Chương 13: Ngoại truyện 4
Hai người nằm cùng trên một chiếc giường, nằm cách nhau khoảng một bàn tay dường như là không quen lắm, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng hít thở dần dồn dập của đối phương.
Trong cơn hoảng hốt, nụ hôn triền miên, tình cảm khó nén ở quán bar dường như chưa từng tồn tại.
Nhưng pheromone của hai người trong không khí lại vô cùng nồng đậm, dù là của Ưng Thanh Cừ hay là của Tập Nhạn.
Trước đây bọn họ từng làm t.ình hai lần, một lần là kỳ phát tì.nh của Tập Nhạn, một lần là kỳ mẫn cảm của Ưng Thanh Cừ, cho dù làm vô cùng kịch liệt nhưng ít nhiều vẫn do bản năng si.nh lý điều khiển. Tập Nhạn ở du học ở nước ngoài hai năm, quan niệm không quá bảo thủ. Huống chi đối tượng lần đầu tiên lại là chồng mình, anh rất nghiêm túc với việc xảy ra lúc ấy. Ưng Thanh Cừ lại không vì vậy mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn biết Tập Nhạn không để ý đến tình cảm, vì vậy cũng coi như hai người đang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, những biểu hiện lạnh nhạt sau đó của Tập Nhạn cũng chứng minh điều này. Tuổi tác của bọn họ không lớn không nhỏ, lần đầu tiên của nhau cứ trôi qua một cách hoang đường như vậy.
Ưng Thanh Cừ chợt bừng tỉnh. Hắn vốn tưởng rằng Tập Nhạn sẽ chuyển đi, nhưng Tập Nhạn không chỉ đến tìm hắn mà còn chủ động hôn hắn, mở miệng giữ hắn lại. Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Ưng Thanh Cừ gọi: “Nhạn Nhạn.”
Tập Nhạn trả lời: “Hử?”
Một lát sau, Ưng Thanh Cừ bỗng nhiên xoay người nằm đè lên người Tập Nhạn, cúi gần xuống nhìn anh, không còn che che giấu giấu, bày ra dáng vẻ lạnh lùng nữa. Đối diện với Tập Nhạn, ánh mắt hắn dường như trở nên chân thật hơn, vu.ốt ve khuôn mặt Tập Nhạn từng chút một. Tập Nhạn đã sớm có thiện cảm với Ưng Thanh Cừ, bởi vậy cũng không phản cảm với ánh mắt này. Chỉ là Ưng Thanh Cừ cứ nhìn anh như vậy, cho dù anh có lạnh nhạt cũng khó có thể bình tĩnh đối diện được với hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Ưng Thanh Cừ, khuôn mặt Tập Nhạn chậm rãi trở nên đỏ ửng. Anh khẽ hỏi: “Không ngủ được à?”
Ưng Thanh Cừ nói: “Tất nhiên là em không ngủ được.”
Hai người dựa vào nhau quá gần, cả hai đều cảm nhận được đối phương có phản ứng.
**
Ưng Thanh Cừ nhìn gương mặt ngày càng hồng của Tập Nhạn, giống như khuôn mặt trong mộng của hắn vậy. Mười năm trước, hắn nào nghĩ tới được, môt ngày nào đó người này thật sự ngoan ngoãn, dung túng nằm dưới thân hắn chứ, thậm chí còn vì hắn mà đỏ mặt.
Trong cơn hoảng hốt, nụ hôn triền miên, tình cảm khó nén ở quán bar dường như chưa từng tồn tại.
Nhưng pheromone của hai người trong không khí lại vô cùng nồng đậm, dù là của Ưng Thanh Cừ hay là của Tập Nhạn.
Trước đây bọn họ từng làm t.ình hai lần, một lần là kỳ phát tì.nh của Tập Nhạn, một lần là kỳ mẫn cảm của Ưng Thanh Cừ, cho dù làm vô cùng kịch liệt nhưng ít nhiều vẫn do bản năng si.nh lý điều khiển. Tập Nhạn ở du học ở nước ngoài hai năm, quan niệm không quá bảo thủ. Huống chi đối tượng lần đầu tiên lại là chồng mình, anh rất nghiêm túc với việc xảy ra lúc ấy. Ưng Thanh Cừ lại không vì vậy mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn biết Tập Nhạn không để ý đến tình cảm, vì vậy cũng coi như hai người đang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, những biểu hiện lạnh nhạt sau đó của Tập Nhạn cũng chứng minh điều này. Tuổi tác của bọn họ không lớn không nhỏ, lần đầu tiên của nhau cứ trôi qua một cách hoang đường như vậy.
Ưng Thanh Cừ chợt bừng tỉnh. Hắn vốn tưởng rằng Tập Nhạn sẽ chuyển đi, nhưng Tập Nhạn không chỉ đến tìm hắn mà còn chủ động hôn hắn, mở miệng giữ hắn lại. Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Ưng Thanh Cừ gọi: “Nhạn Nhạn.”
Tập Nhạn trả lời: “Hử?”
Một lát sau, Ưng Thanh Cừ bỗng nhiên xoay người nằm đè lên người Tập Nhạn, cúi gần xuống nhìn anh, không còn che che giấu giấu, bày ra dáng vẻ lạnh lùng nữa. Đối diện với Tập Nhạn, ánh mắt hắn dường như trở nên chân thật hơn, vu.ốt ve khuôn mặt Tập Nhạn từng chút một. Tập Nhạn đã sớm có thiện cảm với Ưng Thanh Cừ, bởi vậy cũng không phản cảm với ánh mắt này. Chỉ là Ưng Thanh Cừ cứ nhìn anh như vậy, cho dù anh có lạnh nhạt cũng khó có thể bình tĩnh đối diện được với hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Ưng Thanh Cừ, khuôn mặt Tập Nhạn chậm rãi trở nên đỏ ửng. Anh khẽ hỏi: “Không ngủ được à?”
Ưng Thanh Cừ nói: “Tất nhiên là em không ngủ được.”
Hai người dựa vào nhau quá gần, cả hai đều cảm nhận được đối phương có phản ứng.
**
Ưng Thanh Cừ nhìn gương mặt ngày càng hồng của Tập Nhạn, giống như khuôn mặt trong mộng của hắn vậy. Mười năm trước, hắn nào nghĩ tới được, môt ngày nào đó người này thật sự ngoan ngoãn, dung túng nằm dưới thân hắn chứ, thậm chí còn vì hắn mà đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất