Không Tin Tà

Chương 39: Bài thi (1)

Trước Sau
Địa Phủ tổ chức cuộc thi Âm quan nhiều năm như vậy, gặp phải chuyện bất trắc không đến ngàn thì cũng đến trăm lần. Những cuộc thi Âm quan trước đó, Địa Phủ cũng tiến hành tập huấn tương ứng cho giám khảo, để bọn họ có việc mà làm, chớ mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm lại đòi tăng lương.

Ai ngờ tập huấn lâu như thế mà vẫn xảy ra tai vạ.

Người được phái đến là người mà nhóm Phán quan vô cùng quen thuộc, có lẽ, đối với toàn bộ thế gian mà nói, cũng là nhân vật được nhắc đến nhiều.

Hắc Bạch Vô Thường, chức vị này trong Âm quan Địa Phủ có thể xưng là thượng đẳng. Âm quan bình thường muốn thăng chức cần tích lũy công tích*, công tích càng cao, quan hàm cũng càng cao. Muốn thi đến chức vị như Hắc Bạch Vô Thường, tối thiểu cũng phải phấn đấu trăm năm, sau đó tiếp tục thăng lên Phán quan, cuối cùng là Diêm Vương. Mà Diêm Vương có tới mười vị, chức vụ phân chia khác nhau, nội dung khảo hạch** cũng khác biệt.

*công tích: công lao và thành tích

**khảo hạch: kiểm tra đánh giá

Ngoài ra, Âm quan còn dựa vào mười tám tầng Địa Ngục sở tại để phân chia, thuộc về mười tám cơ cấu khác nhau, nhưng điều động lẫn nhau cũng không quá mức nghiêm ngặt, thường xuyên sẽ xuất hiện chuyện Âm quan Địa Ngục Rút lưỡi bỗng nhiên đi Địa Ngục Ác quỷ v.v..

Nói tóm lại, Âm quan chính là chức thấp nhất, về sau mỗi lần thăng chức đều rất khó khăn, không những tốn thời gian tốn sức lực, hơn nữa còn cần rất nhiều cơ duyên.

Dù sao, sau khi thi đỗ Âm quan sẽ thoát ly sinh tử luân hồi trở nên trường sinh bất lão, mà chức vị Âm quan số lượng có hạn, một Âm quan chưa về vườn thì người kế tiếp không thể đi lên.

Ví dụ như Tần Quảng Vương nhiệm kì này, trước mắt tại vị được một nghìn sáu trăm năm, so với mấy vị tiền bối trước kia hở tí là vạn năm thì thật sự còn quá trẻ.

Trường sinh bất lão không có nghĩa là thọ cùng trời đất, chỉ là thời gian sống lâu hơn thôi.

Hắc Bạch Vô Thường đời này mới thượng vị có hai trăm năm, nhưng bản lĩnh lại là số một số hai. Bây giờ Diêm Vương gia đặc biệt phái họ đến đây xử lí sự việc lần này thật ra có chút chuyện bé xé ra to.

"Coi như Diêm Vương gia muốn khấu trừ khen thưởng cuối năm của chúng ta trong hai mươi năm tới, cũng đâu cần phái Hắc Bạch Vô Thường đến đây chứ." Một Âm quan nhịn không được rụt đầu lại, "Hắc Bạch Vô Thường bận bịu như thế, chúng ta chỉ có mỗi cuộc thi nho nhỏ..."

Cái này cái này cái này, giết gà sao phải dùng giao mổ trâu a?

"Không đâu, bằng hữu ở điện Tần Quảng Vương truyền tin cho tôi, hình như bởi vì Hắc Bạch Vô Thường lúc trước liên tục tăng ca nhiều năm, nên bây giờ đang mượn cớ nghỉ ngơi thôi."

"...Sao tôi nghe nói là chức vị Hắc Bạch Vô Thường này yêu cầu tăng thêm nhân thủ, nên định đến đến đây chọn vài người mới?"

"Nói bậy, chức vị Hắc Bạch Vô Thường chắc chắn tuyển chọn nội bộ, làm gì đến phiên người mới."

....

Mỗi người nói một kiểu, ai cũng không thuyết phục được ai.

Nhưng Hắc Bạch Vô Thường vẫn đi vào Uổng Tử Thành, đồng thời mang đến biện pháp giải quyết vấn đề.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc được phân đến cùng một gian phòng.

Các thí sinh đang biểu tình ở đây, nhưng họ không thể không ngủ không nghỉ, nhất là thí sinh là con người. Tuy nhiên, Sở Nhạc nói mình bị thương trong lúc đang thi, nhất định phải tĩnh dưỡng, các giám khảo đành để Sở Nhạc ngủ chung phòng với Ngô Bất Lạc.

Âm khí trong Uổng Tử Thành rất ôn hòa, vô cùng có lợi đối với người tu hành đạo pháp. Dù là học tra như Ngô Bất Lạc cũng không khỏi lấy ra giấy vàng chu sa, bắt đầu vẽ hết bùa này bùa khác.

Nói không chừng trình độ đạo thuật của mình có thể tăng cao đó!

"Cậu đúng thật là không có chút thiên phú đạo thuật nào." Sở Nhạc nhìn thứ quỷ quái mà Ngô Bất Lạc vẽ ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Ngô gia dù gì cũng là đời đời Âm quan, sao cậu có thể tệ đến thế?"

"Anh đi mà hỏi cha mẹ tôi ấy, nhưng mà bọn họ chết lâu rồi." Ngô Bất Lạc bĩu môi, "À mà, chẳng phải anh bảo kiếp trước tôi là một chiếc gương à? Anh từng gặp qua cái gương nào biết viết chữ vẽ bùa chưa? Tôi cảm thấy đây là trời sinh, không liên quan tới việc tôi có cố gắng hay không."

Bởi vì hắn không có trình độ đạo thuật, cho nên trước mười tám tuổi cuộc sống của hắn rất thoải mái.

Chị gái Ngô Bất Hoa cần đi khắp nơi hàng yêu trừ ma để lấy lại danh tiếng trọng chấn Ngô gia, còn Ngô Bất Lạc chỉ cần phụ trách ăn chơi nhảy múa thi đại học là được, mỗi lần chị gái trở về đều sẽ cho hắn một đống tiền tiêu vặt, ngày qua ngày sống mơ mơ màng màng. Hơn nữa trước mười tám tuổi, thể chất của hắn còn chưa hoàn toàn bộc phát, mặc dù nhân duyên không được tốt nhưng Ngô Bất Lạc có tiền nên bên cạnh cũng không thiếu kẻ chân chó.

Đâu có giống như bây giờ, tiền riêng cũng phải lén lút tích góp, xe thể thao limited yêu thích cũng không còn quan hệ gì với hắn.

Sở Nhạc nói thì nói vậy thôi, nếu Ngô Bất Lạc thực sự trình độ đạo pháp cao, cần hắn tồn tại để làm gì?

"Đúng rồi, Sở Nhạc, anh nói xem lần này mọi người kháng nghị dữ dội như thế, cuộc thi có khi nào được tổ chức lại không?" Ngô Bất Lạc dừng bút tò mò hỏi.

"Không thể nào thi phó bản kiểu đó lần nữa, nhưng mà chắc sẽ có biện pháp bổ cứu* khác." Sở Nhạc không chút do dự nói, "Không ít thí sinh bị thương trong cuộc thi lần này, mà các trường thi khác còn chưa thi xong, về mặt thời gian không phù hợp."

*bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng

"Cũng đúng." Ngô Bất Lạc cảm thấy Sở Nhạc nói rất có lý, "Nhắc đến đó, Sở Nhạc, anh nói trước đây anh đã từng thi Âm quan, rốt cuộc tại sao lại thất bại? Tôi cảm thấy anh chắc là có thể thi đỗ Âm quan."

"Âm quan trước kia không giống bây giờ." Sở Nhạc lắc đầu, "Giống như đại học mở rộng chiêu sinh, hiện tại nhân khẩu trên Trái Đất càng ngày càng nhiều, Địa Phủ không thể không tiến hành mở rộng tuyển dụng. Năm đó khi tôi thi Âm quan, một khi thi đỗ, chức vị thấp nhất cũng là Phán quan. Loại chức vị như Hắc Bạch Vô Thường Đầu Trâu Mặt Ngựa này không cần phải thi, hoàn toàn có thể do Âm quan tự mình tuyển người, thành lập đội của riêng mình."

"Như thế...như thế không phải rất loạn sao?" Ngô Bất Lạc lần đầu tiên nghe thấy Sở Nhạc nói tới chuyện trước kia của hắn, "Bây giờ tập chung quản lí, cộng thêm các quy định tân tiến, cũng vẫn không thể hoàn toàn cam đoan trong Âm quan không có nội đấu đấy."

"Vì vậy nên bị thủ tiêu." Sở Nhạc nhẹ nhàng nói, "Năm đó tôi gặp một đối thủ rất lợi hại, hắn không chỉ lợi hại mà còn rất thông minh. Theo cách nói bây giờ, bên cạnh hắn toàn đồng đội thần, bên cạnh tôi gần như toàn heo, thua là bình thường."

"Ôi chao, Sở Nhạc, anh bỏ lỡ cơ hội làm đại lão rồi. Bây giờ muốn làm Phán quan cần lượng công đức gần như phải tích lũy ngàn năm mới được." Ngô Bất Lạc cõi lòng đau xót nói với Sở Nhạc, cứ như người mất đi cơ hội trở thành Phán quan là hắn vậy, "Mở rộng tuyển dụng hại chết người mà, nếu như năm đó anh thi đỗ, có phải bây giờ đã là cái đùi to lớn cho tôi ôm rồi không!"

Sở Nhạc không tiếp tục để ý đến Ngô Bất Lạc nữa, bây giờ mà để ý đến thì cậu ta chắc chắn càng hăng hái hơn.

Một bên khác.

Mộc Sơ Nhất đương nhiên không cần ở nhờ nhà khách trong Uổng Tử Thành như Ngô Bất Lạc, hắn có thể đến căn hộ của baba hắn để ở.

Làm Âm quan, Địa Phủ có bố trí kí túc xá chung và nhà trọ, Mộc Lam khá thông minh, mặc dù thi đỗ Âm quan mới mấy chục năm nhưng có nhiều công đức, lại nuôi dạy một đứa trẻ nên khá là tiết kiệm, rất nhanh đã mua cho mình một căn hộ nhỏ.

"Ba ba, con không đói." Mộc Sơ Nhất ợ một tiếng no nê, "Trong Uổng Tử Thành khắp nơi đều là đồ ăn, một số còn tự dâng đến tận cửa cho con ăn."

Địa Phủ quản lí Uổng Tử Thành không quá nghiêm ngặt, bởi vì cô hồn dã quỷ trong đó ngay cả ý thức cũng không đầy đủ, cho dù muốn quản cũng không quản được. Chỉ có những con giữ được ý thức nhất định và đến cơ quan Địa Phủ chi nhánh Uổng Tử Thành đăng kí mới được Địa Phủ bảo hộ mà thôi.



Trên người Mộc Sơ Nhất có cả khí tức con người và Quỷ Vương, nhưng tuổi còn nhỏ, ở trong mắt rất nhiều quỷ quái hoặc người tu đạo đều là đồ ăn ngon, hắn lắc lư trong Uổng Tử Thành một vòng đã ăn no rồi, hoàn toàn không cần baba nuôi nữa.

Đúng vậy, vào lúc Mộc Sơ Nhất năm tuổi, hắn đã vô sự tự thông học được cách làm sao lấp đầy bụng, không cần tốn tiền lương mua cho hắn "Quỷ hoàn" do Địa Phủ sản xuất. Mặc dù quỷ hoàn hương vị phong phú nhưng quá đắt, hắn muốn tiết kiệm cho baba chút tiền!

"Thật ra cha không nghèo như con tưởng tượng đâu." Một người đàn ông nhàn nhã từ trong căn hộ bước ra, ánh mắt nhìn Mộc Sơ Nhất lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Không biết vì sao, Sơ Nhất luôn cảm thấy hắn rất nghèo, thật ra hắn không nghèo tí nào. So với đa số Âm quan chỉ có thể dựa vào tiền lương* mà sống, Mộc Lam biết rất nhiều thứ, bản lĩnh kiếm tiền đầy đủ, coi như mỗi ngày cho Mộc Sơ Nhất ăn một viên quỷ hoàn cũng không phải không cho nổi.

*chỗ này raw là tử công tư, vietphrase là tiền lương chết, tui không biết để thế nào nên để là tiền lương thôi nhé.

Về phần căn hộ, căn hộ này mặc dù nhỏ, nhưng rất gần điện Diêm Vương a, vô cùng đắt!

Mộc Lam trông không già, bộ dáng chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi, đứng chung một chỗ với Mộc Sơ Nhất chẳng khác nào anh trai. Từ khi Mộc Sơ Nhất bắt đầu có ý thức, Mộc Lam đã là bộ dáng này.

Sau khi thi đỗ Âm quan, dung mạo sẽ dừng lại tại thời kì pháp lực mạnh nhất.

Điều này chính là thử thách tố chất Âm quan.

Nếu như ba mươi tuổi thi đỗ Âm quan, ba mươi tuổi đạt pháp lực mạnh nhất, vậy thì bộ dáng sẽ là ba mươi tuổi. Mà những người sáu mươi tuổi mới thi đỗ, năm mươi chín tuổi đã đạt pháp lực mạnh nhất thì bộ dáng chính là năm mươi chín tuổi. Nếu bạn muốn trẻ ra, cũng được, không ăn không uống tích lũy một trăm năm tiền lương là có thể đến siêu thị đặc biệt do Địa Phủ mở để mua "thuốc bất lão", bao bạn mỗi năm mười tám tuổi.

Điều kiện tiên quyết là, bạn tích lũy được.

Không có cách nào, siêu thị Địa Phủ tung ra những hương nến, quỷ hoàn đó thật sự quá ngon, vị gì cũng có, mấy hồn ma đầu bếp nổi tiếng vì tích lũy tài nguyên tu luyện thi Âm quan liên tục đẩy ra vị mới, một viên quỷ hoàn vị Phật nhảy tường* cần dùng thời gian một năm chậm rãi hầm, đó gọi là hương phiêu ngàn dặm.

Âm quan đều đã thoát ly sinh lão bệnh tử, thỏa mãn chút tâm hồn ăn uống thì tính là gì?

Mỗi lần quỷ hoàn vị mới được đẩy ra, các Âm quan đều sẽ vừa kêu gào vừa đưa thẻ lương ra mua.

"Không có đâu, con nghe dì Liên Hoa nói, dì mua thuốc bất lão trả góp mất khoảng ba trăm năm mới trả hết, chú Đại Đao bởi vì ăn quá nhiều quỷ hoàn nên bây giờ vẫn đang vẽ bùa cho người ta trả nợ, nghe đâu còn thiếu một vạn tám ngàn tấm (18000) chưa vẽ xong." Mộc Sơ Nhất nghiêm túc trả lời.

Nuôi một con tiểu quỷ rất là tốn tiền.

Nhất là tình huống đặc biệt như Mộc Sơ Nhất, càng cần dùng cả đống tiền.

"Không sao, cha không cần mua thuốc bất lão." Mộc Lam sờ đầu Mộc Sơ Nhất, "Cha cũng biết làm chút đan dược, cha có tiền."

"Nhưng con phải rất lâu nữa mới trưởng thành, vẫn nên ăn bên ngoài thôi, chờ đến sinh nhật con sẽ đi mua quỷ hoàn ăn." Mộc Sơ Nhất rất là ngoan ngoãn.

Trước khi Mộc Lam thu dưỡng Mộc Sơ Nhất, đa phần mọi người đều cảm thấy đứa trẻ do người cùng quỷ sinh ra chắc chắn sẽ rất khó mang theo, ăn thịt người khắp nơi gì gì đó là một cục diện rối rắm, thậm chí không ít người nghĩ rằng Mộc Lam tâm thánh mẫu thái quá chờ để chế giễu hắn.

Nhưng Mộc Sơ Nhất chậm rãi lớn lên, càng ngày càng ngoan ngoãn, lại vừa đáng yêu hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã biết đi thi Âm quan để nuôi baba, gần như khiến đám đồng nghiệp của Mộc Lam hâm mộ phát khóc.

Sớm biết quỷ tử tốt để mang theo như thế, bọn họ đã đi nuôi rồi.

Bọn họ sau khi làm việc cũng rất nhàm chán, rất muốn có đứa con trai như Mộc Sơ Nhất ở cùng.

Không ít âm quan khi ra ngoài làm việc cố ý tìm tăm tích quỷ tử, xem có thể nuôi ra một tên Mộc Sơ Nhất nữa không. Đáng tiếc quỷ bây giờ đều rất thông minh, tu vi càng cao thì càng thông minh, đến cấp bậc Quỷ Vương mà vẫn muốn sinh con cùng nhân loại, ngoại trừ đóa kỳ hoa là mẹ Mộc Sơ Nhất ra, thực sự không tìm được người thứ hai.

Huống chi, mẹ Mộc Sơ Nhất còn là "án lệ* tiêu cực" trong miệng các Quỷ Vương. Mặc dù sinh được đứa con có bản lĩnh, nhưng lại không thể tự mình nuôi, hơn nữa người đàn ông bà thích cũng không nhớ rõ bà, nhân sinh có thể nói là cực kì bất hạnh.

*án lệ: là Bản án đã tuyên hoặc một sự giải thích, áp dụng pháp luật được coi như một tiền lệ làm cơ sở để các thẩm phán sau đó có thể áp dụng trong các trường hợp tương tự.

Mộc Lam biết con trai không dễ khuyên nhủ, nên cũng không nhiều lời. Đợi đến lúc Sơ Nhất thi đỗ Âm quan, hắn lại xuất tiền mua quỷ hoàn cho Sơ Nhất là được rồi. Quỷ hoàn không chỉ có hương vị ngon, mà còn trợ giúp tu luyện đó.

Tán gẫu xong, Mộc Sơ Nhất một năm một mười nói ra mọi chuyện xảy ra trong cuộc thi. Baba có kinh nghiệm hơn một chút ở phương diện này, chắc hẳn có thể giải đáp rất nhiều nghi vấn cho hắn.

"Như vậy xem ra, có lẽ các con không may* rồi." Mộc Lam suy nghĩ một lát, cảm thấy vô cùng thú vị, "Thật ra phương pháp mà Ngô Bất Lạc nói con vừa kể có tính khả thi, nếu giết chết Tiểu Thúy ngay từ đầu, các con đã sớm thông qua rồi. Nhưng mà Sơ Nhất là đứa trẻ ngoan, không đi giết người là đúng."

*nguyên văn là âm soa dương thác, ý nói không may

"Con cũng cảm thấy giết người không tốt." Mộc Sơ Nhất hết sức ngoan ngoãn, "Chính là Tạ Bán Loan rất đáng ghét, A La cũng lừa con."

"Lừa gạt là chuyện rất thường gặp, Sơ Nhất đừng để bị người là tốt rồi." Mộc Lam đối với điều này không suy nghĩ quá nhiều, "Lần này cuộc thi nhất định sẽ sắp xếp hợp lí cho các con, các con không cần lo lắng." Nếu như Sơ Nhất tốt như vậy cũng bị đào thải, hắn sẽ trực tiếp xin điều cương vị, mang theo con trai đến tầng Địa Ngục khác tốt hơn.

Âm quan có bản lĩnh ở đâu cũng được hoan nghênh!

"Đúng rồi, baba, con thấy Sở Nhạc kia thật sự thật sự rất lợi hại. Nhưng mà, chỉ lợi hại tức thời, không có sau đó."

"Chắc là công kích bộc phát thôi." Mộc Lam trả lời, "Loại pháp thuật này cũng có, nhưng Sơ Nhất con đừng học, từng bước một từ từ sẽ đến, như vậy con mới có thể đi được lâu dài."

Mộc Sơ Nhất luôn cảm thấy tình huống của Sở Nhạc không giống baba nói lắm, nhưng thôi vẫn nghe baba.

Tình huống bên phía A La tốt hơn nhiều.

Mặc dù số người dân tộc thiểu số không nhiều, nhưng thi đỗ Âm quan vẫn có một số. Sau khi các Âm quan khi biết A La là Lạt Ma chuyển thế tham gia cuộc thi, họ luôn tỉ mỉ chú ý động tĩnh, cảm thấy A La nhất định sẽ tăng thể diện cho bọn họ, ai ngờ đợi tới đợi lui, chờ được tin tức bị loại?

Đùa à, với bản lĩnh của A La sao lại bị loại?

Những Âm quan này lập tức viết kháng nghị ngay trong đêm yêu cầu điều tra rõ cuộc thi lần này. Bọn họ chờ lâu như vậy mới chờ được một A La, không thể bị loại đơn giản như vậy, khẳng định là có âm mưu!

A La đã giải thích nhiều lần rằng mình bị loại như bình thường, nhưng các Âm quan vẫn cảm thấy A La bị thiệt thòi lớn, nhất định là vì Lạt Ma quá lương thiện nên mới có thể như thế.

So với A La và Mộc Sơ Nhất thoải mái bên này, tình huống Trương Dịch thảm hơn nhiều.

Thi đỗ Âm quan toàn là nhân vật cấp bậc tổ sư trong Mao Sơn, Trương Dịch trước mặt bọn họ chính là một đứa con nít, không dám nói nhiều thêm một chữ.

"Tiểu tử ngươi bây giờ biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên rồi chứ. Tiểu Thúy rõ ràng không thích hợp, ngươi thế mà cũng không nhận ra? Ngươi thật là bị sư phụ ngươi dạy hư mất. Tiểu Lý, ngươi nói một chút, ngươi thu đồ tôn như thế nào? Ngươi nghĩ xem sau khi đồ tôn của ngươi trở thành chưởng môn sẽ dạy đệ tử thành bộ dạng ra sao?"



Người được gọi là Tiểu Lý, thực tế đã là một Âm quan không biết bao nhiêu năm, không hề cảm thấy xấu hổ, "Sư thúc, cái này không liên quan đến con, Mao Sơn hiện tại muốn theo kịp thời đại cần phải có năng lượng tích cực, Trương Dịch rất nổi tiếng ở nhân gian đấy."

"Bớt bớt đi, hiện tại cũng không phải ở nhân gian. Năm đó khi ta thi Âm quan, lúc tiến vào khảo hạch cuối cùng, Mao Sơn có khoảng năm người thì ba người trong đó thi đỗ Âm quan. Nhưng còn bây giờ, ngươi xem thật kĩ một chút xem, đã hai trăm năm rồi, hai trăm năm mà có mỗi ngươi và Trương Dịch, các ngươi quả thực ném sạch mặt mũi Mao Sơn chúng ta rồi. Ngươi nhìn bên Long Hổ Sơn mà xem, hai trăm năm thi đỗ ba người!"

"Cũng chỉ ít hơn một người thôi mà." Tiểu Lý nhịn không được lẩm bẩm một câu.

"Ngươi nói thầm cái gì đấy?"

"Không, không có gì."

Trương Dịch yên lặng nhìn trời.

A a a a a, hắn rất muốn được thi lại a.

Ông trời có thể cho hắn một cơ hội thi lại được không!

Tạ Bán Loan thao túng mấy thí sinh canh giữ trước cửa phòng mình, yên lặng nghỉ ngơi, tiện thể tìm người đến chỗ gian phòng Ngô Bất Lạc tìm hiểu một chút, thu thập được không ít lá bùa vẽ hỏng Ngô Bất Lạc vứt đi.

Khụ, so với lần trước ở biệt thự có tiến bộ hơn chút xíu.

Ba ngày sau, toàn bộ thí sinh trong phó bản Quỷ nương tử được tập chung cùng một chỗ.

Trên đài là hai người nam nữ mặc trang phục một đen một trắng.

Người kế nhiệm Hắc Vô Thường là Tề Ngọc, người kế nhiệm Bạch Vô Thường là Lữ Hồng Anh.

"Cuộc thi phó bản Quỷ nương lần này, bởi vì một số thí sinh không bình thường dẫn đến độ khó tăng cao, tạo thành hậu quả như bây giờ, Địa Phủ chúng tôi cũng cần xin lỗi về chuyện này, quả thực chúng tôi làm việc có chỗ không ổn." Tính khí Hắc Vô Thường Tề Ngọc ôn hòa hơn, so với Lữ Hồng Anh lạnh lùng như tuyết mạnh hơn nhiều.

"Cho nên lần này chúng tôi đã thương lượng ra một biện pháp." Tề Ngọc mỉm cười nói, "Mọi người đem chân tướng và đáp án mà mình tra được trong thế giới Quỷ nương tử viết ra, chúng tôi sẽ dựa theo những điều mọi người để cho điểm. Chỉ cần thí sinh có thành tích hai vòng thi cộng lại trên 120 điểm là coi như qua. Đúng rồi, tôi biết những ngày qua mọi người có chút giao lưu, nhưng nếu không phải mọi người tự mình trải qua và phỏng đoán được thì không thể viết ra trên bài thi được nha."

Nói xong, Tề Ngọc vỗ tay, bài thi như tuyết trên trời rơi xuống, rơi vào trong tay từng thí sinh.

Phía trên chỉ có một câu hỏi, "Chân tướng trong thế giới Quỷ nương tử là gì?"

Ngô Bất Lạc trong lòng kích động, lần này nhất định có thể tự mình lấy được điểm cao, dù sao hắn cũng là một trong những người còn sống cuối cùng a.

"Cái này không công bằng!" Một thí sinh đứng lên, "Độ khó tăng cao, chúng tôi chết không rõ ràng thì làm sao viết được đáp án? Nếu không cứ thi lại đi, kiểm tra như này tính là gì?"

"Không muốn thi thì ra ngoài." Bạch Vô Thường Lữ Hồng Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm thí sinh này, "Cho dù độ khó tăng cao, nhưng không đến giây phút cuối cùng thì không dễ dàng chết như thế. Các người trước khi hành động hoàn toàn không thèm nghĩ đến lai lịch của người trong câu chuyện hoặc là sau đó hành động thiếu suy nghĩ, chết là đáng đời."

"Thôi nào, đừng nói nghiêm khắc như thế mà." Tề Ngọc cười tủm tỉm ngăn Lữ Hồng Anh lại, "Cô nói thẳng thắn như vậy, tâm lý bọn họ không thoải mái cũng là bình thường."

"A, vậy anh muốn tôi phải trả lời thế nào đây?"

"Vị thí sinh này, tôi chờ mong cuộc thi tiếp theo có thể gặp bạn." Tề Ngọc mỉm cười nhìn thí sinh vừa chất vấn, "Nếu bạn cảm thấy không công bằng thì xé bài thi đi, lúc đó sẽ tính là bạn tự động rút lui."

Thí sinh kia nín nhịn ngồi xuống.

Rút lui khỏi cuộc thi lần này, lần tiếp theo không biết phải chờ bao nhiêu năm.

"Được rồi, các thí sinh, mọi người bắt đầu làm bài đi." Tề Ngọc nói lại, "Chúng tôi phê chữa tại chỗ, không cần lo bị chậm trễ kết quả."

Lữ Hồng Anh hừ lạnh một tiếng, cùng Tề Ngọc ngồi một chỗ giám thị.

Dưới tình huống Hắc Bạch Vô Thường giám thị mà còn có thể gian lận, vậy coi như gian lận Địa Phủ cũng nhận.

Ngô Bất Lạc bắt đầu xoạt xoạt xoạt hạ bút làm bài.

Hắn cảm thấy mình lần này nói không chừng có thể thi được trăm điểm!

Một trăm điểm đó, ngẫm lại đã cảm thấy thích mê.

Vòng thi thứ nhất mình chỉ được có 60 điểm, nhất định phải nhân cơ hội này cố gắng vượt lên, nếu không sẽ lãng phí một cách vô ích.

Ngô Bất Lạc tràn đầy lòng tin, từ Quỷ nương tử Tiểu Thúy viết đến quản gia và nhị lão thái thái, lưu loát viết gần ba ngàn chữ, tiện thể còn nhuộn đẫm bầu không khí chuyện xưa.

Rất tốt, cảm giác mình có thể trau chuốt chuyện xưa này một chút rồi xuất bản luôn.

Ngô Bất Lạc rất hài lòng với bài thi của mình.

"Giám khảo, tôi muốn nộp bài!" Ngô Bất Lạc làm bài xong, cố ý hô lên, bước lên đài trong ánh mắt ước ao ghen tị của một đám thí sinh.

Đây chính là mùi vị học bá ư?

Đắm chìm trong loại ánh mắt này khiến Ngô Bất Lạc cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh nhanh chóng phê chữa bài thi.

"Chúc mừng cậu, tám mươi điểm." Tề Ngọc cười thu hồi bài thi, "Cộng thêm thành tích vòng thi đầu tiên, chúc mừng cậu thông qua."

Chờ chút, mới tám mươi điểm?

"Giám khảo, điểm này có phải hơi thấp không?" Ngô Bất Lạc nghĩ đến vết xe đổ của thí sinh trước đó, nhẹ giọng hỏi, "Là chỗ nào tôi viết chưa đầy đủ sao?"

"Đầu mối chính của chân tướng cậu viết được, nhưng về phần chi nhánh vẫn còn thiếu, cảm giác bài làm không đủ xuất sắc, quan trọng nhất là, trong bài thi của cậu còn có mười lỗi chính tả. Cho dù là Âm quan cũng không thể sai lỗi chính tả đâu." Tề Ngọc ý vị thâm trường nhìn Ngô Bất Lạc nói.

editor: dạo này tui khá bận nên sẽ ra chương chậm nhé mn. Lúc tối thấy tin cô Nhung nào đấy bị covid-19 mà tức lắm á.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau