Khủng Bố Tu Tiên Thế Giới

Chương 30: Lần đầu tiên câu cá (2)

Trước Sau
- Nói ngươi là người chỉ dẫn thì quả thật không đúng, ngươi giống như một người đứng xem hơn, sau đó dựa vào tâm tình tốt hay xấu để làm việc.

Chu Phàm bình luận.

Vụ không trả lời, tay phải của hắn phất nhẹ một cái ở trên bàn, trên bàn liền có thêm một đồng hồ cát, hạt cát màu xám từ trong ống hẹp chảy vào thủy tinh cầu ở đáy, thủy tinh cầu ở phần đỉnh thì đã còn lại không đến một nửa số cát.

Vụ chỉ vào đồng hồ cát nói:

- Đây là thời gian ngươi ở trên thuyền, nếu chảy hết, vậy đại biểu cho ngươi phải về.

- Vì sao lại nói cho ta biết thời gian còn lại, ta đã thanh toán đại bộ phận thọ mệnh để lên chiếc thuyền này, vậy mà mỗi lần tiến vào còn phải tiêu hao thọ mệnh nữa à?

Chu Phàm không vội không vàng nói, đối với hắn mà nói, lần này ra ngoài, lần sau lại tiến vào là được.

- Đã lên thuyền, mỗi lần xuất hiện ở trên thuyền, sẽ không hao phí thọ mệnh của ngươi nữa, nếu không mấy năm thọ mệnh còn lại của ngươi sớm đã không còn rồi.

Vụ cười cười nói,

- Nói với ngươi thời gian còn lại, là vì ta thấy ngươi cũng coi như một người thông minh thức thời, không muốn ngươi lãng phí cơ hội lần này.

- Cơ hội gì?

Chu Phàm hơi sững sờ hỏi.

- Quá thời gian rồi, lần sau ngươi tiến vào, vậy sẽ không còn cơ hội sử dụng một lần cần câu miễn phí, cơ hội miễn phí lần này, là tính từ lúc ta nói với ngươi về cần câu, chỉ cần qua hai đêm, vậy đại biểu cho người lên thuyền đã từ bỏ một lần cơ hội sử dụng miễn phí duy nhất.

Vụ giải thích.

Chu Phàm chỉ cúi đầu nhìn cát chảy màu xám trong đồng hồ cát, hắn không hỏi vì sao Vụ không nói sớm, Vụ này hoàn toàn là dựa vào yêu thích mà làm việc, có chất vấn cũng vô dụng.



Vụ buông chén trà, tay trái nhẹ nhàng phất một cái, sương mù bên cạnh bàn tản ra, bên trái hắn đã có bảy chiếc cần câu màu sắc khác nhau dựa vào bàn vuông.

- Nhìn trúng cần câu nào thì lấy đi.

Vụ cầm lấy ấm trà rót thêm nước,

- Đương nhiên cũng có thể không lấy.

Chu Phàm nhìn bảy cần câu đó, hắn nói:

- Vụ, có thể nói cho ta biết, ý nghĩa ta xuất hiện ở đây không?

Chu Phàm biết, để hắn xuất hiện ở đây, khẳng định là tồn tại mục đích gì đó, hắn phải làm rõ.

- Hiện tại vẫn không thể nói với ngươi, bởi vì hiện tại không có ý nghĩa, ta không muốn nói.

Vụ trầm mặc một chút nói.

- Lần câu cá này thật sự có lợi chứ không có hại đối với ta à?

Thanh âm của Chu Phàm cũng trở nên dồn dập, bởi vì cát ở phần đỉnh không còn nhiều lắm, hắn phải làm ra lựa chọn.

- Nếu ngươi tin ta, câu trả lời của ta là có lợi chứ không có hại, đây là cơ hội của ngươi, người lên thuyền có thể nắm được cơ hội lần này sẽ có một khởi đầu tốt.

Vụ cười cười, nheo mắt lại, mỗi lần tới lúc như thế này, luôn sẽ khiến hắn có một chút hứng thú, hắn muốn xem Chu Phàm sẽ lựa chọn như thế nào?

Chu Phàm nhắm hai mắt lại, hắn đang suy nghĩ, hắn nhớ lại lời nói của hai người, thần thái nói chuyện của Vụ, hắn đang cân nhắc lợi hại.



Chỉ mấy giây sau, Chu Phàm mở mắt, cặp mắt đó không còn mê man nữa, hắn nhìn về phía Vụ, thành khẩn nói:

- Ta nguyện ý câu cá, nhưng cần câu có bảy chiếc, ngươi có thể nhắc nhở ta một chút không?

Con mắt xám của Vụ hơi co lại, hắn ngẩng đầu nhìn huyết cầu trên trời, mở miệng nói:

- Vì sao ngươi lại tin ta? Ta đã thấy đủ loại người lên thuyền, tính cách gì cũng có, loại tính cách đa nghi thận trọng như ngươi cũng có không ít, nhưng tính cách đa nghi thận trọng cuối cùng đều từ bỏ cơ hội đầu tiên.

- Ngươi vẫn là người đầu tiên có loại tính cách này lại nguyện ý mạo hiểm, thật sự khiến ta có chút bất ngờ.

Chu Phàm hơi trầm mặc, hắn biết đến thời khắc mấu chốt, Vụ sẽ dựa vào tâm tình tốt xấu để làm việc, nếu câu trả lời của hắn không thể khiến Vụ hài lòng, có lẽ Vụ sẽ không cho hắn bất kỳ nhắc nhở nào nữa, đến lúc đó hắn chỉ có thể dựa vào vận khí tùy cơ lựa chọn một cần câu, như vậy đối với hắn là không có lợi.

- Tựa như ngươi đã nói, ta là loại người đa nghi cẩn thận, kỳ thật cho dù là hiện tại ta cũng hoài nghi ngươi, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi không có lý do gì để nói dối ta, như vậy ta nguyện ý mạo hiểm thử một lần, nãi nãi của ta từng chỉ là vấn đề trong tính cách của ta, bà nói mãng phu khi lỗ mãng phải thận trọng, người đa nghi khi đa nghi nên lớn mật bước một bước về phía trước, nếu không tất sẽ hối hận.

Vụ cười khẽ một tiếng nói:

- Hiện tại ngươi cần đan dược, lựa chọn cần câu màu tím nhạt.

Chu Phàm đi tới, nhanh chóng cầm cần câu màu tím nhạt lên, hắn đi đến mép thuyền, nói:

- Sao ngươi biết ta cần đan dược?

- Ta có thể nhìn thấy nhu cầu của người lên thuyền.

Vụ giải thích.

- Cần câu không có dây câu, nên dùng như thế nào?

Chu Phàm cầm cần câu, trên cần câu căn bản không có dây câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau