Chương 1: Khu Phố Đen
Dực Dụ: 16 tuổi
Mẹ mất từ nhỏ vì tự t* do không chịu được cảnh sống chung với người chồng khốn nạn đánh đập, cậu sống với người cha đó đến nay.
Gương mặt lạnh, thường thì chẳng có tí biểu cảm gì trên mặt, nhưng đẹp!! nói chung là đẹp đến mức khiến những thanh niên cao to bên cạnh bị mờ nhạt bởi một người dáng người gầy, cao, mãnh khảnh này.
Tính cách ít nói, nhạt nhẽo, ít quan tâm đến người khác.
Phát ngôn: ''Ông đây XX chết ba đời nhà cậu''
Trạch Trực Cảnh: 16 tuổi
Nhà khá có điều kiện, ba mẹ đều là bác sĩ cùng mot bệnh viện top thành phố.
Thường xuyên ở nhà một mình vì ba mẹ thường xuyên bận làm thiên thần giáng trần cứu người, nói khá nhiều, ồn ào, học giỏi, chuyên nhất môn Vật Lý.
Phát ngôn: “Tôi nhớ cậu chết mất, Dụ Dụ à~''
...****************...
''Mẹ chúng mày!!! một lũ ngu dốt lúc nào cũng tự cao thế làm gì ''
''Kinh Tởm!!''
Dực Dụ vừa sáng ra ngồi dưới hàng bán cháo đậu xanh, vừa hút bát cháo vừa nghe tiếng mấy người trong khu phố đen này cãi nhau.
Họ không cãi nổi sẽ đánh nhau, thậm chí bức bối quá dùng dao chặt thịt lợn buôn bán kiếm sống của mình phan vào người ta đều là chuyện thường xuyên ở khu phố đen này.
Đến tuổi 16 này trong khu phố đen chắc chỉ được một hai người là còn đi học đến trường. Vài tháng trước cậu cũng có suy nghĩ bỏ học đi làm thuê kiếm tiền nhưng chợt nhận ra rằng những người ở khu phố đen trước đây đều có suy nghĩ bỏ học này, đến nay họ vẫn chật vật kiếm sống vất vả.
Không thể giống họ được, dù học không vào nhưng ít nhất chăm chú lắng nghe thì mỗi môn Dực Dụ vẫn có thể đạt 50 hay 60 điểm.
Ông lão bán cháo đậu xanh này bán ngay dưới khu nhà xập xệ của cậu, ông là người hiền lành nhất ở đây, vài tháng trước cũng là lão khuyên cậu đi học tiếp, lão nói rằng.
''Dù học không tốt, nhưng ít nhất vẫn tích góp được một chút kỷ niệm thanh xuân thời thiếu niên nhiệt huyết ''
Hai chữ ''Nhiệt huyết'' này khá mong lung thật, thật sự sẽ đẹp giống như phim thanh xuân vườn trường gì đấy chiếu trên ti vi mỗi ngày à?
Gặp được một nữ sinh dễ thương đến với nam chính ít nói, rồi thầm thích nhau sao?
Bộ phim đó đúng nhạt nhẽo cực kỳ. Ăn xong cậu vác cái cặp cũ mua từ lúc cậu học lớp bảy đến nay đi, đứng trước ngôi trường này, cái thứ mà khiến cậu tháng trước nhức não giải đề mỗi đêm mới có thể đậu vào này.
'' Dực Dụ, Dực Dụ ~~ ''
Cố Phong chạy tới hối hả trước mặt cậu, người này tuy ăn mặc nhìn sạch sẽ sáng sủa nhưng nhìn góc nào cũng ra dáng mấy thằng nhóc nghịch ngợm hút thuốc phá trường phá lớp.
Hắn là bạn từ cấp hai với cậu, một con người ồn ào xàm xí những chuyện trên trời dưới đất.
''Dực Dụ, cậu coi bảng lớp trên trang của trường chưa? tớ với cậu chung lớp với người đứng đầu khối 10 bọn mình đó ''
Dực Dụ ''Thì sao? ''
Câu nói khiến Cố Phong mất hứng liền tỏ thái độ chán nản ''Không quan tâm à? nghe nói người này học giỏi còn đẹp trai nữa ''
Nói đến đây vẻ mặt hắn chán nản thêm vài phần mếu máo ''Đẹp trai...haizzz lại có người cạnh tranh vị trí nam thần này của ông đây rồi ~''
Dực Dụ mỉm cười nhìn Cố Phong an ủi.
''Cậu là đẹp nhất rồi ''
Dực Dụ chơi thân với Cố Phong vì cuối năm lớp sáu có một lần cậu ta thấy cậu thường xuyên không ăn trưa ở trường nên liền mua hai xuất ăn, một xuất cho hắn, một xuất cho cậu.
Hắn mua để khay đồ ăn trước mặt Dực Dụ không nói gì cứ mãi ăn phần của mình vừa nói xấu tên béo bắt nạt mình cho Dực Dụ nghe.
Nên có lẽ hiện tại chỉ có Cố Phong là người bạn quan trọng nhất của cậu, hắn làm sai gì đều sẽ có thanh niên ở khu phố đen Dực Dụ đứng sau bảo vệ.
Mẹ mất từ nhỏ vì tự t* do không chịu được cảnh sống chung với người chồng khốn nạn đánh đập, cậu sống với người cha đó đến nay.
Gương mặt lạnh, thường thì chẳng có tí biểu cảm gì trên mặt, nhưng đẹp!! nói chung là đẹp đến mức khiến những thanh niên cao to bên cạnh bị mờ nhạt bởi một người dáng người gầy, cao, mãnh khảnh này.
Tính cách ít nói, nhạt nhẽo, ít quan tâm đến người khác.
Phát ngôn: ''Ông đây XX chết ba đời nhà cậu''
Trạch Trực Cảnh: 16 tuổi
Nhà khá có điều kiện, ba mẹ đều là bác sĩ cùng mot bệnh viện top thành phố.
Thường xuyên ở nhà một mình vì ba mẹ thường xuyên bận làm thiên thần giáng trần cứu người, nói khá nhiều, ồn ào, học giỏi, chuyên nhất môn Vật Lý.
Phát ngôn: “Tôi nhớ cậu chết mất, Dụ Dụ à~''
...****************...
''Mẹ chúng mày!!! một lũ ngu dốt lúc nào cũng tự cao thế làm gì ''
''Kinh Tởm!!''
Dực Dụ vừa sáng ra ngồi dưới hàng bán cháo đậu xanh, vừa hút bát cháo vừa nghe tiếng mấy người trong khu phố đen này cãi nhau.
Họ không cãi nổi sẽ đánh nhau, thậm chí bức bối quá dùng dao chặt thịt lợn buôn bán kiếm sống của mình phan vào người ta đều là chuyện thường xuyên ở khu phố đen này.
Đến tuổi 16 này trong khu phố đen chắc chỉ được một hai người là còn đi học đến trường. Vài tháng trước cậu cũng có suy nghĩ bỏ học đi làm thuê kiếm tiền nhưng chợt nhận ra rằng những người ở khu phố đen trước đây đều có suy nghĩ bỏ học này, đến nay họ vẫn chật vật kiếm sống vất vả.
Không thể giống họ được, dù học không vào nhưng ít nhất chăm chú lắng nghe thì mỗi môn Dực Dụ vẫn có thể đạt 50 hay 60 điểm.
Ông lão bán cháo đậu xanh này bán ngay dưới khu nhà xập xệ của cậu, ông là người hiền lành nhất ở đây, vài tháng trước cũng là lão khuyên cậu đi học tiếp, lão nói rằng.
''Dù học không tốt, nhưng ít nhất vẫn tích góp được một chút kỷ niệm thanh xuân thời thiếu niên nhiệt huyết ''
Hai chữ ''Nhiệt huyết'' này khá mong lung thật, thật sự sẽ đẹp giống như phim thanh xuân vườn trường gì đấy chiếu trên ti vi mỗi ngày à?
Gặp được một nữ sinh dễ thương đến với nam chính ít nói, rồi thầm thích nhau sao?
Bộ phim đó đúng nhạt nhẽo cực kỳ. Ăn xong cậu vác cái cặp cũ mua từ lúc cậu học lớp bảy đến nay đi, đứng trước ngôi trường này, cái thứ mà khiến cậu tháng trước nhức não giải đề mỗi đêm mới có thể đậu vào này.
'' Dực Dụ, Dực Dụ ~~ ''
Cố Phong chạy tới hối hả trước mặt cậu, người này tuy ăn mặc nhìn sạch sẽ sáng sủa nhưng nhìn góc nào cũng ra dáng mấy thằng nhóc nghịch ngợm hút thuốc phá trường phá lớp.
Hắn là bạn từ cấp hai với cậu, một con người ồn ào xàm xí những chuyện trên trời dưới đất.
''Dực Dụ, cậu coi bảng lớp trên trang của trường chưa? tớ với cậu chung lớp với người đứng đầu khối 10 bọn mình đó ''
Dực Dụ ''Thì sao? ''
Câu nói khiến Cố Phong mất hứng liền tỏ thái độ chán nản ''Không quan tâm à? nghe nói người này học giỏi còn đẹp trai nữa ''
Nói đến đây vẻ mặt hắn chán nản thêm vài phần mếu máo ''Đẹp trai...haizzz lại có người cạnh tranh vị trí nam thần này của ông đây rồi ~''
Dực Dụ mỉm cười nhìn Cố Phong an ủi.
''Cậu là đẹp nhất rồi ''
Dực Dụ chơi thân với Cố Phong vì cuối năm lớp sáu có một lần cậu ta thấy cậu thường xuyên không ăn trưa ở trường nên liền mua hai xuất ăn, một xuất cho hắn, một xuất cho cậu.
Hắn mua để khay đồ ăn trước mặt Dực Dụ không nói gì cứ mãi ăn phần của mình vừa nói xấu tên béo bắt nạt mình cho Dực Dụ nghe.
Nên có lẽ hiện tại chỉ có Cố Phong là người bạn quan trọng nhất của cậu, hắn làm sai gì đều sẽ có thanh niên ở khu phố đen Dực Dụ đứng sau bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất