Chương 479: Cuộc gặp mặt bất ngờ
Phàm là ván cờ liên quan đến khí vận thì cũng ít khi tính toán được mất nhất thời.
Nói không chừng, các đại lão có cách nghĩ và sắp đặt khác thì sao?
Hà Viên Nguyệt thấy Tả Tiểu Đa đột nhiên mím môi thật chặt, không kiềm được mà bật cười, cơ mà cũng chẳng gặng hỏi làm gì.
“Ồ?”
Đúng lúc này, Hà Viên Nguyệt nghe thấy Ta Tiểu Đa kinh ngạc ồ lên một tiếng, cả hai ngay lập tức ngẩng đầu lên gần như cùng lúc, nhìn về một hướng ở phía xa.
Biểu cảm của Hà Viên Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Tiếu Đa, ngươi nhìn thấy gì?”
Tả Tiểu Đa cau mày, đáp: “Sát khí đến từ hướng nam, là dấu hiệu chẳng lànhh!”
Hà Viên Nguyệt chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng vậy, sát khí xông thẳng tới Phượng Hồi Đầu, là điềm xấu cực kì”
Tân Phương Dương, Mục Yên Yên và Lam Thư nghe vậy, sắc mặt chợt thay đối hoàn toàn, khí tức cả người bỗng trở nên dạt dào như biển lớn, ánh mắt như thiểm điện, chăm chú nhìn về phương xa.
Tân Phương Dương khế thở hắt một hơi, tay phải chầm chậm di chuyển, đặt lên chuôi kiếm.
Toàn thân hẳn, vào giây phút này giống như một thanh kiếm sắc bén, khí tức tàn bạo không hề che giấu, hung lệ vô biên.
Tình trạng thân thể Hà Viên Nguyệt lúc này đã làm Tân Phương Dương bực bội không có chỗ xả, lòng như lửa đốt nhưng không thể làm gì được, vị Ngũ Phương tướng quân xưa kia, hận không thể xông chiếm giết điền cuồng ngay và luôn!
Để xả hết những nỗi phiền muộn trong lòng!
Rõ ràng tất cả thuận lợi, Hà Viên Nguyệt có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi lại có sát khí từ phương nam đến, khiến Tần Phương Dương phẫn nộ rồi lại cảm thấy gãi đúng chỗ ngứa.
Đến hay lắm!
...
Trước mặt bao người, từ phía xa có một đoàn không dưới ba, bốn mươi người cùng ngự không mà đến!
Khi nhìn rõ đối phương, nhóm người Tả Tiểu Đa và Hà Viên Nguyệt thoáng chốc ngẩn cả người.
Còn bên kia, thấy đám Hà Viên Nguyệt cũng ngớ người theo!
“Bà Hà? Thầy Tân? Tả lão đại?” Vạn Lý Tú cũng đi theo, vẻ mặt ngơ ngác, lên tiếng hỏi.
Sao khéo thế không biết!
Đêm hôm khuya khoắt, đều tới sau 0 giờ, hai nhóm người cùng gặp nhau trên đỉnh núi hoang vu, thật là trùng hợp.
Đám người Tân Phương Dương cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Vạn Tổng đốc?
Sát khí từ phía nam, là Vạn Tổng đốc hả?
Hay... Chẳng lẽ nhìn nhầm rồi?
Mục Yên Yên vô thức ngoái đầu nhìn Hà Viên Nguyệt, hiển nhiên là đang đợi câu trả lời khẳng định từ nàng. Tân Phương Dương và Lam Thư tỏ ra lạnh tanh không đổi sắc, trái lại còn nâng cao mức độ đề phòng thêm một bậc.
Bọn họ khác với Mục Yên Yên, lời nói của Hà Viên Nguyệt đối với bọn họ, giống như là chiếu thư của hoàng đế, đừng nói tới Vạn Tổng đốc, dù là vua Trung Nguyên thì sao nào?
Lúc trước chẳng phải Thượng Thanh Vân đã được 'Vạn Tổng đốc giúp đỡ nên mới cầm rễ ở thành Phượng Hoàng bao nhiêu năm nay sao?
Nếu khi ấy bọn họ kỳ thực đã âm mưu, cấu kết thứ khác thì sao, chưa ai dám chắc là không có!
Vẻ mặt Hà Viên Nguyệt trầm xuống, còn Tả Tiểu. Đa lại khá kinh ngạc.
“Hóa ra người trước mặt là hiệu trưởng Hà”
Vạn Bình Nguyên rất kính trọng bà cụ, người đã dốc tâm huyết làm việc cả đời, hắn hành lễ hỏi trước, rồi trầm giọng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, sao các vị lại ở chỗ này?”
Hà Viên Nguyệt cười nhạt, nói không dám nhận, tùy tiện nói: “Phượng Mạch xung hồn sắp xảy ra rồi, ta luôn không yên lòng, tranh thu ban đêm đến xem phong thủy, vọng khí vận”
Nàng cười cười, bảo: “Nói ra thật xấu hổ, lão thân chỉ có lúc này là còn hữu dụng”
Mấy lời này được nói bằng giọng điệu bình thản như nước, êm đềm không chút gợn sóng.
Nhưng nhóm Lam Thư, Tân Phương Dương lại hiểu rõ ý tứ thật sự của nàng: Tối nay người Vọng Khí là Hà Viên Nguyệt, Tả Tiểu Đa tuyệt đối không được bại lộ.
Tả Tiểu Đa tỉnh ranh thế nào, nghe hiểu ý, mặt mũi đầy vẻ ngạc nhiên, reo lên: “Tú Nhi? Ngươi cũng tới hả? Tối nay ăn bao nhiêu cái bánh bao đó? Ăn hai trăm cái à? Đã đói bụng chưa?”
Tức thì, Vạn Lý Tú đỏ mặt đến tận mang tai, tức giận thốt lên: “Tả lão đại! Ngươi chớ kiều căng, sớm muộn sẽ có một ngày...
“Há há... Sớm muộn sẽ có ngày ngươi ăn được 250 cái bánh hở?”
Tả Tiểu Đa thô bi cười ha hả: “Hôm ấy ta đã đếm thử rồi, ngươi và Long Vũ, hai người cộng lại ăn hết đúng hai trắm năm mươi cái!”
“Ngươi!”
Vạn Lý Tú giận sôi.
Vạn Bình Nguyên cười ha ha, thần thái đầy vẻ vui mừng, nói: “Vị này là Tả đại sư nối tiếng gần xa? Tả đại sư cũng tới đây Vọng Khí sao?”
Tả Tiểu Đa Nghiêm túc hành lễ: “Chào chú Vạn, về xem tướng ta còn có chút trình độ chứ vọng khí thì... Thứ này ở một cấp bậc rất cao, thật sự là vô bờ bến. Ta cũng chỉ có thể ngửi khí thôi, ha ha ha...”
Chỉ có thể ngửi khí...
Vạn Bình Nguyên bị mấy lời này chọc suýt bật cười.
Cmn ta cũng có thể ngửi khí nhé!
Vạn Tổng đốc tiến lên một bước, vẻ không chấp nhặt nằm lấy tay Tả Tiểu Đa, rất nhiệt tình nói: “Tả đại sư, chẳng hay lúc nào ngài rảnh rỗi nhỉ? Nhất định phải tới hàn xá làm khách nhé”
Tả Tiểu Đa hãng giọng, đáp: “Không cần bớt thời gian, đêm nay đi luôn cũng được, chẳng phải qua giờ Tý rồi sao, chính là hôm nay đó.”
“Khụ khụ..” Vạn Bình Nguyên ho khan liên tục, dở khóc dở cười.
Tối nay sinh nhật con gái đã mời hắn rồi... Thế mà chẳng nói sớm, làm mình ê mặt!
Vạn Bình Nguyên hung dữ trừng con gái.
Vạn Lý Tú tiến lên làm nũng: “Cha, đây là một tên thần côn lừa đảo, người trăm ngàn lần đừng có tin hắn, không chừng lại gặp phải rủi ro, rủi ro lớn đó!”
“Hồ đồ!” Vạn Tổng đốc nghiêm nghị quát con gái: “Phải tôn trọng Tả đại sư, không được lỗ mãng”
“Ui da.. Vạn Lý Tú lấy ta đỡ trán.
Sau đó mọi người cùng giới thiệu, hàn huyên với nhau; nhưng trong lòng hai nhóm người đều tự thấy thật lạ lùng: Đêm khuya thế này, gặp gỡ trên đỉnh núi, hàn huyện... Cảnh ngộ thế này đúng là cả đời hiếm thấy.
Bên kia, Cô Lạc Nhạn lia mắt thấy Mục Yên Yên, mừng rõ reo lên: “Dì Mục? Sao ngươi cũng ở đây?”
Mục Yên Yên nhìn cô gái đang đeo mặt nạ, hồ nghỉ hỏi: “Ngươi là... Nhạn Nhĩ?”
“Đúng vậy, là ta đây!”
Cô Lạc Nhạn nhảy lên, vui mừng nằm tay Mục Yên Yên, lắc liên tục: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, muốn đến thăm ngươi, tiện thể xem đồ đệ của ngươi, Linh Niệm Thiên Nữ trong truyền thuyết”
Nói không chừng, các đại lão có cách nghĩ và sắp đặt khác thì sao?
Hà Viên Nguyệt thấy Tả Tiểu Đa đột nhiên mím môi thật chặt, không kiềm được mà bật cười, cơ mà cũng chẳng gặng hỏi làm gì.
“Ồ?”
Đúng lúc này, Hà Viên Nguyệt nghe thấy Ta Tiểu Đa kinh ngạc ồ lên một tiếng, cả hai ngay lập tức ngẩng đầu lên gần như cùng lúc, nhìn về một hướng ở phía xa.
Biểu cảm của Hà Viên Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Tiếu Đa, ngươi nhìn thấy gì?”
Tả Tiểu Đa cau mày, đáp: “Sát khí đến từ hướng nam, là dấu hiệu chẳng lànhh!”
Hà Viên Nguyệt chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng vậy, sát khí xông thẳng tới Phượng Hồi Đầu, là điềm xấu cực kì”
Tân Phương Dương, Mục Yên Yên và Lam Thư nghe vậy, sắc mặt chợt thay đối hoàn toàn, khí tức cả người bỗng trở nên dạt dào như biển lớn, ánh mắt như thiểm điện, chăm chú nhìn về phương xa.
Tân Phương Dương khế thở hắt một hơi, tay phải chầm chậm di chuyển, đặt lên chuôi kiếm.
Toàn thân hẳn, vào giây phút này giống như một thanh kiếm sắc bén, khí tức tàn bạo không hề che giấu, hung lệ vô biên.
Tình trạng thân thể Hà Viên Nguyệt lúc này đã làm Tân Phương Dương bực bội không có chỗ xả, lòng như lửa đốt nhưng không thể làm gì được, vị Ngũ Phương tướng quân xưa kia, hận không thể xông chiếm giết điền cuồng ngay và luôn!
Để xả hết những nỗi phiền muộn trong lòng!
Rõ ràng tất cả thuận lợi, Hà Viên Nguyệt có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi lại có sát khí từ phương nam đến, khiến Tần Phương Dương phẫn nộ rồi lại cảm thấy gãi đúng chỗ ngứa.
Đến hay lắm!
...
Trước mặt bao người, từ phía xa có một đoàn không dưới ba, bốn mươi người cùng ngự không mà đến!
Khi nhìn rõ đối phương, nhóm người Tả Tiểu Đa và Hà Viên Nguyệt thoáng chốc ngẩn cả người.
Còn bên kia, thấy đám Hà Viên Nguyệt cũng ngớ người theo!
“Bà Hà? Thầy Tân? Tả lão đại?” Vạn Lý Tú cũng đi theo, vẻ mặt ngơ ngác, lên tiếng hỏi.
Sao khéo thế không biết!
Đêm hôm khuya khoắt, đều tới sau 0 giờ, hai nhóm người cùng gặp nhau trên đỉnh núi hoang vu, thật là trùng hợp.
Đám người Tân Phương Dương cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Vạn Tổng đốc?
Sát khí từ phía nam, là Vạn Tổng đốc hả?
Hay... Chẳng lẽ nhìn nhầm rồi?
Mục Yên Yên vô thức ngoái đầu nhìn Hà Viên Nguyệt, hiển nhiên là đang đợi câu trả lời khẳng định từ nàng. Tân Phương Dương và Lam Thư tỏ ra lạnh tanh không đổi sắc, trái lại còn nâng cao mức độ đề phòng thêm một bậc.
Bọn họ khác với Mục Yên Yên, lời nói của Hà Viên Nguyệt đối với bọn họ, giống như là chiếu thư của hoàng đế, đừng nói tới Vạn Tổng đốc, dù là vua Trung Nguyên thì sao nào?
Lúc trước chẳng phải Thượng Thanh Vân đã được 'Vạn Tổng đốc giúp đỡ nên mới cầm rễ ở thành Phượng Hoàng bao nhiêu năm nay sao?
Nếu khi ấy bọn họ kỳ thực đã âm mưu, cấu kết thứ khác thì sao, chưa ai dám chắc là không có!
Vẻ mặt Hà Viên Nguyệt trầm xuống, còn Tả Tiểu. Đa lại khá kinh ngạc.
“Hóa ra người trước mặt là hiệu trưởng Hà”
Vạn Bình Nguyên rất kính trọng bà cụ, người đã dốc tâm huyết làm việc cả đời, hắn hành lễ hỏi trước, rồi trầm giọng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, sao các vị lại ở chỗ này?”
Hà Viên Nguyệt cười nhạt, nói không dám nhận, tùy tiện nói: “Phượng Mạch xung hồn sắp xảy ra rồi, ta luôn không yên lòng, tranh thu ban đêm đến xem phong thủy, vọng khí vận”
Nàng cười cười, bảo: “Nói ra thật xấu hổ, lão thân chỉ có lúc này là còn hữu dụng”
Mấy lời này được nói bằng giọng điệu bình thản như nước, êm đềm không chút gợn sóng.
Nhưng nhóm Lam Thư, Tân Phương Dương lại hiểu rõ ý tứ thật sự của nàng: Tối nay người Vọng Khí là Hà Viên Nguyệt, Tả Tiểu Đa tuyệt đối không được bại lộ.
Tả Tiểu Đa tỉnh ranh thế nào, nghe hiểu ý, mặt mũi đầy vẻ ngạc nhiên, reo lên: “Tú Nhi? Ngươi cũng tới hả? Tối nay ăn bao nhiêu cái bánh bao đó? Ăn hai trăm cái à? Đã đói bụng chưa?”
Tức thì, Vạn Lý Tú đỏ mặt đến tận mang tai, tức giận thốt lên: “Tả lão đại! Ngươi chớ kiều căng, sớm muộn sẽ có một ngày...
“Há há... Sớm muộn sẽ có ngày ngươi ăn được 250 cái bánh hở?”
Tả Tiểu Đa thô bi cười ha hả: “Hôm ấy ta đã đếm thử rồi, ngươi và Long Vũ, hai người cộng lại ăn hết đúng hai trắm năm mươi cái!”
“Ngươi!”
Vạn Lý Tú giận sôi.
Vạn Bình Nguyên cười ha ha, thần thái đầy vẻ vui mừng, nói: “Vị này là Tả đại sư nối tiếng gần xa? Tả đại sư cũng tới đây Vọng Khí sao?”
Tả Tiểu Đa Nghiêm túc hành lễ: “Chào chú Vạn, về xem tướng ta còn có chút trình độ chứ vọng khí thì... Thứ này ở một cấp bậc rất cao, thật sự là vô bờ bến. Ta cũng chỉ có thể ngửi khí thôi, ha ha ha...”
Chỉ có thể ngửi khí...
Vạn Bình Nguyên bị mấy lời này chọc suýt bật cười.
Cmn ta cũng có thể ngửi khí nhé!
Vạn Tổng đốc tiến lên một bước, vẻ không chấp nhặt nằm lấy tay Tả Tiểu Đa, rất nhiệt tình nói: “Tả đại sư, chẳng hay lúc nào ngài rảnh rỗi nhỉ? Nhất định phải tới hàn xá làm khách nhé”
Tả Tiểu Đa hãng giọng, đáp: “Không cần bớt thời gian, đêm nay đi luôn cũng được, chẳng phải qua giờ Tý rồi sao, chính là hôm nay đó.”
“Khụ khụ..” Vạn Bình Nguyên ho khan liên tục, dở khóc dở cười.
Tối nay sinh nhật con gái đã mời hắn rồi... Thế mà chẳng nói sớm, làm mình ê mặt!
Vạn Bình Nguyên hung dữ trừng con gái.
Vạn Lý Tú tiến lên làm nũng: “Cha, đây là một tên thần côn lừa đảo, người trăm ngàn lần đừng có tin hắn, không chừng lại gặp phải rủi ro, rủi ro lớn đó!”
“Hồ đồ!” Vạn Tổng đốc nghiêm nghị quát con gái: “Phải tôn trọng Tả đại sư, không được lỗ mãng”
“Ui da.. Vạn Lý Tú lấy ta đỡ trán.
Sau đó mọi người cùng giới thiệu, hàn huyên với nhau; nhưng trong lòng hai nhóm người đều tự thấy thật lạ lùng: Đêm khuya thế này, gặp gỡ trên đỉnh núi, hàn huyện... Cảnh ngộ thế này đúng là cả đời hiếm thấy.
Bên kia, Cô Lạc Nhạn lia mắt thấy Mục Yên Yên, mừng rõ reo lên: “Dì Mục? Sao ngươi cũng ở đây?”
Mục Yên Yên nhìn cô gái đang đeo mặt nạ, hồ nghỉ hỏi: “Ngươi là... Nhạn Nhĩ?”
“Đúng vậy, là ta đây!”
Cô Lạc Nhạn nhảy lên, vui mừng nằm tay Mục Yên Yên, lắc liên tục: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, muốn đến thăm ngươi, tiện thể xem đồ đệ của ngươi, Linh Niệm Thiên Nữ trong truyền thuyết”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất