Chương 15: Tiền bán mạng
Chu Phàm hoàn toàn ở vào trạng thái xa lạ với thế giới này, Quế Phượng thì tính tình nhu nhược, chỉ là một nông phụ bình thường, ngược lại tuy Chu Nhất Mộc trầm mặc ít lời, nhưng nói chuyện làm việc đều rất có chủ kiến, cho nên Chu Phàm chỉ có thể hỏi Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, cũng cảm thấy rất vui mừng, ở trong mắt hắn, có thể nhanh chóng bình tĩnh lại là rất quan trọng, đây là cơ sở để Chu Phàm có thể sống sót hay không, nếu gặp chuyện mà hoang mang rối loạn, vậy sẽ rất khó sống sót trong tuần tra.
Xem ra nhi tử của mình trải qua chuyện nghi thức búi tóc đã lập tức trưởng thành hơn không ít, trong lòng Chu Nhất Mộc thầm nghĩ, rất nhanh liền mở miệng nói:
- Việc này không thể sốt ruột, chúng ta phải đợi đã.
Chu Phàm hơi nhướng mày, có điều hắn tin Chu Nhất Mộc, không nói tiếp.
Bất kể là như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Quế Phượng rất nhanh liền từ trong thương tâm phấn chấn lại một chút, nàng đang bận làm cơm trưa hôm nay, Chu Phàm muốn vào hỗ trợ, xem như tận một chút hiếu tâm, dẫu sao hắn không chừng hắn cũng chỉ có thể sống được bốn năm nữa.
Lúc này, thôn chính La Liệt Điền lại đến Chu gia.
- Nhất Mộc.
La Liệt Điền bất cẩu ngôn tiếu nói, hắn bình thường luôn là bộ dạng cười tủm tỉm, nhưng lần này tới cửa lại không cười, cho nên lộ ra rất nghiêm túc.
La Liệt Điền rất có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, nếu thái độ không đoan chính, rất có thể sẽ cho đối phương cơ hội để mượn đề tài để nói chuyện của mình.
- Thôn chính, mời vào trong.
Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền khẳng định sẽ đến, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị.
La Liệt Điền không khách khí, theo Chu Nhất Mộc vào tiểu sảnh của Chu gia, ngồi lên chiếc ghế đã sắp rụng ra đó.
Chu Phàm đi vào phòng bếp, rất nhanh đã bưng ra một chén nước cho La Liệt Điền.
Chu Nhất Mộc châm thuốc hút, hắn đang đợi La Liệt Điền mở miệng.
La Liệt Điền nhìn Chu Phàm đứng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.
- Thôn chính, hắn hôm nay đã búi tóc, vậy không phải là tiểu hài tử nữa, chuyện trong nhà cũng không định giấu hắn.
Chu Nhất Mộc thản nhiên nói.
- Vậy tốt.
La Liệt Điền gật đầu nói:
- Nhất Mộc, chuyện là thế này, hài tử hoàn thành búi tóc đều phải nghe theo an bài trong thôn mà làm việc, A Phàm cũng không ngoại lệ.
- Gần đây bên đội tuần tra cần bổ sung nhân thủ gấp, ta thấy A Phàm rất thông minh, muốn hắn gia nhập đội tuần tra, cống hiến lực lượng cho Tam Khưu Thôn, ngươi thấy thế nào?
Chu Nhất Mộc đờ đẫn gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền hỏi ý kiến hắn, chỉ là khách khí, số tuổi thọ của Chu Phàm thấp như vậy, cũng chỉ có thể gia nhập đội tuần tra, hắn là không thể cự tuyệt.
- Vậy cám ơn sự thông cảm của ngươi trước.
La Liệt Điền bưng chén nước uống một ngụm, cũng coi như là an tâm.
La Liệt Điền vốn cho rằng xử lý Chu gia là phiền toái nhất, dẫu sao Chu Nhất Mộc rất có nhân duyên trong thôn, không dễ trêu chọc, nếu Chu Nhất Mộc vì con của hắn mà làm ra chuyện gì, La Liệt Điền cũng không cảm thấy là lạ.
Nhưng rất may là chuyện rất thuận lợi.
- Hắn lúc nào thì tới đội tuần tra báo danh?
Chu Nhất Mộc hút một hơi thuốc, nói.
- Bên đội tuần tra rất sốt ruột, đám người mới này bên đội tuần tra là định sau năm ngày nữa sẽ vào đội.
Trên mặt La Liệt Điền lộ ra vẻ áy náy,
- Cho nên thời gian tạm thời định là giờ mão năm ngày sau sẽ nhập đội, cũng chính là sáng sớm ngày thứ sáu tính từ hôm nay.
Giờ mão là lúc tảng sáng mặt trời mọc, bình thường là chỉ từ 5 giờ đến 7 giờ.
- Được, ta sẽ bảo hắn tới báo danh đúng giờ.
Chu Nhất Mộc rất dứt khoát đáp ứng.
Thấy Chu Nhất Mộc đáp ứng, La Liệt Điền thò tay vào trong ngực, sau đó đặt ba đồng tiền có lỗ tròn màu vàng nhạt lên trên bàn gỗ.
Tiền tròn khắc phù văn hình nòng nọc.
- Dựa theo quy củ, ba huyền tệ này là thù lao trong thôn cấp cho A Phàm lần đầu gia nhập đội tuần tra, sau này mỗi tháng sau này có thể lĩnh một xâu tiền, hàng năm có thể lĩnh một huyền tệ làm lương bổng, Nhất Mộc cứ yên tâm, trong thôn sẽ không bạc đãi A Phàm.
La Liệt Điền ôn tồn giải thích.
Khi La Liệt Điền nói xong, hắn nhìn ba huyền tệ, ánh mắt lộ ra một tia tham lam.
Đây chính là tiền đồng của quan gia Đại Ngụy Quốc, chính là đồng tiền mạnh.
Đương nhiên hâm mộ thì hâm mộ, La Liệt Điền cũng không dám tham ô, bởi vì đây chính là tiền bán mạng.
Tiền gì cũng có thể tham, chỉ độc có tiền bán mạng này là không thể tham, nếu không đừng nói là gia đình người bán mạng sẽ tìm hắn liều mạng, chỉ là luật pháp khắc nghiệt của Ngụy Quốc đã có thể lấy cái mạng già của hắn rồi.
Chu Nhất Mộc nhìn ba huyền tệ này, trên mặt không hề có vẻ cao hứng, bởi vì đây là tiền bán mạng, chẳng khác nào là bán mạng của con hắn cho đội tuần tra.
Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, cũng cảm thấy rất vui mừng, ở trong mắt hắn, có thể nhanh chóng bình tĩnh lại là rất quan trọng, đây là cơ sở để Chu Phàm có thể sống sót hay không, nếu gặp chuyện mà hoang mang rối loạn, vậy sẽ rất khó sống sót trong tuần tra.
Xem ra nhi tử của mình trải qua chuyện nghi thức búi tóc đã lập tức trưởng thành hơn không ít, trong lòng Chu Nhất Mộc thầm nghĩ, rất nhanh liền mở miệng nói:
- Việc này không thể sốt ruột, chúng ta phải đợi đã.
Chu Phàm hơi nhướng mày, có điều hắn tin Chu Nhất Mộc, không nói tiếp.
Bất kể là như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Quế Phượng rất nhanh liền từ trong thương tâm phấn chấn lại một chút, nàng đang bận làm cơm trưa hôm nay, Chu Phàm muốn vào hỗ trợ, xem như tận một chút hiếu tâm, dẫu sao hắn không chừng hắn cũng chỉ có thể sống được bốn năm nữa.
Lúc này, thôn chính La Liệt Điền lại đến Chu gia.
- Nhất Mộc.
La Liệt Điền bất cẩu ngôn tiếu nói, hắn bình thường luôn là bộ dạng cười tủm tỉm, nhưng lần này tới cửa lại không cười, cho nên lộ ra rất nghiêm túc.
La Liệt Điền rất có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, nếu thái độ không đoan chính, rất có thể sẽ cho đối phương cơ hội để mượn đề tài để nói chuyện của mình.
- Thôn chính, mời vào trong.
Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền khẳng định sẽ đến, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị.
La Liệt Điền không khách khí, theo Chu Nhất Mộc vào tiểu sảnh của Chu gia, ngồi lên chiếc ghế đã sắp rụng ra đó.
Chu Phàm đi vào phòng bếp, rất nhanh đã bưng ra một chén nước cho La Liệt Điền.
Chu Nhất Mộc châm thuốc hút, hắn đang đợi La Liệt Điền mở miệng.
La Liệt Điền nhìn Chu Phàm đứng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.
- Thôn chính, hắn hôm nay đã búi tóc, vậy không phải là tiểu hài tử nữa, chuyện trong nhà cũng không định giấu hắn.
Chu Nhất Mộc thản nhiên nói.
- Vậy tốt.
La Liệt Điền gật đầu nói:
- Nhất Mộc, chuyện là thế này, hài tử hoàn thành búi tóc đều phải nghe theo an bài trong thôn mà làm việc, A Phàm cũng không ngoại lệ.
- Gần đây bên đội tuần tra cần bổ sung nhân thủ gấp, ta thấy A Phàm rất thông minh, muốn hắn gia nhập đội tuần tra, cống hiến lực lượng cho Tam Khưu Thôn, ngươi thấy thế nào?
Chu Nhất Mộc đờ đẫn gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
Chu Nhất Mộc biết La Liệt Điền hỏi ý kiến hắn, chỉ là khách khí, số tuổi thọ của Chu Phàm thấp như vậy, cũng chỉ có thể gia nhập đội tuần tra, hắn là không thể cự tuyệt.
- Vậy cám ơn sự thông cảm của ngươi trước.
La Liệt Điền bưng chén nước uống một ngụm, cũng coi như là an tâm.
La Liệt Điền vốn cho rằng xử lý Chu gia là phiền toái nhất, dẫu sao Chu Nhất Mộc rất có nhân duyên trong thôn, không dễ trêu chọc, nếu Chu Nhất Mộc vì con của hắn mà làm ra chuyện gì, La Liệt Điền cũng không cảm thấy là lạ.
Nhưng rất may là chuyện rất thuận lợi.
- Hắn lúc nào thì tới đội tuần tra báo danh?
Chu Nhất Mộc hút một hơi thuốc, nói.
- Bên đội tuần tra rất sốt ruột, đám người mới này bên đội tuần tra là định sau năm ngày nữa sẽ vào đội.
Trên mặt La Liệt Điền lộ ra vẻ áy náy,
- Cho nên thời gian tạm thời định là giờ mão năm ngày sau sẽ nhập đội, cũng chính là sáng sớm ngày thứ sáu tính từ hôm nay.
Giờ mão là lúc tảng sáng mặt trời mọc, bình thường là chỉ từ 5 giờ đến 7 giờ.
- Được, ta sẽ bảo hắn tới báo danh đúng giờ.
Chu Nhất Mộc rất dứt khoát đáp ứng.
Thấy Chu Nhất Mộc đáp ứng, La Liệt Điền thò tay vào trong ngực, sau đó đặt ba đồng tiền có lỗ tròn màu vàng nhạt lên trên bàn gỗ.
Tiền tròn khắc phù văn hình nòng nọc.
- Dựa theo quy củ, ba huyền tệ này là thù lao trong thôn cấp cho A Phàm lần đầu gia nhập đội tuần tra, sau này mỗi tháng sau này có thể lĩnh một xâu tiền, hàng năm có thể lĩnh một huyền tệ làm lương bổng, Nhất Mộc cứ yên tâm, trong thôn sẽ không bạc đãi A Phàm.
La Liệt Điền ôn tồn giải thích.
Khi La Liệt Điền nói xong, hắn nhìn ba huyền tệ, ánh mắt lộ ra một tia tham lam.
Đây chính là tiền đồng của quan gia Đại Ngụy Quốc, chính là đồng tiền mạnh.
Đương nhiên hâm mộ thì hâm mộ, La Liệt Điền cũng không dám tham ô, bởi vì đây chính là tiền bán mạng.
Tiền gì cũng có thể tham, chỉ độc có tiền bán mạng này là không thể tham, nếu không đừng nói là gia đình người bán mạng sẽ tìm hắn liều mạng, chỉ là luật pháp khắc nghiệt của Ngụy Quốc đã có thể lấy cái mạng già của hắn rồi.
Chu Nhất Mộc nhìn ba huyền tệ này, trên mặt không hề có vẻ cao hứng, bởi vì đây là tiền bán mạng, chẳng khác nào là bán mạng của con hắn cho đội tuần tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất