Chương 292: Liệt Hỏa Đằng Long!
Nhưng hắn lại nuốt không nổi cái giọng điệu này, chỉ còn lại suy nghĩ: con ta chết rồi, các ngươi lại bình an trở về!
Vậy ta sẽ chỉnh ngươi! Ta có tiền! Xem ta không chỉnh chết ngươi!
Ta chỉ dùng tiền đập, cũng có thể đập chết ngươi!
Chính là loại thói kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến một mình năm quyền †o kêu gió gọi mưa ở thành Phượng Hoàng nhiều năm như vậy, còn cả đau buồn điên cuồng vì đứa con ruột chết thảm, khiến cho Thẩm Ngọc Thư đi tới bước đường này.
Mà đi tới hiện tại, đã không thể quay đầu!
“Mưa tạm rồi!”
“Tạnh rồi? Tạnh là tốt!”
Thẩm Ngọc Thư nhảy dựng lên.
“Đốt! Đốt núi! Ép hắn ra cho tai”
“Trầm tổng, đối với đại cao thủ như này, đốt núi chỉ sợ công dụng không lớn lắm”
“Đúng đó, hắn có thể phi hành, lửa lớn không có tác dụng đâu.”
“Hắn đã liên tục chiến đấu trong sáu giờ đồng hồ rồi! Đã thấy hắn ngự không chưa? Chẳng lẽ hắn là người sắt?” Thẩm Ngọc Thư thản nhiên nói: “Nếu có thể đi, chẳng phải đã sớm đi rồi?”
“Hắn nếu vẫn còn ở lại đây, vậy không phải hắn không muốn đi, mà là không đi nổi”
“Ai sẽ ngu như vậy, một người đối mặt với cả ngàn cao thủ mà không lùi?” “Cứng rắn vậy sao?” Những người khác nghĩ lại, ồ, cũng đúng.
Kết quả là đầy mấy ngàn chiếc xe, kéo theo dầu nhiên liệu, trực tiếp dùng nhiên liệu phủ kín chân núi Phượng Vĩ.
Một tiếng lệnh!
Lửa bùng ngút trời!
“Tần Phương Dương, cho dù ngươi biết bay, ta cũng phải thiêu ngươi thành than cốc!” Thẩm Ngọc Thư nhìn thấy lửa ngút trời liên miên mấy trăm dặm, trong
lòng khuây khỏa khôn kể.
“Đã liên tục chiến đấu tám giờ đồng hồ rồi! Tân Phương Dương ngươi, chẳng lẽ làm bằng sắt sao? Mệt cũng phải mệt chết ngươi!”
Thẩm Ngọc Thư thì thào tự nói: “Đi chết đi, Tân Phương Dương! Ngươi chết đi chotaaaaa...”
Lửa lớn ngất trời. Lửa lớn bắt đầu thiêu đốt, mọi người bên dưới chân núi ngạc nhiên nhìn thấy núi Phượng Vĩ lồi ra một đoạn ghềnh đá cao, bóng dáng Tân Phương Dương hiện
ra đầy nghiêm nghị.
Tân Phương Dương dưới chân là lửa lớn ngút trời, tựa như đang trôi nổi trong ngọn lửa!
Trước mắt bao người, Tân Phương Dương hét dài một tiếng rung trời: “Thẩm Ngọc Thư, ngày mai, ta vẫn cho ngươi cơ hội!”
Trong ánh lửa.
Ánh kiếm tăng vọt hơn bao giờ hết, hóa thành một ống lăn cũng tựa như một hàng dài, rực rỡ sáng ngời, thẳng tắp xông lên trời cao.
Trong bầu trời sáng sủa sau cơn mưa ngàn dặm không mây, chao liệng bay lượn, sau đó... hóa thành một đường sao băng tựa như tia sáng, xẹt qua bầu trời bao la, thong dong rời đi.
Liền giống như sao chổi, kéo theo chiếc đuôi thật dài, biến mất tại nơi tầm nhìn khó tới.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Thư tái mét!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lúc này, vài người nghiêm mặt xông lên: “Thẩm tổng, tư liệu mà ngài đưa nói 'Tân Phương Dương nhiều nhất cũng chỉ đỉnh Đan Nguyên cảnh mà? Cho dù hắn giấu đi thực lực rồi, nhiều nhất cũng chỉ vừa đột phá Anh Biến? Anh Biến sơ kỳ đã là cực hạn tu vi này rồi sao?”
“Nhưng tình huống hiện tại, ngươi giải thích thế nào đây? Bay thẳng lên ngàn trượng trời cao, ngự kiếm rong chơi thái hư... Đây hiển nhiên là thực lực tu vi đỉnh
Anh Biến đấy?”
“Thẩm tổng, truy sát đại tông sư tuyệt thế võ đạo bậc này, yêu cầu tối thiểu nhất, tình báo cũng phải chuẩn chút chứ?”
“Thẩm Ngọc Thư, ngươi đây căn bản là đang hãm hại người!”
Đối mặt với chỉ trích như nước thủy triều, đôi mắt Thẩm Ngọc Thư đăm đăm, sắc mặt tái mét.
'Tần Phương Dương ở Nhị Trung nhiều năm vậy rồi, cho tới bây giờ chưa từng thật sự phô bày thực lực, trong tư liệu đăng ký ở Nhị Trung cũng rất mơ hồ.
Hơn nữa Tần Phương Dương dạy học, vẫn luôn là lớp Võ Sĩ! Mà dạy lớp Võ Sĩ, tu vi Thai Tức là được rồi, thậm chí cảnh giới Tiên Thiên cũng đã có thể đảm nhiệm.
'Thẩm Ngọc Thư đã chiếu theo đánh giá cao nhất phỏng đoán tu vi của Tần Phương Dương rồi: có ba thành khả năng là Đan Nguyên cảnh, cùng lắm cũng chính là vài năm nay vừa đột phá Anh Biến. Bảy phần là Đan Nguyên cảnh, tu vi
tiểu tông sư.
Cũng không chỉ là suy đoán của Thẩm Ngọc Thư, mà còn là hiểu biết của phần lớn người đối với Tân Phương Dương.
Bao gồm rất nhiều thầy cô Nhị Trung, cũng đều cho là như vậy. Biết thực lực thật sự của Tân Phương Dương, cũng chỉ vài người. Về phần lần bị đánh úp trên phố kia, vì chuyện dính dáng tới Vu Minh, nên đã sớm bị phong tỏa
tin tức rồi.
Đến bây giờ Tân Phương Dương bày ra thực lực bậc này, khiến Thẩm Ngọc 'Thư và một đám người tham dự vây quét đều cảm giác trong lòng lạnh ngắt!
Như bị một chậu nước đá úp lên đầu.
Lửa lớn trên núi vẫn đang bùng cháy hừng hực, nổ đồm độp đôm đốp, nhiều nhiên liệu như vậy, quả thực đủ để đốt núi Phượng Vĩ thành tro bụi!
Rất lâu rất lâu sau, Thẩm Ngọc Thư mới cực lực căn chặt răng. “Ngày mai, treo giả thưởng tăng lên gấp đôi!” Cả một đám người đến vì treo giải thưởng sắc mặt khó coi như người chết.
“Đi mẹ ngươi đi! Cho dù tăng gấp mười lần ông đây cũng sẽ không đi!”
“Tiền là thứ tốt, nhưng phải còn mạng mà hưởng tiền mới có ích. Đánh nhau với một đỉnh Anh Biến, nửa bước Hóa Vân, đó chính là đang tìm chết... May mà ông đây không ngu ngốc xông lên. Bằng không, ngày này sang năm là ngày giỗ của ông đây rồi.”
“Ta cũng thế, thật mẹ nó nguy hiểm. Thẩm Ngọc Thư này có thể xem như. hãm hại chết vào chỗ người rồi... Một màn cuối cùng Tân Phương Dương ngự. kiếm bay lên trời kia, quả là làm cho cả người ta lạnh ngắt, thật may ta không lên. Trời ạ... quả thực là buộc đầu vào thắt lưng đi dạo một vòng, hên là tới muộn, nếu không..."
“Trong một đêm, chết tới gần hai nghìn người, hai nghìn võ tu thực lực ít nhất cũng là đỉnh cấp Tiên Thiên, thậm chí Thai Tức, Đan Nguyên cũng là quá nửa, đều mất mạng dưới tay một người, ồi mới biết được, người ta là đỉnh Anh Biến, nửa bước Hóa Vân, những người đã chết kia nếu mà biết được thì chắc phải đội mồ sống dậy vì tức quá, thật sự chết quá oan uổng!”
“Thẩm Ngọc Thư này mất não hả? Thầy của con trai mình là Đại Tông Sư tuyệt thế bậc này, không những không đi ôm đùi, vậy mà lại làm quan hệ đi đến bước đường này? Muốn dùng mười tỷ treo giải thưởng săn giết đỉnh Anh Biến? Không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?!”
“Đi đi đi thôi, về nhà ngủ, một thoáng kinh hồng vừa rồi, dọa tới mức chân ông đây mềm luôn rồi.” . truyện đam mỹ
“Vì một trăm nghìn đồng tiền trợ cấp, liều mạng với cường giả đỉnh Anh Biến, mẹ nó, một trăm nghìn đồng đủ giết Thẩm Ngọc Thư luôn rồi ấy chứ?”
Vậy ta sẽ chỉnh ngươi! Ta có tiền! Xem ta không chỉnh chết ngươi!
Ta chỉ dùng tiền đập, cũng có thể đập chết ngươi!
Chính là loại thói kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến một mình năm quyền †o kêu gió gọi mưa ở thành Phượng Hoàng nhiều năm như vậy, còn cả đau buồn điên cuồng vì đứa con ruột chết thảm, khiến cho Thẩm Ngọc Thư đi tới bước đường này.
Mà đi tới hiện tại, đã không thể quay đầu!
“Mưa tạm rồi!”
“Tạnh rồi? Tạnh là tốt!”
Thẩm Ngọc Thư nhảy dựng lên.
“Đốt! Đốt núi! Ép hắn ra cho tai”
“Trầm tổng, đối với đại cao thủ như này, đốt núi chỉ sợ công dụng không lớn lắm”
“Đúng đó, hắn có thể phi hành, lửa lớn không có tác dụng đâu.”
“Hắn đã liên tục chiến đấu trong sáu giờ đồng hồ rồi! Đã thấy hắn ngự không chưa? Chẳng lẽ hắn là người sắt?” Thẩm Ngọc Thư thản nhiên nói: “Nếu có thể đi, chẳng phải đã sớm đi rồi?”
“Hắn nếu vẫn còn ở lại đây, vậy không phải hắn không muốn đi, mà là không đi nổi”
“Ai sẽ ngu như vậy, một người đối mặt với cả ngàn cao thủ mà không lùi?” “Cứng rắn vậy sao?” Những người khác nghĩ lại, ồ, cũng đúng.
Kết quả là đầy mấy ngàn chiếc xe, kéo theo dầu nhiên liệu, trực tiếp dùng nhiên liệu phủ kín chân núi Phượng Vĩ.
Một tiếng lệnh!
Lửa bùng ngút trời!
“Tần Phương Dương, cho dù ngươi biết bay, ta cũng phải thiêu ngươi thành than cốc!” Thẩm Ngọc Thư nhìn thấy lửa ngút trời liên miên mấy trăm dặm, trong
lòng khuây khỏa khôn kể.
“Đã liên tục chiến đấu tám giờ đồng hồ rồi! Tân Phương Dương ngươi, chẳng lẽ làm bằng sắt sao? Mệt cũng phải mệt chết ngươi!”
Thẩm Ngọc Thư thì thào tự nói: “Đi chết đi, Tân Phương Dương! Ngươi chết đi chotaaaaa...”
Lửa lớn ngất trời. Lửa lớn bắt đầu thiêu đốt, mọi người bên dưới chân núi ngạc nhiên nhìn thấy núi Phượng Vĩ lồi ra một đoạn ghềnh đá cao, bóng dáng Tân Phương Dương hiện
ra đầy nghiêm nghị.
Tân Phương Dương dưới chân là lửa lớn ngút trời, tựa như đang trôi nổi trong ngọn lửa!
Trước mắt bao người, Tân Phương Dương hét dài một tiếng rung trời: “Thẩm Ngọc Thư, ngày mai, ta vẫn cho ngươi cơ hội!”
Trong ánh lửa.
Ánh kiếm tăng vọt hơn bao giờ hết, hóa thành một ống lăn cũng tựa như một hàng dài, rực rỡ sáng ngời, thẳng tắp xông lên trời cao.
Trong bầu trời sáng sủa sau cơn mưa ngàn dặm không mây, chao liệng bay lượn, sau đó... hóa thành một đường sao băng tựa như tia sáng, xẹt qua bầu trời bao la, thong dong rời đi.
Liền giống như sao chổi, kéo theo chiếc đuôi thật dài, biến mất tại nơi tầm nhìn khó tới.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Thư tái mét!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lúc này, vài người nghiêm mặt xông lên: “Thẩm tổng, tư liệu mà ngài đưa nói 'Tân Phương Dương nhiều nhất cũng chỉ đỉnh Đan Nguyên cảnh mà? Cho dù hắn giấu đi thực lực rồi, nhiều nhất cũng chỉ vừa đột phá Anh Biến? Anh Biến sơ kỳ đã là cực hạn tu vi này rồi sao?”
“Nhưng tình huống hiện tại, ngươi giải thích thế nào đây? Bay thẳng lên ngàn trượng trời cao, ngự kiếm rong chơi thái hư... Đây hiển nhiên là thực lực tu vi đỉnh
Anh Biến đấy?”
“Thẩm tổng, truy sát đại tông sư tuyệt thế võ đạo bậc này, yêu cầu tối thiểu nhất, tình báo cũng phải chuẩn chút chứ?”
“Thẩm Ngọc Thư, ngươi đây căn bản là đang hãm hại người!”
Đối mặt với chỉ trích như nước thủy triều, đôi mắt Thẩm Ngọc Thư đăm đăm, sắc mặt tái mét.
'Tần Phương Dương ở Nhị Trung nhiều năm vậy rồi, cho tới bây giờ chưa từng thật sự phô bày thực lực, trong tư liệu đăng ký ở Nhị Trung cũng rất mơ hồ.
Hơn nữa Tần Phương Dương dạy học, vẫn luôn là lớp Võ Sĩ! Mà dạy lớp Võ Sĩ, tu vi Thai Tức là được rồi, thậm chí cảnh giới Tiên Thiên cũng đã có thể đảm nhiệm.
'Thẩm Ngọc Thư đã chiếu theo đánh giá cao nhất phỏng đoán tu vi của Tần Phương Dương rồi: có ba thành khả năng là Đan Nguyên cảnh, cùng lắm cũng chính là vài năm nay vừa đột phá Anh Biến. Bảy phần là Đan Nguyên cảnh, tu vi
tiểu tông sư.
Cũng không chỉ là suy đoán của Thẩm Ngọc Thư, mà còn là hiểu biết của phần lớn người đối với Tân Phương Dương.
Bao gồm rất nhiều thầy cô Nhị Trung, cũng đều cho là như vậy. Biết thực lực thật sự của Tân Phương Dương, cũng chỉ vài người. Về phần lần bị đánh úp trên phố kia, vì chuyện dính dáng tới Vu Minh, nên đã sớm bị phong tỏa
tin tức rồi.
Đến bây giờ Tân Phương Dương bày ra thực lực bậc này, khiến Thẩm Ngọc 'Thư và một đám người tham dự vây quét đều cảm giác trong lòng lạnh ngắt!
Như bị một chậu nước đá úp lên đầu.
Lửa lớn trên núi vẫn đang bùng cháy hừng hực, nổ đồm độp đôm đốp, nhiều nhiên liệu như vậy, quả thực đủ để đốt núi Phượng Vĩ thành tro bụi!
Rất lâu rất lâu sau, Thẩm Ngọc Thư mới cực lực căn chặt răng. “Ngày mai, treo giả thưởng tăng lên gấp đôi!” Cả một đám người đến vì treo giải thưởng sắc mặt khó coi như người chết.
“Đi mẹ ngươi đi! Cho dù tăng gấp mười lần ông đây cũng sẽ không đi!”
“Tiền là thứ tốt, nhưng phải còn mạng mà hưởng tiền mới có ích. Đánh nhau với một đỉnh Anh Biến, nửa bước Hóa Vân, đó chính là đang tìm chết... May mà ông đây không ngu ngốc xông lên. Bằng không, ngày này sang năm là ngày giỗ của ông đây rồi.”
“Ta cũng thế, thật mẹ nó nguy hiểm. Thẩm Ngọc Thư này có thể xem như. hãm hại chết vào chỗ người rồi... Một màn cuối cùng Tân Phương Dương ngự. kiếm bay lên trời kia, quả là làm cho cả người ta lạnh ngắt, thật may ta không lên. Trời ạ... quả thực là buộc đầu vào thắt lưng đi dạo một vòng, hên là tới muộn, nếu không..."
“Trong một đêm, chết tới gần hai nghìn người, hai nghìn võ tu thực lực ít nhất cũng là đỉnh cấp Tiên Thiên, thậm chí Thai Tức, Đan Nguyên cũng là quá nửa, đều mất mạng dưới tay một người, ồi mới biết được, người ta là đỉnh Anh Biến, nửa bước Hóa Vân, những người đã chết kia nếu mà biết được thì chắc phải đội mồ sống dậy vì tức quá, thật sự chết quá oan uổng!”
“Thẩm Ngọc Thư này mất não hả? Thầy của con trai mình là Đại Tông Sư tuyệt thế bậc này, không những không đi ôm đùi, vậy mà lại làm quan hệ đi đến bước đường này? Muốn dùng mười tỷ treo giải thưởng săn giết đỉnh Anh Biến? Không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?!”
“Đi đi đi thôi, về nhà ngủ, một thoáng kinh hồng vừa rồi, dọa tới mức chân ông đây mềm luôn rồi.” . truyện đam mỹ
“Vì một trăm nghìn đồng tiền trợ cấp, liều mạng với cường giả đỉnh Anh Biến, mẹ nó, một trăm nghìn đồng đủ giết Thẩm Ngọc Thư luôn rồi ấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất