Chương 360: Bốn nuối tiếc lớn (2)
Mọi người xôn xao một hồi.
Ý Kiếm Thương Thiên Hà Ý Kiếm, vậy mà lại là huynh trưởng của lão hiệu trưởng?
Tương truyền năm đó người kia đã là cường giả Hoá Vân, Hà Ý Kiếm một bộ áo trắng không nhuốm bụi trăn, dẫn ba trăm tử sĩ một kiếm xông ra khỏi Nhật Nguyệt quan giết tiến vào Vu Minh, tìm kiếm thuốc cho cả đại lục!
Vậy mà lại là huynh trưởng của Hà Viên Nguyệt?
Tất cả mọi người nhất thời không khỏi cung kính nể phục.
Nhưng ánh mắt Tân Phương Dương lại lộ ra thần sắc ngạc nhiên nghĩ ngờ bất định.
Hà Ỷ Kiếm?
Huynh trưởng của Hà Viên Nguyệt?
Huynh trưởng?
Tần Phương Dương găn như ngay lập tức đã hiểu ra
Là huynh trưởng, mà không phải là anh cả hay anh trai;
Ừm, ta hiểu rồi!
“Hà Viên Nguyệt ta dạy học hơn mười năm, học trò của Nhị Trung, có thể nói đã phân bố khắp thế giới vô số nam nhỉ tốt của Nhị Trung, đều ở vùng đất Viêm Võ kiến công lập nghiệp, ta rất yên lòng. Chỉ là, còn có một ít không được hoàn hảo.”
“Học sinh của Nhị Trung ta, đến nay không có một ai có thể làm chấn động thế giới, đạt đến hàng ngũ thiên tài tuyệt thế nổi danh khắp đại lục! Nhất “Trung hai trăm năm trước xuất hiện Lam Kiếm công tử, mà bây giờ, chỉ trong thời gian hai trăm năm ngắn ngủi, Lam Kiếm công tử đã là Hoá Vân chỉ thượng, cười ngạo anh hùng thế giới.”
“Lam Kiếm công tử chính là chiêu bài kiêu ngạo của Nhất Trung! Mà Nhị Trung ta, mặc dù đã trải qua ngần ấy năm dốc sức vì nước, hết lòng hết sức, cũng có rất nhiều anh tài xuất hiện, nhưng lại luôn không thể vượt qua Nhất Trung, chính là do chiêu bài của Lam. Kiếm công tử gây nên!”
Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chư vị che chở tốt cho các học sinh, đợi chờ tương lai không xa, Nhị Trung ta cũng có thể xuất hiện một nhân vật chiêu bài, đứng đầu thế giới!”
“Nếu có mầm giống này, vẫn mong chư vị ở đây, có người có thể vì đó mà giúp đỡ đường đi, giúp hẳn khởi đầu ngút trời, thẳng tới mây xanh, làm tròn một giấc mộng đã nhiều năm của Hà Viên Nguyệt ta!”
Lý Trường Giang khẽ nói: “Lão hiệu trưởng, Linh Niệm Thiên Nữ cũng coi như là xuất thân từ Nhị Trung 1a, tương lai bay ngút tận trời, cũng không phải là chuyện gì khó, bọn ta nhất định hết sức giúp đốt”
Hà Viên Nguyệt lắc đầu: “Thời gian Linh Niệm từng ở Nhị Trung rất ngắn, đã lập tức bái nhập Côn Lôn Đạo Môn, chính là một người chính quy của Côn Lôn Đạo Môn, Nhị Trung ta cũng không đến nỗi phải cưỡng ép kim diện của người khác kéo lên mặt mình! Đó không phải là học sinh của Nhị Trung ta, hiểu chứ?”
Lý Trường Giang không ngừng nói: “Vâng, vâng”
Hà Viên Nguyệt khẽ thở dài một tiếng: “Giấc mộng trăm năm tóc trắng xoá, dần biết hồng trần nhiều hoang vụ; thiếu niên chí khí nay còn tiếc, quay đầu trở lại đã tang thương...”
Đây hình như là một bài thơ, nhưng Hà Viên Nguyệt chỉ đọc bốn câu đầu, rồi dừng lại không đọc nữa.
Ngồi một cách trầm mặc, ngồi một lúc lâu, rồi lẩm bẩm nói: “Tan họp”
....
Tân Phương Dương trầm lặng đi ra khỏi phòng họp, đứng ở trước cửa sổ sát đất bên ngoài, nhìn ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ, rất lâu không nói gì
“Chân bước đến đại lục Vu Minh, cầm kiếm đi khắp bốn phương, giết những kẻ địch xâm phạm biên giới, tâm nguyện này, chính là nuối tiếc cả đời ta!”
“Năm đó người hại ta không thể tu luyện, có hai kẻ địch lớn, không thể tự tay đâm chúng, chính là nuối tiếc cả đời ta!”
“Huynh trưởng Hà Ỷ Kiếm của ta..... Sống không thể trở về quê hương, chết không thể về với đất mẹ, nuối tiếc cả đời!”
Nhị Trung ta có thể xuất hiện nhân vật chiêu bài... vì đó mà giúp đỡ, giúp hẳn khởi đầu ngút trời, thẳng tới mây xanh, làm tròn giấc mộng đã nhiều năm của Hà Viên Nguyệt ta!”
Lúc này Tất Phương Dương như ở giữa lòng hồ, trầm bổng nhấp nhô, không ngừng không nghỉ, tâm tư càng thêm dâng trào, khó mà dừng lại
Ta biết, ta đều biết, ngươi nói những lời này chỉ có một dụng ý thực sự, đó là không muốn ta chết.
Không muốn ta đi theo ngươi, chỉ thế thôi.
Ta rõ ràng biết, nhưng ta làm sao có thể để ngươi ôm nuối tiếc suốt đời, khó mà nhằm mắt!
Sau khi ngươi đi, người trên thế gian này, sẽ không có một đáng đế ta dừng chân, đáng để ta lưu luyến!
Sau khi ngươi đi, trái tim của ta cũng theo ngươi mà đi, người tâm đã chết, dù có sống cũng giống như đã chết!
Ngươi thật sự suy nghĩ rất nhiều.
Ngươi biết điều ta quan tâm nhất là gì, cũng biết điều ta chờ mong nhất là gì, càng biết rằng ta không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của ngươi
Đặc biệt là....những nuối tiếc cả đời này!
Thiên Thiên....
Ngươi thật tàn nhẫn, khiến quyết tâm đi theo ngươi sớm đã định trước của ta vậy mà cũng lung lay!
Tân Phương Dương ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ sát đất, vẫn luôn nhìn thấy ánh nắng chiều lặn xuống phía tây, dù là một bước cũng không hề động đậy!
Lam Thư đi ra ngoài phòng làm việc, đứng từ xa nhìn bóng lưng Tân Phương Dương đang nhìn ánh nẵng chiều xa xăm, từ đáy lòng, cũng cảm nhận được một vẻ vắng lặng khó tả.
....
Buổi chiều một ngày nọ, Tần Phương Dương không đi đến bên ngoài phòng trọng lực đợi học sinh của hắn.
....
Tả Tiểu Đa mang theo trong trách, ở trong phòng trọng lực trằn trọc thuyên chuyển, muốn cố gắng nhanh chóng quen với trạng thái trước mắt.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều này, mà Tả Tiểu Đa đã tiêu hao mất hai mươi bảy viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm!
Tốc độ như vậy, đối với hẳn của trước kia mà nói quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi.
Mà lúc này Tả Tiểu Đa cũng rõ ràng cảm nhận được, khí tức trong cơ thể của mình đang tự động dâng trào, cuộn trào dữ dội, sức mạnh của Viêm Dương Chân Kinh, trộn lẫn với nhiệt lượng thiêu rụi mọi thứ, ở trong cơ thể xung đột qua lại, lặp đi lặp lại xao động!
Hai lưỡng sức mạnh lên xuống, lúc này đang tìm kiếm cơ hội để đột phá!
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, đã có trước sau ba lần, linh khí trong cơ thể xông thẳng tới chỗ quan ải Tiên Thiên, dường như chỉ cần ý niệm của Tả Tiểu Đa hơi động đậy, thì đã có thể lập tức đột phá, không hề có bất cứ trở ngại.
Chính là dễ dàng khó mà nói rõ như vậy, nhẹ nhà hàng khó mà tưởng tượng.
Nhưng Tả Tiểu Đa cần răng, cố gắng cưỡng ép sức mạnh đã đến tận cửa quan trở về!
Chuyển sức mạnh quay trở về, một lăn nữa trở lại đan điền, tiếp tục đi theo kinh mạch trước đó!
Mà loại cách làm này, lần một lần hai còn hơi nhẹ nhà hàng chút, làm được cũng không phải là khó khăn lảm, nhưng mà đến lần thứ ba, linh khí cuộn trào mãnh liệt trước đây chưa từng có, găn như không có cách nào ngăn chặn.
Ý Kiếm Thương Thiên Hà Ý Kiếm, vậy mà lại là huynh trưởng của lão hiệu trưởng?
Tương truyền năm đó người kia đã là cường giả Hoá Vân, Hà Ý Kiếm một bộ áo trắng không nhuốm bụi trăn, dẫn ba trăm tử sĩ một kiếm xông ra khỏi Nhật Nguyệt quan giết tiến vào Vu Minh, tìm kiếm thuốc cho cả đại lục!
Vậy mà lại là huynh trưởng của Hà Viên Nguyệt?
Tất cả mọi người nhất thời không khỏi cung kính nể phục.
Nhưng ánh mắt Tân Phương Dương lại lộ ra thần sắc ngạc nhiên nghĩ ngờ bất định.
Hà Ỷ Kiếm?
Huynh trưởng của Hà Viên Nguyệt?
Huynh trưởng?
Tần Phương Dương găn như ngay lập tức đã hiểu ra
Là huynh trưởng, mà không phải là anh cả hay anh trai;
Ừm, ta hiểu rồi!
“Hà Viên Nguyệt ta dạy học hơn mười năm, học trò của Nhị Trung, có thể nói đã phân bố khắp thế giới vô số nam nhỉ tốt của Nhị Trung, đều ở vùng đất Viêm Võ kiến công lập nghiệp, ta rất yên lòng. Chỉ là, còn có một ít không được hoàn hảo.”
“Học sinh của Nhị Trung ta, đến nay không có một ai có thể làm chấn động thế giới, đạt đến hàng ngũ thiên tài tuyệt thế nổi danh khắp đại lục! Nhất “Trung hai trăm năm trước xuất hiện Lam Kiếm công tử, mà bây giờ, chỉ trong thời gian hai trăm năm ngắn ngủi, Lam Kiếm công tử đã là Hoá Vân chỉ thượng, cười ngạo anh hùng thế giới.”
“Lam Kiếm công tử chính là chiêu bài kiêu ngạo của Nhất Trung! Mà Nhị Trung ta, mặc dù đã trải qua ngần ấy năm dốc sức vì nước, hết lòng hết sức, cũng có rất nhiều anh tài xuất hiện, nhưng lại luôn không thể vượt qua Nhất Trung, chính là do chiêu bài của Lam. Kiếm công tử gây nên!”
Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chư vị che chở tốt cho các học sinh, đợi chờ tương lai không xa, Nhị Trung ta cũng có thể xuất hiện một nhân vật chiêu bài, đứng đầu thế giới!”
“Nếu có mầm giống này, vẫn mong chư vị ở đây, có người có thể vì đó mà giúp đỡ đường đi, giúp hẳn khởi đầu ngút trời, thẳng tới mây xanh, làm tròn một giấc mộng đã nhiều năm của Hà Viên Nguyệt ta!”
Lý Trường Giang khẽ nói: “Lão hiệu trưởng, Linh Niệm Thiên Nữ cũng coi như là xuất thân từ Nhị Trung 1a, tương lai bay ngút tận trời, cũng không phải là chuyện gì khó, bọn ta nhất định hết sức giúp đốt”
Hà Viên Nguyệt lắc đầu: “Thời gian Linh Niệm từng ở Nhị Trung rất ngắn, đã lập tức bái nhập Côn Lôn Đạo Môn, chính là một người chính quy của Côn Lôn Đạo Môn, Nhị Trung ta cũng không đến nỗi phải cưỡng ép kim diện của người khác kéo lên mặt mình! Đó không phải là học sinh của Nhị Trung ta, hiểu chứ?”
Lý Trường Giang không ngừng nói: “Vâng, vâng”
Hà Viên Nguyệt khẽ thở dài một tiếng: “Giấc mộng trăm năm tóc trắng xoá, dần biết hồng trần nhiều hoang vụ; thiếu niên chí khí nay còn tiếc, quay đầu trở lại đã tang thương...”
Đây hình như là một bài thơ, nhưng Hà Viên Nguyệt chỉ đọc bốn câu đầu, rồi dừng lại không đọc nữa.
Ngồi một cách trầm mặc, ngồi một lúc lâu, rồi lẩm bẩm nói: “Tan họp”
....
Tân Phương Dương trầm lặng đi ra khỏi phòng họp, đứng ở trước cửa sổ sát đất bên ngoài, nhìn ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ, rất lâu không nói gì
“Chân bước đến đại lục Vu Minh, cầm kiếm đi khắp bốn phương, giết những kẻ địch xâm phạm biên giới, tâm nguyện này, chính là nuối tiếc cả đời ta!”
“Năm đó người hại ta không thể tu luyện, có hai kẻ địch lớn, không thể tự tay đâm chúng, chính là nuối tiếc cả đời ta!”
“Huynh trưởng Hà Ỷ Kiếm của ta..... Sống không thể trở về quê hương, chết không thể về với đất mẹ, nuối tiếc cả đời!”
Nhị Trung ta có thể xuất hiện nhân vật chiêu bài... vì đó mà giúp đỡ, giúp hẳn khởi đầu ngút trời, thẳng tới mây xanh, làm tròn giấc mộng đã nhiều năm của Hà Viên Nguyệt ta!”
Lúc này Tất Phương Dương như ở giữa lòng hồ, trầm bổng nhấp nhô, không ngừng không nghỉ, tâm tư càng thêm dâng trào, khó mà dừng lại
Ta biết, ta đều biết, ngươi nói những lời này chỉ có một dụng ý thực sự, đó là không muốn ta chết.
Không muốn ta đi theo ngươi, chỉ thế thôi.
Ta rõ ràng biết, nhưng ta làm sao có thể để ngươi ôm nuối tiếc suốt đời, khó mà nhằm mắt!
Sau khi ngươi đi, người trên thế gian này, sẽ không có một đáng đế ta dừng chân, đáng để ta lưu luyến!
Sau khi ngươi đi, trái tim của ta cũng theo ngươi mà đi, người tâm đã chết, dù có sống cũng giống như đã chết!
Ngươi thật sự suy nghĩ rất nhiều.
Ngươi biết điều ta quan tâm nhất là gì, cũng biết điều ta chờ mong nhất là gì, càng biết rằng ta không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của ngươi
Đặc biệt là....những nuối tiếc cả đời này!
Thiên Thiên....
Ngươi thật tàn nhẫn, khiến quyết tâm đi theo ngươi sớm đã định trước của ta vậy mà cũng lung lay!
Tân Phương Dương ngơ ngẩn đứng trước cửa sổ sát đất, vẫn luôn nhìn thấy ánh nắng chiều lặn xuống phía tây, dù là một bước cũng không hề động đậy!
Lam Thư đi ra ngoài phòng làm việc, đứng từ xa nhìn bóng lưng Tân Phương Dương đang nhìn ánh nẵng chiều xa xăm, từ đáy lòng, cũng cảm nhận được một vẻ vắng lặng khó tả.
....
Buổi chiều một ngày nọ, Tần Phương Dương không đi đến bên ngoài phòng trọng lực đợi học sinh của hắn.
....
Tả Tiểu Đa mang theo trong trách, ở trong phòng trọng lực trằn trọc thuyên chuyển, muốn cố gắng nhanh chóng quen với trạng thái trước mắt.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều này, mà Tả Tiểu Đa đã tiêu hao mất hai mươi bảy viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm!
Tốc độ như vậy, đối với hẳn của trước kia mà nói quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi.
Mà lúc này Tả Tiểu Đa cũng rõ ràng cảm nhận được, khí tức trong cơ thể của mình đang tự động dâng trào, cuộn trào dữ dội, sức mạnh của Viêm Dương Chân Kinh, trộn lẫn với nhiệt lượng thiêu rụi mọi thứ, ở trong cơ thể xung đột qua lại, lặp đi lặp lại xao động!
Hai lưỡng sức mạnh lên xuống, lúc này đang tìm kiếm cơ hội để đột phá!
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, đã có trước sau ba lần, linh khí trong cơ thể xông thẳng tới chỗ quan ải Tiên Thiên, dường như chỉ cần ý niệm của Tả Tiểu Đa hơi động đậy, thì đã có thể lập tức đột phá, không hề có bất cứ trở ngại.
Chính là dễ dàng khó mà nói rõ như vậy, nhẹ nhà hàng khó mà tưởng tượng.
Nhưng Tả Tiểu Đa cần răng, cố gắng cưỡng ép sức mạnh đã đến tận cửa quan trở về!
Chuyển sức mạnh quay trở về, một lăn nữa trở lại đan điền, tiếp tục đi theo kinh mạch trước đó!
Mà loại cách làm này, lần một lần hai còn hơi nhẹ nhà hàng chút, làm được cũng không phải là khó khăn lảm, nhưng mà đến lần thứ ba, linh khí cuộn trào mãnh liệt trước đây chưa từng có, găn như không có cách nào ngăn chặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất