Chương 187: Sắp Lâm Bồn.
CHƯƠNG 188: SẮP LÂM BỒN.
Thân thể Vân Khuynh bị giả tính đau bụng sinh lăn qua lăn lại, bên kia tâm Tần Vô Song Tần Vô Phong mấy người cũng đồng dạng bị lăn qua lăn lại.
Đặc biệt Tần Vô Song và Tần Vô Phong nghe nói lúc loại đau bụng sinh này phát tác Vân Khuynh thống khổ, liền càng ngồi không yên.
Bọn họ muốn gặp Vân Khuynh, ở bên Vân Khuynh, bức thiết muốn như vậy! ! !
Lúc Tần Vô Song và Tần Vô Phong không hẹn mà gặp cùng đi đến chỗ Liên Cừ, tranh thủ quyền lợi được gặp Vân Khuynh, Liên Cừ nhiều lần lo lắng, cuối cùng đồng ý yêu cầu của họ.
Để bọn họ gặp Vân Khuynh, thế nhưng hai người không thể song song xuất hiện, để công bằng, hai người trao đổi mỗi người xuất hiện một ngày giúp đỡ chăm sóc Vân Khuynh.
Liên Cừ kỳ thực đều chỉ là vì hai người suy nghĩ, biết bọn họ xác thực lo lắng cho Vân Khuynh, sợ rằng nếu không để cho bọn họ gặp Vân Khuynh sẽ khiến bạo động, cho nên mới chịu đáp ứng.
Liên Cừ tuy rằng đáp ứng bọn họ gặp Vân Khuynh, nhưng tuyệt không có nghĩa hắn muốn cho Vân Khuynh biết hình dạng không được tự nhiên hiện tại giữa Tần Vô Phong và Tần Vô Song, cho nên hắn mới nghĩ đến biện pháp để hai người chia nhau cách một ngày.
Đối với quyết định này của Liên Cừ, Tần Vô Song trong lòng thực không phục, rõ ràng Vân Khuynh là người của hắn, mang thai cũng là hài tử của hắn, vì sao hắn phải bởi vì người khác mà không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên Vân Khuynh?
Chỉ là tuy rằng bất mãn, thế nhưng với hai lựa chọn Liên Cừ đưa ra. . .
Hoặc là không gặp, hoặc là cùng Tần Vô Phong trao đổi mỗi ngày đến gặp Vân Khuynh, hắn vẫn là lựa chọn cùng Tần Vô Phong thay nhau chăm sóc Vân Khuynh.
Có thể gặp một ngày đêm, vẫn tốt hơn không được gặp. . .
Biết đâu, lui bước như vậy, chỉ là bắt đầu mà thôi.
Thỏa hiệp như vậy đã định trước Tần Vô Song ngày sau phải thối lui, không chỉ là một bước này.
Bước chân hắn đã buông lỏng, có lẽ theo một bước này, hắn sẽ chậm rãi, liên tục lui về phía sau, thẳng đến khi lùi về ranh giới hắn có thể kiên trì. . .
Hai người thay phiên bắt đầu từ Tần Vô Song.
Khi Vân Khuynh nhìn thấy Tần Vô Song, xác thực sợ hãi một trận, chỉ là, tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng kỳ thực y cũng rất tin tưởng Tần Vô Song, cho nên nhìn thấy Tần Vô Song y vẫn rất vui vẻ.
Ngoại trừ ngạc nhiên lúc lần đầu gặp lại hắn, toàn bộ tâm tư liền lập tức bị vui sướng vây quanh.
Vân Khuynh giãy dụa từ trong chăn vươn tay, muốn kéo Tần Vô Song: “Vô Song. . .”
Tần Vô Song lập tức đưa tay đến, nắm lấy Vân Khuynh.
“Khuynh nhi, khổ cực ngươi.”
Thấy bụng Vân Khuynh nhô lên, Tần Vô Song kinh hồn táng đảm, cách ngày giải cổ độc cũng chỉ hơn ba tháng, bụng của Vân Khuynh dĩ nhiên lớn nhiều như vậy.
Hắn không thể tin được, cái bụng bằng phẳng như vậy, sao lại biến lớn như thế, khiến hắn thẳng sợ cái bụng nho nhỏ của Vân Khuynh sẽ vì oa oa trong bụng mà rách mất.
Nhìn thấy Vân Khuynh, bởi vì cái bụng của Vân Khuynh, Tần Vô Song lo lắng không giảm phản tăng, cũng càng thêm nghĩ nghĩ thân thể Vân Khuynh rất thần kỳ.
Vân Khuynh nắm tay Tần Vô Song, hai bàn tay xa cách thật lâu, chăm chú nắm cùng một chỗ, mười ngón giữ chặt.
“Khuynh nhi. . .”
Tần Vô Song thì thào tự nói, hơi ấm trong tay, khiến hắn có chút cảm động.
Giờ khắc này bàn tay hắn nắm, với hắn mà nói là quan trọng nhất.
Lúc này Tần Vô Song có chút mờ mịt, hắn vừa mới về nhà, lúc biết chuyện Vân Khuynh và Tần Vô Phong, có phải là quá không lãnh tĩnh hay không? Cho nên mới lâu như vậy không gặp được Vân Khuynh?
Thế nhưng. . .
Ánh mắt Tần Vô Song nhìn khí sắc Vân Khuynh không phải tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hình như lại có chút gầy gò, chậm rãi tham luyến lướt qua dọc theo mặt mày của Vân Khuynh, liên tục đi xuống, cuối cùng rơi lên cái bụng đã nhô lên rất cao.
Lúc này, chỉ có Vân Khuynh và hài tử là quan trọng nhất, cái khác gì đó đều không quan trọng.
Vân Khuynh đọc ra lo lắng và yêu thương trong mắt Tần Vô Song, trong lòng một trận ấm áp, y không thấy trên khuôn mặt Tần Vô Song có bất cứ lạnh lùng và nổi giận gì, cho nên chính y tự nhiên cũng sẽ không đề chuyện Tần Vô Phong.
Ngón tay nắm cùng Tần Vô Song hơi giật giật, ma sát mu bàn tay Tần Vô Song: “Vô Song, không cần lo lắng, ta hiện tại trải qua chính là phần lớn mọi người mang thai đều phải trải qua, không có việc gì, ta nhất định có thể chống đỡ.”
Lời tuy là nói vậy, nhưng y dù sao cũng là lấy thân thể kỳ lạ như vậy mang thai, trắc trở bên trong nói vậy cũng là không thiếu.
“Bất luận thế nào, ta đều sẽ ở bên ngươi.”
Tần Vô Song gia tăng lực đạo trên bàn tay, cầm tay Vân Khuynh càng thêm chặt.
Vân Khuynh hơi cong lên khóe môi, cười cười, buông xuống lông mi giấu đi vài phần buồn bã.
Thế nhưng lập tức, y liền lấy lại tinh thần.
Mấy ngày nay, y một mực phiền não một việc, hiện tại Tần Vô Song tới, vừa lúc có thể giúp y giải quyết phiền phức kia.
“Vô Song.”
Đôi mắt tối tăm của Tần Vô Song mang theo ấm áp nhu hòa, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong lúc ngẩn ngơ, Vân Khuynh có cảm giác hai người dường như nhớ về trước đây.
Vân Khuynh nỗ lực ổn định tâm tư của mình nói: “Mấy ngày nay, ta một mực nghĩ. . .”
Ánh mắt y nhu hòa xuống, Tần Vô Song lại cho rằng y muốn đề đến Tần Vô Phong, lập tức trầm mặt.
May là lúc này Vân Khuynh có tâm sự khác, cũng không nhìn thấy Tần Vô Song đột biến tình tự, y chỉ là ôn hòa như trước nói: “Ta đang suy nghĩ, hài tử trong bụng, nên lấy tên gì. . .”
Sinh xong hài tử y sẽ rời đi, trước khi đi, y mong muốn biết được tên hài tử của mình.
Tần Vô Song lần đầu tiên sắp phải làm đa đa, ngày trước do quá bận rộn bôn ba vì dược, sau lại bởi vì Tần Vô Phong mà không thể ở bên Vân Khuynh.
Tuy rằng cả ngày lo lắng Vân Khuynh và hài tử, nhưng hắn đích xác chưa từng nghĩ tới hài tử trong bụng Vân Khuynh nên lấy tên gì.
Hôm nay Vân Khuynh nhắc tới hắn mới nghĩ đến vấn đề này.
Hắn thật là quan tâm sẽ bị loạn, càng là chuyện lưu ý, càng là người lưu tâm, càng dễ quên.
“Khuynh nhi còn chưa nghĩ ra sao?”
Tần Vô Song hỏi ra miệng, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc tên gì mới hợp đây?
Vân Khuynh lắc đầu: “Ta vẫn chưa nghĩ ra chủ ý nào tốt, Vô Song cũng suy nghĩ một chút đi.”
Tần Vô Song hiện tại đã bắt đầu rất dụng tâm suy nghĩ.
Nửa ngày sau, Tần Vô Song cười cười: “Sơ Vân? Tên này thế nào?”
Vân Khuynh đem hai chữ đọc ở trong miệng: “Sơ Vân. . . Sơ Vân, giống như là mặt trời mới mọc, mang theo vài phần ý tứ sống lại. . .”
Đọc đọc, Vân Khuynh lấy lại tinh thần: “Thế nhưng, ta thấy tên này vẫn thiếu một tia dương cương khí.”
Tần Vô Song giơ giơ lông mày: “Nói không chừng hài tử trong bụng Khuynh nhi, là một nữ nhi nhu thuận khả ái. . .”
Nói xong Tần Vô Song lại bắt đầu nghĩ tên khác.
“Như vậy, Chiêu Minh thế nào?”
Vân Khuynh cười mà không nói, từ trong tên này, chỉ biết trong tương lai Tần Vô Song cũng là chờ mong và thương yêu hài tử.
Y giật giật lông mày mảnh khảnh: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn (), Vô Song nghĩ tên Sơ Ảnh này thế nào?”
() Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: 2 câu trong bài thơ nào đó của Lâm Hòa Thịnh đời Tống =..= dịch nghĩa ra thì tàm tạm là như thế này:
Ảnh mờ dọc ngang trên nước cạn.
Hoa mai lững lờ trăng hoàng hôn.
Tần Vô Song nghe xong nghĩ cũng tốt, trong đầu lại liên tiếp không ngừng tuôn ra từ ngữ tốt đẹp, muốn đem tên tự tốt nhất đưa cho hài tử tương lai của mình, nhưng thật khó mà chọn lựa.
Có lẽ Vân Khuynh cũng là nguyên nhân này, cho nên mới suy nghĩ rất nhiều ngày, mà như trước vẫn không nghĩ ra kết quả.
“Hai người các ngươi, nhiều ngày không thấy, hôm nay vừa gặp, sao cả đám lại đều mày chau mặt ủ như vậy?”
Liên Duyệt hiện tại mỗi ngày đều đến chỗ Vân Khuynh, vừa thấy hai người, thấy trên khuôn mặt bọn họ đều mang theo vẻ khổ não, không khỏi mở miệng hỏi.
Bởi vì chuyện Tần Vô Phong, dưới đáy lòng Tần Vô Song cùng Liên Duyệt còn có một tia khoảng cách, thế nhưng hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, cũng không thèm nghĩ đến chuyện khiến kẻ khác không thoải mái, hắn mỉm cười nói: “Chúng ta đang đặt tên cho hài tử chưa xuất thế, nương cũng không thể lười biếng, cũng phải suy nghĩ với chúng ta.”
Liên Duyệt ngẩn ngơ, vỗ vỗ đầu mình: “Đúng vậy, chuyện quan trọng như thế, dĩ nhiên quên. . .”
Vì vậy Liên Duyệt cũng gia nhập vào hàng đặt tên của bọn họ.
Ngày hôm nay, mọi người như trước nói nói cười cười, dường như chuyện vài ngày trước, căn bản chưa từng xảy ra, Vân Khuynh thiếu chút nữa liền cho rằng chuyện này, chỉ là một ảo giác của y.
Thẳng đến ngày thứ hai, Tần Vô Phong xuất hiện, mà Tần Vô Song không có xuất hiện, y mới mơ hồ hiểu rõ tình hình hiện tại.
Tuy rằng hiện tại ở trong lòng Vân Khuynh, càng quan tâm chính là thái độ của Tần Vô Song, thế nhưng Vân Khuynh ở trước mặt Tần Vô Song vẫn có thể trầm tĩnh lại.
Còn ở trước mặt Tần Vô Phong, lại càng khó có thể thả lỏng.
Thứ nhất thân phận hai người như vậy, thứ hai y nhất thời cũng không rõ mình rốt cuộc đối với Tần Vô Phong là một loại cảm tình như thế nào, cho nên đối với Tần Vô Phong, thản nhiên lúc ban đầu nơi đáy lòng y đã sớm rút đi, trở nên phức tạp không gì sánh được.
Nhưng Tần Vô Phong, lại vẫn đối với y như thường ngày, nhìn qua cũng không đem việc Vân Khuynh xa cách để ở trong lòng.
Cứ như vậy, ngày qua ngày có Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người thay phiên nhau làm bạn, Vân Khuynh liền quen thuộc loại giả tính đau bụng sinh này.
Theo thời gian trôi qua, hơn mười ngày sau, giả tính đau bụng sinh, đã biến thành đau bụng sinh thực sự.
Hôm nay là ngày Tần Vô Phong đến, Tần Vô Phong ngồi ở bên giường, dốc lòng chăm sóc Vân Khuynh.
Vào lúc Vân Khuynh ôm bụng kêu lên đau đớn, hắn chỉ nghĩ là giả tính đau bụng sinh như ngày thường, nắm tay Vân Khuynh, truyền nội lực cho y, ở một bên sốt ruột chờ đau bụng sinh không thể tránh khỏi này qua đi.
Thế nhưng, Vân Khuynh hét to, dưới thân liền xuất hiện vết máu.
Tần Vô Phong triệt để luống cuống, lập tức gọi tới Liên Cừ.
Liên Cừ bắt mạch, liền mặt âm trầm nói với Tần Vô Phong và Liên Duyệt: “Đã đến lúc lâm bồn. . . Vân Khuynh y, sắp sinh. . .”
Tuyên cáo này đem Tần Vô Phong và Liên Duyệt dọa thẳng dưới chân run lên.
Vân Khuynh hoài thai hơn tám tháng, bọn họ một mực chờ mong từng li từng tí chăm sóc tiểu oa nhi, cuối cùng muốn xuất thế, bọn họ vừa vui mừng vừa lo lắng.
“Tiểu Cừ, chúng ta phải chuẩn bị cái gì?”
Liên Cừ nhăn mày suy nghĩ một chút.
“Chuẩn bị một ít lát nhân sâm, mặt khác, kêu hạ nhân đun nhiều nước nóng. . .
Ở đây giao cho ta là được, cô cô ngươi lưu lại cùng ta chăm sóc Vân Khuynh, Vô Phong biểu ca trước hết đi ra ngoài đi. . .
Được rồi, còn phải tìm người gọi Vô Song biểu đệ tới, dù sao, hắn phải làm đa đa rồi.” Đăng bởi: admin
Thân thể Vân Khuynh bị giả tính đau bụng sinh lăn qua lăn lại, bên kia tâm Tần Vô Song Tần Vô Phong mấy người cũng đồng dạng bị lăn qua lăn lại.
Đặc biệt Tần Vô Song và Tần Vô Phong nghe nói lúc loại đau bụng sinh này phát tác Vân Khuynh thống khổ, liền càng ngồi không yên.
Bọn họ muốn gặp Vân Khuynh, ở bên Vân Khuynh, bức thiết muốn như vậy! ! !
Lúc Tần Vô Song và Tần Vô Phong không hẹn mà gặp cùng đi đến chỗ Liên Cừ, tranh thủ quyền lợi được gặp Vân Khuynh, Liên Cừ nhiều lần lo lắng, cuối cùng đồng ý yêu cầu của họ.
Để bọn họ gặp Vân Khuynh, thế nhưng hai người không thể song song xuất hiện, để công bằng, hai người trao đổi mỗi người xuất hiện một ngày giúp đỡ chăm sóc Vân Khuynh.
Liên Cừ kỳ thực đều chỉ là vì hai người suy nghĩ, biết bọn họ xác thực lo lắng cho Vân Khuynh, sợ rằng nếu không để cho bọn họ gặp Vân Khuynh sẽ khiến bạo động, cho nên mới chịu đáp ứng.
Liên Cừ tuy rằng đáp ứng bọn họ gặp Vân Khuynh, nhưng tuyệt không có nghĩa hắn muốn cho Vân Khuynh biết hình dạng không được tự nhiên hiện tại giữa Tần Vô Phong và Tần Vô Song, cho nên hắn mới nghĩ đến biện pháp để hai người chia nhau cách một ngày.
Đối với quyết định này của Liên Cừ, Tần Vô Song trong lòng thực không phục, rõ ràng Vân Khuynh là người của hắn, mang thai cũng là hài tử của hắn, vì sao hắn phải bởi vì người khác mà không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên Vân Khuynh?
Chỉ là tuy rằng bất mãn, thế nhưng với hai lựa chọn Liên Cừ đưa ra. . .
Hoặc là không gặp, hoặc là cùng Tần Vô Phong trao đổi mỗi ngày đến gặp Vân Khuynh, hắn vẫn là lựa chọn cùng Tần Vô Phong thay nhau chăm sóc Vân Khuynh.
Có thể gặp một ngày đêm, vẫn tốt hơn không được gặp. . .
Biết đâu, lui bước như vậy, chỉ là bắt đầu mà thôi.
Thỏa hiệp như vậy đã định trước Tần Vô Song ngày sau phải thối lui, không chỉ là một bước này.
Bước chân hắn đã buông lỏng, có lẽ theo một bước này, hắn sẽ chậm rãi, liên tục lui về phía sau, thẳng đến khi lùi về ranh giới hắn có thể kiên trì. . .
Hai người thay phiên bắt đầu từ Tần Vô Song.
Khi Vân Khuynh nhìn thấy Tần Vô Song, xác thực sợ hãi một trận, chỉ là, tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng kỳ thực y cũng rất tin tưởng Tần Vô Song, cho nên nhìn thấy Tần Vô Song y vẫn rất vui vẻ.
Ngoại trừ ngạc nhiên lúc lần đầu gặp lại hắn, toàn bộ tâm tư liền lập tức bị vui sướng vây quanh.
Vân Khuynh giãy dụa từ trong chăn vươn tay, muốn kéo Tần Vô Song: “Vô Song. . .”
Tần Vô Song lập tức đưa tay đến, nắm lấy Vân Khuynh.
“Khuynh nhi, khổ cực ngươi.”
Thấy bụng Vân Khuynh nhô lên, Tần Vô Song kinh hồn táng đảm, cách ngày giải cổ độc cũng chỉ hơn ba tháng, bụng của Vân Khuynh dĩ nhiên lớn nhiều như vậy.
Hắn không thể tin được, cái bụng bằng phẳng như vậy, sao lại biến lớn như thế, khiến hắn thẳng sợ cái bụng nho nhỏ của Vân Khuynh sẽ vì oa oa trong bụng mà rách mất.
Nhìn thấy Vân Khuynh, bởi vì cái bụng của Vân Khuynh, Tần Vô Song lo lắng không giảm phản tăng, cũng càng thêm nghĩ nghĩ thân thể Vân Khuynh rất thần kỳ.
Vân Khuynh nắm tay Tần Vô Song, hai bàn tay xa cách thật lâu, chăm chú nắm cùng một chỗ, mười ngón giữ chặt.
“Khuynh nhi. . .”
Tần Vô Song thì thào tự nói, hơi ấm trong tay, khiến hắn có chút cảm động.
Giờ khắc này bàn tay hắn nắm, với hắn mà nói là quan trọng nhất.
Lúc này Tần Vô Song có chút mờ mịt, hắn vừa mới về nhà, lúc biết chuyện Vân Khuynh và Tần Vô Phong, có phải là quá không lãnh tĩnh hay không? Cho nên mới lâu như vậy không gặp được Vân Khuynh?
Thế nhưng. . .
Ánh mắt Tần Vô Song nhìn khí sắc Vân Khuynh không phải tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hình như lại có chút gầy gò, chậm rãi tham luyến lướt qua dọc theo mặt mày của Vân Khuynh, liên tục đi xuống, cuối cùng rơi lên cái bụng đã nhô lên rất cao.
Lúc này, chỉ có Vân Khuynh và hài tử là quan trọng nhất, cái khác gì đó đều không quan trọng.
Vân Khuynh đọc ra lo lắng và yêu thương trong mắt Tần Vô Song, trong lòng một trận ấm áp, y không thấy trên khuôn mặt Tần Vô Song có bất cứ lạnh lùng và nổi giận gì, cho nên chính y tự nhiên cũng sẽ không đề chuyện Tần Vô Phong.
Ngón tay nắm cùng Tần Vô Song hơi giật giật, ma sát mu bàn tay Tần Vô Song: “Vô Song, không cần lo lắng, ta hiện tại trải qua chính là phần lớn mọi người mang thai đều phải trải qua, không có việc gì, ta nhất định có thể chống đỡ.”
Lời tuy là nói vậy, nhưng y dù sao cũng là lấy thân thể kỳ lạ như vậy mang thai, trắc trở bên trong nói vậy cũng là không thiếu.
“Bất luận thế nào, ta đều sẽ ở bên ngươi.”
Tần Vô Song gia tăng lực đạo trên bàn tay, cầm tay Vân Khuynh càng thêm chặt.
Vân Khuynh hơi cong lên khóe môi, cười cười, buông xuống lông mi giấu đi vài phần buồn bã.
Thế nhưng lập tức, y liền lấy lại tinh thần.
Mấy ngày nay, y một mực phiền não một việc, hiện tại Tần Vô Song tới, vừa lúc có thể giúp y giải quyết phiền phức kia.
“Vô Song.”
Đôi mắt tối tăm của Tần Vô Song mang theo ấm áp nhu hòa, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong lúc ngẩn ngơ, Vân Khuynh có cảm giác hai người dường như nhớ về trước đây.
Vân Khuynh nỗ lực ổn định tâm tư của mình nói: “Mấy ngày nay, ta một mực nghĩ. . .”
Ánh mắt y nhu hòa xuống, Tần Vô Song lại cho rằng y muốn đề đến Tần Vô Phong, lập tức trầm mặt.
May là lúc này Vân Khuynh có tâm sự khác, cũng không nhìn thấy Tần Vô Song đột biến tình tự, y chỉ là ôn hòa như trước nói: “Ta đang suy nghĩ, hài tử trong bụng, nên lấy tên gì. . .”
Sinh xong hài tử y sẽ rời đi, trước khi đi, y mong muốn biết được tên hài tử của mình.
Tần Vô Song lần đầu tiên sắp phải làm đa đa, ngày trước do quá bận rộn bôn ba vì dược, sau lại bởi vì Tần Vô Phong mà không thể ở bên Vân Khuynh.
Tuy rằng cả ngày lo lắng Vân Khuynh và hài tử, nhưng hắn đích xác chưa từng nghĩ tới hài tử trong bụng Vân Khuynh nên lấy tên gì.
Hôm nay Vân Khuynh nhắc tới hắn mới nghĩ đến vấn đề này.
Hắn thật là quan tâm sẽ bị loạn, càng là chuyện lưu ý, càng là người lưu tâm, càng dễ quên.
“Khuynh nhi còn chưa nghĩ ra sao?”
Tần Vô Song hỏi ra miệng, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc tên gì mới hợp đây?
Vân Khuynh lắc đầu: “Ta vẫn chưa nghĩ ra chủ ý nào tốt, Vô Song cũng suy nghĩ một chút đi.”
Tần Vô Song hiện tại đã bắt đầu rất dụng tâm suy nghĩ.
Nửa ngày sau, Tần Vô Song cười cười: “Sơ Vân? Tên này thế nào?”
Vân Khuynh đem hai chữ đọc ở trong miệng: “Sơ Vân. . . Sơ Vân, giống như là mặt trời mới mọc, mang theo vài phần ý tứ sống lại. . .”
Đọc đọc, Vân Khuynh lấy lại tinh thần: “Thế nhưng, ta thấy tên này vẫn thiếu một tia dương cương khí.”
Tần Vô Song giơ giơ lông mày: “Nói không chừng hài tử trong bụng Khuynh nhi, là một nữ nhi nhu thuận khả ái. . .”
Nói xong Tần Vô Song lại bắt đầu nghĩ tên khác.
“Như vậy, Chiêu Minh thế nào?”
Vân Khuynh cười mà không nói, từ trong tên này, chỉ biết trong tương lai Tần Vô Song cũng là chờ mong và thương yêu hài tử.
Y giật giật lông mày mảnh khảnh: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn (), Vô Song nghĩ tên Sơ Ảnh này thế nào?”
() Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: 2 câu trong bài thơ nào đó của Lâm Hòa Thịnh đời Tống =..= dịch nghĩa ra thì tàm tạm là như thế này:
Ảnh mờ dọc ngang trên nước cạn.
Hoa mai lững lờ trăng hoàng hôn.
Tần Vô Song nghe xong nghĩ cũng tốt, trong đầu lại liên tiếp không ngừng tuôn ra từ ngữ tốt đẹp, muốn đem tên tự tốt nhất đưa cho hài tử tương lai của mình, nhưng thật khó mà chọn lựa.
Có lẽ Vân Khuynh cũng là nguyên nhân này, cho nên mới suy nghĩ rất nhiều ngày, mà như trước vẫn không nghĩ ra kết quả.
“Hai người các ngươi, nhiều ngày không thấy, hôm nay vừa gặp, sao cả đám lại đều mày chau mặt ủ như vậy?”
Liên Duyệt hiện tại mỗi ngày đều đến chỗ Vân Khuynh, vừa thấy hai người, thấy trên khuôn mặt bọn họ đều mang theo vẻ khổ não, không khỏi mở miệng hỏi.
Bởi vì chuyện Tần Vô Phong, dưới đáy lòng Tần Vô Song cùng Liên Duyệt còn có một tia khoảng cách, thế nhưng hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, cũng không thèm nghĩ đến chuyện khiến kẻ khác không thoải mái, hắn mỉm cười nói: “Chúng ta đang đặt tên cho hài tử chưa xuất thế, nương cũng không thể lười biếng, cũng phải suy nghĩ với chúng ta.”
Liên Duyệt ngẩn ngơ, vỗ vỗ đầu mình: “Đúng vậy, chuyện quan trọng như thế, dĩ nhiên quên. . .”
Vì vậy Liên Duyệt cũng gia nhập vào hàng đặt tên của bọn họ.
Ngày hôm nay, mọi người như trước nói nói cười cười, dường như chuyện vài ngày trước, căn bản chưa từng xảy ra, Vân Khuynh thiếu chút nữa liền cho rằng chuyện này, chỉ là một ảo giác của y.
Thẳng đến ngày thứ hai, Tần Vô Phong xuất hiện, mà Tần Vô Song không có xuất hiện, y mới mơ hồ hiểu rõ tình hình hiện tại.
Tuy rằng hiện tại ở trong lòng Vân Khuynh, càng quan tâm chính là thái độ của Tần Vô Song, thế nhưng Vân Khuynh ở trước mặt Tần Vô Song vẫn có thể trầm tĩnh lại.
Còn ở trước mặt Tần Vô Phong, lại càng khó có thể thả lỏng.
Thứ nhất thân phận hai người như vậy, thứ hai y nhất thời cũng không rõ mình rốt cuộc đối với Tần Vô Phong là một loại cảm tình như thế nào, cho nên đối với Tần Vô Phong, thản nhiên lúc ban đầu nơi đáy lòng y đã sớm rút đi, trở nên phức tạp không gì sánh được.
Nhưng Tần Vô Phong, lại vẫn đối với y như thường ngày, nhìn qua cũng không đem việc Vân Khuynh xa cách để ở trong lòng.
Cứ như vậy, ngày qua ngày có Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người thay phiên nhau làm bạn, Vân Khuynh liền quen thuộc loại giả tính đau bụng sinh này.
Theo thời gian trôi qua, hơn mười ngày sau, giả tính đau bụng sinh, đã biến thành đau bụng sinh thực sự.
Hôm nay là ngày Tần Vô Phong đến, Tần Vô Phong ngồi ở bên giường, dốc lòng chăm sóc Vân Khuynh.
Vào lúc Vân Khuynh ôm bụng kêu lên đau đớn, hắn chỉ nghĩ là giả tính đau bụng sinh như ngày thường, nắm tay Vân Khuynh, truyền nội lực cho y, ở một bên sốt ruột chờ đau bụng sinh không thể tránh khỏi này qua đi.
Thế nhưng, Vân Khuynh hét to, dưới thân liền xuất hiện vết máu.
Tần Vô Phong triệt để luống cuống, lập tức gọi tới Liên Cừ.
Liên Cừ bắt mạch, liền mặt âm trầm nói với Tần Vô Phong và Liên Duyệt: “Đã đến lúc lâm bồn. . . Vân Khuynh y, sắp sinh. . .”
Tuyên cáo này đem Tần Vô Phong và Liên Duyệt dọa thẳng dưới chân run lên.
Vân Khuynh hoài thai hơn tám tháng, bọn họ một mực chờ mong từng li từng tí chăm sóc tiểu oa nhi, cuối cùng muốn xuất thế, bọn họ vừa vui mừng vừa lo lắng.
“Tiểu Cừ, chúng ta phải chuẩn bị cái gì?”
Liên Cừ nhăn mày suy nghĩ một chút.
“Chuẩn bị một ít lát nhân sâm, mặt khác, kêu hạ nhân đun nhiều nước nóng. . .
Ở đây giao cho ta là được, cô cô ngươi lưu lại cùng ta chăm sóc Vân Khuynh, Vô Phong biểu ca trước hết đi ra ngoài đi. . .
Được rồi, còn phải tìm người gọi Vô Song biểu đệ tới, dù sao, hắn phải làm đa đa rồi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất