Chương 18: Phiên ngoại 8
[...Tóm tắt đoạn trước: khế ước Dẫn Linh có tác dụng, Nhược Mộc sống lại, y và Phượng Xuyên lên kế hoạch hồi sinh tất cả Linh tộc và Nhân tộc đã chết trong trận chiến năm xưa, người hiến linh là các trưởng lão của Linh tộc...]
Người dẫn đường mang theo mấy chục vạn sợi linh hồn của Nhân tộc và Linh tộc nhập vào Luân Hồi trận. Ánh sáng của Luân hồi trận bao bọc lấy hắn, dần dần thu hẹp lại chỉ còn lại một chấm nhỏ, rồi sau đó nổ tung như ngàn vạn đốm lửa, tất cả hoàn toàn biến mất.
Phượng Xuyên thất thần nhìn theo, nghiến răng, nhắm chặt mắt. Bả vai bất chợt bị vỗ một cái, hắn quay lại, là linh thể đã tụ lại hoàn toàn của Nhược Mộc.
Nhược Mộc: "Kết thúc rồi, tộc nhân Linh tộc đang chờ ngươi, trở về báo cho họ tin tốt này đi."
Phượng Xuyên suy tư, nói: "Linh thể của ngài đã hoàn toàn hồi phục, vị trí Linh Vương này, ta vẫn nên trả lại cho ngài."
Nhược Mộc lắc đầu, "Không cần. Ta muốn đi tìm Tiểu Úc, kể từ bây giờ, bất luận là xảy ra chuyện gì, ta phải đứng về phía nó. Có thể nó sẽ coi Linh tộc là kẻ địch, ta không giúp nó nhưng cũng sẽ không ngăn cản nó, nếu như vậy, ta không xứng được làm Linh Vương."
Phượng Xuyên nhíu mày, "Ngài..." Sau đó hắn mỉm cười, "Nếu Đường Úc biết, hẳn là sẽ rất cao hứng."
Nhược Mộc cười, "Vốn lúc trước làm Linh Vương cũng chỉ là trâu bắt chó đi cày, bây giờ có ngươi rồi, để ta trộm lười biếng đi."
Phượng Xuyên dở khóc dở cười.
Nhược Mộc lại vỗ vai Phượng Xuyên, ngữ khí cực kỳ chân thành, "Người tài thường bận rộn, vất vả cho ngươi rồi."
Chín vị trưởng lão quan trọng nhất của Linh tộc đã tham gia hiến linh, Hổ tộc, Vũ tộc đã chọn được tộc trưởng mới, Liệt Diên nhậm chức tộc trưởng Long tộc, các tộc còn lại lựa chọn những trưởng lão hoặc người trẻ tuổi có tu vi xuất chúng, cần phải có Phượng Xuyên thụ lễ. Phượng Xuyên không có thời gian dây dưa, lập tức chạy về Linh tộc ổn định nhân tâm.
Qua thêm bảy tám ngày nữa, linh thể của Nhược Mộc đã hồi phục hoàn toàn, thể xác và linh hồn hợp nhất. Thần thú Thanh Long tái sinh, trời giáng xuống chín chín tám mốt đạo thiên lôi. Sau khi chịu xong thiên kiếp, chưa nghỉ ngơi được mấy ngày, Nhược Mộc vội vã chuẩn bị đi Ma uyên.
Khương Thù hỏi: "Ngươi muốn đi tìm Đường Úc?"
"Ừ." Nhược Mộc gật đầu, phảng phất vài tia dịu dàng trên khuôn mặt, "Nó không có ở núi Vụ Linh, cũng không đi tới tiên đảo kia, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng là quay về Ma uyên rồi."
Linh lực của Nhược Mộc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tới Ma uyên rất nguy hiểm. Nhưng mà y sốt ruột, muốn đi xác nhận xem Đường Úc có ở đó hay không.
Khương Thù khuyên can, "Chờ thêm vài ngày nữa đi, ngươi vừa trải qua lôi kiếp, linh lực vẫn chưa ổn định."
Nhược Mộc nghe xong, có chút ngại ngùng, "Là ta quá sốt ruột..." Tuổi này rồi mà còn xúc động như một đứa trẻ, đúng là càng già càng trẩu!
Khương Thù mỉm cười, không chê cười y, chỉ nói: "Thực ra, nếu Đường Úc quay về Ma uyên thì không thể không có chút động tĩnh nào."
Nhược Mộc nhíu mày, đúng vậy, việc Đường Úc thoát ra khỏi phong ấn, nhập luân hồi, trừ Khương Thù và Phượng Xuyên không còn ai biết. Tất cả Linh tộc đều nghĩ rằng Ma quân Không Ngộ cũng giống như những Ma quân đời trước, bị giam cầm chặt chẽ bên dưới phong ấn.
Nếu Ma quân đã quay trở về Ma uyên thì Ma tộc không thể yên tĩnh như vậy.
Một vạn năm trước, Ma quân Thí Thiên cắn nuốt ma chủng để nâng cao tu vi, nguyên khí của Ma tộc trời sinh đã bị tổn thương nặng nề. Về sau Đường Úc trở thành Ma quân, trước đó đã cắn nuốt nốt năm vị Ma tôn có ma chủng cuối cùng, Ma tộc trời sinh coi như chỉ còn một mình Không Ngộ.
Cách đây không lâu, con gái của Ma quân Thí Thiên là Ngân Yêu đã bị Khương Thù xử lý, như vậy, Ma tộc còn lại bây giờ chỉ là hậu tự hoặc Nhân tộc, Linh tộc tu ma đạo, chia bè chia phái, độ nguy hiểm không cao. Nếu Ma quân trở về, tuyệt đối sẽ không có chuyện một chút động tĩnh cũng không có.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, Ma quân chính là người lãnh đạo cao nhất, là một sự "uy hiếp" không thể không phục tùng, chỉ là, Ma quân Không Ngộ là một sự tồn tại đặc biệt.
Nếu bây giờ y tới Ma uyên thì liệu có bị lộ tiếng gió, mang đến phiền toái cho Đường Úc hay không?
Nhược Mộc muốn đi tìm Đường Úc, từ đó về sau mai danh ẩn tích, lưu lạc bốn phương. Y nói với Phượng Xuyên, cho dù Đường Úc coi Linh tộc là kẻ địch y vẫn sẽ đứng về phía Đường Úc, là bởi vì y biết Đường Úc chắc chắn sẽ không như vậy.
Điều Đường Úc sở cầu, Nhược Mộc vẫn luôn biết, chỉ là đến bây giờ mới có đủ dũng khí đối mặt trực tiếp.
Tuy nhiên, Nhược Mộc cũng biết, y mong muốn Đường Úc mai danh ẩn tích, an phận sống bên cạnh mình là một điều không công bằng với hắn. Trong lòng mông lung, càng ngày càng lo lắng hốt hoảng, nhất là sau khi biết Đường Úc lại biến mất không rõ tung tích.
Liệu Đường Úc có còn nhớ rõ, nhớ rõ khoảng thời gian bên nhau dưới nhân gian, cùng với lời ước định sẽ đi tìm nhau, tiếp tục bên nhau đến răng long đầu bạc? Y không rõ vì sao lúc này Đường Úc lại tìm cách trốn tránh mình.
Hắn oán hận y đã phong ấn mình? Tức giận? Không cần y nữa?
Nhược Mộc một mình suy nghĩ luẩn quẩn, càng nghĩ càng hoảng loạn, vì thế, y bức bách bản thân buông bỏ tạp niệm, tập trung tu luyện, khôi phục lại tu vi lúc trước.
Sau đó đi tìm Đường Úc trở về.
Nhưng Nhược Mộc không ngờ, Đường Úc lại tới tìm y trước.
Ngày đó, Đường Úc đột nhiên xuất hiện ở Hoàng tuyền. Khương Thù phát hiện động tĩnh lạ, tìm hắn đánh một trận. Khi Nhược Mộc nhận được tin tức chạy đến, nhìn thấy Đường Úc đang bị Khương Thù đè xuống đất, mặt có mấy vết sưng rồi.
Khương Thù lạnh lùng nói: "Đây là cái giá phải trả khi ngươi lợi dụng Cửu Nhi."
Đường Úc không tránh né. Lúc trước hắn mất rất nhiều công sức giữ lại linh thể cho Cửu Tích, vốn là muốn thử xem có cách nào giúp nàng hồi sinh hay không, cho dù biết rõ uy lực của Thí Thần chùy, biết rõ hy vọng xa vời.
Lại không ngờ rằng Nhược Mộc lựa chọn phong ấn mình, linh thể tiêu tán. Ở thời khắc cuối cùng, Đường Úc tách ra một sợi linh hồn, dùng linh lực đánh thức linh thể của Cửu Tích, đưa nàng xuống Hoàng Tuyền.
Hắn biết Cửu Tích sẽ có chấp niệm giống mình, tìm cách dẫn linh hồi sinh Nhược Mộc.
Linh thể của Cửu Tích tiêu tán, thời điểm linh hồn yếu ớt của Nhược Mộc tụ lại, chuyển thế luân hồi, xuống nhân gian tìm lại kính Khuy Thiên, phong ấn của Khương Ly trận bị yếu đi, Đường Úc kịp thời thả ra một sợi thần hồn, chuyển thế theo Nhược Mộc.
Là hắn đã lợi dụng Cửu Tích, không sai, nên bị đánh.
Khương Thù không dùng linh lực, tay không đánh Đường Úc mặt mũi bầm dập.
Đột nhiên, Đường Úc nhìn thấy Nhược Mộc đang chạy tới, ánh mắt trở nên sáng rực.
Nhược Mộc biết Khương Thù đang nổi giận, cũng biết Khương Thù sẽ không hạ đòn trí mạng nhưng y vẫn đau lòng muốn chết, "Khương Thù!"
Khương Thù nhìn thấy y tới, biểu cảm khuôn mặt vẫn còn đang căng cứng, kiềm chế thở ra mấy hơi, buông lỏng tay, đứng lên, phủi phủi vạt áo, phất tay rời đi.Nhược Mộc vội vàng đỡ Đường Úc ngồi dậy.
Đôi mắt Đường Úc chăm chú nhìn Nhược Mộc, thì thầm gọi một tiếng "sư phụ", Nhược Mộc sững người. Hồi còn nhỏ Đường Úc không thích gọi người, sau khi lớn lên cũng chỉ cho Nhược Mộc chút mặt mũi trước mắt tộc nhân, còn bình thường rất hiếm khi gọi y là sư phụ.
Đường Úc nắm lấy bàn tay của Nhược Mộc đang kiểm tra vết thương trên mặt hắn, thành khẩn nói: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi."
Nhược Mộc nhìn Đường Úc, ánh mắt của hắn rất phức tạp, đau khổ, sợ hãi, cầu xin, y sợ câu tiếp theo Đường Úc sẽ nói "con sai rồi, về sau con sẽ làm một đệ tử ngoan ngoãn của người".
Đường Úc tiếp tục nói: "Con rất nhớ người, nhớ suốt một ngàn năm."
—
Chương 77 – Nhất vãng tình thâm
Đường Úc nói: "Con rất nhớ người, nhớ suốt một ngàn năm."
"Không! Hai ngàn năm." Đường Úc sửa lời, hắn đọa ma khoảng một ngàn năm, bị phong ấn một ngàn năm, số lần hai người gặp nhau không nhiều lắm, đều giương cung bạt kiếm, tan rã trong không vui.
Nhược Mộc thở nhẹ ra một hơi, "Có đau không?"
"Con đáng đánh." Đường Úc nói, "Nhưng mà đau quá." Hắn đặt tay Nhược Mộc lên mặt mình, nhẹ nhàng xoa xoa.
Nhược Mộc chạm vào vết bầm của hắn, cong khóe môi, "Đúng là nên đánh."
"Shhhhh—" Đường Úc hít sâu một hơi, ánh mắt đen thẫm tội nghiệp nhìn Nhược Mộc, thiếu điều viết hết lên mặt câu "người mau an ủi con, dỗ dành con".
Nhược Mộc làm lơ, nhéo tai Đường Úc, "Sau khi ra khỏi phong ấn đã chạy đi đâu?"
Đường Úc ngoan ngoãn trả lời: "Con quay lại Ma uyên."
Nhược Mộc nhíu mày, nghe thấy Đường Úc nói tiếp: "Con quay lại Ma uyên để kiểm tra xem có còn cá lọt lưới không..."
Thần sắc Đường Úc kiêu ngạo, ý tứ đòi khen thưởng, "Từ này về sau, toàn bộ ma chủng đều đã ở trên người con, không còn Ma tộc trời sinh nữa, những kẻ tu ma vớ vẩn không đáng sợ."
Đường Úc nói xong, Nhược Mộc buông tay khỏi tai hắn, mày nhíu chặt, mọi dịu dàng vừa rồi đã biến mất, biểu cảm không phân biệt được là đang giận hay vui.
Đường Úc luống cuống giải thích: "Con chỉ là không muốn Linh tộc bị uy hiếp nữa. Toàn bộ ma chủng đã bị nhốt trong cơ thể con, chỉ cần con không chết thì sẽ không có Ma tộc nào lợi hại hơn con cả. Con, con sẽ tự khắc chế, dùng chính bản thân giam giữ ma chủng..."
Đường Úc nắm lấy tay Nhược Mộc, vội vàng nói: "Con cũng không quay về làm Ma quân gì kia nữa! Con biết sai rồi! Người đừng tức giận, đừng đuổi con đi, con chỉ muốn ở bên cạnh người, người, người không thích... không thích con cũng, cũng không sao..." Giọng Đường Úc càng ngày càng nhỏ.
Thời gian như quay ngược lại một vạn năm trước, lúc Nhược Mộc đồng ý với Đường Úc sẽ không cho ai khác lên núi Vụ Linh, chỉ có hắn và y sống nương tựa vào nhau, khi đó Đường Úc bỏ xuống vỏ bọc kiêu căng biệt nữu, trở về đúng tuổi, làm một đứa trẻ sinh động, líu ríu, dính người.
Sau đó, bị cự tuyệt, đọa ma trong cố chấp điên cuồng.
Cho tới bây giờ, nghĩ đến chuyện có khả năng Nhược Mộc thích mình, hắn cũng không dám làm càn. Hắn chỉ muốn làm nũng với Nhược Mộc, muốn y bao dung mình, thương tiếc mình, cho mình thêm một cơ hội nữa trở về bên cạnh y. Những lời nói tàn nhẫn khi đọa ma hắn sớm đã hối hận muốn chết. Chia cách với y suốt hai ngàn năm, thật sự là quá đủ tra tấn rồi.
Đường Úc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Nhược Mộc, "Con... con chỉ muốn ở bên cạnh người, nếu người muốn lập gia đình, con... con..." Thanh âm của Đường Úc dần nghẹn ngào.
"Con cũng không làm phiền người, có được không?"
Nhược Mộc rút bàn tay đang bị Đường Úc nắm ra. Đường Úc run rẩy nhưng không dám nắm lại. Nhược Mộc áp hai bàn tay vào hai bên tai Đường Úc, nâng mặt hắn lên đối diện mình.
Vành mắt Đường Úc xanh tím, con ngươi lại đỏ bừng, Nhược Mộc cảm thấy trong ngực như có một tảng đá, khiến y khó thở không thôi, khàn giọng nói: "Xấu muốn chết." Sau đó y ôm Đường Úc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không chỉ có xấu, còn ngốc, hết thuốc chữa, tiểu hỗn đản, đang chơi lạt mềm buộc chặt với ta phải không?"
Đường Úc sững người, sau đó lập tức gắt gao ôm lại Nhược Mộc, chôn mặt vào vai y, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói lời càn quấy, "Không có chơi! Con sẽ quấn lấy người, người chỉ có thể nhìn một mình con, thích một mình con!" Sau đó lí nhí bồi thêm một câu: "Có được không?"
"Được."
Hai người mở lòng với nhau, Nhược Mộc kể về kế hoạch mai danh ẩn tích cho Đường Úc, Đường Úc mừng rỡ muốn thực hiện ngay và luôn nhưng Nhược Mộc đã đáp ứng với Khương Thù sẽ thay hắn trông coi Hoàng Tuyền trong lúc hắn dẫn linh cho Cửu Tích, vì vậy, Đường Úc cũng ở lại Hoàng Tuyền.
Nhưng trong lòng Đường Úc không cao hứng. Hắn chẳng thân với Khương Thù, vừa gặp nhau đã bị đập một trận, tuy hắn nợ Cửu Nhi và muốn Nhược Mộc đau lòng mình nên không đánh trả, nhưng thù này không thể không kết!
Mà thật ra thì hắn và Nhược Mộc hợp lực may ra mới miễn cưỡng thắng được Khương Thù, cho nên chỉ có thể nuốt lửa giận xuống, với mối quan hệ của Khương Thù và Cửu Tích, Đường Úc "hào phóng" nghĩ, ấn theo bối phận, Khương Thù còn phải gọi hắn là sư huynh đó!
Nhược Mộc cảm thấy tính tình của Đường Úc đã quay trở về thời kỳ thiếu niên, quấn quýt dính người, không chiều theo là không buông tha, tính tình trẻ con này còn khó chiều hơn cả lúc đọa ma, nói trở mặt là trở mặt. Chọc Nhược Mộc tức giận còn ra vẻ tội nghiệp, khiến y không nhấc nổi cơn giận lên, chỉ có thể nuốt xuống.
Nhược Mộc không phản ứng lại, Đường Úc đang thăm dò tính tình của y, mưu đồ gì đó. Có lẽ y biết nhưng lại nguyện ý mặc kệ.
Khương Thù không hoan nghênh cho lắm. Đường Úc nhìn hắn không vừa mắt, hắn cũng nhìn Đường Úc không vừa mắt. Nếu không phải vì Đường Úc thì Cửu Tích đã không phải dẫn linh cho một nam nhân khác, linh thể tiêu tán.
Đường Úc hung hăng trợn mắt, Khương Thù nói qua kẽ răng: "Ngươi nghĩ ngươi mới ba tuổi à? Còn rầm rì nữa coi chừng ta quăng ra ngoài!"
Sau đó Nhược Mộc kéo tay Đường Úc, cười dỗ dành, "Được rồi, đừng trẻ con nữa."
Đường Úc phụng phịu, thật mất mặt, thật mất mặt! Muốn sư phụ bồi thường mới có thể cân bằng tâm lý!
Nhưng Khương Thù nghĩ lại thì, nếu như không có Đường Úc đưa Cửu Tích xuống Hoàng Tuyền thì hắn căn bản không gặp được Cửu Nhi, càng không có cơ hội lâu ngày sinh tình với nàng.
Bây giờ, thấy Nhược Mộc đang lo lắng cho ma chủng trong cơ thể Đường Úc, Khương Thù cũng hào phóng tặng Đường Úc một phần quà tạ lễ.
"Ta có một cách có thể giúp ngươi xử lý ma chủng trong cơ thể." Khương Thù nói với Đường Úc.
"Cách gì?" Đường Úc hỏi.
Khương Thù nâng cằm, "Ngươi cầu ta đi."
"Ấu trĩ!" Đường Úc nghiến răng nghiến lợi.
Nhược Mộc ngăn hắn lại, khiêm tốn thỉnh giáo, "Thỉnh đại nhân chỉ điểm."
Nhược Mộc là thần thú Thanh Long, lúc trước còn là vua Linh tộc, chưa từng dùng những lời như vậy để nói với ai. Đường Úc nghe xong tức khắc ngậm miệng, trong lòng vừa ngọt ngào vừa thỏa mãn.
Khương Thù cũng không muốn cố ý gây khó dễ, nếu Nhược Mộc đã mở miệng thì hắn cũng không giấu giếm, "Thay đổi một chút trận Khương Ly, thiết lập trong cơ thể của Đường Úc, phong ấn ma chủng."
"Đặt trận trong cơ thể?"
"Đúng vậy, bình nguyên Đông Vọng là nơi đặt trận Khương Ly, khổng lồ rộng lớn, nhưng trận này của ta vừa nhỏ vừa không mất uy lực. Ma chủng đã bị nuốt vào cơ thể Đường Úc thì có thể dùng chính cơ thể thần thú làm trận phong ấn, tuy nhiên, đau đớn sẽ không nhỏ. Nhưng nếu đặt trận trong cơ thể, nhốt ma chủng lại, thậm chí nếu phong ấn luôn toàn bộ ma khí thì sẽ không phải chịu ảnh hưởng của ma khí nữa, còn có thể tìm lại linh khí, tiếp tục tu luyện giống Linh tộc."
Nhược Mộc rất quen thuộc với trận Khương Ly, Đường Úc cũng tinh thông trận pháp cho nên chỉ cần nghe Khương Thù nói qua sơ lược cũng lĩnh ngộ được đại khái. Nhược Mộc cười, "Nếu có thể như vậy thì không còn gì tốt hơn."
Đường Úc cũng cười theo, chuyện hắn hối hận nhất chính là lúc trước đã xúc động mà đọa ma.
Nhược Mộc nói hắn chịu ảnh hưởng của ma chủng nên mới sinh tình với y, hắn không tán thành. Nhưng sau khi đọa ma hắn đã dần dần nhận ra, tình ý không chịu ảnh hưởng của ma chủng nhưng sự cố chấp điên cuồng chính là thuốc độc, cảm giác tự ti khi bản thân thâm tình nhưng lại bị đối phương cự tuyệt dẫn đến không cam lòng, kèm theo đó là sợ hãi, tất cả đều chịu ảnh hưởng của ma chủng, giúp ma chủng càng ngày càng lớn mạnh, cũng khiến bản thân hoàn toàn sa vào vũng lầy, hoàn toàn đọa ma.
Bây giờ, vốn là Đường Úc chỉ định nuốt toàn bộ ma chủng để thay Nhược Mộc giải quyết một tai họa ngầm cho Linh tộc, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý trường kỳ chịu sự tranh chấp của ma khí và linh khí, lại không ngờ rằng có thể nghe được một tin tức tốt từ miệng Khương Thù.
Hắn không cần phải làm một Ma tộc dơ bẩn ô uế nữa, có thể lại một lần nữa trở thành đệ tử của Nhược Mộc, làm một Đường Úc lúc còn sống trên núi Vụ Linh.
Hảo cảm của Đường Úc đối với Khương Thù tăng thêm một chút, chỉ một chút thôi.
Khương Thù nhìn bộ dạng phấn khích của Đường Úc, nhịn không được dội cho một chậu nước lạnh, "Đừng vui mừng quá sớm, muốn thiết lập trận trong cơ thể cần phải mở toàn bộ thần thức và kinh mạch ra, tùy ý để một người khác vào trong cơ thể mình bắt giữ ma chủng và đặt trận. Không chỉ cần ngươi hoàn toàn tín nhiệm đối phương mà còn tuyệt đối không cho phép đối phương mắc phải bất cứ sai lầm nào."
Nhược Mộc nhíu mày, vừa rồi y cũng cao hứng, không nghĩ tới điểm này. Đường Úc nắm chặt tay Nhược Mộc, cười nói: "Ta hoàn toàn tin tưởng sư phụ, người nhất định sẽ không mắc lỗi."
Nhược Mộc mỉm cười, "Ừ, nhất định sẽ không sai." Y không nỡ để Đường Úc phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Khương Thù có chút khó chịu khi hai người kia cứ tình tình tứ tứ, nhanh chóng trình bày tỉ mỉ cách thiết trận.
"Đặt xong trận rồi cũng cần phải định kỳ kiểm tra gia cố, chỉ cần không có người mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể ngươi phá tan trận pháp thì ma chủng sẽ vĩnh viễn không thức tỉnh."
*** Hết PN 8 [Toàn Văn Hoàn]
[Andy: Nhược Mộc và Đường Úc có xuất hiện trong chương 78-79 nhưng nội dung câu chuyện cơ bản đã trở về xoay quanh Cửu Tích nên mình sẽ dừng ở đây. Mong các bạn thông cảm vì thói quen vừa edit vừa đọc nên bộ truyện này hơi bị "chắp vá", vốn là mình chỉ định tìm một truyện cổ trang ngắn để test trình êdít, nếu có cơ hội mình sẽ thử làm một bộ khác dài hơi trọn vẹn hơn (truyện cổ trang thường dài hơn trăm chương nên hơi... lười ^^)
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện!]
Người dẫn đường mang theo mấy chục vạn sợi linh hồn của Nhân tộc và Linh tộc nhập vào Luân Hồi trận. Ánh sáng của Luân hồi trận bao bọc lấy hắn, dần dần thu hẹp lại chỉ còn lại một chấm nhỏ, rồi sau đó nổ tung như ngàn vạn đốm lửa, tất cả hoàn toàn biến mất.
Phượng Xuyên thất thần nhìn theo, nghiến răng, nhắm chặt mắt. Bả vai bất chợt bị vỗ một cái, hắn quay lại, là linh thể đã tụ lại hoàn toàn của Nhược Mộc.
Nhược Mộc: "Kết thúc rồi, tộc nhân Linh tộc đang chờ ngươi, trở về báo cho họ tin tốt này đi."
Phượng Xuyên suy tư, nói: "Linh thể của ngài đã hoàn toàn hồi phục, vị trí Linh Vương này, ta vẫn nên trả lại cho ngài."
Nhược Mộc lắc đầu, "Không cần. Ta muốn đi tìm Tiểu Úc, kể từ bây giờ, bất luận là xảy ra chuyện gì, ta phải đứng về phía nó. Có thể nó sẽ coi Linh tộc là kẻ địch, ta không giúp nó nhưng cũng sẽ không ngăn cản nó, nếu như vậy, ta không xứng được làm Linh Vương."
Phượng Xuyên nhíu mày, "Ngài..." Sau đó hắn mỉm cười, "Nếu Đường Úc biết, hẳn là sẽ rất cao hứng."
Nhược Mộc cười, "Vốn lúc trước làm Linh Vương cũng chỉ là trâu bắt chó đi cày, bây giờ có ngươi rồi, để ta trộm lười biếng đi."
Phượng Xuyên dở khóc dở cười.
Nhược Mộc lại vỗ vai Phượng Xuyên, ngữ khí cực kỳ chân thành, "Người tài thường bận rộn, vất vả cho ngươi rồi."
Chín vị trưởng lão quan trọng nhất của Linh tộc đã tham gia hiến linh, Hổ tộc, Vũ tộc đã chọn được tộc trưởng mới, Liệt Diên nhậm chức tộc trưởng Long tộc, các tộc còn lại lựa chọn những trưởng lão hoặc người trẻ tuổi có tu vi xuất chúng, cần phải có Phượng Xuyên thụ lễ. Phượng Xuyên không có thời gian dây dưa, lập tức chạy về Linh tộc ổn định nhân tâm.
Qua thêm bảy tám ngày nữa, linh thể của Nhược Mộc đã hồi phục hoàn toàn, thể xác và linh hồn hợp nhất. Thần thú Thanh Long tái sinh, trời giáng xuống chín chín tám mốt đạo thiên lôi. Sau khi chịu xong thiên kiếp, chưa nghỉ ngơi được mấy ngày, Nhược Mộc vội vã chuẩn bị đi Ma uyên.
Khương Thù hỏi: "Ngươi muốn đi tìm Đường Úc?"
"Ừ." Nhược Mộc gật đầu, phảng phất vài tia dịu dàng trên khuôn mặt, "Nó không có ở núi Vụ Linh, cũng không đi tới tiên đảo kia, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng là quay về Ma uyên rồi."
Linh lực của Nhược Mộc vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tới Ma uyên rất nguy hiểm. Nhưng mà y sốt ruột, muốn đi xác nhận xem Đường Úc có ở đó hay không.
Khương Thù khuyên can, "Chờ thêm vài ngày nữa đi, ngươi vừa trải qua lôi kiếp, linh lực vẫn chưa ổn định."
Nhược Mộc nghe xong, có chút ngại ngùng, "Là ta quá sốt ruột..." Tuổi này rồi mà còn xúc động như một đứa trẻ, đúng là càng già càng trẩu!
Khương Thù mỉm cười, không chê cười y, chỉ nói: "Thực ra, nếu Đường Úc quay về Ma uyên thì không thể không có chút động tĩnh nào."
Nhược Mộc nhíu mày, đúng vậy, việc Đường Úc thoát ra khỏi phong ấn, nhập luân hồi, trừ Khương Thù và Phượng Xuyên không còn ai biết. Tất cả Linh tộc đều nghĩ rằng Ma quân Không Ngộ cũng giống như những Ma quân đời trước, bị giam cầm chặt chẽ bên dưới phong ấn.
Nếu Ma quân đã quay trở về Ma uyên thì Ma tộc không thể yên tĩnh như vậy.
Một vạn năm trước, Ma quân Thí Thiên cắn nuốt ma chủng để nâng cao tu vi, nguyên khí của Ma tộc trời sinh đã bị tổn thương nặng nề. Về sau Đường Úc trở thành Ma quân, trước đó đã cắn nuốt nốt năm vị Ma tôn có ma chủng cuối cùng, Ma tộc trời sinh coi như chỉ còn một mình Không Ngộ.
Cách đây không lâu, con gái của Ma quân Thí Thiên là Ngân Yêu đã bị Khương Thù xử lý, như vậy, Ma tộc còn lại bây giờ chỉ là hậu tự hoặc Nhân tộc, Linh tộc tu ma đạo, chia bè chia phái, độ nguy hiểm không cao. Nếu Ma quân trở về, tuyệt đối sẽ không có chuyện một chút động tĩnh cũng không có.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, Ma quân chính là người lãnh đạo cao nhất, là một sự "uy hiếp" không thể không phục tùng, chỉ là, Ma quân Không Ngộ là một sự tồn tại đặc biệt.
Nếu bây giờ y tới Ma uyên thì liệu có bị lộ tiếng gió, mang đến phiền toái cho Đường Úc hay không?
Nhược Mộc muốn đi tìm Đường Úc, từ đó về sau mai danh ẩn tích, lưu lạc bốn phương. Y nói với Phượng Xuyên, cho dù Đường Úc coi Linh tộc là kẻ địch y vẫn sẽ đứng về phía Đường Úc, là bởi vì y biết Đường Úc chắc chắn sẽ không như vậy.
Điều Đường Úc sở cầu, Nhược Mộc vẫn luôn biết, chỉ là đến bây giờ mới có đủ dũng khí đối mặt trực tiếp.
Tuy nhiên, Nhược Mộc cũng biết, y mong muốn Đường Úc mai danh ẩn tích, an phận sống bên cạnh mình là một điều không công bằng với hắn. Trong lòng mông lung, càng ngày càng lo lắng hốt hoảng, nhất là sau khi biết Đường Úc lại biến mất không rõ tung tích.
Liệu Đường Úc có còn nhớ rõ, nhớ rõ khoảng thời gian bên nhau dưới nhân gian, cùng với lời ước định sẽ đi tìm nhau, tiếp tục bên nhau đến răng long đầu bạc? Y không rõ vì sao lúc này Đường Úc lại tìm cách trốn tránh mình.
Hắn oán hận y đã phong ấn mình? Tức giận? Không cần y nữa?
Nhược Mộc một mình suy nghĩ luẩn quẩn, càng nghĩ càng hoảng loạn, vì thế, y bức bách bản thân buông bỏ tạp niệm, tập trung tu luyện, khôi phục lại tu vi lúc trước.
Sau đó đi tìm Đường Úc trở về.
Nhưng Nhược Mộc không ngờ, Đường Úc lại tới tìm y trước.
Ngày đó, Đường Úc đột nhiên xuất hiện ở Hoàng tuyền. Khương Thù phát hiện động tĩnh lạ, tìm hắn đánh một trận. Khi Nhược Mộc nhận được tin tức chạy đến, nhìn thấy Đường Úc đang bị Khương Thù đè xuống đất, mặt có mấy vết sưng rồi.
Khương Thù lạnh lùng nói: "Đây là cái giá phải trả khi ngươi lợi dụng Cửu Nhi."
Đường Úc không tránh né. Lúc trước hắn mất rất nhiều công sức giữ lại linh thể cho Cửu Tích, vốn là muốn thử xem có cách nào giúp nàng hồi sinh hay không, cho dù biết rõ uy lực của Thí Thần chùy, biết rõ hy vọng xa vời.
Lại không ngờ rằng Nhược Mộc lựa chọn phong ấn mình, linh thể tiêu tán. Ở thời khắc cuối cùng, Đường Úc tách ra một sợi linh hồn, dùng linh lực đánh thức linh thể của Cửu Tích, đưa nàng xuống Hoàng Tuyền.
Hắn biết Cửu Tích sẽ có chấp niệm giống mình, tìm cách dẫn linh hồi sinh Nhược Mộc.
Linh thể của Cửu Tích tiêu tán, thời điểm linh hồn yếu ớt của Nhược Mộc tụ lại, chuyển thế luân hồi, xuống nhân gian tìm lại kính Khuy Thiên, phong ấn của Khương Ly trận bị yếu đi, Đường Úc kịp thời thả ra một sợi thần hồn, chuyển thế theo Nhược Mộc.
Là hắn đã lợi dụng Cửu Tích, không sai, nên bị đánh.
Khương Thù không dùng linh lực, tay không đánh Đường Úc mặt mũi bầm dập.
Đột nhiên, Đường Úc nhìn thấy Nhược Mộc đang chạy tới, ánh mắt trở nên sáng rực.
Nhược Mộc biết Khương Thù đang nổi giận, cũng biết Khương Thù sẽ không hạ đòn trí mạng nhưng y vẫn đau lòng muốn chết, "Khương Thù!"
Khương Thù nhìn thấy y tới, biểu cảm khuôn mặt vẫn còn đang căng cứng, kiềm chế thở ra mấy hơi, buông lỏng tay, đứng lên, phủi phủi vạt áo, phất tay rời đi.Nhược Mộc vội vàng đỡ Đường Úc ngồi dậy.
Đôi mắt Đường Úc chăm chú nhìn Nhược Mộc, thì thầm gọi một tiếng "sư phụ", Nhược Mộc sững người. Hồi còn nhỏ Đường Úc không thích gọi người, sau khi lớn lên cũng chỉ cho Nhược Mộc chút mặt mũi trước mắt tộc nhân, còn bình thường rất hiếm khi gọi y là sư phụ.
Đường Úc nắm lấy bàn tay của Nhược Mộc đang kiểm tra vết thương trên mặt hắn, thành khẩn nói: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi."
Nhược Mộc nhìn Đường Úc, ánh mắt của hắn rất phức tạp, đau khổ, sợ hãi, cầu xin, y sợ câu tiếp theo Đường Úc sẽ nói "con sai rồi, về sau con sẽ làm một đệ tử ngoan ngoãn của người".
Đường Úc tiếp tục nói: "Con rất nhớ người, nhớ suốt một ngàn năm."
—
Chương 77 – Nhất vãng tình thâm
Đường Úc nói: "Con rất nhớ người, nhớ suốt một ngàn năm."
"Không! Hai ngàn năm." Đường Úc sửa lời, hắn đọa ma khoảng một ngàn năm, bị phong ấn một ngàn năm, số lần hai người gặp nhau không nhiều lắm, đều giương cung bạt kiếm, tan rã trong không vui.
Nhược Mộc thở nhẹ ra một hơi, "Có đau không?"
"Con đáng đánh." Đường Úc nói, "Nhưng mà đau quá." Hắn đặt tay Nhược Mộc lên mặt mình, nhẹ nhàng xoa xoa.
Nhược Mộc chạm vào vết bầm của hắn, cong khóe môi, "Đúng là nên đánh."
"Shhhhh—" Đường Úc hít sâu một hơi, ánh mắt đen thẫm tội nghiệp nhìn Nhược Mộc, thiếu điều viết hết lên mặt câu "người mau an ủi con, dỗ dành con".
Nhược Mộc làm lơ, nhéo tai Đường Úc, "Sau khi ra khỏi phong ấn đã chạy đi đâu?"
Đường Úc ngoan ngoãn trả lời: "Con quay lại Ma uyên."
Nhược Mộc nhíu mày, nghe thấy Đường Úc nói tiếp: "Con quay lại Ma uyên để kiểm tra xem có còn cá lọt lưới không..."
Thần sắc Đường Úc kiêu ngạo, ý tứ đòi khen thưởng, "Từ này về sau, toàn bộ ma chủng đều đã ở trên người con, không còn Ma tộc trời sinh nữa, những kẻ tu ma vớ vẩn không đáng sợ."
Đường Úc nói xong, Nhược Mộc buông tay khỏi tai hắn, mày nhíu chặt, mọi dịu dàng vừa rồi đã biến mất, biểu cảm không phân biệt được là đang giận hay vui.
Đường Úc luống cuống giải thích: "Con chỉ là không muốn Linh tộc bị uy hiếp nữa. Toàn bộ ma chủng đã bị nhốt trong cơ thể con, chỉ cần con không chết thì sẽ không có Ma tộc nào lợi hại hơn con cả. Con, con sẽ tự khắc chế, dùng chính bản thân giam giữ ma chủng..."
Đường Úc nắm lấy tay Nhược Mộc, vội vàng nói: "Con cũng không quay về làm Ma quân gì kia nữa! Con biết sai rồi! Người đừng tức giận, đừng đuổi con đi, con chỉ muốn ở bên cạnh người, người, người không thích... không thích con cũng, cũng không sao..." Giọng Đường Úc càng ngày càng nhỏ.
Thời gian như quay ngược lại một vạn năm trước, lúc Nhược Mộc đồng ý với Đường Úc sẽ không cho ai khác lên núi Vụ Linh, chỉ có hắn và y sống nương tựa vào nhau, khi đó Đường Úc bỏ xuống vỏ bọc kiêu căng biệt nữu, trở về đúng tuổi, làm một đứa trẻ sinh động, líu ríu, dính người.
Sau đó, bị cự tuyệt, đọa ma trong cố chấp điên cuồng.
Cho tới bây giờ, nghĩ đến chuyện có khả năng Nhược Mộc thích mình, hắn cũng không dám làm càn. Hắn chỉ muốn làm nũng với Nhược Mộc, muốn y bao dung mình, thương tiếc mình, cho mình thêm một cơ hội nữa trở về bên cạnh y. Những lời nói tàn nhẫn khi đọa ma hắn sớm đã hối hận muốn chết. Chia cách với y suốt hai ngàn năm, thật sự là quá đủ tra tấn rồi.
Đường Úc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Nhược Mộc, "Con... con chỉ muốn ở bên cạnh người, nếu người muốn lập gia đình, con... con..." Thanh âm của Đường Úc dần nghẹn ngào.
"Con cũng không làm phiền người, có được không?"
Nhược Mộc rút bàn tay đang bị Đường Úc nắm ra. Đường Úc run rẩy nhưng không dám nắm lại. Nhược Mộc áp hai bàn tay vào hai bên tai Đường Úc, nâng mặt hắn lên đối diện mình.
Vành mắt Đường Úc xanh tím, con ngươi lại đỏ bừng, Nhược Mộc cảm thấy trong ngực như có một tảng đá, khiến y khó thở không thôi, khàn giọng nói: "Xấu muốn chết." Sau đó y ôm Đường Úc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không chỉ có xấu, còn ngốc, hết thuốc chữa, tiểu hỗn đản, đang chơi lạt mềm buộc chặt với ta phải không?"
Đường Úc sững người, sau đó lập tức gắt gao ôm lại Nhược Mộc, chôn mặt vào vai y, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói lời càn quấy, "Không có chơi! Con sẽ quấn lấy người, người chỉ có thể nhìn một mình con, thích một mình con!" Sau đó lí nhí bồi thêm một câu: "Có được không?"
"Được."
Hai người mở lòng với nhau, Nhược Mộc kể về kế hoạch mai danh ẩn tích cho Đường Úc, Đường Úc mừng rỡ muốn thực hiện ngay và luôn nhưng Nhược Mộc đã đáp ứng với Khương Thù sẽ thay hắn trông coi Hoàng Tuyền trong lúc hắn dẫn linh cho Cửu Tích, vì vậy, Đường Úc cũng ở lại Hoàng Tuyền.
Nhưng trong lòng Đường Úc không cao hứng. Hắn chẳng thân với Khương Thù, vừa gặp nhau đã bị đập một trận, tuy hắn nợ Cửu Nhi và muốn Nhược Mộc đau lòng mình nên không đánh trả, nhưng thù này không thể không kết!
Mà thật ra thì hắn và Nhược Mộc hợp lực may ra mới miễn cưỡng thắng được Khương Thù, cho nên chỉ có thể nuốt lửa giận xuống, với mối quan hệ của Khương Thù và Cửu Tích, Đường Úc "hào phóng" nghĩ, ấn theo bối phận, Khương Thù còn phải gọi hắn là sư huynh đó!
Nhược Mộc cảm thấy tính tình của Đường Úc đã quay trở về thời kỳ thiếu niên, quấn quýt dính người, không chiều theo là không buông tha, tính tình trẻ con này còn khó chiều hơn cả lúc đọa ma, nói trở mặt là trở mặt. Chọc Nhược Mộc tức giận còn ra vẻ tội nghiệp, khiến y không nhấc nổi cơn giận lên, chỉ có thể nuốt xuống.
Nhược Mộc không phản ứng lại, Đường Úc đang thăm dò tính tình của y, mưu đồ gì đó. Có lẽ y biết nhưng lại nguyện ý mặc kệ.
Khương Thù không hoan nghênh cho lắm. Đường Úc nhìn hắn không vừa mắt, hắn cũng nhìn Đường Úc không vừa mắt. Nếu không phải vì Đường Úc thì Cửu Tích đã không phải dẫn linh cho một nam nhân khác, linh thể tiêu tán.
Đường Úc hung hăng trợn mắt, Khương Thù nói qua kẽ răng: "Ngươi nghĩ ngươi mới ba tuổi à? Còn rầm rì nữa coi chừng ta quăng ra ngoài!"
Sau đó Nhược Mộc kéo tay Đường Úc, cười dỗ dành, "Được rồi, đừng trẻ con nữa."
Đường Úc phụng phịu, thật mất mặt, thật mất mặt! Muốn sư phụ bồi thường mới có thể cân bằng tâm lý!
Nhưng Khương Thù nghĩ lại thì, nếu như không có Đường Úc đưa Cửu Tích xuống Hoàng Tuyền thì hắn căn bản không gặp được Cửu Nhi, càng không có cơ hội lâu ngày sinh tình với nàng.
Bây giờ, thấy Nhược Mộc đang lo lắng cho ma chủng trong cơ thể Đường Úc, Khương Thù cũng hào phóng tặng Đường Úc một phần quà tạ lễ.
"Ta có một cách có thể giúp ngươi xử lý ma chủng trong cơ thể." Khương Thù nói với Đường Úc.
"Cách gì?" Đường Úc hỏi.
Khương Thù nâng cằm, "Ngươi cầu ta đi."
"Ấu trĩ!" Đường Úc nghiến răng nghiến lợi.
Nhược Mộc ngăn hắn lại, khiêm tốn thỉnh giáo, "Thỉnh đại nhân chỉ điểm."
Nhược Mộc là thần thú Thanh Long, lúc trước còn là vua Linh tộc, chưa từng dùng những lời như vậy để nói với ai. Đường Úc nghe xong tức khắc ngậm miệng, trong lòng vừa ngọt ngào vừa thỏa mãn.
Khương Thù cũng không muốn cố ý gây khó dễ, nếu Nhược Mộc đã mở miệng thì hắn cũng không giấu giếm, "Thay đổi một chút trận Khương Ly, thiết lập trong cơ thể của Đường Úc, phong ấn ma chủng."
"Đặt trận trong cơ thể?"
"Đúng vậy, bình nguyên Đông Vọng là nơi đặt trận Khương Ly, khổng lồ rộng lớn, nhưng trận này của ta vừa nhỏ vừa không mất uy lực. Ma chủng đã bị nuốt vào cơ thể Đường Úc thì có thể dùng chính cơ thể thần thú làm trận phong ấn, tuy nhiên, đau đớn sẽ không nhỏ. Nhưng nếu đặt trận trong cơ thể, nhốt ma chủng lại, thậm chí nếu phong ấn luôn toàn bộ ma khí thì sẽ không phải chịu ảnh hưởng của ma khí nữa, còn có thể tìm lại linh khí, tiếp tục tu luyện giống Linh tộc."
Nhược Mộc rất quen thuộc với trận Khương Ly, Đường Úc cũng tinh thông trận pháp cho nên chỉ cần nghe Khương Thù nói qua sơ lược cũng lĩnh ngộ được đại khái. Nhược Mộc cười, "Nếu có thể như vậy thì không còn gì tốt hơn."
Đường Úc cũng cười theo, chuyện hắn hối hận nhất chính là lúc trước đã xúc động mà đọa ma.
Nhược Mộc nói hắn chịu ảnh hưởng của ma chủng nên mới sinh tình với y, hắn không tán thành. Nhưng sau khi đọa ma hắn đã dần dần nhận ra, tình ý không chịu ảnh hưởng của ma chủng nhưng sự cố chấp điên cuồng chính là thuốc độc, cảm giác tự ti khi bản thân thâm tình nhưng lại bị đối phương cự tuyệt dẫn đến không cam lòng, kèm theo đó là sợ hãi, tất cả đều chịu ảnh hưởng của ma chủng, giúp ma chủng càng ngày càng lớn mạnh, cũng khiến bản thân hoàn toàn sa vào vũng lầy, hoàn toàn đọa ma.
Bây giờ, vốn là Đường Úc chỉ định nuốt toàn bộ ma chủng để thay Nhược Mộc giải quyết một tai họa ngầm cho Linh tộc, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý trường kỳ chịu sự tranh chấp của ma khí và linh khí, lại không ngờ rằng có thể nghe được một tin tức tốt từ miệng Khương Thù.
Hắn không cần phải làm một Ma tộc dơ bẩn ô uế nữa, có thể lại một lần nữa trở thành đệ tử của Nhược Mộc, làm một Đường Úc lúc còn sống trên núi Vụ Linh.
Hảo cảm của Đường Úc đối với Khương Thù tăng thêm một chút, chỉ một chút thôi.
Khương Thù nhìn bộ dạng phấn khích của Đường Úc, nhịn không được dội cho một chậu nước lạnh, "Đừng vui mừng quá sớm, muốn thiết lập trận trong cơ thể cần phải mở toàn bộ thần thức và kinh mạch ra, tùy ý để một người khác vào trong cơ thể mình bắt giữ ma chủng và đặt trận. Không chỉ cần ngươi hoàn toàn tín nhiệm đối phương mà còn tuyệt đối không cho phép đối phương mắc phải bất cứ sai lầm nào."
Nhược Mộc nhíu mày, vừa rồi y cũng cao hứng, không nghĩ tới điểm này. Đường Úc nắm chặt tay Nhược Mộc, cười nói: "Ta hoàn toàn tin tưởng sư phụ, người nhất định sẽ không mắc lỗi."
Nhược Mộc mỉm cười, "Ừ, nhất định sẽ không sai." Y không nỡ để Đường Úc phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Khương Thù có chút khó chịu khi hai người kia cứ tình tình tứ tứ, nhanh chóng trình bày tỉ mỉ cách thiết trận.
"Đặt xong trận rồi cũng cần phải định kỳ kiểm tra gia cố, chỉ cần không có người mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể ngươi phá tan trận pháp thì ma chủng sẽ vĩnh viễn không thức tỉnh."
*** Hết PN 8 [Toàn Văn Hoàn]
[Andy: Nhược Mộc và Đường Úc có xuất hiện trong chương 78-79 nhưng nội dung câu chuyện cơ bản đã trở về xoay quanh Cửu Tích nên mình sẽ dừng ở đây. Mong các bạn thông cảm vì thói quen vừa edit vừa đọc nên bộ truyện này hơi bị "chắp vá", vốn là mình chỉ định tìm một truyện cổ trang ngắn để test trình êdít, nếu có cơ hội mình sẽ thử làm một bộ khác dài hơi trọn vẹn hơn (truyện cổ trang thường dài hơn trăm chương nên hơi... lười ^^)
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất