Khủng Bố Tu Tiên Thế Giới

Chương 50: Thọ Quỷ

Trước
Chu Phàm ngây ra một thoáng, sau đó mới hiểu được, phụ thân là nói có người sắp thọ chung chính tẩm, sắc mặt hắn lập tức biến thành nghiêm túc.

Lúc trước hắn đã từng nhờ phụ thân, hắn muốn thấy người ta trước khi chết, Thọ Quỷ sẽ đoạt mệnh thế nào, không ngờ nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy.

...

...

Chu Phàm theo Chu Nhất Mộc đến một căn nhà trong Tam Khưu Thôn.

Gian nhà từ gạch bùn vàng cắt thành này đã rất cũ nát, ngói đen trên nóc đã bị xới lên hơn một nửa, hiển nhiên là một nơi bỏ hoang.

Trước cửa nhà lại có hơn mười người trưởng thành tuổi tác giới tính khác nhau đang xúm lại, trên mặt những người này phần lớn đều lộ ra vẻ buồn bã.

- Tập tục trong thôn, người chết không thể ở dương trạch, cho nên đã an bài người đó ở nơi này, đợi lát nữa đừng nói lung tung, tất cả cứ để ta an bài cho ngươi.

Chu Nhất Mộc nắm lấy cánh tay Chu Phàm, thấp giọng dặn dò.

Chu Phàm gật đầu.

Hai người Chu Nhất Mộc tới, từ trong đám người một nam tử giống như lão nông khoảng hơn năm mươi tuổi đi ra.

- Khánh thúc.

Chu Nhất Mộc chắp tay thi lễ.

Sắc mặt Khánh thúc trầm thấp, hắn chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn Chu Phàm, sau đó nói với Chu Nhất Mộc:

- Nhất Mộc, ngươi thật sự nguyện ý bỏ ra số tiền này à?

Chu Nhất Mộc từ trong lòng lấy ra một túi tiền, đưa cho Khánh thúc nói:

- Bên trong là năm mươi đồng tệ đã nói.

Chu Phàm nhìn đến đây mới hiểu được, phụ thân bỏ ra năm mươi đồng tệ, mới cung cấp được cho hắn cơ hội như vậy.



Khánh thúc lấy tay ước lượng trọng lượng của túi tiền, gật đầu nói:

- Vào đi, có điều phải nói trước, bất kể nhìn thấy gì, khiến tiểu hài tử nhà ngươi sợ hãi, chúng ta không chịu trách nhiệm.

- Cái này là tất nhiên rồi.

Chu Nhất Mộc nói, hắn quay đầu nhìn Chu Phàm, ý bảo Chu Phàm theo hắn.

Chu Phàm theo Chu Nhất Mộc đi đến phía trước, người ở đằng trước nhao nhao tránh ra một con đường, những người này đều nhận ra Chu Nhất Mộc, cũng bởi vậy mà biết Chu Phàm là loại đoản mệnh của Chu gia, dẫu sao ngày đó búi tóc, bọn họ đều có mặt.

Chu Phàm không để ý đến những ánh mắt dừng ở trên người hắn, hắn chỉ nhìn cửa nhà đóng chặt.

Người tuổi thọ sắp hết đang ở bên trong.

Cửa bị đẩy ra, sau khi Chu Phàm và Chu Nhất Mộc đi vào rất nhanh liền đóng lại, căn cứ vào kiến nghị của Chu Nhất Mộc, Chu Phàm để Lão Huynh ở lại ngoài phòng.

Vì ngói đen trên nóc nhà đã không còn hơn nửa, ánh sáng xanh từ trên đỉnh chiếu vào, trong phòng vẫn sáng như ban ngày, tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên chiếu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đờ đẫn vô thần.

Chu Phàm yên lặng nhìn nam tử trung niên này, hắn hơi nhíu mày, chỉ là số tuổi thọ của trung niên sắp hết à? Có điều hắn nghĩ đến tình huống của mình, chẳng phải là càng xấu hơn sao? Trung niên sắp hết tuổi thọ, cũng không phải là chuyện thần kỳ gì.

Khi Chu Phàm làm cảnh sát, từng thấy tù phạm sắp tử vong, hắn có thể cảm thấy rõ ràng, nam tử ngồi trên chiếu đang sợ.

Cho dù đã sớm biết ngày tử vong, nhưng bất kể là chuẩn bị tâm lý như thế nào, thực sự tới thời điểm đó, rất ít ai có thể thản nhiên đối mặt với tử vong.

Nam tử trung niên này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn hai người Chu Phàm, thanh âm khàn khàn nói:

- Cám ơn.

Hắn nói cám ơn, là cám ơn Chu Nhất Mộc bỏ tiền, như vậy sau khi hắn chết, trong nhà tự dưng có thêm một khoản tiền, chỉ để hai người Chu Phàm xem hắn chết như thế nào mà thôi, đối với hắn mà nói, chuyện này căn bản không tính là gì.

- Không cần khách khí.



Chu Nhất Mộc thở dài,

- Trong nhà đều an bài xong rồi chứ?

Nam tử trung niên nói:

- Sớm đã an bài xong rồi.

Nam tử trung niên không định nói nữa, hắn nhắm mắt lẳng lặng chờ thời khắc đó tiến đến.

- Làm thế nào mà biết chuẩn xác thời gian tử vong?

Chu Phàm nhíu mày thấp giọng hỏi, cũng không thể cứ ở đây chờ một ngày được.

Chu Nhất Mộc nói khẽ:

- Số tuổi thọ chính là dùng thời gian sinh ra để làm chu kỳ tính toán, giờ sinh của hắn là giờ ngọ. Thứ đó chắc sắp tới rồi.

Chu Phàm trầm mặc nhìn nam tử trung niên, mắt hắn không chớp, để tránh lại bỏ sót gì đó.

Trong phòng rất im lặng, ngoài phòng cũng im lặng, tựa như người bên ngoài đều đã rời khỏi vậy.

Bầu không khí im lặng nặng nề như vậy kéo dài khoảng nửa tiếng.

Nam tử trung niên ngồi trên chiếu bỗng nhiên toàn thân rung rung, chỗ gáy hắn đột nhiên lồi lên một khối.

Mắt Chu Phàm hơi co rút lại, hắn hơi dịch bước, muốn chạy tới gần để nhìn rõ một chút.

Chu Nhất Mộc tóm lấy cánh tay của hắn, trầm giọng nói:

- Đừng đi tới.

Chu Phàm dừng bước.

Thân thể của nam tử trung niên vẫn đang run rẩy, chỗ lồi lên ở gáy Phập' một tiếng, lõm xuống, khôi phục bằng phẳng, nhưng có một cỗ quang mang màu xanh đen từ chỗ đó tỏa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước