Chương 128: Hiên Viên Bất Kinh.
CHƯƠNG 128: HIÊN VIÊN BẤT KINH.
Trong Khôn thành có tam đại hoa lâu phân biệt là ‘Văn hương các’, ‘Quán hương các’, ‘Lưu hương các’ .
Trên dưới một trăm hoa lâu có thể chiếm vị trí số một, ba nhà này tự nhiên đều có chỗ đặc biệt riêng.
Trong đó hoa khôi Vũ Sa cô nương của ‘Văn hương các’ bị Dạ Lạc Huyền giết chết, toàn thân tỏa hương, xinh đẹp vô song, một tay ngọc cầm, đạn như cửu thiên tiên nhạc ( nhạc tiên trên chín tầng mây =..= ), thái độ làm người cũng cực kỳ giữ mình trong sạch, bán nghệ không bán thân.
Tuyệt đại giai nhân như vậy, sau khi bị Dạ Lạc Huyền giết chết, tất cả mọi người nghĩ ‘Văn hương các’ mất đi trụ cột, trước khi tìm được mỹ nhân mới, chắc hẳn sẽ cực kỳ thảm đạm, ai biết, ngày hôm nay sau khi Vũ Sa cô nương chết không được bao lâu, ‘Văn hương các’ lại đẩy ra một hoa khôi mới.
Không chỉ như thế, có người nói vị hoa khôi này, quý danh Phiên Nhiên, là người vừa vào ‘Văn hương các’, lúc trước chưa bao giờ gặp khách.
Truyền kỳ dáng nhảy của Phiên Nhiên, trong thiên hạ ngoại trừ Lạc Diễm công tử không người có thể sánh bằng, song song tài giỏi thổi tiêu, tính tình ôn nhu hiền thục, tướng mạo quốc sắc thiên hương. . .
Bên trong Khôn thành, phố lớn ngõ nhỏ, truyền ra đều là tin tức của tân hoa khôi này.
Bạch Khuynh Vận gánh vác trách nhiệm tìm nơi đặt chân vừa nghe được những điều này, sắc mặt vui vẻ, nói với Liên Cừ: “Liên đại ca, chúng ta đi ‘Văn hương các’, xem tân mỹ nhân hoa khôi của bọn họ một cái thế nào? ? ?”
Liên Cừ nghe các thanh âm bắt khách oanh oanh yến yến trên đường mỗi cánh cửa, nghe đến sởn gai ốc.
Khôn thành là hoa lâu chi thành, tự nhiên không phải toàn bộ hoa lâu chỉ chiêu đãi khách nhân vào buổi tối, có một bộ phận kha khá, ban ngày cũng chiêu đãi khách nhân.
Liên Cừ nhìn các nữ nhân tô son điểm phấn, dáng cười khoa trương xinh đẹp như hoa, ăn mặc hở hang, đột nhiên rất muốn rất muốn xoay người chạy đi.
Hắn bị thành thị này dọa sợ, đối với đề nghị của Bạch Khuynh Vận, hắn lắc đầu: “Ta không có hứng thú với hoa khôi. . . Ngươi, ngươi vẫn là tìm một nơi an tĩnh thì hơn.”
Bạch Khuynh Vận vốn phi thường muốn đi ‘Văn hương các’ đến giúp vui, lời của Liên Cừ, như một chậu nước lạnh giội lên đầu hắn, dập tắt toàn bộ hưng phấn của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Liên Cừ vẻ mặt tái nhợt, thần tình thống khổ, cũng luyến tiếc để cho Liên Cừ chạy loạn giữa đám nữ nhân này.
Trực tiếp mang theo Liên Cừ, bảy rẽ tám quẹo dẫn hắn đến một hoa lâu cũ nát, bên ngoài hoa lâu đề ba chữ ‘Vị danh cư’ .
‘Vị danh cư’ ở sâu trong hẻm nhỏ, chậm rãi rời xa phố xá sầm uất, có vẻ phi thường vắng vẻ.
Cửa phòng ‘Vị danh cư’ cũng là mở rộng, nhưng không có một nữ nhân tiếp khách ở cửa, nhìn qua, càng giống như là một khách sạn bình dân.
“Ở đây. . .”
Ở Khôn thành thấy ‘Vị danh cư’, thật giống như ở trong trăm nghìn đóa hoa kiều diễm, thấy một chiếc lá xanh nho nhỏ tiều tụy.
Tuy rằng không đủ mỹ lệ, nhưng nhìn qua lại thoải mái ngoài ý muốn.
Bạch Khuynh Vận mở miệng giải thích: “Nơi này là hoa lâu lâu đời nhất ở Khôn thành, cũng đã từng có thời cực thịnh, chỉ là, các cô nương ở đây đều già, lại không chịu thay đổi người, cho nên xuống dốc. Thế nhưng, Liên đại ca, ta dám cam đoan, cơm nước ở đây nhất định là ngon nhất trong Khôn thành.”
“Di?”
Bạch Khuynh Vận vừa dứt lời, một thanh âm nam tử trẻ tuổi vang lên, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận chỉnh lại sắc mặt, đều ngẩng đầu, nhìn về phía thanh âm phát ra.
“Không nghĩ tới còn có người giống ta nhớ tình bạn cũ, thực sự là khó có được. ‘Vị danh cư’ này nói là hoa lâu lâu đời nhất, kỳ thực cũng chỉ là quang cảnh bảy tám năm trước, các tỷ tỷ ở đây, đều là mặt đẹp như hoa, là đám nam nhân bên ngoài kia không có mắt không có phúc khí tới nơi này.”
Người nọ ngồi trên cành một cây đại thụ trước cửa ‘Vị danh cư’, dựa lưng vào thân cây, hai chân lắc lắc, thong dong mỉm cười với Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận.
Mặc kệ là Bạch Khuynh Vận, Liên Cừ, hay là nam tử kia, bọn họ đều đang đánh giá đối phương.
Liên Cừ khí chất thanh nhã xuất trần, khuôn mặt tuấn mỹ, Bạch Khuynh Vận nhìn qua ôn nhuận khả ái, cộng thêm hai người quần áo phi phàm, nam tử chỉ liếc mắt là biết bọn họ không phải người tầm thường.
Mà nam tử kia, mặc bố y bình thường nhất, một thân bố y màu lam, chỉ đem đầu tóc trên trán buộc về phía sau, cũng không phải bó lên hết, có một phần buông xuống nhu thuận trườn lên vai lên lưng hắn, đen nhánh sáng bóng.
Trên người hắn có một loại khí tức nội liễm và phóng khoáng kỳ lạ, thế nhưng khuôn mặt hắn lại có chút không khớp với khí chất của hắn.
Hắn mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, tuy rằng không có một tia khí tức son phấn, nhưng nhìn vào, càng giống như một người nữ tử trộm mặc nam trang.
Khí tức trên người hắn rất bình thản, bình thản đến mức khiến tất cả mọi người có thể bỏ qua hắn, thế nhưng, hắn lại có một đôi con ngươi sâu thẳm dường như có thể hấp dẫn người khác tiến vào bên trong.
“Công tử thật quen mặt, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? ? ?”
Bạch Khuynh Vận nhíu mày, đối phương hẳn sẽ không phải nhân vật đơn giản, thế nhưng đường viền mặt mũi của hắn, nhìn qua thật đúng là quen thuộc, lẽ nào thực sự đã từng gặp? ? ?
Liên Cừ cũng hơi nhíu mày, không chỉ Bạch Khuynh Vận nghĩ người này mặt mày nhìn quen mắt, ngay cả hắn cũng có loại cảm giác này.
“Ha hả.”
Nam tử kia cong lên khóe môi cười khẽ hai tiếng: “Ta nói hai vị huynh đài, phương thức tiếp cận như vậy, đã quá cũ rồi.”
Nói xong hai tay hắn nắm lấy cành cây, từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ tay, chỉnh chỉnh quần áo nói: “Vừa lúc ta thấy các ngươi cũng thuận mắt, muốn mời các ngươi uống một chén.”
Nói xong liền đi vào ‘Vị danh cư’.
Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ theo sát đằng sau, nhìn thân hình người nọ từ trên cành cây không thấp, dễ dàng nhảy xuống, liền biết người nọ nhất định là cao thủ.
Biết đâu, đây lại là người bọn hắn muốn tìm.
Nhưng mà rốt cuộc là người nào?
Hiên Viên Bất Kinh?
Sở Tiếu Ca?
Hay là Dạ Lạc Huyền?
“Lan vân tỷ tỷ, ta muốn uống ‘Bách Hoa Tửu’ tự tay ngươi nhưỡng.”
Vừa vào ‘Vị danh cư’, nam tử kia liền lớn tiếng hét lên.
Dưới lầu trong ‘Vị danh cư’, hình như chỉ có hai nữ tử, hơn nữa còn đang xuống lầu.
Một người trên dưới ba mươi tuổi tóc búi lên giản đơn, hình dạng thành thật nhanh nhẹn, còn lại là tiểu cô nương mười bảy tám tuổi, dáng dấp cực kỳ đoan trang, phần lớn mái tóc rối tung trên vai, nhìn qua ôn nhu điềm tĩnh.
Nghe được thanh âm của nam tử kia, nữ tử trên dưới ba mươi ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, khóe miệng tràn ra dáng cười trêu tức:
“Bất Kinh, ngươi xác định muốn uống ‘Bách Hoa Tửu’ sao? ? ?
Lan tỷ tỷ ta qua nhiều năm như thế, chỉ có thể nhưỡng hơn hai mươi hũ, đáp ứng đưa cho ngươi năm hũ, ngươi đã uống ba, uống nữa, lễ mừng năm mới năm nay liền không có.”
Bất Kinh? ? ?
Bước chân Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ cùng lúc dừng lại.
Bất Kinh Bất Kinh, người này, lẽ nào chính là một trong tam đại thần bộ, Hiên Viên Bất Kinh? ? ?
Duyên phận thế gian này thực sự là kỳ diệu, vừa mới vào Khôn thành, còn chưa bắt đầu tìm kiếm Hiên Viên Bất Kinh, Sở Tiếu Ca hoặc là Dạ Lạc Huyền, dĩ nhiên lại ngẫu nhiên gặp gỡ Hiên Viên Bất Kinh như vậy.
Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. ( Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn công )
Đã biết thân phận của hắn, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận hào phóng ngồi đối diện Hiên Viên Bất Kinh.
Hiên Viên Bất Kinh lại mở miệng nói với nữ tử kia:
“Lan tỷ tỷ tốt của ta, Bất Kinh ngày hôm nay gặp được hai người ta thích, quả thực muốn uống loại rượu ngon nhất, muốn ăn món ăn ngon nhất, tỷ tỷ ngươi liền thỏa mãn tiểu đệ ta một lần đi. . .
Tiểu đệ cũng hiếm khi đến được một lần, không phải sao? ? ?”
“Được rồi được rồi, theo ý của ngươi, Y Y, ngươi ở chỗ này chiếu cố khách nhân, ta đi làm chút đồ nhắm cho Bất Kinh ca ca của ngươi.”
Nữ tử quay người nói với thiếu nữ xuống lầu cùng nàng, thiếu nữ kia gật đầu: “n, Lan di ngươi đi đi, nơi này giao ta là được.”
Hiên Viên Bất Kinh phất phất tay với thiếu nữ: “Y Y muội muội, đến đây, ngồi một hồi với Bất Kinh ca ca, khi còn bé ngươi rất thích chạy theo Bất Kinh ca ca nha.”
Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, cúi xuống khuôn mặt trơn bóng như ngọc: “Không được, Bất Kinh ca ca hiện tại là khách, Y Y không thể làm bừa.”
“Được rồi. Vậy hôm nào Bất Kinh ca ca mang ngươi đi ra ngoài chơi.”
Hiên Viên Bất Kinh nói xong thở dài một tiếng, cũng không làm khó thiếu nữ.
Hắn rốt cục thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ ngồi đối diện:
“Thiên Cơ đảo chủ? ? ? Bạch gia thiếu chủ? ? ?”
Đối phương là Hiên Viên Bất Kinh, tam đại thần bộ Hiên Viên Bất Kinh, có thể đoán ra thân phận bọn họ là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng, Bạch Khuynh Vận vẫn hiếu kỳ, Hiên Viên Bất Kinh làm thế nào đoán ra được: “Bất Kinh huynh làm thế nào đoán ra thân phận chúng ta? ? ?”
Hiên Viên là quốc họ Huỳnh Quang, tuy rằng không biết vị Hiên Viên Bất Kinh này có dính dáng với Huỳnh Quang hoàng thất hay không, thế nhưng Bạch Khuynh Vận tuyệt đối sẽ không xưng Hiên Viên Bất Kinh là Hiên Viên huynh.
Hiên Viên Bất Kinh châm trà cho ba người, vừa châm trà vừa mở miệng:
“Dùng mắt và mũi của ta.
Mắt của ta, nhìn ra quần áo của ngươi xuất từ ‘Vân tú phường’ của Xích Yên quốc.
Mà theo ta được biết, đồ của ‘Vân tú phường’, đều thêu tên tự chủ nhân trên cửa tay áo, vừa khéo ta liền nhìn thấy ba chữ thêu Bạch Khuynh Vận trên tay áo của ngươi.
Về phần Thiên Cơ đảo chủ, là do mũi của ta, ngửi thấy mùi hương trăm hoa trên người hắn, trong đó mùi hoa sen là nồng nhất. . .
Từ lúc còn nhỏ ta đã từng nghe người nói qua, hai mươi năm trước Tinh Tú lão nhân tự mình đến Thiên Cơ đảo, làm một phê mệnh cho một hài tử toàn thân có mùi hoa sen, hài tử kia, chính là Thiên Cơ đảo chủ ngày hôm nay.”
“Ngươi. . .”
Sắc mặt Bạch Khuynh Vận cùng Liên Cừ đồng thời biến đổi.
‘Vân tú phường’ là tú phòng lớn nhất trong tứ quốc, không ai biết chủ tử phía sau là ai, mà trên thực tế, đó chính là sinh ý ở Xích Yên quốc của nhị muội Bạch Khuynh Vận.
Về chuyện ‘Vân tú phường’ thêu tên trên cửa tay áo, chỉ có người trong ‘Vân tú phường’ mới biết, bởi vì chữ thêu ẩn trong hoa văn, cho nên toàn bộ người mua, đến nay không ai phát hiện ra bí mật này. . .
Nhưng Hiên Viên Bất Kinh, lại biết rõ ràng như thế.
Về phần Liên Cừ thân mang hương sen, chuyện này, dù là Tần gia tam huynh đệ cũng không biết.
Bởi vì mang theo mùi sen, rất dễ bị nhận ra thân phận, hoặc là chọc phải phiền phức khác, cho nên Liên Cừ từ nhỏ liền làm bạn với trăm hoa, cộng thêm năng lực kỳ dị thần kỳ có thể làm có thể làm trăm hoa đua nở của hắn, khiến thân thể hắn sớm đã nhiễm mùi trăm hoa.
Không nghĩ tới, lại bị Hiên Viên Bất Kinh ngửi thấy, nhìn thấu. Đăng bởi: admin
Trong Khôn thành có tam đại hoa lâu phân biệt là ‘Văn hương các’, ‘Quán hương các’, ‘Lưu hương các’ .
Trên dưới một trăm hoa lâu có thể chiếm vị trí số một, ba nhà này tự nhiên đều có chỗ đặc biệt riêng.
Trong đó hoa khôi Vũ Sa cô nương của ‘Văn hương các’ bị Dạ Lạc Huyền giết chết, toàn thân tỏa hương, xinh đẹp vô song, một tay ngọc cầm, đạn như cửu thiên tiên nhạc ( nhạc tiên trên chín tầng mây =..= ), thái độ làm người cũng cực kỳ giữ mình trong sạch, bán nghệ không bán thân.
Tuyệt đại giai nhân như vậy, sau khi bị Dạ Lạc Huyền giết chết, tất cả mọi người nghĩ ‘Văn hương các’ mất đi trụ cột, trước khi tìm được mỹ nhân mới, chắc hẳn sẽ cực kỳ thảm đạm, ai biết, ngày hôm nay sau khi Vũ Sa cô nương chết không được bao lâu, ‘Văn hương các’ lại đẩy ra một hoa khôi mới.
Không chỉ như thế, có người nói vị hoa khôi này, quý danh Phiên Nhiên, là người vừa vào ‘Văn hương các’, lúc trước chưa bao giờ gặp khách.
Truyền kỳ dáng nhảy của Phiên Nhiên, trong thiên hạ ngoại trừ Lạc Diễm công tử không người có thể sánh bằng, song song tài giỏi thổi tiêu, tính tình ôn nhu hiền thục, tướng mạo quốc sắc thiên hương. . .
Bên trong Khôn thành, phố lớn ngõ nhỏ, truyền ra đều là tin tức của tân hoa khôi này.
Bạch Khuynh Vận gánh vác trách nhiệm tìm nơi đặt chân vừa nghe được những điều này, sắc mặt vui vẻ, nói với Liên Cừ: “Liên đại ca, chúng ta đi ‘Văn hương các’, xem tân mỹ nhân hoa khôi của bọn họ một cái thế nào? ? ?”
Liên Cừ nghe các thanh âm bắt khách oanh oanh yến yến trên đường mỗi cánh cửa, nghe đến sởn gai ốc.
Khôn thành là hoa lâu chi thành, tự nhiên không phải toàn bộ hoa lâu chỉ chiêu đãi khách nhân vào buổi tối, có một bộ phận kha khá, ban ngày cũng chiêu đãi khách nhân.
Liên Cừ nhìn các nữ nhân tô son điểm phấn, dáng cười khoa trương xinh đẹp như hoa, ăn mặc hở hang, đột nhiên rất muốn rất muốn xoay người chạy đi.
Hắn bị thành thị này dọa sợ, đối với đề nghị của Bạch Khuynh Vận, hắn lắc đầu: “Ta không có hứng thú với hoa khôi. . . Ngươi, ngươi vẫn là tìm một nơi an tĩnh thì hơn.”
Bạch Khuynh Vận vốn phi thường muốn đi ‘Văn hương các’ đến giúp vui, lời của Liên Cừ, như một chậu nước lạnh giội lên đầu hắn, dập tắt toàn bộ hưng phấn của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Liên Cừ vẻ mặt tái nhợt, thần tình thống khổ, cũng luyến tiếc để cho Liên Cừ chạy loạn giữa đám nữ nhân này.
Trực tiếp mang theo Liên Cừ, bảy rẽ tám quẹo dẫn hắn đến một hoa lâu cũ nát, bên ngoài hoa lâu đề ba chữ ‘Vị danh cư’ .
‘Vị danh cư’ ở sâu trong hẻm nhỏ, chậm rãi rời xa phố xá sầm uất, có vẻ phi thường vắng vẻ.
Cửa phòng ‘Vị danh cư’ cũng là mở rộng, nhưng không có một nữ nhân tiếp khách ở cửa, nhìn qua, càng giống như là một khách sạn bình dân.
“Ở đây. . .”
Ở Khôn thành thấy ‘Vị danh cư’, thật giống như ở trong trăm nghìn đóa hoa kiều diễm, thấy một chiếc lá xanh nho nhỏ tiều tụy.
Tuy rằng không đủ mỹ lệ, nhưng nhìn qua lại thoải mái ngoài ý muốn.
Bạch Khuynh Vận mở miệng giải thích: “Nơi này là hoa lâu lâu đời nhất ở Khôn thành, cũng đã từng có thời cực thịnh, chỉ là, các cô nương ở đây đều già, lại không chịu thay đổi người, cho nên xuống dốc. Thế nhưng, Liên đại ca, ta dám cam đoan, cơm nước ở đây nhất định là ngon nhất trong Khôn thành.”
“Di?”
Bạch Khuynh Vận vừa dứt lời, một thanh âm nam tử trẻ tuổi vang lên, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận chỉnh lại sắc mặt, đều ngẩng đầu, nhìn về phía thanh âm phát ra.
“Không nghĩ tới còn có người giống ta nhớ tình bạn cũ, thực sự là khó có được. ‘Vị danh cư’ này nói là hoa lâu lâu đời nhất, kỳ thực cũng chỉ là quang cảnh bảy tám năm trước, các tỷ tỷ ở đây, đều là mặt đẹp như hoa, là đám nam nhân bên ngoài kia không có mắt không có phúc khí tới nơi này.”
Người nọ ngồi trên cành một cây đại thụ trước cửa ‘Vị danh cư’, dựa lưng vào thân cây, hai chân lắc lắc, thong dong mỉm cười với Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận.
Mặc kệ là Bạch Khuynh Vận, Liên Cừ, hay là nam tử kia, bọn họ đều đang đánh giá đối phương.
Liên Cừ khí chất thanh nhã xuất trần, khuôn mặt tuấn mỹ, Bạch Khuynh Vận nhìn qua ôn nhuận khả ái, cộng thêm hai người quần áo phi phàm, nam tử chỉ liếc mắt là biết bọn họ không phải người tầm thường.
Mà nam tử kia, mặc bố y bình thường nhất, một thân bố y màu lam, chỉ đem đầu tóc trên trán buộc về phía sau, cũng không phải bó lên hết, có một phần buông xuống nhu thuận trườn lên vai lên lưng hắn, đen nhánh sáng bóng.
Trên người hắn có một loại khí tức nội liễm và phóng khoáng kỳ lạ, thế nhưng khuôn mặt hắn lại có chút không khớp với khí chất của hắn.
Hắn mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, tuy rằng không có một tia khí tức son phấn, nhưng nhìn vào, càng giống như một người nữ tử trộm mặc nam trang.
Khí tức trên người hắn rất bình thản, bình thản đến mức khiến tất cả mọi người có thể bỏ qua hắn, thế nhưng, hắn lại có một đôi con ngươi sâu thẳm dường như có thể hấp dẫn người khác tiến vào bên trong.
“Công tử thật quen mặt, chúng ta đã từng gặp nhau chưa? ? ?”
Bạch Khuynh Vận nhíu mày, đối phương hẳn sẽ không phải nhân vật đơn giản, thế nhưng đường viền mặt mũi của hắn, nhìn qua thật đúng là quen thuộc, lẽ nào thực sự đã từng gặp? ? ?
Liên Cừ cũng hơi nhíu mày, không chỉ Bạch Khuynh Vận nghĩ người này mặt mày nhìn quen mắt, ngay cả hắn cũng có loại cảm giác này.
“Ha hả.”
Nam tử kia cong lên khóe môi cười khẽ hai tiếng: “Ta nói hai vị huynh đài, phương thức tiếp cận như vậy, đã quá cũ rồi.”
Nói xong hai tay hắn nắm lấy cành cây, từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ tay, chỉnh chỉnh quần áo nói: “Vừa lúc ta thấy các ngươi cũng thuận mắt, muốn mời các ngươi uống một chén.”
Nói xong liền đi vào ‘Vị danh cư’.
Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ theo sát đằng sau, nhìn thân hình người nọ từ trên cành cây không thấp, dễ dàng nhảy xuống, liền biết người nọ nhất định là cao thủ.
Biết đâu, đây lại là người bọn hắn muốn tìm.
Nhưng mà rốt cuộc là người nào?
Hiên Viên Bất Kinh?
Sở Tiếu Ca?
Hay là Dạ Lạc Huyền?
“Lan vân tỷ tỷ, ta muốn uống ‘Bách Hoa Tửu’ tự tay ngươi nhưỡng.”
Vừa vào ‘Vị danh cư’, nam tử kia liền lớn tiếng hét lên.
Dưới lầu trong ‘Vị danh cư’, hình như chỉ có hai nữ tử, hơn nữa còn đang xuống lầu.
Một người trên dưới ba mươi tuổi tóc búi lên giản đơn, hình dạng thành thật nhanh nhẹn, còn lại là tiểu cô nương mười bảy tám tuổi, dáng dấp cực kỳ đoan trang, phần lớn mái tóc rối tung trên vai, nhìn qua ôn nhu điềm tĩnh.
Nghe được thanh âm của nam tử kia, nữ tử trên dưới ba mươi ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, khóe miệng tràn ra dáng cười trêu tức:
“Bất Kinh, ngươi xác định muốn uống ‘Bách Hoa Tửu’ sao? ? ?
Lan tỷ tỷ ta qua nhiều năm như thế, chỉ có thể nhưỡng hơn hai mươi hũ, đáp ứng đưa cho ngươi năm hũ, ngươi đã uống ba, uống nữa, lễ mừng năm mới năm nay liền không có.”
Bất Kinh? ? ?
Bước chân Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ cùng lúc dừng lại.
Bất Kinh Bất Kinh, người này, lẽ nào chính là một trong tam đại thần bộ, Hiên Viên Bất Kinh? ? ?
Duyên phận thế gian này thực sự là kỳ diệu, vừa mới vào Khôn thành, còn chưa bắt đầu tìm kiếm Hiên Viên Bất Kinh, Sở Tiếu Ca hoặc là Dạ Lạc Huyền, dĩ nhiên lại ngẫu nhiên gặp gỡ Hiên Viên Bất Kinh như vậy.
Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. ( Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn công )
Đã biết thân phận của hắn, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận hào phóng ngồi đối diện Hiên Viên Bất Kinh.
Hiên Viên Bất Kinh lại mở miệng nói với nữ tử kia:
“Lan tỷ tỷ tốt của ta, Bất Kinh ngày hôm nay gặp được hai người ta thích, quả thực muốn uống loại rượu ngon nhất, muốn ăn món ăn ngon nhất, tỷ tỷ ngươi liền thỏa mãn tiểu đệ ta một lần đi. . .
Tiểu đệ cũng hiếm khi đến được một lần, không phải sao? ? ?”
“Được rồi được rồi, theo ý của ngươi, Y Y, ngươi ở chỗ này chiếu cố khách nhân, ta đi làm chút đồ nhắm cho Bất Kinh ca ca của ngươi.”
Nữ tử quay người nói với thiếu nữ xuống lầu cùng nàng, thiếu nữ kia gật đầu: “n, Lan di ngươi đi đi, nơi này giao ta là được.”
Hiên Viên Bất Kinh phất phất tay với thiếu nữ: “Y Y muội muội, đến đây, ngồi một hồi với Bất Kinh ca ca, khi còn bé ngươi rất thích chạy theo Bất Kinh ca ca nha.”
Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, cúi xuống khuôn mặt trơn bóng như ngọc: “Không được, Bất Kinh ca ca hiện tại là khách, Y Y không thể làm bừa.”
“Được rồi. Vậy hôm nào Bất Kinh ca ca mang ngươi đi ra ngoài chơi.”
Hiên Viên Bất Kinh nói xong thở dài một tiếng, cũng không làm khó thiếu nữ.
Hắn rốt cục thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ ngồi đối diện:
“Thiên Cơ đảo chủ? ? ? Bạch gia thiếu chủ? ? ?”
Đối phương là Hiên Viên Bất Kinh, tam đại thần bộ Hiên Viên Bất Kinh, có thể đoán ra thân phận bọn họ là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng, Bạch Khuynh Vận vẫn hiếu kỳ, Hiên Viên Bất Kinh làm thế nào đoán ra được: “Bất Kinh huynh làm thế nào đoán ra thân phận chúng ta? ? ?”
Hiên Viên là quốc họ Huỳnh Quang, tuy rằng không biết vị Hiên Viên Bất Kinh này có dính dáng với Huỳnh Quang hoàng thất hay không, thế nhưng Bạch Khuynh Vận tuyệt đối sẽ không xưng Hiên Viên Bất Kinh là Hiên Viên huynh.
Hiên Viên Bất Kinh châm trà cho ba người, vừa châm trà vừa mở miệng:
“Dùng mắt và mũi của ta.
Mắt của ta, nhìn ra quần áo của ngươi xuất từ ‘Vân tú phường’ của Xích Yên quốc.
Mà theo ta được biết, đồ của ‘Vân tú phường’, đều thêu tên tự chủ nhân trên cửa tay áo, vừa khéo ta liền nhìn thấy ba chữ thêu Bạch Khuynh Vận trên tay áo của ngươi.
Về phần Thiên Cơ đảo chủ, là do mũi của ta, ngửi thấy mùi hương trăm hoa trên người hắn, trong đó mùi hoa sen là nồng nhất. . .
Từ lúc còn nhỏ ta đã từng nghe người nói qua, hai mươi năm trước Tinh Tú lão nhân tự mình đến Thiên Cơ đảo, làm một phê mệnh cho một hài tử toàn thân có mùi hoa sen, hài tử kia, chính là Thiên Cơ đảo chủ ngày hôm nay.”
“Ngươi. . .”
Sắc mặt Bạch Khuynh Vận cùng Liên Cừ đồng thời biến đổi.
‘Vân tú phường’ là tú phòng lớn nhất trong tứ quốc, không ai biết chủ tử phía sau là ai, mà trên thực tế, đó chính là sinh ý ở Xích Yên quốc của nhị muội Bạch Khuynh Vận.
Về chuyện ‘Vân tú phường’ thêu tên trên cửa tay áo, chỉ có người trong ‘Vân tú phường’ mới biết, bởi vì chữ thêu ẩn trong hoa văn, cho nên toàn bộ người mua, đến nay không ai phát hiện ra bí mật này. . .
Nhưng Hiên Viên Bất Kinh, lại biết rõ ràng như thế.
Về phần Liên Cừ thân mang hương sen, chuyện này, dù là Tần gia tam huynh đệ cũng không biết.
Bởi vì mang theo mùi sen, rất dễ bị nhận ra thân phận, hoặc là chọc phải phiền phức khác, cho nên Liên Cừ từ nhỏ liền làm bạn với trăm hoa, cộng thêm năng lực kỳ dị thần kỳ có thể làm có thể làm trăm hoa đua nở của hắn, khiến thân thể hắn sớm đã nhiễm mùi trăm hoa.
Không nghĩ tới, lại bị Hiên Viên Bất Kinh ngửi thấy, nhìn thấu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất