Chương 28: Không có thiên phú (3)
- Nghe nói thế gian này có một loại thần đan, có thể bù đắp chỗ thiếu hụt trên thân thể người, từ đó khiến một người không thể bước qua ngưỡng cửa võ đạo lại có thể thoải mái vượt qua.
Mắt Chu Phàm biến thành sáng rực, hắn hỏi:
- Loại đan dược đó tên là gì?
Lỗ Khôi cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- A Phàm, ta chỉ là một đội trưởng tuần tra của Tam Khưu Thôn, ngươi cảm thấy ta sẽ biết tên của loại đan dược này à? Ta khuyên ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, linh đan diệu dược cho dù thật sự có, vậy cũng không phải là đám người chúng ta có thể hi vọng.
- Ngươi cảm thấy khả năng tồn tại của loại đan dược này là bao lớn?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.
Lỗ Khôi trầm mặc một lát, ở d nói:
- Ta cảm thấy loại đan dược này tuyệt đối có tồn tại.
- Lý do là gì? Lỗ đại ca, ngươi chắc không phải là an ủi ta chứ?
Lỗ Khôi không nhịn được cười ha ha:
- Thực sự không phải an ủi ngươi, ta thực sự cho rằng là như vậy, bởi vì ta từng nghe người ta nói, cho dù là đan dược khiến người ta thoải mái vượt qua một cảnh giới khẳng định cũng có tồn tại, loại đan dược bù đắp chỗ thiếu hụt của thân thể này chắc cũng có.
- Nếu là vậy, loại đan dược này là ở đâu mới có?
Chu Phàm thở dài hỏi.
Vấn đề này Lỗ Khôi không thể đưa ra đáp án, hai người dừng vấn đề về đan dược này lại, Chu Phàm lại bắt đầu đọc bốn thức giữa trong tám thức sau của Hổ Hình Thập Nhị Thức, cho dù tạm thời không thể nhập môn, Chu Phàm Chu Phàm từ bỏ học tập Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Bốn thức đầu hắn đã học được rồi, trước tiên học bốn thức giữa đã.
Đối với cách làm này của Chu Phàm, Lỗ Khôi cũng không ngăn cản, tuy Thiên Lương Lý có quy định Hổ Hình Thập Nhị Thức là không được phép truyền ra ngoài, nhưng Chu Phàm là một chuẩn đội viên của đội tuần tra muốn học tập, cũng không tính là làm trái quy củ.
Đợi thỉnh giáo xong vấn đề với Lỗ Khôi đã gần đêm khuya, Chu Phàm lập tức về nhà.
Về tới trong nhà, phu phụ Chu Nhất Mộc không hỏi gì, chỉ giục Chu Phàm đi ngủ.
Chu Phàm cũng không nói gì, hắn có thể nhìn ra vẻ mỏi mệt không thể che giấu được trong mắt của phu phụ Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc ban ngày chắc là bôn ba vì chuyện của Chu Phàm, mà việc đồng áng trong nhà toàn bộ đều đặt lên người Quế Phượng, đặc biệt mấu chốt là, Chu Phàm vì số tuổi thọ còn phải gia nhập đội tuần tra, sắp sửa đối mặt với khốn cảnh, đều khiến bọn họ phải thừa nhận áp lực cực lớn, dưới áp lực song trọng của tâm lý và thân thể, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Chu Phàm tạm thời không thể giúp gì được họ, vì vậy cũng chỉ có thể trầm mặc, thậm chí không nói ra vấn đề gặp phải trên tu tập võ đạo, nói ra sẽ chỉ khiến cha mẹ đáng thương càng lo lắng hơn mà thôi.
Chu Phàm sau khi rửa mặt thì lên giường, nhìn ánh đèn vàng mông lung từ ngọn đèn phát ra, mày hắn nhíu lại rất sâu.
Hắn nghĩ nếu thực sự không có thiên phú võ đạo, vậy nên như thế nào?
Biện pháp tốt nhất là tìm được một viên đan dược để bù đắp chỗ thiếu hụt vì không có thiên phú, nhưng giống như Lỗ Khôi đã nói, những đan dược này đều cực kỳ đắt đỏ, nào có dễ kiếm được?
Chu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Xung quanh vẫn là sương mù màu xám phiêu đãng, Chu Phàm nhìn sương mù quen thuộc này, thở dài.
Huyết cầu to lớn trên trời giống như muôn đời không thay đổi.
Vẫn là chiếc thuyền quen thuộc đó, tối nay sương mù so với đêm qua thì dày đặc hơn một chút.
Chu Phàm nhìn thấy Vụ, Vụ đang ngồi bên cạnh bàn gỗ vuông, tao nhã dùng cơm, trên khay bạch ngọc thượng những miếng thịt mỏng đen xì.
- Hoan nghênh quay lại.
Vụ cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi gắt miếng thịt, chấm gia vị, đưa vào miệng rồi chậm rãi nhấm nháp,
- Những gì phải nói tối hôm qua đều nói với ngươi rồi, muốn câu cá thì nói với ta một tiếng, nếu không muốn, vậy thì đợi đi, vẫn không muốn thì cũng có thể nhảy thuyền.
- Có phải ngươi mỗi ngày đều ăn như vậy không? Không chán à?
Chu Phàm cười cười hỏi, hắn cố ý quấy rầy Vụ dùng cơm.
Tính tình của Vụ quá lạnh lùng, Chu Phàm hi vọng có thể chọc giận hắn một chút, làm như vậy sẽ có chút mạo hiểm, nhưng hoặc là có thể từ cảm xúc trên khuôn mặt đang tức giận của hắn nhìn ra được một số điều thú vị.
Bất kể là như thế nào, Vụ chắc sẽ không giết hắn, nếu không dựa vào thực lực đêm qua Vụ thể hiện ra, muốn giết hắn thực sự là quá đơn giản, chỉ cần không giết hắn, vậy cũng đáng để mạo hiểm một chút.
- Mỗi một con Hồn Ngư Trong sông đều khác nhau, vị cũng khác nhau, lại chấm thêm gia vị, cảm giác sẽ biến thành rất đa loại đa dạng, đương nhiên vật như vậy ăn mấy vạn năm, kỳ thật đã sớm chán rồi, bất kể là rán hầm chưng hay là ăn sống, đối với ta mà nói, đều chỉ là để no bụng mà thôi.
Vụ không tức giận, chỉ chậm rãi nói.
Mắt Chu Phàm biến thành sáng rực, hắn hỏi:
- Loại đan dược đó tên là gì?
Lỗ Khôi cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- A Phàm, ta chỉ là một đội trưởng tuần tra của Tam Khưu Thôn, ngươi cảm thấy ta sẽ biết tên của loại đan dược này à? Ta khuyên ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, linh đan diệu dược cho dù thật sự có, vậy cũng không phải là đám người chúng ta có thể hi vọng.
- Ngươi cảm thấy khả năng tồn tại của loại đan dược này là bao lớn?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.
Lỗ Khôi trầm mặc một lát, ở d nói:
- Ta cảm thấy loại đan dược này tuyệt đối có tồn tại.
- Lý do là gì? Lỗ đại ca, ngươi chắc không phải là an ủi ta chứ?
Lỗ Khôi không nhịn được cười ha ha:
- Thực sự không phải an ủi ngươi, ta thực sự cho rằng là như vậy, bởi vì ta từng nghe người ta nói, cho dù là đan dược khiến người ta thoải mái vượt qua một cảnh giới khẳng định cũng có tồn tại, loại đan dược bù đắp chỗ thiếu hụt của thân thể này chắc cũng có.
- Nếu là vậy, loại đan dược này là ở đâu mới có?
Chu Phàm thở dài hỏi.
Vấn đề này Lỗ Khôi không thể đưa ra đáp án, hai người dừng vấn đề về đan dược này lại, Chu Phàm lại bắt đầu đọc bốn thức giữa trong tám thức sau của Hổ Hình Thập Nhị Thức, cho dù tạm thời không thể nhập môn, Chu Phàm Chu Phàm từ bỏ học tập Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Bốn thức đầu hắn đã học được rồi, trước tiên học bốn thức giữa đã.
Đối với cách làm này của Chu Phàm, Lỗ Khôi cũng không ngăn cản, tuy Thiên Lương Lý có quy định Hổ Hình Thập Nhị Thức là không được phép truyền ra ngoài, nhưng Chu Phàm là một chuẩn đội viên của đội tuần tra muốn học tập, cũng không tính là làm trái quy củ.
Đợi thỉnh giáo xong vấn đề với Lỗ Khôi đã gần đêm khuya, Chu Phàm lập tức về nhà.
Về tới trong nhà, phu phụ Chu Nhất Mộc không hỏi gì, chỉ giục Chu Phàm đi ngủ.
Chu Phàm cũng không nói gì, hắn có thể nhìn ra vẻ mỏi mệt không thể che giấu được trong mắt của phu phụ Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc ban ngày chắc là bôn ba vì chuyện của Chu Phàm, mà việc đồng áng trong nhà toàn bộ đều đặt lên người Quế Phượng, đặc biệt mấu chốt là, Chu Phàm vì số tuổi thọ còn phải gia nhập đội tuần tra, sắp sửa đối mặt với khốn cảnh, đều khiến bọn họ phải thừa nhận áp lực cực lớn, dưới áp lực song trọng của tâm lý và thân thể, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Chu Phàm tạm thời không thể giúp gì được họ, vì vậy cũng chỉ có thể trầm mặc, thậm chí không nói ra vấn đề gặp phải trên tu tập võ đạo, nói ra sẽ chỉ khiến cha mẹ đáng thương càng lo lắng hơn mà thôi.
Chu Phàm sau khi rửa mặt thì lên giường, nhìn ánh đèn vàng mông lung từ ngọn đèn phát ra, mày hắn nhíu lại rất sâu.
Hắn nghĩ nếu thực sự không có thiên phú võ đạo, vậy nên như thế nào?
Biện pháp tốt nhất là tìm được một viên đan dược để bù đắp chỗ thiếu hụt vì không có thiên phú, nhưng giống như Lỗ Khôi đã nói, những đan dược này đều cực kỳ đắt đỏ, nào có dễ kiếm được?
Chu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Xung quanh vẫn là sương mù màu xám phiêu đãng, Chu Phàm nhìn sương mù quen thuộc này, thở dài.
Huyết cầu to lớn trên trời giống như muôn đời không thay đổi.
Vẫn là chiếc thuyền quen thuộc đó, tối nay sương mù so với đêm qua thì dày đặc hơn một chút.
Chu Phàm nhìn thấy Vụ, Vụ đang ngồi bên cạnh bàn gỗ vuông, tao nhã dùng cơm, trên khay bạch ngọc thượng những miếng thịt mỏng đen xì.
- Hoan nghênh quay lại.
Vụ cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi gắt miếng thịt, chấm gia vị, đưa vào miệng rồi chậm rãi nhấm nháp,
- Những gì phải nói tối hôm qua đều nói với ngươi rồi, muốn câu cá thì nói với ta một tiếng, nếu không muốn, vậy thì đợi đi, vẫn không muốn thì cũng có thể nhảy thuyền.
- Có phải ngươi mỗi ngày đều ăn như vậy không? Không chán à?
Chu Phàm cười cười hỏi, hắn cố ý quấy rầy Vụ dùng cơm.
Tính tình của Vụ quá lạnh lùng, Chu Phàm hi vọng có thể chọc giận hắn một chút, làm như vậy sẽ có chút mạo hiểm, nhưng hoặc là có thể từ cảm xúc trên khuôn mặt đang tức giận của hắn nhìn ra được một số điều thú vị.
Bất kể là như thế nào, Vụ chắc sẽ không giết hắn, nếu không dựa vào thực lực đêm qua Vụ thể hiện ra, muốn giết hắn thực sự là quá đơn giản, chỉ cần không giết hắn, vậy cũng đáng để mạo hiểm một chút.
- Mỗi một con Hồn Ngư Trong sông đều khác nhau, vị cũng khác nhau, lại chấm thêm gia vị, cảm giác sẽ biến thành rất đa loại đa dạng, đương nhiên vật như vậy ăn mấy vạn năm, kỳ thật đã sớm chán rồi, bất kể là rán hầm chưng hay là ăn sống, đối với ta mà nói, đều chỉ là để no bụng mà thôi.
Vụ không tức giận, chỉ chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất