Chương 18: Tôi nấu cho cậu
'' Tô Tranh Tử cậu gầy rồi ''
Dực Dụ vừa dứt câu, cả lớp đang nhốn nháo liền quay đầu nhìn cậu và Tô Tranh Tử, Tô Tranh Tử ngạc nhiên tuy có chút nổi da gà nhưng vui mừng ngại ngùng vuốt tóc nũng nịu.
''Cậu quan tâm tớ à~''
Dực Dụ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc đáp ''Gầy rồi,lưng của cậu không đủ che cho tôi ngủ, ăn nhiều cho mập vào mới che được, không là tôi bị giáo viên ném phấn đấy ''
Tô Tranh Tử ''….''
Cả lớp im lặng hai giây liền phụt cười tiếp tục nhốn nháo, Cố Phong nhìn gương mặt Tô Tranh Tử đen thui như vừa bước ra khỏi đám cháy vậy.
Bà đây méo thấy cậu đẹp trai cuốn hút nữa, cái tên lạnh lùng không có tình người, tôi nhỏ nhắn xinh xắn thế mà cậu lại bắt tôi ăn cho mập vào, tên điên.
Trạch Trực Cảnh nghịch điện thoại từ nãy đến giờ, cậu ngửa mặt liếc qua nhìn bạn cùng bàn của mình, chọt tay vào vai của Dực Dụ.
''Tối nay cậu đến nhà tôi ăn cơm không? ''
Dực Dụ thấy phiền, nhưng lại nghĩ rằng nếu ăn cơm chắc chắn là mẹ của Trạch Trực Cảnh nấu nên liền quay đầu nhìn cậu.
''Mẹ cậu nấu à? ''
''Không, mẹ tôi đi công tác rồi ''
''...không đi''
''Đi đi mà ''
''Biến''
Tô Tranh Tử nghe thấy liền quay xuống nhìn Trạch Trực Cảnh, hỏi ''Mẹ cậu lại đi công tác nữa à? chừng nào về ''
Trạch Trực Cảnh ''Chắc tầm một tháng ''
Ba mẹ Trạch Trực Cảnh làm bác sĩ, thương xuyên đi công tác hoặc ở bệnh viện qua đêm, anh suốt năm rất ít khi ở nhà cùng với ba mẹ, lúc nào cũng ở một mình trong nhà.
Dực Dụ nằm ngủ, không ngủ say hẵn nên vẫn nghe được cuộc trò chuyện của Tô Tranh Tử và Trạch Trực Cảnh, mặc dù cũng thấy tội thật nhưng có phải chuyện của cậu đâu, quan tâm làm gì?
Năm phút sau cậu ngửa mặt nhìn Trạch Trực Cảnh, hỏi ''Cậu rủ tôi ăn cơm, cậu biết nấu ăn à? ''
''Biết chứ, ba mẹ không có ở nhà thì tôi tự nấu tự ăn đó, giỏi không? cậu khen tôi đi''
Tự tin thế, cậu cũng biết nấu ăn chứ có riêng tên này biết nấu đâu mà khoe cái gì? được ông đây đến ăn xem cậu nấu ngon tới đâu.
''Tối tan học tôi đến xem cậu nấu ăn ngon tới đâu ''
Trạch Trực Cảnh nghe xong, phì cười gật đầu ''Được, nấu cho mỗi mình cậu ăn thôi ''
Dực Dụ ''???'' [Nói quần què gì vậy]
Tan học Trạch Trực Cảnh dọn đồ xong ngồi nhìn Dực Dụ lề mề từ từ thu dọn sách vở vào cặp, nhìn thấy bạn cùng bàn ngước đầu định nói gì đó, Cố Phong quay xuống nhanh chóng cắt ngang ''Tớ đi học thêm đây, cậu về một mình nhé''
Trạch Trực Cảnh thấy Dực Dụ không nói nữa, anh liền ngước mặt nhìn Cố Phong ''Cậu ấy về với tôi ''
Cố Phong có chút ngạc nhiên lại chút khó hiểu nhưng cũng không thể hiện ra mặt quá rõ ràng, cậu không nói gì, chẳng còn để tâm đến lời nói của anh mà quay đầu đi ra khỏi lớp.
Dực Dụ có vẻ buồn hẵn nhưng cảm giác khuôn mặt không thay đổi gì mấy so với bình thường, cậu nhìn theo hướng Cố Phong rời đi, Trạch Trực Cảnh cũng nhìn theo hướng mắt của cậu nhìn thấy Cố Phong vừa ra khỏi lớp là vừa hay thầy Dương Vũ đi ngang qua, hai người họ tuy là một trước một sau nhưng khoảng cách gần, rõ ràng là đi cùng nhau.
Anh nhìn họ rồi lại nhìn cậu bạn cùng bàn, anh nhướng mày cong môi mỉm cười, cảm giác có gì đó giữa Cố Phong với thầy Dương Vũ và gì đó giữ Cố Phong và Dực Dụ, và cảm nhận được rằng Cố Phong liên quan đến hai người này nhưng hai người này không hề biết đối phương thân thiết với Cố Phong.
Anh nhớ lại những lời nói mà mình nghe được của ông lão nói với Dực Dụ rồi gật đầu.
[Thú vị thật, Cố Phong muốn giấu chuyện gì đây nhỉ]
Dực Dụ vừa dứt câu, cả lớp đang nhốn nháo liền quay đầu nhìn cậu và Tô Tranh Tử, Tô Tranh Tử ngạc nhiên tuy có chút nổi da gà nhưng vui mừng ngại ngùng vuốt tóc nũng nịu.
''Cậu quan tâm tớ à~''
Dực Dụ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc đáp ''Gầy rồi,lưng của cậu không đủ che cho tôi ngủ, ăn nhiều cho mập vào mới che được, không là tôi bị giáo viên ném phấn đấy ''
Tô Tranh Tử ''….''
Cả lớp im lặng hai giây liền phụt cười tiếp tục nhốn nháo, Cố Phong nhìn gương mặt Tô Tranh Tử đen thui như vừa bước ra khỏi đám cháy vậy.
Bà đây méo thấy cậu đẹp trai cuốn hút nữa, cái tên lạnh lùng không có tình người, tôi nhỏ nhắn xinh xắn thế mà cậu lại bắt tôi ăn cho mập vào, tên điên.
Trạch Trực Cảnh nghịch điện thoại từ nãy đến giờ, cậu ngửa mặt liếc qua nhìn bạn cùng bàn của mình, chọt tay vào vai của Dực Dụ.
''Tối nay cậu đến nhà tôi ăn cơm không? ''
Dực Dụ thấy phiền, nhưng lại nghĩ rằng nếu ăn cơm chắc chắn là mẹ của Trạch Trực Cảnh nấu nên liền quay đầu nhìn cậu.
''Mẹ cậu nấu à? ''
''Không, mẹ tôi đi công tác rồi ''
''...không đi''
''Đi đi mà ''
''Biến''
Tô Tranh Tử nghe thấy liền quay xuống nhìn Trạch Trực Cảnh, hỏi ''Mẹ cậu lại đi công tác nữa à? chừng nào về ''
Trạch Trực Cảnh ''Chắc tầm một tháng ''
Ba mẹ Trạch Trực Cảnh làm bác sĩ, thương xuyên đi công tác hoặc ở bệnh viện qua đêm, anh suốt năm rất ít khi ở nhà cùng với ba mẹ, lúc nào cũng ở một mình trong nhà.
Dực Dụ nằm ngủ, không ngủ say hẵn nên vẫn nghe được cuộc trò chuyện của Tô Tranh Tử và Trạch Trực Cảnh, mặc dù cũng thấy tội thật nhưng có phải chuyện của cậu đâu, quan tâm làm gì?
Năm phút sau cậu ngửa mặt nhìn Trạch Trực Cảnh, hỏi ''Cậu rủ tôi ăn cơm, cậu biết nấu ăn à? ''
''Biết chứ, ba mẹ không có ở nhà thì tôi tự nấu tự ăn đó, giỏi không? cậu khen tôi đi''
Tự tin thế, cậu cũng biết nấu ăn chứ có riêng tên này biết nấu đâu mà khoe cái gì? được ông đây đến ăn xem cậu nấu ngon tới đâu.
''Tối tan học tôi đến xem cậu nấu ăn ngon tới đâu ''
Trạch Trực Cảnh nghe xong, phì cười gật đầu ''Được, nấu cho mỗi mình cậu ăn thôi ''
Dực Dụ ''???'' [Nói quần què gì vậy]
Tan học Trạch Trực Cảnh dọn đồ xong ngồi nhìn Dực Dụ lề mề từ từ thu dọn sách vở vào cặp, nhìn thấy bạn cùng bàn ngước đầu định nói gì đó, Cố Phong quay xuống nhanh chóng cắt ngang ''Tớ đi học thêm đây, cậu về một mình nhé''
Trạch Trực Cảnh thấy Dực Dụ không nói nữa, anh liền ngước mặt nhìn Cố Phong ''Cậu ấy về với tôi ''
Cố Phong có chút ngạc nhiên lại chút khó hiểu nhưng cũng không thể hiện ra mặt quá rõ ràng, cậu không nói gì, chẳng còn để tâm đến lời nói của anh mà quay đầu đi ra khỏi lớp.
Dực Dụ có vẻ buồn hẵn nhưng cảm giác khuôn mặt không thay đổi gì mấy so với bình thường, cậu nhìn theo hướng Cố Phong rời đi, Trạch Trực Cảnh cũng nhìn theo hướng mắt của cậu nhìn thấy Cố Phong vừa ra khỏi lớp là vừa hay thầy Dương Vũ đi ngang qua, hai người họ tuy là một trước một sau nhưng khoảng cách gần, rõ ràng là đi cùng nhau.
Anh nhìn họ rồi lại nhìn cậu bạn cùng bàn, anh nhướng mày cong môi mỉm cười, cảm giác có gì đó giữa Cố Phong với thầy Dương Vũ và gì đó giữ Cố Phong và Dực Dụ, và cảm nhận được rằng Cố Phong liên quan đến hai người này nhưng hai người này không hề biết đối phương thân thiết với Cố Phong.
Anh nhớ lại những lời nói mà mình nghe được của ông lão nói với Dực Dụ rồi gật đầu.
[Thú vị thật, Cố Phong muốn giấu chuyện gì đây nhỉ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất