Chương 4
Dịch: Bánh
Đây là lần đầu tiên Cố Khải nhìn thấy Bùi Ôn khóc.
Người kia nức nở trong cơn nghẹn ngào, không ngừng rơi nước mắt, hàng mi dày kia giờ đã bị nước mắt thấm đẫm.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Khải bỗng nghĩ, có lẽ những gì mà Sử Dương Minh cùng Ngư Sương Sương nói, là sự thật.
Có lẽ là trong lòng Bùi Ôn đang có tâm sự gì đó, nhưng cậu lại giấu nó quá sâu, người bình thường không nhìn thấu được.
Dưới sự trị liệu của bác sĩ, Bùi Ôn đã dần bình tĩnh lại, không còn giãy giụa nữa.
Hơi thở cậu cũng dần đều trở lại.
Tiếng nức nở của Bùi Ôn chỉ phát ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Khóc xong, Cố Khải xoa bàn tay lạnh lẽo của cậu, giúp cậu lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khoé mi.
Bùi Ôn quay mặt đi, trốn tránh ánh mắt của Cố Khải, không muốn nhìn anh.
Nước thuốc trong bình truyền dần cạn đi, khoảng một tiếng sau, Bùi Ôn chìm vào giấc ngủ.
Cố Khải xoa trán.
Chăm sóc cho người bệnh đúng là không hề đơn giản.
Anh và Bùi Ôn không thân thuộc gì với nhau lắm, vậy mà anh cũng vô cùng lo sợ khi thấy cậu như thế, chỉ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó.
Nếu là người thân thì còn tới cỡ nào nữa chứ?
Kim tiêm được ghim vào mu bàn tay trái của Bùi Ôn, chất lỏng có màu sắc kì quái chảy qua ống dẫn, từng giọt được truyền vào trong tĩnh mạch của người đang nằm trên giường.
Là da của Bùi Ôn rất trắng, trắng tới nỗi có thể thấy được mạch máu màu tím đang nổi lên.
Có lẽ là vì tốc độ truyền dịch quá nhanh, và cả thời gian truyền nước là quá dài, thế nên bàn tay trái của Bùi Ôn rất lạnh, mạch máu cũng nổi lên thấy rõ.
Cố Khải giảm tốc độ truyền dịch lại, thấy nếp nhăn giữa mày người kia giãn ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, anh nghe được điẹn thoại của mình đổ chuông, lấy ra xem thì thấy tin nhắn do Ngư Sương Sương gửi tới, báo rằng cô đang trên đường về, qua đêm nay, cô sẽ bắt chuyến bay về tới Ma Đô* và sẽ đến đó thật nhanh.
*Ma Đô: Tên gọi khác của Thượng Hải.
Cố Khải nói với Ngư Sương Sương về chuyện vừa xảy ra với Bùi Ôn.
Ngư Sương Sương hỏi: "Thế giờ cậu ấy đã ổn rồi chứ?"
"Không có việc gì cả, ngủ rồi."
"Vậy là tốt rồi." Ngư Sương Sương nói, "Thật sự cám ơn cậu nhiều lắm, nếu không có cậu thì tớ không biết phải nhờ tới ai nữa."
Cố Khải vô cùng bất đắc dĩ: "Hai người các cậu giống nhau thật đấy, ai cũng thích treo chữ cám ơn nơi cửa miệng."
"Nếu cậu thật sự muốn cám ơn, thì dạo gần đây tớ đang để ý một con xe....."
Ngư Sương Sương đáp: "Ngại quá, tín hiệu bên tớ hơi kém, cậu nói gì cơ?"
Thấy Ngư Sương Sương vẫn còn nói giỡn được, Cố Khải cũng coi như có thể yên tâm: "Tớ nói là, lúc về tới thì đừng qua đây mà không trang điểm nhé."
Ngư Sương Sương: "?"
"Gặp cậu mà còn phải make up sao? Lãng phí đồ trang điểm của tớ lắm, cậu biết đồ trang điểm của tớ đắt tới mức nào không?"
Cố Khải nói: "Gặp tớ thì không cần, nhưng gặp Bùi Ôn thì cần. Không những phải trang điểm, mà cậu còn phải về nhà tắm rửa rồi thay quần áo rồi hẵng qua, phải thật tươi tỉnh để gặp cậu ấy."
Ngư Sương Sương đã hiểu: "Biết rồi."
Nếu cô chạy đến bệnh viện trong bộ dạng mệt mỏi dính đầy bụi bặm để gặp Bùi Ôn, thì với tính cách của người này, chắc chắn sẽ vì thế mà cảm thấy tự trách.
"Cảm ơn." Ngư Sương Sương nói, "Thật lòng đấy."
Cẩn thận và chu đáo tới mức đó, có thể nói, cô đã đúng khi nhờ đến Cố Khải.
Khi Bùi Ôn tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Rèm cửa đã được kéo lên, bên ngoài là bóng đêm kéo dài vô tận, trong phòng bệnh là sự vắng lặng trống trải.
Cậu mở to mắt, đầu óc vẫn còn đờ đẫn, nhưng cơn đau nơi lồng ngực đã dịu đi rất nhiều.
Bên cạnh cậu vẫn là người bạn học thuở cấp ba, người đó đang ngồi trên sô pha với một cái laptop được đặt trên đùi, hai mắt tập trung vào màn hình trước mặt, hình như là đang làm việc.
Bùi Ôn lẳng lặng nhìn Cố Khải trong chốc lát, không lên tiếng.
Cậu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào những năm còn ngồi trên ghế nhà trường.
Đúng thật là đã từng có một người tên là Cố Khải, nhưng người này, dù là về thành tích, về thể dục thể thao hay bất cứ thứ gì khác cũng đều rất bình thường.
Sở dĩ Bùi Ôn có thể nhớ rõ về anh, là vì người này luôn toả ra một loại khí chất lịch lãm mà không ai có được.
Bùi Ôn hầu như chưa hề thấy Cố Khải tức giận với bất cứ ai, thậm chí còn chưa thấy anh dùng giọng điệu gay gắt để nói chuyện với người khác bao giờ.
Nếu người này tức giận, thì cùng lắm sẽ chỉ là hờn dỗi trong im lặng.
Người nọ sẽ dùng cách tự nhiên nhất để săn sóc cho người bên cạnh mình mà không khiến họ phải cảm thấy rối rắm hay mất tự nhiên.
Đây là một người rất lịch thiệp - đó chính là ấn tượng đầu tiên của Bùi Ôn về Cố Khải.
Cho tới bây giờ, phẩm chất này của anh vẫn không thay đổi.
Ngoài ra, Cố Khải cũng là người rất chú ý đến hình tượng của mình.
Có lẽ người này chính là học sinh nam duy nhất trong lớp đi sửa đồng phục vào thời điểm đó.
Khi học cấp ba, ai cũng phải mặc đồng phục, so với những gam màu chủ đạo là đỏ và xanh ở các trường khác, thì bộ đồng phục với tông màu đen trắng của trường bọn họ lại đơn giản và dễ nhìn hơn rất nhiều.
Dù vẫn là bộ đồ mang phong cách thể thao rộng thùng thình.
Các học sinh nam nghịch ngợm lại hiếu động sẽ luôn mặc những bộ đồng phục vừa rộng lại vừa xuề xoà.
Các bạn học nữ yêu thích cái đẹp sẽ sửa lại đồ của mình một chút, cắt ngắn áo trên, bóp nhỏ ống quần, để bộ đồng phục có thể trông vừa vặn với cơ thể hơn.
Cố Khải cũng làm như vậy, bạn ngồi cùng bạn của người này biết được chuyện đó thì lập tức đi rêu rao với cả lớp, đám con trai trong lớp cười giễu Cố Khải là kẻ thích làm đỏm, không khác gì một đứa con gái.
Khi đó, phản ứng của Cố Khải là?
Các chàng trai tuổi teen luôn rất ghét khi bị nói là giống con gái, nhưng Cố Khải không tức giận, không khó chịu, cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là nở một nụ cười bất đắc dĩ với mọi người.
Nhớ ra được chuyện này, càng nhiều chuyện khác lại kéo tới.
"Cậu dậy rồi à?" Lúc này, người kia ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Ôn cười, "Sao lại không kêu tôi một tiếng vậy?"
Những mảng ký ức đã xoá tan sự xa lạ giữa hai người, Bùi Ôn cũng cười với Cố Khải:
"Thấy cậu đang làm việc nên tôi không muốn quấy rầy."
Cố Khải lưu file xong, gập laptop lại rồi để lên bàn: "Có làm việc gì đâu, vẽ chơi chơi thôi."
"Vẽ?" Bùi Ôn hỏi, "Giờ cậu đang làm nghề gì?"
"Thiết kế cẩu." Cố Khải cười bất đắc dĩ.
*Thiết kế cẩu: Một cụm từ mà những người trong ngành thiết kế tự dùng để nói về mình, ý chỉ làm nghề này tao khổ còn hơn con choá =)))))))
"Đỉnh quá." Bùi Ôn nói, "Xém chút nữa là tôi quên mất cậu là học sinh ban mỹ thuật."
Cố Khải trêu chọc: "Uỷ viên học tập của chúng ta thì còn nhớ được gì ngoài việc học chứ?"
Thời gian bọn họ ở cùng nhau chỉ có mỗi lúc học cấp ba, thế nên lấy những chuyện đó làm chủ đề của cuộc trò chuyện thì sẽ không bị khó xử.
Hơn nữa, có vẻ như mấy năm nay Bùi Ôn sống không tốt lắm, thế nên Cố Khải lại càng cố tránh không nhắc tới những năm gần đây.
Bùi Ôn cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhợt nhạt nơi hai bên má.
"Tới mức đó luôn sao? Lúc đó ai mà chả như thế, học từ sáng cho tới tối, đi ngủ lúc 12 giờ rồi dậy từ lúc mặt trời còn chưa mọc?"
Cố Khải hơi nhíu mày: "Cậu còn chăm hơn so với những gì tôi có thể tưởng tượng đấy."
"Hả?"
"Thì cậu cũng biết là tôi là kẻ đứng đầu lớp từ dưới lên rồi đấy. Hơn nữa, bố mẹ tôi còn cho rằng, thanh thiếu niên mười mấy tuổi là đang ở độ tuổi phát triển chiều cao, không thể thức khuya như thế mà cần phải dành thời gian nghỉ ngơi. Thế nên tới tầm 11 giờ là tôi đã bị bắt đi ngủ rồi."
Bùi Ôn thắc mắc: "Vậy cậu làm xong bài tập kiểu gì?"
Cố Khải dang hai tay: "Thì có làm xong đâu."
"Thế thì phải làm sao đây?"
Cố Khải chớp mắt: "Còn làm sao được nữa?"
Tiết tự học mỗi buổi sáng sẽ là thời gian cho các học sinh vội làm bài tập cho kịp thời gian nộp, có người sẽ tự làm, còn có người sẽ đi mượn bài của bạn mình để chép lại.
Bùi Ôn bật cười: "Vậy luôn, thế mà bố mẹ cậu vẫn chịu sao?"
Cố Khải đáp: "Không chịu cũng phải chịu thôi, bài tập nhiều quá, ai mà làm nổi."
Lúc đó, thành tích của anh cũng chỉ ở mức trung bình, tốc độ làm bài tập cũng không nhanh, cha mẹ lại còn yêu cầu anh phải ngủ đủ ít nhất mỗi tiếng mỗi ngày, thế là đành phải hi sinh bài tập mà thôi.
Bùi Ôn cảm thán: "Con nhà có điều kiện đúng là khiến người khác phải hâm mộ."
Cố Khải cười cười: "Thế con nhà có điều kiện mời cậu ăn cái gì nhé, đói chưa? Muốn ăn cái gì nào, tôi sẽ đi mua cho cậu."
"Giờ cậu vẫn còn yếu, cần bổ sung dinh dưỡng và thể lực mới có thể phục hồi nhanh hơn được."
Bùi Ôn khẽ cong môi, cười: "Ăn gì cũng ok, cậu mời thì cậu chọn đi, chỉ cần tuân theo lời dặn của bác sĩ là được, tôi không kén ăn."
"Dễ nuôi quá ha." Cố Khải nói.
Nét cười hiền trên gương mặt của Bùi Ôn ngay lúc này khiến Cố Khải suýt chút nữa cho rằng người khóc thút thít vào buổi ban ngày kia chỉ là ảo giác.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, anh bỗng nhận ra một điều, có lẽ Bùi Ôn ngay trước mắt anh ngay lúc này mới là giả dối.
Kể từ khi đến bệnh viện, Cố Khải vẫn luôn mua cơm ở bên ngoài, anh lo rằng Bùi Ôn sẽ tỉnh lại trong lúc anh rời đi hay là xảy ra chuyện không hay nào đó nên không dám rời đi quá lâu, mà sẽ đi mua cơm về rồi mới ăn.
Cố Khải tìm được cửa hàng mà anh cho là ngon nhất rồi mua một phần cháo tôm rau củ, một ly sữa đậu nành, còn mua thêm cả chút trái cây.
Khi anh trở về, Bùi Ôn vẫn còn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, ngây ngẩn nhìn về phía rèm cửa.
Ánh sáng nhợt nhạt của đèn trong phòng bệnh chiếu rọi lên một bên mặt của cậu.
Người nọ nghiêng tai, hình như là đang lắng nghe tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ, mưa đang rơi, tiếng mưa tí tách lại càng nêu bật lên vẻ yên tĩnh của đêm đen.
Cố Khải vừa đến cửa thì Bùi Ôn đã nghe được tiếng của anh, cậu quay đầu lại:
"Về rồi à?"
Người nọ cong môi, nét cười rất nhạt nhoà, nhưng đúng thật là đang cười.
"Ừm." Cố Khải đặt túi cháo lên trên bàn giường bệnh, anh vòng đến chỗ chân giường, nâng giường lênrồi lại lót hai cái gối đầu sau lưng Bùi Ôn.
"Hình như trời đang mưa, cậu không bị mắc mưa chứ?"
"Mưa phùn thôi, không sao cả." Cố Khải mở túi, bưng cháo nóng ra, mở nắp nhựa xong, anh nhìn về phía Bùi Ôn: "Cậu tự ăn được không? Nếu không thì để tôi đút cho."
Bùi Ôn lắc đầu: "Được chứ, tôi đâu có tới mức đó đâu."
Khi cầm lấy chiếc chén nhỏ, đầu ngón tay của Bùi Ôn chạm vào mu bàn tay Cố Khải, lạnh ngắt.
Cố Khải nắm lấy tay cậu: "Sao tay cậu lạnh vậy? Cậu thấy lạnh sao?"
Bùi Ôn lắc đầu.
Cố Khải: "Có cần đắp thêm chăn không?"
Bùi Ôn cười, rút tay về: "Không cần đâu, lát nữa là ấm ngay ấy mà."
Cháo nóng hổi ngay giữa lòng bàn tay có hơi lạnh khiến tay của Bùi Ôn có hơi ửng đỏ lên vì hơi nóng. Cố Khải nhìn Bùi Ôn cúi đầu, dùng muỗng nhựa múc một muỗng cháo rồi cho vào trong miệng.
"Ngon không?" Cố Khải hỏi.
Bùi Ôn gật đầu: "Rất thơm, mềm nữa."
"Mấy ngày hôm nay tôi đã đi ăn thử hết quán này tới quán khác," Cố Khải đút tay vào túi quần, anh ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, tự chọn cho mình một tư thế thoải mái, "Đồ ăn quán này là ngon nhất đấy."
"Phiền đến anh rồi." Bùi Ôn ăn một miếng cháo, hai lúm đồng tiền lại hiện lên sau một nụ cười khẽ.
Chắc là Bùi Ôn đã được nuôi dạy rất tử tế ngay từ nhỏ, dù đang rất mệt, nhưng bộ dáng lúc đang ăn của cậu vẫn nền nã nhẹ nhàng như vậy, từ tốn điềm tĩnh, nhai kĩ nuốt chậm, dù là cháo trong chén nhựa, người này vẫn có thể ăn với vẻ tao nhã.
Cố Khải bỗng ngây ngẩn.
Có thể thấy được, Bùi Ôn không có vẻ gì là thèm ăn, nhưng cậu vẫn ăn hết chén cháo.
"Uống thêm miếng sữa đậu nành nhé?" Cố Khải chủ động nhận lấy cái chén không.
Bùi Ôn lắc đầu: "Không cần, tôi đã no rồi."
"Trái cây thì sao?" Cố Khải nói, "Tôi có mua vài loại trái cây mềm, dễ tiêu hoá."
Bùi Ôn cũng lắc đầu, vẫn là nét cười nhợt nhạt đó: "Tôi ăn không nổi nữa."
"Ăn ít thật đấy." Cố Khải rút khăn giấy ra đưa cho cậu, "Lau miệng này."
"Cảm ơn."
"Tôi thấy cậu nên cố ăn nhiều thêm một chút, cậu gầy quá, thật đấy."
Bùi Ôn cười nói: "Lên hình thì phải gầy mới được."
"Cũng đâu cần phải gầy tới mức đó."
Bùi Ôn gập khăn giấy, cẩn thận lau chút nước vẫn còn sót lại trên môi mình, lau xong, cậu cuộn tờ khăn giấy lại thành một cục rồi nhìn thùng rác, tính toán xác suất mà mình sẽ ném trúng vào trong đó.
Cố Khải vô cùng săn sóc mà đón lấy cục khăn giấy đó.
"Cậu chơi bóng rổ không giỏi, mà ném cục giấy này có khi còn khó hơn cả ném bóng rổ nữa." Cố Khải trêu cậu.
Bùi Ôn có chút ngượng ngùng: "Chỉ là tôi không muốn phải phiền đến cậu."
Cố Khải cười: "Vậy thì phải khoẻ lại thật nhanh để còn báo đáp lòng tốt của tôi nữa chứ."
Bùi Ôn gật đầu thật nghiêm túc: "Tôi sẽ cố."
Cố Khải có hơi ngờ ngợ, sau đó, anh nhận ra Bùi Ôn thật sự có ý định muốn báo đáp mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đây là lần đầu tiên Cố Khải nhìn thấy Bùi Ôn khóc.
Người kia nức nở trong cơn nghẹn ngào, không ngừng rơi nước mắt, hàng mi dày kia giờ đã bị nước mắt thấm đẫm.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Khải bỗng nghĩ, có lẽ những gì mà Sử Dương Minh cùng Ngư Sương Sương nói, là sự thật.
Có lẽ là trong lòng Bùi Ôn đang có tâm sự gì đó, nhưng cậu lại giấu nó quá sâu, người bình thường không nhìn thấu được.
Dưới sự trị liệu của bác sĩ, Bùi Ôn đã dần bình tĩnh lại, không còn giãy giụa nữa.
Hơi thở cậu cũng dần đều trở lại.
Tiếng nức nở của Bùi Ôn chỉ phát ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Khóc xong, Cố Khải xoa bàn tay lạnh lẽo của cậu, giúp cậu lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương trên khoé mi.
Bùi Ôn quay mặt đi, trốn tránh ánh mắt của Cố Khải, không muốn nhìn anh.
Nước thuốc trong bình truyền dần cạn đi, khoảng một tiếng sau, Bùi Ôn chìm vào giấc ngủ.
Cố Khải xoa trán.
Chăm sóc cho người bệnh đúng là không hề đơn giản.
Anh và Bùi Ôn không thân thuộc gì với nhau lắm, vậy mà anh cũng vô cùng lo sợ khi thấy cậu như thế, chỉ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện không hay nào đó.
Nếu là người thân thì còn tới cỡ nào nữa chứ?
Kim tiêm được ghim vào mu bàn tay trái của Bùi Ôn, chất lỏng có màu sắc kì quái chảy qua ống dẫn, từng giọt được truyền vào trong tĩnh mạch của người đang nằm trên giường.
Là da của Bùi Ôn rất trắng, trắng tới nỗi có thể thấy được mạch máu màu tím đang nổi lên.
Có lẽ là vì tốc độ truyền dịch quá nhanh, và cả thời gian truyền nước là quá dài, thế nên bàn tay trái của Bùi Ôn rất lạnh, mạch máu cũng nổi lên thấy rõ.
Cố Khải giảm tốc độ truyền dịch lại, thấy nếp nhăn giữa mày người kia giãn ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, anh nghe được điẹn thoại của mình đổ chuông, lấy ra xem thì thấy tin nhắn do Ngư Sương Sương gửi tới, báo rằng cô đang trên đường về, qua đêm nay, cô sẽ bắt chuyến bay về tới Ma Đô* và sẽ đến đó thật nhanh.
*Ma Đô: Tên gọi khác của Thượng Hải.
Cố Khải nói với Ngư Sương Sương về chuyện vừa xảy ra với Bùi Ôn.
Ngư Sương Sương hỏi: "Thế giờ cậu ấy đã ổn rồi chứ?"
"Không có việc gì cả, ngủ rồi."
"Vậy là tốt rồi." Ngư Sương Sương nói, "Thật sự cám ơn cậu nhiều lắm, nếu không có cậu thì tớ không biết phải nhờ tới ai nữa."
Cố Khải vô cùng bất đắc dĩ: "Hai người các cậu giống nhau thật đấy, ai cũng thích treo chữ cám ơn nơi cửa miệng."
"Nếu cậu thật sự muốn cám ơn, thì dạo gần đây tớ đang để ý một con xe....."
Ngư Sương Sương đáp: "Ngại quá, tín hiệu bên tớ hơi kém, cậu nói gì cơ?"
Thấy Ngư Sương Sương vẫn còn nói giỡn được, Cố Khải cũng coi như có thể yên tâm: "Tớ nói là, lúc về tới thì đừng qua đây mà không trang điểm nhé."
Ngư Sương Sương: "?"
"Gặp cậu mà còn phải make up sao? Lãng phí đồ trang điểm của tớ lắm, cậu biết đồ trang điểm của tớ đắt tới mức nào không?"
Cố Khải nói: "Gặp tớ thì không cần, nhưng gặp Bùi Ôn thì cần. Không những phải trang điểm, mà cậu còn phải về nhà tắm rửa rồi thay quần áo rồi hẵng qua, phải thật tươi tỉnh để gặp cậu ấy."
Ngư Sương Sương đã hiểu: "Biết rồi."
Nếu cô chạy đến bệnh viện trong bộ dạng mệt mỏi dính đầy bụi bặm để gặp Bùi Ôn, thì với tính cách của người này, chắc chắn sẽ vì thế mà cảm thấy tự trách.
"Cảm ơn." Ngư Sương Sương nói, "Thật lòng đấy."
Cẩn thận và chu đáo tới mức đó, có thể nói, cô đã đúng khi nhờ đến Cố Khải.
Khi Bùi Ôn tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Rèm cửa đã được kéo lên, bên ngoài là bóng đêm kéo dài vô tận, trong phòng bệnh là sự vắng lặng trống trải.
Cậu mở to mắt, đầu óc vẫn còn đờ đẫn, nhưng cơn đau nơi lồng ngực đã dịu đi rất nhiều.
Bên cạnh cậu vẫn là người bạn học thuở cấp ba, người đó đang ngồi trên sô pha với một cái laptop được đặt trên đùi, hai mắt tập trung vào màn hình trước mặt, hình như là đang làm việc.
Bùi Ôn lẳng lặng nhìn Cố Khải trong chốc lát, không lên tiếng.
Cậu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào những năm còn ngồi trên ghế nhà trường.
Đúng thật là đã từng có một người tên là Cố Khải, nhưng người này, dù là về thành tích, về thể dục thể thao hay bất cứ thứ gì khác cũng đều rất bình thường.
Sở dĩ Bùi Ôn có thể nhớ rõ về anh, là vì người này luôn toả ra một loại khí chất lịch lãm mà không ai có được.
Bùi Ôn hầu như chưa hề thấy Cố Khải tức giận với bất cứ ai, thậm chí còn chưa thấy anh dùng giọng điệu gay gắt để nói chuyện với người khác bao giờ.
Nếu người này tức giận, thì cùng lắm sẽ chỉ là hờn dỗi trong im lặng.
Người nọ sẽ dùng cách tự nhiên nhất để săn sóc cho người bên cạnh mình mà không khiến họ phải cảm thấy rối rắm hay mất tự nhiên.
Đây là một người rất lịch thiệp - đó chính là ấn tượng đầu tiên của Bùi Ôn về Cố Khải.
Cho tới bây giờ, phẩm chất này của anh vẫn không thay đổi.
Ngoài ra, Cố Khải cũng là người rất chú ý đến hình tượng của mình.
Có lẽ người này chính là học sinh nam duy nhất trong lớp đi sửa đồng phục vào thời điểm đó.
Khi học cấp ba, ai cũng phải mặc đồng phục, so với những gam màu chủ đạo là đỏ và xanh ở các trường khác, thì bộ đồng phục với tông màu đen trắng của trường bọn họ lại đơn giản và dễ nhìn hơn rất nhiều.
Dù vẫn là bộ đồ mang phong cách thể thao rộng thùng thình.
Các học sinh nam nghịch ngợm lại hiếu động sẽ luôn mặc những bộ đồng phục vừa rộng lại vừa xuề xoà.
Các bạn học nữ yêu thích cái đẹp sẽ sửa lại đồ của mình một chút, cắt ngắn áo trên, bóp nhỏ ống quần, để bộ đồng phục có thể trông vừa vặn với cơ thể hơn.
Cố Khải cũng làm như vậy, bạn ngồi cùng bạn của người này biết được chuyện đó thì lập tức đi rêu rao với cả lớp, đám con trai trong lớp cười giễu Cố Khải là kẻ thích làm đỏm, không khác gì một đứa con gái.
Khi đó, phản ứng của Cố Khải là?
Các chàng trai tuổi teen luôn rất ghét khi bị nói là giống con gái, nhưng Cố Khải không tức giận, không khó chịu, cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là nở một nụ cười bất đắc dĩ với mọi người.
Nhớ ra được chuyện này, càng nhiều chuyện khác lại kéo tới.
"Cậu dậy rồi à?" Lúc này, người kia ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Ôn cười, "Sao lại không kêu tôi một tiếng vậy?"
Những mảng ký ức đã xoá tan sự xa lạ giữa hai người, Bùi Ôn cũng cười với Cố Khải:
"Thấy cậu đang làm việc nên tôi không muốn quấy rầy."
Cố Khải lưu file xong, gập laptop lại rồi để lên bàn: "Có làm việc gì đâu, vẽ chơi chơi thôi."
"Vẽ?" Bùi Ôn hỏi, "Giờ cậu đang làm nghề gì?"
"Thiết kế cẩu." Cố Khải cười bất đắc dĩ.
*Thiết kế cẩu: Một cụm từ mà những người trong ngành thiết kế tự dùng để nói về mình, ý chỉ làm nghề này tao khổ còn hơn con choá =)))))))
"Đỉnh quá." Bùi Ôn nói, "Xém chút nữa là tôi quên mất cậu là học sinh ban mỹ thuật."
Cố Khải trêu chọc: "Uỷ viên học tập của chúng ta thì còn nhớ được gì ngoài việc học chứ?"
Thời gian bọn họ ở cùng nhau chỉ có mỗi lúc học cấp ba, thế nên lấy những chuyện đó làm chủ đề của cuộc trò chuyện thì sẽ không bị khó xử.
Hơn nữa, có vẻ như mấy năm nay Bùi Ôn sống không tốt lắm, thế nên Cố Khải lại càng cố tránh không nhắc tới những năm gần đây.
Bùi Ôn cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhợt nhạt nơi hai bên má.
"Tới mức đó luôn sao? Lúc đó ai mà chả như thế, học từ sáng cho tới tối, đi ngủ lúc 12 giờ rồi dậy từ lúc mặt trời còn chưa mọc?"
Cố Khải hơi nhíu mày: "Cậu còn chăm hơn so với những gì tôi có thể tưởng tượng đấy."
"Hả?"
"Thì cậu cũng biết là tôi là kẻ đứng đầu lớp từ dưới lên rồi đấy. Hơn nữa, bố mẹ tôi còn cho rằng, thanh thiếu niên mười mấy tuổi là đang ở độ tuổi phát triển chiều cao, không thể thức khuya như thế mà cần phải dành thời gian nghỉ ngơi. Thế nên tới tầm 11 giờ là tôi đã bị bắt đi ngủ rồi."
Bùi Ôn thắc mắc: "Vậy cậu làm xong bài tập kiểu gì?"
Cố Khải dang hai tay: "Thì có làm xong đâu."
"Thế thì phải làm sao đây?"
Cố Khải chớp mắt: "Còn làm sao được nữa?"
Tiết tự học mỗi buổi sáng sẽ là thời gian cho các học sinh vội làm bài tập cho kịp thời gian nộp, có người sẽ tự làm, còn có người sẽ đi mượn bài của bạn mình để chép lại.
Bùi Ôn bật cười: "Vậy luôn, thế mà bố mẹ cậu vẫn chịu sao?"
Cố Khải đáp: "Không chịu cũng phải chịu thôi, bài tập nhiều quá, ai mà làm nổi."
Lúc đó, thành tích của anh cũng chỉ ở mức trung bình, tốc độ làm bài tập cũng không nhanh, cha mẹ lại còn yêu cầu anh phải ngủ đủ ít nhất mỗi tiếng mỗi ngày, thế là đành phải hi sinh bài tập mà thôi.
Bùi Ôn cảm thán: "Con nhà có điều kiện đúng là khiến người khác phải hâm mộ."
Cố Khải cười cười: "Thế con nhà có điều kiện mời cậu ăn cái gì nhé, đói chưa? Muốn ăn cái gì nào, tôi sẽ đi mua cho cậu."
"Giờ cậu vẫn còn yếu, cần bổ sung dinh dưỡng và thể lực mới có thể phục hồi nhanh hơn được."
Bùi Ôn khẽ cong môi, cười: "Ăn gì cũng ok, cậu mời thì cậu chọn đi, chỉ cần tuân theo lời dặn của bác sĩ là được, tôi không kén ăn."
"Dễ nuôi quá ha." Cố Khải nói.
Nét cười hiền trên gương mặt của Bùi Ôn ngay lúc này khiến Cố Khải suýt chút nữa cho rằng người khóc thút thít vào buổi ban ngày kia chỉ là ảo giác.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, anh bỗng nhận ra một điều, có lẽ Bùi Ôn ngay trước mắt anh ngay lúc này mới là giả dối.
Kể từ khi đến bệnh viện, Cố Khải vẫn luôn mua cơm ở bên ngoài, anh lo rằng Bùi Ôn sẽ tỉnh lại trong lúc anh rời đi hay là xảy ra chuyện không hay nào đó nên không dám rời đi quá lâu, mà sẽ đi mua cơm về rồi mới ăn.
Cố Khải tìm được cửa hàng mà anh cho là ngon nhất rồi mua một phần cháo tôm rau củ, một ly sữa đậu nành, còn mua thêm cả chút trái cây.
Khi anh trở về, Bùi Ôn vẫn còn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, ngây ngẩn nhìn về phía rèm cửa.
Ánh sáng nhợt nhạt của đèn trong phòng bệnh chiếu rọi lên một bên mặt của cậu.
Người nọ nghiêng tai, hình như là đang lắng nghe tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ, mưa đang rơi, tiếng mưa tí tách lại càng nêu bật lên vẻ yên tĩnh của đêm đen.
Cố Khải vừa đến cửa thì Bùi Ôn đã nghe được tiếng của anh, cậu quay đầu lại:
"Về rồi à?"
Người nọ cong môi, nét cười rất nhạt nhoà, nhưng đúng thật là đang cười.
"Ừm." Cố Khải đặt túi cháo lên trên bàn giường bệnh, anh vòng đến chỗ chân giường, nâng giường lênrồi lại lót hai cái gối đầu sau lưng Bùi Ôn.
"Hình như trời đang mưa, cậu không bị mắc mưa chứ?"
"Mưa phùn thôi, không sao cả." Cố Khải mở túi, bưng cháo nóng ra, mở nắp nhựa xong, anh nhìn về phía Bùi Ôn: "Cậu tự ăn được không? Nếu không thì để tôi đút cho."
Bùi Ôn lắc đầu: "Được chứ, tôi đâu có tới mức đó đâu."
Khi cầm lấy chiếc chén nhỏ, đầu ngón tay của Bùi Ôn chạm vào mu bàn tay Cố Khải, lạnh ngắt.
Cố Khải nắm lấy tay cậu: "Sao tay cậu lạnh vậy? Cậu thấy lạnh sao?"
Bùi Ôn lắc đầu.
Cố Khải: "Có cần đắp thêm chăn không?"
Bùi Ôn cười, rút tay về: "Không cần đâu, lát nữa là ấm ngay ấy mà."
Cháo nóng hổi ngay giữa lòng bàn tay có hơi lạnh khiến tay của Bùi Ôn có hơi ửng đỏ lên vì hơi nóng. Cố Khải nhìn Bùi Ôn cúi đầu, dùng muỗng nhựa múc một muỗng cháo rồi cho vào trong miệng.
"Ngon không?" Cố Khải hỏi.
Bùi Ôn gật đầu: "Rất thơm, mềm nữa."
"Mấy ngày hôm nay tôi đã đi ăn thử hết quán này tới quán khác," Cố Khải đút tay vào túi quần, anh ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, tự chọn cho mình một tư thế thoải mái, "Đồ ăn quán này là ngon nhất đấy."
"Phiền đến anh rồi." Bùi Ôn ăn một miếng cháo, hai lúm đồng tiền lại hiện lên sau một nụ cười khẽ.
Chắc là Bùi Ôn đã được nuôi dạy rất tử tế ngay từ nhỏ, dù đang rất mệt, nhưng bộ dáng lúc đang ăn của cậu vẫn nền nã nhẹ nhàng như vậy, từ tốn điềm tĩnh, nhai kĩ nuốt chậm, dù là cháo trong chén nhựa, người này vẫn có thể ăn với vẻ tao nhã.
Cố Khải bỗng ngây ngẩn.
Có thể thấy được, Bùi Ôn không có vẻ gì là thèm ăn, nhưng cậu vẫn ăn hết chén cháo.
"Uống thêm miếng sữa đậu nành nhé?" Cố Khải chủ động nhận lấy cái chén không.
Bùi Ôn lắc đầu: "Không cần, tôi đã no rồi."
"Trái cây thì sao?" Cố Khải nói, "Tôi có mua vài loại trái cây mềm, dễ tiêu hoá."
Bùi Ôn cũng lắc đầu, vẫn là nét cười nhợt nhạt đó: "Tôi ăn không nổi nữa."
"Ăn ít thật đấy." Cố Khải rút khăn giấy ra đưa cho cậu, "Lau miệng này."
"Cảm ơn."
"Tôi thấy cậu nên cố ăn nhiều thêm một chút, cậu gầy quá, thật đấy."
Bùi Ôn cười nói: "Lên hình thì phải gầy mới được."
"Cũng đâu cần phải gầy tới mức đó."
Bùi Ôn gập khăn giấy, cẩn thận lau chút nước vẫn còn sót lại trên môi mình, lau xong, cậu cuộn tờ khăn giấy lại thành một cục rồi nhìn thùng rác, tính toán xác suất mà mình sẽ ném trúng vào trong đó.
Cố Khải vô cùng săn sóc mà đón lấy cục khăn giấy đó.
"Cậu chơi bóng rổ không giỏi, mà ném cục giấy này có khi còn khó hơn cả ném bóng rổ nữa." Cố Khải trêu cậu.
Bùi Ôn có chút ngượng ngùng: "Chỉ là tôi không muốn phải phiền đến cậu."
Cố Khải cười: "Vậy thì phải khoẻ lại thật nhanh để còn báo đáp lòng tốt của tôi nữa chứ."
Bùi Ôn gật đầu thật nghiêm túc: "Tôi sẽ cố."
Cố Khải có hơi ngờ ngợ, sau đó, anh nhận ra Bùi Ôn thật sự có ý định muốn báo đáp mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất