Chương 11
xiaoyang520
"Anh nói cái gì đó!" Mặt Minh Thần đỏ lên, không phải vì thẹn thùng mà là vì tức giận "Hoằng Quang không phải là người như vậy! Chúng tôi cũng không phải loại quan hệ đó! Thật đúng là trong mắt người khốn nạn đều là kẻ khốn nạn."
Minh Thần đối với Thường Kiến là thái độ cực lực nhẫn nhịn.
Một mặt vì nợ tiền Thường Kiến, bắt người tay ngắn*. Mặt khác, cậu trời sinh dễ tính, không quen cùng người khác xung đột, tranh chấp. Mà bây giờ, nợ đã được Hoằng Quang trả hết – nói là "nợ tớ còn tốt hơn nợ nó", số tiền mỗi tháng đều trừ vào lương gia sư của Minh Thần, làm như vậy Minh Thần sẽ có can đảm hơn để đối mặt với Thường Kiến.
(*: bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: được lợi từ người khác thì dù người ta có làm gì không đúng với mình, mình cũng phải ăn nói mềm mỏng.)
Đây là lần đầu tiên Minh Thần trực diện phản bác Thường Kiến.
Giọng nói vang vọng ở hành lang kí túc xá, chính cả Minh Thần cũng giật mình. Thường Kiến bị rống đến sửng sốt, nhìn cậu chằm chằm, mất hai, ba giây mới lấy lại được tinh thần, sắc mặt cũng đen hơn, cả người từ trong ra ngoài đều là hơi thở chết chóc: "Ồ mày thật có bản lĩnh đấy, dám nói chuyện với tao như vậy?"
Vừa nói vừa bước về phía Minh Thần.
Minh Thần so với anh ta thấp hơn nửa cái đầu, bị bức ép lui về sau hai bước, đụng phải chân giường, nghiêng ngã hai cái mới miễn cưỡng không ngã sấp xuống. Cậu vẫn rất tức giận, Thường Kiến nói xấu Hoằng Quang, miệng vẫn không ngừng trút giận: "Tôi so với anh còn có bản lĩnh hơn. Vào được Anh Hoa là do chính mình thi đậu, tiền sinh hoạt cũng tự mình kiếm. Nếu như không nợ tiền anh, tôi cũng không để yên cho anh muốn làm gì thì làm. Cũng cùng là người có tiền nhưng Hoằng Quang không giống anh, mọi việc cậu ấy đều tự mình làm. Anh thử xem, anh so với cậu ấy lớn hơn một tuổi, quần áo cũng không tự mình giặt, ghi chép cũng phải nhờ người khác, mỗi ngày chỉ biết đi bắt nạt bạn học, lúc nào cũng tự mãn, anh... A..."
Thường Kiến đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Ánh mắt lạnh thấu, tàn nhẫn.
Bạo phát tức giận, nhào tới đẩy Minh Thần lên giường, ở cằm cậu mà gặm cắn – Minh Thần giật nảy, dùng sức đẩy người đối phương ra, nhưng vẫn bị Thường Kiến cắn một cái ở xương quai xanh, mặc dù cách áo ngủ nhưng vẫn đau đến chảy nước mắt: "Buông tôi ra!"
"Làm sao?" Thường Kiến giống như phát điên mà nắm lấy quần của Minh Thần: "Thằng Hoằng Quang thì có thể chạm vào mày, còn tao thì không?"
"Tôi đã nói chúng tôi không phải loại quan hệ đó! Anh cút xuống cho tôi!" Minh Thần dù gì cũng là con trai, từ lần trước đánh nhau với Thường Kiến, sợ Minh Thần lạc đàn bị chặn, lúc rảnh rỗi Hoằng Quang sẽ dạy cho cậu một ít kĩ xảo đánh nhau, còn kéo Minh Thần đi rèn luyện thân thể, miễn cưỡng để một người chỉ chạy được một ngàn mét luyện đến năm ngàn mét – sự thật chứng mình, năm ngàn mét rốt cuộc cũng hữu dụng. Thường Kiến cao hơn cậu nhiều như vậy, cánh tay to gấp hai ba lần tay cậu, trong lúc nhất thời cũng không làm gì được Minh Thần.
Nhưng mà Minh Thần bộc phát không có trở ngại, cũng chỉ chịu đựng hai, ba phút, dần dần trở nên suy yếu.
Thường Kiến nhân cơ hội tóm lấy hai cái tay của cậu ấn trên đỉnh đầu, 'xẹt' một tiếng xé rách quần ngủ, thuận tay chạm vào vật mềm mại giữa hai chân.
Vừa mới sờ soạng được một chút, chợt nghe sau lưng có tiếng rít gào âm trầm giống như thú hoang phát điên – ngay sau đó là một quyền từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nắm đầu Thường Kiến lôi dậy từ trên người Minh Thần, dùng sức đập vào ván giường hai lần.
Cách tấm đệm vẫn phát ra tiếng 'thùng thùng' rất dọa người.
Thường Kiến sững sờ.
Minh Thần cũng bị hù sợ. Vội vàng đứng lên ngăn cản: "Hoằng Quang, đừng, cậu muốn chết người sao..."
"Trong lòng tớ tự biết" Hoằng Quang kéo Thường Kiến từ trên giường xuống đất "Trên giường còn có đệm, nếu không tớ nào dám xuống tay nặng như vậy." Nói xong rồi nhấc Thường Kiến lên ấn trên tường – hắn so với Thường Kiến chỉ cao hơn một chút, làm thế có hơi vất vả.
Thường Kiến trợn to mắt, ngơ ngác mặc Hoằng Quang làm gì thì làm, lúc dựa vào tường, một bên mũi đã chảy máu.
Hoằng Quang cau mày: "Bẩn chết mất", một bên ghét bỏ, một bên tiện tay lấy giấy ăn trên bàn nhét vào mũi đối phương: "Nhìn bộ dạng kinh sợ của mày mà còn dám đến địa bàn của tao quậy phá, mày ăn gan báo sao?"
Thường Kiến gắt một tiếng, phun ra một ngum nước bọt màu hồng: "Phì, anh hùng nào lại đi đánh lén sau lưng?" Đại khái là muốn phun vào mặt Hoằng Quang, nhưng không còn sức lực, nên làm dơ vạt áo trước mặt.
Hoằng Quang ghét bỏ trốn về sau, bĩu môi nói: "Mày đi trộm chó còn tưởng là hành động anh hùng."
Thường Kiến không tiếp lời.
"Minh Thần nợ mày tao đã trả, cũng chẳng tìm mày trêu chọc lần nào nữa. Tại sao mày còn đuổi theo bắt nạt người ta? Hả?" Chân mày Hoằng Quang nhíu càng chặt hơn.
Thường Kiến xanh mặt không nói lời nào.
Hoằng Quang lại hỏi: "Mày và cậu ấy có chuyện gì dính liếu nữa? Ngày hôm này nói ra cho hết. Tao giúp cậu ấy giải quyết luôn một lần." Hoằng Quang che chắn trước mặt Minh Thần, một bộ dạng 'việc này tao làm đến cùng'
Thường Kiến trầm mặc nửa ngày, lúc Hoằng Quang hỏi lại lần nữa mới cứng nhắc phun ra hai chữ: "Không có."
"Không có mà mày còn ở đây phát điên cái gì? Lão đại không còn nhỏ lại giống như một con chó cắn người? Có ngốc không? Có thấy ấu trĩ không?" Hoằng Quang dạy bảo anh ta "Nhanh xin lỗi Minh Thần."
Thường Kiến từ nhỏ đã xưng anh đại, gia thế giàu có, kiêu căng tự mãn, nào chịu được loại chuyện bị người nhỏ tuổi hơn mình dạy bảo.
Căn bản không mở miệng nói thêm gì.
Hoằng Quang không nặng không nhẹ niết gáy hắn một chút: "Xin lỗi!"
Minh Thần đã sớm đi thay quần mới, lúc này mới đi tới: "Thôi, cũng không có việc gì..."
"Cái gì gọi là không có việc gì" Hoằng Quang nhếch lông mày, lí lẽ cứng nhắc không tha "Nếu không phải tớ về đúng lúc thì cậu đã bị nó đánh chết rồi. Tớ xin lỗi."
Thường Kiến và Minh Thần lúc này mới phản ứng được, Hoằng Quang căn bản không nghĩ nhiều, đơn thuần cho rằng hai bọn họ đang đánh nhau.
Thường Kiến khó tin nhìn Hoằng Quang rồi lại nhìn Minh Thần.
Minh Thần bị nhìn vừa thẹn vừa giận, thực sự có chút tức giận, mắt đỏ ửng quay đầu đi chỗ khác.
Thường Kiến không thể làm gì khác hơn, mệt mỏi cúi đầu, từ trong hàm răng nhả ra hai chữ: "Xin lỗi."
Hoằng Quang lúc này mới hài lòng, đẩy hắn đi ra cửa kí túc: "Nếu mày còn tiếp tục vô liêm sỉ như hôm nay nữa, thì tao thấy mày một lần là đánh một lần."
Nói xong đóng cửa cái rầm, nhanh chóng trở vào xem Minh Thần: "Có sao không? Có bị đau chỗ nào không?"
Đêm nay trái tim Minh Thần lên lên xuống xuống, một khắc này mới thật sự được thả lỏng, không biết nên vui vẻ hay là oan ức, cúi đầu mệt mỏi: "Tớ không sao..."
"Thói quen của cậu là luôn nói cái tốt, không chịu nói cái xấu." Thời điểm này Hoằng Quang rất giống gia trưởng phong kiến độc tài "Cậu nói gì đều không tính" Nói rồi cầm tay Minh Thần lật qua lật lại kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không, còn nói: "Cởi quần áo ra."
Minh Thần sợ đến lui về một bước.
"Làm sao? Xem giúp cậu phía sau có bị gì không, cậu không tự xem được." Hoằng Quang cực kì --- thản nhiên, "Lần trước tớ bị thương, cậu cũng giúp tớ lau lưng mà." Cứ thế cởi nút áo, phần trên của chiếc áo bị Thường Kiến lôi kéo đã bung ra, vén lên cũng rất nhanh. Hoằng Quang kéo người đến chỗ có đèn, cẩn thận mà nhìn một vòng, thở phào nhẹ nhõm, không có thương tổn gì khác ngoài cái dấu ở xương quai xanh. Hoằng Quang cau mày: "Là Thường Kiến cấu sao? Hay là cắn? Đúng là đàn bà hề hề..."
Minh Thần để mặc cho Hoằng Quang xem thân thể của mình.
Ánh mắt có bao nhiêu ấm áp, thì có bấy nhiêu tuyệt vọng. Hoằng Quang như vậy là trong lòng hoàn toàn không có ý, một đường thẳng tắp, lúc nãy nghe Hoằng Quang nói 'đàn bà hề hề" cứ cảm thấy như bị trúng tên, trong lòng không biết tại sao lại khổ sở vô cùng, nước mắt 'tách' liền rơi xuống.
Hoằng Quang hoảng hốt, tay chân luống cuống cả lên, cấp tốc lau nước mắt, mặc lại quần áo cho cậu. Còn kéo người vào lồng ngực vỗ về: "Làm sao vậy? Đau lắm hả?"
Minh Thần không ngăn được nước mắt, không biết phải giải thích cái gì, chỉ để đầu chôn bên gáy Hoằng Quang, buồn buồn "Ừm" một tiếng.
Hoằng Quang cũng không biết đối với chỗ bị thương nên làm gì, bất đắc dĩ cúi đầu thổi một chút cho cậu.
Xương quai xanh của Minh Thần vốn mẫn cảm.
Bị hắn thổi một hơi cả người run lên môt cái, cố gắng nói: "Cậu thật sự xem tớ là đứa nhỏ, thổi một chút là hết đau sao."
Hoằng Quang nghe ra cậu không cao hứng, đặc biệt thuận theo, cơ hồ là dụ dỗ hỏi: "Vậy cậu nói phải làm sao?"
Minh Thần méo miệng một hồi, len lén hít sâu một hơi, cắn răng một cái nhắm mắt lại, quyết tâm nói: "Muốn hôn."
"Hả?" Thanh âm quá nhỏ, Hoằng Quang không nghe rõ, nghiêng người hỏi lại.
Minh Thần không thèm đến xỉa nữa, lỗ tai đỏ hồng, dựa vào bên tai Hoằng Quang nói: "Muốn hôn. Hôn một chút thì sẽ tốt hơn."
"Anh nói cái gì đó!" Mặt Minh Thần đỏ lên, không phải vì thẹn thùng mà là vì tức giận "Hoằng Quang không phải là người như vậy! Chúng tôi cũng không phải loại quan hệ đó! Thật đúng là trong mắt người khốn nạn đều là kẻ khốn nạn."
Minh Thần đối với Thường Kiến là thái độ cực lực nhẫn nhịn.
Một mặt vì nợ tiền Thường Kiến, bắt người tay ngắn*. Mặt khác, cậu trời sinh dễ tính, không quen cùng người khác xung đột, tranh chấp. Mà bây giờ, nợ đã được Hoằng Quang trả hết – nói là "nợ tớ còn tốt hơn nợ nó", số tiền mỗi tháng đều trừ vào lương gia sư của Minh Thần, làm như vậy Minh Thần sẽ có can đảm hơn để đối mặt với Thường Kiến.
(*: bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: được lợi từ người khác thì dù người ta có làm gì không đúng với mình, mình cũng phải ăn nói mềm mỏng.)
Đây là lần đầu tiên Minh Thần trực diện phản bác Thường Kiến.
Giọng nói vang vọng ở hành lang kí túc xá, chính cả Minh Thần cũng giật mình. Thường Kiến bị rống đến sửng sốt, nhìn cậu chằm chằm, mất hai, ba giây mới lấy lại được tinh thần, sắc mặt cũng đen hơn, cả người từ trong ra ngoài đều là hơi thở chết chóc: "Ồ mày thật có bản lĩnh đấy, dám nói chuyện với tao như vậy?"
Vừa nói vừa bước về phía Minh Thần.
Minh Thần so với anh ta thấp hơn nửa cái đầu, bị bức ép lui về sau hai bước, đụng phải chân giường, nghiêng ngã hai cái mới miễn cưỡng không ngã sấp xuống. Cậu vẫn rất tức giận, Thường Kiến nói xấu Hoằng Quang, miệng vẫn không ngừng trút giận: "Tôi so với anh còn có bản lĩnh hơn. Vào được Anh Hoa là do chính mình thi đậu, tiền sinh hoạt cũng tự mình kiếm. Nếu như không nợ tiền anh, tôi cũng không để yên cho anh muốn làm gì thì làm. Cũng cùng là người có tiền nhưng Hoằng Quang không giống anh, mọi việc cậu ấy đều tự mình làm. Anh thử xem, anh so với cậu ấy lớn hơn một tuổi, quần áo cũng không tự mình giặt, ghi chép cũng phải nhờ người khác, mỗi ngày chỉ biết đi bắt nạt bạn học, lúc nào cũng tự mãn, anh... A..."
Thường Kiến đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Ánh mắt lạnh thấu, tàn nhẫn.
Bạo phát tức giận, nhào tới đẩy Minh Thần lên giường, ở cằm cậu mà gặm cắn – Minh Thần giật nảy, dùng sức đẩy người đối phương ra, nhưng vẫn bị Thường Kiến cắn một cái ở xương quai xanh, mặc dù cách áo ngủ nhưng vẫn đau đến chảy nước mắt: "Buông tôi ra!"
"Làm sao?" Thường Kiến giống như phát điên mà nắm lấy quần của Minh Thần: "Thằng Hoằng Quang thì có thể chạm vào mày, còn tao thì không?"
"Tôi đã nói chúng tôi không phải loại quan hệ đó! Anh cút xuống cho tôi!" Minh Thần dù gì cũng là con trai, từ lần trước đánh nhau với Thường Kiến, sợ Minh Thần lạc đàn bị chặn, lúc rảnh rỗi Hoằng Quang sẽ dạy cho cậu một ít kĩ xảo đánh nhau, còn kéo Minh Thần đi rèn luyện thân thể, miễn cưỡng để một người chỉ chạy được một ngàn mét luyện đến năm ngàn mét – sự thật chứng mình, năm ngàn mét rốt cuộc cũng hữu dụng. Thường Kiến cao hơn cậu nhiều như vậy, cánh tay to gấp hai ba lần tay cậu, trong lúc nhất thời cũng không làm gì được Minh Thần.
Nhưng mà Minh Thần bộc phát không có trở ngại, cũng chỉ chịu đựng hai, ba phút, dần dần trở nên suy yếu.
Thường Kiến nhân cơ hội tóm lấy hai cái tay của cậu ấn trên đỉnh đầu, 'xẹt' một tiếng xé rách quần ngủ, thuận tay chạm vào vật mềm mại giữa hai chân.
Vừa mới sờ soạng được một chút, chợt nghe sau lưng có tiếng rít gào âm trầm giống như thú hoang phát điên – ngay sau đó là một quyền từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nắm đầu Thường Kiến lôi dậy từ trên người Minh Thần, dùng sức đập vào ván giường hai lần.
Cách tấm đệm vẫn phát ra tiếng 'thùng thùng' rất dọa người.
Thường Kiến sững sờ.
Minh Thần cũng bị hù sợ. Vội vàng đứng lên ngăn cản: "Hoằng Quang, đừng, cậu muốn chết người sao..."
"Trong lòng tớ tự biết" Hoằng Quang kéo Thường Kiến từ trên giường xuống đất "Trên giường còn có đệm, nếu không tớ nào dám xuống tay nặng như vậy." Nói xong rồi nhấc Thường Kiến lên ấn trên tường – hắn so với Thường Kiến chỉ cao hơn một chút, làm thế có hơi vất vả.
Thường Kiến trợn to mắt, ngơ ngác mặc Hoằng Quang làm gì thì làm, lúc dựa vào tường, một bên mũi đã chảy máu.
Hoằng Quang cau mày: "Bẩn chết mất", một bên ghét bỏ, một bên tiện tay lấy giấy ăn trên bàn nhét vào mũi đối phương: "Nhìn bộ dạng kinh sợ của mày mà còn dám đến địa bàn của tao quậy phá, mày ăn gan báo sao?"
Thường Kiến gắt một tiếng, phun ra một ngum nước bọt màu hồng: "Phì, anh hùng nào lại đi đánh lén sau lưng?" Đại khái là muốn phun vào mặt Hoằng Quang, nhưng không còn sức lực, nên làm dơ vạt áo trước mặt.
Hoằng Quang ghét bỏ trốn về sau, bĩu môi nói: "Mày đi trộm chó còn tưởng là hành động anh hùng."
Thường Kiến không tiếp lời.
"Minh Thần nợ mày tao đã trả, cũng chẳng tìm mày trêu chọc lần nào nữa. Tại sao mày còn đuổi theo bắt nạt người ta? Hả?" Chân mày Hoằng Quang nhíu càng chặt hơn.
Thường Kiến xanh mặt không nói lời nào.
Hoằng Quang lại hỏi: "Mày và cậu ấy có chuyện gì dính liếu nữa? Ngày hôm này nói ra cho hết. Tao giúp cậu ấy giải quyết luôn một lần." Hoằng Quang che chắn trước mặt Minh Thần, một bộ dạng 'việc này tao làm đến cùng'
Thường Kiến trầm mặc nửa ngày, lúc Hoằng Quang hỏi lại lần nữa mới cứng nhắc phun ra hai chữ: "Không có."
"Không có mà mày còn ở đây phát điên cái gì? Lão đại không còn nhỏ lại giống như một con chó cắn người? Có ngốc không? Có thấy ấu trĩ không?" Hoằng Quang dạy bảo anh ta "Nhanh xin lỗi Minh Thần."
Thường Kiến từ nhỏ đã xưng anh đại, gia thế giàu có, kiêu căng tự mãn, nào chịu được loại chuyện bị người nhỏ tuổi hơn mình dạy bảo.
Căn bản không mở miệng nói thêm gì.
Hoằng Quang không nặng không nhẹ niết gáy hắn một chút: "Xin lỗi!"
Minh Thần đã sớm đi thay quần mới, lúc này mới đi tới: "Thôi, cũng không có việc gì..."
"Cái gì gọi là không có việc gì" Hoằng Quang nhếch lông mày, lí lẽ cứng nhắc không tha "Nếu không phải tớ về đúng lúc thì cậu đã bị nó đánh chết rồi. Tớ xin lỗi."
Thường Kiến và Minh Thần lúc này mới phản ứng được, Hoằng Quang căn bản không nghĩ nhiều, đơn thuần cho rằng hai bọn họ đang đánh nhau.
Thường Kiến khó tin nhìn Hoằng Quang rồi lại nhìn Minh Thần.
Minh Thần bị nhìn vừa thẹn vừa giận, thực sự có chút tức giận, mắt đỏ ửng quay đầu đi chỗ khác.
Thường Kiến không thể làm gì khác hơn, mệt mỏi cúi đầu, từ trong hàm răng nhả ra hai chữ: "Xin lỗi."
Hoằng Quang lúc này mới hài lòng, đẩy hắn đi ra cửa kí túc: "Nếu mày còn tiếp tục vô liêm sỉ như hôm nay nữa, thì tao thấy mày một lần là đánh một lần."
Nói xong đóng cửa cái rầm, nhanh chóng trở vào xem Minh Thần: "Có sao không? Có bị đau chỗ nào không?"
Đêm nay trái tim Minh Thần lên lên xuống xuống, một khắc này mới thật sự được thả lỏng, không biết nên vui vẻ hay là oan ức, cúi đầu mệt mỏi: "Tớ không sao..."
"Thói quen của cậu là luôn nói cái tốt, không chịu nói cái xấu." Thời điểm này Hoằng Quang rất giống gia trưởng phong kiến độc tài "Cậu nói gì đều không tính" Nói rồi cầm tay Minh Thần lật qua lật lại kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không, còn nói: "Cởi quần áo ra."
Minh Thần sợ đến lui về một bước.
"Làm sao? Xem giúp cậu phía sau có bị gì không, cậu không tự xem được." Hoằng Quang cực kì --- thản nhiên, "Lần trước tớ bị thương, cậu cũng giúp tớ lau lưng mà." Cứ thế cởi nút áo, phần trên của chiếc áo bị Thường Kiến lôi kéo đã bung ra, vén lên cũng rất nhanh. Hoằng Quang kéo người đến chỗ có đèn, cẩn thận mà nhìn một vòng, thở phào nhẹ nhõm, không có thương tổn gì khác ngoài cái dấu ở xương quai xanh. Hoằng Quang cau mày: "Là Thường Kiến cấu sao? Hay là cắn? Đúng là đàn bà hề hề..."
Minh Thần để mặc cho Hoằng Quang xem thân thể của mình.
Ánh mắt có bao nhiêu ấm áp, thì có bấy nhiêu tuyệt vọng. Hoằng Quang như vậy là trong lòng hoàn toàn không có ý, một đường thẳng tắp, lúc nãy nghe Hoằng Quang nói 'đàn bà hề hề" cứ cảm thấy như bị trúng tên, trong lòng không biết tại sao lại khổ sở vô cùng, nước mắt 'tách' liền rơi xuống.
Hoằng Quang hoảng hốt, tay chân luống cuống cả lên, cấp tốc lau nước mắt, mặc lại quần áo cho cậu. Còn kéo người vào lồng ngực vỗ về: "Làm sao vậy? Đau lắm hả?"
Minh Thần không ngăn được nước mắt, không biết phải giải thích cái gì, chỉ để đầu chôn bên gáy Hoằng Quang, buồn buồn "Ừm" một tiếng.
Hoằng Quang cũng không biết đối với chỗ bị thương nên làm gì, bất đắc dĩ cúi đầu thổi một chút cho cậu.
Xương quai xanh của Minh Thần vốn mẫn cảm.
Bị hắn thổi một hơi cả người run lên môt cái, cố gắng nói: "Cậu thật sự xem tớ là đứa nhỏ, thổi một chút là hết đau sao."
Hoằng Quang nghe ra cậu không cao hứng, đặc biệt thuận theo, cơ hồ là dụ dỗ hỏi: "Vậy cậu nói phải làm sao?"
Minh Thần méo miệng một hồi, len lén hít sâu một hơi, cắn răng một cái nhắm mắt lại, quyết tâm nói: "Muốn hôn."
"Hả?" Thanh âm quá nhỏ, Hoằng Quang không nghe rõ, nghiêng người hỏi lại.
Minh Thần không thèm đến xỉa nữa, lỗ tai đỏ hồng, dựa vào bên tai Hoằng Quang nói: "Muốn hôn. Hôn một chút thì sẽ tốt hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất