Chương 28: Thương xót
Bích Tử trưởng lão dừng bước, nhìn bóng lưng hai người dần khuất sau tầng mây hướng về Hoa giới. Lão quả thật rất lo cho tiểu nha đầu này, bình thường ở Phượng thành này, các tiểu phượng hoàng năm trăm, một ngàn tuổi đều vẫn đang ở Tàng Bảo tước học hành chăm chỉ, thậm chí còn chưa thăng lên được Thượng Tiên như nhị điện hạ. Cũng chưa có tiểu phượng hoàng nào chịu qua ấm ức lớn như Phi Phi nhà họ. Nếu nói có thì là đồ đệ của Lâm Phong, nhìn thấy Ngư Phi thì Lâm Phong lại nhớ đến tiểu đồ đệ của mình. Tuy rằng đứa trẻ ấy đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nhưng cho dù thế nào thì đối với Lâm Phong, nó vẫn là đồ đệ cưng, chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Lão thở dài rồi quay về Tàng Bảo Tước. Đi qua dãy hành lang của thư viện, ánh sáng ban chiều đo đỏ chiếu qua con đường trở về Tư Phiêu phòng. Bích Tử Lâm Phong chậm rãi dời gót, mỗi một bước chân đều nặng nề vô cùng. Bên ngoài căn phòng đơn sơ có trồng một cây đào nhỏ, dường như đã chết từ lâu nhưng lão vẫn không chịu bỏ đi, vẫn để nó ở đó, rất quan tâm mà tạo một tầng kết giới bảo vệ nó suốt ngần ấy năm.
Bích Tử trưởng lão dừng bước ở trước cửa, ngó đầu nhìn qua cây đào rồi mỉm cười. Đẩy cửa bước vào, bên trong treo một bức tranh vẽ về cây cổ thụ lớn, nó rất lớn, tán cây của nó rất rộng, nó cũng che mưa chắn gió cho một cây hoa dại nhỏ. Bên bệ cửa sổ có con mèo nhỏ đang kêu lên, Bích Tử trưởng lão đi đến nhìn nó một lúc rồi cười hì hì.
“ Cục bông nhỏ, ngươi đến rồi à? “
Nói rồi lão đầu đưa tay vuốt ve con mèo nhỏ.
“ Cũng đã lâu rồi, ta không nuôi con gì, bỏ đi, ngươi là thú cưng của điện hạ, về đi, ta phải nghỉ ngơi. “
Mèo nhỏ kêu lên vài tiếng, nhảy xuống quấn quanh chân của Bích Tử trưởng lão được một lúc rồi chạy đi mất. Lão đầu thở dài, vuốt vuốt chỉnh lại nếp nhăn trên y phục vừa bị con mèo nhỏ làm nên.
Tiếng thở dài đằng đẵng ngập tràn trong căn phòng. Lão đầu ngồi trên ghế, tay cầm một cuốn sách đã cũ, chữ trên đó đã mờ, giấy viết cũng đã vàng đi thấy rõ thế nhưng lão vẫn giữ nó trên tay. Lật xem từng trang từng trang một.
Mỗi cái cây, mỗi cuộn tranh đến quyển sách, nghiên mực tồn tại trong căn phòng này đều là đồ đệ đầu tiên cũng là đồ đệ duy nhất của lão để lại. Sáu vạn năm trước, đứa trẻ ấy được lão dạy dỗ tận tình, từng con chữ, từng chữ viết đều là lão cầm tay rèn cho mềm mại, uyển chuyển. Lão đưa đứa trẻ ấy vào Tàng Bảo Tước cùng những đứa trẻ khác học hành, vui đùa. Thế nhưng lão càng yêu thương, càng ra sức dạy dô thì tâm tính đứa trẻ ấy ngày càng thay đổi, không còn như trước nữa. Nó bắt đầu ganh tị, đa nghi, ích kỉ cũng không còn quan tâm đến lão như trước. Nó ngày càng bước sâu vào tranh chấp quyền lực, bước ngày càng gần đến vực thẳm không đáy. Khi lão ngăn cản cũng chỉ đổi lại cái nhìn lạnh nhạt, câu nói lạnh nhạt.
“ Bích Tử Lâm Phong, đây sớm đã không phải chuyện của ông, cút đi, ta còn tha cho ông một mạng. “
Bao nhiêu tâm huyết mà lão đặt vào đồ đệ yêu quý đều hóa thành công cốc. Lão còn tưởng rằng bản thân sẽ là ánh sáng còn lại để đứa trẻ ấy nhìn thấy, hi vọng và thay đổi nhưng rồi đứa trẻ ấy lại không thèm nhìn đến, mặc dù ánh sáng vẫn ở đó.
Khi lão nhìn thấy hai vị điện hạ ra đời, trong lòng đã rất vui lại biết nhị điện hạ có Cửu Diệm Chi Hỏa lại bị người trong tộc chê cười là đứa trẻ bị vứt bỏ, lão càng thêm xót thương cho nhị điện hạ. Đứa trẻ này, hoàn cảnh này, thật giống với đồ đệ cũng ông ấy, Linh nhi. Khi lão nghe tin đứa trẻ ấy bị Phượng chủ xử tử thì vô cùng hoảng hốt, cũng không ngờ được lại thê thảm như vậy. Sau này khi nhìn thấy hiện tượng trên trời thì vừa mừng vừa lo, đứa trẻ ấy định sẵn đã không thể sống an an yên yên. Tất cả đều là vòng xoay số mệnh mà lão thiên gia sắp đặt.
Hai từ thiên mệnh này có nhiều người rất không cam lòng. Kể cả Bích Tử trưởng lão, lão hận cái gọi là thiên mệnh sắp đặt, mệnh trời khó cãi, nghịch thiên tất tử. Lão càng hận bản thân không thể nghịch thiên, chỉ có thể im lặng mặc cho số phận an bài bởi lão không tài đến nỗi bàn cờ mà thiên mệnh đặt ra sẽ đi thế nào nên chỉ có thể bị thiên mệnh sắp xếp một cách không hay không biết. Lão rất ngưỡng mộ những người dám cãi mệnh trời, không nghe theo số phận an bài. Đó là đời của mình, mình phải sống theo ý của mình không thể nghe theo số phận, nếu như thế thì còn gì là sống, chỉ giống như con rối bị thao túng sống theo ý thiên mệnh cả đời. Cho dù đánh đổi chính là thọ mệnh, chính là mệnh số, chính là luân hồi thì có sao chứ.
Bích Tử trưởng lão hận nhất là những ai hở tí là đem thiên tượng ra phán quyết cả đời một con người. Năm xưa đồ đệ của lão cũng từng vì đôi ba lời phán bậy bạ mà làm lỡ cả một đời. Từ tự ti sang đa nghi, rồi dần dần ganh tị với những thứ người khác có. Đáng hận hơn là, đứa trẻ ngoan ngoãn ấy luôn kính trọng sư phụ, lễ phép cẩn trọng, thế nhưng đã bị họ biến thành dáng vẻ không xem ai vào mắt thế này. Thật đáng thương xót…
Bích Tử trưởng lão dừng bước ở trước cửa, ngó đầu nhìn qua cây đào rồi mỉm cười. Đẩy cửa bước vào, bên trong treo một bức tranh vẽ về cây cổ thụ lớn, nó rất lớn, tán cây của nó rất rộng, nó cũng che mưa chắn gió cho một cây hoa dại nhỏ. Bên bệ cửa sổ có con mèo nhỏ đang kêu lên, Bích Tử trưởng lão đi đến nhìn nó một lúc rồi cười hì hì.
“ Cục bông nhỏ, ngươi đến rồi à? “
Nói rồi lão đầu đưa tay vuốt ve con mèo nhỏ.
“ Cũng đã lâu rồi, ta không nuôi con gì, bỏ đi, ngươi là thú cưng của điện hạ, về đi, ta phải nghỉ ngơi. “
Mèo nhỏ kêu lên vài tiếng, nhảy xuống quấn quanh chân của Bích Tử trưởng lão được một lúc rồi chạy đi mất. Lão đầu thở dài, vuốt vuốt chỉnh lại nếp nhăn trên y phục vừa bị con mèo nhỏ làm nên.
Tiếng thở dài đằng đẵng ngập tràn trong căn phòng. Lão đầu ngồi trên ghế, tay cầm một cuốn sách đã cũ, chữ trên đó đã mờ, giấy viết cũng đã vàng đi thấy rõ thế nhưng lão vẫn giữ nó trên tay. Lật xem từng trang từng trang một.
Mỗi cái cây, mỗi cuộn tranh đến quyển sách, nghiên mực tồn tại trong căn phòng này đều là đồ đệ đầu tiên cũng là đồ đệ duy nhất của lão để lại. Sáu vạn năm trước, đứa trẻ ấy được lão dạy dỗ tận tình, từng con chữ, từng chữ viết đều là lão cầm tay rèn cho mềm mại, uyển chuyển. Lão đưa đứa trẻ ấy vào Tàng Bảo Tước cùng những đứa trẻ khác học hành, vui đùa. Thế nhưng lão càng yêu thương, càng ra sức dạy dô thì tâm tính đứa trẻ ấy ngày càng thay đổi, không còn như trước nữa. Nó bắt đầu ganh tị, đa nghi, ích kỉ cũng không còn quan tâm đến lão như trước. Nó ngày càng bước sâu vào tranh chấp quyền lực, bước ngày càng gần đến vực thẳm không đáy. Khi lão ngăn cản cũng chỉ đổi lại cái nhìn lạnh nhạt, câu nói lạnh nhạt.
“ Bích Tử Lâm Phong, đây sớm đã không phải chuyện của ông, cút đi, ta còn tha cho ông một mạng. “
Bao nhiêu tâm huyết mà lão đặt vào đồ đệ yêu quý đều hóa thành công cốc. Lão còn tưởng rằng bản thân sẽ là ánh sáng còn lại để đứa trẻ ấy nhìn thấy, hi vọng và thay đổi nhưng rồi đứa trẻ ấy lại không thèm nhìn đến, mặc dù ánh sáng vẫn ở đó.
Khi lão nhìn thấy hai vị điện hạ ra đời, trong lòng đã rất vui lại biết nhị điện hạ có Cửu Diệm Chi Hỏa lại bị người trong tộc chê cười là đứa trẻ bị vứt bỏ, lão càng thêm xót thương cho nhị điện hạ. Đứa trẻ này, hoàn cảnh này, thật giống với đồ đệ cũng ông ấy, Linh nhi. Khi lão nghe tin đứa trẻ ấy bị Phượng chủ xử tử thì vô cùng hoảng hốt, cũng không ngờ được lại thê thảm như vậy. Sau này khi nhìn thấy hiện tượng trên trời thì vừa mừng vừa lo, đứa trẻ ấy định sẵn đã không thể sống an an yên yên. Tất cả đều là vòng xoay số mệnh mà lão thiên gia sắp đặt.
Hai từ thiên mệnh này có nhiều người rất không cam lòng. Kể cả Bích Tử trưởng lão, lão hận cái gọi là thiên mệnh sắp đặt, mệnh trời khó cãi, nghịch thiên tất tử. Lão càng hận bản thân không thể nghịch thiên, chỉ có thể im lặng mặc cho số phận an bài bởi lão không tài đến nỗi bàn cờ mà thiên mệnh đặt ra sẽ đi thế nào nên chỉ có thể bị thiên mệnh sắp xếp một cách không hay không biết. Lão rất ngưỡng mộ những người dám cãi mệnh trời, không nghe theo số phận an bài. Đó là đời của mình, mình phải sống theo ý của mình không thể nghe theo số phận, nếu như thế thì còn gì là sống, chỉ giống như con rối bị thao túng sống theo ý thiên mệnh cả đời. Cho dù đánh đổi chính là thọ mệnh, chính là mệnh số, chính là luân hồi thì có sao chứ.
Bích Tử trưởng lão hận nhất là những ai hở tí là đem thiên tượng ra phán quyết cả đời một con người. Năm xưa đồ đệ của lão cũng từng vì đôi ba lời phán bậy bạ mà làm lỡ cả một đời. Từ tự ti sang đa nghi, rồi dần dần ganh tị với những thứ người khác có. Đáng hận hơn là, đứa trẻ ngoan ngoãn ấy luôn kính trọng sư phụ, lễ phép cẩn trọng, thế nhưng đã bị họ biến thành dáng vẻ không xem ai vào mắt thế này. Thật đáng thương xót…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất