Chương 393: Sự nghỉ ngờ của Tiểu Niệm
Nhìn thấy vị tư lệnh kia cũng đi rồi, những người khác càng không cần phải nói, tất cả đều ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Người tham chiến trận này, cũng chỉ có mình Hàn Tùng = người vừa mới khôi phục được một chút sức lực, nhưng trông vẫn vô hồn.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín.
Các thiết bị thông tin liên lạc đều bị thu lại.
Cả không gian lập tức biến thành một căn phòng kín tuyệt mật.
Cho tới giờ phút này, Tưởng Trường Bân mới bắt đầu giải thích đầu đuôi chuyện này một cách chậm rãi
Kể từ lúc bắt đầu, Hà Viên Nguyệt vọng khí phát hiện, cho tới lý do khai chiến...
Mặt của Vạn Tổng đốc bắt đầu biến sắc, từ xanh rồi đến đỏ rồi chuyển thành đen.
Thượng Thanh Vân?
Tỉnh Chủ?
Năm chữ này được kết nối với nhau, trực tiếp bùng nổ trong đầu Vạn Tổng đốc với đủ sắc thái, trên mặt lộ rõ thất tình.
(Thất tình: Bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hi, nộ ao, cụ; ái ố,dục)
Cuối cùng, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng xám xịt, yếu ớt hỏi: “Chuyện này... là thật sao?”
Tưởng Trường Bân nghiêm túc gật đầu.
Hàn Tùng ở bên cạnh, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như người chết, nhưng dù sao cũng là tu giả Hóa Vân, lúc này cũng đã khôi phục một chút sức lực, hắn mở miệng nói: “Thượng Thanh Vân, chắc chẩn là người của Vu Minh, hơn nữa còn là một vị Tỉnh Chủ, Tỉnh Túc Tá Mệnh Thuật mà hẳn thi triển chính là bằng chứng, ngược lại bây giờ chưa xác định được, rốt cuộc hắn là Tinh Chủ của ngôi sao nào trong Vu Minh Chu Thiên Tỉnh Đẩu.”
Hàn Tùng vừa dứt lời, Vạn Bình Nguyên như già thêm vài tuổi
Giống như sức lực cả người, đều đã bị rút cạn trong tích tắc.
Nhằm mắt lại, trong đầu dần hiện ra quá trình kết thân giữa hẳn và Thượng Thanh Vân trong nhiều năm qua, giúp nhau lúc sinh tử, cùng trao đổi bàn bạc công việc với nhau, cùng trò chuyện nói cười với nhau lúc bình thường, hợp nhau trên bàn rượu, rồi cả sự cống hiến của Thượng Thanh Vân đối với Phủ Tổng đốc, sự dạy dỗ của hẳn đối với bọn nhỏ, nhiều năm như vậy....
||||| Truyện đề cử: Sáu Mươi Hũ Mật |||||
Cuối cùng hai giọt nước mắt rơi xuống, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao ngươi lại là người của Vu Minh?"
Vạn Bình Nguyên có thể làm Tổng đốc của một thành phố, đương nhiên hẳn không phải là một kẻ ngốc.
Bản thân Vạn Bình Nguyên biết, nếu như Thượng Thanh Vân đã dùng trăm phương ngàn kế để sớm lén vào thành Phượng Hoàng, nằm vùng bên cạnh mình, tất nhiên là hẳn đã có một âm mưu lớn!
Nhưng cho dù lúc này hắn biết đối phương có ý đồ xấu, hơn nữa lại vô cùng nham hiểm thì hẳn vẫn không thể hận nổi, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
“Hành động lần này, ta khó khăn lắm mới tập hợp được hai vị nguyên lão cao thủ cảnh giới Anh Biến của cục Tinh Thuẫn ở thành Phượng Hoàng,.. Nhưng mà hai người này đều đã bị Thượng Thanh Vân giết chết...”
“Ngoài ra còn có, thầy Tân Phương Dương, Lam Thư của Nhị Trung... Tất cả cũng nhờ vào sự giúp đỡ to lớn Hà lão hiệu trưởng... mới có thể có được chiến công lần này”
“Cục trưởng Tôn của Cục Võ Giáo...” Tưởng Trường Bân ho khan một tiếng, ánh mắt né tránh.
Tôn Phong Hầu mặt mày sa sầm, trán nổi gân xanh: “Hiện tại ta chỉ muốn biết, anh của ta bây giờ thế nào rồi?"
“Khụ khụ..” Tưởng Trường Bân tránh né ánh mắt của Tôn Phong Hầu, nói: ”... Còn sống...”
“Còn sống...”
Cục trưởng Tôn thốt ra một tiếng rồi bật dậy, vô cùng tức giận mắng: “Tưởng mặt bự... Mẹ kiếp... Ngươi ngươi ngươi... M* cha ngươi, ngươi đã nói với ta thế nào...”
Tưởng Văn Châu Tổng cục trưởng của Cục Tỉnh Thuẫn ho khan một tiếng, gõ bàn, nghiêm nghị nói: “Bây giờ đang nghiên cứu chuyện quan trọng, đừng mắng người”
Cục trưởng Tôn liếc nhìn một cách kín đáo, tên tiểu tử to gan lớn mật này đúng là rất béo.
“Khụ khụ... Trận chiến tiếp theo..."
Tưởng Trường Bân nói: "Hãy để thầy Hàn kể lại, với chút tu vi này của ta thật sự không có tư cách để nói, hơn nữa ta cũng không phải là người trực tiếp tham chiến..”
Nói xong, hẳn thở dài.
Đây là sai lầm của bản thân hắn.
Nếu như hẳn nhớ kỹ lời của lão hiệu trưởng, nhìn vọng khí trước, có lẽ sẽ có thế tránh được những hy sinh này. Nghĩ đến đây, lòng của Tưởng Trường Bân đau như bị dao cất.
Bên kia, Hàn Tùng còn chưa nói gì, đã thở dài trước rồi mới nói: “Trận chiến lần này, có thể nói là trận chiến nguy hiểm nhất mà ta từng trải qua trong đời thực lực của bản thân Thượng Thanh Vân đã đạt tới Hóa Vân cao giai, ở trên chúng ta một khoảng rất xa, hơn nữa hắn còn có thể khai thông thiên địa, khôi phục tình quang... Thậm chí là Tinh Túc Tá Mệnh..."
“Về chiến dịch này, Cục trưởng Tưởng đã lên kế hoạch rất tốt, khiến Thượng Thanh Vân bị hạ độc ngay từ đầu trận, khiến chúng ta chiếm được thế thượng phong trong giai đoạn đầu của trận chiến, nhưng đáng tiếc là tu vi của đối phương quá cao..."
“Hơn nữa... trong quân cứu viện lần này của Côn Lôn Đạo Môn, lại có một tên gián điệp của Vu Minh ẩn náu... Lâm trận phản chiến; khiến Dương Vũ Dương huynh bị thương nặng... Khiến hắn bị mất sức chiến đấu. Tuy nhiên Dương Vũ vẫn cố gắng phản đòn giết chết tên gián điệp kia, hẳn nguyện hy sinh thân mình, dùng phương pháp tự bạo để tấn công Thượng Thanh Vân, cuối cùng hi sinh..."
Nghe đến đây, mặt của Tưởng Văn Châu biến sắc, mắt ươn ướt.
The như lời kể tỉ mỉ chỉ tiết của Hàn Tùng về trận chiến, tất cả mọi người đều cảm thấy, những người này còn sống bây giờ, quả thật là.... Phúc lớn mạng lớn!
Hàn Tùng kể tới phần cuối: “Tới cuối trận, Thượng Thanh Vân chỉ bị thương nhẹ, hẳn chiếm được ưu thế tuyệt đối, chúng ta chắc chẵn phải chết... Nhưng không biết vị cường giả bí ấn nào đã ra tay, một chùy đã đánh chết Thượng Thanh Vân, nếu không nhờ có hẳn, chúng ta chắc chắn phải chết, khi ấy toàn quân bị diệt cũng là kết cục đã định..”
“Nhưng mà sau khi Thượng Thanh Vân chết, trên bầu trời lập tức hiện ra kiếp nhãn, vừa xuất hiện đã làm rung chuyển cả thành Phượng Hoàng, khiến sự việc cảng ngày càng leo thang, còn tình hình sau đó ta cũng khó mà phán đoán được, chỉ có thể kết luận đó là một hiện tượng quái dị”
Hàn Tùng lại tiếp tục nói: “Sau đó, tất cá chúng ta đều bị hôn mê.... Thật sự là, sức mạnh của sấm sét quá lớn... Mà thương thế của chúng ta, cũng thật sự là quá nặng..."
Nghe xong toàn bộ quá trình, vẻ mặt của mọi người đều trầm lặng, sau một hồi lâu cũng không ai nói gì
Một lúc sau, Hà Viên Nguyệt lên tiếng trước, trừng mắt nhìn chằm chằm Tưởng Trường Bân: “Ta bảo ngươi đi tìm... xem vọng khí, ngươi, không xem?”
Người tham chiến trận này, cũng chỉ có mình Hàn Tùng = người vừa mới khôi phục được một chút sức lực, nhưng trông vẫn vô hồn.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín.
Các thiết bị thông tin liên lạc đều bị thu lại.
Cả không gian lập tức biến thành một căn phòng kín tuyệt mật.
Cho tới giờ phút này, Tưởng Trường Bân mới bắt đầu giải thích đầu đuôi chuyện này một cách chậm rãi
Kể từ lúc bắt đầu, Hà Viên Nguyệt vọng khí phát hiện, cho tới lý do khai chiến...
Mặt của Vạn Tổng đốc bắt đầu biến sắc, từ xanh rồi đến đỏ rồi chuyển thành đen.
Thượng Thanh Vân?
Tỉnh Chủ?
Năm chữ này được kết nối với nhau, trực tiếp bùng nổ trong đầu Vạn Tổng đốc với đủ sắc thái, trên mặt lộ rõ thất tình.
(Thất tình: Bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hi, nộ ao, cụ; ái ố,dục)
Cuối cùng, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng xám xịt, yếu ớt hỏi: “Chuyện này... là thật sao?”
Tưởng Trường Bân nghiêm túc gật đầu.
Hàn Tùng ở bên cạnh, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như người chết, nhưng dù sao cũng là tu giả Hóa Vân, lúc này cũng đã khôi phục một chút sức lực, hắn mở miệng nói: “Thượng Thanh Vân, chắc chẩn là người của Vu Minh, hơn nữa còn là một vị Tỉnh Chủ, Tỉnh Túc Tá Mệnh Thuật mà hẳn thi triển chính là bằng chứng, ngược lại bây giờ chưa xác định được, rốt cuộc hắn là Tinh Chủ của ngôi sao nào trong Vu Minh Chu Thiên Tỉnh Đẩu.”
Hàn Tùng vừa dứt lời, Vạn Bình Nguyên như già thêm vài tuổi
Giống như sức lực cả người, đều đã bị rút cạn trong tích tắc.
Nhằm mắt lại, trong đầu dần hiện ra quá trình kết thân giữa hẳn và Thượng Thanh Vân trong nhiều năm qua, giúp nhau lúc sinh tử, cùng trao đổi bàn bạc công việc với nhau, cùng trò chuyện nói cười với nhau lúc bình thường, hợp nhau trên bàn rượu, rồi cả sự cống hiến của Thượng Thanh Vân đối với Phủ Tổng đốc, sự dạy dỗ của hẳn đối với bọn nhỏ, nhiều năm như vậy....
||||| Truyện đề cử: Sáu Mươi Hũ Mật |||||
Cuối cùng hai giọt nước mắt rơi xuống, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao ngươi lại là người của Vu Minh?"
Vạn Bình Nguyên có thể làm Tổng đốc của một thành phố, đương nhiên hẳn không phải là một kẻ ngốc.
Bản thân Vạn Bình Nguyên biết, nếu như Thượng Thanh Vân đã dùng trăm phương ngàn kế để sớm lén vào thành Phượng Hoàng, nằm vùng bên cạnh mình, tất nhiên là hẳn đã có một âm mưu lớn!
Nhưng cho dù lúc này hắn biết đối phương có ý đồ xấu, hơn nữa lại vô cùng nham hiểm thì hẳn vẫn không thể hận nổi, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
“Hành động lần này, ta khó khăn lắm mới tập hợp được hai vị nguyên lão cao thủ cảnh giới Anh Biến của cục Tinh Thuẫn ở thành Phượng Hoàng,.. Nhưng mà hai người này đều đã bị Thượng Thanh Vân giết chết...”
“Ngoài ra còn có, thầy Tân Phương Dương, Lam Thư của Nhị Trung... Tất cả cũng nhờ vào sự giúp đỡ to lớn Hà lão hiệu trưởng... mới có thể có được chiến công lần này”
“Cục trưởng Tôn của Cục Võ Giáo...” Tưởng Trường Bân ho khan một tiếng, ánh mắt né tránh.
Tôn Phong Hầu mặt mày sa sầm, trán nổi gân xanh: “Hiện tại ta chỉ muốn biết, anh của ta bây giờ thế nào rồi?"
“Khụ khụ..” Tưởng Trường Bân tránh né ánh mắt của Tôn Phong Hầu, nói: ”... Còn sống...”
“Còn sống...”
Cục trưởng Tôn thốt ra một tiếng rồi bật dậy, vô cùng tức giận mắng: “Tưởng mặt bự... Mẹ kiếp... Ngươi ngươi ngươi... M* cha ngươi, ngươi đã nói với ta thế nào...”
Tưởng Văn Châu Tổng cục trưởng của Cục Tỉnh Thuẫn ho khan một tiếng, gõ bàn, nghiêm nghị nói: “Bây giờ đang nghiên cứu chuyện quan trọng, đừng mắng người”
Cục trưởng Tôn liếc nhìn một cách kín đáo, tên tiểu tử to gan lớn mật này đúng là rất béo.
“Khụ khụ... Trận chiến tiếp theo..."
Tưởng Trường Bân nói: "Hãy để thầy Hàn kể lại, với chút tu vi này của ta thật sự không có tư cách để nói, hơn nữa ta cũng không phải là người trực tiếp tham chiến..”
Nói xong, hẳn thở dài.
Đây là sai lầm của bản thân hắn.
Nếu như hẳn nhớ kỹ lời của lão hiệu trưởng, nhìn vọng khí trước, có lẽ sẽ có thế tránh được những hy sinh này. Nghĩ đến đây, lòng của Tưởng Trường Bân đau như bị dao cất.
Bên kia, Hàn Tùng còn chưa nói gì, đã thở dài trước rồi mới nói: “Trận chiến lần này, có thể nói là trận chiến nguy hiểm nhất mà ta từng trải qua trong đời thực lực của bản thân Thượng Thanh Vân đã đạt tới Hóa Vân cao giai, ở trên chúng ta một khoảng rất xa, hơn nữa hắn còn có thể khai thông thiên địa, khôi phục tình quang... Thậm chí là Tinh Túc Tá Mệnh..."
“Về chiến dịch này, Cục trưởng Tưởng đã lên kế hoạch rất tốt, khiến Thượng Thanh Vân bị hạ độc ngay từ đầu trận, khiến chúng ta chiếm được thế thượng phong trong giai đoạn đầu của trận chiến, nhưng đáng tiếc là tu vi của đối phương quá cao..."
“Hơn nữa... trong quân cứu viện lần này của Côn Lôn Đạo Môn, lại có một tên gián điệp của Vu Minh ẩn náu... Lâm trận phản chiến; khiến Dương Vũ Dương huynh bị thương nặng... Khiến hắn bị mất sức chiến đấu. Tuy nhiên Dương Vũ vẫn cố gắng phản đòn giết chết tên gián điệp kia, hẳn nguyện hy sinh thân mình, dùng phương pháp tự bạo để tấn công Thượng Thanh Vân, cuối cùng hi sinh..."
Nghe đến đây, mặt của Tưởng Văn Châu biến sắc, mắt ươn ướt.
The như lời kể tỉ mỉ chỉ tiết của Hàn Tùng về trận chiến, tất cả mọi người đều cảm thấy, những người này còn sống bây giờ, quả thật là.... Phúc lớn mạng lớn!
Hàn Tùng kể tới phần cuối: “Tới cuối trận, Thượng Thanh Vân chỉ bị thương nhẹ, hẳn chiếm được ưu thế tuyệt đối, chúng ta chắc chẵn phải chết... Nhưng không biết vị cường giả bí ấn nào đã ra tay, một chùy đã đánh chết Thượng Thanh Vân, nếu không nhờ có hẳn, chúng ta chắc chắn phải chết, khi ấy toàn quân bị diệt cũng là kết cục đã định..”
“Nhưng mà sau khi Thượng Thanh Vân chết, trên bầu trời lập tức hiện ra kiếp nhãn, vừa xuất hiện đã làm rung chuyển cả thành Phượng Hoàng, khiến sự việc cảng ngày càng leo thang, còn tình hình sau đó ta cũng khó mà phán đoán được, chỉ có thể kết luận đó là một hiện tượng quái dị”
Hàn Tùng lại tiếp tục nói: “Sau đó, tất cá chúng ta đều bị hôn mê.... Thật sự là, sức mạnh của sấm sét quá lớn... Mà thương thế của chúng ta, cũng thật sự là quá nặng..."
Nghe xong toàn bộ quá trình, vẻ mặt của mọi người đều trầm lặng, sau một hồi lâu cũng không ai nói gì
Một lúc sau, Hà Viên Nguyệt lên tiếng trước, trừng mắt nhìn chằm chằm Tưởng Trường Bân: “Ta bảo ngươi đi tìm... xem vọng khí, ngươi, không xem?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất