Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Quyển 9Chương 12: CHƯƠNG 12

Trước Sau
“Lâm giáo sư, chuyện lần này là trách nhiệm của em, em thực sự xin lỗi.”

“Tiếu chủ tịch,” Lâm Hải Bác nhìn chàng trai một thân bạch y thanh bạch không chút tỳ vết trước mặt, nén tiếng thở dài, “Các thầy chẳng ai ngờ được, em thế mà lại đứng về phía Phương Quân Càn.”

“Trong cuộc đời dạy học của thầy, em là đứa học trò xuất sắc nhất, vừa thông minh mẫn tuệ, vừa cẩn trọng tỉ mỉ, tiền đồ của em chắc chắn sẽ lớn vô cùng, có bao nhiêu người gửi gắm kỳ vọng vào em có biết không…”

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ cúi mặt: “Em đã khiến thầy phải thất vọng.”

Lâm Hải Bác dĩ nhiên vẫn chưa hết giận: “Thầy dạy học bao nhiêu năm, chưa bao giờ gặp phải thứ học trò như vậy! Em ít dây dưa với tên nhóc đó thì hơn!”

“Thiếu soái trực tính, nghĩ sao nói vậy, lời nói cũng có chỗ mạo phạm vô phép, mong Lâm giáo sư khoan dung không chấp nhất. Xem như là… em thay mặt thiếu soái cầu tình, xin thầy tha thứ.”

“Ra rồi sao?” Phương thiếu soái nóng ruột đứng chờ ngoài cửa hồi lâu, nhác thấy bóng liền hớn hở chạy đến vỗ vỗ vai, ra vẻ thông cảm: “Lão già đó không khó dễ với cậu đấy chứ?”

Tiếu chủ tịch làm mặt lạnh lùng, nghiêm giọng: “Còn tái diễn thì Tiếu mỗ ở Đại học Bình Kinh này không cần phải làm gì nữa, bởi vì thời gian đi năn nỉ xin lỗi với các thầy còn không đủ nữa là.”

“Lão già đó…”

“Đừng có mở miệng ra là lão già này lão già nọ. Lâm giáo sư cả đời cặm cụi trồng người, học trò khắp thiên hạ, Tiếu mỗ vô cùng kính trọng.”

Phương Quân Càn ngoan ngoãn sửa miệng: “Lâm giáo sư làm khó Khuynh Vũ à?”

“Thiếu soái tuổi trẻ hiếu thắng, nhất thời hăng máu lỡ miệng, đắc tội với không biết bao nhiêu người. Sau này phải biết kềm chế bớt cá tính của mình, miễn cho Tiếu mỗ cứ phải vất vả chạy theo thu dọn tàn cuộc.”

Phương Quân Càn cợt nhả: “Hai huynh đệ chúng ta sống cũng chỉ có một lần. Tính tình bổn soái bẩm sinh đã vậy, thôi thì Khuynh Vũ chịu khó gánh vác giúp tôi đi!”

Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.

Tiếu chủ tịch bó tay lắc đầu, quay lưng đi thẳng.

Bạn Phương cười thầm trong bụng, vội vàng quăng mình đuổi theo.

Hai người sóng vai thong thả rảo bước trong vườn trường, một người áo trắng phất phơ, chẳng vướng vụi trần, một người âu phục kiểu mẫu, điển trai cuốn hút.

Trung Tây kết hợp, hoàn mỹ không tỳ vết.

Trong lúc di dạo trên con đường nhỏ dưới bóng cây râm mát, biết bao nhiêu ánh nhìn của giáo viên lẫn sinh viên phải chăm chú ngẩn nhìn.

Phương Quân Càn bẩm sinh đã sở hữu vẻ đẹp nam tính ngời ngời, tựa bông sen hồng còn ẩm ướt hơi sương, máu nhuộm giang sơn, sát phạt giáng trần.

Ở bên cạnh, Tiếu Khuynh Vũ áo dài truyền thống trắng tinh, từ trên xuống dưới đều khiến người ta liên tưởng đến một đóa sen trắng tĩnh lặng, vươn thân hé nở, tinh sạch giữa chốn đầm sâu, ngay cả dáng dấp của y cũng là một mảnh thuần bạch khiết tịnh.

Phương Quân Càn cũng không khỏi ngắm nhìn Tiếu Khuynh Vũ quên cả xung quanh.

Chỉ đơn giản một manh áo trắng như tuyết, thế nhưng khi bao bọc thân người Tiếu Khuynh Vũ lại khiến người ta dấy lên sự mê hoặc không nói nên lời.

Nguyên lai, mắt thấy Âu phục quá thịnh hành, năm đó vị cha già dân tộc Tôn Trọng Khải đã thiết kế ‘Khải trang’ (tham khảo áo Tôn Trung Sơn) (1), tạo nên cơn sốt phổ biến, áo dài truyền thống dần dần không mấy ai hỏi đến nữa.

Kỳ thực, ở Đại học Bình Kinh, người thích mặc áo dài trắng truyền thống chỉ có một mình Tiếu Khuynh Vũ mà thôi.

“Dáng người Khuynh Vũ cao gầy rất đẹp, mặc Âu phục chắc chắn lại càng đẹp hơn.”

“Nếu như ai cũng đều mặc Âu phục, Tiếu mỗ e chỉ vài năm nữa thôi sẽ chẳng còn ai thèm mặc trang phục Hoa Hạ chúng ta cả.”

Phương thiếu soái liếc sang: “Phương mỗ cho rằng, nước ta sở dĩ yếu nhược là vì cứ khư khư thủ cựu, lại còn một mực bế quan tỏa cảng, bọn người trẻ tuổi chúng ta muốn dân giàu nước mạnh thì trước tiên phải cải cách toàn diện, bỏ lề thói cũ, tiếp nhận cái mới, học người diệt người.”



“Tục ngữ nói ‘ăn, mặc, ở, đi’, trang phục đứng hàng đầu, vậy thì cải tiến trang phục chính là đại biểu của tiến bộ xã hội.”

Tiếu chủ tịch nhàn nhạt phản bác: “Tiếu mỗ lại cho rằng, văn hóa các nước dù cần tìm những điểm chung để hòa đồng, vẫn phải giữ lấy tinh hoa cốt lõi, nếu cứ khăng khăng mô phỏng bắt chước người khác mà quên đi bản sắc dân tộc, thì cho dù cả nước trên dưới đồng lòng, thì kết cuộc cũng chỉ có sao biết vậy, đánh mất bản ngã.”

Phương Quân Càn không đồng ý: “Nhưng bản thân quá khác người như thế, Khuynh Vũ không thấy mình thu hút quá nhiều ánh mắt hay sao?”

“Chẳng có gì khác cả.” Tiếu Khuynh Vũ nói chắc nịch, “Tiếu mỗ cá với thiếu soái, chỉ năm mươi năm nữa thôi, phục sức truyền thống của Hoa Hạ nhất định sẽ phục hưng, không những vậy còn thịnh hành trên toàn thế giới.”

Phương Quân Càn nheo nheo mắt, cười mà như không: “Được, cá thì cá. Để coi năm mươi năm nữa ai thắng!”

Đó chính là kiểu nói chuyện thường thấy giữa hai người họ, cậu một ý tôi một ý rất khác nhau, nhưng đều rất thành thật bày tỏ ra cho người kia biết. Cuối cùng, sẽ đạt tới một nhận thức chung nào đó, đi đến thống nhất.

Đột nhiên Phương Quân Càn hạ giọng: “Tin tức của Khuynh Vũ rất nhạy bén, vậy cậu có nghe nói cái tên Hoàng thân cái gì cá rô (2) của Uy Tang đã tới Bình Đô rồi không…”

“Làm ơn đi, là Hoàng thân Yoshihiro có được hay không hả? Năn nỉ cậu đó Thiếu soái, sau này đừng có tùy tiện đặt biệt danh cho người ta như vậy.”

Lại bị giảng moral nữa rồi.

Phương thiếu soái buồn bực gãi mũi: “Hơ, vậy sau này bổn soái nhất định tặng biệt danh cho Khuynh Vũ…”

Ánh mắt giết người đâm thẳng lên người Phương thiếu soái.

Gió bấc căm căm, tuyết đông hun hút.

Song rất nhanh, y đã định thần trấn tĩnh, trở lại làm một Tiếu chủ tịch lạnh lùng cao ngạo, đạm nhạt ung dung cố hữu.

Môi cong lên nhẹ nhàng một nụ cười như điểm vào thế gian, giọng nói trầm thấp êm ái từ cõi nào vọng lại: “Phương thiếu soái cứ thử mà xem.”

Bạn Phương của chúng ta liền lập tức thức thời ân hận khôn cùng.

“Khụ! Nghe nói Đoạn đại tổng thống của chúng ta đã chi đến một nghìn vạn lượng bạc trắng để tạ ơn bọn Uy Tang đó lui binh.”

“Bọn chúng hình như nghĩ quá giản đơn thì phải. Cục diện trước mắt, có nước nào lại không muốn chen chân vào. Tình hình rối rắm phức tạp như vậy, bọn Uy Tang kia muốn há miệng ăn không của chúng ta cũng đâu phải dễ.”

Phương Quân Càn chợt bừng tỉnh: “Khuynh Vũ là muốn thông qua sự tranh chấp quyền lợi để kích động mâu thuẫn giữa các nước, còn mình tọa sơn quan hổ đấu à?”

“Chính xác. Tiếu mỗ muốn làm cho bọn chúng không đánh tự bại.” Đôi mắt của chàng trai áo trắng sáng rực như hàn tinh, cười lạnh một tiếng, “Muốn tranh bát canh này của ta, trừ phi Tiếu Khuynh Vũ không tồn tại.”

Phương Quân Càn phát giác, hình như mình đã nghĩ sai rồi.

Tiếu Khuynh Vũ, có lẽ đúng là một đóa bạch liên, nhưng không phải ở trước tòa Như Lai khoe sắc.

Y thanh khiết không tỳ vết, mà cũng băng lạnh tiêu điều.

Vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn, chỉ là vỏ bọc che đậy sự sắc sảo bén nhọn bên trong.

Một Tiếu Khuynh Vũ thực sự, luôn mang theo ba phần sát khí.

Một khắc trầm tư, thanh âm vốn lạnh nhạt lại trở nên thê lương trong gió: “Quốc gia yếu nhược, ngoại giao không có, những gì Tiếu mỗ có thể làm được, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Phương Quân Càn quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, hắn không thấy được biểu cảm của người bên cạnh.

Chỉ có cảm giác mông lung hư ảo, ẩn ẩn hiện hiện.

Chôn giấu đi, ẩn tàng đi, như xa xôi mà cũng thật gần gũi.



Y phải chăng rất không cam lòng.

Một thần tài hoa gồm đủ, thế nhưng không có trời cao vẫy vùng, không thể thi triển hoành đồ đại lược.

Một bầu nhiệt huyết sôi trào, chẳng lẽ rồi cũng chỉ uất hận ôm trong lòng viên ngọc Trường Hoằng xanh biếc (3)…

Y hẳn là… phải hận?

“Khuynh Vũ, đi với tôi đi.”

Bạch y thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu.

Lại nghe giọng hắn đều đều:

“Đoạn Tề Ngọc mại quốc cầu vinh, sớm muộn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp – Khuynh Vũ từng nói đây là thời loạn, Phương Quân Càn trái lại cho rằng, loạn hay không loạn kỳ thực cũng chỉ là sống cho ra sống, sống cho ý nghĩa cuộc đời vốn vô vị này mà thôi.”

Chỉ một câu, khí phách chọc trời.

“Khuynh Vũ, Phương Quân Càn tôi nhất định sẽ mở mang vùng đất tan hoang nặng nề này ra gấp trăm lần, nhất định sẽ khiến cho lũ man di ngoại tộc đó không dám coi thường tiếng nói của chúng ta, nhất định sẽ làm cho dân tộc huyết lệ đầm đìa này vùng lên vươn ra thế giới!”

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu: “Tôi tin.”

Tôi tin, cậu nhất định sẽ.

Phương Quân Càn đứng đối diện y, thành tâm khẩn thiết: “Nếu như thực sự có một ngày, Phương Quân Càn phải rời khỏi đây, Khuynh Vũ có thể đi cùng với tôi không?”

Thiên không xanh thẳm như một cái chụp khổng lồ bao trùm hai thiếu niên tuyệt thế bên trong.

Gió thổi, cây cối đong đưa, xạc xào nghiêng ngả; gió thổi, bóng người hư ảo, bạch y phất phơ; gió thổi, hương mai vương vương, lạc hoa lả tả.

Phương Quân Càn cảm thấy, Bình Kinh đào mận rất nhiều, rất đẹp, song vẫn không sánh được với dung nhan tươi cười của vị thiếu niên áo trắng vô nhiễm hồng trần kia.

Nhưng là, mi làm sao có thể ép buộc y rời khỏi?

Nơi có đứa em bé nhỏ mà y nhất mực thương yêu.

Nơi có gia đình họ Tiêu mà y không rõ yêu hay hận.

Còn có… ân sư, thân nhân, bằng hữu, bạn học… Hết thảy của y, đều ở nơi này.

Mi làm sao có thể ép buộc y rời khỏi?

Tiếu Khuynh Vũ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn lại hắn.

Ánh mắt chăm chú mà bình yên.

“Xin lỗi,” Phương Quân Càn bật cười tự trào, “Phương mỗ đã làm khó rồi…”

Vị thiếu niên áo trắng khẽ khàng mở miệng: “Nếu như… có một ngày như vậy…”

Rồi không nói gì thêm nữa.

Một câu dang dở, ý còn lửng lơ.

Nếu như có một ngày như vậy, cậu phải chăng sẽ cùng với tôi bước vào mê cung không thể đoán được đường đi nước bước này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau