Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 6Chương 143: CHƯƠNG 143
Công tử Vô Song chậm rãi nhấp một ngụm trà, ngữ khí đạm mạc man mác tịch liêu: “Tuổi xuân tươi đẹp, lam ảnh hồng nhan đều chỉ là khói mây qua mắt, trăm năm rồi cũng về hư vô, xinh đẹp hay xấu xí, phú quý hay bần cùng nào có điểm gì khác nhau? Huống chi… lão thiên kia đã bao giờ hậu ái cho Tiếu Khuynh Vũ? Hồng trần vạn trượng mênh mông, lăn lộn trầm luân hai mươi năm có lẻ, Tiếu mỗ chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.”
Liễu Trần vuốt râu gật gật: “Lão nạp thấy công tử mày mắt lãnh đạm, thanh tịch, nhưng lại lệ khí bức người, ẩn hiện kiếp sát chi mệnh. Thứ lỗi lão nạp quá phận, công tử vốn đã không có số trường thọ, vậy mà còn dốc lòng, dốc sức cho nước cho dân, nam chinh bắc chiến, e là sẽ càng tổn thương đến tuổi thọ của người. Theo lão nạp thấy, công tử phải gác lại chính sự, an dưỡng nghỉ ngơi mới là tốt nhất.”
Không để cho Phương tiểu hầu gia kịp mở miệng, Vô Song liền từ chối khéo léo đề nghị của Liễu Trần: “Tạ phương trượng quan tâm. Bất quá, Phật gia thường nói ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, thì nay Khuynh Vũ lại muốn noi theo Địa Tạng Bồ Tát vậy.”
Liễu Trần là cao tăng đắc đạo, trong Phật giới là một nhà sư rất được tôn kính, địa vị rất cao, thanh danh bốn cõi. Bất cứ thiện nam tín nữ nào còn đang lạc bến mê được đại sư vài câu giáo huấn chỉ điểm, đều cho rằng đây là một duyên phúc rất lớn không dễ gì có được trong đời.
Lời vừa rồi của Vô Song mang theo ba bốn phần hóm hỉnh, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy khôi hài. Cũng bởi vì nếu Vô Song dùng ngữ điệu thản nhiên bình đạm như thường lệ mà trả lời, thì chẳng khác nào đem hảo ý của Liễu Trần đại sư vứt ra ngoài cửa, cũng có nghĩa là tự chặn đường lui của chính mình.
Bước ra khỏi Đại Tướng Quốc tự, mưa tuyết đã tạnh hẳn.
Tiếu Khuynh Vũ liếc Phương Quân Càn bằng một ánh mắt quái lạ: sau khi rời khỏi Tướng Quốc tự, Phương Quân Càn vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
“Khuynh Vũ…”
Hắn có vẻ do dự, nắm chặt lấy tay y: “Bổn hầu đem phúc thọ của mình chia cho Khuynh Vũ, Khuynh Vũ nhất định sẽ đa phúc đa thọ mà.”
Tiếu Khuynh Vũ nhìn biểu cảm cùng hành động không khác chi tiểu hài tử của hắn, nhịn không được phì cười: “Tiểu hầu gia mới rồi còn nói là không tin số mệnh.”
Phương tiểu hầu gia nhếch môi cười khổ: “Mấy lời đó lão hòa thượng nói có vẻ rất hữu lý, rất thuyết phục, là muốn bổn hầu phải sợ… Lão chẳng phải đã nói tương lai bổn hầu quân lâm thiên hạ đó sao, vậy thì bổn hậu nhất định duyên sâu phúc lớn, bổn hầu chia một nửa cho Khuynh Vũ, cầu mong trời cao có mắt ban cho Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn bên nhau răng long đầu bạc. Bổn hầu không tham lam đâu mà!”
Tiếu Khuynh Vũ thong thả lắc đầu: “Nếu như đến cả phúc thọ cũng có thể chia sẻ, thiên hạ này há chẳng phải loạn sao? Con người có thể xấu đẹp, giàu nghèo, sang hèn, quý tiện khác nhau, song việc tử sinh lại là tối công bằng. Phàm là người, dù kinh tài tuyệt diễm, dù vô đức vô năng, nào ai tránh khỏi cái chết. Sinh tử tuần hoàn, sớm hôm hoa nở, chiều hôm hoa tàn, đã là quy luật, nào ai có thể cưỡng cầu?”
“Sao chứ? Khuynh Vũ nhất định sẽ sống lâu, rất lâu mà… Phương Quân Càn không muốn chỉ có một mình lẻ loi hiu quạnh ở lại trần thế này đâu.”
Hắn quả thực không dám tưởng tượng đến nếu như có một ngày y bỏ hắn mà đi thì chính mình sẽ trở nên như thế nào! Nỗi đau đớn như thể dao nhọn xuyên tim như thế, bản thân tuyệt đối không dám nghĩ đến lần thứ hai!
Khóe môi bất chợt cong lên một nụ cười, nụ cười phảng phất ngốc si. Đôi mắt ai xưa nay vốn luôn trong sáng mà lợi hại, lúc này nhu hòa như mộng như mê, tựa hồ trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm vừa có sợi lông vũ non mềm lướt nhẹ, “Cùng lắm thì, Tiếu Khuynh Vũ trên đường xuống Hoàng Tuyền đi chậm một chút chờ huynh là được.”
Phương Quân Càn tươi tỉnh hẳn ra: “Nói rất hay.”
Trên người công tử Vô Song, áo choàng lông trắng muốt không nhiễm bụi trần, dáng điệu thanh nhã thong dong, tựa tiên nhân xưa kia nhàn tản lướt theo gió mây du ngoạn, mỉm cười rất nhẹ: “Ừ, nói rất hay.”
Phương Quân Càn hốt nhiên nhớ lại, ngày trước khi mình lầm tưởng Tiếu Khuynh Vũ đã rời thế gian, bỏ mình mà đi, đã từng ngước mặt lên trời cầu xin, nếu có thể còn được bên y lần nữa, thì nguyện không tiếc giảm một nửa tuổi thọ của mình.
Nếu lời thề đó thực sự ứng nghiệm, vậy lẽ tất nhiên là hắn sẽ không để cho y phải chờ đợi mình quá lâu.
Cũng tốt, cũng tốt mà…
Phương Quân Càn không hề tham lam, chỉ nguyện cùng Khuynh Vũ đồng sinh đồng tử. Nhược bằng không, trên đường xuống Hoàng Tuyền chỉ có một mình Khuynh Vũ bước đi, y sẽ lạnh lẽo bao nhiêu, cô đơn bao nhiêu, tịch mịch bao nhiêu…
Chỉ là Phương Quân Càn chưa bao giờ nghĩ rằng, khoảnh khắc bạch y thiếu niên nhận lấy Hoàng Tuyền kiếm, đã chú định hai người sẽ sớm đứng tại hai đầu sinh tử mà ngóng nhìn nhau.
Bích Lạc Hoàng Tuyền, chính là khoảng cách xa xôi diệu vợi nhất thế gian. Một tại đỉnh trời, một nơi đáy đất, tựa nỗi bi kịch Sâm Thương, vĩnh viễn không bao giờ gặp được nhau trên bầu trời đêm vô vàn tinh tú.
Phương Quân Càn, ngươi suốt đời này không con không cháu, không người thừa tự, bao nhiêu tình yêu cả một đời người đều đặt tại một bóng hình mãi chỉ tồn tại trong ký ức, cô ngạo, quật cường, hệt như giữa băng sơn tuyết địa, xòe cánh bừng nở một đóa hồng liên.
Tiếu Khuynh Vũ, ngươi sẽ đứng bên bờ sông Tam Đồ chờ đợi thân ảnh hồng y tựa hỏa ấy. Mòn mỏi chờ đợi mười sáu năm.
Mãi mãi, đến khi mắt tắt ánh dương, đen nghịt ráng chiều, mãi mãi, đến lúc biển rộng hóa nương dâu, kết tụ thành một vòng luân hồi hoàn mỹ, chính là vì, lời thề ước chờ đợi lúc ban sơ.
Vĩnh viễn… Đến tột cùng là bao lâu?
Dãy núi Cổ Đỗ nhấp nhô trùng điệp không thấy điểm tận cùng, tựa một thiếu nữ diễm lệ khoác áo lụa xanh nằm nghiêng nghiêng trên bình nguyên mênh mông vô tận, nơi đây chính là biên giới của Đại Khánh và Liêu Minh.
Một bóng người áo đen cao gầy xăm xăm băng xuyên qua rừng cây rậm rạp. Kỳ quái là ở chỗ, nơi nào ông ta đi qua, ở đó chim thú côn trùng nín bặt, thậm chí ngay cả cỏ cây cũng đột ngột héo rũ lìa cành, không còn sự sống.
Đột nhiên, người đó quay phắt đầu lại, tròng mắt trắng dã thoáng lóe tia âm lãnh, trên khuôn mặt tái nhợt không ngần ngại lộ ra vẻ khinh khỉnh coi thường, xem người khác như cỏ rác: “Đại ca, ngươi thật sự rất rảnh rang đó, chẳng quản ngàn dặm xa xôi từ Liêu Minh đuổi theo ta đến Đại Khánh, không phải là muốn đòi lại Hoàn Thần Thảo đó chứ?
“Hoàn Thần Thảo do ngươi trộm lấy từ Dư gia, là người của Dư gia đương nhiên có trách nhiệm thu hồi về cố chủ.” – Dư Nhật như quỷ mị hiện ra sau lưng Dư Nguyệt, “Huống chi, thân là huynh trưởng, ta làm sao có thể ngồi yên trơ mắt nhìn ngươi tứ phương làm bậy, thí độc hại người?” Trong lúc đang nói, cỏ cây héo rũ dưới chân Dư Nguyệt chợt vươn thân đứng thẳng, sống dậy như một kỳ tích.
“Thế nào?” – Dư Nguyệt cười lạnh, “Đại ca còn muốn thế thiên hành đạo nữa sao?”
“Nhị đệ, ngươi đừng cứ chấp mê bất ngộ, thấy sai càng sai như thế nữa! Theo ta hồi gia nhận tội với tộc trưởng, đại ca sẽ đảm bảo cho ngươi nguyên vẹn tính mạng.”
Dư Nguyệt nhếch môi cười mỉa, khinh khỉnh nhìn. Đó là thái độ từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi của Dư Nhật, nhưng lần này ông hiểu rằng, bao nhiêu khổ tâm lo lắng của mình đã bị hắn bỏ mặc cho nước chảy về Đông. Có khuyên bảo mấy cũng thành vô dụng.
“Ngươi lần này trở về Đại Khánh là muốn làm gì?”
“Bái tế một người.”
Dư Nhật sững sờ kinh ngạc: Bách Độc Lang Quân mà cũng muốn đi bái tế? Thật sự là mới nghe lần đầu! Không nhầm chứ?
“Bái tế? Ai?”
“Người con gái duy nhất Dư Nguyệt ta yêu trong cuộc đời này.” – Vừa nói, trong khóe mắt Dư Nguyệt vừa không ngừng bừng cháy lửa giận!
Không sai, hắn đến lần này là để bái tế Mạc Vũ Yến.
Tế lễ, chính là tính mạng của Tiếu Khuynh Vũ!
“Lần này đại ca vì cái gì mà đến đây? Chắc không phải chỉ vì phụng mệnh truy sát tiểu đệ đây thôi đó chứ?”
“Ta lần này nhận ủy thác của hảo hữu, đến Hoàng đô Đại Khánh chữa trị cho một người.”
Dư Nguyệt hỏi: “Ai?”
Dư Nhật: “Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.”
“Cái gì? Là y?!” – Dư Nguyệt ngay tức khắc nổi trận lôi đình, “Sao lại là y?! Kẻ nào trên đời này ngươi cũng có thể cứu, trừ y!” Hắn một lòng muốn đẩy y vào chỗ chết, vậy mà đại ca hắn lại muốn chữa cho y đứng dậy?
Dư Nhật truy hỏi: “Dường như nhị đệ đối với công tử Vô Song phi thường bất mãn thì phải.”
Dư Nguyệt cười lạnh: “Kẻ tàn phế hèn hạ vô sỉ đó, chỉ vì đạt được mục đích không tiếc hy sinh tính mạng người khác, Vũ Yến ái mộ y, y lợi dụng nàng tiếp cận Đại hãn Hung Dã, đem người con gái hết lòng yêu mình đẩy vào vòng tay người đàn ông khác, lại còn không hề do dự hy sinh, vứt bỏ. Một kẻ tiểu nhân vô tình bạc nghĩa như vậy, đại ca ngươi còn muốn chữa chân cho y ư?”
Dư Nhật nhíu mày.
“Không giấu gì đại ca, Dư Nguyệt lần này đến Đại Khánh, chính là để bái tế Mạc Vũ Yến. Dùng thủ cấp Tiếu Khuynh Vũ bái tế!”
Liễu Trần vuốt râu gật gật: “Lão nạp thấy công tử mày mắt lãnh đạm, thanh tịch, nhưng lại lệ khí bức người, ẩn hiện kiếp sát chi mệnh. Thứ lỗi lão nạp quá phận, công tử vốn đã không có số trường thọ, vậy mà còn dốc lòng, dốc sức cho nước cho dân, nam chinh bắc chiến, e là sẽ càng tổn thương đến tuổi thọ của người. Theo lão nạp thấy, công tử phải gác lại chính sự, an dưỡng nghỉ ngơi mới là tốt nhất.”
Không để cho Phương tiểu hầu gia kịp mở miệng, Vô Song liền từ chối khéo léo đề nghị của Liễu Trần: “Tạ phương trượng quan tâm. Bất quá, Phật gia thường nói ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, thì nay Khuynh Vũ lại muốn noi theo Địa Tạng Bồ Tát vậy.”
Liễu Trần là cao tăng đắc đạo, trong Phật giới là một nhà sư rất được tôn kính, địa vị rất cao, thanh danh bốn cõi. Bất cứ thiện nam tín nữ nào còn đang lạc bến mê được đại sư vài câu giáo huấn chỉ điểm, đều cho rằng đây là một duyên phúc rất lớn không dễ gì có được trong đời.
Lời vừa rồi của Vô Song mang theo ba bốn phần hóm hỉnh, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy khôi hài. Cũng bởi vì nếu Vô Song dùng ngữ điệu thản nhiên bình đạm như thường lệ mà trả lời, thì chẳng khác nào đem hảo ý của Liễu Trần đại sư vứt ra ngoài cửa, cũng có nghĩa là tự chặn đường lui của chính mình.
Bước ra khỏi Đại Tướng Quốc tự, mưa tuyết đã tạnh hẳn.
Tiếu Khuynh Vũ liếc Phương Quân Càn bằng một ánh mắt quái lạ: sau khi rời khỏi Tướng Quốc tự, Phương Quân Càn vẫn chưa mở miệng nói câu nào.
“Khuynh Vũ…”
Hắn có vẻ do dự, nắm chặt lấy tay y: “Bổn hầu đem phúc thọ của mình chia cho Khuynh Vũ, Khuynh Vũ nhất định sẽ đa phúc đa thọ mà.”
Tiếu Khuynh Vũ nhìn biểu cảm cùng hành động không khác chi tiểu hài tử của hắn, nhịn không được phì cười: “Tiểu hầu gia mới rồi còn nói là không tin số mệnh.”
Phương tiểu hầu gia nhếch môi cười khổ: “Mấy lời đó lão hòa thượng nói có vẻ rất hữu lý, rất thuyết phục, là muốn bổn hầu phải sợ… Lão chẳng phải đã nói tương lai bổn hầu quân lâm thiên hạ đó sao, vậy thì bổn hậu nhất định duyên sâu phúc lớn, bổn hầu chia một nửa cho Khuynh Vũ, cầu mong trời cao có mắt ban cho Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn bên nhau răng long đầu bạc. Bổn hầu không tham lam đâu mà!”
Tiếu Khuynh Vũ thong thả lắc đầu: “Nếu như đến cả phúc thọ cũng có thể chia sẻ, thiên hạ này há chẳng phải loạn sao? Con người có thể xấu đẹp, giàu nghèo, sang hèn, quý tiện khác nhau, song việc tử sinh lại là tối công bằng. Phàm là người, dù kinh tài tuyệt diễm, dù vô đức vô năng, nào ai tránh khỏi cái chết. Sinh tử tuần hoàn, sớm hôm hoa nở, chiều hôm hoa tàn, đã là quy luật, nào ai có thể cưỡng cầu?”
“Sao chứ? Khuynh Vũ nhất định sẽ sống lâu, rất lâu mà… Phương Quân Càn không muốn chỉ có một mình lẻ loi hiu quạnh ở lại trần thế này đâu.”
Hắn quả thực không dám tưởng tượng đến nếu như có một ngày y bỏ hắn mà đi thì chính mình sẽ trở nên như thế nào! Nỗi đau đớn như thể dao nhọn xuyên tim như thế, bản thân tuyệt đối không dám nghĩ đến lần thứ hai!
Khóe môi bất chợt cong lên một nụ cười, nụ cười phảng phất ngốc si. Đôi mắt ai xưa nay vốn luôn trong sáng mà lợi hại, lúc này nhu hòa như mộng như mê, tựa hồ trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm vừa có sợi lông vũ non mềm lướt nhẹ, “Cùng lắm thì, Tiếu Khuynh Vũ trên đường xuống Hoàng Tuyền đi chậm một chút chờ huynh là được.”
Phương Quân Càn tươi tỉnh hẳn ra: “Nói rất hay.”
Trên người công tử Vô Song, áo choàng lông trắng muốt không nhiễm bụi trần, dáng điệu thanh nhã thong dong, tựa tiên nhân xưa kia nhàn tản lướt theo gió mây du ngoạn, mỉm cười rất nhẹ: “Ừ, nói rất hay.”
Phương Quân Càn hốt nhiên nhớ lại, ngày trước khi mình lầm tưởng Tiếu Khuynh Vũ đã rời thế gian, bỏ mình mà đi, đã từng ngước mặt lên trời cầu xin, nếu có thể còn được bên y lần nữa, thì nguyện không tiếc giảm một nửa tuổi thọ của mình.
Nếu lời thề đó thực sự ứng nghiệm, vậy lẽ tất nhiên là hắn sẽ không để cho y phải chờ đợi mình quá lâu.
Cũng tốt, cũng tốt mà…
Phương Quân Càn không hề tham lam, chỉ nguyện cùng Khuynh Vũ đồng sinh đồng tử. Nhược bằng không, trên đường xuống Hoàng Tuyền chỉ có một mình Khuynh Vũ bước đi, y sẽ lạnh lẽo bao nhiêu, cô đơn bao nhiêu, tịch mịch bao nhiêu…
Chỉ là Phương Quân Càn chưa bao giờ nghĩ rằng, khoảnh khắc bạch y thiếu niên nhận lấy Hoàng Tuyền kiếm, đã chú định hai người sẽ sớm đứng tại hai đầu sinh tử mà ngóng nhìn nhau.
Bích Lạc Hoàng Tuyền, chính là khoảng cách xa xôi diệu vợi nhất thế gian. Một tại đỉnh trời, một nơi đáy đất, tựa nỗi bi kịch Sâm Thương, vĩnh viễn không bao giờ gặp được nhau trên bầu trời đêm vô vàn tinh tú.
Phương Quân Càn, ngươi suốt đời này không con không cháu, không người thừa tự, bao nhiêu tình yêu cả một đời người đều đặt tại một bóng hình mãi chỉ tồn tại trong ký ức, cô ngạo, quật cường, hệt như giữa băng sơn tuyết địa, xòe cánh bừng nở một đóa hồng liên.
Tiếu Khuynh Vũ, ngươi sẽ đứng bên bờ sông Tam Đồ chờ đợi thân ảnh hồng y tựa hỏa ấy. Mòn mỏi chờ đợi mười sáu năm.
Mãi mãi, đến khi mắt tắt ánh dương, đen nghịt ráng chiều, mãi mãi, đến lúc biển rộng hóa nương dâu, kết tụ thành một vòng luân hồi hoàn mỹ, chính là vì, lời thề ước chờ đợi lúc ban sơ.
Vĩnh viễn… Đến tột cùng là bao lâu?
Dãy núi Cổ Đỗ nhấp nhô trùng điệp không thấy điểm tận cùng, tựa một thiếu nữ diễm lệ khoác áo lụa xanh nằm nghiêng nghiêng trên bình nguyên mênh mông vô tận, nơi đây chính là biên giới của Đại Khánh và Liêu Minh.
Một bóng người áo đen cao gầy xăm xăm băng xuyên qua rừng cây rậm rạp. Kỳ quái là ở chỗ, nơi nào ông ta đi qua, ở đó chim thú côn trùng nín bặt, thậm chí ngay cả cỏ cây cũng đột ngột héo rũ lìa cành, không còn sự sống.
Đột nhiên, người đó quay phắt đầu lại, tròng mắt trắng dã thoáng lóe tia âm lãnh, trên khuôn mặt tái nhợt không ngần ngại lộ ra vẻ khinh khỉnh coi thường, xem người khác như cỏ rác: “Đại ca, ngươi thật sự rất rảnh rang đó, chẳng quản ngàn dặm xa xôi từ Liêu Minh đuổi theo ta đến Đại Khánh, không phải là muốn đòi lại Hoàn Thần Thảo đó chứ?
“Hoàn Thần Thảo do ngươi trộm lấy từ Dư gia, là người của Dư gia đương nhiên có trách nhiệm thu hồi về cố chủ.” – Dư Nhật như quỷ mị hiện ra sau lưng Dư Nguyệt, “Huống chi, thân là huynh trưởng, ta làm sao có thể ngồi yên trơ mắt nhìn ngươi tứ phương làm bậy, thí độc hại người?” Trong lúc đang nói, cỏ cây héo rũ dưới chân Dư Nguyệt chợt vươn thân đứng thẳng, sống dậy như một kỳ tích.
“Thế nào?” – Dư Nguyệt cười lạnh, “Đại ca còn muốn thế thiên hành đạo nữa sao?”
“Nhị đệ, ngươi đừng cứ chấp mê bất ngộ, thấy sai càng sai như thế nữa! Theo ta hồi gia nhận tội với tộc trưởng, đại ca sẽ đảm bảo cho ngươi nguyên vẹn tính mạng.”
Dư Nguyệt nhếch môi cười mỉa, khinh khỉnh nhìn. Đó là thái độ từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi của Dư Nhật, nhưng lần này ông hiểu rằng, bao nhiêu khổ tâm lo lắng của mình đã bị hắn bỏ mặc cho nước chảy về Đông. Có khuyên bảo mấy cũng thành vô dụng.
“Ngươi lần này trở về Đại Khánh là muốn làm gì?”
“Bái tế một người.”
Dư Nhật sững sờ kinh ngạc: Bách Độc Lang Quân mà cũng muốn đi bái tế? Thật sự là mới nghe lần đầu! Không nhầm chứ?
“Bái tế? Ai?”
“Người con gái duy nhất Dư Nguyệt ta yêu trong cuộc đời này.” – Vừa nói, trong khóe mắt Dư Nguyệt vừa không ngừng bừng cháy lửa giận!
Không sai, hắn đến lần này là để bái tế Mạc Vũ Yến.
Tế lễ, chính là tính mạng của Tiếu Khuynh Vũ!
“Lần này đại ca vì cái gì mà đến đây? Chắc không phải chỉ vì phụng mệnh truy sát tiểu đệ đây thôi đó chứ?”
“Ta lần này nhận ủy thác của hảo hữu, đến Hoàng đô Đại Khánh chữa trị cho một người.”
Dư Nguyệt hỏi: “Ai?”
Dư Nhật: “Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ.”
“Cái gì? Là y?!” – Dư Nguyệt ngay tức khắc nổi trận lôi đình, “Sao lại là y?! Kẻ nào trên đời này ngươi cũng có thể cứu, trừ y!” Hắn một lòng muốn đẩy y vào chỗ chết, vậy mà đại ca hắn lại muốn chữa cho y đứng dậy?
Dư Nhật truy hỏi: “Dường như nhị đệ đối với công tử Vô Song phi thường bất mãn thì phải.”
Dư Nguyệt cười lạnh: “Kẻ tàn phế hèn hạ vô sỉ đó, chỉ vì đạt được mục đích không tiếc hy sinh tính mạng người khác, Vũ Yến ái mộ y, y lợi dụng nàng tiếp cận Đại hãn Hung Dã, đem người con gái hết lòng yêu mình đẩy vào vòng tay người đàn ông khác, lại còn không hề do dự hy sinh, vứt bỏ. Một kẻ tiểu nhân vô tình bạc nghĩa như vậy, đại ca ngươi còn muốn chữa chân cho y ư?”
Dư Nhật nhíu mày.
“Không giấu gì đại ca, Dư Nguyệt lần này đến Đại Khánh, chính là để bái tế Mạc Vũ Yến. Dùng thủ cấp Tiếu Khuynh Vũ bái tế!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất