Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa
Quyển 9Chương 7: CHƯƠNG 7
Chỉ hai ngày sau khi hội nghị kết thúc, bạn Phương đã được Tiếu Khuynh Vũ trực tiếp điều đến tổng bộ Ban cán sự.
Vào lúc đó, ai nấy đều cho rằng, Tiếu chủ tịch anh minh thần võ không ai sánh kịp của họ càng lúc càng vừa mắt vị thiếu soái mới toanh này.
Đương nhiên, Phương Quân Càn khi đó cũng cho rằng như vậy.
Thế rồi, ba ngày sau…
Nghê Hiểu Hiểu hết sức ngờ vực: “Thiếu soái, cậu có phải đã vô ý đắc tội với Tiếu chủ tịch không vậy?”
“Sao lại nói thế?” Phương Quân Càn nhíu mày.
Một cán sự viên khệ nệ ôm nguyên cả chồng hồ sơ đặt ‘rầm’ xuống bàn làm việc của Phương Quân Càn: “Phương thiếu soái, chủ tịch bảo cậu nội trong ngày hôm nay phải hoàn tất đống hồ sơ này.”
Bạn Phương lé mắt ngó cái đống ngễu nghện sắp đổ của ‘hôm nay’, mặt mày xám ngoét.
Nghê Hiểu Hiểu nói chắc như đinh đóng cột: “Chủ tịch chưa bao giờ đối xử với ai như thế này, chắc chắn là cậu đắc tội gì với cậu ấy rồi.”
Phương thiếu soái nhăn mặt nhíu mày vặn vẹo suy tưởng, vắt hết mọi ngóc ngách của đại não, nghiêm túc tổng kiểm điểm.
Cuối cùng, hắn vỗ mặt ai thán: “Tôi thực sự nghĩ không ra…”
Hắn lúc này thực sự không thể nhớ được đã đắc tội với Tiếu Khuynh Vũ lúc nào.
Phương bé cưng đáng thương, tất nhiên không tài nào ngờ tới hành động quá phận của mình hồi còn bé.
Bằng không, có khi hắn cũng chẳng dám nhất định, khẳng định, xác định như vậy đâu…
Phương Quân Càn trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ mỗi thảm cảnh bị chôn sống dưới hàng đống hồ sơ văn kiện, muốn sống không được muốn chết cũng chẳng ai cho mà thôi.
Tiếu Khuynh Vũ chỉ cần nhấc tay nhẹ nhàng đã điểm trúng tử huyệt của hắn.
Nếu cứ tiếp tục như thế nữa, sẽ còn thảm tới nước nào!?
Không phải mệt chết, phiền chết thì cũng bị y hành hạ đến chết mất thôi!
Phương Quân Càn nhận thấy mình phải tìm dịp nào đó giải quyết việc này mới được.
Nắng ngả trời tây, ở Đại học Bình Kinh, hồ Giai Nhân sóng gợn lăn tăn, lấp la lấp lánh.
Ven bờ hồ, trên ghế dài, một người con trai toàn thân áo trắng đang ngồi ở đó.
Từ góc của Phương Quân Càn nhìn ra, mái tóc dài đen mun như mực của y nhẹ nhàng buông thả, ánh trăng dịu dàng tựa hồ nhường cả quang hoa lên làn tóc ấy, như tơ lụa mềm mại mượt mà chảy xuống đôi vai.
Phương Bắc có giai nhân, duy mình người tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu, ngoái nhìn non nước ngả
(Giai nhân ca – Lý Diên Niên – Có mạn phép chỉnh sửa một chút bản dịch của Hakuren trên thivien.net)
Hồ Giai Nhân, nhờ sự hiện diện của người con trai áo trắng thanh lãnh đạm nhã xuất trần ấy mà trở nên tuyệt mỹ tựa bức tranh thủy mặc bảng lảng khói sương từ xa xưa truyền lại.
Thấy hắn đến gần, Tiếu Khuynh Vũ lịch sự gật đầu chào, rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, không để ý đến nữa.
Phương Quân Hàn hít vào một hơi, do dự mở miệng: “Tiếu chủ tịch, có cậu phải rất ghét tôi không?
Tiếu Khuynh Vũ trái lại, không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn thản nhiên không chút gợn sóng: “Thiếu soái sao lại nghĩ thế?”
Phương Quân Càn đáp: “Tôi nghe mọi người nói cậu tuổi tuy còn nhỏ, nhưng tấm lòng lại khoan dung như biển, mến đức trọng tài, đối đãi với mọi người rất mực khiêm nhu hữu lễ… Mà sao chỉ riêng đối với Phương mỗ mới băng giá lạnh lùng. Ngay cả, một nụ cười cũng không bao giờ thấy.”
Nói tới đó, Phương Quân Càn ngập ngừng: “Kỳ thực, Khuynh Vũ ghét tôi có đúng không?”
Thần sắc trong đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ hơi dịu đi một chút, đồng thời cũng cảm giác mình có phần quá đáng.
Bất quá, chỉ là một chuyện cỏn con, hắn cũng đâu biết nội tình, hà tất phải khó dễ hắn mãi làm gì.
Xem ra, mấy ngày qua cũng đủ để hắn bị đống hồ sơ đó hành cho chết đi sống lại rồi.
Phương Quân Càn nói nhỏ nhẹ: “Phương mỗ chân ướt chân ráo đến đây, ở Bình Đô này chẳng có ai là bằng hữu thân thích. Lần đầu tiên gặp Khuynh Vũ đã có cảm giác đã từng quen biết, nên rất muốn gần gũi. Tôi với cậu kiếp trước chắc chắn có quan hệ không tầm thường đâu…”
“Nếu thật có chỗ nào đó vô tình khiến Khuynh Vũ không vui, cậu đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, chừa cho Phương mỗ một đường hối cải, nha?”
Thanh âm rất mềm mỏng, êm ái, tình cảm, hệt như một đứa bé thỏ thẻ xin viên kẹo từ tay cha mẹ mình.
Tiếu Khuynh Vũ bị hành động nhận sai thuần phác như trẻ ngoan này làm cho ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng phì cười: “Thiếu soái lúc này so với em trai của tôi cũng giống đến bảy tám phần đó – À, mà năm nay nó mới có năm tuổi thôi.”
Thấy y bình thường vẫn luôn là người lạnh lùng chừng mực, bây giờ lại có vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như thế, tự đáy lòng Phương Quân Càn chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn cùng thành công, không khỏi cũng theo y mỉm cười.
‘Bộp’ Bạn Phương vỗ lên bờ vai đơn bạc của người kia, trông rất ra dáng phường anh chị vô lại: “Cười một cái, thù hận xóa bỏ, Khuynh Vũ cũng sẽ không trả thù bổn soái nữa nha.”
Cơn giận trong lòng đã sớm bị mấy lời nhu mì ngọt ngào của tên kia đánh cho tan tành mây khói, lại còn nghe hắn mặt dày gọi mình là ‘Khuynh Vũ’…
Khóe môi Tiếu Khuynh Vũ nhếch ra một nụ cười khổ: “Chắc là Tiếu mỗ kiếp này mắc nợ gì cậu rồi…”
Phương Quân Càn buột miệng: “Vậy thì lấy thân báo đáp nhá?”
Dứt lời liền lập tức hận mình sao không đâm đầu chết đi cho rồi!
Có trời đất chứng giám! Hắn chỉ là nhất thời nhỡ mồm, ngay cả mình cũng chẳng rõ vì sao lại ngu dại tự quăng mình lên cái thuyền thủng đáy như thế! (Tự mình hại mình, cho đáng.)
Đợi đến lúc ngớ ra thì nước đã đổ hết xuống đất rồi, làm sao hốt lại được nữa.
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc.
Trong lúc Phương Quân Càn thắc thỏm bất an đến run bắn toàn thân, Tiếu Khuynh Vũ bất chợt vén môi mỉm cười – Xinh đẹp, thuần khiết tựa đóa sen vừa hé.
“Ha!” Lông tóc dựng đứng.
Phương Quân Càn nhất thời gai ốc đầy người.
Lại nghe giọng của Tiếu chủ tịch, ngữ điệu vẫn lịch sự tao nhã, chẳng hề bén tí ti lửa giận nào: “Suýt nữa quên mất, trong kho vẫn còn một chồng hồ sơ chờ Phương thiếu soái xử lý đó.”
Từ giờ trở đi, cuộc sống của Phương bé cưng hoàn toàn bị vùi dập tận đáy ma vực lửa bỏng nước sôi này rồi.
Điều khiến người ta không thể chấp nhận được là, Tiếu chủ tịch cấm tuyệt đối hắn không được dùng bút máy phê duyệt công văn, bắt buộc hắn phải dùng – bút lông!
Đây là cái thời đại nào rồi hở trời?
Cõi đời này, còn có chuyện nào thê thảm hơn vậy nữa không?
Mỗi khi Phương Quân Càn nhìn thấy đống hồ sơ hổ sách chất cao như núi đó, hắn đều hối hận mãi không thôi…
Hắn đúng là, chắn chắn trúng tà rồi nên mới tự mình chuốc khổ vào thân như thế!
Đương nhiên, cũng có thành quả ngoài ý muốn – Nét chữ vốn cua bò gà bươi không thể đọc được của Phương Quân Càn chỉ trong một tháng đã tiến bộ vượt bậc, quả thực, có thể sánh ngang với thư pháp gia chứ chẳng đùa!
Thủ hạ khó hiểu chất vấn, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng gác cây bút nhỏ lên giá, thản nhiên đáp: “Tiếu mỗ cũng không phải có ý khó dễ. Chẳng qua thấy Thiếu soái quá đỗi sắc sảo kinh người, cây đẹp giữa rừng, khó tránh khỏi bị người ta ghen ghét. Tiếu mỗ bắt hắn mỗi ngày dùng bút lông viết chữ, chính là giúp hắn luyện tập thư pháp. Khí kết tại đầu bút, thần định tại cổ tay, rất có tác dụng giúp tâm bình khí tịnh, gọt giũa sắc sảo, bổ sung khiếm khuyết, gia tăng nhẫn nại – Điều này đối với tương lai của thiếu soái chỉ có lợi mà thôi.”
(Thật sự rất không muốn nhiều chuyện, nhưng mà… bạn Vũ quá sức thù dai, lại còn lấp liếm siêu trắng trợn nữa. Anh kiếp này quả nhiên đã một bước thành ma rồi O__o)
Bất quá, cuộc sống bi thảm của Phương Quân Càn rốt cuộc đến khi hội nghị quân sự cấp cao của Quốc thống quân mở màn đã chính thức cáo chung.
Việc này phải nói cho rõ ngọn nguồn mới được.
Nói đến sự kiện sát nhập binh quyền của Nam thống quân vào Quốc thống quân, Phương thiếu soái từ Thiếu tướng Nam thống quân được thăng lên Trung tướng Quốc thống quân.
Có thể nói, đây là vị Trung tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Bảy ngày sau sự kiện, Phương Quân Càn lấy thân phận Trung tướng Quốc thống quân lần đầu tiên tham dự Hội nghị quân sự cấp cao của Quốc thống quân.
Trước khi hội nghị bắt đầu, Đại tổng thống Đoạn Tề Ngọc thân tình kéo hắn ngồi xuống vãn chuyện.
“Quân Càn ở Bình Kinh đã quen chưa? Thiếu cái gì hay muốn cái gì đừng ngại cứ nói với bá phụ.”
Phương thiếu soái liền khiêm tốn đáp: “Quân Càn mọi thứ đều tốt cả, bạn học ở trường hết thảy đều rất thân thiện, giúp đỡ không ít, bá phụ ngày thường vẫn thường xuyên chiếu cố, Quân Càn vô cùng cảm kích.”
Đoạn Tề Ngọc híp mắt hài lòng: “Bây giờ, thật không có nhiều người trẻ tuổi có đức tính khiêm tốn như vậy đâu… Quân Càn tới đúng lúc lắm, hiện tại, nòng cốt Quốc thống quân chúng ta ngoại trừ hai người, còn lại đều đã đến đủ rồi.”
Phương Quân Càn khó hiểu hỏi: “Một người vắng mặt là Thượng tướng Chu Vũ, được xưng tụng là Bắc hổ tướng. Chu đại ca trước mắt đang tác chiến ở Hoài Giang không thể quay về dự họp. Quân Càn chỉ biết có vậy – Chẳng hay, người còn lại là ai?”
“Còn một người nữa, chính là Tổng tham mưu trưởng của Quốc thống quân chúng ta.”
“Quân Càn, đừng nói bá phụ không chừa cửa sau cho cháu. Chỉ cần cháu gật đầu, bá phụ sẽ điều y đến dưới quyền chỉ huy của cháu. Hahaha, tiểu tử nhà mi lời to rồi!”
Nhắc Tào A Man, Tào A Man tới.
Lính truyền tin ghé vào tai Đoạn Tề Ngọc thì thầm mấy câu, Đoạn tổng thống xoay người tươi cười với Phương Quân Càn: “Tham mưu trưởng đã đến, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”
Phương thiếu soái cũng chỉ có thể tùy cơ đáp ứng.
Vệ binh từ bên ngoài mở rộng cửa.
Chỉ cần một cái liếc mắt thoáng qua khuôn mặt nghiêng nghiêng, Phương Quân Càn ngay tức khắc nhận ra y.
Vị thiếu niên vận trên người quân phục tướng lĩnh tuyền trắng, chính là Tiếu Khuynh Vũ.
Y phục trắng muốt không vướng bụi trần, đứng giữa đám đông, thêm vào đó là ánh mắt toát ra quang mang tinh anh mẫn tiệp, trong trẻo lạnh lùng.
Cũng giống như vậy, đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ khẽ đảo, không cần tìm kiếm, ngay lập tức đã nhìn thấy hắn.
Dù sao, giữa một đám tướng lĩnh bốn năm mươi tuổi, Phương Quân Càn quả thực quá mức nổi bật.
Phương Quân Càn nghìn vạn lần không ngờ được, Tiếu Khuynh Vũ không những nhậm chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên Đại học Bình Kinh, Chủ tịch Hội liên hiệp sinh viên toàn quốc, mà còn là Tổng tham mưu trưởng của Quốc thống quân!
Tiếu Khuynh Vũ cũng cả kinh, y đương nhiên không ngờ ngay lúc này, ở đây, lại chạm trán Phương Quân Càn.
Lại nghe Đoạn tổng thống giới thiệu: “Được rồi, Tiếu tham mưu trưởng, từ nay về sau Nam thống quân sát nhập Quốc thống quân, Phương thiếu soái thăng chức Trung tướng Quốc thống quân.”
“Ở miền Nam, Phương thiếu soái chiến công hiển hách, mà những chế định cùng quyết sách của Tiếu tham mưu trưởng cũng giúp cục diện quân ta ở miền Bắc chưa từng thất bại.”
“Cả hai một nam một bắc, một sáng một tối, nhưng đều là kỳ tài quốc gia, rường cột nước nhà, lại đều là người tuổi trẻ, chắc chắn sẽ càng dễ gần gũi hiểu nhau hơn…”
Chỉ tiếc, hai vị ‘kỳ tài quốc gia, rường cột nước nhà’ ấy đều bày ra vẻ mặt cổ quái, muốn nói lại nghẹn, cũng chẳng biết gỡ cái đống rối này thế nào.
“Đúng rồi, Tiếu tham mưu trưởng, tôi đã điều cậu vào biên chế Nam thống quân, sau này Phương Quân Càn sẽ là cấp trên trực tiếp của cậu.”
Tiếu Khuynh Vũ toan mở miệng phản đối, nhưng đã thấy Đoạn đại tổng thống lấy ra một bức điều lệnh: “Đây, đây là điều lệnh, lập tức có hiệu lực.”
Quân lệnh như núi.
Mọi phản kháng đều tắc lại trong cổ họng.
Cái gì gọi là người tính không bằng trời tính?
Cái gì gọi là phong thủy cuồng loạn chuyển dời?
Phương Quân Càn thiếu điều vỗ tay hoan hô!
Ai bảo cậu ở trường ức hiếp tôi!
“Đúng rồi, Tiếu tham mưu trưởng,” Phương Quân Càn dương dương tự đắc, liếc nhìn y đang ngay ngắn ngồi trên ghế, “Lần sau gặp mặt, đừng quên hành quân lễ với bản soái đó.”
Vào lúc đó, ai nấy đều cho rằng, Tiếu chủ tịch anh minh thần võ không ai sánh kịp của họ càng lúc càng vừa mắt vị thiếu soái mới toanh này.
Đương nhiên, Phương Quân Càn khi đó cũng cho rằng như vậy.
Thế rồi, ba ngày sau…
Nghê Hiểu Hiểu hết sức ngờ vực: “Thiếu soái, cậu có phải đã vô ý đắc tội với Tiếu chủ tịch không vậy?”
“Sao lại nói thế?” Phương Quân Càn nhíu mày.
Một cán sự viên khệ nệ ôm nguyên cả chồng hồ sơ đặt ‘rầm’ xuống bàn làm việc của Phương Quân Càn: “Phương thiếu soái, chủ tịch bảo cậu nội trong ngày hôm nay phải hoàn tất đống hồ sơ này.”
Bạn Phương lé mắt ngó cái đống ngễu nghện sắp đổ của ‘hôm nay’, mặt mày xám ngoét.
Nghê Hiểu Hiểu nói chắc như đinh đóng cột: “Chủ tịch chưa bao giờ đối xử với ai như thế này, chắc chắn là cậu đắc tội gì với cậu ấy rồi.”
Phương thiếu soái nhăn mặt nhíu mày vặn vẹo suy tưởng, vắt hết mọi ngóc ngách của đại não, nghiêm túc tổng kiểm điểm.
Cuối cùng, hắn vỗ mặt ai thán: “Tôi thực sự nghĩ không ra…”
Hắn lúc này thực sự không thể nhớ được đã đắc tội với Tiếu Khuynh Vũ lúc nào.
Phương bé cưng đáng thương, tất nhiên không tài nào ngờ tới hành động quá phận của mình hồi còn bé.
Bằng không, có khi hắn cũng chẳng dám nhất định, khẳng định, xác định như vậy đâu…
Phương Quân Càn trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ mỗi thảm cảnh bị chôn sống dưới hàng đống hồ sơ văn kiện, muốn sống không được muốn chết cũng chẳng ai cho mà thôi.
Tiếu Khuynh Vũ chỉ cần nhấc tay nhẹ nhàng đã điểm trúng tử huyệt của hắn.
Nếu cứ tiếp tục như thế nữa, sẽ còn thảm tới nước nào!?
Không phải mệt chết, phiền chết thì cũng bị y hành hạ đến chết mất thôi!
Phương Quân Càn nhận thấy mình phải tìm dịp nào đó giải quyết việc này mới được.
Nắng ngả trời tây, ở Đại học Bình Kinh, hồ Giai Nhân sóng gợn lăn tăn, lấp la lấp lánh.
Ven bờ hồ, trên ghế dài, một người con trai toàn thân áo trắng đang ngồi ở đó.
Từ góc của Phương Quân Càn nhìn ra, mái tóc dài đen mun như mực của y nhẹ nhàng buông thả, ánh trăng dịu dàng tựa hồ nhường cả quang hoa lên làn tóc ấy, như tơ lụa mềm mại mượt mà chảy xuống đôi vai.
Phương Bắc có giai nhân, duy mình người tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu, ngoái nhìn non nước ngả
(Giai nhân ca – Lý Diên Niên – Có mạn phép chỉnh sửa một chút bản dịch của Hakuren trên thivien.net)
Hồ Giai Nhân, nhờ sự hiện diện của người con trai áo trắng thanh lãnh đạm nhã xuất trần ấy mà trở nên tuyệt mỹ tựa bức tranh thủy mặc bảng lảng khói sương từ xa xưa truyền lại.
Thấy hắn đến gần, Tiếu Khuynh Vũ lịch sự gật đầu chào, rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, không để ý đến nữa.
Phương Quân Hàn hít vào một hơi, do dự mở miệng: “Tiếu chủ tịch, có cậu phải rất ghét tôi không?
Tiếu Khuynh Vũ trái lại, không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn thản nhiên không chút gợn sóng: “Thiếu soái sao lại nghĩ thế?”
Phương Quân Càn đáp: “Tôi nghe mọi người nói cậu tuổi tuy còn nhỏ, nhưng tấm lòng lại khoan dung như biển, mến đức trọng tài, đối đãi với mọi người rất mực khiêm nhu hữu lễ… Mà sao chỉ riêng đối với Phương mỗ mới băng giá lạnh lùng. Ngay cả, một nụ cười cũng không bao giờ thấy.”
Nói tới đó, Phương Quân Càn ngập ngừng: “Kỳ thực, Khuynh Vũ ghét tôi có đúng không?”
Thần sắc trong đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ hơi dịu đi một chút, đồng thời cũng cảm giác mình có phần quá đáng.
Bất quá, chỉ là một chuyện cỏn con, hắn cũng đâu biết nội tình, hà tất phải khó dễ hắn mãi làm gì.
Xem ra, mấy ngày qua cũng đủ để hắn bị đống hồ sơ đó hành cho chết đi sống lại rồi.
Phương Quân Càn nói nhỏ nhẹ: “Phương mỗ chân ướt chân ráo đến đây, ở Bình Đô này chẳng có ai là bằng hữu thân thích. Lần đầu tiên gặp Khuynh Vũ đã có cảm giác đã từng quen biết, nên rất muốn gần gũi. Tôi với cậu kiếp trước chắc chắn có quan hệ không tầm thường đâu…”
“Nếu thật có chỗ nào đó vô tình khiến Khuynh Vũ không vui, cậu đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, chừa cho Phương mỗ một đường hối cải, nha?”
Thanh âm rất mềm mỏng, êm ái, tình cảm, hệt như một đứa bé thỏ thẻ xin viên kẹo từ tay cha mẹ mình.
Tiếu Khuynh Vũ bị hành động nhận sai thuần phác như trẻ ngoan này làm cho ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng phì cười: “Thiếu soái lúc này so với em trai của tôi cũng giống đến bảy tám phần đó – À, mà năm nay nó mới có năm tuổi thôi.”
Thấy y bình thường vẫn luôn là người lạnh lùng chừng mực, bây giờ lại có vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như thế, tự đáy lòng Phương Quân Càn chợt dâng lên cảm giác thỏa mãn cùng thành công, không khỏi cũng theo y mỉm cười.
‘Bộp’ Bạn Phương vỗ lên bờ vai đơn bạc của người kia, trông rất ra dáng phường anh chị vô lại: “Cười một cái, thù hận xóa bỏ, Khuynh Vũ cũng sẽ không trả thù bổn soái nữa nha.”
Cơn giận trong lòng đã sớm bị mấy lời nhu mì ngọt ngào của tên kia đánh cho tan tành mây khói, lại còn nghe hắn mặt dày gọi mình là ‘Khuynh Vũ’…
Khóe môi Tiếu Khuynh Vũ nhếch ra một nụ cười khổ: “Chắc là Tiếu mỗ kiếp này mắc nợ gì cậu rồi…”
Phương Quân Càn buột miệng: “Vậy thì lấy thân báo đáp nhá?”
Dứt lời liền lập tức hận mình sao không đâm đầu chết đi cho rồi!
Có trời đất chứng giám! Hắn chỉ là nhất thời nhỡ mồm, ngay cả mình cũng chẳng rõ vì sao lại ngu dại tự quăng mình lên cái thuyền thủng đáy như thế! (Tự mình hại mình, cho đáng.)
Đợi đến lúc ngớ ra thì nước đã đổ hết xuống đất rồi, làm sao hốt lại được nữa.
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc.
Trong lúc Phương Quân Càn thắc thỏm bất an đến run bắn toàn thân, Tiếu Khuynh Vũ bất chợt vén môi mỉm cười – Xinh đẹp, thuần khiết tựa đóa sen vừa hé.
“Ha!” Lông tóc dựng đứng.
Phương Quân Càn nhất thời gai ốc đầy người.
Lại nghe giọng của Tiếu chủ tịch, ngữ điệu vẫn lịch sự tao nhã, chẳng hề bén tí ti lửa giận nào: “Suýt nữa quên mất, trong kho vẫn còn một chồng hồ sơ chờ Phương thiếu soái xử lý đó.”
Từ giờ trở đi, cuộc sống của Phương bé cưng hoàn toàn bị vùi dập tận đáy ma vực lửa bỏng nước sôi này rồi.
Điều khiến người ta không thể chấp nhận được là, Tiếu chủ tịch cấm tuyệt đối hắn không được dùng bút máy phê duyệt công văn, bắt buộc hắn phải dùng – bút lông!
Đây là cái thời đại nào rồi hở trời?
Cõi đời này, còn có chuyện nào thê thảm hơn vậy nữa không?
Mỗi khi Phương Quân Càn nhìn thấy đống hồ sơ hổ sách chất cao như núi đó, hắn đều hối hận mãi không thôi…
Hắn đúng là, chắn chắn trúng tà rồi nên mới tự mình chuốc khổ vào thân như thế!
Đương nhiên, cũng có thành quả ngoài ý muốn – Nét chữ vốn cua bò gà bươi không thể đọc được của Phương Quân Càn chỉ trong một tháng đã tiến bộ vượt bậc, quả thực, có thể sánh ngang với thư pháp gia chứ chẳng đùa!
Thủ hạ khó hiểu chất vấn, Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng gác cây bút nhỏ lên giá, thản nhiên đáp: “Tiếu mỗ cũng không phải có ý khó dễ. Chẳng qua thấy Thiếu soái quá đỗi sắc sảo kinh người, cây đẹp giữa rừng, khó tránh khỏi bị người ta ghen ghét. Tiếu mỗ bắt hắn mỗi ngày dùng bút lông viết chữ, chính là giúp hắn luyện tập thư pháp. Khí kết tại đầu bút, thần định tại cổ tay, rất có tác dụng giúp tâm bình khí tịnh, gọt giũa sắc sảo, bổ sung khiếm khuyết, gia tăng nhẫn nại – Điều này đối với tương lai của thiếu soái chỉ có lợi mà thôi.”
(Thật sự rất không muốn nhiều chuyện, nhưng mà… bạn Vũ quá sức thù dai, lại còn lấp liếm siêu trắng trợn nữa. Anh kiếp này quả nhiên đã một bước thành ma rồi O__o)
Bất quá, cuộc sống bi thảm của Phương Quân Càn rốt cuộc đến khi hội nghị quân sự cấp cao của Quốc thống quân mở màn đã chính thức cáo chung.
Việc này phải nói cho rõ ngọn nguồn mới được.
Nói đến sự kiện sát nhập binh quyền của Nam thống quân vào Quốc thống quân, Phương thiếu soái từ Thiếu tướng Nam thống quân được thăng lên Trung tướng Quốc thống quân.
Có thể nói, đây là vị Trung tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Bảy ngày sau sự kiện, Phương Quân Càn lấy thân phận Trung tướng Quốc thống quân lần đầu tiên tham dự Hội nghị quân sự cấp cao của Quốc thống quân.
Trước khi hội nghị bắt đầu, Đại tổng thống Đoạn Tề Ngọc thân tình kéo hắn ngồi xuống vãn chuyện.
“Quân Càn ở Bình Kinh đã quen chưa? Thiếu cái gì hay muốn cái gì đừng ngại cứ nói với bá phụ.”
Phương thiếu soái liền khiêm tốn đáp: “Quân Càn mọi thứ đều tốt cả, bạn học ở trường hết thảy đều rất thân thiện, giúp đỡ không ít, bá phụ ngày thường vẫn thường xuyên chiếu cố, Quân Càn vô cùng cảm kích.”
Đoạn Tề Ngọc híp mắt hài lòng: “Bây giờ, thật không có nhiều người trẻ tuổi có đức tính khiêm tốn như vậy đâu… Quân Càn tới đúng lúc lắm, hiện tại, nòng cốt Quốc thống quân chúng ta ngoại trừ hai người, còn lại đều đã đến đủ rồi.”
Phương Quân Càn khó hiểu hỏi: “Một người vắng mặt là Thượng tướng Chu Vũ, được xưng tụng là Bắc hổ tướng. Chu đại ca trước mắt đang tác chiến ở Hoài Giang không thể quay về dự họp. Quân Càn chỉ biết có vậy – Chẳng hay, người còn lại là ai?”
“Còn một người nữa, chính là Tổng tham mưu trưởng của Quốc thống quân chúng ta.”
“Quân Càn, đừng nói bá phụ không chừa cửa sau cho cháu. Chỉ cần cháu gật đầu, bá phụ sẽ điều y đến dưới quyền chỉ huy của cháu. Hahaha, tiểu tử nhà mi lời to rồi!”
Nhắc Tào A Man, Tào A Man tới.
Lính truyền tin ghé vào tai Đoạn Tề Ngọc thì thầm mấy câu, Đoạn tổng thống xoay người tươi cười với Phương Quân Càn: “Tham mưu trưởng đã đến, chuyện này cứ quyết định vậy đi.”
Phương thiếu soái cũng chỉ có thể tùy cơ đáp ứng.
Vệ binh từ bên ngoài mở rộng cửa.
Chỉ cần một cái liếc mắt thoáng qua khuôn mặt nghiêng nghiêng, Phương Quân Càn ngay tức khắc nhận ra y.
Vị thiếu niên vận trên người quân phục tướng lĩnh tuyền trắng, chính là Tiếu Khuynh Vũ.
Y phục trắng muốt không vướng bụi trần, đứng giữa đám đông, thêm vào đó là ánh mắt toát ra quang mang tinh anh mẫn tiệp, trong trẻo lạnh lùng.
Cũng giống như vậy, đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ khẽ đảo, không cần tìm kiếm, ngay lập tức đã nhìn thấy hắn.
Dù sao, giữa một đám tướng lĩnh bốn năm mươi tuổi, Phương Quân Càn quả thực quá mức nổi bật.
Phương Quân Càn nghìn vạn lần không ngờ được, Tiếu Khuynh Vũ không những nhậm chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên Đại học Bình Kinh, Chủ tịch Hội liên hiệp sinh viên toàn quốc, mà còn là Tổng tham mưu trưởng của Quốc thống quân!
Tiếu Khuynh Vũ cũng cả kinh, y đương nhiên không ngờ ngay lúc này, ở đây, lại chạm trán Phương Quân Càn.
Lại nghe Đoạn tổng thống giới thiệu: “Được rồi, Tiếu tham mưu trưởng, từ nay về sau Nam thống quân sát nhập Quốc thống quân, Phương thiếu soái thăng chức Trung tướng Quốc thống quân.”
“Ở miền Nam, Phương thiếu soái chiến công hiển hách, mà những chế định cùng quyết sách của Tiếu tham mưu trưởng cũng giúp cục diện quân ta ở miền Bắc chưa từng thất bại.”
“Cả hai một nam một bắc, một sáng một tối, nhưng đều là kỳ tài quốc gia, rường cột nước nhà, lại đều là người tuổi trẻ, chắc chắn sẽ càng dễ gần gũi hiểu nhau hơn…”
Chỉ tiếc, hai vị ‘kỳ tài quốc gia, rường cột nước nhà’ ấy đều bày ra vẻ mặt cổ quái, muốn nói lại nghẹn, cũng chẳng biết gỡ cái đống rối này thế nào.
“Đúng rồi, Tiếu tham mưu trưởng, tôi đã điều cậu vào biên chế Nam thống quân, sau này Phương Quân Càn sẽ là cấp trên trực tiếp của cậu.”
Tiếu Khuynh Vũ toan mở miệng phản đối, nhưng đã thấy Đoạn đại tổng thống lấy ra một bức điều lệnh: “Đây, đây là điều lệnh, lập tức có hiệu lực.”
Quân lệnh như núi.
Mọi phản kháng đều tắc lại trong cổ họng.
Cái gì gọi là người tính không bằng trời tính?
Cái gì gọi là phong thủy cuồng loạn chuyển dời?
Phương Quân Càn thiếu điều vỗ tay hoan hô!
Ai bảo cậu ở trường ức hiếp tôi!
“Đúng rồi, Tiếu tham mưu trưởng,” Phương Quân Càn dương dương tự đắc, liếc nhìn y đang ngay ngắn ngồi trên ghế, “Lần sau gặp mặt, đừng quên hành quân lễ với bản soái đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất