang lên chói tai từ mắt cá chân: Cậu không cam lòng! Không cam lòng! Vất vả lắm cậu mới trốn ra khỏi biệt thự…
Đang nghĩ đến đây, quỷ nam bỗng đổ gục lên người cậu. Lâm Đường hoảng hốt đẩy hắn ra, quỷ nam liền ngã vào trong nước bùn. Quỷ nam mặc đồ trắng, da càng trắng hơn, cả người chỉ có tóc, mắt và nước bùn dính trên người là có màu khác, nhìn như một món đồ sứ bị người ta vứt bỏ.
Nửa bên mặt hắn úp vào nước bùn, miệng giật giật nhưng lại chẳng nói được gì, chỉ có cái khe trên mặt là không ngừng phun bột ào ào theo từng động tác.
Lúc này Lâm Đường mới nhận ra quỷ nam thật sự gặp chuyện gì đó. Cậu chống tay lùi về sau, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Tròng mắt tối đen như mực của quỷ nam dõi theo động tác của Lâm Đường. Hắn há miệng, dường như đang gọi tên cậu. Nhưng Lâm Đường không bận tâm, cậu chống tay bò dậy khỏi đất, bọc tấm chăn đã dính bẩn, chạy ra khỏi biệt thự.
Trên đường chạy trốn, vì quá sốt ruột, Lâm Đường lảo đảo, suýt nữa đã ngã vào bùn. Cậu kích động nhìn ra phía sau, sợ quỷ nam lại đuổi theo, nhưng may là hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó. Quỷ nam không nhúc nhích, mặt vẫn hướng về phía Lâm Đường, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cậu.
Hốc mắt quỷ nam chảy ra lệ máu, nhưng không lâu sau đã bị nước mưa cuốn trôi. Lâm Đường không kịp nhìn, quay đầu chạy như điên dưới màn mưa. Tấm chăn dính mưa ướt nhẹp quá vướng víu, cản trở bước chân, nhưng cậu không muốn lõa thể, đành phải cắn răng quấn lấy nó.
Trong đêm tối không thấy rõ cảnh vật, Lâm Đường chỉ có thể chạy về hướng đối diện biệt thự theo trực giác. Cậu chạy chân trần, lòng bàn chân đã sớm xước xát vì đá và cành cây khô. Vừa chạy, cậu vừa cảm nhận cái đau âm ỉ, nhưng cậu biết mình không thể dừng lại. Cậu nghe rõ tiếng thở dốc của bản thân, nhờ ánh trăng mỏng manh cùng những tia chớp xé toang bầu trời để mò mẫm tìm đường xuống núi.
Đường núi quá phức tạp. Giữa đêm tối, Lâm Đường không thể tìm được đường lớn để lên núi lúc trước, trái lại, cậu còn lạc vào rừng. Cậu thở gấp, bám vào thân cây nghỉ ngơi một lát. Lúc cậu khom lưng, đồ vật đeo trên cổ cũng rơi ra. Lâm Đường cầm lấy mới phát hiện đó là khúc xương quỷ nam đeo thành vòng cổ trên người cậu.
Có lẽ do hôn khế được viết bằng giấy đỏ, nó phản chiếu ánh sáng đo đỏ dưới trăng. Dựa theo hình dạng, có lẽ đây là một đốt xương sống. Các cạnh xương đã được mài đi, sờ lên có cảm giác mịn mượt.
Lâm Đường run rẩy tháo sợi chỉ đỏ trên cổ xuống, nhìn thoáng qua mảnh xương lần cuối rồi dùng sức ném vào trong bóng tối.
Làm xong việc này, Lâm Đường mới vịn cây đi sâu vào trong rừng. Phải chạy trốn ra ngoài… Nhất định có thể, cậu phải rời khỏi đây…
Lâm Đường sợ tới mức ngã ngồi xuống nước bùn, mặt cũng lấm tấm vết bẩn.
Thân thể quỷ nam cứng ngắc như máy móc bị rỉ sét. Hắn chậm rãi cúi xuống, ghé lại gần Lâm Đường, nhìn cậu không rời mắt, một tay vẫn nắm thật chặt tay cậu.
Giọng quỷ nam bị tiếng sấm cắt ngang. Lâm Đường hoảng sợ một lúc mới hiểu lời hắn nói.
Quỷ nam hỏi cậu: “Trời mưa mà sao còn chạy loạn? Cậu đang yếu, nếu đổ bệnh thì sao?”
Lâm Đường bối rối lắc đầu, tay chân giãy dụa lung tung, tiếng chuông liên tục vang lên chói tai từ mắt cá chân: Cậu không cam lòng! Không cam lòng! Vất vả lắm cậu mới trốn ra khỏi biệt thự…
Đang nghĩ đến đây, quỷ nam bỗng đổ gục lên người cậu. Lâm Đường hoảng hốt đẩy hắn ra, quỷ nam liền ngã vào trong nước bùn. Quỷ nam mặc đồ trắng, da càng trắng hơn, cả người chỉ có tóc, mắt và nước bùn dính trên người là có màu khác, nhìn như một món đồ sứ bị người ta vứt bỏ.
Nửa bên mặt hắn úp vào nước bùn, miệng giật giật nhưng lại chẳng nói được gì, chỉ có cái khe trên mặt là không ngừng phun bột ào ào theo từng động tác.
Lúc này Lâm Đường mới nhận ra quỷ nam thật sự gặp chuyện gì đó. Cậu chống tay lùi về sau, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Tròng mắt tối đen như mực của quỷ nam dõi theo động tác của Lâm Đường. Hắn há miệng, dường như đang gọi tên cậu. Nhưng Lâm Đường không bận tâm, cậu chống tay bò dậy khỏi đất, bọc tấm chăn đã dính bẩn, chạy ra khỏi biệt thự.
Trên đường chạy trốn, vì quá sốt ruột, Lâm Đường lảo đảo, suýt nữa đã ngã vào bùn. Cậu kích động nhìn ra phía sau, sợ quỷ nam lại đuổi theo, nhưng may là hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó. Quỷ nam không nhúc nhích, mặt vẫn hướng về phía Lâm Đường, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cậu.
Hốc mắt quỷ nam chảy ra lệ máu, nhưng không lâu sau đã bị nước mưa cuốn trôi. Lâm Đường không kịp nhìn, quay đầu chạy như điên dưới màn mưa. Tấm chăn dính mưa ướt nhẹp quá vướng víu, cản trở bước chân, nhưng cậu không muốn lõa thể, đành phải cắn răng quấn lấy nó.
Trong đêm tối không thấy rõ cảnh vật, Lâm Đường chỉ có thể chạy về hướng đối diện biệt thự theo trực giác. Cậu chạy chân trần, lòng bàn chân đã sớm xước xát vì đá và cành cây khô. Vừa chạy, cậu vừa cảm nhận cái đau âm ỉ, nhưng cậu biết mình không thể dừng lại. Cậu nghe rõ tiếng thở dốc của bản thân, nhờ ánh trăng mỏng manh cùng những tia chớp xé toang bầu trời để mò mẫm tìm đường xuống núi.
Đường núi quá phức tạp. Giữa đêm tối, Lâm Đường không thể tìm được đường lớn để lên núi lúc trước, trái lại, cậu còn lạc vào rừng. Cậu thở gấp, bám vào thân cây nghỉ ngơi một lát. Lúc cậu khom lưng, đồ vật đeo trên cổ cũng rơi ra. Lâm Đường cầm lấy mới phát hiện đó là khúc xương quỷ nam đeo thành vòng cổ trên người cậu.
Có lẽ do hôn khế được viết bằng giấy đỏ, nó phản chiếu ánh sáng đo đỏ dưới trăng. Dựa theo hình dạng, có lẽ đây là một đốt xương sống. Các cạnh xương đã được mài đi, sờ lên có cảm giác mịn mượt.
Lâm Đường run rẩy tháo sợi chỉ đỏ trên cổ xuống, nhìn thoáng qua mảnh xương lần cuối rồi dùng sức ném vào trong bóng tối.
Làm xong việc này, Lâm Đường mới vịn cây đi sâu vào trong rừng. Phải chạy trốn ra ngoài… Nhất định có thể, cậu phải rời khỏi đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất