Chương 136: Ai Đùa Giỡn Ai.
CHƯƠNG 136: AI ĐÙA GIỠN AI.
Sở Tiếu Ca đầu tiên là vọt tới trên đài cao, túm được áo Thủy Linh Lung: “Đại ca của ta đâu, hắn hiện tại ở nơi nào?”
Áo của Thủy Linh Lung bị kéo đến cổ, khiến khuôn mặt của nàng nghẹn đến đỏ bừng:
“Sở. . . Sở công tử. . . Buông buông tay. . .”
Tay chân của ‘Văn hương các’ thấy một màn như vậy, đều nhảy lên đài cao, chờ thấy rõ người đến là Sở Tiếu Ca một trong tam đại thần bộ mấy hôm trước từng đến ‘Văn hương các’ thì có chút chần chờ.
Dưới đài, mọi người lầu trên lầu dưới thấy như vậy một màn vừa bị dọa sợ, vừa là hiếu kỳ, bọn họ rất muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sở Tiếu Ca híp lại con ngươi, lực đạo trên tay nặng thêm, hung hăng nói: “Nói mau! Đại ca của ta rốt cuộc ở đâu?”
Có lẽ là thân thể của Thủy Linh Lung quá kém, bị hắn dùng lực như thế, dĩ nhiên lập tức ngất đi.
Sở Tiếu Ca trừng to mắt, không thể tin được cái người trên tay này yếu đến như thế, cứ như thế hôn mê bất tỉnh?
Hắn hổn hển, buông lỏng tay, người trên tay liền ngã trên mặt đất.
Lúc này tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã làm gì Thủy Linh Lung, đều kinh khủng không ngớt, sợ hãi nhìn Sở Tiếu Ca.
Các tay chân của ‘Văn hương các’ cũng không do dự thêm, đồng thời vây quanh Sở Tiếu Ca.
Sở Tiếu Ca chửi bới một tiếng, trực tiếp nhún người bay lên lầu.
Hắn vừa đi, Thủy Linh Lung nằm trên đài cao dưới sự che giấu của đống phấn trang điểm, hé ra khuôn mặt xinh đẹp khẽ cong lên một dáng cười nghiền ngẫm.
Mong rằng Sở Tiếu Ca này, có thể đem sự tình hỗn loạn thêm một chút, quấy nhiễu toàn bộ mọi chuyện, ha hả ha hả. . .
Sở Tiếu Ca nhảy đến trên lầu, thấy một cửa phòng liền trực tiếp đẩy ra.
Bên trong lập tức truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân, vừa nhìn kỹ lại, một nam tử ngực trần vóc người khá tốt, khí định thần nhàn nghiêng người tựa ở đầu giường.
Một nữ nhân cũng là quần áo không chỉnh nửa quỳ ở trên giường trốn ở trong lòng nam tử, hai tay cầm lấy y bào, nhìn Sở Tiếu Ca thét chói tai.
Sở Tiếu Ca mặt đỏ lên: “Hạ lưu!”
Sau khi nói xong hắn phanh một tiếng đóng cửa.
Nam nhân sau cửa bị hắn mắng hạ lưu hơi híp mắt lại, khóe miệng chậm rãi câu lên, một tia mờ mịt và nghiền ngẫm dập dờn trên khuôn mặt hắn.
Các tay chân dưới lầu đã đặng đặng đặng toàn bộ lên lầu, Sở Tiếu Ca biết thời gian không thể kéo dài, bất chấp thấy được cảnh tượng gì, thấy cửa là đẩy, nhìn lại không có Hiên Viên Bất Kinh liền lui ra, đóng cửa.
Trong một căn phòng ở một góc tại ‘Văn hương các’.
Hiên Viên Bất Kinh thong dong uống rượu ngon, ánh mắt phóng túng càn quét trên người nam hoa khôi mỹ lệ quyến rũ ở trước mắt.
Từ lông mày tinh tế hơi cong, đến đôi môi đỏ như máu, trong lòng hắn thẳng cảm thán, người này vì sao là một nam nhân, mà không phải một nữ nhân?
Nếu là nữ nhân, nhất định có thể thực sự nổi danh tứ phương, thế nhưng, hình dạng nam phẫn nữ trang của hắn cũng rất thành công, ngoại trừ ánh mắt của hắn lợi hại một chút, phỏng chừng cũng không có mấy người có thể nhìn ra hắn là một nam nhân.
Hiên Viên Bất Kinh giấu đi tâm tư, cong lên khóe môi, vẫy vẫy tay với hoa khôi ‘Phiêu Nhiên cô nương’ đang ngồi đối diện nhìn hắn: “Mỹ nhân, ngươi đến đây.”
Nam hoa khôi như trước đang cười, cười đến quyến rũ, nhưng cái câu mỹ nhân của Hiên Viên Bất Kinh, khiến sắc mặt của hắn đen thui, trên thế giới này, người dám nhìn khuôn mặt yêu mị dị thường của hắn gọi mỹ nhân, có lẽ cũng chỉ có người trước mắt này.
Ngẫm lại thân phận hiện nay, hắn hít một hơi, đè xuống cơn tức đáy lòng, đứng lên, chân thành đi đến chỗ Hiên Viên Bất Kinh.
Hắn vừa tiếp cận Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh liền vươn tay kéo cánh tay hắn, ôm vào trong lòng.
Trong con ngươi của ‘Phiêu Nhiên’ lúc này hiện lên một tia hứng thú, lửa giận đáy lòng triệt để rút đi, nhu thuận để Hiên Viên Bất Kinh kéo đến trong lòng, cũng không hề chống cự Hiên Viên Bất Kinh ôm hắn vào lòng.
Hiên Viên Bất Kinh tựa đầu chôn ở cổ ‘Phiêu Nhiên’, vô cùng thân thiết cọ cọ: “Thân thể mỹ nhân, thật đúng là vừa nhu thuận vừa thơm mát, làm da cũng rất non mềm trắng trẻo, đáng tiếc chỉ có thể xem, ăn không được.”
‘Phiêu Nhiên’ buông xuống đôi mắt: “Hiên Viên công tử, ngươi vì ta trả nhiều tiền như vậy, dù ăn không được, cũng có thể chiếm đủ tiện nghi, ăn đủ đậu hũ, đúng không?”
“Ách. . .”
Hiên Viên Bất Kinh có chút vô cùng kinh ngạc, chăm chú quan sát nam hoa khôi này, nam hoa khôi che miệng cười, khẽ mở môi đỏ mọng: “Giống như thế này. . .”
Động tác của hắn nhanh như tia chớp, nghiêng thân đem môi mình ấn lên môi Hiên Viên Bất Kinh.
Hiên Viên Bất Kinh ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, triệt để hóa đá, nụ nụ nụ nụ hôn đầu tiên của hắn. . . Bị một người nam hoa khôi. . .
Bởi ‘Phiêu Nhiên’ thân hình cao lớn, cho dù bị Hiên Viên Bất Kinh ôm vào trong ngực, cũng cao hơn Hiên Viên Bất Kinh, cho nên vừa cúi đầu, liền bắt được đôi môi của Hiên Viên Bất Kinh.
Trong lúc Hiên Viên Bất Kinh còn đang khiếp sợ, hắn vươn tay, đè gáy Hiên Viên Bất Kinh, thật sâu đem môi lưỡi của hắn xâm nhập vào trong miệng đối phương.
Cảm giác mịn màng như tơ lụa thượng đẳng khiến ‘Phiêu Nhiên’ nheo lại đôi mắt, người bị hôn kia thân thể cứng ngắc khiến hắn kinh ngạc dưới đáy lòng, không nghĩ tới, Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ dĩ nhiên là một tiểu tử chưa từng trải qua ***.
Hắn cho rằng đám người ra vẻ đạo mạo danh tiếng vô cùng tốt này, đều là y quan cầm thú, không nghĩ tới, đây thực sự là một tiểu cừu đội lốt sói.
Hiên Viên Bất Kinh vẫn là Hiên Viên Bất Kinh, cho dù kinh ngạc, phản ứng cũng là hạng nhất, hắn lập tức dùng lực đẩy ‘Phiêu Nhiên’ ra, bởi ‘Phiêu Nhiên’ không có tận lực làm khó, vậy nên dễ dàng bị đẩy ra.
Hiên Viên Bất Kinh xoa xoa môi, khuôn mặt luôn luôn mang cười trầm xuống: “Ngươi là ai?”
‘Phiêu Nhiên’ bước đi thong thả trở lại vị trí lúc trước, hơi cong mày, cười đến quyến rũ xinh đẹp: “Hiên Viên công tử nghĩ ta là ai?”
“Ngươi. . .”
Hiên Viên Bất Kinh còn chưa nói xong, ngoài cửa một trận ồn ào, ‘Phiêu Nhiên’ thiêu thiêu kiều mi: “Ngoài cửa, thế nhưng là huynh đệ tốt của ngươi đang gây sự ”
“Tiếu Ca? Sao ngươi biết?”
Ngón tay thon dài trắng noản của ‘Phiêu Nhiên’ đặt ở bên môi, làm một động tác suỵt, sợi tóc màu mực theo hắn lắc đầu mà nhộn nhạo qua lại trên áo tím nhạt, càng hiển mị hoặc.
Hiên Viên Bất Kinh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn quét ‘Phiêu Nhiên’, đây là lần đầu tiên hắn kinh ngạc trong nhiều năm như vậy, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ người này.
Thế nhưng, bản năng luyện từ nhiều năm như vậy, khiến hắn cảm thấy trên thân nam nhân tràn ngập mị hoặc này, ẩn giấu một tia khí tức nguy hiểm.
Sau khi bị hôn, bá đạo không cho chống cự cùng với tà mị biếng nhác tản ra trong nháy mắt, khiến hắn tim đập lỗi nhịp.
Khí tức người nọ toát ra trong nháy mắt nói cho hắn, nam nhân này không phải người tầm thường.
Đang nghĩ, cửa bị người dùng sức đẩy mạnh, chính là Sở Tiếu Ca.
Sở Tiếu Ca thấy Hiên Viên Bất Kinh đôi mắt sáng ngời: “Đại ca.”
Sau đó nhìn về phía ‘Phiêu Nhiên’, bị hắn quyến rũ diễm lệ lại càng hoảng sợ, lát sau cau mày: “Đại ca, sao ngươi lại coi trọng yêu quái bất nam bất nữ giống như yêu tinh này?”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Đôi mắt ‘Phiêu Nhiên’ lạnh lẽo, bất nam bất nữ? Không phải là nam phẫn nữ trang sao. . .
Hiên Viên Bất Kinh còn lại là ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt bỗng nhiên trắng, thân thể run rẩy, có chút bất ổn.
Hắn miễn cưỡng cong lên khóe miệng: “Tiếu Ca, sao ngươi lại tới đây.”
“Đại ca! Đúng, ta không nên tới, không nên quấy rối ngươi và yêu tinh âu yếm!”
Có thể nhìn ra ‘Phiêu Nhiên’ là nam phẫn nữ trang, đêm nay cũng chỉ có Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca, bởi vậy từ đó có thể thấy Sở Tiếu Ca cũng là phi thường lợi hại, chỉ là tính trẻ con quá nặng.
Hiên Viên Bất Kinh vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút uể oải: “Không có, Tiếu Ca, ta là ở chỗ này chờ giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền.”
Sắc mặt Sở Tiếu Ca càng đen: “Đại ca một mình đối mặt nguy hiểm, vậy càng không được.”
Hiên Viên Bất Kinh vươn tay sờ sờ đầu Sở Tiếu Ca: “Được rồi được rồi, lần sau nhất định chờ ngươi. Đúng rồi, Dạ Lạc Huyền đêm nay rốt cuộc có đến không?”
Sở Tiếu Ca gật đầu: “Đại ca ngươi không phải bảo ta nhìn chằm chằm Dạ Lạc Huyền sao, ta chính là theo Dạ Lạc Huyền đi vào, phỏng chừng tên kia lại đi uống rượu, ăn no uống đủ rồi mới về.”
Không ai biết, Dạ Lạc Huyền kỳ thực chính là một con sâu rượu, hắn thích uống rượu, nhưng uống mãi không say.
Người khác xưng hắn là Ma quân, mà trên thực tế, người thấy Dạ Lạc Huyền, đều có thể từ trên người hắn cảm thụ được áp lực và đau xót dày đặc, giống như một cái xác không hồn trống rỗng.
“Như vậy. . .”
Hiên Viên Bất Kinh thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Sở Tiếu Ca, nhìn về phía hoa khôi ‘Phiêu Nhiên': “Ngươi nếu muốn biết Dạ Lạc Huyền vì sao giết hoa khôi ‘Văn hương các’ các ngươi, như vậy, ngươi liền theo chúng ta đi, cùng nhau chờ Dạ Lạc Huyền, thế nào?”
‘Phiêu Nhiên’ ngẩn người, đáy mắt có chút kinh ngạc: “Sao ngươi biết ta. . .”
Vừa rồi Hiên Viên Bất Kinh còn đang hỏi hắn là ai, vì sao sau một khắc liền đoán được thân phận của hắn.
Hiên Viên Bất Kinh cong lên khóe môi: “Ta vừa rồi là bị dọa, sau khi tỉnh táo lại liền biết thân phận của ngươi kỳ thực không khó đoán, ngươi chính là chủ nhân chân chính của ‘Văn hương các’ đúng không?”
‘Phiêu Nhiên’ gật đầu: “Đúng vậy, Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ, ngươi có nguyện ý tiếp nhận chiến thư của ta?”
Hiên Viên Bất Kinh nhíu mày: “Chiến thư gì?”
‘Phiêu Nhiên’ đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh cũng quật cường nhìn lại, hai người giương cung bạt kiếm, sau đó ‘Phiêu Nhiên’ bỗng nhiên cười, chậm rãi mở miệng, nói ra dự định của hắn. Đăng bởi: admin
Sở Tiếu Ca đầu tiên là vọt tới trên đài cao, túm được áo Thủy Linh Lung: “Đại ca của ta đâu, hắn hiện tại ở nơi nào?”
Áo của Thủy Linh Lung bị kéo đến cổ, khiến khuôn mặt của nàng nghẹn đến đỏ bừng:
“Sở. . . Sở công tử. . . Buông buông tay. . .”
Tay chân của ‘Văn hương các’ thấy một màn như vậy, đều nhảy lên đài cao, chờ thấy rõ người đến là Sở Tiếu Ca một trong tam đại thần bộ mấy hôm trước từng đến ‘Văn hương các’ thì có chút chần chờ.
Dưới đài, mọi người lầu trên lầu dưới thấy như vậy một màn vừa bị dọa sợ, vừa là hiếu kỳ, bọn họ rất muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sở Tiếu Ca híp lại con ngươi, lực đạo trên tay nặng thêm, hung hăng nói: “Nói mau! Đại ca của ta rốt cuộc ở đâu?”
Có lẽ là thân thể của Thủy Linh Lung quá kém, bị hắn dùng lực như thế, dĩ nhiên lập tức ngất đi.
Sở Tiếu Ca trừng to mắt, không thể tin được cái người trên tay này yếu đến như thế, cứ như thế hôn mê bất tỉnh?
Hắn hổn hển, buông lỏng tay, người trên tay liền ngã trên mặt đất.
Lúc này tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã làm gì Thủy Linh Lung, đều kinh khủng không ngớt, sợ hãi nhìn Sở Tiếu Ca.
Các tay chân của ‘Văn hương các’ cũng không do dự thêm, đồng thời vây quanh Sở Tiếu Ca.
Sở Tiếu Ca chửi bới một tiếng, trực tiếp nhún người bay lên lầu.
Hắn vừa đi, Thủy Linh Lung nằm trên đài cao dưới sự che giấu của đống phấn trang điểm, hé ra khuôn mặt xinh đẹp khẽ cong lên một dáng cười nghiền ngẫm.
Mong rằng Sở Tiếu Ca này, có thể đem sự tình hỗn loạn thêm một chút, quấy nhiễu toàn bộ mọi chuyện, ha hả ha hả. . .
Sở Tiếu Ca nhảy đến trên lầu, thấy một cửa phòng liền trực tiếp đẩy ra.
Bên trong lập tức truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân, vừa nhìn kỹ lại, một nam tử ngực trần vóc người khá tốt, khí định thần nhàn nghiêng người tựa ở đầu giường.
Một nữ nhân cũng là quần áo không chỉnh nửa quỳ ở trên giường trốn ở trong lòng nam tử, hai tay cầm lấy y bào, nhìn Sở Tiếu Ca thét chói tai.
Sở Tiếu Ca mặt đỏ lên: “Hạ lưu!”
Sau khi nói xong hắn phanh một tiếng đóng cửa.
Nam nhân sau cửa bị hắn mắng hạ lưu hơi híp mắt lại, khóe miệng chậm rãi câu lên, một tia mờ mịt và nghiền ngẫm dập dờn trên khuôn mặt hắn.
Các tay chân dưới lầu đã đặng đặng đặng toàn bộ lên lầu, Sở Tiếu Ca biết thời gian không thể kéo dài, bất chấp thấy được cảnh tượng gì, thấy cửa là đẩy, nhìn lại không có Hiên Viên Bất Kinh liền lui ra, đóng cửa.
Trong một căn phòng ở một góc tại ‘Văn hương các’.
Hiên Viên Bất Kinh thong dong uống rượu ngon, ánh mắt phóng túng càn quét trên người nam hoa khôi mỹ lệ quyến rũ ở trước mắt.
Từ lông mày tinh tế hơi cong, đến đôi môi đỏ như máu, trong lòng hắn thẳng cảm thán, người này vì sao là một nam nhân, mà không phải một nữ nhân?
Nếu là nữ nhân, nhất định có thể thực sự nổi danh tứ phương, thế nhưng, hình dạng nam phẫn nữ trang của hắn cũng rất thành công, ngoại trừ ánh mắt của hắn lợi hại một chút, phỏng chừng cũng không có mấy người có thể nhìn ra hắn là một nam nhân.
Hiên Viên Bất Kinh giấu đi tâm tư, cong lên khóe môi, vẫy vẫy tay với hoa khôi ‘Phiêu Nhiên cô nương’ đang ngồi đối diện nhìn hắn: “Mỹ nhân, ngươi đến đây.”
Nam hoa khôi như trước đang cười, cười đến quyến rũ, nhưng cái câu mỹ nhân của Hiên Viên Bất Kinh, khiến sắc mặt của hắn đen thui, trên thế giới này, người dám nhìn khuôn mặt yêu mị dị thường của hắn gọi mỹ nhân, có lẽ cũng chỉ có người trước mắt này.
Ngẫm lại thân phận hiện nay, hắn hít một hơi, đè xuống cơn tức đáy lòng, đứng lên, chân thành đi đến chỗ Hiên Viên Bất Kinh.
Hắn vừa tiếp cận Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh liền vươn tay kéo cánh tay hắn, ôm vào trong lòng.
Trong con ngươi của ‘Phiêu Nhiên’ lúc này hiện lên một tia hứng thú, lửa giận đáy lòng triệt để rút đi, nhu thuận để Hiên Viên Bất Kinh kéo đến trong lòng, cũng không hề chống cự Hiên Viên Bất Kinh ôm hắn vào lòng.
Hiên Viên Bất Kinh tựa đầu chôn ở cổ ‘Phiêu Nhiên’, vô cùng thân thiết cọ cọ: “Thân thể mỹ nhân, thật đúng là vừa nhu thuận vừa thơm mát, làm da cũng rất non mềm trắng trẻo, đáng tiếc chỉ có thể xem, ăn không được.”
‘Phiêu Nhiên’ buông xuống đôi mắt: “Hiên Viên công tử, ngươi vì ta trả nhiều tiền như vậy, dù ăn không được, cũng có thể chiếm đủ tiện nghi, ăn đủ đậu hũ, đúng không?”
“Ách. . .”
Hiên Viên Bất Kinh có chút vô cùng kinh ngạc, chăm chú quan sát nam hoa khôi này, nam hoa khôi che miệng cười, khẽ mở môi đỏ mọng: “Giống như thế này. . .”
Động tác của hắn nhanh như tia chớp, nghiêng thân đem môi mình ấn lên môi Hiên Viên Bất Kinh.
Hiên Viên Bất Kinh ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, triệt để hóa đá, nụ nụ nụ nụ hôn đầu tiên của hắn. . . Bị một người nam hoa khôi. . .
Bởi ‘Phiêu Nhiên’ thân hình cao lớn, cho dù bị Hiên Viên Bất Kinh ôm vào trong ngực, cũng cao hơn Hiên Viên Bất Kinh, cho nên vừa cúi đầu, liền bắt được đôi môi của Hiên Viên Bất Kinh.
Trong lúc Hiên Viên Bất Kinh còn đang khiếp sợ, hắn vươn tay, đè gáy Hiên Viên Bất Kinh, thật sâu đem môi lưỡi của hắn xâm nhập vào trong miệng đối phương.
Cảm giác mịn màng như tơ lụa thượng đẳng khiến ‘Phiêu Nhiên’ nheo lại đôi mắt, người bị hôn kia thân thể cứng ngắc khiến hắn kinh ngạc dưới đáy lòng, không nghĩ tới, Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ dĩ nhiên là một tiểu tử chưa từng trải qua ***.
Hắn cho rằng đám người ra vẻ đạo mạo danh tiếng vô cùng tốt này, đều là y quan cầm thú, không nghĩ tới, đây thực sự là một tiểu cừu đội lốt sói.
Hiên Viên Bất Kinh vẫn là Hiên Viên Bất Kinh, cho dù kinh ngạc, phản ứng cũng là hạng nhất, hắn lập tức dùng lực đẩy ‘Phiêu Nhiên’ ra, bởi ‘Phiêu Nhiên’ không có tận lực làm khó, vậy nên dễ dàng bị đẩy ra.
Hiên Viên Bất Kinh xoa xoa môi, khuôn mặt luôn luôn mang cười trầm xuống: “Ngươi là ai?”
‘Phiêu Nhiên’ bước đi thong thả trở lại vị trí lúc trước, hơi cong mày, cười đến quyến rũ xinh đẹp: “Hiên Viên công tử nghĩ ta là ai?”
“Ngươi. . .”
Hiên Viên Bất Kinh còn chưa nói xong, ngoài cửa một trận ồn ào, ‘Phiêu Nhiên’ thiêu thiêu kiều mi: “Ngoài cửa, thế nhưng là huynh đệ tốt của ngươi đang gây sự ”
“Tiếu Ca? Sao ngươi biết?”
Ngón tay thon dài trắng noản của ‘Phiêu Nhiên’ đặt ở bên môi, làm một động tác suỵt, sợi tóc màu mực theo hắn lắc đầu mà nhộn nhạo qua lại trên áo tím nhạt, càng hiển mị hoặc.
Hiên Viên Bất Kinh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn quét ‘Phiêu Nhiên’, đây là lần đầu tiên hắn kinh ngạc trong nhiều năm như vậy, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ người này.
Thế nhưng, bản năng luyện từ nhiều năm như vậy, khiến hắn cảm thấy trên thân nam nhân tràn ngập mị hoặc này, ẩn giấu một tia khí tức nguy hiểm.
Sau khi bị hôn, bá đạo không cho chống cự cùng với tà mị biếng nhác tản ra trong nháy mắt, khiến hắn tim đập lỗi nhịp.
Khí tức người nọ toát ra trong nháy mắt nói cho hắn, nam nhân này không phải người tầm thường.
Đang nghĩ, cửa bị người dùng sức đẩy mạnh, chính là Sở Tiếu Ca.
Sở Tiếu Ca thấy Hiên Viên Bất Kinh đôi mắt sáng ngời: “Đại ca.”
Sau đó nhìn về phía ‘Phiêu Nhiên’, bị hắn quyến rũ diễm lệ lại càng hoảng sợ, lát sau cau mày: “Đại ca, sao ngươi lại coi trọng yêu quái bất nam bất nữ giống như yêu tinh này?”
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Đôi mắt ‘Phiêu Nhiên’ lạnh lẽo, bất nam bất nữ? Không phải là nam phẫn nữ trang sao. . .
Hiên Viên Bất Kinh còn lại là ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt bỗng nhiên trắng, thân thể run rẩy, có chút bất ổn.
Hắn miễn cưỡng cong lên khóe miệng: “Tiếu Ca, sao ngươi lại tới đây.”
“Đại ca! Đúng, ta không nên tới, không nên quấy rối ngươi và yêu tinh âu yếm!”
Có thể nhìn ra ‘Phiêu Nhiên’ là nam phẫn nữ trang, đêm nay cũng chỉ có Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca, bởi vậy từ đó có thể thấy Sở Tiếu Ca cũng là phi thường lợi hại, chỉ là tính trẻ con quá nặng.
Hiên Viên Bất Kinh vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút uể oải: “Không có, Tiếu Ca, ta là ở chỗ này chờ giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền.”
Sắc mặt Sở Tiếu Ca càng đen: “Đại ca một mình đối mặt nguy hiểm, vậy càng không được.”
Hiên Viên Bất Kinh vươn tay sờ sờ đầu Sở Tiếu Ca: “Được rồi được rồi, lần sau nhất định chờ ngươi. Đúng rồi, Dạ Lạc Huyền đêm nay rốt cuộc có đến không?”
Sở Tiếu Ca gật đầu: “Đại ca ngươi không phải bảo ta nhìn chằm chằm Dạ Lạc Huyền sao, ta chính là theo Dạ Lạc Huyền đi vào, phỏng chừng tên kia lại đi uống rượu, ăn no uống đủ rồi mới về.”
Không ai biết, Dạ Lạc Huyền kỳ thực chính là một con sâu rượu, hắn thích uống rượu, nhưng uống mãi không say.
Người khác xưng hắn là Ma quân, mà trên thực tế, người thấy Dạ Lạc Huyền, đều có thể từ trên người hắn cảm thụ được áp lực và đau xót dày đặc, giống như một cái xác không hồn trống rỗng.
“Như vậy. . .”
Hiên Viên Bất Kinh thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Sở Tiếu Ca, nhìn về phía hoa khôi ‘Phiêu Nhiên': “Ngươi nếu muốn biết Dạ Lạc Huyền vì sao giết hoa khôi ‘Văn hương các’ các ngươi, như vậy, ngươi liền theo chúng ta đi, cùng nhau chờ Dạ Lạc Huyền, thế nào?”
‘Phiêu Nhiên’ ngẩn người, đáy mắt có chút kinh ngạc: “Sao ngươi biết ta. . .”
Vừa rồi Hiên Viên Bất Kinh còn đang hỏi hắn là ai, vì sao sau một khắc liền đoán được thân phận của hắn.
Hiên Viên Bất Kinh cong lên khóe môi: “Ta vừa rồi là bị dọa, sau khi tỉnh táo lại liền biết thân phận của ngươi kỳ thực không khó đoán, ngươi chính là chủ nhân chân chính của ‘Văn hương các’ đúng không?”
‘Phiêu Nhiên’ gật đầu: “Đúng vậy, Hiên Viên Bất Kinh một trong tam đại thần bộ, ngươi có nguyện ý tiếp nhận chiến thư của ta?”
Hiên Viên Bất Kinh nhíu mày: “Chiến thư gì?”
‘Phiêu Nhiên’ đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh cũng quật cường nhìn lại, hai người giương cung bạt kiếm, sau đó ‘Phiêu Nhiên’ bỗng nhiên cười, chậm rãi mở miệng, nói ra dự định của hắn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất