Chương 42: Học theo tốc độ của con nhé?
“Hai ngày nữa là chuẩn bị tham gia hội trại của trường rồi, các em chuẩn bị đồ dùng cần thiết chưa?’’
Thừa Hy nhắc lại về chuyện thông báo hội trại hoạt động của trường vào hai năm một lần được tổ chức, cả lớp nghe đến đây liền hí hửng ngay, chẳng giống như vừa rồi trong tiết học ngáp lên ngáp xuống.
''Dạ rồi ạ! ‘’
Đoàn Lục nhìn bà cô Thừa Hy vừa gật đầu xụp mắt xuống bàn một tí liền bỏ miếng bánh bánh trứng nướng vào mồm rồi tỏ vẻ không có chuyện gì vừa đưa tay lên chóng cằm tiệm thể che đi cái mồm đầy bánh đang nhai.
Hạ Mỹ Mỹ ngồi sát bên nheo mày nhăn mặt kì thị, mười tiết học thì đã hết chín tiết cô thấy Đoàn Lục ăn vụng trong giờ học.
''Nhìn gì? muốn ăn ké hả ‘’
Hạ Mỹ Mỹ ‘’…’’
…****************…
Dạo này Dực Dụ không thể đến nhà Trạch Trực Cảnh được vì cả tháng này mẹ của anh bà ấy rảnh rỗi đang trong kỳ nghỉ dài hạn nên mới ở nhà.
Cũng chẳng phải là lần đầu tiên bà được nghỉ dài hạn ở nhà với Trạch Trực Cảnh, cũng đã có vài lần như thế rồi, lúc nhỏ anh rất thích mẹ mình nghỉ như thế ở nhà nấu cơm ngon và chơi với anh nhưng bây giờ cũng lớn rồi, chẳng thích thú gì về việc ở cạnh mẹ nữa thay vào đó là anh đang điên đầu vì gần một tháng rồi không được ở cùng Dực Dụ khi đi học về.
‘’ Trực Cảnh à, sao nhà mình sao có mấy dụng cụ lạ thế nhỉ? ‘’
Trạch Trực Cảnh ngồi trong phòng làm bài tập nghe tiếng vang lớn của mẹ bên ngoài, anh nhìn đống chữ số trên tờ đề, ngón tay lưu loát giải đề không cần nghĩ ngợi gì mà cứ viết lên mặt giấy.
''Dụng cụ lạ ạ? cái gì vậy mẹ ‘’
Tiếng bà bên ngoài lại vang lên ‘‘Mấy hôm trước mẹ nhìn thấy một đôi vớ trong phòng con, mẹ thấy nó không phải là loại con dùng, còn phát hiện ra nhà chúng ta đột nhiên có thêm một bàn chải đánh răng với vài cái quần trong của đàn ông cũng không phải là kích cỡ của con’’
Nghe xong anh xanh mặt đột nhiên chẳng biết giải thích kiểu gì, tóm gọn lại miệng nhanh hơn não thốt một câu.
‘’ Của bạn cùng lớp con, lúc trước tụi nó ngủ lại nên chắc để quên rồi ‘’
''Vậy hả? à phải rồi sáng nay nhà trường có gọi cho mẹ thông báo việc sẽ sắp xếp lại lớp học cho những học sinh có thành tích giỏi, trong đó có con đấy ‘’
Trạch Trực Cảnh không đáp lại, anh tiếp tục làm đề, vốn dĩ chuyện này đã đến tai học sinh hôm trước rồi. Ban đầu anh cũng định phản đối vì muốn học cùng Dực Dụ nhưng cậu người yêu đó lại nói rằng tách ra lớp khác cũng chẳng sao cả, dù sao vẫn học chung trường mà,
Anh không muốn thế nhưng cũng phải nghe lời của cậu.
Dù thế nhưng Trạch Trực Cảnh vẫn muốn ngồi cùng học cùng lớp với Dực Dụ, chẳng muốn xa bạn nhỏ này một chút nào hết.
Anh muốn ngắm nhìn Dực Dụ khi ngủ, muốn lén lút nắm chặt tay cậu không buông ra mặc dù lần nào cũng bị ăn đấm.
''Nhưng mà mẹ đã nói với giáo viên rằng mẹ muốn con trai của mẹ học ở lớp thường ‘’
Đột nhiên giọng nói của bà lại vang lên chen ngang sự buồn bã của anh, Trạch Trực Cảnh ngạc nhiên vô thức cất giọng ‘‘Dạ?’’, anh quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa phòng là đối diện với khu bếp mà bà đang đứng nấu ăn.
‘‘Mẹ muốn con trai của mẹ học ở lớp thường thay vì lớp chọn, con trai của mẹ cũng muốn thoải mái trong học tập mà nhỉ? mẹ không muốn con phải áp lực vì học tập đâu cho nên hãy cứ theo tốc độ tự nhiên bình thường của con mà học thôi nhé? Trực Cảnh’’
Thừa Hy nhắc lại về chuyện thông báo hội trại hoạt động của trường vào hai năm một lần được tổ chức, cả lớp nghe đến đây liền hí hửng ngay, chẳng giống như vừa rồi trong tiết học ngáp lên ngáp xuống.
''Dạ rồi ạ! ‘’
Đoàn Lục nhìn bà cô Thừa Hy vừa gật đầu xụp mắt xuống bàn một tí liền bỏ miếng bánh bánh trứng nướng vào mồm rồi tỏ vẻ không có chuyện gì vừa đưa tay lên chóng cằm tiệm thể che đi cái mồm đầy bánh đang nhai.
Hạ Mỹ Mỹ ngồi sát bên nheo mày nhăn mặt kì thị, mười tiết học thì đã hết chín tiết cô thấy Đoàn Lục ăn vụng trong giờ học.
''Nhìn gì? muốn ăn ké hả ‘’
Hạ Mỹ Mỹ ‘’…’’
…****************…
Dạo này Dực Dụ không thể đến nhà Trạch Trực Cảnh được vì cả tháng này mẹ của anh bà ấy rảnh rỗi đang trong kỳ nghỉ dài hạn nên mới ở nhà.
Cũng chẳng phải là lần đầu tiên bà được nghỉ dài hạn ở nhà với Trạch Trực Cảnh, cũng đã có vài lần như thế rồi, lúc nhỏ anh rất thích mẹ mình nghỉ như thế ở nhà nấu cơm ngon và chơi với anh nhưng bây giờ cũng lớn rồi, chẳng thích thú gì về việc ở cạnh mẹ nữa thay vào đó là anh đang điên đầu vì gần một tháng rồi không được ở cùng Dực Dụ khi đi học về.
‘’ Trực Cảnh à, sao nhà mình sao có mấy dụng cụ lạ thế nhỉ? ‘’
Trạch Trực Cảnh ngồi trong phòng làm bài tập nghe tiếng vang lớn của mẹ bên ngoài, anh nhìn đống chữ số trên tờ đề, ngón tay lưu loát giải đề không cần nghĩ ngợi gì mà cứ viết lên mặt giấy.
''Dụng cụ lạ ạ? cái gì vậy mẹ ‘’
Tiếng bà bên ngoài lại vang lên ‘‘Mấy hôm trước mẹ nhìn thấy một đôi vớ trong phòng con, mẹ thấy nó không phải là loại con dùng, còn phát hiện ra nhà chúng ta đột nhiên có thêm một bàn chải đánh răng với vài cái quần trong của đàn ông cũng không phải là kích cỡ của con’’
Nghe xong anh xanh mặt đột nhiên chẳng biết giải thích kiểu gì, tóm gọn lại miệng nhanh hơn não thốt một câu.
‘’ Của bạn cùng lớp con, lúc trước tụi nó ngủ lại nên chắc để quên rồi ‘’
''Vậy hả? à phải rồi sáng nay nhà trường có gọi cho mẹ thông báo việc sẽ sắp xếp lại lớp học cho những học sinh có thành tích giỏi, trong đó có con đấy ‘’
Trạch Trực Cảnh không đáp lại, anh tiếp tục làm đề, vốn dĩ chuyện này đã đến tai học sinh hôm trước rồi. Ban đầu anh cũng định phản đối vì muốn học cùng Dực Dụ nhưng cậu người yêu đó lại nói rằng tách ra lớp khác cũng chẳng sao cả, dù sao vẫn học chung trường mà,
Anh không muốn thế nhưng cũng phải nghe lời của cậu.
Dù thế nhưng Trạch Trực Cảnh vẫn muốn ngồi cùng học cùng lớp với Dực Dụ, chẳng muốn xa bạn nhỏ này một chút nào hết.
Anh muốn ngắm nhìn Dực Dụ khi ngủ, muốn lén lút nắm chặt tay cậu không buông ra mặc dù lần nào cũng bị ăn đấm.
''Nhưng mà mẹ đã nói với giáo viên rằng mẹ muốn con trai của mẹ học ở lớp thường ‘’
Đột nhiên giọng nói của bà lại vang lên chen ngang sự buồn bã của anh, Trạch Trực Cảnh ngạc nhiên vô thức cất giọng ‘‘Dạ?’’, anh quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa phòng là đối diện với khu bếp mà bà đang đứng nấu ăn.
‘‘Mẹ muốn con trai của mẹ học ở lớp thường thay vì lớp chọn, con trai của mẹ cũng muốn thoải mái trong học tập mà nhỉ? mẹ không muốn con phải áp lực vì học tập đâu cho nên hãy cứ theo tốc độ tự nhiên bình thường của con mà học thôi nhé? Trực Cảnh’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất