Chương 19
xiaoyang520
Minh Thần suy nghĩ một chút, nói không có gì, tùy tiện tìm một lý do cho qua vấn đề.
Cậu đã nói chuyện với Mạnh Trúc Lương ba lần.
Nói đơn giản là bảo cậu ta lấy đại cục làm trọng, Mạnh Trúc Lương vì muốn thấy Minh Thần tự tìm phiền phức, đời nào chịu buông tha dễ dàng, khí thế của Minh Thần một lần rồi lại một lần thấp hơn, tình hình cũng không tốt hơn chút nào.
Minh Thần biết Hoằng Quang gần đây bận việc.
Đội bóng của bọn họ sẽ đi thi đấu ở ngoài trường, hắn và Thường Kiến vốn đã không hợp nhau lắm, mà Mạnh Trúc Lương và Thường Kiến thì qua lại thân thiết, nếu như những việc này để Hoằng Quang biết được, sẽ không thể không ảnh hưởng đến quan hệ trong đội bóng—dù sao Hoằng Quang cũng là lớp dưới, cậu không muốn để Hoằng Quang đã rất vất vả để chính thức được vào đội tuyển, lại vì mấy thứ linh tinh gì đó gây khó dễ.
Nhưng mà làm sao có thể giấu được đây?
Hoằng Quang nghe ngóng một hồi là biết.
Bỗng nhiên có hơi không vui.
Lập tức muốn tìm Minh Thần bàn luận chuyện này.
Minh Thần không bạo lực, không hợp tác. Lại rất nhiều lần dùng những chuyện khác đánh trống lãng. Hoằng Quang không có cách nào có thể tưởng tượng được, buổi tối sau khi tắt đèn, xoay người Minh Thần lại đây, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà trực tiếp hỏi: "Tại sao không nói với tớ?"
Lúc này đã là đầu tháng tư, nhưng khí hậu năm nay thật kỳ lạ, thời gian rét mùa xuân đặc biệt dài, lại còn rất lạnh, vì vậy hai người cũng không dằn vặt gì nhiều, vẫn cứ tiếp tục chen chung một cái chăn.
Minh Thần không lên tiếng. Nín hơi giả bộ ngủ.
Hoằng Quang cách quần áo chọc lét cậu.
Minh Thần cắn môi nhẫn nhịn.
Hoằng Quang cười một tiếng: "Chúng ta ngủ chung lâu vậy rồi, cậu ngủ thật hay giả bộ ngủ, tớ còn không biết được sao—nếu không nói tớ sẽ..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay đã âm thầm vén áo Minh Thần lên, vòng tay sờ qua eo cậu.
Minh Thần "Ai" mà một tiếng, lùi về phía sau nửa mét—"Ba" một tiếng đụng vào tường.
Hoằng Quang lôi cậu trở về: "Tại sao không nói với tớ?" .
"Không phải gần đây cậu bận rộn lắm sao?"
"Không phải mượn cớ, nếu tớ bận, thì vẫn có thời gian cùng nói chuyện với cậu. Tự chủ học tập là tốt, nhưng mà phải để ý đến phương pháp nữa, không cần cứng rắn đến như vậy. Đã lãng phí thời gian còn làm hao mòn ý chí chiến đấu. Nếu cậu có vấn đề gì thì phải nhanh nói với tớ. Tuyệt đối đừng có như con ruồi không đầu bay loạn như vậy." Hoằng Quang thả nhẹ âm thanh, học theo giọng điệu của Minh Thần, "Lời này là ai nói với tớ? Chính mình nói mà còn không biết áp dụng?"
—— Hoằng Quang hơi hơi nếm trải được ích lợi của việc nỗ lực học tập. Lại hứng khởi bắt đầu thăm dò tâm tư. Có vấn đề thử tự mình cân nhắc, kết quả bao giờ cũng là từ một cái ngõ cụt đi vào một cái ngõ cụt. Minh Thần càng quái lạ hơn, tại sao hắn bỗng nhiên học liền được "Bình đài ký." Mở tờ giấy của hắn ra, vừa nhìn một chút, thiếu chút nữa là thở không thông, muốn hôn mê tại chỗ. Lập tức lôi Hoằng Quang về ký túc xa, đóng cửa lai, sừng sộ lên nghiêm túc giáo huấn hắn một phen.
Đáng thương là mình cao hơn Minh Thần nửa cái đầu, cũng chỉ có thể cúi đầu như bé ngoan nghe dạy bảo.
Nhưng mà ba mươi năm phong thuỷ lần lượt lưu chuyển.
Minh Thần lúc này có thể coi là đã biết đến cái gì gọi là "Mình làm mình chịu", không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhận sai. Nhưng mà cậu không giống Hoằng Quang, nhận sai là thành thật nhận sai, mà cậu còn muốn tìm lý do: "... Nhưng mà tình huống không giống nhau. Vấn đề của cậu nói với tớ, tớ nhất định có thể giải quyết; còn chuyện của tớ..."
"Làm sao?" Hoằng Quang tiến lại gần một chút, chặn Minh Thần ở trong góc tường, chóp mũi đụng chóp mũi, "Không tin tớ?"
"A..."
Dựa vào gần như vậy, phút chốc xương cốt Minh Thần đều yếu mềm, làm sao có thể trả lời được nữa.
Hoằng Quang thấy cậu trầm mặc như ngầm thừa nhận câu trả lời.
Không chịu được nặn nặn mũi của cậu: "Chờ xem."
—— kết quả buổi chiều ngày thứ hai, Minh Thần từ ngoài trở về phòng học, nhìn thấy trên mặt bàn có một tờ giấy:
"Đến sân bóng rổ tìm tớ."
Là chữ viết của Hoằng Quang.
Lo lắng chạy đến chỗ hẹn như lời trong giấy, cậu nhìn thấy: Hoằng Quang đang huấn luyện cho đội bóng bắt đầu tập ném rổ, ngoại trừ Mạnh Trúc Lương đang ở ngoài sân, bởi vì thực lực của cậu ta đủ tốt và có tiêu chuẩn nhất trong dàn nam sinh hiện tại.
Minh Thần suy nghĩ một chút, nói không có gì, tùy tiện tìm một lý do cho qua vấn đề.
Cậu đã nói chuyện với Mạnh Trúc Lương ba lần.
Nói đơn giản là bảo cậu ta lấy đại cục làm trọng, Mạnh Trúc Lương vì muốn thấy Minh Thần tự tìm phiền phức, đời nào chịu buông tha dễ dàng, khí thế của Minh Thần một lần rồi lại một lần thấp hơn, tình hình cũng không tốt hơn chút nào.
Minh Thần biết Hoằng Quang gần đây bận việc.
Đội bóng của bọn họ sẽ đi thi đấu ở ngoài trường, hắn và Thường Kiến vốn đã không hợp nhau lắm, mà Mạnh Trúc Lương và Thường Kiến thì qua lại thân thiết, nếu như những việc này để Hoằng Quang biết được, sẽ không thể không ảnh hưởng đến quan hệ trong đội bóng—dù sao Hoằng Quang cũng là lớp dưới, cậu không muốn để Hoằng Quang đã rất vất vả để chính thức được vào đội tuyển, lại vì mấy thứ linh tinh gì đó gây khó dễ.
Nhưng mà làm sao có thể giấu được đây?
Hoằng Quang nghe ngóng một hồi là biết.
Bỗng nhiên có hơi không vui.
Lập tức muốn tìm Minh Thần bàn luận chuyện này.
Minh Thần không bạo lực, không hợp tác. Lại rất nhiều lần dùng những chuyện khác đánh trống lãng. Hoằng Quang không có cách nào có thể tưởng tượng được, buổi tối sau khi tắt đèn, xoay người Minh Thần lại đây, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà trực tiếp hỏi: "Tại sao không nói với tớ?"
Lúc này đã là đầu tháng tư, nhưng khí hậu năm nay thật kỳ lạ, thời gian rét mùa xuân đặc biệt dài, lại còn rất lạnh, vì vậy hai người cũng không dằn vặt gì nhiều, vẫn cứ tiếp tục chen chung một cái chăn.
Minh Thần không lên tiếng. Nín hơi giả bộ ngủ.
Hoằng Quang cách quần áo chọc lét cậu.
Minh Thần cắn môi nhẫn nhịn.
Hoằng Quang cười một tiếng: "Chúng ta ngủ chung lâu vậy rồi, cậu ngủ thật hay giả bộ ngủ, tớ còn không biết được sao—nếu không nói tớ sẽ..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay đã âm thầm vén áo Minh Thần lên, vòng tay sờ qua eo cậu.
Minh Thần "Ai" mà một tiếng, lùi về phía sau nửa mét—"Ba" một tiếng đụng vào tường.
Hoằng Quang lôi cậu trở về: "Tại sao không nói với tớ?" .
"Không phải gần đây cậu bận rộn lắm sao?"
"Không phải mượn cớ, nếu tớ bận, thì vẫn có thời gian cùng nói chuyện với cậu. Tự chủ học tập là tốt, nhưng mà phải để ý đến phương pháp nữa, không cần cứng rắn đến như vậy. Đã lãng phí thời gian còn làm hao mòn ý chí chiến đấu. Nếu cậu có vấn đề gì thì phải nhanh nói với tớ. Tuyệt đối đừng có như con ruồi không đầu bay loạn như vậy." Hoằng Quang thả nhẹ âm thanh, học theo giọng điệu của Minh Thần, "Lời này là ai nói với tớ? Chính mình nói mà còn không biết áp dụng?"
—— Hoằng Quang hơi hơi nếm trải được ích lợi của việc nỗ lực học tập. Lại hứng khởi bắt đầu thăm dò tâm tư. Có vấn đề thử tự mình cân nhắc, kết quả bao giờ cũng là từ một cái ngõ cụt đi vào một cái ngõ cụt. Minh Thần càng quái lạ hơn, tại sao hắn bỗng nhiên học liền được "Bình đài ký." Mở tờ giấy của hắn ra, vừa nhìn một chút, thiếu chút nữa là thở không thông, muốn hôn mê tại chỗ. Lập tức lôi Hoằng Quang về ký túc xa, đóng cửa lai, sừng sộ lên nghiêm túc giáo huấn hắn một phen.
Đáng thương là mình cao hơn Minh Thần nửa cái đầu, cũng chỉ có thể cúi đầu như bé ngoan nghe dạy bảo.
Nhưng mà ba mươi năm phong thuỷ lần lượt lưu chuyển.
Minh Thần lúc này có thể coi là đã biết đến cái gì gọi là "Mình làm mình chịu", không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhận sai. Nhưng mà cậu không giống Hoằng Quang, nhận sai là thành thật nhận sai, mà cậu còn muốn tìm lý do: "... Nhưng mà tình huống không giống nhau. Vấn đề của cậu nói với tớ, tớ nhất định có thể giải quyết; còn chuyện của tớ..."
"Làm sao?" Hoằng Quang tiến lại gần một chút, chặn Minh Thần ở trong góc tường, chóp mũi đụng chóp mũi, "Không tin tớ?"
"A..."
Dựa vào gần như vậy, phút chốc xương cốt Minh Thần đều yếu mềm, làm sao có thể trả lời được nữa.
Hoằng Quang thấy cậu trầm mặc như ngầm thừa nhận câu trả lời.
Không chịu được nặn nặn mũi của cậu: "Chờ xem."
—— kết quả buổi chiều ngày thứ hai, Minh Thần từ ngoài trở về phòng học, nhìn thấy trên mặt bàn có một tờ giấy:
"Đến sân bóng rổ tìm tớ."
Là chữ viết của Hoằng Quang.
Lo lắng chạy đến chỗ hẹn như lời trong giấy, cậu nhìn thấy: Hoằng Quang đang huấn luyện cho đội bóng bắt đầu tập ném rổ, ngoại trừ Mạnh Trúc Lương đang ở ngoài sân, bởi vì thực lực của cậu ta đủ tốt và có tiêu chuẩn nhất trong dàn nam sinh hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất