Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Quyển 1Chương 9: CHƯƠNG 9

Trước Sau
Tiếu Khuynh Vũ lọt vào trận phục kích, ngay giữa đại sảnh Yên Vũ lâu. Y ngồi ngay ngắn trên luân y, khuôn mặt không có lấy một điểm kinh động, thần thái vẫn tĩnh lặng, điềm nhiên như không.

Nhưng nhìn thật kỹ, vẫn có một điểm khác biệt nhỏ so với bình thường.

Bởi vì, trong mắt có sát khí…

Sắc như dao.

Điểm chu sa thanh nhã giữa trán càng thêm diễm lệ, lạnh lùng tỏa sát khí chết người.

Đám vương tôn quý tộc đi theo sợ hãi co rúm cả người lại, đứng co cụm, nép vào một góc. Bọn người này đã quen được nâng niu chiều chuộng, sống sung sướng an nhàn, đã bao giờ trải qua những giây phút nguy hiểm thế này đâu!

Đôi mày thanh tú của Tiếu Khuynh Vũ khẽ chau lại một chút – Bọn người này thì chẳng trông mong gì, thành sự chẳng thấy bại sự lại có thừa, chỉ thêm vướng chân bận tay, nếu an toàn thoát hiểm thì không nói, giả như để họ có chút thương tích, không biết phải ăn nói thế nào với cha mẹ họ…

Y phất nhẹ tay áo: “Lui ra sau!”

“Đừng hòng chạy!” – Một thanh đao xé gió vút về phía kẻ đang dẫn đầu đám quý tộc bổ nhào xuống. Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chắc chắn phen này kẻ kia phải hồn lìa khỏi xác, thi thể bất toàn. Nhưng một ánh chớp vàng rực lóe lên, óng ánh như tinh vân tỏa sáng giữa đêm đông tuyết trắng.

Chẳng biết từ lúc nào, thanh đao sát thủ đã bị trùng trùng điệp điệp kim tuyến trói lại.

Đầu kia của kim tuyến, quấn chặt vào bàn tay của Tiếu Khuynh Vũ.

Thần thái Tiếu Khuynh Vũ càng trở nên tịch mịch.

Kim tuyến thật dài, thật mảnh được y nhẹ nhàng niệp lại giữa ngón cái và ngón trỏ, bàn tay thanh nhã niêm hoa (1), tư thế hoàn mỹ tao nhã, không chút tỳ vết.

Y than nhẹ:

“Các ngươi hà tất phải tự đi tìm cái chết?”

Lời vừa dứt, ngón tay mảnh khảnh mềm mại khẽ động, không tốn chút sức, động tác hệt như lúc gảy đàn ở tiểu lâu.

Chỉ nghe ‘Rắc! Rắc!’ …

Thanh đao của bọn sát thủ đã gãy nát trước ánh mắt kinh hoàng của bọn chúng.

Là do sức mạnh của kim tuyến ư? Thật ra thì đó là loại binh khí lợi hại gì vậy?

Tên cầm đầu đám sát thủ thấy đồng bọn ánh mắt hoảng loạn, chưa đánh đã khiếp sợ thì nổi giận, gầm lên một tiếng long trời lở đất: “Giết chết y! Nếu không chúng ta có muốn trốn cũng không được!”

Bốn gã sát thủ choàng tỉnh cơn mê, đồng thanh hét lớn!

Lập tức đao vây bốn phía, tả hữu trên dưới, bốn tên đồng loạt áp sát.

Phen này cả bọn muốn đem thiếu niên trầm tĩnh đạm định, anh tuấn cao nhã mà di chuyển bất lợi này băm vằm thành trăm mảnh cho hả giận.

Động tác cực nhanh, không ai nhìn thấy diễn biến ra sao. Chỉ thấy cổ tay Vô Song công tử khẽ động, ánh sáng lóng lánh, như ảo như mộng cũng theo cử động của tay mà xuất ra, loang loáng bốn phía, có lúc y hơi nghiêng đầu, tùy tay gảy nhẹ, phong thái trầm tĩnh ung dung, khinh miêu đạm tả, kim tuyến như tơ óng dệt thành bức tường lũy kiên cố, ngăn cản những đợt tấn công dồn dập của bọn sát thủ.

Rất nhẹ nhàng, rất nhàn hạ, mà cũng vô cùng hiệu quả. Những mũi tấn công hoàn toàn bị vô hiệu hóa.

“Đại ca! Gay go rồi!”

Tên đầu lĩnh hét trả: “Lên! Ta không tin huynh đệ chúng ta lại có thể chết dưới tay một kẻ què quặt. Tấn công hạ bàn!” (2)

Nói xong hắn xoay lưng, nhún người phóng tới trước, giương đao rút kiếm, ánh sáng biếc xanh lạnh lẽo của hai thanh đoản đao trong tay hắn quét lên một tia chói mắt, trực chỉ hai chân Tiếu Khuynh Vũ phóng tới.

Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ lạnh băng, hai hạt Thiết liên tử (3) từ trong ống tay áo trượt xuống lòng bàn tay y.

“Chết đi!”. Đoản kiếm vừa nháng lên, lao tới định găm vào hai chân Tiếu Khuynh Vũ, đúng lúc đó, đầu lĩnh sát thủ trông thấy một cánh tay…

Cánh tay trắng như tuyết…



Những ngón tay thon dài, mảnh mai mà hữu lực…

Làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải kinh tâm động phách.

Hai ngón tay vung lên, rồi bắn ra hai vật…

Hai vật rất nhỏ, tốc độ như điện xẹt, không ai kịp thấy đó là cái gì…

Nhưng đầu lĩnh sát thủ thấy rất rõ…

Hai hạt Thiết liên tử!

Đó cũng là thứ cuối mà hắn nhìn thấy trong đời.

Hắn chưa kịp phản ứng, liền sau đó thấy trong mắt một màu đỏ rực…

Cảm giác tiếp theo là…

Đau…

Đau rát… Nhức nhối.

Hắn rống lên thảm thiết!

Tiếu Khuynh Vũ vẫn điềm nhiên trong luân y, đưa mắt nhìn tên sát thủ đổ vật xuống trước mặt, quằn quại rên la đau đớn.

“Ngươi muốn phế hai chân của ta, ta cũng tiện thể hủy đôi mắt của ngươi !” – Hai mắt nhẹ khép lại, vẻ mặt điềm tĩnh, trữ định, “Ta ở trên đời này vốn rất công bằng!”

Táng đởm.

Kinh hồn.

Đầu lĩnh sát thủ vẫn đau đớn rên rỉ, nhưng nhỏ dần, hình như hắn đang ngất đi.

Ai nấy đều dâng lên trong lòng một sự kính nể, bội phục.

Một trong những tên còn lại giận dữ gầm lên: “Phá hủy luân y của y trước!”

Vô Song dùng luân y thay cho hai chân đi bộ, phá hủy luân y, cũng tức là chặt gãy chân Tiếu Khuynh Vũ.

Năm tên đồng loạt xông tới, nhắm vào luân y mà phóng đao.

Tiếu Khuynh Vũ đập mạnh vào tay vịn!

Một lỗ nhỏ hé ra, ngay lập tức một luồng sáng lạnh lẽo từ trong ấy xé toạc không khí phóng vút ra ngoài…

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Năm âm thanh chát chúa vang lên, năm thanh đao đồng loạt rơi loảng xoảng trên đất…

Phương Quân Càn hít sâu một ngụm lãnh khí, năm mũi ngân châm phóng ra cùng lúc, lại có thể phóng chính xác vào từng thanh đao vun vút lao tới, chỉ một cái đập tay, đã đem binh khí của bọn chúng vứt hết xuống đất.

Công phu sử dụng ám khí của Tiếu Khuynh Vũ thật đáng sợ, ai nấy đều đờ người kinh hãi.

Tay phải của Tiếu Khuynh Vũ khẽ nhích lên một chút, một đạo kim quang vàng rực xẹt qua, tựa như ánh sao băng nháng lên trong đêm tối.

Ánh kim quang chợt tắt.

Năm gã sát thủ ngã rạp xuống đất, hai mắt trợn trừng đầy kinh hoàng, chết mà chưa kịp hiểu lý do. Cổ họng mỗi người đều có một vết máu cắt ngang, mảnh như sợi chỉ.

Tiếu Khuynh Vũ nắm đầu kim tuyến còn lại, trên dây vẫn còn lưu lại một chuỗi huyết châu.

Y thu dây, đôi mắt không động đậy, vẫn tĩnh lặng như không. Dường như cuộc chém giết vừa rồi đối với y không một mảy may ảnh hưởng.



Dưới chân y, sáu thi thể nằm la liệt, Tiếu Khuynh Vũ không hề liếc mắt nhìn lại, quay đầu về phía Phương Quân Càn: “Đã đi được chưa?”

Y mới chỉ cho Phương Quân Càn uống đan được khống chế độc tính nhất thời của mũi tên, muốn hoàn toàn tống chất độc ra ngoài, cần phải lập tức rời khỏi đó.

Phương tiểu hầu gia vẫn chứng nào tật ấy, cố bày ra nụ cười tà mị, khinh mạn thế nhân: “Bổn hầu vốn là sao chổi chuyên gieo tai ương, trời đã định ta còn phải gieo họa đến ngàn năm, lẽ nào lại yểu mạng được chứ!”

“Vậy thì tốt!” Tiếu Khuynh Vũ thúc nhẹ luân y di chuyển, hướng ra cửa lớn. Phương tiểu hầu gia lúc đó mới biết trong luân y đã thiết kế sẵn cơ quan, chỉ cần với tay kích hoạt, bánh xe sẽ tự chuyển động.

“Công tử người cẩn thận!” Thanh âm Mạc Vũ Yến hoảng hốt.

Lời còn chưa dứt, một ngọn đao nhanh như chớp hướng về phía Tiếu Khuynh Vũ chém xuống. Chính là kẻ đầu lĩnh bị y phế bỏ hai mắt lúc nãy.

Ai cũng ngỡ hắn đã chết, nhưng thật ra vẫn đang thoi thóp. Tiếu Khuynh Vũ một lúc đoạt mạng năm người kia cũng bỏ quên không đề phòng hắn.

Hắn nằm đó giả chết, chờ Tiếu Khuynh Vũ sơ xuất, sẽ dùng một đao trí mạng kết liễu đời y.

Mắt thấy đao bổ nhào xuống.

Ánh đao sáng lóa hắt lên khuôn mặt Vô Song công tử.

Nhưng tên sát thủ bỗng thấy sau lưng đau buốt.

Quay đầu lại, Phương Quân Càn đang cầm kiếm đâm thấu từ trước ra sau mình.

Phương Quân Càn rút mạnh mũi kiếm.

Máu phụt ra như suối, sát thủ quỵ xuống, lăn kềnh ra đất.

Phương Quân Càn ôm ngực ho dồn dập. Một kiếm kia đã rút hết tất cả sức lực còn lại của hắn, hiện tại, công lực không còn đủ để ức chế độc tính công tâm.

Tuy vậy, Phương tiểu hầu gia vẫn không chừa bản tính vô lại, tà tà cười: “Khuynh Vũ à, hôm nay bổn hầu đã cứu huynh một mạng, huynh nhất định phải lấy thân đáp trả nha…”

Bạch y thiếu niên điềm tĩnh tọa trên luân y, chí thanh chí tú, sắc mặt hơi tái nhưng vẫn trong trẻo lạnh lùng: “Có ta ở đây, Tiểu hầu gia không chết được đâu!”

Rồi nhẹ nhàng đỡ lấy Phương Quân Càn đang lả dần đi.

“Công tử!” – Mạc Vũ Yến gọi theo, “Vũ Yến muốn hoàn lương, thoát khỏi cuộc sống dơ bẩn này, công tử có thể tiếp nhận tiện thiếp không?”

Vừa rồi đao quang kiếm ảnh cực kỳ nguy hiểm, tất cả mọi người đều sợ hãi tán loạn tìm chỗ trốn, bảo toàn mạng sống, duy chỉ có Mạc Vũ Yến bất chấp hiểm nguy, từ đầu đến cuối đứng yên ở đại sảnh.

Tiếu Khuynh Vũ thanh âm lãnh đạm: “Hai ta chỉ mới gặp nhau một lần!”

Mạc Vũ Yến cúi đầu: “Đúng vậy! Đối với công tử, một lần gặp gỡ chẳng đáng gì, nhưng với tiện thiếp mà nói, chỉ một lần có thể đổi thay cả đời người…”

“Nếu vậy…” – Luân y của Tiếu Khuynh Vũ di chuyển chậm lại, “Thoát ra khỏi đây rồi hãy tìm đến ta!”

Ngày hôm đó, Hữu thừa tướng Tiếu Khuynh Vũ bị tập kích.

Tiểu hầu gia Phương Quân Càn trúng độc tiễn.

Sáu tên sát thủ không một ai sống sót trở về.

Nghe nói sau đó, đệ nhất hồng bài Yên Vũ lâu Mạc Vũ Yến đem hết tư trang tài sản tự chuộc thân, rời khỏi thanh lâu, biệt vô âm tín.

---oOo---

(1): động tác nhón nhánh hoa bằng ngón trỏ và ngón cái của Phật (Chú thích của Phi Thiên)

(2): phần dưới của cơ thể

(3): một loại ám khí tròn, nhỏ, bằng sắt, hình dạng giống như hạt sen (Chú thích của Phi Thiên)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau