Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 5Chương 118: CHƯƠNG 118
Tuyệt thế song kiêu cùng nhau tiến vào tiểu lâu, một bàn rượu nhỏ đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn đá trong sân nội viện, cạnh bụi hoa đêm thoang thoảng u hương.
Nhìn Vô Song công tử từ từ đào dưới đất lên một vò Bích Huyết Đào Hoa, Tiểu hầu gia nhân lúc y đưa cho mình tranh thủ dò xét biểu cảm trên gương mặt: “Khuynh Vũ không phải đã từng nói… Bích Huyết Đào Hoa uống hết rồi sao?”
Ai bảo Tiếu công tử quảng đại nhân hậu? Không có, không quảng đại chút nào, khư khư giấu riêng kia kìa.
“Lúc trước, trước khi ta rời khỏi Bát Phương Thành đã chôn xuống.” – Trong mắt y lưu quang lấp lánh, nhè nhẹ chảy xuôi, tao nhã xuất trần, phong hoa tuyệt đại không ai sánh kịp, “Nếu không nói như vậy, rượu này còn đến giờ sao.”
Tiểu hầu gia nghẹn họng.
Chứ còn gì nữa, nếu mà biết Tiếu Khuynh Vũ còn rượu mang đi giấu, hắn chắc chắn ngày nào cũng đến vòi rượu, còn không uống đến kỳ sạch mới thôi…
Lo trước chẳng bao giờ thừa cả!
Vầng nguyệt nghiêng nghiêng treo lửng lơ trên dải ngân hà, tựa viên dạ minh châu đính lên bức màn nhung đen tuyền huyền hoặc lấp lánh kim sa, nhè nhẹ phủ một lớp ánh bạc lung linh lên cỏ hoa, cây lá trong sân nội viện, khi tỏ khi mờ, mênh mang huyền ảo, không rõ là thực hay là hư.
Này bàn đá, này ghế đá, này đôi chung rượu bạch ngọc, này vò Bích Huyết Đào Hoa. Và… còn có hai tuyệt thế nam tử ung dung đối ẩm, nhàn nhã chuyện trò.
Này tình này cảnh, thực thực mà lại hư hư, như thi như họa…
Tiếu Khuynh Vũ uống rượu, tư thế vô cùng ưu nhã, nhưng chung tiếp chung, rượu tiếp rượu mãi không ngừng, liên tục hết chung này đến chung khác, Phương Quân Càn nhìn thấy cũng không khỏi âm thầm chắt lưỡi. Trong lòng hắn, lo lắng dâng lên: “Khuynh Vũ, rượu nhiều hại thân, đừng uống nhiều quá.”
Tiếu Khuynh Vũ hơi nhấc đôi ngươi dường như đã nhuốm men say sóng sánh lưu quang, diễm lệ xuất trần, làn thu thủy như có màn sương lãng đãng phủ mờ, mê mang như mộng: “Thanh thanh tỉnh tỉnh giữa hồng trần phồn hoa, chẳng bằng nhân gian một phen say túy lúy. Nếu như… Còn có thể uống cho say là tốt rồi.”
Phương Quân Càn đột nhiên cảm giác trái tim mình vừa hẫng mất một nhịp, vô thức quay đầu nhìn sang, dưới ánh trăng mát dịu, khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ nghiêng nghiêng, ngũ quan hài hòa, đường nét thanh tú, mê ảo mông lung tựa những nét chấm phá trên thi họa (1), tiêu sái khoáng đạt mà trau chuốt, tài hoa.
Tuy không nhìn rõ biểu cảm của y lúc ấy, nhưng chỉ một thân bạch y như tuyết lung linh lấp lánh dưới trăng, tựa hồ một đóa u lan tịch mịch lặng lẽ nở nhụy khai hoa, quyện vào làn gió đêm hương thơm băng lãnh đạm mạc, tinh khiết thanh nhuần.
Di thế độc tọa linh thấu nguyệt, trường tụ mạn quyển ẩn ám hương.
Tuyệt đại phong hoa, như thi như họa, làm sao không khiến mắt người mơ màng, hồn người rung động, đẩy người vào ý loạn tình mê.
Tay vô thức chạm vào đôi môi của y, xúc giác liền truyền đến cảm giác trơn mềm ướt át, dịu dàng ôn nhu làm người mê đắm như lạc vào ảo mộng…
Phương Quân Càn đột nhiên giật mạnh tay về, làn da hắn khô rang, nóng như lửa đốt.
Hắn đang định làm gì? Hắn tột cùng muốn làm gì vậy? Nhất định… nhất định là hắn điên rồi!
Vô Song công tử dường như vẫn đang đắm chìm trong suy tư: “Phương Quân Càn, huynh say.”
Phương tiểu hầu gia nén tiếng thở dài, thành thực thừa nhận: “Phải, ta say.”
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy.
Từ ngày ta và huynh tương ngộ, dưới trời hoa năm ấy, Phương Quân Càn đã sớm đem thân ném vào hồng trần muôn trượng, muốn tránh không được, muốn thoát không xong, chưa bao giờ thanh tỉnh.
Thật không biết… làm sao mà thấu hiểu nhau, lại càng không biết đã yêu nhau tự bao giờ… Tựa hồ từ thuở nào rất lâu, lâu lắm… Lâu lắm, đến độ chính mình cũng đã để lùi vào hư vô, quên mất rồi…
Chỉ duy nhất để lại nơi sinh mệnh này một dấu ấn, vô luận khói lửa chiến tranh hay là thời gian năm tháng đều không có cách nào tẩy xóa, gột rửa, vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.
Khi đã yêu rồi, đối với Phương Quân Càn mà nói, hết thảy đều như bị tra tấn. Nhìn đôi mày muộn phiền khẽ chau, nhìn bóng lưng gầy cô liêu đơn bạc, nhìn nét cười nhẹ nhàng lặng tờ như tĩnh thủy, nhìn đôi nhãn thần sâu thẳm nhu hòa, trong sáng tựa ánh trăng, còn nữa… còn những lúc y ngẫu nhiên bông đùa nghịch ngợm, trêu ghẹo vui cười… Hết thảy… Mỗi câu nói, mỗi nụ cười, mỗi biểu hiện tình cảm, mỗi cử động… của y… đều là tra tấn, một sự tra tấn quá đỗi mềm mại, dịu dàng.
Khuynh Vũ, huynh có biết hay không? Phương Quân Càn này rốt cục phải dùng bao nhiêu định lực chế ngự bản thân, mới có thể khống chế được nỗi niềm khao khát, ham muốn sở hữu, ôm ấp huynh vào lòng? Huynh có biết hay không?
Cứ như vậy, cho đến khi cạn vò rượu, trăng đã xế, đêm đã khuya.
Tiếu Khuynh Vũ ngà ngà say, đôi mắt khép hờ, gió đêm nhè nhẹ lướt qua, y phục trên người phất phơ lay động, tựa hồng nhạn vỗ cánh vút bay.
Phương Quân Càn nhìn y, gò má tuyết bạch ửng hồng: “Khuynh Vũ, phải chăng đã say rồi?”
Tiếu Khuynh Vũ hơi ngẩng đầu lên, không nói một lời.
Phương Quân Càn im lặng thở dài, cúi xuống ôm lấy con người đang ngồi trong luân y nâng dậy, bế xốc trên tay chậm rãi từng bước tiến vào sương phòng, nhẹ nhàng đặt y xuống giường.
Đôi mi dài rậm cong vút của y khe khẽ run rẩy, Phương Quân Càn không kềm nổi lòng, rón rén nhấc tay, dùng đầu ngón tay, thật nhẹ, thật khẽ, chạm vào.
Tiếu Khuynh Vũ không né tránh.
Phương Quân Càn cúi đầu xuống ngắm nhìn, Tiếu Khuynh Vũ nằm ngay ngắn trên giường, bình thản, đạm nhiên nhìn lại hắn, đôi đồng tử trong vắt, thăm thẳm sâu, hoàn toàn thanh tỉnh.
Có lẽ do lãnh hương ngan ngát quá đỗi động tình, hay do ánh trăng đêm nay quá đỗi mị hoặc say lòng người, mà cũng có lẽ không phải do cái gì cả, chỉ là đã chờ đợi quá lâu, khao khát quá lâu…
Khối tình bị đè nén bấy lâu nay, giờ đây như núi lửa sục sôi bùng nổ!
Đến khi phục hồi thần trí, hai người đã gắt gao hôn siết trong vòng tay nhau!
Phi thường kềm chế dục hỏa đang trào dâng mãnh liệt, Phương Quân Càn cố gắng níu kéo một tia lý trí. Thanh âm của hắn vì nhẫn nại đã trở nên khàn khàn đầy nhục cảm: “Khuynh Vũ, đã nghĩ thông suốt chưa?”
Hắn hỏi y, đã suy nghĩ thông suốt hay chưa.
Một khi gật đầu tuyệt không cho phép hối hận, bởi vì Phương Quân Càn, vô luận thế nào đi nữa cũng sẽ không buông tay ra!
Đôi ngươi trong trẻo trữ định lưu luyến thâm tình của Tiếu Khuynh Vũ nhìn thẳng vào hắn: “Cam tâm tình nguyện.”
Phương Quân Càn hoàn toàn thả lỏng.
Kề sát bên tai người ấy, hắn nhẹ giọng thì thầm: Khuynh Vũ của ta…
Đó cũng là phù chú, phù chú tối trọng của thế gian, ma chú giam cầm thể xác lẫn tinh thần, nhiễu loạn tâm trí.
Vậy cho nên…
Trên nền đất, tuyết y buông lơi, bên gối, ngọc quan rời tóc, suối tóc dài đen nhánh mượt mà như tơ mịn đổ xuống đôi vai.
Nến hồng run run lay động, dịu dàng soi sáng một cảnh xuân.
Đột nhiên năm ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy tay của hắn, đôi má Tiếu Khuynh Vũ ửng hồng tuyệt diễm, cắn nhẹ đôi môi tươi nõn mỏng manh. Trong đôi ngươi quyến rũ mê tình vừa có chút xấu hổ, ủy khuất, vừa có bối rối bất an, không biết phải làm sao…
“Đừng nhìn!”
Biết người ấy lúc này đang cảm thấy khó khăn cùng lúng túng, Phương Quân Càn nhẹ nhàng nắm lại thật chặt tay y, yêu thương ghé môi hôn xuống: “Được!”
Một lực đạo rất tinh tế từ đầu ngón tay phóng xẹt qua không khí.
Ngọn nến chập chờn liền ‘xoẹt’ một tiếng tắt phụt, làn khói xanh mỏng manh cất mình uốn lượn xoay tròn, rồi dần phiêu tán vào không trung.
Bất thần bị bóng tối ập xuống, trong nháy mắt Vô Song bị choáng ngợp làm mất đi tiêu cự. Đến khi hồi thần, mới phát giác làn môi đã hoàn toàn được khóa chặt bằng hơi thở nóng bỏng của Phương Quân Càn…
Môi mải miết tìm nhau, cường liệt hôn sâu, mơn trớn ấm áp, vuốt ve rát bỏng, mang theo một chút gì đó không rõ ràng, là bá đạo tham lam hay điên cuồng chiếm hữu, gấp gáp công thành lược địa.
Đôi môi mang theo vô vàn dấu ấn chu du khắp châu thân, nửa là gắt gao siết chặt, nửa là cắn mút mơn man, hồng ngận tựa muôn cánh đào hoa phi thường tuyệt lệ nhẹ nhàng rơi xuống nền da thịt trắng nõn như mạt tuyết đầu mùa.
Bên song, minh nguyệt hờ hững treo cao, thanh phong nhẹ nhàng tràn vào phòng, tấm màn lụa mỏng manh lả lướt đẩy đưa thân mình theo làn gió…
Phía sau tầng tầng lớp lớp màn che hoàng kim châu sa mềm mại mượt mà, trên gối, tóc đen hòa quyện, quấn quanh vướng mắc, trầm thấp khàn khàn, hổn hển thở dốc, thì thầm nỉ non, khẽ khàng rên rỉ…
Trong trướng, kiều mị cảnh xuân, diễm lệ ái tình.
Nghe được giọng hắn nỉ non như mê như mộng: “Khuynh Vũ, tại sao huynh cứ như vưu vật hoàn mỹ chóng tan mau vỡ, thông minh mẫn tuệ, cứng cỏi kiên định chẳng hề giống phàm nhân? Người như huynh, khiến cho Phương Quân Càn luôn có cảm giác, huynh phải chăng là trích tiên tận chín tầng mây thẳm, nhàn hạ vô sự bèn giáng hạ phàm trần du ngoạn rong chơi, làm Phương Quân Càn như lạc trong vạn trượng hồng trần, mãi không tìm được lối ra, chỉ ngây ngốc đuổi theo, vươn tay cố với, để rồi một ngày nào đó liền thuận gió mà đi, bỏ lại ta một mình nơi trần thế cô liêu, bần thần ngơ ngẩn, mong nhớ bồi hồi, đối ảnh thành đôi.”
Một nụ hôn cháy bỏng lưu luyến đậu lên đôi chân mày thanh tú ôn nhu.
“Nếu thật sự có ngày đó, trong trí nhớ của huynh, còn có thể có ta?”
Bàn tay ấm nóng dịu dàng mơn trớn, ủi an vỗ về.
“Nếu thật sự có ngày đó, Phương Quân Càn nhất định sẽ bảo hộ thật tốt những gì còn để lại, thành toàn những gì chưa hoàn tất, rồi sau đó cũng theo huynh mà đi…”
Rúc vào hõm cổ trắng ngần ưu nhã, liếm cắn nhẹ nhàng, mênh mang tình ý.
“Nếu thật sự có ngày đó, huynh nhất định phải đứng ở cầu Nại Hà, kiên nhẫn chờ ta, ngàn vạn lần không được đi quá nhanh quá gấp…”
Đêm tối sâu hút thâm u, tiêu hồn nhiếp phách, trong trướng, triền miên giao hòa, nhẫn nại yêu thương.
Thanh âm thì thầm êm mượt như nhung, khe khẽ: “Nếu thật sự có ngày đó, Phương Quân Càn nhất định sẽ đi tìm huynh cùng trời cuối đất, bất luận tận cùng Bích Lạc hay là đọa xuống Hoàng Tuyền…”
Khuynh Vũ… của ta…
Đêm hôm đó,
Điều nên xảy ra, đã xảy ra.
Điều không nên xảy ra, cũng đã xảy ra.
Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong suốt cuộc đời của hai người điên đảo dung hoa, thân tâm hợp nhất.
Mặt trời ửng hồng nhô lên, dương quang lấp lánh, nhẹ nhàng hong khô vạt cỏ ướt đẫm sương mai.
Bình minh vừa rạng, Vô Song đã an tọa tại luân y, tự tay cài nốt chiếc nút áo cuối cùng.
Nam tử bên cạnh còn đang say ngủ, hai mắt nhắm nghiền, hắn lúc ngủ, bộ dạng thật giống một tiểu hài ngây thơ thuần khiết, thoải mái tự nhiên, vô tư vô lự.
Người ấy đã lạc mộng Nam Kha, trước giờ Tý hôm sau, sẽ không tỉnh lại.
Cẩn thận giúp hắn đắp lại chăn cho ngay ngắn, y nhẹ ghé môi hôn lên làn tóc mềm: “Tiếu Khuynh Vũ cái gì có thể đều đã trao tặng ngươi cả rồi.”
“Công tử?” – Ngoài cửa truyền đến thanh âm Lao Thúc gọi khẽ.
Đôi mắt chan chứa thâm tình ngoảnh lại nhìn thật sâu Phương Quân Càn lần cuối, rồi Tiếu Khuynh Vũ dứt khoát quay đi, với tay lên bàn cầm theo Hoàng Tuyền kiếm!
Gắt gao ôm kiếm thật chặt trong ngực, vỏ kiếm lạnh lẽo băng hàn áp lên mặt y.
Mạnh mẽ xoay chuyển luân y, y lại trở về tư thế bình thản thường nhật, đôi nhãn thần vẫn trong trẻo không gợn mờ sương, buốt giá tựa đầm băng tuyết phủ.
Đẩy cửa ra ngoài, y lạnh lùng nói với vị thuộc hạ đã chờ đợi từ lâu: “Đi thôi.”
---oOo---
(1): thi họa: bức họa có đề thơ.
Nhìn Vô Song công tử từ từ đào dưới đất lên một vò Bích Huyết Đào Hoa, Tiểu hầu gia nhân lúc y đưa cho mình tranh thủ dò xét biểu cảm trên gương mặt: “Khuynh Vũ không phải đã từng nói… Bích Huyết Đào Hoa uống hết rồi sao?”
Ai bảo Tiếu công tử quảng đại nhân hậu? Không có, không quảng đại chút nào, khư khư giấu riêng kia kìa.
“Lúc trước, trước khi ta rời khỏi Bát Phương Thành đã chôn xuống.” – Trong mắt y lưu quang lấp lánh, nhè nhẹ chảy xuôi, tao nhã xuất trần, phong hoa tuyệt đại không ai sánh kịp, “Nếu không nói như vậy, rượu này còn đến giờ sao.”
Tiểu hầu gia nghẹn họng.
Chứ còn gì nữa, nếu mà biết Tiếu Khuynh Vũ còn rượu mang đi giấu, hắn chắc chắn ngày nào cũng đến vòi rượu, còn không uống đến kỳ sạch mới thôi…
Lo trước chẳng bao giờ thừa cả!
Vầng nguyệt nghiêng nghiêng treo lửng lơ trên dải ngân hà, tựa viên dạ minh châu đính lên bức màn nhung đen tuyền huyền hoặc lấp lánh kim sa, nhè nhẹ phủ một lớp ánh bạc lung linh lên cỏ hoa, cây lá trong sân nội viện, khi tỏ khi mờ, mênh mang huyền ảo, không rõ là thực hay là hư.
Này bàn đá, này ghế đá, này đôi chung rượu bạch ngọc, này vò Bích Huyết Đào Hoa. Và… còn có hai tuyệt thế nam tử ung dung đối ẩm, nhàn nhã chuyện trò.
Này tình này cảnh, thực thực mà lại hư hư, như thi như họa…
Tiếu Khuynh Vũ uống rượu, tư thế vô cùng ưu nhã, nhưng chung tiếp chung, rượu tiếp rượu mãi không ngừng, liên tục hết chung này đến chung khác, Phương Quân Càn nhìn thấy cũng không khỏi âm thầm chắt lưỡi. Trong lòng hắn, lo lắng dâng lên: “Khuynh Vũ, rượu nhiều hại thân, đừng uống nhiều quá.”
Tiếu Khuynh Vũ hơi nhấc đôi ngươi dường như đã nhuốm men say sóng sánh lưu quang, diễm lệ xuất trần, làn thu thủy như có màn sương lãng đãng phủ mờ, mê mang như mộng: “Thanh thanh tỉnh tỉnh giữa hồng trần phồn hoa, chẳng bằng nhân gian một phen say túy lúy. Nếu như… Còn có thể uống cho say là tốt rồi.”
Phương Quân Càn đột nhiên cảm giác trái tim mình vừa hẫng mất một nhịp, vô thức quay đầu nhìn sang, dưới ánh trăng mát dịu, khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ nghiêng nghiêng, ngũ quan hài hòa, đường nét thanh tú, mê ảo mông lung tựa những nét chấm phá trên thi họa (1), tiêu sái khoáng đạt mà trau chuốt, tài hoa.
Tuy không nhìn rõ biểu cảm của y lúc ấy, nhưng chỉ một thân bạch y như tuyết lung linh lấp lánh dưới trăng, tựa hồ một đóa u lan tịch mịch lặng lẽ nở nhụy khai hoa, quyện vào làn gió đêm hương thơm băng lãnh đạm mạc, tinh khiết thanh nhuần.
Di thế độc tọa linh thấu nguyệt, trường tụ mạn quyển ẩn ám hương.
Tuyệt đại phong hoa, như thi như họa, làm sao không khiến mắt người mơ màng, hồn người rung động, đẩy người vào ý loạn tình mê.
Tay vô thức chạm vào đôi môi của y, xúc giác liền truyền đến cảm giác trơn mềm ướt át, dịu dàng ôn nhu làm người mê đắm như lạc vào ảo mộng…
Phương Quân Càn đột nhiên giật mạnh tay về, làn da hắn khô rang, nóng như lửa đốt.
Hắn đang định làm gì? Hắn tột cùng muốn làm gì vậy? Nhất định… nhất định là hắn điên rồi!
Vô Song công tử dường như vẫn đang đắm chìm trong suy tư: “Phương Quân Càn, huynh say.”
Phương tiểu hầu gia nén tiếng thở dài, thành thực thừa nhận: “Phải, ta say.”
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy.
Từ ngày ta và huynh tương ngộ, dưới trời hoa năm ấy, Phương Quân Càn đã sớm đem thân ném vào hồng trần muôn trượng, muốn tránh không được, muốn thoát không xong, chưa bao giờ thanh tỉnh.
Thật không biết… làm sao mà thấu hiểu nhau, lại càng không biết đã yêu nhau tự bao giờ… Tựa hồ từ thuở nào rất lâu, lâu lắm… Lâu lắm, đến độ chính mình cũng đã để lùi vào hư vô, quên mất rồi…
Chỉ duy nhất để lại nơi sinh mệnh này một dấu ấn, vô luận khói lửa chiến tranh hay là thời gian năm tháng đều không có cách nào tẩy xóa, gột rửa, vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.
Khi đã yêu rồi, đối với Phương Quân Càn mà nói, hết thảy đều như bị tra tấn. Nhìn đôi mày muộn phiền khẽ chau, nhìn bóng lưng gầy cô liêu đơn bạc, nhìn nét cười nhẹ nhàng lặng tờ như tĩnh thủy, nhìn đôi nhãn thần sâu thẳm nhu hòa, trong sáng tựa ánh trăng, còn nữa… còn những lúc y ngẫu nhiên bông đùa nghịch ngợm, trêu ghẹo vui cười… Hết thảy… Mỗi câu nói, mỗi nụ cười, mỗi biểu hiện tình cảm, mỗi cử động… của y… đều là tra tấn, một sự tra tấn quá đỗi mềm mại, dịu dàng.
Khuynh Vũ, huynh có biết hay không? Phương Quân Càn này rốt cục phải dùng bao nhiêu định lực chế ngự bản thân, mới có thể khống chế được nỗi niềm khao khát, ham muốn sở hữu, ôm ấp huynh vào lòng? Huynh có biết hay không?
Cứ như vậy, cho đến khi cạn vò rượu, trăng đã xế, đêm đã khuya.
Tiếu Khuynh Vũ ngà ngà say, đôi mắt khép hờ, gió đêm nhè nhẹ lướt qua, y phục trên người phất phơ lay động, tựa hồng nhạn vỗ cánh vút bay.
Phương Quân Càn nhìn y, gò má tuyết bạch ửng hồng: “Khuynh Vũ, phải chăng đã say rồi?”
Tiếu Khuynh Vũ hơi ngẩng đầu lên, không nói một lời.
Phương Quân Càn im lặng thở dài, cúi xuống ôm lấy con người đang ngồi trong luân y nâng dậy, bế xốc trên tay chậm rãi từng bước tiến vào sương phòng, nhẹ nhàng đặt y xuống giường.
Đôi mi dài rậm cong vút của y khe khẽ run rẩy, Phương Quân Càn không kềm nổi lòng, rón rén nhấc tay, dùng đầu ngón tay, thật nhẹ, thật khẽ, chạm vào.
Tiếu Khuynh Vũ không né tránh.
Phương Quân Càn cúi đầu xuống ngắm nhìn, Tiếu Khuynh Vũ nằm ngay ngắn trên giường, bình thản, đạm nhiên nhìn lại hắn, đôi đồng tử trong vắt, thăm thẳm sâu, hoàn toàn thanh tỉnh.
Có lẽ do lãnh hương ngan ngát quá đỗi động tình, hay do ánh trăng đêm nay quá đỗi mị hoặc say lòng người, mà cũng có lẽ không phải do cái gì cả, chỉ là đã chờ đợi quá lâu, khao khát quá lâu…
Khối tình bị đè nén bấy lâu nay, giờ đây như núi lửa sục sôi bùng nổ!
Đến khi phục hồi thần trí, hai người đã gắt gao hôn siết trong vòng tay nhau!
Phi thường kềm chế dục hỏa đang trào dâng mãnh liệt, Phương Quân Càn cố gắng níu kéo một tia lý trí. Thanh âm của hắn vì nhẫn nại đã trở nên khàn khàn đầy nhục cảm: “Khuynh Vũ, đã nghĩ thông suốt chưa?”
Hắn hỏi y, đã suy nghĩ thông suốt hay chưa.
Một khi gật đầu tuyệt không cho phép hối hận, bởi vì Phương Quân Càn, vô luận thế nào đi nữa cũng sẽ không buông tay ra!
Đôi ngươi trong trẻo trữ định lưu luyến thâm tình của Tiếu Khuynh Vũ nhìn thẳng vào hắn: “Cam tâm tình nguyện.”
Phương Quân Càn hoàn toàn thả lỏng.
Kề sát bên tai người ấy, hắn nhẹ giọng thì thầm: Khuynh Vũ của ta…
Đó cũng là phù chú, phù chú tối trọng của thế gian, ma chú giam cầm thể xác lẫn tinh thần, nhiễu loạn tâm trí.
Vậy cho nên…
Trên nền đất, tuyết y buông lơi, bên gối, ngọc quan rời tóc, suối tóc dài đen nhánh mượt mà như tơ mịn đổ xuống đôi vai.
Nến hồng run run lay động, dịu dàng soi sáng một cảnh xuân.
Đột nhiên năm ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy tay của hắn, đôi má Tiếu Khuynh Vũ ửng hồng tuyệt diễm, cắn nhẹ đôi môi tươi nõn mỏng manh. Trong đôi ngươi quyến rũ mê tình vừa có chút xấu hổ, ủy khuất, vừa có bối rối bất an, không biết phải làm sao…
“Đừng nhìn!”
Biết người ấy lúc này đang cảm thấy khó khăn cùng lúng túng, Phương Quân Càn nhẹ nhàng nắm lại thật chặt tay y, yêu thương ghé môi hôn xuống: “Được!”
Một lực đạo rất tinh tế từ đầu ngón tay phóng xẹt qua không khí.
Ngọn nến chập chờn liền ‘xoẹt’ một tiếng tắt phụt, làn khói xanh mỏng manh cất mình uốn lượn xoay tròn, rồi dần phiêu tán vào không trung.
Bất thần bị bóng tối ập xuống, trong nháy mắt Vô Song bị choáng ngợp làm mất đi tiêu cự. Đến khi hồi thần, mới phát giác làn môi đã hoàn toàn được khóa chặt bằng hơi thở nóng bỏng của Phương Quân Càn…
Môi mải miết tìm nhau, cường liệt hôn sâu, mơn trớn ấm áp, vuốt ve rát bỏng, mang theo một chút gì đó không rõ ràng, là bá đạo tham lam hay điên cuồng chiếm hữu, gấp gáp công thành lược địa.
Đôi môi mang theo vô vàn dấu ấn chu du khắp châu thân, nửa là gắt gao siết chặt, nửa là cắn mút mơn man, hồng ngận tựa muôn cánh đào hoa phi thường tuyệt lệ nhẹ nhàng rơi xuống nền da thịt trắng nõn như mạt tuyết đầu mùa.
Bên song, minh nguyệt hờ hững treo cao, thanh phong nhẹ nhàng tràn vào phòng, tấm màn lụa mỏng manh lả lướt đẩy đưa thân mình theo làn gió…
Phía sau tầng tầng lớp lớp màn che hoàng kim châu sa mềm mại mượt mà, trên gối, tóc đen hòa quyện, quấn quanh vướng mắc, trầm thấp khàn khàn, hổn hển thở dốc, thì thầm nỉ non, khẽ khàng rên rỉ…
Trong trướng, kiều mị cảnh xuân, diễm lệ ái tình.
Nghe được giọng hắn nỉ non như mê như mộng: “Khuynh Vũ, tại sao huynh cứ như vưu vật hoàn mỹ chóng tan mau vỡ, thông minh mẫn tuệ, cứng cỏi kiên định chẳng hề giống phàm nhân? Người như huynh, khiến cho Phương Quân Càn luôn có cảm giác, huynh phải chăng là trích tiên tận chín tầng mây thẳm, nhàn hạ vô sự bèn giáng hạ phàm trần du ngoạn rong chơi, làm Phương Quân Càn như lạc trong vạn trượng hồng trần, mãi không tìm được lối ra, chỉ ngây ngốc đuổi theo, vươn tay cố với, để rồi một ngày nào đó liền thuận gió mà đi, bỏ lại ta một mình nơi trần thế cô liêu, bần thần ngơ ngẩn, mong nhớ bồi hồi, đối ảnh thành đôi.”
Một nụ hôn cháy bỏng lưu luyến đậu lên đôi chân mày thanh tú ôn nhu.
“Nếu thật sự có ngày đó, trong trí nhớ của huynh, còn có thể có ta?”
Bàn tay ấm nóng dịu dàng mơn trớn, ủi an vỗ về.
“Nếu thật sự có ngày đó, Phương Quân Càn nhất định sẽ bảo hộ thật tốt những gì còn để lại, thành toàn những gì chưa hoàn tất, rồi sau đó cũng theo huynh mà đi…”
Rúc vào hõm cổ trắng ngần ưu nhã, liếm cắn nhẹ nhàng, mênh mang tình ý.
“Nếu thật sự có ngày đó, huynh nhất định phải đứng ở cầu Nại Hà, kiên nhẫn chờ ta, ngàn vạn lần không được đi quá nhanh quá gấp…”
Đêm tối sâu hút thâm u, tiêu hồn nhiếp phách, trong trướng, triền miên giao hòa, nhẫn nại yêu thương.
Thanh âm thì thầm êm mượt như nhung, khe khẽ: “Nếu thật sự có ngày đó, Phương Quân Càn nhất định sẽ đi tìm huynh cùng trời cuối đất, bất luận tận cùng Bích Lạc hay là đọa xuống Hoàng Tuyền…”
Khuynh Vũ… của ta…
Đêm hôm đó,
Điều nên xảy ra, đã xảy ra.
Điều không nên xảy ra, cũng đã xảy ra.
Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong suốt cuộc đời của hai người điên đảo dung hoa, thân tâm hợp nhất.
Mặt trời ửng hồng nhô lên, dương quang lấp lánh, nhẹ nhàng hong khô vạt cỏ ướt đẫm sương mai.
Bình minh vừa rạng, Vô Song đã an tọa tại luân y, tự tay cài nốt chiếc nút áo cuối cùng.
Nam tử bên cạnh còn đang say ngủ, hai mắt nhắm nghiền, hắn lúc ngủ, bộ dạng thật giống một tiểu hài ngây thơ thuần khiết, thoải mái tự nhiên, vô tư vô lự.
Người ấy đã lạc mộng Nam Kha, trước giờ Tý hôm sau, sẽ không tỉnh lại.
Cẩn thận giúp hắn đắp lại chăn cho ngay ngắn, y nhẹ ghé môi hôn lên làn tóc mềm: “Tiếu Khuynh Vũ cái gì có thể đều đã trao tặng ngươi cả rồi.”
“Công tử?” – Ngoài cửa truyền đến thanh âm Lao Thúc gọi khẽ.
Đôi mắt chan chứa thâm tình ngoảnh lại nhìn thật sâu Phương Quân Càn lần cuối, rồi Tiếu Khuynh Vũ dứt khoát quay đi, với tay lên bàn cầm theo Hoàng Tuyền kiếm!
Gắt gao ôm kiếm thật chặt trong ngực, vỏ kiếm lạnh lẽo băng hàn áp lên mặt y.
Mạnh mẽ xoay chuyển luân y, y lại trở về tư thế bình thản thường nhật, đôi nhãn thần vẫn trong trẻo không gợn mờ sương, buốt giá tựa đầm băng tuyết phủ.
Đẩy cửa ra ngoài, y lạnh lùng nói với vị thuộc hạ đã chờ đợi từ lâu: “Đi thôi.”
---oOo---
(1): thi họa: bức họa có đề thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất