Chương 35: Bán Một Ân Tình
Sau khi rời khỏi đại sảnh Diệp gia, Sở Vân bắt đầu dạo bước quanh sân viện.
"Sở Vân, tìm một căn phòng và dùng Cổ Kính quan sát xung quanh. Ta có cảm giác Long Mộ ở ngay gần đây."
Đúng lúc này, giọng nói của Kính Linh đột nhiên vang lên.
Sở Vân sững người, không tin tưởng lắm: "Không thể nào, đây là phủ đệ Diệp gia, sao có thể có Long Mộ ở gần đây được."
Kính Linh đáp: "Ngươi tin ta đi, dùng Cổ Kính kiểm tra thử xem."
"Được thôi."
Sở Vân liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không xa có một gian phòng.
Sau khi hỏi thăm gia nhân bên cạnh và xác nhận có thể vào ở, Sở Vân bèn bước vào.
Vào trong phòng, Sở Vân ngồi khoanh chân trên giường, sau đó lấy ra Cổ Kính bằng đồng xanh từ trong ngực.
Theo dòng năng lượng được truyền vào, chỉ thấy trong Cổ Kính hiện lên một bức tranh.
Đó chính là phủ đệ Diệp gia.
Sở Vân dùng ý niệm điều khiển cảnh tượng, quan sát khắp nơi trong phủ đệ Diệp gia và xung quanh trong thành, nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt.
"Không có gì cả."
Kính Linh nói: "Long Mộ thường sẽ không nằm trên mặt đất. Nếu nằm trên mặt đất thì sớm đã bị người khác phát hiện. Ngươi thử nhìn xuống dưới đất xem sao."
Cổ Kính không chỉ có thể chiếu những gì trên mặt đất.
Ở sâu dưới lòng đất cũng có thể thấy được.
Nghe vậy, Sở Vân điều khiển Cổ Kính, bắt đầu tìm kiếm dưới lòng đất.
Tuy nhiên, sau khi quét qua vài trăm dặm dưới lòng đất, Sở Vân vẫn không phát hiện Long Mộ.
"Vẫn không có gì."
Kính Linh nói: "Có phải ngươi quên một chỗ rồi không?"
Sở Vân ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, phía dưới phủ đệ Diệp gia vẫn chưa kiểm tra.
Nhưng hắn cảm thấy Diệp gia chắc sẽ không chôn Long Mộ dưới phủ đệ của mình đâu chứ?
Dù có chút hoài nghi, nhưng Sở Vân vẫn quyết định kiểm tra thử.
Không ngờ khi vừa kiểm tra, Sở Vân phát hiện dưới lòng đất của phủ đệ Diệp gia, lại có một đường hầm ngầm.
Cuối đường hầm, có một cánh cửa đá phủ đầy phù văn.
Khi Sở Vân định thăm dò bên trong, hắn phát hiện ra những phù văn trên cửa đá tỏa ra từng luồng năng lượng kỳ lạ, chặn đứng ý niệm của hắn.
"Chuyện gì thế này?"
Kính Linh nói: "Xem ra đây chính là Long Mộ rồi, những phù văn này là phong ấn, với tu vi hiện tại của ngươi, có lẽ không thể phá vỡ được."
"Vậy phải làm sao?" Sở Vân hỏi.
"Vì Diệp gia là người canh giữ mộ, nên chắc chắn phải có cách phá giải."
Sở Vân đáp: "Vậy tức là vẫn phải tìm người của Diệp gia."
Nói rồi, Sở Vân thu hồi ánh mắt, cất Cổ Kính vào ngực.
Thực ra, Sở Vân cũng rất muốn có được di cốt của thần long.
Nhưng hắn không định ra tay cướp đoạt.
Hiện tại Diệp gia đang chịu áp lực từ nhiều phía, nếu muốn tiếp tục tồn tại, ắt phải tìm một chỗ dựa.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa hắn và Diệp Linh Nhi cũng khá tốt, hắn tin rằng nếu Diệp gia cần tìm chỗ dựa, mình sẽ là lựa chọn đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Sở Vân nhắm mắt lại, chuẩn bị củng cố tu vi.
Cùng lúc đó.
Trong phòng.
Diệp Linh Nhi kể lại quá trình quen biết giữa nàng và Sở Vân cho Diệp Đằng nghe.
Nghe xong, Diệp Đằng rơi vào trầm tư.
"Cha, người không cần phải suy nghĩ nữa, con tin vào nhân cách của Sở Vân. Thiên phú của hắn cao như vậy, nhất định có thể bảo vệ gia tộc chúng ta."
Diệp Đằng trầm ngâm nói: "Nếu như những gì con nói là thật, thì hắn quả thực là một người tốt."
Nói đến đây, Diệp Đằng thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi, dù sao thì Diệp gia chúng ta cũng đã bị Âm Dương Học Cung nhắm đến, chi bằng bán hắn một ân tình."
Nói xong, ông nhìn Diệp Linh Nhi và nói: "Con đi gọi hắn đến đây."
"Dạ."
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
"Sở Vân, tìm một căn phòng và dùng Cổ Kính quan sát xung quanh. Ta có cảm giác Long Mộ ở ngay gần đây."
Đúng lúc này, giọng nói của Kính Linh đột nhiên vang lên.
Sở Vân sững người, không tin tưởng lắm: "Không thể nào, đây là phủ đệ Diệp gia, sao có thể có Long Mộ ở gần đây được."
Kính Linh đáp: "Ngươi tin ta đi, dùng Cổ Kính kiểm tra thử xem."
"Được thôi."
Sở Vân liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không xa có một gian phòng.
Sau khi hỏi thăm gia nhân bên cạnh và xác nhận có thể vào ở, Sở Vân bèn bước vào.
Vào trong phòng, Sở Vân ngồi khoanh chân trên giường, sau đó lấy ra Cổ Kính bằng đồng xanh từ trong ngực.
Theo dòng năng lượng được truyền vào, chỉ thấy trong Cổ Kính hiện lên một bức tranh.
Đó chính là phủ đệ Diệp gia.
Sở Vân dùng ý niệm điều khiển cảnh tượng, quan sát khắp nơi trong phủ đệ Diệp gia và xung quanh trong thành, nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt.
"Không có gì cả."
Kính Linh nói: "Long Mộ thường sẽ không nằm trên mặt đất. Nếu nằm trên mặt đất thì sớm đã bị người khác phát hiện. Ngươi thử nhìn xuống dưới đất xem sao."
Cổ Kính không chỉ có thể chiếu những gì trên mặt đất.
Ở sâu dưới lòng đất cũng có thể thấy được.
Nghe vậy, Sở Vân điều khiển Cổ Kính, bắt đầu tìm kiếm dưới lòng đất.
Tuy nhiên, sau khi quét qua vài trăm dặm dưới lòng đất, Sở Vân vẫn không phát hiện Long Mộ.
"Vẫn không có gì."
Kính Linh nói: "Có phải ngươi quên một chỗ rồi không?"
Sở Vân ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, phía dưới phủ đệ Diệp gia vẫn chưa kiểm tra.
Nhưng hắn cảm thấy Diệp gia chắc sẽ không chôn Long Mộ dưới phủ đệ của mình đâu chứ?
Dù có chút hoài nghi, nhưng Sở Vân vẫn quyết định kiểm tra thử.
Không ngờ khi vừa kiểm tra, Sở Vân phát hiện dưới lòng đất của phủ đệ Diệp gia, lại có một đường hầm ngầm.
Cuối đường hầm, có một cánh cửa đá phủ đầy phù văn.
Khi Sở Vân định thăm dò bên trong, hắn phát hiện ra những phù văn trên cửa đá tỏa ra từng luồng năng lượng kỳ lạ, chặn đứng ý niệm của hắn.
"Chuyện gì thế này?"
Kính Linh nói: "Xem ra đây chính là Long Mộ rồi, những phù văn này là phong ấn, với tu vi hiện tại của ngươi, có lẽ không thể phá vỡ được."
"Vậy phải làm sao?" Sở Vân hỏi.
"Vì Diệp gia là người canh giữ mộ, nên chắc chắn phải có cách phá giải."
Sở Vân đáp: "Vậy tức là vẫn phải tìm người của Diệp gia."
Nói rồi, Sở Vân thu hồi ánh mắt, cất Cổ Kính vào ngực.
Thực ra, Sở Vân cũng rất muốn có được di cốt của thần long.
Nhưng hắn không định ra tay cướp đoạt.
Hiện tại Diệp gia đang chịu áp lực từ nhiều phía, nếu muốn tiếp tục tồn tại, ắt phải tìm một chỗ dựa.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa hắn và Diệp Linh Nhi cũng khá tốt, hắn tin rằng nếu Diệp gia cần tìm chỗ dựa, mình sẽ là lựa chọn đầu tiên.
Nghĩ đến đây, Sở Vân nhắm mắt lại, chuẩn bị củng cố tu vi.
Cùng lúc đó.
Trong phòng.
Diệp Linh Nhi kể lại quá trình quen biết giữa nàng và Sở Vân cho Diệp Đằng nghe.
Nghe xong, Diệp Đằng rơi vào trầm tư.
"Cha, người không cần phải suy nghĩ nữa, con tin vào nhân cách của Sở Vân. Thiên phú của hắn cao như vậy, nhất định có thể bảo vệ gia tộc chúng ta."
Diệp Đằng trầm ngâm nói: "Nếu như những gì con nói là thật, thì hắn quả thực là một người tốt."
Nói đến đây, Diệp Đằng thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi, dù sao thì Diệp gia chúng ta cũng đã bị Âm Dương Học Cung nhắm đến, chi bằng bán hắn một ân tình."
Nói xong, ông nhìn Diệp Linh Nhi và nói: "Con đi gọi hắn đến đây."
"Dạ."
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất