Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Quyển 9Chương 10: CHƯƠNG 10

Trước Sau
Nói chuyện đến tận khuya.

Lúc Phương Quân Càn ra về, Tiếu Khuynh Vũ thân hành tiễn hắn ra tận cửa.

Tiểu Dịch lấp ló cái đầu nhỏ phía sau cánh cửa len lén ngó nghiêng.

Phương Quân Càn xoay người nhìn lại.

Thân ảnh thanh bạch cô đơn khuất vào nơi tranh tối tranh sáng, ánh đèn nhè nhẹ hắt ánh sáng lên manh áo tuyết bạch tinh nhuần.

Tựa như, một hồi yên lặng giữa phong ba chiến loạn.

Này tình này cảnh, khiến Phương Quân Càn vô thức bật ra một câu: “Tôi nghĩ, tôi sẽ thường xuyên đến đây.”

Thiếu niên áo trắng sững người.

Một nụ cười như không thoáng qua rất nhanh, trong tích tắc ngời lên như sao sáng.

“Phương thiếu soái của Nam thống quân cùng Tổng tham mưu trưởng Quốc thống quân quan hệ quá thân thiết, chỉ e có kẻ ác ý gièm pha họ Tiếu tôi cùng Thiếu soái kế bè kết đảng mưu đồ bất chính đó.”

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng đóng cổng: “Thiếu soái xin nghe lời tôi khuyên, sớm về Đông Bắc đi – Bằng không, với tính cách của Thiếu soái, ở Bình Đô sáng tối hỗn loạn này, không sớm thì muộn, cũng sẽ đụng chuyện lớn.”

Kẻ bị từ chối đứng bên kia cổng rào – Phương Quân Càn – đưa tay vuốt vuốt cánh mũi cao thẳng tắp: “Nếu như bổn soái thật lòng chỉ sợ thiên hạ bất loạn, ý Khuynh Vũ sẽ như thế nào?”

Đôi mắt sâu thẳm của thiếu niên áo trắng đăm đăm nhìn hắn.

Thần sắc của y tựa một đóa bạch liên thanh khiết cô ngạo, trong mắt, hàn ý tựa băng vỡ nát.

Y ngạo nhiên đáp: “Đây là thời loạn.”

Thời… loạn…

Phương thiếu soái thận trọng nghiền ngẫm đáp án không phải đáp án ấy, tựa hồ có suy tư.

Suy tư cái gì?

Bạch y thiếu niên đóng cửa, đi thẳng vào trong nhà không quay đầu lại.

Trong lời nói của Tiếu Khuynh Vũ, tự có ẩn ý sâu xa.

“Anh hai, bế… bế…”

Tiêu Dịch dẩu đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn, dang tay làm nũng đòi Tiếu Khuynh Vũ bế lên.

Tiếu Khuynh Vũ tuy rất mệt mỏi, song ngay lập tức lấy lại tinh thần, cúi người xuống bế Tiểu Dịch lên ôm vào trong ngực.

“Tiểu Dịch nặng quá đi…” Áp lên đôi má non tơ mềm mại của bé con, “Anh hai đi không nổi luôn nè.”

“Anh hai, người đó là ai vậy?” Nhóc con với cánh tay bé xíu tròn lẳn kéo áo chàng trai.

“Là bạn học của anh hai.”

Tiêu Dịch nói như linh cảm: “Anh hai rất thích người đó phải không?”

Tiếu Khuynh Vũ ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”

“Tiểu Dịch chưa từng thấy anh hai trò chuyện với người khách nào lâu như vậy, lại còn đích thân tiễn ra tận cổng nữa. Trước đây có người đến, anh hai chỉ nói rất nhanh là muốn đuổi đi rồi, ngay cả Đoạn bá bá cũng không ngoại lệ.”

“Anh hai,” Đôi đồng tử trong veo không chút bụi mờ của bé con nhìn thẳng vào Tiếu Khuynh Vũ, “Anh hai thích người đó đúng không?”

Chàng trai áo trắng thất thần nhìn đứa em bé xíu của mình.

Bé con thấy y trầm mặc, hai tay liền liên tục kéo kéo áo ý, bất an kêu lên: “Anh hai… không được thích hắn đâu nha! Hắn ăn hiếp Tiểu Dịch, hắn là người xấu… Anh hai, không được thích hắn, Tiểu Dịch ghét hắn lắm…”

Tiêu Dịch lúc này tất nhiên không thể ngờ được, rằng mình sau này sẽ vô cùng thân thiết với bạn Phương, một điều anh Quân Càn, hai điều anh Quân Càn, ngày nào cũng lũn cũn theo sau gọi hắn vô cùng thân mật, có lúc, ngay cả Tiếu Khuynh Vũ cũng không kềm lòng mà thèm được như vậy.

Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt cười, bế cậu nhóc lên giường, trìu mến đắp chăn cho nó: “Anh hai yêu Tiểu Dịch nhất mà.”

“Anh hai…” Bé con ngoan ngoãn nằm trong chăn ấm, chỉ ló ra mỗi cái đầu: “Ba mẹ sao lâu rồi không đến thăm chúng mình nhỉ?”

Nụ cười trên khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ nháy mắt cứng đờ.



Nhưng y lập tức thay thế bằng một nụ cười còn ôn nhu hơn, dịu dàng hơn: “Bởi vì ba mẹ rất bận, cho nên không có thời gian đến thăm chúng ta.”

“Anh hai đừng nói dối,” Nhóc con vùng mạnh, vùi đầu vào chăn, từ trong ổ chăn kín mít vọng ra âm thanh tủi hờn non nớt: “Anh hai… ba mẹ có phải không cần chúng mình không?…”

Ai bảo trẻ con ngây thơ dễ gạt?

Sự thật mà nói, tâm tư của trẻ con thông thường còn nhạy cảm tinh tế hơn người lớn nhiều.

Hình như là, có thứ gì đó vỡ vụn.

Trong sự tĩnh mịch gần giống như cõi chết, thiếu niên áo trắng ngồi lặng người bên giường của đứa bé hồi lâu, mãi đến khi bé con chịu không nổi nữa phải thò đầu ra khỏi chăn, mới dịu dàng an ủi vỗ về nó: “Họ chỉ không cần anh hai thôi, không phải không cần Tiểu Dịch đâu.”

Hôm sau.

Đại học Bình Kinh, hồ Giai Nhân.

“Tiếu! Thì ra cậu ở đây!” Hai bóng người hớt hơ hớt hải chạy đến cắt ngang hứng thú đọc sách của Tiếu chủ tịch.

Bất đắc dĩ dứt ánh mắt ra khỏi quyển sách, Tiếu Khuynh Vũ quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Vừa xuất hiện là một cặp anh em, mang những đặc trưng điển hình của người châu Úc, tóc dày lông rậm, sóng mũi cao, hốc mắt sâu.

Hai anh em lưu học sinh đều mắt xanh tóc vàng, người rất cao.

Bực mình trách: “Kevin, Judy, hai người không thể để tớ yên tĩnh một tí sao?”

Đôi mắt xanh biếc hãm thật sâu sau cánh mũi cao thẳng tắp của Kevin linh hoạt chuyển động, lộ vẻ thông minh bén nhạy: “Tiếu, sao cậu còn ngồi đây? Giờ lịch sử của giáo sư Lâm Hải Bác sắp bắt đầu rồi kìa!”

Tiếu Khuynh Vũ tiếp tục lật sách: “Tớ học khoa Triết mà.”

Chả liên quan đến tớ…

“Vậy thì đi dự thính với bọn tớ đi!” Judy hưng phấn nói, “Lúc nãy trong giảng đường, tớ bắt gặp một nam sinh cực kỳ đẹp trai, hình như là tân sinh viên thì phải!”

Kevin đối với hành vi thấy trai đẹp đá mất anh hai này tỏ ra một trăm hai chục nghìn lần khinh thường: “Tiếu, đừng nghe nó nói nhảm! Tớ thực sự rất muốn tiếp cận lịch sử phương Đông của các cậu – Đặc biệt thời Ngũ triều loạn thế cùng Vương triều Đại Khuynh, quả thực là thời đại chiến loạn sôi sục khí huyết đàn ông mà! Tiếu, giúp tớ nhé! Cậu cũng biết tiếng Trung của tớ không tốt lắm, nhỡ có gì còn phải phiền cậu phiên dịch giúp nữa…”

Ngũ triều loạn thế? Đại Khuynh vương triều?…

Một luồng cảm xúc thương tâm không rõ ràng tự đáy lòng tràn ra, lan tỏa khắp tứ chi bách hài.

Tiếu Khuynh Vũ nhỏ giọng độc thoại: “Giáo sư Lâm hôm nay giảng về hai triều đại đó ư…”

Đại giảng đường rộng lớn.

Tiếu Khuynh Vũ cùng hai anh em Kevin chui vào một góc khuất ít người để ý.

“Tiếu, cậu nhìn bên kia kìa!” Judy chỉ tay về nam sinh ngồi ghế số 15 hàng thứ 9 nói, “Đúng là vô cùng đẹp trai! Tiếu, cậu biết hắn chứ?”

Judy lớn giọng, hành vi cũng quá sức táo bạo lộ liễu, khiến bao nhiêu người chung quanh phải chú ý về phía này.

Mà những người đó, tất nhiên cũng bao gồm cả đối tượng Judy nhắm tới – Thiếu soái Phương Quân Càn.

“Thật mất mặt…” Kevin choáng váng sượng sùng, “Còn không mau ngồi xuống!”

Xa xa, cách một biển người.

Phương Quân Càn chỉ cần đưa mắt nhìn liền lập tức nhận ra áng mây thản nhiên du nhàn Tiếu Khuynh Vũ ấy.

Sau đó cười thầm trong bụng: giờ Sử của khoa người ta, hai người họ ở hai khoa khác lại cùng không hẹn mà gặp chen vào.

Nói vậy, có lẽ y cũng như mình, cũng hiếu kỳ mãnh liệt không thể giải thích được đối với giai đoạn lịch sử ấy chăng!

Liền mừng rỡ nhoẻn cười chào hỏi, ai ngờ Tiếu Khuynh Vũ lại quay đi chỗ khác vờ như không thấy, căn bản chẳng thèm để ý đến tình cảm bạn bè của mình gì cả.

Chẳng những vậy, trong lòng y có khi còn thầm mắng hắn ‘vô duyên’, ‘quái gở’ gì gì nữa không biết chừng.

Chuông reo vào học đúng giờ lại ngân lên lanh lảnh khắp không gian Đại học Bình Kinh.

Một vị giáo sư tuổi khoảng lục tuần ôm theo một chồng tài liệu, khoan thai bước lên bục giảng.



Ông mặc một bộ áo dài truyền thống màu thiên thanh đã bạc phếch, tóc mai sương gió hoa râm, trong sự nho nhã còn toát ra ba bốn phần phong thái uy nghiêm không thể tranh luận.

Ông đi vào kiến giải so sánh lịch sử giữa các nước với nhau, đoạn chuyên sâu thảo luận vấn đề phát triển đất nước, làm cho dân giàu nước mạnh.

Đối với người thầy này, sinh viên ai nấy trong lòng đều có mấy phần kính trọng.

Tiếu Khuynh Vũ cũng vậy.

Cho nên, ngay từ đầu giờ học của Lâm Hải Bác, Tiếu chủ tịch đã dốc toàn lực chú ý, tập trung tinh thần chăm chú nghe giảng, thảng hoặc giúp anh em Kevin giải thích điển tích, hoặc phiên dịch một số từ ngữ ít thông dụng.

Kevin vừa vội vàng tốc ký, vừa nói nhỏ: “Giáo sư giảng rõ ràng quá đi, đâm ra mất thú vị.”

Phân tích xong giai đoạn Ngũ triều loạn thế cùng bài bố binh lực trọng điểm giữa các bên, giáo sư Lâm chợt chuyển đề tài, nhắc đến sự kiện ‘Kết tóc Kim Loan điện’ chấn động cả thiên hạ năm đó, bắt đầu thao thao bất tuyệt mổ xẻ.

“Rõ ràng, Hoàn Vũ đế… À, lúc đó còn là Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, thực hiện hành vi đó là bao hàm cả ý đồ chính trị rất thâm sâu – Bạn Phương Quân Càn, em cùng họ cùng tên với Hoàn Vũ đế, vậy em có thể phân tích một chút ý tứ của ông ta trong hành động đó không?”

Lão giáo sư tủm tỉm cười, gọi ngay tên Phương thiếu soái.

Phương Quân Càn đứng dậy tại chỗ, nhìn thẳng đôi mắt đã mờ đục của người thầy, bình thản trả lời: “Đã khiến giáo sư thất vọng rồi, Phương mỗ chỉ thấy hành vi của Hoàn Vũ đế đơn thuần là biểu đạt tình cảm yêu thương, hoàn toàn không nhìn ra ý đồ chính trị gì cả.”

‘Oaaa’ một tiếng, cả đại giảng đường hỗn loạn như ong vỡ tổ.

Bên dưới bục giảng không ngớt to nhỏ xì xầm, lỗ tai ong ong tiếng xôn xao bàn tán.

Kevin càng được thể sợ thiên hạ chưa đủ loạn, huýt sáo liên hồi!

Huých huých Tiếu Khuynh Vũ bên cạnh, ngữ khí hào hứng không giấu được: “Tiếu, chuyện vui tới rồi kìa! Tiếu!?…”

Chỉ thấy Tiếu Khuynh Vũ ngồi ngay ngắn im lặng, vẻ mặt trang trọng nghiêm túc.

Tư thế tĩnh lặng tuyệt đối hoàn toàn không chút ăn nhập với bầu không khí huyên náo hỗn loạn trong đại giảng đường.

Ngay giây phút ấy, y chỉ còn chuyên chú vào hai người kia mà thôi.

Sự chăm chú chân thật đến đáng sợ.

Chẳng biết náo loạn bao lâu, mọi người rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Thanh âm phẫn nộ của lão giáo sư từ bục giảng bắn xuống: “Ý cậu là, Hoàn Vũ đế dám cả gan không màng lễ giáo, đứng giữa điện Kim Loan tỏ tình với công tử Vô Song?”

“Phải.”

Chỉ gọn lỏn một chữ đáp lại.

“Cậu cho rằng, Hoàn Vũ đế yêu công tử Vô Song?”

“Phải!”

Lại một chữ ‘Phải’ thứ hai.

Đại giảng đường nín thở, nghe được cả tiếng châm rơi.

Đứng tại trung tâm đại giảng đường, dường như Phương Quân Càn vẫn chưa phát hiện, trên môi hắn là nụ cười bướng bỉnh đến thản nhiên.

Lão giáo sư giận tái mặt: “Dựa vào đâu mà cậu dám khẳng định như thế?”

Dựa vào đâu…

Ánh mắt Phương Quân Càn sáng quắc như điện: “Dựa vào… ba câu Hoàn Vũ đế đã dõng dạc tuyên bố tại triều đường – Bổn hầu ái mộ công tử Vô Song!”

Lý do như vậy đã đủ chưa?

“Đàn ông với đàn ông sao có thể yêu nhau! Hà huống chi hai người họ một người tài khuynh thiên hạ, một người anh vũ vô song – Nhân vật kinh tài tuyệt diễn như thế, làm sao có thể coi thường lễ giáo…”

“Không được sao?” Hắn ngắt lời ông.

Lão giáo sư thở dốc: “Cậu nói cái gì?”

Thiếu niên cao giọng: “Phương Quân Càn là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, một khi đã yêu thì đến chết không thay lòng, tâm tư quang minh lỗi lạc, có gì là sai!?”

“Cậu…!?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau