Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 7Chương 153: CHƯƠNG 153
Hắn chỉ hy vọng, đó là mỗi khi y mỏi mệt, chán chường hay cô đơn, thì mình có thể chìa ra một bờ vai để y nương tựa vào, dịu dàng vỗ về ủi an, mang lại cho y niềm hy vọng; mỗi khi y thất bại, đau khổ hay thương tâm, thì mình cũng không phải chỉ có thể giương mắt nhìn y đem thân vùi vào đáy mồ u tối, lặng câm tuyệt vọng, mà là có thể, dùng tất cả ấm áp cùng sức lực của mình, sưởi ấm cho y.
“Ta nói, Bệ hạ, người cứ chờ đợi mãi như thế này, Bách Thảo trang của ta đã sắp biến thành hành cung cho người xử lý chính sự mất rồi.” – Dư Nhật ở gần Hoàn Vũ đế lâu ngày, phát hiện thì ra Hoàn Vũ đế là một nhân vật cực kỳ thú vị.
Hoàn Vũ đế đem đống tấu chương cao nghễu nghện mà Hoàng Phủ Cổn Vũ mang đến gạt qua một bên: “Ngày xưa còn là Anh Vũ hầu, chưa hiểu nỗi khổ của đế vương, bây giờ hối hận không kịp, mà có muốn hối hận cũng muộn rồi. Nhớ quá những năm xưa, thật là tiêu diêu khoái hoạt biết bao nhiêu, ôiiiiii…”
“Những lời này mà để cho công tử nghe được, e rằng Bệ hạ lành ít dữ nhiều.”
“Khuynh Vũ bây giờ còn đang yên giấc trong phòng.” – Hoàn Vũ đế không mấy chú ý, mở ra một bản tấu chương, bắt đầu phê duyệt, “Phương Quân Càn đã phải chịu biết bao thê thảm rồi, cũng không cho phép ta oán oán thán thán vài câu nữa sao?”
“Bệ hạ chẳng lẽ không thích làm Hoàng đế ư? Hay là Bệ hạ cho rằng mình không đủ khả năng làm một vị Hoàng đế tốt?”
“Hoàng đế?” – Hoàn Vũ đế bật cười, “Cả thiên hạ, vốn chỉ cần là người có năng lực đều có thể! Nói một câu đại nghịch bất đạo thế này, Trẫm đến tận bây giờ vẫn không hề tin vào cái gì gọi là thiên mệnh chú định. Nếu như sau này Phương Quân Càn trăm tuổi cưỡi hạc quy thiên, Vệ Y kế vị, thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến nó có đủ tư cách kế vị mà thôi, đó là nó phải có năng lực xử lý, nắm giữ vận mệnh cả quốc gia, hoàn toàn không phải vì nó là đệ đệ của Phương Quân Càn mà được quyền đương nhiên kế vị.”
Dư Nhật nghe xong mồm há hốc mắt trợn trừng: Những lời này xưa nay chưa từng có ai nhận thức, càng không có ai đinh ninh như vậy!
“Nếu Trẫm nhận thấy Phương Vệ Y không đủ khả năng đảm đương trách nhiệm cùng vinh quang mà Vương vị mang đến, thì dù cho đó là đệ đệ của mình, Phương Quân Càn cũng sẽ tước bỏ tư cách của nó, trao cho người có năng lực hơn gánh vác!”
“Phương Quân Càn, tuyệt đối không thể mang giang sơn mà Khuynh Vũ cả đời hy sinh bảo vệ trao vào tay kẻ vô đức vô năng!”
Dư Nhật cười khổ: “Dư Nhật thật không biết, ngoại trừ công tử, trong lòng Bệ hạ còn điều gì khác nữa không?”
Đại bút trong tay Phương Quân Càn vung lên, tấu chương nhanh chóng được gạt sang một bên: “Tất nhiên là có, Vệ Y nếu có thể đảm đương Vương vị thì không còn gì tốt bằng. (tất nhiên là, nói gì thì nói, nước ngọt không cho chảy ruộng ngoài rồi!) Trước khi thoái vị, Trẫm nhất định sẽ dốc cạn khả năng của mình dạy dỗ, bồi dưỡng tốt nhất cho Vệ Y.” (Mặc mẫu: Văn Thành đế thật đáng thương)
“Công tử, hôm nay là ngày châm cứu cuối cùng. Nội trong ba canh giờ, Dư Nhật sẽ hoàn tất việc kết nối và đả thông toàn bộ kinh mạch hai chân của công tử. Sau đó có thể đứng lên hay không, chỉ còn trông chờ vào chính bản thân công tử mà thôi. Nhưng mà công tử phải nhớ, dục tốc bất đạt, điều tối kỵ là tham cái lợi trước mắt mà hại về sau. Giống như hài nhi chập chững tập đi, công tử muốn đứng lên đi lại tuyệt đối không thể ngày một ngày hai mà có thể thành công được.”
Nghe những lời khuyên nhủ chí tình của Dư Nhật, Vô Song công tử ôn nhã mỉm cười: “Dư thần y dạy rất phải, Tiếu mỗ đã nhớ kỹ rồi.”
Tay lại bị nắm chặt! Phương Quân Càn nhẹ nhàng viết xuống hai chữ - [Đừng sợ].
Tiếu Khuynh Vũ trả lời hắn – [Yên tâm].
Nửa tháng trời chịu đau đớn thống khổ hành hạ, mười lăm ngày đêm sống không bằng chết, tất cả hy vọng mong chờ, thành công hay thất bại đều do bước cuối cùng này quyết định!
Phương Quân Càn gắt gao siết chặt bàn tay của Tiếu Khuynh Vũ, kẻ xưa nay chưa từng tin vào thần phật như hắn lúc này trong lòng lại tha thiết cầu xin: Ông trời ơi, làm ơn đừng đối xử tàn nhẫn với y thêm nữa, van xin ông, hãy làm cho y được đứng lên đi!
Ngày mồng ba tháng hai Vũ lịch nguyên niên.
Đại Khuynh quốc, biên giới hướng Tây Nam.
Luân Thuần quận.
Thiên không vẫn cao vời vợi, sâu thăm thẳm mà lơ đãng nhẹ nhàng, tuy có mặt trời chiếu rọi, nhưng chung quy hơi ấm vẫn chưa đủ để đánh tan hoàn toàn cái lạnh của mùa đông. Mặc dù mới sáng tinh mơ, song trên con đường lớn còn váng vất hơi sương đã có người qua kẻ lại, nói cười huyên náo, tiếng hô hoán, tiếng rao hàng âm vang không dứt.
Con đường này chính là thương lộ chủ yếu giao dịch buôn bán qua lại giữa Liêu Minh và Luân Thuần quận, nguyên nhân vì từ lâu Liêu Minh đã thực hiện chính sách trung lập, giữ quan hệ bang giao, thiết lập hòa bình lâu dài giữa hai nước, khiến cho nơi vốn hoang vu thưa thớt rất nhanh phát triển thành một trung tâm náo nhiệt.
Người đi hối hả, người về khẩn trương, phố chợ ồn ã huyên náo, xe lọc xọc, ngựa hí vang cùng hòa điệu với nhau trong khúc nhạc cuộc sống triền miên không dứt. Một luồng sinh khí sung mãn cùng sức sống mãnh liệt không ngừng vươn vai lớn mạnh ở nơi này.
Luân Thuần quận là một địa phương rất đặc thù của đế quốc Đại Khuynh, là một phần lãnh thổ Đại Khuynh, mặc dù bị cựu thần Đại Khánh chiếm giữ. Một số hoàng tôn quý tộc tiền triều không thừa nhận địa vị chính thống của Hoàn Vũ đế (tất nhiên, họ không chịu thừa nhận Hoàn Vũ đế của chúng ta cũng không lấy gì làm lạ, chẳng qua còn lưu tình không thèm ra tay bắt gọn cả ổ, mới để cho họ yên ổn trong cái hốc nhỏ phía Tây Nam tự tung tự tác, coi trời bằng vung như thế). Đám cựu quan này vẫn kiên trì cố chấp chỉ thừa nhận con cháu hoàng thất Đại Khánh mới có tư cách kế thừa Hoàng vị, còn chuyện cuối cùng chọn ai lại chia thành hai phe, một bên ủng hộ Phương Giản Huệ, bên kia ủng hộ công tử Vô Song cãi nhau om sòm. Luân Thuần quận tiếng là thuộc lãnh thổ Đại Khuynh, nhưng thực ra lại là một vùng đất vô pháp vô thiên chẳng ai quản được.
Nhưng mà, đến hôm nay thôi, nền hòa bình giả tạo ở đây sẽ kết thúc.
Một quan binh Liêu Minh người vận khinh giáp, thản nhiên cưỡi ngựa đủng đỉnh trên đường, thoạt tiên không hề khiến cho bất cứ thương nhân Luân Thuần nào chú ý. Một vài tiểu hài tử thậm chí còn quay tới quay lui chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngớt hâm mộ trầm trồ bộ giáp sáng lóa mà quan binh ấy vận trên người.
Người kỵ sĩ trẻ tuổi Liêu Minh ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, khóe môi bất chợt hất lên thành một cái nhếch mép mỉa mai, đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống dân chúng Đại Khánh đang tất bật với cuộc sống thường nhật, khinh khỉnh hệt như đang nhìn một bầy kiến cỏ.
Hắn điềm nhiên cưỡi ngựa, ung dung gõ móng ngựa lộp cộp từng bước trên quan lộ tiến về phía trước.
Ngay lúc đó, một thương dân Đại Khuynh có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Quan gia, không thể đi tiếp lên nữa đâu. Đi tiếp là vượt biên đó.”
Khóe mép tên kỵ sĩ càng cong lên một cách tàn khốc, vẻ mặt đầy mỉa mai khinh miệt: “Vượt biên?” Đang lúc chúng nhân còn đang trợn mắt kinh ngạc, hắn ta thúc mạnh vào bụng ngựa, giật mạnh dây cương, con chiến mã hí vang nhức óc, dậm vó nhổm lên xé gió phóng vút qua bên kia biên giới!
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Nhìn theo bóng lưng cậy thế làm xằng không coi ai ra gì của tên kỵ sĩ, dân chúng Đại Khuynh quả thực không thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt.
Chuyện xảy ra sau đó lại càng khiến cho người ta hoàn toàn sụp đổ! Trong tiếng ầm vang khủng khiếp, cũng theo hướng xuất hiện của tên kỵ sĩ nọ, lúc này trong mắt người ta hiện ra trùng trùng điệp điệp quân đội Liêu Minh. Sắc cờ đen thêu hoa vạn thọ ngạo nghễ từ trong đất Liêu một đường tiến thẳng đến Đại Khuynh Luân Thuần. Phía dưới lá cờ hiệu, hàng nghìn hàng vạn binh sĩ Liêu Minh người đeo huy hiệu hình hoa vạn thọ hết đoàn này đến đoàn khác xuất hiện, hung hãn như sóng thần càn quét dọc chiều dài biên giới Đại Khuynh Liêu Minh. Lại còn tiếng hô dậy trời chuyển đất nhức óc đinh tai từ vô vàn cái miệng đồng thanh gào thét: “Đại Liêu vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!”
Quân sĩ Liêu Minh hò hét ầm ầm, rầm rập bước chân tiến lên, thế công mạnh mẽ vô tiền khoáng hậu. Móng ngựa dẫm nát bình nguyên, áo choàng kỵ binh phần phật trong gió ngàn lồng lộng, trông như đôi cánh chim ưng khổng lồ giương rộng đe dọa, dữ tợn giơ móng, hung hãn làm tê liệt tất cả những thứ trước mắt mình!
Con dân Đại Khuynh thất hồn lạc phách nhìn quân đội Liêu Minh tiến đến Luân Thuần quận, chiếm đoạt quê hương sinh thành dưỡng dục mình.
Luân Thuần quận rất nhanh chóng bị đại quân đông nghìn nghịt của Liêu Minh nuốt chửng, lá cờ đen ngòm thêu hoa vạn thọ ngang ngược ngạo mạn cắm lên đầu thành.
Liêu Minh đã từ lâu âm thầm nuôi quân, cuối cùng cũng chịu vứt xuống chiếc mặt nạ trung lập ngụy trang, hung hiểm nhe ra đầy răng nanh sắc nhọn!
Loạn rồi!
Buổi sáng ngày mồng ba tháng hai Vũ lịch nguyên niên, theo hướng Tây nam Luân Thuần quận, Liêu Minh quốc phát động cuộc xâm lược đại quy mô nhằm vào Đại Khuynh. Quân Liêu nhanh chóng chiếm cứ Luân Thuần quận, hoàn toàn không vấp phải bất cứ sự kháng cự nào. Đại Khánh cựu thần tại đây hoặc xuôi tay chịu trói, hoặc bán nước cầu vinh. Cựu triều thái tử Phương Giản Huệ bỏ trốn, không rõ đi đâu.
“Ta nói, Bệ hạ, người cứ chờ đợi mãi như thế này, Bách Thảo trang của ta đã sắp biến thành hành cung cho người xử lý chính sự mất rồi.” – Dư Nhật ở gần Hoàn Vũ đế lâu ngày, phát hiện thì ra Hoàn Vũ đế là một nhân vật cực kỳ thú vị.
Hoàn Vũ đế đem đống tấu chương cao nghễu nghện mà Hoàng Phủ Cổn Vũ mang đến gạt qua một bên: “Ngày xưa còn là Anh Vũ hầu, chưa hiểu nỗi khổ của đế vương, bây giờ hối hận không kịp, mà có muốn hối hận cũng muộn rồi. Nhớ quá những năm xưa, thật là tiêu diêu khoái hoạt biết bao nhiêu, ôiiiiii…”
“Những lời này mà để cho công tử nghe được, e rằng Bệ hạ lành ít dữ nhiều.”
“Khuynh Vũ bây giờ còn đang yên giấc trong phòng.” – Hoàn Vũ đế không mấy chú ý, mở ra một bản tấu chương, bắt đầu phê duyệt, “Phương Quân Càn đã phải chịu biết bao thê thảm rồi, cũng không cho phép ta oán oán thán thán vài câu nữa sao?”
“Bệ hạ chẳng lẽ không thích làm Hoàng đế ư? Hay là Bệ hạ cho rằng mình không đủ khả năng làm một vị Hoàng đế tốt?”
“Hoàng đế?” – Hoàn Vũ đế bật cười, “Cả thiên hạ, vốn chỉ cần là người có năng lực đều có thể! Nói một câu đại nghịch bất đạo thế này, Trẫm đến tận bây giờ vẫn không hề tin vào cái gì gọi là thiên mệnh chú định. Nếu như sau này Phương Quân Càn trăm tuổi cưỡi hạc quy thiên, Vệ Y kế vị, thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến nó có đủ tư cách kế vị mà thôi, đó là nó phải có năng lực xử lý, nắm giữ vận mệnh cả quốc gia, hoàn toàn không phải vì nó là đệ đệ của Phương Quân Càn mà được quyền đương nhiên kế vị.”
Dư Nhật nghe xong mồm há hốc mắt trợn trừng: Những lời này xưa nay chưa từng có ai nhận thức, càng không có ai đinh ninh như vậy!
“Nếu Trẫm nhận thấy Phương Vệ Y không đủ khả năng đảm đương trách nhiệm cùng vinh quang mà Vương vị mang đến, thì dù cho đó là đệ đệ của mình, Phương Quân Càn cũng sẽ tước bỏ tư cách của nó, trao cho người có năng lực hơn gánh vác!”
“Phương Quân Càn, tuyệt đối không thể mang giang sơn mà Khuynh Vũ cả đời hy sinh bảo vệ trao vào tay kẻ vô đức vô năng!”
Dư Nhật cười khổ: “Dư Nhật thật không biết, ngoại trừ công tử, trong lòng Bệ hạ còn điều gì khác nữa không?”
Đại bút trong tay Phương Quân Càn vung lên, tấu chương nhanh chóng được gạt sang một bên: “Tất nhiên là có, Vệ Y nếu có thể đảm đương Vương vị thì không còn gì tốt bằng. (tất nhiên là, nói gì thì nói, nước ngọt không cho chảy ruộng ngoài rồi!) Trước khi thoái vị, Trẫm nhất định sẽ dốc cạn khả năng của mình dạy dỗ, bồi dưỡng tốt nhất cho Vệ Y.” (Mặc mẫu: Văn Thành đế thật đáng thương)
“Công tử, hôm nay là ngày châm cứu cuối cùng. Nội trong ba canh giờ, Dư Nhật sẽ hoàn tất việc kết nối và đả thông toàn bộ kinh mạch hai chân của công tử. Sau đó có thể đứng lên hay không, chỉ còn trông chờ vào chính bản thân công tử mà thôi. Nhưng mà công tử phải nhớ, dục tốc bất đạt, điều tối kỵ là tham cái lợi trước mắt mà hại về sau. Giống như hài nhi chập chững tập đi, công tử muốn đứng lên đi lại tuyệt đối không thể ngày một ngày hai mà có thể thành công được.”
Nghe những lời khuyên nhủ chí tình của Dư Nhật, Vô Song công tử ôn nhã mỉm cười: “Dư thần y dạy rất phải, Tiếu mỗ đã nhớ kỹ rồi.”
Tay lại bị nắm chặt! Phương Quân Càn nhẹ nhàng viết xuống hai chữ - [Đừng sợ].
Tiếu Khuynh Vũ trả lời hắn – [Yên tâm].
Nửa tháng trời chịu đau đớn thống khổ hành hạ, mười lăm ngày đêm sống không bằng chết, tất cả hy vọng mong chờ, thành công hay thất bại đều do bước cuối cùng này quyết định!
Phương Quân Càn gắt gao siết chặt bàn tay của Tiếu Khuynh Vũ, kẻ xưa nay chưa từng tin vào thần phật như hắn lúc này trong lòng lại tha thiết cầu xin: Ông trời ơi, làm ơn đừng đối xử tàn nhẫn với y thêm nữa, van xin ông, hãy làm cho y được đứng lên đi!
Ngày mồng ba tháng hai Vũ lịch nguyên niên.
Đại Khuynh quốc, biên giới hướng Tây Nam.
Luân Thuần quận.
Thiên không vẫn cao vời vợi, sâu thăm thẳm mà lơ đãng nhẹ nhàng, tuy có mặt trời chiếu rọi, nhưng chung quy hơi ấm vẫn chưa đủ để đánh tan hoàn toàn cái lạnh của mùa đông. Mặc dù mới sáng tinh mơ, song trên con đường lớn còn váng vất hơi sương đã có người qua kẻ lại, nói cười huyên náo, tiếng hô hoán, tiếng rao hàng âm vang không dứt.
Con đường này chính là thương lộ chủ yếu giao dịch buôn bán qua lại giữa Liêu Minh và Luân Thuần quận, nguyên nhân vì từ lâu Liêu Minh đã thực hiện chính sách trung lập, giữ quan hệ bang giao, thiết lập hòa bình lâu dài giữa hai nước, khiến cho nơi vốn hoang vu thưa thớt rất nhanh phát triển thành một trung tâm náo nhiệt.
Người đi hối hả, người về khẩn trương, phố chợ ồn ã huyên náo, xe lọc xọc, ngựa hí vang cùng hòa điệu với nhau trong khúc nhạc cuộc sống triền miên không dứt. Một luồng sinh khí sung mãn cùng sức sống mãnh liệt không ngừng vươn vai lớn mạnh ở nơi này.
Luân Thuần quận là một địa phương rất đặc thù của đế quốc Đại Khuynh, là một phần lãnh thổ Đại Khuynh, mặc dù bị cựu thần Đại Khánh chiếm giữ. Một số hoàng tôn quý tộc tiền triều không thừa nhận địa vị chính thống của Hoàn Vũ đế (tất nhiên, họ không chịu thừa nhận Hoàn Vũ đế của chúng ta cũng không lấy gì làm lạ, chẳng qua còn lưu tình không thèm ra tay bắt gọn cả ổ, mới để cho họ yên ổn trong cái hốc nhỏ phía Tây Nam tự tung tự tác, coi trời bằng vung như thế). Đám cựu quan này vẫn kiên trì cố chấp chỉ thừa nhận con cháu hoàng thất Đại Khánh mới có tư cách kế thừa Hoàng vị, còn chuyện cuối cùng chọn ai lại chia thành hai phe, một bên ủng hộ Phương Giản Huệ, bên kia ủng hộ công tử Vô Song cãi nhau om sòm. Luân Thuần quận tiếng là thuộc lãnh thổ Đại Khuynh, nhưng thực ra lại là một vùng đất vô pháp vô thiên chẳng ai quản được.
Nhưng mà, đến hôm nay thôi, nền hòa bình giả tạo ở đây sẽ kết thúc.
Một quan binh Liêu Minh người vận khinh giáp, thản nhiên cưỡi ngựa đủng đỉnh trên đường, thoạt tiên không hề khiến cho bất cứ thương nhân Luân Thuần nào chú ý. Một vài tiểu hài tử thậm chí còn quay tới quay lui chỉ chỉ trỏ trỏ, không ngớt hâm mộ trầm trồ bộ giáp sáng lóa mà quan binh ấy vận trên người.
Người kỵ sĩ trẻ tuổi Liêu Minh ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, khóe môi bất chợt hất lên thành một cái nhếch mép mỉa mai, đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống dân chúng Đại Khánh đang tất bật với cuộc sống thường nhật, khinh khỉnh hệt như đang nhìn một bầy kiến cỏ.
Hắn điềm nhiên cưỡi ngựa, ung dung gõ móng ngựa lộp cộp từng bước trên quan lộ tiến về phía trước.
Ngay lúc đó, một thương dân Đại Khuynh có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Quan gia, không thể đi tiếp lên nữa đâu. Đi tiếp là vượt biên đó.”
Khóe mép tên kỵ sĩ càng cong lên một cách tàn khốc, vẻ mặt đầy mỉa mai khinh miệt: “Vượt biên?” Đang lúc chúng nhân còn đang trợn mắt kinh ngạc, hắn ta thúc mạnh vào bụng ngựa, giật mạnh dây cương, con chiến mã hí vang nhức óc, dậm vó nhổm lên xé gió phóng vút qua bên kia biên giới!
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Nhìn theo bóng lưng cậy thế làm xằng không coi ai ra gì của tên kỵ sĩ, dân chúng Đại Khuynh quả thực không thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt.
Chuyện xảy ra sau đó lại càng khiến cho người ta hoàn toàn sụp đổ! Trong tiếng ầm vang khủng khiếp, cũng theo hướng xuất hiện của tên kỵ sĩ nọ, lúc này trong mắt người ta hiện ra trùng trùng điệp điệp quân đội Liêu Minh. Sắc cờ đen thêu hoa vạn thọ ngạo nghễ từ trong đất Liêu một đường tiến thẳng đến Đại Khuynh Luân Thuần. Phía dưới lá cờ hiệu, hàng nghìn hàng vạn binh sĩ Liêu Minh người đeo huy hiệu hình hoa vạn thọ hết đoàn này đến đoàn khác xuất hiện, hung hãn như sóng thần càn quét dọc chiều dài biên giới Đại Khuynh Liêu Minh. Lại còn tiếng hô dậy trời chuyển đất nhức óc đinh tai từ vô vàn cái miệng đồng thanh gào thét: “Đại Liêu vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!”
Quân sĩ Liêu Minh hò hét ầm ầm, rầm rập bước chân tiến lên, thế công mạnh mẽ vô tiền khoáng hậu. Móng ngựa dẫm nát bình nguyên, áo choàng kỵ binh phần phật trong gió ngàn lồng lộng, trông như đôi cánh chim ưng khổng lồ giương rộng đe dọa, dữ tợn giơ móng, hung hãn làm tê liệt tất cả những thứ trước mắt mình!
Con dân Đại Khuynh thất hồn lạc phách nhìn quân đội Liêu Minh tiến đến Luân Thuần quận, chiếm đoạt quê hương sinh thành dưỡng dục mình.
Luân Thuần quận rất nhanh chóng bị đại quân đông nghìn nghịt của Liêu Minh nuốt chửng, lá cờ đen ngòm thêu hoa vạn thọ ngang ngược ngạo mạn cắm lên đầu thành.
Liêu Minh đã từ lâu âm thầm nuôi quân, cuối cùng cũng chịu vứt xuống chiếc mặt nạ trung lập ngụy trang, hung hiểm nhe ra đầy răng nanh sắc nhọn!
Loạn rồi!
Buổi sáng ngày mồng ba tháng hai Vũ lịch nguyên niên, theo hướng Tây nam Luân Thuần quận, Liêu Minh quốc phát động cuộc xâm lược đại quy mô nhằm vào Đại Khuynh. Quân Liêu nhanh chóng chiếm cứ Luân Thuần quận, hoàn toàn không vấp phải bất cứ sự kháng cự nào. Đại Khánh cựu thần tại đây hoặc xuôi tay chịu trói, hoặc bán nước cầu vinh. Cựu triều thái tử Phương Giản Huệ bỏ trốn, không rõ đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất