Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 107: Bao Phủ Vết Tích.

Trước Sau
CHƯƠNG 107: BAO PHỦ VẾT TÍCH.

Chăn bông trên người hai người sớm đã Tần Vô Song ném đi, bởi vì, độ ấm thân thể bọn họ cũng đã đủ cao.

Với tư thế hai người ôm nhau như thế này, Tần Vô Song nhất cử liền đem Vân Khuynh áp đảo lên trên giường lớn mềm mại.

Thân thể hắn nửa treo, cẩn cẩn dực dực đè lên Vân Khuynh, nụ hôn như hạt mưa rơi lên trên người Vân Khuynh.

Bàn tay tay nhỏ bé trơn mềm của Vân Khuynh lướt qua da thịt của Tần Vô Song, thuận tiện, kéo ra y bào của hắn.

Y bào của Tần Vô Song bị Vân Khuynh kéo đến lộn xộn, bộ ngực trần trụi của hai người gắt gao dán lấy nhau, tiếng tim đập bang bang trong lúc vô tình, dường như đập cùng một nhịp.

Hai trái tim, giống như một, cùng nhau nhảy lên.

Môi của Tần Vô Song vẫn luôn dán trên da thịt của Vân Khuynh mà hôn liếm, ở trên đó lưu lại một chuỗi dấu hôn ẩm ướt.

Tay Vân Khuynh, chậm rãi rời khỏi trên người Tần Vô Song, y như trước học khôn không đi trêu chọc điểm hỏa Tần Vô Song, thế nhưng, kỳ thực y cũng không dám.

Nếu Tần Vô Song không khống chế được, thụ thương vất vả, chính là y.

Y đem hai tay lười biếng đặt ở hai bên người, hai gò má điểm lên màu đỏ như cánh hoa hồng mang theo nụ cười yếu ớt ngượng ngùng.

Con ngươi bóng nước nửa đóng, lông mi dày dài run nhè nhẹ, hiện tại là ban ngày, y chủ động cầu ái với Tần Vô Song, thật sự là dùng không ít dũng khí của y.

Chỉ là vết tích của Ngụy Quang Hàn ở lại trên người y, không chỉ khiến Tần Vô Song khó chịu, mà chính y cũng không thể chịu đựng được.

Y gả cho Vô Song, y là của Vô Song, thân thể y đồng dạng phải trung với Vô Song.

Đây là ý nghĩ chân thực của Vân Khuynh.

Môi Tần Vô Song một đường đi xuống, hôn qua đường cong duyên dáng của cái cổ tuyết trắng, gặm cắn xương quai xanh tinh xảo nhỏ bé.

Cảm giác tê dại lại mang theo một chút đau nhức từ nơi lớp ngoài xương cốt nổi lên trên ngực truyền đến: “Ô. . .”

Vân Khuynh không khỏe rên rỉ một tiếng, đầu y hơi lay động, tóc dài đen tuyền có chút mất trật tự bao trùm lên hai gò má, hai gò má vốn đã đỏ hồng, thoáng cái lại càng đậm thêm không ít.



Con ngươi lưu chuyển dục vọng nóng cháy của Tần Vô Song hơi nâng lên, thấy Vân Khuynh như vậy, khóe miệng hắn hơi cong lên, ngón tay thon dài, trượt lên theo bên sườn thắt lưng của Vân Khuynh, đi tới thù du đã ngạo nghễ đứng thẳng trước ngực của y.

Khối hạt màu đỏ trở nên cứng rắn dị thường bị hắn nắn lại trong ngón tay, tùy ý cấu véo, đùa bỡn, đầu ngón tay thật dài cố ý vô tình xẹt qua đỉnh tiểu hồng quả.

Một trận điện lưu run rẩy lập tức từ đầu ngón tay hắn truyền tới tiểu hồng quả, rồi theo tiểu hồng quả xuyên thấu đến xương thịt của Vân Khuynh, truyền tới khắp nơi thân thể y.

Tay y đặt hai bên người hơi co rút lại, nắm chặt chăn đơn dưới thân, cái miệng nhỏ hơi mở chậm rãi nhỏ bé yếu ớt rên rỉ.

Tần Vô Song nhìn đôi mắt mê ly của Vân Khuynh, biết y cũng đang dần dần rơi vào giai cảnh, mà hắn. . .

Ánh mắt chuyển đậm chuyển tối, rơi lên vết tích chướng mắt không thuộc về hắn trên da thịt hồng phấn của y.

Một tay hắn rút đi quần áo, dán chặt lên Vân Khuynh.

Làn môi ướt át của hắn bao trùm những vết tích không thuộc về hắn, hung hăng mút, cắn, răng nanh hơi ma sát, làn da yếu đuối bị mút đến gần như muốn rách.

“Đau nhức. . . Ô. . .”

Vân Khuynh giơ lên đôi mắt mưa bụi sương mù, thương cảm hề hề nhìn Tần Vô Song.

Tần Vô Song nhìn hình dạng nhu nhược dễ bắt nạt của y, trong lòng hiện lên tình tự khó hiểu, thả nhẹ lực đạo, hắn từng chút từng chút hôn qua vết tích, dùng ấn ký thuộc về hắn, triệt để bao trùm gạt bỏ.

Vân Khuynh ở dưới thân hắn run nhè nhẹ, thở hổn hển, rên rỉ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ hiện lên thần sắc dường như vui thích cũng dường như thống khổ.

Tay Tần Vô Song vẫn như cũ lưu luyến trên tiểu hồng quả trước ngực y, ấn kéo xoa nắn, hai chân bá đạo đặt ở trên người Vân Khuynh, phân thân nóng cháy giữa hai chân không ngừng lớn mạnh, gắt gao đặt giữa hai chân Vân Khuynh.

Vân Khuynh xấu hổ đỏ bừng mặt, vì dục vọng tán loạn trong thân thể, cũng vì phân thân nóng rực tinh thần chấn hưng giữa hai chân mình và Tần Vô Song.

Mặc dù đối mặt với phương diện dục vọng y hẳn nên là thành thực, thế nhưng mỗi khi đến lúc, Vân Khuynh luôn luôn không thể không ngượng ngùng.

Môi Tần Vô Song trượt tới bụng Vân Khuynh, nghĩ đến cái bụng bằng phẳng trước mắt đang dựng dục kết tinh tình yêu của hắn và Vân Khuynh, tâm của hắn lại nhịn không được hừng hực bùng lên.

Vô cùng trân trọng, mềm nhẹ, lướt qua như lông chim, môi Tần Vô Song lưu luyến xẹt qua phần bụng bằng phẳng trơn truột.

Rời đi, chung quy vẫn nhịn không được lại nhẹ nhàng hôn lên vài cái, giống như là đang hôn lên hài tử vẫn chưa xuất thế của mình.

Phần bụng vì bị hắn hôn mà hơi ngưa ngứa, Vân Khuynh nhịn không được giãy dụa vòng eo, cứ như vậy, vật nhỏ tinh thần chấn hưng giữa hai chân y sượt qua rất nhẹ lên người Tần Vô Song, cọ qua cọ lại, im lặng câu mất tâm tư Tần Vô Song.



Trong con ngươi nóng bỏng của Tần Vô Song tràn ra tiếu ý tà ác, rốt cục không còn lưu luyến nơi dựng dục hài tử kia, đi tiếp xuống dưới, đi tới hai chân đang gắt gao khép chặt.

Đầu ngón tay hắn hung hăng nhéo một chút tiểu hồng quả dưới tay, thoả mãn nghe được tiếng rên rỉ quyến rũ không khống chế được của Vân Khuynh, hắn thu tay, sau đó dùng bàn tay nhiệt độ cao đến dọa người, nắm lấy hai chân Vân Khuynh, ôn nhu lại không mất bá đạo kéo ra chúng nó.

Vân Khuynh cũng không dùng sức, ỡm ờ thuận theo lực đạo của Tần Vô Song, mở ra hai chân thon dài tuyết trắng.

Cứ như vậy, phong cảnh chính diện giữa hai chân y, liền toàn bộ rơi vào trong mắt Tần Vô Song.

Bởi vì thân thể bị Tần Vô Song hôn môi khiêu khích, ngọc hành khéo léo tinh xảo đứng thẳng run nhè nhẹ, trên đỉnh tràn ra giọt nước bạch trọc.

Phía dưới ngọc hành, mật huyệt hồng nộn vốn là một kẽ hở rất nhỏ hơi mở, chu vi mật huyệt tản ra dịch thể trong suốt mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Khuôn mặt Tần Vô Song bị dục vọng thiêu đốt đến đỏ hồng, hắn vươn ngón tay, chậm rãi dò xét tỉ mỉ mở ra mật huyệt, ngữ điệu tà nịnh mà càn rỡ: “Hắn đã thấy nơi đây của ngươi? ? ?”

Thân thể Vân Khuynh run lên, con ngươi hơi nước sương mù hơi nhắm lại, lông mi đen dài yếu đuối run rẩy.

Ngón tay thon dài mở ra nội bích mềm mại bên trong, chậm rãi đè lên bốn phía: “Tay hắn, đã tiến nhập như vậy phải không? ? ?”

Nghe thấy hắn hỏi như thế, phía dưới thân thể nguyên bản bởi vì dục vọng mà trở nên mềm mại không gì sánh được của y, từ từ cứng lại.

Đáy lòng có chút cảm giác khó nói rõ. . .

Vân Khuynh cảm giác có chút uể oải, con người thiên tính đố kị, vô luận là cực sâu yêu thương cùng với thương tiếc hoặc là rộng lượng và hiểu rõ phải trái, dường như đều khó có thể khống chế.

Thân thể cứng ngắc của Vân Khuynh ở trong mắt Tần Vô Song, là một loại im lặng cam chịu và kháng nghị.

Đầu óc hắn dần dần thanh tỉnh, có chút hối hận lời vừa nói ra.

Ngón tay hắn ở trong cơ thể Vân Khuynh chậm rãi biến thành hai ngón ba ngón. . .

Há miệng đem ngọc hành nhỏ nhắn tinh xảo ngậm lấy, ba ngón tay khép lại rút ra đâm vào trong nội bích ấm áp mềm mại trơn tuột như tơ, thuận theo ngọc hành trong miệng trướng đại, tốc độ của hắn lại nhanh hơn.

Vân Khuynh vừa bị câu hỏi của hắn trở nên thanh tỉnh, lập tức lại mơ hồ, khoái cảm dưới thân giày vò khiến y không ngừng vặn vẹo thắt lưng.

Lúc con ngươi sương mù nhìn thấy một đầu tóc đen chôn ở giữa hai chân y thì tức khắc đóng lại, đôi môi anh đào phát sinh rên rỉ ngượng ngùng lại vui sướng. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau