Chương 22: : Vụ
Chu Phàm chuyển động trên giáp bản, hắn cố tìm cửa vào đi thông tới khoang thuyền, nhưng trên giáp bản lại không có cửa vào.
Tiếng gầm rú giống như sấm nổ truyền đến ở gần, Chu Phàm lập tức phản ứng được là quái vật của thanh âm đó đã đến, hắn nhìn về phía thanh âm.
Rầm.
Có tiếng thứ gì đó từ trong nước nhảy ra, trong sương mù ngoài trăm mét bốc lên hai hỏa diễm màu vàng to như căn phòng, đây là mắt của quái vật.
Chu Phàm cảm thấy tóc gáy dựng đứng, sự che phủ của sương mù khiến hắn không thể nhìn thấy chân thân của quái vật này, nhưng sự sợ hãi đã triệt để dâng lên trong lòng.
Quái vật nhảy tới bên thuyền gỗ, nhảy cao trăm mét, thân thể khổng lồ giống như mây đen áp đỉnh bao phủ cả thuyền gỗ, thể tích của quái vật này thật sự quá khổng lồ, Chu Phàm thậm chí không thể nhìn rõ hình thái cơ bản của nó.
Động tác hạ xuống của quái vật quá nhanh, cho dù Chu Phàm muốn nhảy sông chạy trốn cũng không thể làm được.
Xoẹt.
Một tia sáng như sợi tóc màu xám xẹt qua bên trái Chu Phàm, khôi tuyến (vệt màu xám) uốn lượn đâm vào bụng quái vật.
Khôi tuyến này rất nhỏ, so với thân thể của quái vật thì không đáng nhắc tới, nhưng chính là một khôi tuyến như vậy lại đâm xuyên người quái vật, khiến quái vật phát ra tiếng kêu đau đớn.
Thể tích của nó đang điên cuồng thu nhỏ lại bằng một bàn tay, bị khôi tuyến kéo đi, lướt qua đỉnh đầu Chu Phàm.
Tầm mắt của Chu Phàm dao động theo thân ảnh của quái vật này.
Trên giáp bản phía sau hắn không biết từ lúc nào có thêm một tấm bàn gỗ, trước bàn gỗ là một lão nhân đang đứng.
Quái vật cuối cùng ngã vào trong khay bạch ngọc trên bàn gỗ.
Lão nhân tóc trắng mặc trường y màu xám, trên trường y có hoa văn dạng sương mù, tay hắn cầm một cần câu màu xám nhạt, dây câu trên cần câu nối với quái vật đang bật nhảy trên khay ngọc.
Lão nhân không nhìn Chu Phàm, hắn đang tập trung tinh thần nhìn khay ngọc.
Quái vật trong khay ngọc như tuyết, đầu to thân nhỏ, đầu nó giống như một nắm đấm sưng vù, ở trước quyền đầu có một đôi đồng tử lồi màu vàng, đuôi như đuôi cá, toàn thân phủ kín vảy màu xám.
Cái đầu như nắm đấm tách ra một lỗ hổng, bên trong toàn là cốt thứ (gai xương) bén nhọn.
Sắc mặt lão nhân áo xám hờ hững, hắn thuận tay đặt cần câu ở cạnh bàn, tay phải có sương mù ngưng tụ, hóa thành một thanh đao nhọn sắc bén.
Cổ tay phải của lão nhân hơi rung lên, đao quang khiến người ta hoa cả mắt bao phủ khay ngọc, sau khi xì xì, quái vật đã bị cắt thành mấy trăm miếng thịt mỏng.
Đao nhọn lại hóa thành một đôi đũa, khi lão nhân gắp một miếng lên, trên bàn đột nhiên xuất hiện hơn mười cái đĩa, hoặc là đống đĩa một mực đã tồn tại, chỉ là Chu Phàm không nhìn thấy mà thôi.
Gắp một miếng thịt mỏng chấm vào gia vị trên đĩa rồi bỏ vào trong miệng, hắn nheo lại mắt chậm rãi nhai nuốt, nếp nhăn trên mặt cũng nhíu lại.
Quỷ dị là lão nhân áo xám từ đầu tới cuối đều không nhìn Chu Phàm lấy một cái, giống như Chu Phàm không tồn tại vậy.
Lông mày Chu Phàm hơi nhướng lên, hắn bước về phía vị lão nhân này, trong lòng lại nghĩ, lão nhân này xuất hiện đột nhiên, lại có thể dùng thủ đoạn mà hắn không thể tưởng tượng được biến quái vật thành đồ ăn.
Nếu muốn giết hắn, vậy hắn tuyệt đối là không thể thoát được, dứt khoát tự mình đi tới, xem có thể thăm dò ra lão nhân này là lai lịch gì không.
Quan trọng nhất là làm rõ nguyên nhân vì sao hắn lại xuất hiện ở không gian kỳ quái này, xuất hiện trên chiếc thuyền này.
Khi Chu Phàm bước về phía lão nhân, hắn vẫn đang dùng thói quen của mình không ngừng quan sát lão nhân, hắn phát hiện lão nhân này thực sự là bỏ qua sự tồn tại của hắn, toàn bộ tâm thần đều đặt trên đồ ăn trong đĩa.
Cặp đũa của lão nhân áo xám không ngừng gắp miếng thịt mỏng trong suốt, chấm gia vị rồi chậm rãi ăn, cho dù Chu Phàm đi đến bên cạnh, hắn cũng không ngẩng lên.
Chu Phàm đứng ở một bên kiên nhẫn chờ, hắn không biết người này là tính cách gì, cho nên không thể mở miệng trước, mà là chờ đối phương lên tiếng trước.
Nếu đối phương một mực không mở miệng, vậy hắn quyết định chờ lão nhân dùng xong cơm mới nói chuyện.
Một người ăn uống no đủ, luôn dễ nói chuyện hơn so với đang đói bụng.
Trong đĩa khác nhau đựng đồ gia vị khác nhau, có xì dầu, hạt tiêu, gừng... Phần lớn là đồ gia vị mà Chu Phàm không nhận ra.
Lão nhân có lúc chỉ chấm một loại gia vị, có lúc lại chấm hai ba loại mới ăn, mỗi lần đồ ăn vào miệng, hắn luôn sẽ hơi híp mắt lại.
Lão nhân ăn chậm, nhưng thịt trên khay ngọc rất nhanh đã thấy đáy, cho đến khi chỉ còn lại một miếng, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phàm hỏi:
- Ngươi có muốn ăn không?
Lúc này Chu Phàm mới phát hiện mắt lão nhân là màu xám đục, giống như vòng xoáy đại dương, sâu không thấy đáy.
Tiếng gầm rú giống như sấm nổ truyền đến ở gần, Chu Phàm lập tức phản ứng được là quái vật của thanh âm đó đã đến, hắn nhìn về phía thanh âm.
Rầm.
Có tiếng thứ gì đó từ trong nước nhảy ra, trong sương mù ngoài trăm mét bốc lên hai hỏa diễm màu vàng to như căn phòng, đây là mắt của quái vật.
Chu Phàm cảm thấy tóc gáy dựng đứng, sự che phủ của sương mù khiến hắn không thể nhìn thấy chân thân của quái vật này, nhưng sự sợ hãi đã triệt để dâng lên trong lòng.
Quái vật nhảy tới bên thuyền gỗ, nhảy cao trăm mét, thân thể khổng lồ giống như mây đen áp đỉnh bao phủ cả thuyền gỗ, thể tích của quái vật này thật sự quá khổng lồ, Chu Phàm thậm chí không thể nhìn rõ hình thái cơ bản của nó.
Động tác hạ xuống của quái vật quá nhanh, cho dù Chu Phàm muốn nhảy sông chạy trốn cũng không thể làm được.
Xoẹt.
Một tia sáng như sợi tóc màu xám xẹt qua bên trái Chu Phàm, khôi tuyến (vệt màu xám) uốn lượn đâm vào bụng quái vật.
Khôi tuyến này rất nhỏ, so với thân thể của quái vật thì không đáng nhắc tới, nhưng chính là một khôi tuyến như vậy lại đâm xuyên người quái vật, khiến quái vật phát ra tiếng kêu đau đớn.
Thể tích của nó đang điên cuồng thu nhỏ lại bằng một bàn tay, bị khôi tuyến kéo đi, lướt qua đỉnh đầu Chu Phàm.
Tầm mắt của Chu Phàm dao động theo thân ảnh của quái vật này.
Trên giáp bản phía sau hắn không biết từ lúc nào có thêm một tấm bàn gỗ, trước bàn gỗ là một lão nhân đang đứng.
Quái vật cuối cùng ngã vào trong khay bạch ngọc trên bàn gỗ.
Lão nhân tóc trắng mặc trường y màu xám, trên trường y có hoa văn dạng sương mù, tay hắn cầm một cần câu màu xám nhạt, dây câu trên cần câu nối với quái vật đang bật nhảy trên khay ngọc.
Lão nhân không nhìn Chu Phàm, hắn đang tập trung tinh thần nhìn khay ngọc.
Quái vật trong khay ngọc như tuyết, đầu to thân nhỏ, đầu nó giống như một nắm đấm sưng vù, ở trước quyền đầu có một đôi đồng tử lồi màu vàng, đuôi như đuôi cá, toàn thân phủ kín vảy màu xám.
Cái đầu như nắm đấm tách ra một lỗ hổng, bên trong toàn là cốt thứ (gai xương) bén nhọn.
Sắc mặt lão nhân áo xám hờ hững, hắn thuận tay đặt cần câu ở cạnh bàn, tay phải có sương mù ngưng tụ, hóa thành một thanh đao nhọn sắc bén.
Cổ tay phải của lão nhân hơi rung lên, đao quang khiến người ta hoa cả mắt bao phủ khay ngọc, sau khi xì xì, quái vật đã bị cắt thành mấy trăm miếng thịt mỏng.
Đao nhọn lại hóa thành một đôi đũa, khi lão nhân gắp một miếng lên, trên bàn đột nhiên xuất hiện hơn mười cái đĩa, hoặc là đống đĩa một mực đã tồn tại, chỉ là Chu Phàm không nhìn thấy mà thôi.
Gắp một miếng thịt mỏng chấm vào gia vị trên đĩa rồi bỏ vào trong miệng, hắn nheo lại mắt chậm rãi nhai nuốt, nếp nhăn trên mặt cũng nhíu lại.
Quỷ dị là lão nhân áo xám từ đầu tới cuối đều không nhìn Chu Phàm lấy một cái, giống như Chu Phàm không tồn tại vậy.
Lông mày Chu Phàm hơi nhướng lên, hắn bước về phía vị lão nhân này, trong lòng lại nghĩ, lão nhân này xuất hiện đột nhiên, lại có thể dùng thủ đoạn mà hắn không thể tưởng tượng được biến quái vật thành đồ ăn.
Nếu muốn giết hắn, vậy hắn tuyệt đối là không thể thoát được, dứt khoát tự mình đi tới, xem có thể thăm dò ra lão nhân này là lai lịch gì không.
Quan trọng nhất là làm rõ nguyên nhân vì sao hắn lại xuất hiện ở không gian kỳ quái này, xuất hiện trên chiếc thuyền này.
Khi Chu Phàm bước về phía lão nhân, hắn vẫn đang dùng thói quen của mình không ngừng quan sát lão nhân, hắn phát hiện lão nhân này thực sự là bỏ qua sự tồn tại của hắn, toàn bộ tâm thần đều đặt trên đồ ăn trong đĩa.
Cặp đũa của lão nhân áo xám không ngừng gắp miếng thịt mỏng trong suốt, chấm gia vị rồi chậm rãi ăn, cho dù Chu Phàm đi đến bên cạnh, hắn cũng không ngẩng lên.
Chu Phàm đứng ở một bên kiên nhẫn chờ, hắn không biết người này là tính cách gì, cho nên không thể mở miệng trước, mà là chờ đối phương lên tiếng trước.
Nếu đối phương một mực không mở miệng, vậy hắn quyết định chờ lão nhân dùng xong cơm mới nói chuyện.
Một người ăn uống no đủ, luôn dễ nói chuyện hơn so với đang đói bụng.
Trong đĩa khác nhau đựng đồ gia vị khác nhau, có xì dầu, hạt tiêu, gừng... Phần lớn là đồ gia vị mà Chu Phàm không nhận ra.
Lão nhân có lúc chỉ chấm một loại gia vị, có lúc lại chấm hai ba loại mới ăn, mỗi lần đồ ăn vào miệng, hắn luôn sẽ hơi híp mắt lại.
Lão nhân ăn chậm, nhưng thịt trên khay ngọc rất nhanh đã thấy đáy, cho đến khi chỉ còn lại một miếng, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phàm hỏi:
- Ngươi có muốn ăn không?
Lúc này Chu Phàm mới phát hiện mắt lão nhân là màu xám đục, giống như vòng xoáy đại dương, sâu không thấy đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất