Chương 28: Hôn
Sắp hè rồi bài tập trên trường cũng giảm bớt, tiếc thể dục giữa trời nắng nóng thế này thì phải chơi bóng rổ một trận mới đã.
Cả đám con trai kéo nhau chơi bóng rổ hết, bọn nó đánh bóng như điên giữa cái nóng hè này, đội Đoàn Lục và Dực Dụ ăn được điểm nhiều hơn nên bên đội đám Trạch Dương đánh cũng hăng hơn để gỡ điểm.
Cố Phong ngồi dưới gốc cây, cậu dựa vào thân cây thoải mái nhìn đám kia chơi bóng mà phục, bộ tụi nó không thấy nóng à, chơi xong mồ hôi nhễ nhại khó chịu như thế, ngồi một góc nghỉ hết giờ thể dục là được rồi.
Cậu nhìn Dực Dụ hăng say hoà mình theo trận bóng, vốn dĩ Dực Dụ rất thuch chơi thể thao từ hồi cấp hai rồi, với cả mồ hôi của Dực Dụ không kinh khủng như lũ kia.
Trạch Trực Cảnh cầm bóng, chạy đến ngay tầm mắt của Cố Phong khiến cậu sụp hết nữa con mắt nhìn tên này một cách khó chịu, cái tên vừa nhìn đã không ưa nổi.
Kể từ lúc Dực Dụ ra viện cũng được hai tuần rồi, hết tuần này là nghỉ hè … nhanh thật, thế mà không ngờ được môi trường cấp ba lại khiến Dực Dụ hoà nhập rất tốt.
‘‘Aahhh~’’
''Ếii Trực Cảnh không sao chứ, tôi xin lỗi ‘’
Cả đám khựng lại một chút rồi từ từ đi đến xung quanh Trạch Trực Cảnh,thằng nhóc bên đội Dực Dụ lỡ tay ném bóng vào mặt anh.
Cái lực bóng quái quỷ gì mà ném đầu muốn chia tay với cổ như thế này vậy? Dực Dụ nhìn anh có chút khó chịu, gì mà lấy tay che mặt mãi thế? chẳng nhìn thấy gì hết.
''Bỏ tay ra, tôi xem nào ‘’
Nghe thấy giọng của bạn cùng bàn, anh như vừa bị bóng đập trúng thành mới bị đánh một cú vậy, tay khìu cầm lấy cổ tay Dực Dụ, giọng anh cất lên có chút yếu.
''Dụ Dụ, cậu đưa tôi đến phòng y tế đi ‘’
Cố Phong đứng đó nhìn mà cạn lời cảm thán cái bộ dạng cáo già giả mèo con này của Trạch Trực Cảnh.
Dực Dụ cúi đầu một chút nhìn mãi cũng không thấy gì nên đành đi về phía trong trường, Trạch Trực Cảnh đang nắm cổ tay Dực Dụ, anh theo đó mà đi.
Đúng là chơi xong nóng thật, nhiệt độ chỗ cổ tay bị Trạch Trực Cảnh lại nóng hơn nữa, cả hai mồ hôi nhễ nhại đi vào phòng y tế.
Dực Dụ nhìn cái phòng đầy dụng cụ và thuốc nhưng chẳng có ai, cậu nhứt đầu tự khen trực giác của mình, biết ngay mà!! chẳng có cô ý tế ở đây.
''Cậu ngồi ở trên giường đi ‘’
Trạch Trực Cảnh nghe lời, anh đi đến cái giường nhỏ kia ngồi xuống, bỏ tay ra lộ vệt máu trên mũi, ở lòng bàn tay của anh cũng bị dính một chút.
Dực Dụ nhìn anh rồi quay đầu đến chỗ tủ, lấy bông thấm đi đến chỗ anh. Trạch Trực Cảnh nhìn thân hình gầy của cậu bạn cùng bàn qua lớp áo thun, hai bàn tay đột nhiên đặt lên hai bên hong của Dực Dụ.
''Eo cậu còn nhỏ hơn cả đám con gái hung dữ lớp mình ‘’
Cậu dùng bông thấm máu cho anh, vẻ mặt không chút cảm xúc liếc anh một cái,giọng cảnh cáo.
''Trạch Trực Cảnh, cho dù ông đây có là con trai thì cậu cũng là tội danh đang sàm sỡ người khác đấy ‘’
Trạch Trực Cảnh ngửa mặt nhìn Dực Dụ phì cười, anh nhìn ra cửa sổ rồi lại liếc mắt nhìn Dực Dụ cất giọng ''Cậu cúi đầu xuống, tôi nói cái này cho cậu biết ‘’
Dực Dụ không nghĩ gì, cứ vậy mà khom lưng xuống vừa đủ cho khoảng cách Trạch Trực Cảnh chồm đến hôn cậu một cái, tay thò vào trong áo vuốt ve da thịt ở eo cậu, anh nhỏ giọng cất lên.
''Đây mới gọi là sàm sỡ ”
Cố Phong ‘’…’’
Ánh mắt của anh và Cố Phong chạm nhau, Trạch Trực Cảnh khẽ cười nhẹ, vẻ mặt của Cố Phong trong phút chốc lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn rồi quay đầu đi mất.
Dực Dụ đơ người ra nhìn Trạch Trực Cảnh,giây sau liền định giơ tay tức giận đánh hắn một cái thì giáo viên y tế đã vào khiến cậu phải dừng lại giật mình vì giọng giáo viên cất lên.
''Sao vậy, có em nào bị thương à? ‘’
Cả đám con trai kéo nhau chơi bóng rổ hết, bọn nó đánh bóng như điên giữa cái nóng hè này, đội Đoàn Lục và Dực Dụ ăn được điểm nhiều hơn nên bên đội đám Trạch Dương đánh cũng hăng hơn để gỡ điểm.
Cố Phong ngồi dưới gốc cây, cậu dựa vào thân cây thoải mái nhìn đám kia chơi bóng mà phục, bộ tụi nó không thấy nóng à, chơi xong mồ hôi nhễ nhại khó chịu như thế, ngồi một góc nghỉ hết giờ thể dục là được rồi.
Cậu nhìn Dực Dụ hăng say hoà mình theo trận bóng, vốn dĩ Dực Dụ rất thuch chơi thể thao từ hồi cấp hai rồi, với cả mồ hôi của Dực Dụ không kinh khủng như lũ kia.
Trạch Trực Cảnh cầm bóng, chạy đến ngay tầm mắt của Cố Phong khiến cậu sụp hết nữa con mắt nhìn tên này một cách khó chịu, cái tên vừa nhìn đã không ưa nổi.
Kể từ lúc Dực Dụ ra viện cũng được hai tuần rồi, hết tuần này là nghỉ hè … nhanh thật, thế mà không ngờ được môi trường cấp ba lại khiến Dực Dụ hoà nhập rất tốt.
‘‘Aahhh~’’
''Ếii Trực Cảnh không sao chứ, tôi xin lỗi ‘’
Cả đám khựng lại một chút rồi từ từ đi đến xung quanh Trạch Trực Cảnh,thằng nhóc bên đội Dực Dụ lỡ tay ném bóng vào mặt anh.
Cái lực bóng quái quỷ gì mà ném đầu muốn chia tay với cổ như thế này vậy? Dực Dụ nhìn anh có chút khó chịu, gì mà lấy tay che mặt mãi thế? chẳng nhìn thấy gì hết.
''Bỏ tay ra, tôi xem nào ‘’
Nghe thấy giọng của bạn cùng bàn, anh như vừa bị bóng đập trúng thành mới bị đánh một cú vậy, tay khìu cầm lấy cổ tay Dực Dụ, giọng anh cất lên có chút yếu.
''Dụ Dụ, cậu đưa tôi đến phòng y tế đi ‘’
Cố Phong đứng đó nhìn mà cạn lời cảm thán cái bộ dạng cáo già giả mèo con này của Trạch Trực Cảnh.
Dực Dụ cúi đầu một chút nhìn mãi cũng không thấy gì nên đành đi về phía trong trường, Trạch Trực Cảnh đang nắm cổ tay Dực Dụ, anh theo đó mà đi.
Đúng là chơi xong nóng thật, nhiệt độ chỗ cổ tay bị Trạch Trực Cảnh lại nóng hơn nữa, cả hai mồ hôi nhễ nhại đi vào phòng y tế.
Dực Dụ nhìn cái phòng đầy dụng cụ và thuốc nhưng chẳng có ai, cậu nhứt đầu tự khen trực giác của mình, biết ngay mà!! chẳng có cô ý tế ở đây.
''Cậu ngồi ở trên giường đi ‘’
Trạch Trực Cảnh nghe lời, anh đi đến cái giường nhỏ kia ngồi xuống, bỏ tay ra lộ vệt máu trên mũi, ở lòng bàn tay của anh cũng bị dính một chút.
Dực Dụ nhìn anh rồi quay đầu đến chỗ tủ, lấy bông thấm đi đến chỗ anh. Trạch Trực Cảnh nhìn thân hình gầy của cậu bạn cùng bàn qua lớp áo thun, hai bàn tay đột nhiên đặt lên hai bên hong của Dực Dụ.
''Eo cậu còn nhỏ hơn cả đám con gái hung dữ lớp mình ‘’
Cậu dùng bông thấm máu cho anh, vẻ mặt không chút cảm xúc liếc anh một cái,giọng cảnh cáo.
''Trạch Trực Cảnh, cho dù ông đây có là con trai thì cậu cũng là tội danh đang sàm sỡ người khác đấy ‘’
Trạch Trực Cảnh ngửa mặt nhìn Dực Dụ phì cười, anh nhìn ra cửa sổ rồi lại liếc mắt nhìn Dực Dụ cất giọng ''Cậu cúi đầu xuống, tôi nói cái này cho cậu biết ‘’
Dực Dụ không nghĩ gì, cứ vậy mà khom lưng xuống vừa đủ cho khoảng cách Trạch Trực Cảnh chồm đến hôn cậu một cái, tay thò vào trong áo vuốt ve da thịt ở eo cậu, anh nhỏ giọng cất lên.
''Đây mới gọi là sàm sỡ ”
Cố Phong ‘’…’’
Ánh mắt của anh và Cố Phong chạm nhau, Trạch Trực Cảnh khẽ cười nhẹ, vẻ mặt của Cố Phong trong phút chốc lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn rồi quay đầu đi mất.
Dực Dụ đơ người ra nhìn Trạch Trực Cảnh,giây sau liền định giơ tay tức giận đánh hắn một cái thì giáo viên y tế đã vào khiến cậu phải dừng lại giật mình vì giọng giáo viên cất lên.
''Sao vậy, có em nào bị thương à? ‘’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất