Không Uổng Nắng Mai

Chương 32

Trước Sau
Cũng quá hưng phấn rồi đi?

Minh Thần có hơi đau khổ, may mà trước khi vào phòng tắm cậu đã thay một bộ đồ ngủ rộng rãi, ít nhiều gì cũng tạo được hiệu ứng đánh lừa thị giác, nếu không cho dù Hoằng Quang có trì độn đến đâu, không chừng vẫn sẽ...

Nói đến trì độn, trình độ trì độn của Hoằng Quang thực sự khiến Minh Thần khâm phục, không biết là nên cảm thán 'mình che dấu tốt vậy sao?' hay là cảm thán 'đến mức này mà còn chưa nhận ra? Thần kinh chắc phải chuyển động ba tuần rưỡi quanh xích đạo Trái Đất quá'. Tuy nhiên cậu biết, Hoằng Quang không hẳn là người ngốc nghếch. Ngược lại, đối với những vấn đề quan trọng, những chuyện đáng quan tâm, sự nhạy bén của Hoằng Quang quả thật có thể so với dã thú trong rừng.

Nhưng mà Hoằng Quang là "sinh vật đơn tuyến*", có rất ít điều cần chú ý. Mỗi lần chỉ có thể xử lý một nhiệm vụ quan trọng.

(*Sinh vật đơn tuyến hay còn gọi là bộ não đơn luồng, ngoài ra còn có một loại nữa là bộ não đa luồng. Đa phần não nam là đơn luồng, một CPU rất mạnh, có thể xử lý một tác vụ duy nhất với hiệu suất cao, chất lượng cao. Còn não của nữ là đa luồng, một CPU rất mạnh, vừa làm việc vừa suy nghĩ xem buổi tối ăn gì, xem phim gì,...)

Sở dĩ chưa từng bị phát hiện, là vì Hoằng Quang không quan tâm đến khía cạnh này, hơn nữa cũng không nghĩ theo hướng này...

Loại suy nghĩ thẳng thắn này, thực sự là... không biết mình nên cảm thấy may mắn, hay nên chua xót trong lòng đây.

Minh Thần xoa nhẹ vết thương trên lưng Hoằng Quang, trong lòng ngũ vị tạp trần. Dù sao chuyện cũng là do cậu gây ra, Hoằng Quang vì bảo vệ cậu nên mới bị thương, lúc này còn muốn oán thầm Hoằng Quang... Cậu vẫn không thể chịu được.

Nhưng mà... đúng là...

Minh Thần đã sớm biết, nếu phân chia theo tính hướng, mình chỉ là một nhóm nhỏ trong xã hội. Con đường tương lai phía trước chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng cậu đã đọc rất nhiều sách, suy nghĩ cũng thông suốt, cậu chưa bao giờ thấy tự ti hay phiền muộn vì sự "đặc biệt" của mình - kể cả khi cậu bị bọn Thường Kiến trêu chọc và bắt nạt.

Nhưng ngay lúc này đây, cậu thật lòng nghĩ: Nếu mình là trai thẳng thì tốt rồi. Thật tuyệt nếu có thể làm bạn với Hoằng Quang, là kiểu tình bạn đơn thuần ấy.



"Làm sao vậy?" Hoằng Quang nhận ra bất thường của cậu, quay đầu lại hỏi. Sau khi nhìn kỹ hơn, hắn chợt giật mình "Sao chóp mũi đỏ lên rồi? Khóc nhè hả?"

Minh Thần tâm loạn như ma, chỉ có thể lấy cớ hợp lý nhất để ngụy biện cho chuyện này: "Cậu tự xem đi, xem lưng mình biến thành cái dạng gì rồi, nhìn giống như mở xưởng nhuộm ấy..."

"Này, tớ còn tưởng có chuyện gì đấy." Hoằng Quang nâng bàn tay không bị thương của mình lên nắm lấy khuôn mặt của Minh Thần, tay hắn rất to, mặt Minh Thần thì nhỏ, một nửa khuôn mặt của cậu bị che đi, lau bằng bàn tay đầy nước "Nhìn hơi xấu, nhưng mà không đau, chẳng phải bác sĩ đã nói không có vấn đề gì sao?" Nói xong còn vịn ghế dựa đứng lên, híp mắt nhìn vào gương, "Tớ thấy cũng ổn mà, cũng không xấu lắm... nhìn như bản đồ thế giới."

Minh Thần vội vàng đẩy hắn về ghế: "Nhà ai có bản đồ như vậy chứ."

"Thật sự giống mà, cậu xem còn có kinh vĩ tuyến nữa đây." Hoằng Quang dương dương tự đắc, vết thương này không biết là do vũ khí nào lưu lại.

Minh Thần bị hắn chọc cho không biết nên tức hay nên cười: "Cậu thành thật chút đi!"

Cậu lấy khăn tắm qua, thật sự giống như lau cún mà giúp hắn lau khô người, bộ dạng ra vẻ dữ tợn, động tác trông có vẻ mạnh bạo, cũng rất nhanh chóng, nhưng thực tế lại cẩn thận tránh đi tất cả vết thương, nhẹ nhàng như thể đang lau cho một chú cún. Lau xong rồi thì đỡ Hoằng Quang đứng lên dìu ra khỏi phòng tắm.

Hoằng Quang chặn cửa phòng tắm, không cho cậu đóng lại.

Minh Thần nhớ đến vết thương của Hoằng Quang, không dám đẩy hắn, đành phải hỏi: "Làm sao?"

"Ừm" Hoằng Quang nghiêng đầu "Tớ thực sự không sao."

"Ồ."



"Vốn dĩ đánh nhau là vì không muốn bọn họ chọc cậu khóc." Hoằng Quang nói "Ngược lại nếu tớ làm cậu khóc, thì một gậy này chẳng đáng gì cả."

Những lời này lần trước Hoằng Quang cũng nói qua khi "chạm trán" với đám người Thường Kiến, Minh Thần biết hắn đang nghiêm túc.

Chỉ có thể cúi đầu "ừm" một tiếng: "Cậu mau ra ngoài đi, tớ còn phải tắm, sắp cúp điện rồi."

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Minh Thần lập tức trượt dài xuống đất, lưng tựa vào cửa.

Lúc này mới cảm giác được "cái" giữa hai chân đã cứng đến phát đau.

Sao có thể như vậy...

Cậu nhớ tới ánh mắt sáng rực lấp lánh của Hoằng Quang, nghĩ đến cơ bắp cuồn cuộn như động vật hoang dã của Hoằng Quang, nghĩ đến nụ cười vẫn luôn ở trên khóe môi Hoằng Quang, nghĩ đến làn da nóng bừng khi nằm trong chăn...

Minh Thần mở vòi sen đến mức tối đa, nắm lấy một bộ quần áo Hoằng Quang đã thay ra đặt lên chóp mũi, tay còn lại nhanh chóng kéo quần ngủ xuống, chạm vào nó...

___________

Hôm nay vào một giây phút ngu dại nào đó, mình đã lỡ tay xóa Chrome, dẫn tới toàn bộ mọi thứ mình lưu, danh sách đọc, hay lịch sử gì đó bay hết, cả nguồn raw chính xác của bộ này nữa:))

Khum biết nên nói gì cho vừa bây giờ:( u là trời, ngó xuống mà coi có một đứa đang giãy đành đạch vì điên nè uhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau