Chương 36: Có Được Long Mộ
Nghe được lời này, Diệp Linh Nhi vui mừng rạng rỡ đi tìm Sở Vân.
Chẳng mấy chốc, Sở Vân đã theo nàng đến phòng.
“Diệp gia chủ.”
Sở Vân vào trong, chắp tay hành lễ với Diệp Đằng.
Diệp Đằng nói: “Sở Vân, chuyện về Long Mộ, chắc ngươi đã biết rồi.”
Sở Vân gật đầu đáp: “Ta đã nghe qua.”
“Vậy ngươi có muốn có được Long Mộ không?”
Diệp Đằng chăm chú nhìn Sở Vân.
Sở Vân nói: “Nghe đồn di cốt thần long có thể rèn ra thần binh lợi hại nhất thiên hạ, một vật trân quý như vậy, vãn bối đương nhiên muốn có được.”
Nghe Sở Vân tự xưng là vãn bối, Diệp Đằng khẽ mỉm cười, rất hài lòng.
Ông có tu vi Địa Vũ cảnh, còn Sở Vân là Thiên Vũ cảnh.
Nhưng hiện tại, Sở Vân lại chịu hạ thấp mình, tự xưng là vãn bối, điều này khiến Diệp Đằng cảm thấy đối phương rất tôn trọng ông.
“Ngươi không như những kẻ khác, không giả tạo, đủ thẳng thắn, đủ chân thành, điểm này ta rất hài lòng.”
Diệp Đằng nói: “Ta có thể trao Long Mộ cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Sở Vân nói: “Gia chủ cứ nói.”
Diệp Đằng nói: “Nếu có một ngày Diệp gia gặp biến cố, ta mong ngươi có thể chăm sóc tốt cho Linh Nhi.”
“Tất nhiên, ta không ép buộc ngươi phải ở bên nàng, ta biết với thiên phú của ngươi, có lẽ sẽ không để mắt đến nàng. Ta chỉ hy vọng nàng có được chỗ dựa.”
Sở Vân suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Linh Nhi đã có ân với Sở gia ta, dù gia chủ không nói, ta cũng sẽ làm vậy.”
“Được, ngươi theo ta.”
Nói xong, Diệp Đằng đứng dậy rời khỏi phòng.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Đằng, Sở Vân đến từ đường của Diệp gia.
Diệp Đằng đứng trong từ đường, nhìn về phía linh vị của tổ tiên Diệp gia và nói: “Liệt tổ liệt tông Diệp gia, đứa con bất hiếu Diệp Đằng hôm nay phải phá bỏ tổ huấn, mong các ngài lượng thứ.”
Nói xong, ông quay lại nhìn Sở Vân và nói: “Thực ra, Long Mộ nằm ngay dưới phủ đệ Diệp gia, còn lối vào nằm trong từ đường này.”
Nhìn về phía Diệp Linh Nhi, Diệp Đằng nói: “Linh Nhi, con ở đây trông coi, đừng để người ngoài đến gần. Cha sẽ dẫn Sở Vân xuống dưới.”
“Được.”
Nghe thấy lời này, Diệp Linh Nhi bước tới cửa, cẩn thận quan sát xung quanh.
“Đi theo ta.”
Diệp Đằng vẫy tay gọi Sở Vân, rồi bước về phía sau linh vị của Diệp gia.
Khi đến nơi, Diệp Đằng nhẹ nhàng xoay chiếc đèn dầu trên tường.
Ầm!
Chỉ thấy một cánh cửa ngầm lập tức xuất hiện từ phía sau linh vị.
Ánh mắt Sở Vân lập tức sáng lên. Hắn không ngờ lối vào Long Mộ lại nằm ngay tại đây.
Một nơi bí mật như vậy, nếu không có người dẫn đường, quả thật không thể nào tìm ra được.
“Đi thôi.”
Diệp Đằng lấy một chiếc đèn dầu, cẩn thận tiến vào trong cánh cửa ngầm.
Sở Vân thấy vậy, vội vàng theo sau.
Ngay sau khi hai người xuống dưới.
Một nữ tử vận váy dài màu đen, dung mạo xinh đẹp nhưng khuôn mặt che phủ bởi tấm khăn đen, nhẹ nhàng đáp xuống trước từ đường Diệp gia.
“Ngươi là ai?”
Diệp Linh Nhi thấy vậy, liền định tiến tới.
Chỉ thấy nữ tử váy đen thoắt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Chưa đợi Diệp Linh Nhi kịp phản ứng, nữ tử đã đưa tay ngọc ra, nhẹ nhàng chạm vào ngực nàng, khiến Diệp Linh Nhi không thể cử động.
Nữ tử váy đen nâng cằm Diệp Linh Nhi lên, tỉ mỉ quan sát rồi cười nói: “Dung mạo không tệ, chẳng trách tên tiểu tử kia nguyện ý đối đầu với Âm Dương Học Cung vì ngươi.”
Diệp Linh Nhi giận dữ hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì ta?”
Nữ tử váy đen cười khúc khích: “Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ phong bế kinh mạch của ngươi thôi. Đợi ta lấy được di cốt thần long, tự nhiên sẽ thả ngươi ra.”
Nói xong, nữ tử váy đen xoay người, mang theo một luồng hương thơm nhẹ rồi biến mất vào trong từ đường.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Chẳng mấy chốc, Sở Vân đã theo nàng đến phòng.
“Diệp gia chủ.”
Sở Vân vào trong, chắp tay hành lễ với Diệp Đằng.
Diệp Đằng nói: “Sở Vân, chuyện về Long Mộ, chắc ngươi đã biết rồi.”
Sở Vân gật đầu đáp: “Ta đã nghe qua.”
“Vậy ngươi có muốn có được Long Mộ không?”
Diệp Đằng chăm chú nhìn Sở Vân.
Sở Vân nói: “Nghe đồn di cốt thần long có thể rèn ra thần binh lợi hại nhất thiên hạ, một vật trân quý như vậy, vãn bối đương nhiên muốn có được.”
Nghe Sở Vân tự xưng là vãn bối, Diệp Đằng khẽ mỉm cười, rất hài lòng.
Ông có tu vi Địa Vũ cảnh, còn Sở Vân là Thiên Vũ cảnh.
Nhưng hiện tại, Sở Vân lại chịu hạ thấp mình, tự xưng là vãn bối, điều này khiến Diệp Đằng cảm thấy đối phương rất tôn trọng ông.
“Ngươi không như những kẻ khác, không giả tạo, đủ thẳng thắn, đủ chân thành, điểm này ta rất hài lòng.”
Diệp Đằng nói: “Ta có thể trao Long Mộ cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Sở Vân nói: “Gia chủ cứ nói.”
Diệp Đằng nói: “Nếu có một ngày Diệp gia gặp biến cố, ta mong ngươi có thể chăm sóc tốt cho Linh Nhi.”
“Tất nhiên, ta không ép buộc ngươi phải ở bên nàng, ta biết với thiên phú của ngươi, có lẽ sẽ không để mắt đến nàng. Ta chỉ hy vọng nàng có được chỗ dựa.”
Sở Vân suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Linh Nhi đã có ân với Sở gia ta, dù gia chủ không nói, ta cũng sẽ làm vậy.”
“Được, ngươi theo ta.”
Nói xong, Diệp Đằng đứng dậy rời khỏi phòng.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Đằng, Sở Vân đến từ đường của Diệp gia.
Diệp Đằng đứng trong từ đường, nhìn về phía linh vị của tổ tiên Diệp gia và nói: “Liệt tổ liệt tông Diệp gia, đứa con bất hiếu Diệp Đằng hôm nay phải phá bỏ tổ huấn, mong các ngài lượng thứ.”
Nói xong, ông quay lại nhìn Sở Vân và nói: “Thực ra, Long Mộ nằm ngay dưới phủ đệ Diệp gia, còn lối vào nằm trong từ đường này.”
Nhìn về phía Diệp Linh Nhi, Diệp Đằng nói: “Linh Nhi, con ở đây trông coi, đừng để người ngoài đến gần. Cha sẽ dẫn Sở Vân xuống dưới.”
“Được.”
Nghe thấy lời này, Diệp Linh Nhi bước tới cửa, cẩn thận quan sát xung quanh.
“Đi theo ta.”
Diệp Đằng vẫy tay gọi Sở Vân, rồi bước về phía sau linh vị của Diệp gia.
Khi đến nơi, Diệp Đằng nhẹ nhàng xoay chiếc đèn dầu trên tường.
Ầm!
Chỉ thấy một cánh cửa ngầm lập tức xuất hiện từ phía sau linh vị.
Ánh mắt Sở Vân lập tức sáng lên. Hắn không ngờ lối vào Long Mộ lại nằm ngay tại đây.
Một nơi bí mật như vậy, nếu không có người dẫn đường, quả thật không thể nào tìm ra được.
“Đi thôi.”
Diệp Đằng lấy một chiếc đèn dầu, cẩn thận tiến vào trong cánh cửa ngầm.
Sở Vân thấy vậy, vội vàng theo sau.
Ngay sau khi hai người xuống dưới.
Một nữ tử vận váy dài màu đen, dung mạo xinh đẹp nhưng khuôn mặt che phủ bởi tấm khăn đen, nhẹ nhàng đáp xuống trước từ đường Diệp gia.
“Ngươi là ai?”
Diệp Linh Nhi thấy vậy, liền định tiến tới.
Chỉ thấy nữ tử váy đen thoắt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Chưa đợi Diệp Linh Nhi kịp phản ứng, nữ tử đã đưa tay ngọc ra, nhẹ nhàng chạm vào ngực nàng, khiến Diệp Linh Nhi không thể cử động.
Nữ tử váy đen nâng cằm Diệp Linh Nhi lên, tỉ mỉ quan sát rồi cười nói: “Dung mạo không tệ, chẳng trách tên tiểu tử kia nguyện ý đối đầu với Âm Dương Học Cung vì ngươi.”
Diệp Linh Nhi giận dữ hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì ta?”
Nữ tử váy đen cười khúc khích: “Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ phong bế kinh mạch của ngươi thôi. Đợi ta lấy được di cốt thần long, tự nhiên sẽ thả ngươi ra.”
Nói xong, nữ tử váy đen xoay người, mang theo một luồng hương thơm nhẹ rồi biến mất vào trong từ đường.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất