Chương 100: Tra Rõ Thân Phận.
CHƯƠNG 100: TRA RÕ THÂN PHẬN.
Tay Ngụy Quang Hàn, cấp tốc sượt qua làn da lạnh lẽo của y khiến y càng lúc càng lạnh.
Tuy rằng bảo bảo tạm thời an toàn, thế nhưng Vân Khuynh vẫn như cũ không hề thả lỏng.
Tòan bộ y phục đều bị rút đi, y liền trần truồng đứng ở trước người hắn, bí mật của y tùy thời có thể bị Ngụy Quang Hàn phát hiện.
Lúc hắn tàn sát bừa bãi một hồi trên môi y, Vân Khuynh đã nếm tới mùi máu tươi nồng đậm.
Nam nhân này! ! !
Vân Khuynh thật muốn một quyền hung hăng đánh lên mặt của Ngụy Quang Hàn, hắn hiện tại quả thực là vô sỉ hạ lưu.
Môi của Ngụy Quang Hàn, theo da thịt Vân Khuynh mút hút gặm cắn đi xuống, Vân Khuynh không thể nhúc nhích cứ như vậy thẳng tắp đứng khiến hắn thực sự gặp khó khăn, một lát sau, Ngụy Quang Hàn liền ôm ngang y lên.
Giường gỗ ngay ở phòng trong nông trại đơn sơ, Ngụy Quang Hàn đem Vân Khuynh đặt lên trên giường, trên khuôn mặt tái nhợt đến yêu dị mang theo nụ cười bệnh hoạn, lệ chí sắc son trên khóe mắt tản ra màu đỏ quỷ mị.
—————————–
“Rốt cục biết hắn là ai, Ngụy Quang Hàn! ! !”
Tần phủ, Tần Vô Phong nắm chặt tay, quay về phía hai người huynh đệ vẫn đang nỗ lực tìm về Vân Khuynh nói.
“Là ai? ? ?”
Thanh âm của Tần Vô Song bình tĩnh hỏi.
Đã giao thủ với Ngụy Quang Hàn, biết nam nhân kia lợi hại và quỷ dị, hắn rất tò mò về thân phận người này.
Tần Vô Phong hừ lạnh: “Là một người chúng ta nghĩ không ra.”
Bởi vì thời gian trôi qua, ngực Tần Vô Hạ càng lúc càng nôn nóng:”Đại ca, ngươi mau nói, hắn rốt cuộc là ai? ? ?
Lẽ nào, là một người chúng ta phải nhượng bộ lui binh sao? ? ?
Trên thế giới này, có người lợi hại như vậy sao? ? ?”
Tần Vô Phong thở dài một tiếng: “Mặc dù không phải lợi hại như vậy, nhưng là kém không xa, Vô Song, Vô Hạ, Ngụy Quang Hàn, hắn là, vực chủ ‘Diêm La’ của ‘Vô Gian luyện ngục’.”
‘Vô Gian luyện ngục’ là một tòa thành trong lòng đất bất kỳ kẻ nào cũng không biết phương hướng không biết cửa vào.
Nó thực sự giống như địa ngục nhân gian, bên trong, là thế giới giết chóc, là thế giới người ăn thịt người uống máu người.
Đó là một thế giới kinh khủng khó có thể tưởng tượng, ở nơi đó, toàn bộ tiền tài, cảm tình, quyền lợi, địa vị, đều là vô dụng, chỉ có thực lực tự thân mới là quan trọng nhất.
Nơi ấy, chuyện tình vĩnh viễn không trở về nảy sinh khắp chốn, bởi vì, cường giả để sinh tồn, rõ ràng sẽ ăn người yếu.
Vô Gian Vô Gian, ‘Vô Gian luyện ngục’ giống như địa ngục liên hồi, nó là nhân gian địa ngục.
Nó không thuộc về tổ chức giang hồ, cũng không thuộc về triều đình quản hạt, nó không thuộc chính, chẳng thuộc tà, chỉ là một tòa thành ngầm độc lập, thần bí, quỷ dị mà thôi.
Thế nhưng, người có thể đi vào tòa thành ngầm này, đều là người xuất sắc của các quốc gia, chỉ có rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’ mới có thế xem như là cường giả chân chính.
“Cái gì. . .”
Tần Vô Hạ kinh hô: “Vực chủ ‘Vô Gian luyện ngục’. . . Chính là thị huyết vực chủ ‘Diêm La’ được xưng là thần bí nhất quỷ dị nhất? ? ?”
“Thì ra là vậy. . .”
Tần Vô Song ngược lại cũng không kinh ngạc quá lớn, trên thân nam nhân kia mang theo mùi máu tươi rõ ràng, ra tay cũng rất tàn độc.
Cứ như vậy. . .
Hắn có thủ hạ lợi hại, một điểm cũng không kỳ quái.
Dù sao, người ở bên trong ‘Vô Gian luyện ngục’, mỗi một kẻ, đều là mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Nhưng vì sao hắn lại bỏ qua Liên Phù bắt Vân Khuynh? ? ?
Vô Song nghi vấn cùng hiện lên trong đầu Tần gia tam huynh đệ.
Tần Vô Phong nheo lại đôi mắt:
“Còn nhớ rõ sáu năm trước ba chúng ta và lục đại ảnh vệ cùng nhau từ ‘Vô Gian luyện ngục’ thoát ra thì chật vật như thế nào không. . .
Địa phương kia, là địa ngục nhân gian, người trong đó, đều là bệnh hoạn, Ngụy Quang Hàn này, khẳng định là kẻ đứng đầu trong đó, cho nên, chúng ta phải nhanh một chút cứu Vân nhi trở về.”
Tần Vô Hạ trầm mặc một chút, mở miệng nói:
“Hôm qua Long Liễm cùng ‘Phong’ ‘Vũ’ hai đội theo đuôi phượng điệp, sớm đã tìm ra Khuynh Khuynh, chỉ là vẫn luôn mai phục ở đó nhận lệnh mà thôi —-
Bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.”
Tần Vô Phong lạnh lùng liếc nhìn đệ đệ nhà mình: “Ngươi nghĩ, dựa vào bọn họ, có thể cứu Vân nhi trở về từ trong tay vực chủ ‘Diêm La’ của ‘Vô Gian luyện ngục’ sao? ? ?”
Tần Vô Song nhìn đại ca và tam đệ nhà mình, chậm rãi mở miệng: “Khuynh nhi là thê tử của ta, là ta đánh mất y, ta muốn đích thân cứu y quay về.”
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Vô Phong định tại trên người Tần Vô Song một hồi, quay về phía Tần Vô Hạ nói:
“Sư phụ bọn họ gửi thư bảo chúng ta chú ý an nguy của biểu muội. . .
Vô Hạ ngươi phái thêm người bảo hộ biểu muội.
Hôm nay, ta sẽ cùng Vô Song đi cứu Vân nhi.”
“Vì sao là ta ở nhà? ? ? Không muốn, ta cũng muốn đi cứu Khuynh Khuynh! ! !”
Vừa nghe Tần Vô Phong nói xong, Tần Vô Hạ bắt đầu kháng nghị.
Tần Vô Phong cũng không mở miệng giải thích nguyên nhân, chỉ là lạnh lùng nhìn Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ kháng nghị dưới ánh mắt băng lãnh của Tần Vô Phong, chậm rãi rút đi.
Mang theo vẻ mặt quật cường không cam lòng nói: “Đại ca nhị ca không cứu được Khuynh Khuynh trở về, ta liền một mình đi cứu Khuynh Khuynh.”
Đôi mắt Tần Vô Phong lóe lóe: “Vô Hạ, yên tâm đi, cho dù Ngụy Quang Hàn là vực chủ ‘Diêm La’ của ‘Vô Gian luyện ngục’, cũng không có thể ngăn cản ta cứu Vân nhi trở về.”
Tần Vô Song bảo trì trầm mặc, không có mở miệng.
Cuối cùng, Long Liễm dẫn đường, mang theo đại công tử và nhị công tử nhà nàng hội hợp cùng với ‘Phong’ ‘Vũ’ hai đội ám vệ, nghĩ cách cứu viện Vân Khuynh.
Bên này, Tần Vô Phong Tần Vô Song chạy đến chỗ Ngụy Quang Hàn và Vân Khuynh, bên kia, Vân Khuynh còn đang chịu đựng Ngụy Quang Hàn bừa bãi khinh bạc.
Làn da trắng nõn không biết là do Ngụy Quang Hàn làm bậy, hay là do khí trời lạnh lẽo, phủ lên một màu phấn phấn hồng hồng, xinh đẹp khả ái.
Da thịt kia sờ dưới tay, càng thêm trơn truột tinh tế, ở mặt trên hôm nay đã mang theo không ít vết tích.
Hoặc là bị hôn ra, hoặc là bị cắn ra.
Khuôn mặt Vân Khuynh, trắng bệch một mảnh, mang theo biểu tình cứng ngắc như tro nguội, một đôi mắt tối tăm lạnh lùng yên lặng, không có nửa phần màu sắc.
Lúc này y mới biết cái gì là tuyệt vọng chân chính.
Ngụy Quang Hàn kiếp trước giày xéo lên tình cảm của y, chí ít cũng không thực sự thương tổn y, nhưng Ngụy Quang Hàn kiếp này. . . Quả thực là quá nguy hiểm quá tàn nhẫn! ! !
Tay Ngụy Quang Hàn, chậm rãi xoa tới nửa người dưới của Vân Khuynh, con ngươi mị mị huyết sắc của hắn, bên trong tràn đầy tà nịnh.
“Ta thật muốn nhìn, là loại thân thể gì, có thể để một người nam nhân. . . Mang thai!”
Nói xong, hắn không để ý thân thể Vân Khuynh bị hắn điểm huyệt, mạnh mẽ tách mở cặp đùi tuyết trắng thon dài của y. Đăng bởi: admin
Tay Ngụy Quang Hàn, cấp tốc sượt qua làn da lạnh lẽo của y khiến y càng lúc càng lạnh.
Tuy rằng bảo bảo tạm thời an toàn, thế nhưng Vân Khuynh vẫn như cũ không hề thả lỏng.
Tòan bộ y phục đều bị rút đi, y liền trần truồng đứng ở trước người hắn, bí mật của y tùy thời có thể bị Ngụy Quang Hàn phát hiện.
Lúc hắn tàn sát bừa bãi một hồi trên môi y, Vân Khuynh đã nếm tới mùi máu tươi nồng đậm.
Nam nhân này! ! !
Vân Khuynh thật muốn một quyền hung hăng đánh lên mặt của Ngụy Quang Hàn, hắn hiện tại quả thực là vô sỉ hạ lưu.
Môi của Ngụy Quang Hàn, theo da thịt Vân Khuynh mút hút gặm cắn đi xuống, Vân Khuynh không thể nhúc nhích cứ như vậy thẳng tắp đứng khiến hắn thực sự gặp khó khăn, một lát sau, Ngụy Quang Hàn liền ôm ngang y lên.
Giường gỗ ngay ở phòng trong nông trại đơn sơ, Ngụy Quang Hàn đem Vân Khuynh đặt lên trên giường, trên khuôn mặt tái nhợt đến yêu dị mang theo nụ cười bệnh hoạn, lệ chí sắc son trên khóe mắt tản ra màu đỏ quỷ mị.
—————————–
“Rốt cục biết hắn là ai, Ngụy Quang Hàn! ! !”
Tần phủ, Tần Vô Phong nắm chặt tay, quay về phía hai người huynh đệ vẫn đang nỗ lực tìm về Vân Khuynh nói.
“Là ai? ? ?”
Thanh âm của Tần Vô Song bình tĩnh hỏi.
Đã giao thủ với Ngụy Quang Hàn, biết nam nhân kia lợi hại và quỷ dị, hắn rất tò mò về thân phận người này.
Tần Vô Phong hừ lạnh: “Là một người chúng ta nghĩ không ra.”
Bởi vì thời gian trôi qua, ngực Tần Vô Hạ càng lúc càng nôn nóng:”Đại ca, ngươi mau nói, hắn rốt cuộc là ai? ? ?
Lẽ nào, là một người chúng ta phải nhượng bộ lui binh sao? ? ?
Trên thế giới này, có người lợi hại như vậy sao? ? ?”
Tần Vô Phong thở dài một tiếng: “Mặc dù không phải lợi hại như vậy, nhưng là kém không xa, Vô Song, Vô Hạ, Ngụy Quang Hàn, hắn là, vực chủ ‘Diêm La’ của ‘Vô Gian luyện ngục’.”
‘Vô Gian luyện ngục’ là một tòa thành trong lòng đất bất kỳ kẻ nào cũng không biết phương hướng không biết cửa vào.
Nó thực sự giống như địa ngục nhân gian, bên trong, là thế giới giết chóc, là thế giới người ăn thịt người uống máu người.
Đó là một thế giới kinh khủng khó có thể tưởng tượng, ở nơi đó, toàn bộ tiền tài, cảm tình, quyền lợi, địa vị, đều là vô dụng, chỉ có thực lực tự thân mới là quan trọng nhất.
Nơi ấy, chuyện tình vĩnh viễn không trở về nảy sinh khắp chốn, bởi vì, cường giả để sinh tồn, rõ ràng sẽ ăn người yếu.
Vô Gian Vô Gian, ‘Vô Gian luyện ngục’ giống như địa ngục liên hồi, nó là nhân gian địa ngục.
Nó không thuộc về tổ chức giang hồ, cũng không thuộc về triều đình quản hạt, nó không thuộc chính, chẳng thuộc tà, chỉ là một tòa thành ngầm độc lập, thần bí, quỷ dị mà thôi.
Thế nhưng, người có thể đi vào tòa thành ngầm này, đều là người xuất sắc của các quốc gia, chỉ có rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’ mới có thế xem như là cường giả chân chính.
“Cái gì. . .”
Tần Vô Hạ kinh hô: “Vực chủ ‘Vô Gian luyện ngục’. . . Chính là thị huyết vực chủ ‘Diêm La’ được xưng là thần bí nhất quỷ dị nhất? ? ?”
“Thì ra là vậy. . .”
Tần Vô Song ngược lại cũng không kinh ngạc quá lớn, trên thân nam nhân kia mang theo mùi máu tươi rõ ràng, ra tay cũng rất tàn độc.
Cứ như vậy. . .
Hắn có thủ hạ lợi hại, một điểm cũng không kỳ quái.
Dù sao, người ở bên trong ‘Vô Gian luyện ngục’, mỗi một kẻ, đều là mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Nhưng vì sao hắn lại bỏ qua Liên Phù bắt Vân Khuynh? ? ?
Vô Song nghi vấn cùng hiện lên trong đầu Tần gia tam huynh đệ.
Tần Vô Phong nheo lại đôi mắt:
“Còn nhớ rõ sáu năm trước ba chúng ta và lục đại ảnh vệ cùng nhau từ ‘Vô Gian luyện ngục’ thoát ra thì chật vật như thế nào không. . .
Địa phương kia, là địa ngục nhân gian, người trong đó, đều là bệnh hoạn, Ngụy Quang Hàn này, khẳng định là kẻ đứng đầu trong đó, cho nên, chúng ta phải nhanh một chút cứu Vân nhi trở về.”
Tần Vô Hạ trầm mặc một chút, mở miệng nói:
“Hôm qua Long Liễm cùng ‘Phong’ ‘Vũ’ hai đội theo đuôi phượng điệp, sớm đã tìm ra Khuynh Khuynh, chỉ là vẫn luôn mai phục ở đó nhận lệnh mà thôi —-
Bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.”
Tần Vô Phong lạnh lùng liếc nhìn đệ đệ nhà mình: “Ngươi nghĩ, dựa vào bọn họ, có thể cứu Vân nhi trở về từ trong tay vực chủ ‘Diêm La’ của ‘Vô Gian luyện ngục’ sao? ? ?”
Tần Vô Song nhìn đại ca và tam đệ nhà mình, chậm rãi mở miệng: “Khuynh nhi là thê tử của ta, là ta đánh mất y, ta muốn đích thân cứu y quay về.”
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Vô Phong định tại trên người Tần Vô Song một hồi, quay về phía Tần Vô Hạ nói:
“Sư phụ bọn họ gửi thư bảo chúng ta chú ý an nguy của biểu muội. . .
Vô Hạ ngươi phái thêm người bảo hộ biểu muội.
Hôm nay, ta sẽ cùng Vô Song đi cứu Vân nhi.”
“Vì sao là ta ở nhà? ? ? Không muốn, ta cũng muốn đi cứu Khuynh Khuynh! ! !”
Vừa nghe Tần Vô Phong nói xong, Tần Vô Hạ bắt đầu kháng nghị.
Tần Vô Phong cũng không mở miệng giải thích nguyên nhân, chỉ là lạnh lùng nhìn Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ kháng nghị dưới ánh mắt băng lãnh của Tần Vô Phong, chậm rãi rút đi.
Mang theo vẻ mặt quật cường không cam lòng nói: “Đại ca nhị ca không cứu được Khuynh Khuynh trở về, ta liền một mình đi cứu Khuynh Khuynh.”
Đôi mắt Tần Vô Phong lóe lóe: “Vô Hạ, yên tâm đi, cho dù Ngụy Quang Hàn là vực chủ ‘Diêm La’ của ‘Vô Gian luyện ngục’, cũng không có thể ngăn cản ta cứu Vân nhi trở về.”
Tần Vô Song bảo trì trầm mặc, không có mở miệng.
Cuối cùng, Long Liễm dẫn đường, mang theo đại công tử và nhị công tử nhà nàng hội hợp cùng với ‘Phong’ ‘Vũ’ hai đội ám vệ, nghĩ cách cứu viện Vân Khuynh.
Bên này, Tần Vô Phong Tần Vô Song chạy đến chỗ Ngụy Quang Hàn và Vân Khuynh, bên kia, Vân Khuynh còn đang chịu đựng Ngụy Quang Hàn bừa bãi khinh bạc.
Làn da trắng nõn không biết là do Ngụy Quang Hàn làm bậy, hay là do khí trời lạnh lẽo, phủ lên một màu phấn phấn hồng hồng, xinh đẹp khả ái.
Da thịt kia sờ dưới tay, càng thêm trơn truột tinh tế, ở mặt trên hôm nay đã mang theo không ít vết tích.
Hoặc là bị hôn ra, hoặc là bị cắn ra.
Khuôn mặt Vân Khuynh, trắng bệch một mảnh, mang theo biểu tình cứng ngắc như tro nguội, một đôi mắt tối tăm lạnh lùng yên lặng, không có nửa phần màu sắc.
Lúc này y mới biết cái gì là tuyệt vọng chân chính.
Ngụy Quang Hàn kiếp trước giày xéo lên tình cảm của y, chí ít cũng không thực sự thương tổn y, nhưng Ngụy Quang Hàn kiếp này. . . Quả thực là quá nguy hiểm quá tàn nhẫn! ! !
Tay Ngụy Quang Hàn, chậm rãi xoa tới nửa người dưới của Vân Khuynh, con ngươi mị mị huyết sắc của hắn, bên trong tràn đầy tà nịnh.
“Ta thật muốn nhìn, là loại thân thể gì, có thể để một người nam nhân. . . Mang thai!”
Nói xong, hắn không để ý thân thể Vân Khuynh bị hắn điểm huyệt, mạnh mẽ tách mở cặp đùi tuyết trắng thon dài của y. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất