Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 497: Thường liên hệ (2)

Trước Sau
“Tên rất hay, nhất nặc thiên kim. Nam tử hán đại trượng phụ, một lời hứa chính là sinh tử, một lời hứa chính là tôn nghiêm, đã hứa là trọn một đời”

Tả Tiểu Đa khen ngợi.

Phương Nhất Nặc nghe xong, không khỏi suy nghĩ nhiều hơn: Đây là nhắc nhở ta phải ghi nhớ lời hứa à? Nếu không sẽ cho ta hồn phi phách tán?

Nhất thời lòng càng như tro tàn, nói: “Đúng vậy, một lời hứa nặng như sinh tử”

“Hảo hán tử, hảo hán tử.”

'Tả Tiểu Đa giơ ngón tay cái.

Phương Nhất Nặc cạn lời

“Rốt cuộc ngươi tới thành Phượng Hoàng để làm gì?” Tả Tiểu Đa rất tò mò.

“Ta đến...thật ra chính là vì Phượng Mạch Xung Hồn... Haizzz...”

Phương Nhất Nặc đâu dám giấu diếm gì nữa, số phận đã đưa cuộc đời ta vào tình huống thế này, cho dù ta có giãy dụa thì cũng có ích lợi gì đâu?

“Thì ra là thế”

Tả Tiểu Đa đảo mắt lia lịa, nói: “Ngươi là Hóa Vân trung cấp hay cao cấp thế?”

“Cao cấp, đã gần đến bậc đỉnh phong rồi” Phương Nhất Nặc thành thật nói ra tất cả.

“Người Vu Minh bên thành Phượng Hoàng có ai tu vi cao hơn cả ngươi không?” Tả Tiểu Đa hăng hái bừng bừng hỏi.

“Dù có thì cũng không nhiều lắm...” Phương Nhất Nặc tìm từ diễn đạt rất cẩn thận.

Không biết vì sao, trong mắt Phương Nhất Nặc, Tả Tiểu Đa cầm Long Huyết phi đao trong tay đặt câu hỏi còn có uy thế hơn cả người kia.

Bản thân Long Huyết phi đao chính là tín vật, hơn nữa còn là trọng bảo. Điều này không thể nghỉ ngờ được.

“Cũng không nhiều lắm... Nói cách khác là còn có hả?”

Tả Tiểu Đa hỏi.

Hắn vừa nói vừa chú ý tỉ mỉ đến tất thảy biểu cảm, ánh mắt, thái độ của Phương Nhất Nặc, càng lúc cảng cảm thấy ý nghĩa tượng trưng của Long Huyết phi đao này dường như không phải bình thường.

Tả Tiểu Đa khẽ than thở: “Xem ra ta vẫn là học nghệ không tỉnh rồi. Lúc sáng xem tướng rõ ràng là họa phúc gần liền, nhưng giờ đâu phải nửa họa nửa phúc, sinh tử theo nhau..”



“Suýt nữa thì toi đời rồi...”

Phương Nhất Nặc nghe vậy chợt biến sắc. Lấy tính cách đa nghỉ như hắn, đương nhiên cũng có từng nghe đồn đại vẽ tướng pháp nên mới tìm đến Tả Tiểu Đa.

Tướng pháp có thể xem người xem vật, ứng nghiệm như thần, nhưng lại không thể xem cho chính mình. Mặc dù miễn cưỡng xem được thì cũng không trúng nổi 1%.

Nhưng người trước mắt lại có thể xem tướng được cho bản thân, hơn nữa còn chuẩn xác như vậy, tình hình bây giờ không phải là hoa phúc gân liền, theo. nhau mà tới đó sao?

Nếu tướng pháp của hắn thật sự đạt đến cảnh giới này, cao thâm khó dò, mình để hẳn sai khiến chưa chắc đã là chuyện xấu... nhỉ?

Dù sao năm đó mình cũng đã vứt bỏ hết liêm sỉ tiết tháo rồi, giờ lại vứt lần nữa, cũng chẳng sao đâu ha, không có gì quan trọng hơn là bảo toàn mạng sống hết.

“Giờ xem ra chuyến này ngươi tới đúng lúc lắm.”

Tả Tiểu Đa thân thiết bá vai Phương Nhất Nặc, còn ra sức vỗ vỗ, nói:“Không giấu gì ngươi, bên ta đang cần nhân thủ đó”

Ánh mắt Phương Nhất Nặc bỗng nghiêm túc hẳn.

Thiếu người?

Thế chẳng phải vừa đúng lúc sao?

“Có gì cứ nói thẳng!” Phương Nhất Nặc thở phào, vội nhận lời ngay.

Bây giờ Phương Nhất Nặc rất sợ Tả Tiểu Đa không căn dùng đến mình. Lấy thân phận địa vị của vị đại lão kia, thuộc hạ thực lực như mình chẳng xứng làm trò cười cho hắn, chẳng có giá trị lợi dụng gì...

Nếu không có giá trị thì có thể giết bất cứ lúc nào... Cảm giác an toàn thấp quá...

Hôm nay Tả Tiểu Đa có thể dùng đến mình, đúng là quá tốt.

Thế mà lại có cảm giác như “cuối cùng cũng tìm được tổ chức” là kiểu gì nhỉ?

“Lấy trình độ tu vi và địa vị của ngươi ở Vu Minh, cái khác không dám nói chứ tư cách tham gia hành động cuối cùng chắc là phải có đúng không?”

Tả Tiểu Đa vui vẻ nói: “Giờ mọi người không còn ngăn cách về lập trường nữa, ta cũng không yêu cầu gì nhiều, khi bước vào hành động cuối cùng, ngươi nên làm gì thì cứ làm, chỉ cần có thể bảo vệ được Linh Niệm Thiên Nữ bình an vô sự, thuận lợi đột phá là được rồi. Tin là chuyện này không có gì khó khăn với ngươi nhỉ?”

“Chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, đừng nên chối từ.“. Truyện Dị Năng

Phương Nhất Nặc vừa vui mừng vì mình còn có giá trị lợi dụng, vừa muốn bật khóc.



Cái này còn không khó hả, căn bản là trông cậy hết vào ta rồi còn gì?

“Tả đại sư... Tả huynh đệ, đại nhân ơi, cái này không ổn đâu...”

Phương Nhất Nặc sắp trào nước mắt luôn rồi: “Đại nhân à, giờ ta mới đến thành Phượng Hoàng được có hai ngày, còn chưa liên lạc với phụ trách của bên này đâu. Nói cách khác, lần này cùng hành động ta còn chưa biết làm thế nào hết, hơn nữa không biết có bao nhiêu người tham gia vào lần hành động này. Ta đột ngột ra tay, bại lộ chỉ là chuyện nhỏ, nếu như làm lỡ chuyện của đại nhân ngài thì...”

Phương Nhất Nặc đặt bản thân mình xuống vị trí cực thấp, nhưng không thể không nói, hẳn nói rất là có lý.

“Không sao đâu, ta có thể cho ngươi thời gian, chờ ngươi biết rõ kế hoạch của họ, nằm được nhân thủ của họ, hoàn toàn hiểu rõ thì chúng ta lại thương lượng tiếp cũng không muộn mà...”

Tả Tiểu Đa rất biết lắng nghe, tỏ vẻ an ủi.

Phương Nhất Nặc ngây ra như phỗng.

“Chuyện khác cứ bỏ đó đã, mình trao đổi số điện thoại cái nhỉ?” Tả Tiểu Đa cười híp mắt nói: “Thường liên hệ”

“Ta học ở trường Nhị Trung, lấy tính cách của ngươi thì chắc đã năm rõ toàn bộ thói quen hoạt động của ta rồi hén, quen việc dễ làm... Có tin tức gì, nếu không tiện gọi điện thì có thể đến nói cho ta biết”

“Yên tâm, đều là lợi người lợi mình cả, ta sẽ không sai khiến ngươi không công, đương nhiên phải chỉ điểm bến mê cho ngươi rồi. Ra khỏi cửa tử, sống lâu trăm tuổi, đại cát đại lợi”

Tả Tiểu Đa phất tay, tùy tiện nói: “Ừm, giờ ta... đi được chưa nhỉ?”

Phương Nhất Nặc: “...”

Ta nào dám cản ngươi...

“Ngươi yên tâm”

Tả Tiểu Đa cảm thấy vẫn nên cho hắn chút ngon ngọt, nói: “Sau lần này, trừ đảm bảo giúp ngươi qua được tai ương sinh tử, ta còn có thể chỉ điểm đường sáng cho ngươi, để ngươi được cả danh vọng, tiền đõ xán lạn”

Hắn trịnh trọng nói: “Cứ tin ở ta, chuyện này ta có thể làm được.”

Phương Nhất Nặc khóc không ra nước mắt: “Thật là... biết ơn ngài quá...”

Tả Tiểu Đa thấy Phương Nhất Nặc đưa tay chộp vào hư không, một vật như cái rồi hơi cỡ nhỏ cũng bị hẳn nắm trong tay, sau đó... sau đó Tả Tiểu Đa lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, trước mặt là khung cảnh hỗn loạn.

Í, đây là cái gì vậy ta, hay ho ghê!

Lại có thể giấu diếm bên ngoài một cách kín kẽ, không hề lộ ra chút hơi thở nào?

Tả Tiểu Đa đang định cấm lấy xem thử, cùng Phương Nhất Nặc đánh giá thảo luận để dùng cho nhiều việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau