Chương 12: Chuyện thành do người
Edit: Cây Nấm Nhỏ
_____________________
Chương 12: Chuyện thành do người
Mấy ngày sau, Liễu Tĩnh Thủy bận rộn tới bóng người cũng không thấy, Sở Yến biết trong học viện to như thế này chuyện gì cũng tới tay y xử lý, không phiền người ta.
Mỗi ngày luyện đao, hoặc đi quanh dãy núi mười hai đỉnh nhìn một lát, coi như chơi cũng vui, thỉnh thoảng nhìn chán gương mặt của Mục Ni thì sẽ tìm người khác tâm sự.
Người trong học viện Ẩn Sơn, hắn chỉ biết Liễu Tĩnh Thủy và hai tỷ đệ nhà họ Giang, Liễu Tĩnh Thủy bận thì hắn sẽ không đi làm rộn chuyện, vì thế người mà hắn tìm nhiều nhất lại thành hai chị em nhà họ Giang.
Từ đầu ý của hắn là muốn hỏi thăm hàn độc trên người Liễu Tĩnh Thủy, là bằng hữu, hắn đương nhiên muốn giúp Liễu Tĩnh Thủy, nói không chừng bí thuật ở Tây Vực có thể giải độc cho y rồi sao? Tiếc là hai chị em nhà này miệng kín như bưng, cho dù bâng quơ thế nào cũng không lộ một chữ về việc trúng hàn độc.
Sau đó không hiểu thế nào lại tự nhiên hợp tình hợp lý mà chuyển sang phối trang sức thế nào cho đẹp, hương liệu trộn thế nào cho thơm, đương nhiên đây là cuộc trò chuyện với Giang Phù Nguyệt.
Còn với Giang Phù Ngọc... Lúc hắn đi tìm Giang Phù Ngọc, hơn phân nửa thời gian là không thấy Giang Phù Nguyệt đâu, có cái gì cho tỷ tỷ cậu ta đều đưa cho đệ đệ chuyển giúp.
Có một chuyện hắn không hiểu, vì sao ánh mắt Giang Phù Ngọc nhìn mình càng ngày càng đáng sợ?
Hôm đó không khí trong lành, vào mùa đông có vài ánh dương ấm áp hiếm hoi.
Giang Phù Ngọc lúc này mỉm cười, nhìn cái tên người ngoài nước không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây quăng ra một đống đồ, trong lòng lại tràn đầy ghét bỏ.
"Tiểu Ngọc, ta tìm tỷ tỷ ngươi nhưng lại không thấy người. Nhờ ngươi chuyển cái này cho nàng." Sở Yến cầm trong tay một hộp đen đưa tới cho cậu ta "Cái này là cao Bạch Ngọc, thoa trên mặt, cho dù ánh mặt trời chói hơn cả bão cát ở sa mạc cũng không sợ, ngươi đưa cho tỷ tỷ ngươi dùng thử."
"Được, ta sẽ đưa cho tỷ tỷ." Giang Phù Ngọc nhận hộp đen, rõ ràng miệng đang cười nhưng trong ánh mắt dường như bốc lửa.
Tên người nước ngoài này rốt cuộc muốn cái gì, mấy ngày nay sao cứ đưa đồ này nọ cho tỷ tỷ hắn? Chẳng lẽ muốn theo đuổi tỷ tỷ hắn sao?
Sở Yến không biết hiện tại Giang Phù Ngọc đang nghiến răng nghiến lợi với mình, hài lòng gật đầu, đưa đồ xong rồi đi, nào biết vừa quay đầu lại, Giang Phù Nguyệt đi vào phòng thấy hai người nên thuận miệng nói: "Tiểu Ngọc với Sở thiếu cung chủ trò chuyện gì thế?"
Đi theo phía sau vào phòng còn có Liễu Tĩnh Thủy đã lâu không thấy mặt.
Cơn tức giận của Giang Phù Ngọc trong nháy mắt biến mất tiêu, vẻ mặt tươi cười: "Tỷ tỷ, Liễu đại ca."
"A Nguyệt, cô về rồi hả." Sở Yến cũng có vui mừng nho nhỏ "Ta mang cao Bạch Ngọc tới cho cô."
Một tiếng 'A Nguyệt' này vừa ra khỏi miệng, Giang Phù Ngọc yên lặng phóng cho hắn một ánh mắt bằng dao.
Giang Phù Nguyệt lộ ra tươi cười cực kỳ phù hợp với thân phận tiểu thư khuê cát, nói: "Đa tạ thiếu cung chủ."
Thấy Giang Phù Ngọc đưa hộp nhỏ cho Giang Phù Nguyệt, Sở Yến nhìn Liễu Tĩnh Thủy: "Mấy ngày nay không thấy ngươi, hôm nay sao lại ở đây?"
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Hôm nay đã sát ngày giao thừa, chuẩn bị gì đó cũng xong rồi, cho nên rảnh rỗi một tí."
Y vừa nói xong, Giang Phù Nguyệt cười giòn: "Đúng vậy, ngày mai là giao thừa rồi. Hôm nay ta muốn xuống núi đi dạo, trong học viện tuy rằng cũng giăng đèn kết hoa, nhưng vẫn luôn thiếu chút không khí, rất lạnh lẽo, không có chút bộ dạng muốn chúc mừng năm mới gì cả."
Giang Phù Nguyệt nói xong nhìn Liễu Tĩnh Thủy: "Các ngươi á... Cũng không phải người bình thường. Người bình thường tổ chức các ngươi ngại tầm thường, một đám ở trong núi làm người ẩn cư, không chịu xuống núi, ta thấy ở dưới náo nhiệt lắm."
Liễu Tĩnh Thủy biết nàng đang nói mình, bất đắc dĩ cười: "Đại tục là tao nhã, ta có ghét bỏ đâu?"
(*Ý Liễu ca là người bình thường tổ chức lễ chúc mừng năm mới là một loại tao nhã, có một hương vị khác.)
Giang Phù Nguyệt hừ nhẹ: "Không chê mà sao ngươi không chịu đi. Ngày mai là giao thừa, ngươi bận rộn xong rồi, bệnh còn chưa khỏi hẳn sao không ra ngoài chơi giải sầu một chút. Dù sao ta cũng chán... Tiểu Ngọc, thiếu cung chủ, không bằng chúng ta xuống trấn phụ cận để mua sắm đi? Mấy ngày này trên trấn đã treo đèn nhiều lắm rồi."
Sở Yến là một người không bao giờ chịu chán được, mấy ngày ở Phục Loan Ẩn Hộc đợi đã sớm muốn cùng người khác ra ngoài.
Nhưng mà đang ở chỗ lạ, người quen chỉ có vài mống, mỗi người còn bận chuyện khác, tên Mục Ni bên người lại thật sự không thú vị, Sở Yến chỉ có thể tìm chút việc tự làm mình vui.
Giờ nghe Giang Phù Nguyệt mời mình cùng xuống núi, đương nhiên hưng phấn muốn đi ngay.
"Được!" Sở Yến vui vẻ nói, Giang Phù Ngọc bên cạnh lại im lặng trừng mắt nhìn hắn.
Giang Phù Nguyệt cười nói: "Vậy đóng cửa đi thôi, xe ngựa đã đậu trước cửa học viện."
Giang Phù Ngọc gật đầu, nhìn Liễu Tĩnh Thủy: "Liễu đại ca thì sao?"
Liễu Tĩnh Thủy than thở một tiếng: "Đi thôi."
Vốn chỉ có hai chị em đi xuống núi, hiện tại biến thành bốn người, chiếc xe ngựa có chút chật chội.
Phần lớn trên dãy núi mười hai đỉnh chỉ toàn môn phái võ lâm nhưng nơi lớn như thế cũng không phải toàn bộ đều là người trong giang hồ, sơn gian cũng có rất nhiều thôn làng thị trấn.
(*Hình ảnh minh họa sơn gian)
So với trên núi quạnh quẽ, mấy trấn nhỏ dưới này thật sự có hơi người hơi nhiều, xe ngựa đi hơn mười dặm, đã có thể thấy chút nhà người dân ở giữa.
Trên đường, Giang Phù Nguyệt mở hộp cao Bạch Ngọc kia ra: "Cao Bạch Ngọc này thơm quá..."
Sở Yến giải thích: "Bỏ thêm hoa Lạc Tác để làm mùi ấy... Hoa Lạc Tát... Ở Trung Nguyên hình như gọi là hoa hồng?"
Giang Phù Nguyệt gật đầu: "Hương thơm ngào ngạt lại ngọt ngào, đúng là mùi hoa hồng."
Lạc Tát vốn là tên của Sở Yến, Giang Phù Nguyệt nói mùi hoa Lạc Tát ngọt, trong lòng Sở Yến luôn có cảm giác e thẹn, giống như nàng đang nói mình.
Giang Phù Nguyệt rất thích cao Bạch Hoa, nói với Sở Yến: "Ngươi ở sa mạc mà da còn trắng nõn như thế xem ra cao Bạch Ngọc này dùng tốt lắm... Đúng rồi, sa mạc ít nước, không có trân châu, ngươi thử phấn trân châu chưa? Hiệu quả kỳ diệu lắm, khiến cho làn da trơn bóng, khi nào ta cho ngươi một ít coi như đáp lễ."
Giang Phù Ngọc và Liễu Tĩnh Thủy có cảm giác như mình cách hai người họ một bức tường, hoàn toàn không thể xen vào câu chuyện của hai người, một câu cũng không đáp được.
Cũng ngộ là, Sở Yến là một tên nam nhân to lớn, không hiểu sao lại có thể trò chuyện về cái gì phấn, cái gì cao tới quên trời đất với Giang Phù Nguyệt.
Liễu Tĩnh Thủy không khỏi bật cười: "Các người..."
"Thật ra cao Bạch Ngọc vốn là thuốc trị thương." Sở Yến cúi đầu nhìn cánh tay mình "Ở sa mạc không... không chú ý chút sẽ bị nắng làm bỏng, giống như bị lửa đốt, đau... Ta sợ đau, cho nên rời nhà phải đem theo chút đồ cá nhân này."
Giang Phù Nguyệt tưởng tượng cái nơi bão cát, nắng nóng chói chang kia, tự dưng thấy sợ, không khỏi than thở: "Cũng là Trung Nguyên sông nước núi non nuôi người."
"Đúng vậy, ở đây tốt hơn." Sở Yến kéo màn che ra, lấy Mục Ni làm ví dụ "Nếu như ở sa mạc, không dùng cao Bạch Ngọc thượng hạng dưỡng sẽ giống như Mục Ni vậy nè."
Mục Ni là một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, nhưng mà không chú ý giống Sở Yến, màu da phơi nắng hơi đen, nghe lời hắn nhìn kỹ, làn da đúng là hơi thô ráp, trên cánh tay còn có một đống sẹo.
Thật ra mỗi lần Sở Yến thấy gã phơi nắng đều đau lòng dùm, nhưng mà đối phương lại không biết đều, từ chối bôi cao Bạch Ngọc, hai người này ở mỗi hoạt động hằng ngày đều cực kỳ chán ghét nhau.
Lúc này gã không biết mình lại bị Sở Yến ghét bỏ, thấy hắn kéo màn nên tới thông báo: "Thiếu cung chủ, chúng ta tới rồi."
Xe ngựa dừng lại trước một tòa miếu nhỏ, phân ra thành mười mấy điện nhỏ, bên trong ngoài thờ cúng Bồ Tát còn có Tam Thanh, tóm lại rất đa dạng, cơ bản không nhìn ra là đạo quán hay chùa miễu.
(*Tam Thanh: là ba vị thần tiên tối cao trong tại. Bao gồm: Ngọc Thanh Thanh ngồi bên phải cầm ngọc như ý, Thái Thanh, cũng chính là, giáng thân Lão Tử là Tổ Đạo Giáo ngồi bên trái cầm quạt.)
Hình ảnh minh họa Tam thanh
Trong miếu này không có đạo sĩ cũng không có hòa thượng, chỉ là người dân bình thường trong trấn trông coi.
Gần tới cuối năm, nhà nhà đều muốn tới cầu phúc tiêu tai, muốn cầu tốt thì tự nhiên sẽ tới miếu bái tế, trong miếu nhỏ hôm nay thật sự rộn ràng, sau khi qua giao thừa, mùng một đầu năm chắc hẳn người trong miếu càng nhiều.
Giang Phù Nguyệt và Giang Phù Ngọc phân làm hai đi vào mua nhang dâng hương, sau đó không thấy người đâu nữa.
Sở Yến không tin thần tiên của Trung Nguyên, chỉ ở bên ngoài đợi, rốt cuộc còn hai người là hắn là Liễu Tĩnh Thủy.
Sở Yến là người ngoài nước, cho dù là mặt mũi hay cách ăn mặc đều khác với dân chúng ở đây, trong miếu người tới người đi, bên cạnh có nhiều người nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không để ý, dù sao bên cạnh còn có một người bị xem chung với hắn.
Người rất nhiều, trong chùa miếu như thế này không thể nào có cảm giác yên tĩnh được, nhưng mà cái loại hương khói như này lại làm cho tâm tư của người yên bình không ít.
Sở Yến và Liễu Tĩnh Thủy đi tới một chút, bỗng nhiên dừng lại.
"Đây là thần tiên của các ngươi sao?" Sở Yến nhìn thấy bên trong một điện nhỏ có một tượng đất sét màu sắc sặc sỡ, hỏi.
Tượng thần kia mặc một bộ đồ màu xanh, mặt đỏ râu dài, hình như Sở Yến từng nghe nói tới một người như thế trong các chuyện xưa ở Trung Nguyên, có bề ngoài y như vậy.
Liễu Tĩnh Thủy nhìn theo tầm mắt của hắn, nói: "Đây là Quan Đế Thánh Quân, võ tướng Quan Vũ Quan Vân Trường của người Hán, ngươi có nghe qua đào viên kết nghĩa chưa?"
(*Quan Vũ hay Quan Công Quan nhị ca: là một võ tướng nổi tiếng thời kỳ cuối và thời ở. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà, nhưng thất bại của ông là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại của nói riêng và nhà Thục Hán nói chung.
Trong dân gian, Quan Vũ thường được xem là anh em kết nghĩa với Trương Phi và Lưu Bị)
Hình ảnh minh họa Quan Vũ
"Có nghe một ít." Sở Yến nghe vậy nhíu mày "Hắn không phải là một người sao? Tại sao trong miếu lại thờ như thần?"
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Quan Công trung nghĩa, quân vương nhiều đời sau đều ca tụng, dân gian rất tôn sùng vị này, cho nên dần dà biến thành lập đền cúng bái."
Mặt Sở Yến càng nhăn nhúm lại: "Người tại sao có thể thành thần chứ?"
"Thật ra đây cũng là một vấn đề rất khó nói..." Liễu Tĩnh Thủy cười thản nhiên "Nghĩ lại, thần ở Trung Nguyên, có vô số người tu thành chính quả."
"Thế gian này, có đại thần Quang Minh sáng tạo ra ngọn lửa." Mắt Sở Yến sáng ngời "Thần tạo ra vạn vật, sao có thể là người? Chỉ có thần lưu lại ánh sáng thần thánh, chỉ dẫn chúng sinh rời khỏi vô số sầu bi khổ cực để đi tới kiếp sau, còn chúng sinh, sao có thể thành thần, sao có thể dùng ánh sáng chỉ dẫn người đời sau để tới kiếp mới?"
Liễu Tĩnh Thủy nghe vậy im lặng, y biết ngoài nước có rất nhiều giáo phái, đối với việc sáng tạo nên thế giới, đối với thần tiên có vô số truyền thuyết, những giáo đồ đó tràn ngập tín ngưỡng với thần linh, thậm chí dùng cả một đời coi là dòng chảy khổ hạnh, dùng nó làm thành kính đối với thần.
Không thể nghi ngờ, Sở Yến cũng là một giáo đồ ngoan đạo, hắn tin tưởng đại thần Quang Minh.
"Có lẽ trong lòng người Trung Nguyên không phải chỉ có thần linh, người dân cũng có thể là thần." Ánh mắt của Liễu Tĩnh Thủy nhìn vào trong điện có dân chúng đang quỳ lạy dâng hương "Đại đa số dân chúng, thật ra không phải thật sự thờ cúng thần linh. Tuy ngày lễ tết sẽ tới nơi này bái tế... cũng không phải thành kính như vậy, giống như chỉ là thói quen mà thôi. Đến lúc bái xong, trùng hợp tâm nguyện thành sự thật, vậy thì tới tìm thần tạ ơn, nếu không có thu hoạch gì thì lập tức một phát đá thần ra khỏi cuộc đời... Có thể giúp ta thì tin, không thể giúp ta thì không tin."
Liễu Tĩnh Thủy quay đầu nhìn Sở Yến nhíu chặt mày, bình tĩnh nói: "Có lẽ, tin rằng nhân định thắng thiên, chuyện thành do người."
(*"nhân định thắng thiên" có thể được hiểu là ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được, thay đổi vận mệnh.)
_____________________
Chương 12: Chuyện thành do người
Mấy ngày sau, Liễu Tĩnh Thủy bận rộn tới bóng người cũng không thấy, Sở Yến biết trong học viện to như thế này chuyện gì cũng tới tay y xử lý, không phiền người ta.
Mỗi ngày luyện đao, hoặc đi quanh dãy núi mười hai đỉnh nhìn một lát, coi như chơi cũng vui, thỉnh thoảng nhìn chán gương mặt của Mục Ni thì sẽ tìm người khác tâm sự.
Người trong học viện Ẩn Sơn, hắn chỉ biết Liễu Tĩnh Thủy và hai tỷ đệ nhà họ Giang, Liễu Tĩnh Thủy bận thì hắn sẽ không đi làm rộn chuyện, vì thế người mà hắn tìm nhiều nhất lại thành hai chị em nhà họ Giang.
Từ đầu ý của hắn là muốn hỏi thăm hàn độc trên người Liễu Tĩnh Thủy, là bằng hữu, hắn đương nhiên muốn giúp Liễu Tĩnh Thủy, nói không chừng bí thuật ở Tây Vực có thể giải độc cho y rồi sao? Tiếc là hai chị em nhà này miệng kín như bưng, cho dù bâng quơ thế nào cũng không lộ một chữ về việc trúng hàn độc.
Sau đó không hiểu thế nào lại tự nhiên hợp tình hợp lý mà chuyển sang phối trang sức thế nào cho đẹp, hương liệu trộn thế nào cho thơm, đương nhiên đây là cuộc trò chuyện với Giang Phù Nguyệt.
Còn với Giang Phù Ngọc... Lúc hắn đi tìm Giang Phù Ngọc, hơn phân nửa thời gian là không thấy Giang Phù Nguyệt đâu, có cái gì cho tỷ tỷ cậu ta đều đưa cho đệ đệ chuyển giúp.
Có một chuyện hắn không hiểu, vì sao ánh mắt Giang Phù Ngọc nhìn mình càng ngày càng đáng sợ?
Hôm đó không khí trong lành, vào mùa đông có vài ánh dương ấm áp hiếm hoi.
Giang Phù Ngọc lúc này mỉm cười, nhìn cái tên người ngoài nước không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây quăng ra một đống đồ, trong lòng lại tràn đầy ghét bỏ.
"Tiểu Ngọc, ta tìm tỷ tỷ ngươi nhưng lại không thấy người. Nhờ ngươi chuyển cái này cho nàng." Sở Yến cầm trong tay một hộp đen đưa tới cho cậu ta "Cái này là cao Bạch Ngọc, thoa trên mặt, cho dù ánh mặt trời chói hơn cả bão cát ở sa mạc cũng không sợ, ngươi đưa cho tỷ tỷ ngươi dùng thử."
"Được, ta sẽ đưa cho tỷ tỷ." Giang Phù Ngọc nhận hộp đen, rõ ràng miệng đang cười nhưng trong ánh mắt dường như bốc lửa.
Tên người nước ngoài này rốt cuộc muốn cái gì, mấy ngày nay sao cứ đưa đồ này nọ cho tỷ tỷ hắn? Chẳng lẽ muốn theo đuổi tỷ tỷ hắn sao?
Sở Yến không biết hiện tại Giang Phù Ngọc đang nghiến răng nghiến lợi với mình, hài lòng gật đầu, đưa đồ xong rồi đi, nào biết vừa quay đầu lại, Giang Phù Nguyệt đi vào phòng thấy hai người nên thuận miệng nói: "Tiểu Ngọc với Sở thiếu cung chủ trò chuyện gì thế?"
Đi theo phía sau vào phòng còn có Liễu Tĩnh Thủy đã lâu không thấy mặt.
Cơn tức giận của Giang Phù Ngọc trong nháy mắt biến mất tiêu, vẻ mặt tươi cười: "Tỷ tỷ, Liễu đại ca."
"A Nguyệt, cô về rồi hả." Sở Yến cũng có vui mừng nho nhỏ "Ta mang cao Bạch Ngọc tới cho cô."
Một tiếng 'A Nguyệt' này vừa ra khỏi miệng, Giang Phù Ngọc yên lặng phóng cho hắn một ánh mắt bằng dao.
Giang Phù Nguyệt lộ ra tươi cười cực kỳ phù hợp với thân phận tiểu thư khuê cát, nói: "Đa tạ thiếu cung chủ."
Thấy Giang Phù Ngọc đưa hộp nhỏ cho Giang Phù Nguyệt, Sở Yến nhìn Liễu Tĩnh Thủy: "Mấy ngày nay không thấy ngươi, hôm nay sao lại ở đây?"
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Hôm nay đã sát ngày giao thừa, chuẩn bị gì đó cũng xong rồi, cho nên rảnh rỗi một tí."
Y vừa nói xong, Giang Phù Nguyệt cười giòn: "Đúng vậy, ngày mai là giao thừa rồi. Hôm nay ta muốn xuống núi đi dạo, trong học viện tuy rằng cũng giăng đèn kết hoa, nhưng vẫn luôn thiếu chút không khí, rất lạnh lẽo, không có chút bộ dạng muốn chúc mừng năm mới gì cả."
Giang Phù Nguyệt nói xong nhìn Liễu Tĩnh Thủy: "Các ngươi á... Cũng không phải người bình thường. Người bình thường tổ chức các ngươi ngại tầm thường, một đám ở trong núi làm người ẩn cư, không chịu xuống núi, ta thấy ở dưới náo nhiệt lắm."
Liễu Tĩnh Thủy biết nàng đang nói mình, bất đắc dĩ cười: "Đại tục là tao nhã, ta có ghét bỏ đâu?"
(*Ý Liễu ca là người bình thường tổ chức lễ chúc mừng năm mới là một loại tao nhã, có một hương vị khác.)
Giang Phù Nguyệt hừ nhẹ: "Không chê mà sao ngươi không chịu đi. Ngày mai là giao thừa, ngươi bận rộn xong rồi, bệnh còn chưa khỏi hẳn sao không ra ngoài chơi giải sầu một chút. Dù sao ta cũng chán... Tiểu Ngọc, thiếu cung chủ, không bằng chúng ta xuống trấn phụ cận để mua sắm đi? Mấy ngày này trên trấn đã treo đèn nhiều lắm rồi."
Sở Yến là một người không bao giờ chịu chán được, mấy ngày ở Phục Loan Ẩn Hộc đợi đã sớm muốn cùng người khác ra ngoài.
Nhưng mà đang ở chỗ lạ, người quen chỉ có vài mống, mỗi người còn bận chuyện khác, tên Mục Ni bên người lại thật sự không thú vị, Sở Yến chỉ có thể tìm chút việc tự làm mình vui.
Giờ nghe Giang Phù Nguyệt mời mình cùng xuống núi, đương nhiên hưng phấn muốn đi ngay.
"Được!" Sở Yến vui vẻ nói, Giang Phù Ngọc bên cạnh lại im lặng trừng mắt nhìn hắn.
Giang Phù Nguyệt cười nói: "Vậy đóng cửa đi thôi, xe ngựa đã đậu trước cửa học viện."
Giang Phù Ngọc gật đầu, nhìn Liễu Tĩnh Thủy: "Liễu đại ca thì sao?"
Liễu Tĩnh Thủy than thở một tiếng: "Đi thôi."
Vốn chỉ có hai chị em đi xuống núi, hiện tại biến thành bốn người, chiếc xe ngựa có chút chật chội.
Phần lớn trên dãy núi mười hai đỉnh chỉ toàn môn phái võ lâm nhưng nơi lớn như thế cũng không phải toàn bộ đều là người trong giang hồ, sơn gian cũng có rất nhiều thôn làng thị trấn.
(*Hình ảnh minh họa sơn gian)
So với trên núi quạnh quẽ, mấy trấn nhỏ dưới này thật sự có hơi người hơi nhiều, xe ngựa đi hơn mười dặm, đã có thể thấy chút nhà người dân ở giữa.
Trên đường, Giang Phù Nguyệt mở hộp cao Bạch Ngọc kia ra: "Cao Bạch Ngọc này thơm quá..."
Sở Yến giải thích: "Bỏ thêm hoa Lạc Tác để làm mùi ấy... Hoa Lạc Tát... Ở Trung Nguyên hình như gọi là hoa hồng?"
Giang Phù Nguyệt gật đầu: "Hương thơm ngào ngạt lại ngọt ngào, đúng là mùi hoa hồng."
Lạc Tát vốn là tên của Sở Yến, Giang Phù Nguyệt nói mùi hoa Lạc Tát ngọt, trong lòng Sở Yến luôn có cảm giác e thẹn, giống như nàng đang nói mình.
Giang Phù Nguyệt rất thích cao Bạch Hoa, nói với Sở Yến: "Ngươi ở sa mạc mà da còn trắng nõn như thế xem ra cao Bạch Ngọc này dùng tốt lắm... Đúng rồi, sa mạc ít nước, không có trân châu, ngươi thử phấn trân châu chưa? Hiệu quả kỳ diệu lắm, khiến cho làn da trơn bóng, khi nào ta cho ngươi một ít coi như đáp lễ."
Giang Phù Ngọc và Liễu Tĩnh Thủy có cảm giác như mình cách hai người họ một bức tường, hoàn toàn không thể xen vào câu chuyện của hai người, một câu cũng không đáp được.
Cũng ngộ là, Sở Yến là một tên nam nhân to lớn, không hiểu sao lại có thể trò chuyện về cái gì phấn, cái gì cao tới quên trời đất với Giang Phù Nguyệt.
Liễu Tĩnh Thủy không khỏi bật cười: "Các người..."
"Thật ra cao Bạch Ngọc vốn là thuốc trị thương." Sở Yến cúi đầu nhìn cánh tay mình "Ở sa mạc không... không chú ý chút sẽ bị nắng làm bỏng, giống như bị lửa đốt, đau... Ta sợ đau, cho nên rời nhà phải đem theo chút đồ cá nhân này."
Giang Phù Nguyệt tưởng tượng cái nơi bão cát, nắng nóng chói chang kia, tự dưng thấy sợ, không khỏi than thở: "Cũng là Trung Nguyên sông nước núi non nuôi người."
"Đúng vậy, ở đây tốt hơn." Sở Yến kéo màn che ra, lấy Mục Ni làm ví dụ "Nếu như ở sa mạc, không dùng cao Bạch Ngọc thượng hạng dưỡng sẽ giống như Mục Ni vậy nè."
Mục Ni là một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, nhưng mà không chú ý giống Sở Yến, màu da phơi nắng hơi đen, nghe lời hắn nhìn kỹ, làn da đúng là hơi thô ráp, trên cánh tay còn có một đống sẹo.
Thật ra mỗi lần Sở Yến thấy gã phơi nắng đều đau lòng dùm, nhưng mà đối phương lại không biết đều, từ chối bôi cao Bạch Ngọc, hai người này ở mỗi hoạt động hằng ngày đều cực kỳ chán ghét nhau.
Lúc này gã không biết mình lại bị Sở Yến ghét bỏ, thấy hắn kéo màn nên tới thông báo: "Thiếu cung chủ, chúng ta tới rồi."
Xe ngựa dừng lại trước một tòa miếu nhỏ, phân ra thành mười mấy điện nhỏ, bên trong ngoài thờ cúng Bồ Tát còn có Tam Thanh, tóm lại rất đa dạng, cơ bản không nhìn ra là đạo quán hay chùa miễu.
(*Tam Thanh: là ba vị thần tiên tối cao trong tại. Bao gồm: Ngọc Thanh Thanh ngồi bên phải cầm ngọc như ý, Thái Thanh, cũng chính là, giáng thân Lão Tử là Tổ Đạo Giáo ngồi bên trái cầm quạt.)
Hình ảnh minh họa Tam thanh
Trong miếu này không có đạo sĩ cũng không có hòa thượng, chỉ là người dân bình thường trong trấn trông coi.
Gần tới cuối năm, nhà nhà đều muốn tới cầu phúc tiêu tai, muốn cầu tốt thì tự nhiên sẽ tới miếu bái tế, trong miếu nhỏ hôm nay thật sự rộn ràng, sau khi qua giao thừa, mùng một đầu năm chắc hẳn người trong miếu càng nhiều.
Giang Phù Nguyệt và Giang Phù Ngọc phân làm hai đi vào mua nhang dâng hương, sau đó không thấy người đâu nữa.
Sở Yến không tin thần tiên của Trung Nguyên, chỉ ở bên ngoài đợi, rốt cuộc còn hai người là hắn là Liễu Tĩnh Thủy.
Sở Yến là người ngoài nước, cho dù là mặt mũi hay cách ăn mặc đều khác với dân chúng ở đây, trong miếu người tới người đi, bên cạnh có nhiều người nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không để ý, dù sao bên cạnh còn có một người bị xem chung với hắn.
Người rất nhiều, trong chùa miếu như thế này không thể nào có cảm giác yên tĩnh được, nhưng mà cái loại hương khói như này lại làm cho tâm tư của người yên bình không ít.
Sở Yến và Liễu Tĩnh Thủy đi tới một chút, bỗng nhiên dừng lại.
"Đây là thần tiên của các ngươi sao?" Sở Yến nhìn thấy bên trong một điện nhỏ có một tượng đất sét màu sắc sặc sỡ, hỏi.
Tượng thần kia mặc một bộ đồ màu xanh, mặt đỏ râu dài, hình như Sở Yến từng nghe nói tới một người như thế trong các chuyện xưa ở Trung Nguyên, có bề ngoài y như vậy.
Liễu Tĩnh Thủy nhìn theo tầm mắt của hắn, nói: "Đây là Quan Đế Thánh Quân, võ tướng Quan Vũ Quan Vân Trường của người Hán, ngươi có nghe qua đào viên kết nghĩa chưa?"
(*Quan Vũ hay Quan Công Quan nhị ca: là một võ tướng nổi tiếng thời kỳ cuối và thời ở. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà, nhưng thất bại của ông là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại của nói riêng và nhà Thục Hán nói chung.
Trong dân gian, Quan Vũ thường được xem là anh em kết nghĩa với Trương Phi và Lưu Bị)
Hình ảnh minh họa Quan Vũ
"Có nghe một ít." Sở Yến nghe vậy nhíu mày "Hắn không phải là một người sao? Tại sao trong miếu lại thờ như thần?"
Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Quan Công trung nghĩa, quân vương nhiều đời sau đều ca tụng, dân gian rất tôn sùng vị này, cho nên dần dà biến thành lập đền cúng bái."
Mặt Sở Yến càng nhăn nhúm lại: "Người tại sao có thể thành thần chứ?"
"Thật ra đây cũng là một vấn đề rất khó nói..." Liễu Tĩnh Thủy cười thản nhiên "Nghĩ lại, thần ở Trung Nguyên, có vô số người tu thành chính quả."
"Thế gian này, có đại thần Quang Minh sáng tạo ra ngọn lửa." Mắt Sở Yến sáng ngời "Thần tạo ra vạn vật, sao có thể là người? Chỉ có thần lưu lại ánh sáng thần thánh, chỉ dẫn chúng sinh rời khỏi vô số sầu bi khổ cực để đi tới kiếp sau, còn chúng sinh, sao có thể thành thần, sao có thể dùng ánh sáng chỉ dẫn người đời sau để tới kiếp mới?"
Liễu Tĩnh Thủy nghe vậy im lặng, y biết ngoài nước có rất nhiều giáo phái, đối với việc sáng tạo nên thế giới, đối với thần tiên có vô số truyền thuyết, những giáo đồ đó tràn ngập tín ngưỡng với thần linh, thậm chí dùng cả một đời coi là dòng chảy khổ hạnh, dùng nó làm thành kính đối với thần.
Không thể nghi ngờ, Sở Yến cũng là một giáo đồ ngoan đạo, hắn tin tưởng đại thần Quang Minh.
"Có lẽ trong lòng người Trung Nguyên không phải chỉ có thần linh, người dân cũng có thể là thần." Ánh mắt của Liễu Tĩnh Thủy nhìn vào trong điện có dân chúng đang quỳ lạy dâng hương "Đại đa số dân chúng, thật ra không phải thật sự thờ cúng thần linh. Tuy ngày lễ tết sẽ tới nơi này bái tế... cũng không phải thành kính như vậy, giống như chỉ là thói quen mà thôi. Đến lúc bái xong, trùng hợp tâm nguyện thành sự thật, vậy thì tới tìm thần tạ ơn, nếu không có thu hoạch gì thì lập tức một phát đá thần ra khỏi cuộc đời... Có thể giúp ta thì tin, không thể giúp ta thì không tin."
Liễu Tĩnh Thủy quay đầu nhìn Sở Yến nhíu chặt mày, bình tĩnh nói: "Có lẽ, tin rằng nhân định thắng thiên, chuyện thành do người."
(*"nhân định thắng thiên" có thể được hiểu là ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được, thay đổi vận mệnh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất