Chương 24: Điểm thi
Tan học về mỗi ngày Dực Dụ đều đến nhà Trạch Trực Cảnh, anh sẽ trong bếp nấu cơm, cậu ngồi ở sofa làm bài tập hôm nay được giao.
Cứ như thế mà đã đến gần cuối học kỳ rồi, một năm học sắp trôi qua, khoảng cách giữa Dực Dụ và Trạch Trực Cảnh theo từng ngày mà gần nhau hơn.
Kỳ diệu nhất vẫn là Dực Dụ thực sự đã có bạn bè nhiều rồi, vỏ bọc học tra lạnh lùng khó tiếp cận cũng được phá vỡ. Lớp 10-5 cũng không còn e dè khi phải nhìn hay nói chuyện với cậu bạn này.
Cây cầu kết nối giữa lớp 10-5 và Dực Dụ lại với nhau chính là Trạch Trực Cảnh, anh đi đâu cũng sẽ kéo theo mèo nhỏ hung dữ sau lưng, mèo đen tuy không mấy thiện cảm và đẹp mắt nhưng nó vẫn là mèo nhỏ, vẫn mềm mại và thích người khác sờ bộ lông của nó.
…
Mùa đông xuân, mùa hoa anh đào bay giữa bầu trời đầy ấp tuyến đường, mùa mà báo hiệu kết thúc một năm học. Đường đi về nhà mà Dực Dụ và Trạch Trực Cảnh thường đi cũng đã đầy ấp hoa rơi hồng phấn lãng mạn trên mặt đường.
''Sinh nhật cậu là ngày bao nhiêu? ‘’
Dực Dụ nhìn anh, vẻ mặt khá ngạc nhiên vì tự dưng lại có người hỏi sinh nhật của mình, dù gì cũng chỉ là cái ngày sinh thôi, đâu phải bí mật gì, cậu đáp.
''13 tháng 3 ‘’
Trạch Trực Cảnh nheo mày, anh phì cười bất ngờ, trùng hợp thật thế mà sinh nhật của anh là 23 tháng 3, chỉ cách sinh nhật của Dực Dụ mười ngày.
‘’ Cậu với tôi sinh cùng một tháng, trùng hợp không? đúng là tôi với cậu thật sự rất hợp nha…’’
Chưa kịp dứt hết câu thì Dực Dụ đã đưa bàn tay lên chặn mỏ anh lại, cả hai đều dừng bước nhìn nhau, cậu dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo nhìn Trạch Trực Cảnh, khàn giọng nói ‘‘im lặng đi’’
Trạch Trực Cảnh nhìn vẻ hung dữ này của cậu bạn cùng bàn, anh nhắm mắt, môi chu lên một chút chạm vào lòng bàn tay ấm ấm của Dực Dụ.
Dực Dụ ‘’?!’’
Cậu giựt mình vội vàng rút tay lại, còn chùi tay lại lên cánh tay Trạch Trực Cảnh, chê bai đến độ sợ tay mình dính nước bọt của tên này.
‘‘Cậu điên à, cái tên …’’
Vốn định mắng nhưng nhìn vẻ mặt cười hì hụt của anh làm cậu thêm bực mình, chẳng buồn nói nữa mà di chuyển bước chân đi nhanh hét lên.
''Không tới nhà cậu nữa, tôi về trước đây ‘’
‘‘Ể đừng mà, cậu chưa ăn cơm mà, nè chờ chút ~’’
‘’…’’
''Tiểu Dụ Dụ à~ ‘’
‘‘Biến!’’
‘‘Chờ anh nào, em ơi ~’’
…----------------…
Điểm thi cuối kỳ được phát xuống, cả lớp nhốn nháo ồn ào, Dực Dụ căng thẳng từ từ bỏ bàn tay của mình ra khỏi bảng điểm.
Vẻ mặt vô cùng buồn cười, mấy đứa khác thì ồn ào la lối khóc lóc, có mỗi Dực Dụ nheo hai hàng chân mày lại, đôi mắt chăm chú cẩn thận nhìn từng số được hiện ra.
Tất cả các môn đều không dưới 90 điểm, có chút thất vọng nhưng dù sao cũng khá ổn, Hạ Mỹ Mỹ chóng cằm nhìn Dực Dụ xem điểm của cậu muốn buồn ngủ, cô phát hiện thì ra thứ khiến cậu có biểu cảm rõ ràng nhất trên gương mặt chính là tờ điểm thi.
Tô Tranh Tử thấy Dực Dụ thất vọng với cái tờ giấy in dấu mồ hôi tay của cậu trên đó, cô cười gượng gạo an ủi cậu.
''Dực Dụ à, điểm lần này của lớp bọn nó toàn 70 điểm, của cậu là cao rồi ‘’
Ánh mắt của Dực Dụ sáng rực ‘‘Thật à’’
Tô Tranh Tử gật gật, cô chán nãn nhìn điểm số đáng thương của mình ‘‘Thật’’
Cô vừa dứt câu liền ngạc nhiên không tin vào mắt mình, Dực Dụ cười rồi, cậu nhìn tờ điểm trên bàn mỉm cười rất vui.
[Waaa người đẹp đúng là cười lên càng đẹp]
Dực Dụ khiều bã vai của Cố Phong, Cố Phong quay người xuống đã đập ngay cái bản mặt khó ưa của tên ‘‘Trạch nói nhiều’’ kia, khiếp …nhìn anh cười lên thảo mai ớn lạnh cả người.
Cậu nhìn qua Dực Dụ ‘‘Sao vậy’’
Cứ như thế mà đã đến gần cuối học kỳ rồi, một năm học sắp trôi qua, khoảng cách giữa Dực Dụ và Trạch Trực Cảnh theo từng ngày mà gần nhau hơn.
Kỳ diệu nhất vẫn là Dực Dụ thực sự đã có bạn bè nhiều rồi, vỏ bọc học tra lạnh lùng khó tiếp cận cũng được phá vỡ. Lớp 10-5 cũng không còn e dè khi phải nhìn hay nói chuyện với cậu bạn này.
Cây cầu kết nối giữa lớp 10-5 và Dực Dụ lại với nhau chính là Trạch Trực Cảnh, anh đi đâu cũng sẽ kéo theo mèo nhỏ hung dữ sau lưng, mèo đen tuy không mấy thiện cảm và đẹp mắt nhưng nó vẫn là mèo nhỏ, vẫn mềm mại và thích người khác sờ bộ lông của nó.
…
Mùa đông xuân, mùa hoa anh đào bay giữa bầu trời đầy ấp tuyến đường, mùa mà báo hiệu kết thúc một năm học. Đường đi về nhà mà Dực Dụ và Trạch Trực Cảnh thường đi cũng đã đầy ấp hoa rơi hồng phấn lãng mạn trên mặt đường.
''Sinh nhật cậu là ngày bao nhiêu? ‘’
Dực Dụ nhìn anh, vẻ mặt khá ngạc nhiên vì tự dưng lại có người hỏi sinh nhật của mình, dù gì cũng chỉ là cái ngày sinh thôi, đâu phải bí mật gì, cậu đáp.
''13 tháng 3 ‘’
Trạch Trực Cảnh nheo mày, anh phì cười bất ngờ, trùng hợp thật thế mà sinh nhật của anh là 23 tháng 3, chỉ cách sinh nhật của Dực Dụ mười ngày.
‘’ Cậu với tôi sinh cùng một tháng, trùng hợp không? đúng là tôi với cậu thật sự rất hợp nha…’’
Chưa kịp dứt hết câu thì Dực Dụ đã đưa bàn tay lên chặn mỏ anh lại, cả hai đều dừng bước nhìn nhau, cậu dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo nhìn Trạch Trực Cảnh, khàn giọng nói ‘‘im lặng đi’’
Trạch Trực Cảnh nhìn vẻ hung dữ này của cậu bạn cùng bàn, anh nhắm mắt, môi chu lên một chút chạm vào lòng bàn tay ấm ấm của Dực Dụ.
Dực Dụ ‘’?!’’
Cậu giựt mình vội vàng rút tay lại, còn chùi tay lại lên cánh tay Trạch Trực Cảnh, chê bai đến độ sợ tay mình dính nước bọt của tên này.
‘‘Cậu điên à, cái tên …’’
Vốn định mắng nhưng nhìn vẻ mặt cười hì hụt của anh làm cậu thêm bực mình, chẳng buồn nói nữa mà di chuyển bước chân đi nhanh hét lên.
''Không tới nhà cậu nữa, tôi về trước đây ‘’
‘‘Ể đừng mà, cậu chưa ăn cơm mà, nè chờ chút ~’’
‘’…’’
''Tiểu Dụ Dụ à~ ‘’
‘‘Biến!’’
‘‘Chờ anh nào, em ơi ~’’
…----------------…
Điểm thi cuối kỳ được phát xuống, cả lớp nhốn nháo ồn ào, Dực Dụ căng thẳng từ từ bỏ bàn tay của mình ra khỏi bảng điểm.
Vẻ mặt vô cùng buồn cười, mấy đứa khác thì ồn ào la lối khóc lóc, có mỗi Dực Dụ nheo hai hàng chân mày lại, đôi mắt chăm chú cẩn thận nhìn từng số được hiện ra.
Tất cả các môn đều không dưới 90 điểm, có chút thất vọng nhưng dù sao cũng khá ổn, Hạ Mỹ Mỹ chóng cằm nhìn Dực Dụ xem điểm của cậu muốn buồn ngủ, cô phát hiện thì ra thứ khiến cậu có biểu cảm rõ ràng nhất trên gương mặt chính là tờ điểm thi.
Tô Tranh Tử thấy Dực Dụ thất vọng với cái tờ giấy in dấu mồ hôi tay của cậu trên đó, cô cười gượng gạo an ủi cậu.
''Dực Dụ à, điểm lần này của lớp bọn nó toàn 70 điểm, của cậu là cao rồi ‘’
Ánh mắt của Dực Dụ sáng rực ‘‘Thật à’’
Tô Tranh Tử gật gật, cô chán nãn nhìn điểm số đáng thương của mình ‘‘Thật’’
Cô vừa dứt câu liền ngạc nhiên không tin vào mắt mình, Dực Dụ cười rồi, cậu nhìn tờ điểm trên bàn mỉm cười rất vui.
[Waaa người đẹp đúng là cười lên càng đẹp]
Dực Dụ khiều bã vai của Cố Phong, Cố Phong quay người xuống đã đập ngay cái bản mặt khó ưa của tên ‘‘Trạch nói nhiều’’ kia, khiếp …nhìn anh cười lên thảo mai ớn lạnh cả người.
Cậu nhìn qua Dực Dụ ‘‘Sao vậy’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất