Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 9Chương 4: CHƯƠNG 4
10 năm sau.
Thủ đô Bình Thành gió cuộn mây vần, gay gắt tranh đoạt.
Từ lúc tiền Thổng thống Dư Nghi Trì tạ thế vào bảy năm trước, quyền lực Quốc thống phủ rơi vào tay tân Tổng thống Đoạn Tề Ngọc.
Tháng ba, xuân về.
Nơi anh tài tụ hội, tinh hoa tập hợp, chính là Ban cán sự Hội sinh viên Đại học Bình Kinh.
Trong văn phòng, trên bàn làm việc của Chủ nhiệm Lý Kính đang để là một bức thư xin nhập học.
Thư nhập học là thứ rất không hiếm lạ ở đây. Bởi thân là đầu tàu của Hiệp hội sinh viên toàn quốc, lại thêm tiếng tăm lừng danh thế giới đệ nhất học viện, văn phòng Đại học Bình Kinh mỗi năm đều nhận được vô số thư xin nhập học từ khắp các tỉnh thành trong cả nước.
Có điều là, bức thư xin nhập học kia lại do đích thân Tổng thống Đoạn Tề Ngọc đề bút, đó mới chính là khác biệt.
Trong bức ảnh đính kèm là một thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, tuổi chừng mười bảy mười tám, điểm khác với mọi người chính là bộ quân phục trên người hắn, hai bên cầu vai đính cấp hiệu màu vàng kim viền đỏ, mặt trên cấp hiệu là một ngôi sao sáng lấp lánh.
Đây… vị thiếu niên này tuổi còn chưa đến hai mươi, vậy mà đã đeo lon Thiếu tướng Lục quân của Quốc thống quân rồi!
Nụ cười của thiếu niên trong ảnh vừa xán lạn như ánh dương vừa phảng phất biếng nhác, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng thơ trẻ. Thế nhưng dáng dứng đĩnh đạc uy nghiêm của hắn cũng cho thấy tinh thần tự giác không dễ gì nhận ra của một quân nhân.
Lý Kính xem xét thật tỉ mỉ, đôi mắt dài hẹp của anh vẫn mải nghiên cứu thứ gì đó còn đang ẩn phía bên dưới vẻ ngoài ấy.
Một loại cảm giác như mũi nhọn chọc vào mắt, khiến người không thể nhìn thẳng.
Sắc sảo bén nhọn, không phải ta thì còn ai.
Lý Kính thầm kinh hãi, bất giác bật ra tên họ của vị thiếu niên trong ảnh: “Phương, Quân, Càn…”
‘Bang!’
Trưởng ban văn nghệ Nghê Hiểu Hiểu bàn kế bên tức khắc nhảy dựng, vươn người sang cướp hồ sơ trong tay Lý Kính, hét lên kinh thiên động địa: “A, mau mau tới đây! Là Thiếu soái đó! Ôii… Thiếu soái muốn làm bạn học của chúng ta đó…”
“Đâu đâu đâu?” Phó ban văn nghệ Khâu Thanh Vận cũng kích động đến nỗi hai má đỏ hồng, vừa liếc mắt một cái đã tự động nhập hội hạnh phúc phát cuồng cùng với Nghê Hiểu Hiểu: “Chị Hiểu Hiểu, đúng là thật rồi! Chao ôi…”
Bạn học Lý Kính lúng túng một hồi, có chút mờ mịt: “Tên nhóc đó là ai?”
Trương Ngọc Hàm, Phó chủ tịch Ban cán sự đứng cạnh bên đẩy đẩy gọng kính, trầm tư nói: “Hoàn Vũ đế Phương Quân Càn chứ ai, nhiêu đó đủ thấy cậu rất lơ tơ mơ môn lịch sử nha.”
Nghê Hiểu Hiểu mồm miệng đáo để, khét tiếng hoa hồng đầy gai của học viện, nghe vậy lập tức cười khanh khách: “Phó chủ tịch Trương à, làm ơn đừng có không biết mà ra vẻ ta đây có được không? Ngay cả Thiếu soái Nam thống quân Phương Quân Càn lừng danh mà cũng không biết, còn dám nói mình quan tâm chuyện quốc gia đại sự.”
Khâu Thanh Vận tính tình ôn hòa, nghe Trưởng ban nhà mình chua ngoa đắc tội với người ta như thế, vội vội vàng vàng đứng giữa dàn hòa: “Trưởng ban, Phó chủ tịch làm sao lại không biết ‘Nam Thiếu soái, Bắc hổ tướng’ đỉnh đỉnh đại danh kia chứ?”
Đoạn quay sang giải thích cho hai ông cán sự đang đơ mặt ra: “Phương Thiếu soái là con trai của Đông Bắc Vương Phương Động Liêu, năm nay vừa mới thăng chức Thiếu tướng Nam thống quân, Phó chủ tịch ngày nào cũng theo dõi thời sự, chắc chắn là biết rồi.”
Lý Kính khinh thường: “Thì ra là một thiếu gia tập ấm (1) cha già.”
Trương Ngọc Hàm kinh ngạc: “Là Phương Quân Càn đó à?”
Khâu Thanh Vận gật đầu xác nhận: “Là Phương Quân Càn đó.”
Trương Ngọc Hàm hưng phấn bóp chặt tay: “Không ngờ là Phương Quân Càn đó!”
Lý Kính càng mờ mịt: “Đó?”
“Haha… Có khi là, cậu không biết Phương Quân Càn, nhưng cậu nhất định phải biết Phương Quân Thiên.”
Lý Kính dĩ nhiên là biết: “Phương Quân Thiên một tay sáng lập Nam thống quân, thu hồi bảy tỉnh phía nam, có ai mà không biết. Trừ Chủ tịch ra, người tôi bội phục nhất chính là những thiếu niên anh kiệt như hắn đó.”
Nghê Hiểu Hiểu nhếch miệng cười kỳ quái: “Ta nói, Tiểu Lý Tử à, chẳng lẽ cậu lại không biết Phương Quân Càn chính là Phương Quân Thiên sao hả?”
Khâu Thanh Vận mỉm cười dịu dàng như nước: “Mùa xuân năm nay, Đại Tổng thống cử hành nghi thức trao huân chương ở Phủ Tổng thống, Đông Bắc Vương trong đại lễ đó nghe uy danh lừng lẫy ‘Phương thiếu soái’ của con trai mình suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh!”
“Đông Bắc Vương cứ đinh ninh con mình đang du học ở Anh Quốc, hoàn toàn không ngờ Phương thiếu soái thế mà lại lừa gạt hết thảy mọi người chạy ra tiền tuyến ở miền Nam.”
Nghê Hiểu Hiểu cũng chặn họng Lý Kính: “Đúng rồi đó, nghe nói Đông Bắc Vương lúc đó sợ đến tái mét mặt mày. Thiếu soái là con trai độc nhất của Phương gia, cái gì công danh lợi lộc còn lo không dâng tận miệng hay sao? Ngộ nhỡ hắn ở tiền tuyến có gì bất trắc, Đông Bắc Vương cha hắn làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông Phương gia?”
Vẻ mặt Trương Ngọc Hàm đầy hưng phấn: “Nghi thức trao huân chương vừa kết thúc, nghe nói một tháng sau sẽ tiến hành trao binh quyền sát nhập Nam thống quân vào Quốc thống quân. Không ngờ Thiếu soái không chuẩn bị trở về đông bắc kế thừa phụ nghiệp, lại chuẩn bị đến học ở Đại học Bình Kinh này.”
Lý Kính thấy mình bị ngó lơ, tủi thân ngửa mặt lên trời thở dài: “Lẽ nào các anh đẹp trai tuấn tú cán sự hội đều chết ráo rồi sao…”
“Ê ê ê!” Lời vừa nói ra lập tức dẫn dụ móng vuốt của hai vị hoa khôi, “Cậu nói mình cậu thôi không ai thèm chấp, nhưng đừng có kéo Tiếu chủ tịch nhập hội cùng với cậu đó nha!”
“Dĩ nhiên rồi!”
Bạn học Lý bị nhị vị mỹ nữ thay nhau xa luân chiến rốt cuộc binh bại giáp tan, ỉu xìu giương cơ trắng…
Trương Ngọc Hàm đẩy đẩy gọng kính, thông cảm nhìn Lý Kính, lắc đầu cảm thán: “Duy chỉ có đàn bà với tiểu nhân là khó chiều nhất – Cổ nhân không có gạt người.”
Thu xếp xong hồ sơ nhập học của Phương Quân Càn, Trương Ngọc Hàm liền ôm theo, thẳng hướng văn phòng Chủ tịch hội.
Đồng chí Lý Kính, cậu tự cầu mình nhiều phúc đi.
Khi Trương Ngọc Hàm đẩy cửa bước vào, trên chiếc sô-pha bằng gỗ lê, có một thiếu niên vận áo dài màu trắng, dáng ngồi nghiêng nghiêng về phía anh.
Tóc dài đen mun tùy ý phất phơ trên gò má, mềm mại nhẹ nhàng, như có như không, như mê như mộng.
Lúc ấy, mấy ngón tay thon dài của y đang nghịch một chiếc hộp quẹt.
Bật nắp, đánh lửa, đóng lại.
Bật nắp, đánh lửa, đóng lại.
Một chuỗi động tác liên tục, thành thục lưu loát, đẹp mắt tựa nước chảy mây trôi.
Ngọn lửa hết lóe lên lại vụt tắt phiếm hồng nửa mặt nghiêng nghiêng.
Ai nấy đều biết, vật bất ly thân của Tiếu Khuynh Vũ chính là chiếc hộp quẹt ấy.
Ánh kim lóe sáng, tinh xảo, tuyệt đẹp.
Xa hoa đến nỗi không chút tương đồng với con người y.
Vậy mà, nghịch mãi cũng thành quen tay rồi.
Trương Ngọc Hàm vô thức thở nhẹ.
Thiếu niên ấy, xuất thân từ Tiêu gia, nhưng lại không mang họ Tiêu, chỉ lấy chữ ‘Tiếu’ làm họ.
Thiếu niên ấy, năm mười lăm tuổi, luận văn 《Giải thích về Lượng trong triết học》của cậu ta đã làm chấn động đến cả giới học thuật nước ngoài.
Thiếu niên ấy, lúc vừa nhập học đã đánh bại nữ học trưởng lắm vây cánh nhiều quan hệ cùng kinh nghiệm phong phú trong cuộc vận động tranh cử, nhận được toàn bộ phiếu ủng hộ, đắc cử ghế Chủ tịch Hội sinh viên Đại học Bình Kinh.
Sau đó liền tập hợp mười hai trường Cao đẳng trên toàn quốc, thành lập Hội liên hiệp sinh viên toàn quốc, đồng thời giữ chức Chủ tịch Hiệp hội.
Thiếu niên ấy, lúc quân đội Anh Quốc ngang ngược cưỡng chiếm vịnh Giao Châu, uy hiếp khu vực chiến lược trọng yếu của Quốc thống quân, đã tổ chức một cuộc biểu tình thị uy quy mô vô cùng lớn. Công nhân bãi công, thương nhân bãi công, học sinh sinh viên bãi khóa. Cả nước trên dưới đồng lòng tẩy chay hàng hóa nước Anh, chặn đứng dòng chảy của hàng hóa Anh Quốc.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, doanh số thương mại Anh Quốc tại Hoa Hạ tuột dốc thẳng đứng chỉ còn một nửa!
Trong tiếng chỉ trích không ngớt ở cả chính quốc lẫn hải ngoại, quân Anh đành phải ngậm ngùi rút khỏi vịnh Giao Châu.
Thiếu niên ấy, nói không nhiều, nhưng mỗi từ thốt ra đều đầy uy lực mạnh mẽ.
Thiếu niên ấy, náu mình phía sau hậu trường, song lại khiến hết thảy mọi người không dám khinh mạn.
Thiếu niên ấy, tên là Tiếu Khuynh Vũ.
Cả tên lẫn họ, đều trùng với Vô Song công tử của hàng mấy trăm năm xưa.
Cho dù nguyên bản, y họ ‘Tiêu’, không phải ‘Tiếu’.
Nhìn bộ hồ sơ trong tay, Trương Ngọc Hàm bất giác buồn cười. Có cảm giác, lịch sử đang một lần nữa lặp lại trước mắt.
Bởi vậy, bật ra lời đùa cợt hiếm có: “Vô Song công tử, Hoàn Vũ đế của ngài đến rồi đây.”
Tiếu Khuynh Vũ ‘tách’ một tiếng đóng hộp quẹt lại, lẳng lặng nói: “Chuyện này chẳng có gì đáng để cười cả.”
Trương Ngọc Hàm lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười: “Xin lỗi. Chủ tịch, đây là thư xin nhập học gửi đến từ Quốc thống phủ của Thiếu soái Nam thống quân Phương Quân Càn. Nếu không có vấn đề gì thì anh ký tên thông qua nhé.”
Tiếu Khuynh Vũ gảy nhẹ chén trà, nhếch môi thật khẽ.
Đôi mắt trong suốt đạm nhạt không gợn sóng liếc nhìn bức ảnh trên hồ sơ, khóe môi hơi cong lên.
“Được rồi, Tiếu mỗ đã biết.”
Trương Ngọc Hàm vẫn còn nán lại: “Còn nữa… Tiểu thư Dư Nghệ Nhã mời anh ngày mai đến núi Lạc Già du ngoạn.”
Tiếu Khuynh Vũ ngẩn ra một chút, nhưng liền gật đầu: “Biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến.”
“Chủ tịch,” Trương Ngọc Hàm nhịn không được phải hỏi, “Anh thực sự thích Dư tiểu thư sao? Phải chăng bởi vì cô ấy là con gái cố tổng thống Dư Nghi Trì, tiếp cận để tranh thủ sự ủng hộ bên phe Dư thổng thống? Bằng không với tính cách quá mức ‘tiểu thư’ của cô ấy…”
Tiếu Khuynh Vũ vừa như cười vừa như không nhìn anh: “Phó chủ tịch Trương, quân tử sao lại nói xấu sau lưng nữ nhi như vậy?”
“Huống chi, Nghệ Nhã ngoại trừ tính tình có hơi quá quắt một chút, cũng không hẳn không phải là một cô gái tốt. Đàn ông con trai chẳng phải nên bao dung vài ba khuyết điểm không đáng kể của con gái sao?”
“Phải phải phải! Trương mỗ xin nghiêm túc tiếp thu, vạn mong Tiếu chủ tịch đừng đem mấy lời lải nhải vừa rồi của Ngọc Hàm mách với Dư tiểu thư. Ngọc Hàm cảm kích vô cùng.”
Trương Ngọc Hàm tức tốc tháo chạy khỏi văn phòng chủ tịch, rón rén đóng cửa lại.
Phía sau cánh cửa, Tiếu Khuynh Vũ nén tiếng thở dài rất nhẹ.
Ánh mắt lập tức bị hồ sơ Phương Quân Càn trên bàn thu hút.
Mở ngăn kéo bên phải, lấy ra con dấu Chủ tịch Hội sinh viên. Sau khi nhúng mực, con dấu cùng một góc ảnh thân mật tiếp xúc.
Nhẹ ấn,
Đóng xuống.
Nhấc lên.
Ba chữ ‘Tiếu Khuynh Vũ’ đỏ thắm đường đường chính chính xuất hiện trên giáp lai hồ sơ xin nhập học của đương sự.
Sau đó
Dán kín.
Lưu vào.
Thủ đô Bình Thành gió cuộn mây vần, gay gắt tranh đoạt.
Từ lúc tiền Thổng thống Dư Nghi Trì tạ thế vào bảy năm trước, quyền lực Quốc thống phủ rơi vào tay tân Tổng thống Đoạn Tề Ngọc.
Tháng ba, xuân về.
Nơi anh tài tụ hội, tinh hoa tập hợp, chính là Ban cán sự Hội sinh viên Đại học Bình Kinh.
Trong văn phòng, trên bàn làm việc của Chủ nhiệm Lý Kính đang để là một bức thư xin nhập học.
Thư nhập học là thứ rất không hiếm lạ ở đây. Bởi thân là đầu tàu của Hiệp hội sinh viên toàn quốc, lại thêm tiếng tăm lừng danh thế giới đệ nhất học viện, văn phòng Đại học Bình Kinh mỗi năm đều nhận được vô số thư xin nhập học từ khắp các tỉnh thành trong cả nước.
Có điều là, bức thư xin nhập học kia lại do đích thân Tổng thống Đoạn Tề Ngọc đề bút, đó mới chính là khác biệt.
Trong bức ảnh đính kèm là một thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn, tuổi chừng mười bảy mười tám, điểm khác với mọi người chính là bộ quân phục trên người hắn, hai bên cầu vai đính cấp hiệu màu vàng kim viền đỏ, mặt trên cấp hiệu là một ngôi sao sáng lấp lánh.
Đây… vị thiếu niên này tuổi còn chưa đến hai mươi, vậy mà đã đeo lon Thiếu tướng Lục quân của Quốc thống quân rồi!
Nụ cười của thiếu niên trong ảnh vừa xán lạn như ánh dương vừa phảng phất biếng nhác, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng thơ trẻ. Thế nhưng dáng dứng đĩnh đạc uy nghiêm của hắn cũng cho thấy tinh thần tự giác không dễ gì nhận ra của một quân nhân.
Lý Kính xem xét thật tỉ mỉ, đôi mắt dài hẹp của anh vẫn mải nghiên cứu thứ gì đó còn đang ẩn phía bên dưới vẻ ngoài ấy.
Một loại cảm giác như mũi nhọn chọc vào mắt, khiến người không thể nhìn thẳng.
Sắc sảo bén nhọn, không phải ta thì còn ai.
Lý Kính thầm kinh hãi, bất giác bật ra tên họ của vị thiếu niên trong ảnh: “Phương, Quân, Càn…”
‘Bang!’
Trưởng ban văn nghệ Nghê Hiểu Hiểu bàn kế bên tức khắc nhảy dựng, vươn người sang cướp hồ sơ trong tay Lý Kính, hét lên kinh thiên động địa: “A, mau mau tới đây! Là Thiếu soái đó! Ôii… Thiếu soái muốn làm bạn học của chúng ta đó…”
“Đâu đâu đâu?” Phó ban văn nghệ Khâu Thanh Vận cũng kích động đến nỗi hai má đỏ hồng, vừa liếc mắt một cái đã tự động nhập hội hạnh phúc phát cuồng cùng với Nghê Hiểu Hiểu: “Chị Hiểu Hiểu, đúng là thật rồi! Chao ôi…”
Bạn học Lý Kính lúng túng một hồi, có chút mờ mịt: “Tên nhóc đó là ai?”
Trương Ngọc Hàm, Phó chủ tịch Ban cán sự đứng cạnh bên đẩy đẩy gọng kính, trầm tư nói: “Hoàn Vũ đế Phương Quân Càn chứ ai, nhiêu đó đủ thấy cậu rất lơ tơ mơ môn lịch sử nha.”
Nghê Hiểu Hiểu mồm miệng đáo để, khét tiếng hoa hồng đầy gai của học viện, nghe vậy lập tức cười khanh khách: “Phó chủ tịch Trương à, làm ơn đừng có không biết mà ra vẻ ta đây có được không? Ngay cả Thiếu soái Nam thống quân Phương Quân Càn lừng danh mà cũng không biết, còn dám nói mình quan tâm chuyện quốc gia đại sự.”
Khâu Thanh Vận tính tình ôn hòa, nghe Trưởng ban nhà mình chua ngoa đắc tội với người ta như thế, vội vội vàng vàng đứng giữa dàn hòa: “Trưởng ban, Phó chủ tịch làm sao lại không biết ‘Nam Thiếu soái, Bắc hổ tướng’ đỉnh đỉnh đại danh kia chứ?”
Đoạn quay sang giải thích cho hai ông cán sự đang đơ mặt ra: “Phương Thiếu soái là con trai của Đông Bắc Vương Phương Động Liêu, năm nay vừa mới thăng chức Thiếu tướng Nam thống quân, Phó chủ tịch ngày nào cũng theo dõi thời sự, chắc chắn là biết rồi.”
Lý Kính khinh thường: “Thì ra là một thiếu gia tập ấm (1) cha già.”
Trương Ngọc Hàm kinh ngạc: “Là Phương Quân Càn đó à?”
Khâu Thanh Vận gật đầu xác nhận: “Là Phương Quân Càn đó.”
Trương Ngọc Hàm hưng phấn bóp chặt tay: “Không ngờ là Phương Quân Càn đó!”
Lý Kính càng mờ mịt: “Đó?”
“Haha… Có khi là, cậu không biết Phương Quân Càn, nhưng cậu nhất định phải biết Phương Quân Thiên.”
Lý Kính dĩ nhiên là biết: “Phương Quân Thiên một tay sáng lập Nam thống quân, thu hồi bảy tỉnh phía nam, có ai mà không biết. Trừ Chủ tịch ra, người tôi bội phục nhất chính là những thiếu niên anh kiệt như hắn đó.”
Nghê Hiểu Hiểu nhếch miệng cười kỳ quái: “Ta nói, Tiểu Lý Tử à, chẳng lẽ cậu lại không biết Phương Quân Càn chính là Phương Quân Thiên sao hả?”
Khâu Thanh Vận mỉm cười dịu dàng như nước: “Mùa xuân năm nay, Đại Tổng thống cử hành nghi thức trao huân chương ở Phủ Tổng thống, Đông Bắc Vương trong đại lễ đó nghe uy danh lừng lẫy ‘Phương thiếu soái’ của con trai mình suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh!”
“Đông Bắc Vương cứ đinh ninh con mình đang du học ở Anh Quốc, hoàn toàn không ngờ Phương thiếu soái thế mà lại lừa gạt hết thảy mọi người chạy ra tiền tuyến ở miền Nam.”
Nghê Hiểu Hiểu cũng chặn họng Lý Kính: “Đúng rồi đó, nghe nói Đông Bắc Vương lúc đó sợ đến tái mét mặt mày. Thiếu soái là con trai độc nhất của Phương gia, cái gì công danh lợi lộc còn lo không dâng tận miệng hay sao? Ngộ nhỡ hắn ở tiền tuyến có gì bất trắc, Đông Bắc Vương cha hắn làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông Phương gia?”
Vẻ mặt Trương Ngọc Hàm đầy hưng phấn: “Nghi thức trao huân chương vừa kết thúc, nghe nói một tháng sau sẽ tiến hành trao binh quyền sát nhập Nam thống quân vào Quốc thống quân. Không ngờ Thiếu soái không chuẩn bị trở về đông bắc kế thừa phụ nghiệp, lại chuẩn bị đến học ở Đại học Bình Kinh này.”
Lý Kính thấy mình bị ngó lơ, tủi thân ngửa mặt lên trời thở dài: “Lẽ nào các anh đẹp trai tuấn tú cán sự hội đều chết ráo rồi sao…”
“Ê ê ê!” Lời vừa nói ra lập tức dẫn dụ móng vuốt của hai vị hoa khôi, “Cậu nói mình cậu thôi không ai thèm chấp, nhưng đừng có kéo Tiếu chủ tịch nhập hội cùng với cậu đó nha!”
“Dĩ nhiên rồi!”
Bạn học Lý bị nhị vị mỹ nữ thay nhau xa luân chiến rốt cuộc binh bại giáp tan, ỉu xìu giương cơ trắng…
Trương Ngọc Hàm đẩy đẩy gọng kính, thông cảm nhìn Lý Kính, lắc đầu cảm thán: “Duy chỉ có đàn bà với tiểu nhân là khó chiều nhất – Cổ nhân không có gạt người.”
Thu xếp xong hồ sơ nhập học của Phương Quân Càn, Trương Ngọc Hàm liền ôm theo, thẳng hướng văn phòng Chủ tịch hội.
Đồng chí Lý Kính, cậu tự cầu mình nhiều phúc đi.
Khi Trương Ngọc Hàm đẩy cửa bước vào, trên chiếc sô-pha bằng gỗ lê, có một thiếu niên vận áo dài màu trắng, dáng ngồi nghiêng nghiêng về phía anh.
Tóc dài đen mun tùy ý phất phơ trên gò má, mềm mại nhẹ nhàng, như có như không, như mê như mộng.
Lúc ấy, mấy ngón tay thon dài của y đang nghịch một chiếc hộp quẹt.
Bật nắp, đánh lửa, đóng lại.
Bật nắp, đánh lửa, đóng lại.
Một chuỗi động tác liên tục, thành thục lưu loát, đẹp mắt tựa nước chảy mây trôi.
Ngọn lửa hết lóe lên lại vụt tắt phiếm hồng nửa mặt nghiêng nghiêng.
Ai nấy đều biết, vật bất ly thân của Tiếu Khuynh Vũ chính là chiếc hộp quẹt ấy.
Ánh kim lóe sáng, tinh xảo, tuyệt đẹp.
Xa hoa đến nỗi không chút tương đồng với con người y.
Vậy mà, nghịch mãi cũng thành quen tay rồi.
Trương Ngọc Hàm vô thức thở nhẹ.
Thiếu niên ấy, xuất thân từ Tiêu gia, nhưng lại không mang họ Tiêu, chỉ lấy chữ ‘Tiếu’ làm họ.
Thiếu niên ấy, năm mười lăm tuổi, luận văn 《Giải thích về Lượng trong triết học》của cậu ta đã làm chấn động đến cả giới học thuật nước ngoài.
Thiếu niên ấy, lúc vừa nhập học đã đánh bại nữ học trưởng lắm vây cánh nhiều quan hệ cùng kinh nghiệm phong phú trong cuộc vận động tranh cử, nhận được toàn bộ phiếu ủng hộ, đắc cử ghế Chủ tịch Hội sinh viên Đại học Bình Kinh.
Sau đó liền tập hợp mười hai trường Cao đẳng trên toàn quốc, thành lập Hội liên hiệp sinh viên toàn quốc, đồng thời giữ chức Chủ tịch Hiệp hội.
Thiếu niên ấy, lúc quân đội Anh Quốc ngang ngược cưỡng chiếm vịnh Giao Châu, uy hiếp khu vực chiến lược trọng yếu của Quốc thống quân, đã tổ chức một cuộc biểu tình thị uy quy mô vô cùng lớn. Công nhân bãi công, thương nhân bãi công, học sinh sinh viên bãi khóa. Cả nước trên dưới đồng lòng tẩy chay hàng hóa nước Anh, chặn đứng dòng chảy của hàng hóa Anh Quốc.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, doanh số thương mại Anh Quốc tại Hoa Hạ tuột dốc thẳng đứng chỉ còn một nửa!
Trong tiếng chỉ trích không ngớt ở cả chính quốc lẫn hải ngoại, quân Anh đành phải ngậm ngùi rút khỏi vịnh Giao Châu.
Thiếu niên ấy, nói không nhiều, nhưng mỗi từ thốt ra đều đầy uy lực mạnh mẽ.
Thiếu niên ấy, náu mình phía sau hậu trường, song lại khiến hết thảy mọi người không dám khinh mạn.
Thiếu niên ấy, tên là Tiếu Khuynh Vũ.
Cả tên lẫn họ, đều trùng với Vô Song công tử của hàng mấy trăm năm xưa.
Cho dù nguyên bản, y họ ‘Tiêu’, không phải ‘Tiếu’.
Nhìn bộ hồ sơ trong tay, Trương Ngọc Hàm bất giác buồn cười. Có cảm giác, lịch sử đang một lần nữa lặp lại trước mắt.
Bởi vậy, bật ra lời đùa cợt hiếm có: “Vô Song công tử, Hoàn Vũ đế của ngài đến rồi đây.”
Tiếu Khuynh Vũ ‘tách’ một tiếng đóng hộp quẹt lại, lẳng lặng nói: “Chuyện này chẳng có gì đáng để cười cả.”
Trương Ngọc Hàm lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười: “Xin lỗi. Chủ tịch, đây là thư xin nhập học gửi đến từ Quốc thống phủ của Thiếu soái Nam thống quân Phương Quân Càn. Nếu không có vấn đề gì thì anh ký tên thông qua nhé.”
Tiếu Khuynh Vũ gảy nhẹ chén trà, nhếch môi thật khẽ.
Đôi mắt trong suốt đạm nhạt không gợn sóng liếc nhìn bức ảnh trên hồ sơ, khóe môi hơi cong lên.
“Được rồi, Tiếu mỗ đã biết.”
Trương Ngọc Hàm vẫn còn nán lại: “Còn nữa… Tiểu thư Dư Nghệ Nhã mời anh ngày mai đến núi Lạc Già du ngoạn.”
Tiếu Khuynh Vũ ngẩn ra một chút, nhưng liền gật đầu: “Biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến.”
“Chủ tịch,” Trương Ngọc Hàm nhịn không được phải hỏi, “Anh thực sự thích Dư tiểu thư sao? Phải chăng bởi vì cô ấy là con gái cố tổng thống Dư Nghi Trì, tiếp cận để tranh thủ sự ủng hộ bên phe Dư thổng thống? Bằng không với tính cách quá mức ‘tiểu thư’ của cô ấy…”
Tiếu Khuynh Vũ vừa như cười vừa như không nhìn anh: “Phó chủ tịch Trương, quân tử sao lại nói xấu sau lưng nữ nhi như vậy?”
“Huống chi, Nghệ Nhã ngoại trừ tính tình có hơi quá quắt một chút, cũng không hẳn không phải là một cô gái tốt. Đàn ông con trai chẳng phải nên bao dung vài ba khuyết điểm không đáng kể của con gái sao?”
“Phải phải phải! Trương mỗ xin nghiêm túc tiếp thu, vạn mong Tiếu chủ tịch đừng đem mấy lời lải nhải vừa rồi của Ngọc Hàm mách với Dư tiểu thư. Ngọc Hàm cảm kích vô cùng.”
Trương Ngọc Hàm tức tốc tháo chạy khỏi văn phòng chủ tịch, rón rén đóng cửa lại.
Phía sau cánh cửa, Tiếu Khuynh Vũ nén tiếng thở dài rất nhẹ.
Ánh mắt lập tức bị hồ sơ Phương Quân Càn trên bàn thu hút.
Mở ngăn kéo bên phải, lấy ra con dấu Chủ tịch Hội sinh viên. Sau khi nhúng mực, con dấu cùng một góc ảnh thân mật tiếp xúc.
Nhẹ ấn,
Đóng xuống.
Nhấc lên.
Ba chữ ‘Tiếu Khuynh Vũ’ đỏ thắm đường đường chính chính xuất hiện trên giáp lai hồ sơ xin nhập học của đương sự.
Sau đó
Dán kín.
Lưu vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất