Chương 12: Đồn cảnh sát
Nồi canh bí rất nóng, còn thấy rõ cả hơi bốc lên trông cực kỳ bắt mắt, Dực Dụ nhìn nồi canh trong lòng có chút ngẹo ngào khó tả.
Rất nhớ mẹ, mẹ cậu lúc nhỏ cũng thường xuyên nấu canh bí đỏ vì gia đình nghèo không có nhiều tiền để mua thịt nấu, Dực Dụ lúc nhỏ mỗi khi trèo lên ghế cao nhìn thử hôm nay mẹ nấu món gì khi thấy canh bí đỏ thì sẽ rất vui nhảy nhót xung quanh nhà hối thúc mẹ lấy cơm cho mình ăn.
Lâu đến thế rồi vẫn chưa được ăn lại món này.
''Khăn choàng lúc sáng dì đưa cho cháu có ấm không ''
Dực Dụ ''Ấm ạ, cảm ơn dì ''
Trạch Trực Cảnh ''???''
[Đừng nói...]
Tiếng tin nhắn trong túi quần của Dực Dụ vang lên, cậu vốn định không muốn xem nhưng vì nó nhắn liên tục rồi cuối cùng là gọi điện, dù không muốn nhưng vẫn phải xem thử.
Là tin nhắn của Cố Phong.
[Tiểu Phong: Dực Dụ bố cậu lại quậy quậy nữa rồi, cậu đến đồn cảnh sát đi ]
[Tiểu Phong: Dực Dụ cậu mau đến đi, bố cậu mắng tớ rồi]
[Tiểu Phong: Cậu đâu rồi? ]
Dực Dụ ''….''
Dực Minh Hào lại làm gì nữa đây? sao Cố Phong lại ở cùng ông ta đến đồn cảnh sát? ông ta dám mắng Cố Phong.
Cậu mệt mỏi nhìn mẹ của Trạch Trực Cảnh, dù không muốn nhưng một lần nữa phải vô lễ bỏ đi giữa bữa ăn rồi.
Cậu chào bà xong chỉ nói qua loa rằng nhà có việc phải đi giải quyết bây giờ, Dực Dụ chạy đến đồn cảnh sát, chạy nhanh đến mức cơ thể dần nóng lên vì đổ mồ hôi giữa cái thời tiết lạnh giá này.
''Tao đã nói tao đéo làm gì nó mà? bọn mày không thấy nó chẳng nói gì sao? lũ chó tụi bây giữ tao lại để chấn lột tiền phạt chứ gì? ''
Từ trước cửa đồn cảnh sát đã nghe thấy tiếng chợ búa của lão Dực, Dực Dụ thở dốc chạy vào đã thấy ông ta đang mắng cảnh sát, cậu nhóc khom lưng cúi mặt nhìn điện thoại không nhút nhích kia là Cố Phong.
Cậu thấy rõ một vết xước đỏ máu trên gương mặt trắng của Cố Phong liền điếng người vội vã chạy đến gọi lớn.
''Tiểu Phong? ''
Cố Phong ngửa mặt nhìn Dực Dụ, đôi mắt vẫn sáng có vẻ như chưa từng khóc, bên cạnh Cố Phong là ông lão bán cháo dưới nhà.
Cậu đi đến sờ mặt Cố Phong khẽ nheo mày khó chịu, hỏi ''Sao vậy? bố tớ đánh cậu sao? ''
Dực Minh Hào ''Bố mày đang bị lũ cảnh sát chèn ép mày không quan tâm, vừa đến đã chạy tới thằng nhóc bao đồng đó, đúng là đứa con trời đánh!!''
Cố Phong nhìn Dực Dụ không quan tâm bố đang mắng mà vẫn nhìn mình, cậu nhấp môi nhỏ giọng đáp ''Bác ấy vô tình lấy cây quẹt trúng mặt tớ''
Cảnh sát tường thuật lại câu chuyện cho Dực Dụ nghe, Dực Minh Hào đột nhiên đến đòi tiền của lão bán cháo vì thường xuyên thấy con trai của mình dọn hàng của lão nên Dực Minh Hào đến đòi tiền công, ông lão không muốn trả nên Dực Minh Hào liền quậy phá đập đồ của lão, Cố Phong đến nhà Dực Dụ vừa hay thấy cảnh này liền đi đến cản Dực Minh Hào lại, cậu có ý tốt muốn khuyên ông ta dừng lại vì có thể đến đồn cảnh sát nhưng ông ta nói cậu lo chuyện bao đồng rồi dùng cây đánh đuổi Cố Phong đi vô tình đánh trúng mặt Cố Phong, vì có Dực Minh Hào đánh học sinh chảy máu nên người xung quanh mới báo cảnh sát.
Nghe đến đây Dực Dụ sầm mặt nhìn Cố Phong và ông lão đỡ họ đứng lên vừa đi ra vừa nói.
''Tôi không có tiền chuộc bảo lãnh ông ta ra, mấy người muốn giam cải tạo ông ta bao lâu thì tuỳ ý ''
Dực Minh Hào nghe đến đây liền nổi điên chửi mắng con trai mình, cảnh sát liền giữ tay chân ông ta lại để tránh ông ta quậy phá.
....
''Có đau không? sao bị đánh mà không nhắn cho tớ ''
Cố Phong và Dực Dụ ngồi trong cửa hàng tiện lợi, cậu mua đồ khử trùng cho Cố Phong, tay dùng tăm bông bôi thuốc chống sẹo lên vết thương.
Cố Phong ''Bởi vì nếu cậu biết chắc chắn sẽ cầm cây vào đồn đánh ông ấy, nếu thế thì cậu sẽ bị bắt rồi....''
Dực Dụ khựng lại nhìn Cố Phong, cậu lấy băng cá nhân dán vào mặt Cố Phong mà không nói gì.
''Nhóc con xấu xí đi đánh nhau bị thương à? ''
Giọng nói khá quen cất lên sau lưng Cố Phong, cả hai đều giật mình ngửa đầu nhìn lên thấy thầy giáo Dương Vũ đang cầm gói thuốc lá trên tay vừa nhìn về phía hai người.
Cố Phong [Tôi xấu xí à? tên già điên này]
Rất nhớ mẹ, mẹ cậu lúc nhỏ cũng thường xuyên nấu canh bí đỏ vì gia đình nghèo không có nhiều tiền để mua thịt nấu, Dực Dụ lúc nhỏ mỗi khi trèo lên ghế cao nhìn thử hôm nay mẹ nấu món gì khi thấy canh bí đỏ thì sẽ rất vui nhảy nhót xung quanh nhà hối thúc mẹ lấy cơm cho mình ăn.
Lâu đến thế rồi vẫn chưa được ăn lại món này.
''Khăn choàng lúc sáng dì đưa cho cháu có ấm không ''
Dực Dụ ''Ấm ạ, cảm ơn dì ''
Trạch Trực Cảnh ''???''
[Đừng nói...]
Tiếng tin nhắn trong túi quần của Dực Dụ vang lên, cậu vốn định không muốn xem nhưng vì nó nhắn liên tục rồi cuối cùng là gọi điện, dù không muốn nhưng vẫn phải xem thử.
Là tin nhắn của Cố Phong.
[Tiểu Phong: Dực Dụ bố cậu lại quậy quậy nữa rồi, cậu đến đồn cảnh sát đi ]
[Tiểu Phong: Dực Dụ cậu mau đến đi, bố cậu mắng tớ rồi]
[Tiểu Phong: Cậu đâu rồi? ]
Dực Dụ ''….''
Dực Minh Hào lại làm gì nữa đây? sao Cố Phong lại ở cùng ông ta đến đồn cảnh sát? ông ta dám mắng Cố Phong.
Cậu mệt mỏi nhìn mẹ của Trạch Trực Cảnh, dù không muốn nhưng một lần nữa phải vô lễ bỏ đi giữa bữa ăn rồi.
Cậu chào bà xong chỉ nói qua loa rằng nhà có việc phải đi giải quyết bây giờ, Dực Dụ chạy đến đồn cảnh sát, chạy nhanh đến mức cơ thể dần nóng lên vì đổ mồ hôi giữa cái thời tiết lạnh giá này.
''Tao đã nói tao đéo làm gì nó mà? bọn mày không thấy nó chẳng nói gì sao? lũ chó tụi bây giữ tao lại để chấn lột tiền phạt chứ gì? ''
Từ trước cửa đồn cảnh sát đã nghe thấy tiếng chợ búa của lão Dực, Dực Dụ thở dốc chạy vào đã thấy ông ta đang mắng cảnh sát, cậu nhóc khom lưng cúi mặt nhìn điện thoại không nhút nhích kia là Cố Phong.
Cậu thấy rõ một vết xước đỏ máu trên gương mặt trắng của Cố Phong liền điếng người vội vã chạy đến gọi lớn.
''Tiểu Phong? ''
Cố Phong ngửa mặt nhìn Dực Dụ, đôi mắt vẫn sáng có vẻ như chưa từng khóc, bên cạnh Cố Phong là ông lão bán cháo dưới nhà.
Cậu đi đến sờ mặt Cố Phong khẽ nheo mày khó chịu, hỏi ''Sao vậy? bố tớ đánh cậu sao? ''
Dực Minh Hào ''Bố mày đang bị lũ cảnh sát chèn ép mày không quan tâm, vừa đến đã chạy tới thằng nhóc bao đồng đó, đúng là đứa con trời đánh!!''
Cố Phong nhìn Dực Dụ không quan tâm bố đang mắng mà vẫn nhìn mình, cậu nhấp môi nhỏ giọng đáp ''Bác ấy vô tình lấy cây quẹt trúng mặt tớ''
Cảnh sát tường thuật lại câu chuyện cho Dực Dụ nghe, Dực Minh Hào đột nhiên đến đòi tiền của lão bán cháo vì thường xuyên thấy con trai của mình dọn hàng của lão nên Dực Minh Hào đến đòi tiền công, ông lão không muốn trả nên Dực Minh Hào liền quậy phá đập đồ của lão, Cố Phong đến nhà Dực Dụ vừa hay thấy cảnh này liền đi đến cản Dực Minh Hào lại, cậu có ý tốt muốn khuyên ông ta dừng lại vì có thể đến đồn cảnh sát nhưng ông ta nói cậu lo chuyện bao đồng rồi dùng cây đánh đuổi Cố Phong đi vô tình đánh trúng mặt Cố Phong, vì có Dực Minh Hào đánh học sinh chảy máu nên người xung quanh mới báo cảnh sát.
Nghe đến đây Dực Dụ sầm mặt nhìn Cố Phong và ông lão đỡ họ đứng lên vừa đi ra vừa nói.
''Tôi không có tiền chuộc bảo lãnh ông ta ra, mấy người muốn giam cải tạo ông ta bao lâu thì tuỳ ý ''
Dực Minh Hào nghe đến đây liền nổi điên chửi mắng con trai mình, cảnh sát liền giữ tay chân ông ta lại để tránh ông ta quậy phá.
....
''Có đau không? sao bị đánh mà không nhắn cho tớ ''
Cố Phong và Dực Dụ ngồi trong cửa hàng tiện lợi, cậu mua đồ khử trùng cho Cố Phong, tay dùng tăm bông bôi thuốc chống sẹo lên vết thương.
Cố Phong ''Bởi vì nếu cậu biết chắc chắn sẽ cầm cây vào đồn đánh ông ấy, nếu thế thì cậu sẽ bị bắt rồi....''
Dực Dụ khựng lại nhìn Cố Phong, cậu lấy băng cá nhân dán vào mặt Cố Phong mà không nói gì.
''Nhóc con xấu xí đi đánh nhau bị thương à? ''
Giọng nói khá quen cất lên sau lưng Cố Phong, cả hai đều giật mình ngửa đầu nhìn lên thấy thầy giáo Dương Vũ đang cầm gói thuốc lá trên tay vừa nhìn về phía hai người.
Cố Phong [Tôi xấu xí à? tên già điên này]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất