Chương 193: Vân Khuynh Rời Đi.
CHƯƠNG 194: VÂN KHUYNH RỜI ĐI.
Lễ đầy tháng của Đại Bảo và tiểu Bảo, cũng không mời quá nhiều người.
Đều là người của Tần gia, còn có các trưởng lão của Cô Sa trấn.
Các trưởng lão đối với một đôi tiểu oa nhi nhỏ nhất hiện nay của Tần gia, đều phi thường yêu thích, tranh nhau đòi thu làm đồ đệ hoặc là nhận làm tiểu kiền tôn.
Đối với chuyện nhận làm tiểu kiền tôn, Liên Duyệt và Tần Du Hàn tự nhiên sẽ không phản đối, thế nhưng sư phụ của hai oa oa xác thực phải chọn kỹ.
Hơn nữa, còn phải đợi đại Bảo tiểu Bảo đến một tuổi làm lễ trảo chu xong mới có thể quyết định rốt cuộc nên chọn kiểu sư phụ nào cho bọn hắn.
Lễ đầy tháng, là một nghi thức chính thức lấy tên.
Người xưa nói: “Danh dĩ chính thể”, danh là dùng để làm ký hiệu, tỏ rõ danh phận, cực kỳ quan trọng.
Cho nên lễ đầy tháng, là quyết không thể bỏ qua.
Người Tần gia luôn luôn ngạo nghễ, ngoại trừ tổ tiên trưởng bối ra thì không quỳ trời không quỳ đất, cho nên quy trình ở trong ý thức đều lược đi không ít trình tự.
Lúc Tần Du Hàn rửa tay dâng hương hành lễ với tổ tiên, Tần Vô Song ôm đại Bảo, Vân Khuynh ôm tiểu Bảo, chậm rãi đi ra, lúc này các trưởng lão thường ngày cực kỳ hoạt bát đều đứng trang nghiêm nghênh tiếp.
Mặc dù có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng hai người oa oa, Vân Khuynh một mình ôm thực sự là vất vả.
Đám lão đầu này là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khuynh, chỉ cảm thấy Vân Khuynh ăn mặc một thân trường bào màu trắng bạc, thân hình nhỏ bé, mặt mày như tranh, ôn nhuận như ngọc, cửa tay áo và cổ áo đều mang theo lông tơ nhung nhìn qua rất giống một cô nương thanh tú. . .
Không, hoặc là nói, ngay cả cô nương cũng không đẹp như thế.
Thế nhưng, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng Tần Du Hàn và Liên Duyệt kiên quyết nói hai oa oa này là xuất từ y.
Nếu vấn đề con nối dòng đã được giải quyết, đám lão đầu này đương nhiên sẽ không lưu ý giới tính của y.
Sau khi nhìn thấy Vân Khuynh, đám lão bà lão đầu này, dưới đáy lòng thậm chí còn nghĩ thân thể Vân Khuynh quá gầy yếu, đều hạ quyết tâm sau đó có cơ hội phải chăm sóc y thật tốt. . .
Để y sinh thêm cho Tần gia mấy oa oa đáng yêu.
Sau đó Tần Vô Song đọc tên của đại Bảo tiểu Bảo, Tần Kính Huyền, Tần Kính Quân.
Hôm nay tâm tình mọi người đều là vạn lý trời quang phi thường vui mừng, chỉ có Vân Khuynh một mình lộ vẻ cười yếu ớt, mặt mày có chút u buồn.
Tâm tình Tần Vô Song hẳn là tốt nhất, hai oa oa này, tuy rằng đều rất nhỏ, nhưng lại khiến hắn yêu thích kiêu ngạo đến cực điểm.
Hắn ôm tiểu oa nhi đi tới đám trưởng lão nhất nhất vì đại Bảo trong tay nhận thức từng người.
Lúc này Vân Khuynh còn lại là nhìn thân ảnh Tần Vô Song bị đàn người bao phủ, đem tiểu bảo bảo trong lòng đưa cho Liên Duyệt, ánh mắt y ưu thương lướt qua Liên Duyệt đã có tôn tử, nhưng như trước mỹ lệ không hiện lão, trong ánh mắt mang theo một tia hâm mộ và lưu luyến.
“Nương. . . Tỷ, ngày hôm nay đứng lâu, thân thể ta có chút không khỏe, muốn đi về nghỉ ngơi một chút, tiểu Bảo đành nhờ ngươi.”
Còn sợ Liên Duyệt nhìn thấu tâm tư của mình, Vân Khuynh không dám nhìn lâu, chỉ phải buông xuống đôi mắt nhìn tiểu oa nhi quơ quơ bàn tay nhỏ trắng noãn, nhếch miệng cười với y.
Sau đó, Vân Khuynh lại quay đầu nhìn về phía đoàn người, không biết đại Bảo trong tay Tần Vô Song lúc này bị người vây quanh có dáng dấp như thế nào.
Liên Duyệt nhìn Vân Khuynh mất hồn mất vía, không khỏi hơi hơi trầm tư, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Nàng gật đầu: “Thân thể quan trọng, tiểu Khuynh đi trước nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho ta là được.”
Vân Khuynh lưu luyến tạm biệt Liên Duyệt rời đi.
Sau khi thân ảnh Vân Khuynh biến mất, Liên Duyệt lập tức đem tiểu oa nhi đưa cho Tần Du Hàn, đi tới hậu đường giương giọng nói: “Long Liễm.”
Long Liễm gần đây trên cơ bản vẫn làm ám vệ tư nhân cho Vân Khuynh lập tức xuất hiện.
Một thân áo đỏ, lạnh lùng mà diễm lệ: “Phu nhân?”
“Tiểu Khuynh sợ là muốn rời khỏi Tần gia. . .
Long Liễm, trong lục đại ảnh vệ, ta đối với ngươi là quen thuộc nhất, thân cận nhất, tiểu anh nhi năm xưa nhặt được bên bờ sông, hôm nay đã lớn như vậy, còn đẹp như thế.
Ta biết trong sáu đại ảnh vệ Tần gia, trừ ngươi và Long Khiêm ra, bọn họ đều đã có người mình nhận định.
Nếu ở Tần gia tìm không được người muốn ở bên suốt đời, như vậy ngươi liền ra ngoài tìm đi. . .
Chút nữa thông tri cho Long Khiêm, ngươi và Long Khiêm hai người, đều phải theo tiểu Khuynh rời đi.
Sau khi rời đi Tần phủ, các ngươi phải bảo vệ tiểu Khuynh, chăm sóc tiểu Khuynh không cho bất cứ kẻ nào làm khó y. . .
Nói chung, trước khi quay về Tần gia, tiểu Khuynh chính là chủ tử của các ngươi, bất luận là yêu cầu dạng gì, cũng không được trái ý tiểu Khuynh. . .”
Liên Duyệt vừa nói, trên khuôn mặt vừa hiện lên toàn bộ lo lắng, nàng thậm chí có chút cấp thiết vươn tay cầm tay Long Liễm: “Tiểu Khuynh với ta mà nói là rất quan trọng, ta đối với y, thậm chí còn để bụng hơn so với tiểu Phong tiểu Song, mong muốn ngươi và Long Khiêm có thể chăm sóc cho tiểu Khuynh thật tốt.”
Long Liễm có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn như cũ gật đầu nói: “Phu nhân xin yên tâm, trước khi trở lại Tần phủ, thuộc hạ và Long Khiêm nhất định sẽ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt.”
Liên Duyệt giật mình, vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Đi đi, chờ đến khi Khuynh nhi muốn trở về liền dẫn y trở về. . .”
Nói như thế nào cũng ở chung với Vân Khuynh hai kiếp, nàng đối với tính tình Vân Khuynh, hiểu rất rõ.
Vân Khuynh từ đời trước đã là một người cực kỳ dễ rơi vào ngõ cụt, sau lại bị Ngụy Quang Hàn chối bỏ tình yêu của y, dưới đáy lòng y càng ẩn sâu tự ti và phủ định chính mình.
Đối mặt với Tần Vô Song ưu tú, Vân Khuynh sợ là sớm đã có ý tự ti, sau lại Tần Vô Phong xen vào, càng khiến y kéo thêm vài phần tự trách.
Thế nhưng, Liên Duyệt nghĩ, nguyên nhân chân chính Vân Khuynh rời đi, và là nguyên nhân quan trọng nhất, sợ rằng không phải những điều này, mà là ——
Y không thể đối mặt với tâm của mình.
Vân Khuynh đối với ái tình, vẫn ôm khát vọng, ôm ước mơ, thậm chí y là người tin tưởng và ngưỡng mộ ái tình.
Sợ là chính y, cũng đã nhận ra y đối với cảm tình của Tần Vô Phong cũng không phải là thờ ơ.
Điều này hẳn là làm y rất khó chấp nhận! ! !
Chắc hẳn y không thể tin, cũng không thể đối mặt với chuyện mình song song yêu hai người, cho nên mới rời đi.
Dù sao, một người vẫn luôn khát vọng và tín ngưỡng gì đó, bị chính mình phá vỡ, là chuyện rất khó chấp nhận. . .
Giống như là phản bội chính mình. . .
Nghĩ vậy, Liên Duyệt liền không tự chủ được nguyện ý thả y đi.
Ra ngoài kiến thức thế giới, mở mang tầm mắt, rồi giải giải sầu cũng tốt.
Dù sao Vân Khuynh sẽ không chân chính tách rời Tần gia, Liên Duyệt tin tưởng, Vân Khuynh trọng cảm tình, nhất định sẽ trở lại Tần gia.
Chỉ cần y qua được cửa ải của mình, chỉ cần y nghĩ thông suốt. . .
Y sẽ lại trở về. . .
Liên Duyệt thu hồi tâm tình, nặng nề thở dài một tiếng.
Nàng biết rõ Vân Khuynh muốn rời đi, không chỉ không ngăn cản, trái lại còn phái Long Liễm và Long Khiêm giúp y.
Nàng chỉ là không muốn làm khó Vân Khuynh, không muốn y thống khổ, cũng không nỡ để Tần Vô Song và Tần Vô Phong từng bước ép sát y, cho nên, nàng lựa chọn như vậy.
Mong muốn đây là sự lựa chọn chính xác, mong muốn ngày sau nàng sẽ không hối hận vì sự lựa chọn này.
Vân Khuynh cầm lấy hành lý không quá nhiều, nhìn quanh trong phòng, y thực sự rất không muốn.
Y biết cửa sau của Tần phủ có lẽ thưa thớt người, y dự định từ cửa sau, lén lút ra ngoài.
Đáng tiếc y nghĩ quá giản đơn, cho dù tôi tớ Tần gia không nhiều lắm, thế nhưng đối với thủ vệ các nơi vẫn là tương đương nghiêm khắc.
May là vừa vặn y chưa đi, Long Liễm và Long Khiêm liền đi tới.
Hai người quỳ một gối xuống trước mặt Vân Khuynh: “Thỉnh nhị thiếu phu nhân mang theo chúng ta.”
Vân Khuynh khiếp sợ lui về phía sau một bước, trợn tròn một đôi con mắt thật to, vươn ngón tay có chút run run chỉ vào bọn họ: “Các ngươi. . .”
Các ngươi làm thế nào biết ta muốn rời đi? ? ?
Vân Khuynh còn chưa nói ra miệng, Long Liễm liền nói: “Phu nhân muốn thuộc hạ hai người bảo hộ an toàn cho nhị thiếu phu nhân, sau đó nhị thiếu phu nhân chính là chủ nhân của thuộc hạ hai người.”
Vân Khuynh giật mình, lẩm bẩm nói: “Tỷ. . .”
Tâm trạng xoay chuyển trăm lần, Liên Duyệt quả nhiên là hiểu y. . .
Thế nhưng, Long Liễm và Long Khiêm rốt cuộc có nên mang theo không? ? ?
Mang theo, chẳng phải là bại lộ hành tung chính mình? ? ?
Long Liễm như là nhìn ra tâm tư Vân Khuynh:
“Phu nhân từng căn dặn thuộc hạ, trước khi quay về Tần gia, chúng thuộc hạ tất cả chỉ nghe nhị thiếu phu nhân phân phó. . .
Lúc nào nhị thiếu phu nhân muốn trở về, chúng thuộc hạ mới có thể mang nhị thiếu phu nhân trở về.”
Vân Khuynh nghe xong hơi nhíu mày.
Ý của Liên Duyệt, là cho phép y rời đi, nhưng tuyệt không cho phép y cả đời cũng không trở về.
Thoáng trầm tư một chút xong, Vân Khuynh hỏi Long Liễm: “Nếu là ta mang theo các ngươi, người Tần gia tìm ta, ta muốn các ngươi dẫn dắt người rời đi, hoặc là che chở ta không bị Tần gia phát hiện, các ngươi có bằng lòng hay không? ? ?”
“Điều này. . .”
Long Liễm giật mình, nghĩ lại lời Liên Duyệt nói, gật đầu: “Rời khỏi Tần phủ, chúng thuộc hạ chỉ có nhị thiếu phu nhân một người chủ tử, tự nhiên nguyện ý.”
Vân Khuynh lặng lẽ thở ra một hơi, trầm tĩnh lại.
Một mình y, khuôn mặt vẫn không thể che giấu, chỉ có một chút nội lực, võ công thì không có chút nào, có thể nói là tay trói gà không chặt, không thể nói là không xung động, không thể nói là không nguy hiểm, mang theo Long Liễm Long Khiêm, biết đâu cũng tốt.
Đáy lòng Vân Khuynh chỉ nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩ tới, có lẽ ở trong tiềm thức của y muốn lần thứ hai trở lại Tần phủ, cho nên mới để người Tần gia giữ ở bên người.
Lúc ba người chuẩn bị rời đi, Vân Khuynh lại hỏi Long Liễm có biết thuật dịch dung.
Y không biết, nhưng Long Liễm thân là người đứng đầu lục đại ảnh vệ Tần gia, hẳn là tương đối toàn năng chứ nhỉ? ? ?
Long Liễm quả nhiên trả lời là có, sau đó lại giản đơn dịch dung cho Vân Khuynh.
Làm như vậy cũng rất hợp ý Long Liễm, lúc ban đầu, nàng đã cảm thấy dung mạo của nhị thiếu phu nhân này quá mức bắt mắt, sau đó muốn không bị tìm ra cũng rất khó.
Cũng không nghĩ Vân Khuynh không thèm để ý đối với bề ngoài, lại chủ động kêu nàng dịch dung cho y.
Liên Duyệt chủ động để Vân Khuynh rời đi, tự nhiên là ở phía trước ngoài sáng trong tối giúp y lôi kéo mọi người, cho nên thời gian cũng coi như có nhiều.
Long Liễm hỏi Vân Khuynh muốn ra ngoài như thế nào, Vân Khuynh nói ra ý kiến, ý kiến của y khiến Long Liễm đen mặt.
Cuối cùng Long Liễm cũng bất chấp đại bất kính gì gì đó, trực tiếp nắm áo Vân Khuynh, dựa vào tuyệt đỉnh khinh công, dễ dàng tránh thoát Tần gia nàng hiểu biết quen thuộc không gì sánh được này, ba người dễ dàng ra khỏi Tần phủ.
Ra khỏi Tần phủ, Vân Khuynh liền cảm thấy thương cảm không muốn, y ở đây dĩ nhiên đã chừng một năm, từ lâu đã sinh ra cảm tình. . .
Hơn nữa, đại Bảo tiểu Bảo của y, y đến bây giờ còn đang áy náy và hổ thẹn với chúng.
Hai hài tử đáng thương vừa đầy tháng. . .
Y làm ba ba, nhưng lại lựa chọn rời đi. . .
Mong muốn Liên Duyệt Vô Song Vô Phong bọn họ có thể bảo vệ bọn họ nhiều hơn. . .
Tần Vô Song và Tần Vô Phong, thậm chí là Tần Du Hàn, nằm mơ cũng không ngờ tới Vân Khuynh lại rời đi, càng thật không ngờ Liên Duyệt lại giúp y rời đi.
Chờ cho đại Bảo nhận biết với tất cả mọi người, lúc Tần Vô Song đi tìm tiểu Bảo, hắn mới biết được tiểu Bảo ở trong lòng nương hắn, mà Vân Khuynh từ lâu đã không có hình bóng.
Tần Vô Song đổi lại tiểu oa nhi ôm trong lòng với Liên Duyệt, có chút lo lắng nói: “Nương, Khuynh nhi đâu?”
Liên Duyệt tương đương trấn định, nét mặt nàng dáng cười như trước, nhìn không ra một chút khác thường: “Tiểu Khuynh nói thân thể khó chịu, đã xuống dưới nghỉ ngơi rồi.”
Tần Vô Song nhướng mày, trong lòng thấp thỏm, lập tức liền biến mất ý niệm muốn chơi đùa với tiểu Bảo, mở miệng nói: “Khó chịu sao. . . Để ta đi xem.”
Liên Duyệt lắc đầu, mở miệng ngăn cản:
“Tiểu Khuynh trở lại chưa được một hồi, hẳn là vừa mới ngủ, ngươi hiện tại đi, sợ là sẽ quấy rối y. . .
Huống hồ, ngày hôm nay là lễ đầy tháng hài tử của ngươi và tiểu Khuynh, tiểu Khuynh đã không ở, ngươi lại rời đi, chẳng phải là thất lễ sao? ? ?”
Tần Vô Song chỉ phải ngừng lại cước bộ, vừa lúc người ở một bên nổi lên hăng hái đối với tiểu Bảo trong lòng hắn, hắn liền mang theo tiểu Bảo đi gặp các vị trưởng bối.
Tần Vô Phong lúc này cũng không ở đại sảnh, hắn cùng với Tần Vô Song gần như không song song xuất hiện trước mặt Vân Khuynh.
Hôm nay là lễ đầy tháng của đại Bảo tiểu Bảo, lúc mới cử hành nghi thức hắn vẫn còn ở, sau lại nhìn Vân Khuynh và Tần Vô Song mỗi người một oa oa vui cười hạnh phúc bình yên, liền cảm thấy tâm có chút khó chịu.
Sau đó hắn đem một phòng náo nhiệt này để lại cho người khác, còn mình trở lại xử lý sự vụ.
Bởi vậy, khi mọi người phát hiện Vân Khuynh rời đi, Vân Khuynh đã ở ngoài trăm dặm. Đăng bởi: admin
Lễ đầy tháng của Đại Bảo và tiểu Bảo, cũng không mời quá nhiều người.
Đều là người của Tần gia, còn có các trưởng lão của Cô Sa trấn.
Các trưởng lão đối với một đôi tiểu oa nhi nhỏ nhất hiện nay của Tần gia, đều phi thường yêu thích, tranh nhau đòi thu làm đồ đệ hoặc là nhận làm tiểu kiền tôn.
Đối với chuyện nhận làm tiểu kiền tôn, Liên Duyệt và Tần Du Hàn tự nhiên sẽ không phản đối, thế nhưng sư phụ của hai oa oa xác thực phải chọn kỹ.
Hơn nữa, còn phải đợi đại Bảo tiểu Bảo đến một tuổi làm lễ trảo chu xong mới có thể quyết định rốt cuộc nên chọn kiểu sư phụ nào cho bọn hắn.
Lễ đầy tháng, là một nghi thức chính thức lấy tên.
Người xưa nói: “Danh dĩ chính thể”, danh là dùng để làm ký hiệu, tỏ rõ danh phận, cực kỳ quan trọng.
Cho nên lễ đầy tháng, là quyết không thể bỏ qua.
Người Tần gia luôn luôn ngạo nghễ, ngoại trừ tổ tiên trưởng bối ra thì không quỳ trời không quỳ đất, cho nên quy trình ở trong ý thức đều lược đi không ít trình tự.
Lúc Tần Du Hàn rửa tay dâng hương hành lễ với tổ tiên, Tần Vô Song ôm đại Bảo, Vân Khuynh ôm tiểu Bảo, chậm rãi đi ra, lúc này các trưởng lão thường ngày cực kỳ hoạt bát đều đứng trang nghiêm nghênh tiếp.
Mặc dù có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa, thế nhưng hai người oa oa, Vân Khuynh một mình ôm thực sự là vất vả.
Đám lão đầu này là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khuynh, chỉ cảm thấy Vân Khuynh ăn mặc một thân trường bào màu trắng bạc, thân hình nhỏ bé, mặt mày như tranh, ôn nhuận như ngọc, cửa tay áo và cổ áo đều mang theo lông tơ nhung nhìn qua rất giống một cô nương thanh tú. . .
Không, hoặc là nói, ngay cả cô nương cũng không đẹp như thế.
Thế nhưng, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng Tần Du Hàn và Liên Duyệt kiên quyết nói hai oa oa này là xuất từ y.
Nếu vấn đề con nối dòng đã được giải quyết, đám lão đầu này đương nhiên sẽ không lưu ý giới tính của y.
Sau khi nhìn thấy Vân Khuynh, đám lão bà lão đầu này, dưới đáy lòng thậm chí còn nghĩ thân thể Vân Khuynh quá gầy yếu, đều hạ quyết tâm sau đó có cơ hội phải chăm sóc y thật tốt. . .
Để y sinh thêm cho Tần gia mấy oa oa đáng yêu.
Sau đó Tần Vô Song đọc tên của đại Bảo tiểu Bảo, Tần Kính Huyền, Tần Kính Quân.
Hôm nay tâm tình mọi người đều là vạn lý trời quang phi thường vui mừng, chỉ có Vân Khuynh một mình lộ vẻ cười yếu ớt, mặt mày có chút u buồn.
Tâm tình Tần Vô Song hẳn là tốt nhất, hai oa oa này, tuy rằng đều rất nhỏ, nhưng lại khiến hắn yêu thích kiêu ngạo đến cực điểm.
Hắn ôm tiểu oa nhi đi tới đám trưởng lão nhất nhất vì đại Bảo trong tay nhận thức từng người.
Lúc này Vân Khuynh còn lại là nhìn thân ảnh Tần Vô Song bị đàn người bao phủ, đem tiểu bảo bảo trong lòng đưa cho Liên Duyệt, ánh mắt y ưu thương lướt qua Liên Duyệt đã có tôn tử, nhưng như trước mỹ lệ không hiện lão, trong ánh mắt mang theo một tia hâm mộ và lưu luyến.
“Nương. . . Tỷ, ngày hôm nay đứng lâu, thân thể ta có chút không khỏe, muốn đi về nghỉ ngơi một chút, tiểu Bảo đành nhờ ngươi.”
Còn sợ Liên Duyệt nhìn thấu tâm tư của mình, Vân Khuynh không dám nhìn lâu, chỉ phải buông xuống đôi mắt nhìn tiểu oa nhi quơ quơ bàn tay nhỏ trắng noãn, nhếch miệng cười với y.
Sau đó, Vân Khuynh lại quay đầu nhìn về phía đoàn người, không biết đại Bảo trong tay Tần Vô Song lúc này bị người vây quanh có dáng dấp như thế nào.
Liên Duyệt nhìn Vân Khuynh mất hồn mất vía, không khỏi hơi hơi trầm tư, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Nàng gật đầu: “Thân thể quan trọng, tiểu Khuynh đi trước nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho ta là được.”
Vân Khuynh lưu luyến tạm biệt Liên Duyệt rời đi.
Sau khi thân ảnh Vân Khuynh biến mất, Liên Duyệt lập tức đem tiểu oa nhi đưa cho Tần Du Hàn, đi tới hậu đường giương giọng nói: “Long Liễm.”
Long Liễm gần đây trên cơ bản vẫn làm ám vệ tư nhân cho Vân Khuynh lập tức xuất hiện.
Một thân áo đỏ, lạnh lùng mà diễm lệ: “Phu nhân?”
“Tiểu Khuynh sợ là muốn rời khỏi Tần gia. . .
Long Liễm, trong lục đại ảnh vệ, ta đối với ngươi là quen thuộc nhất, thân cận nhất, tiểu anh nhi năm xưa nhặt được bên bờ sông, hôm nay đã lớn như vậy, còn đẹp như thế.
Ta biết trong sáu đại ảnh vệ Tần gia, trừ ngươi và Long Khiêm ra, bọn họ đều đã có người mình nhận định.
Nếu ở Tần gia tìm không được người muốn ở bên suốt đời, như vậy ngươi liền ra ngoài tìm đi. . .
Chút nữa thông tri cho Long Khiêm, ngươi và Long Khiêm hai người, đều phải theo tiểu Khuynh rời đi.
Sau khi rời đi Tần phủ, các ngươi phải bảo vệ tiểu Khuynh, chăm sóc tiểu Khuynh không cho bất cứ kẻ nào làm khó y. . .
Nói chung, trước khi quay về Tần gia, tiểu Khuynh chính là chủ tử của các ngươi, bất luận là yêu cầu dạng gì, cũng không được trái ý tiểu Khuynh. . .”
Liên Duyệt vừa nói, trên khuôn mặt vừa hiện lên toàn bộ lo lắng, nàng thậm chí có chút cấp thiết vươn tay cầm tay Long Liễm: “Tiểu Khuynh với ta mà nói là rất quan trọng, ta đối với y, thậm chí còn để bụng hơn so với tiểu Phong tiểu Song, mong muốn ngươi và Long Khiêm có thể chăm sóc cho tiểu Khuynh thật tốt.”
Long Liễm có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn như cũ gật đầu nói: “Phu nhân xin yên tâm, trước khi trở lại Tần phủ, thuộc hạ và Long Khiêm nhất định sẽ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt.”
Liên Duyệt giật mình, vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Đi đi, chờ đến khi Khuynh nhi muốn trở về liền dẫn y trở về. . .”
Nói như thế nào cũng ở chung với Vân Khuynh hai kiếp, nàng đối với tính tình Vân Khuynh, hiểu rất rõ.
Vân Khuynh từ đời trước đã là một người cực kỳ dễ rơi vào ngõ cụt, sau lại bị Ngụy Quang Hàn chối bỏ tình yêu của y, dưới đáy lòng y càng ẩn sâu tự ti và phủ định chính mình.
Đối mặt với Tần Vô Song ưu tú, Vân Khuynh sợ là sớm đã có ý tự ti, sau lại Tần Vô Phong xen vào, càng khiến y kéo thêm vài phần tự trách.
Thế nhưng, Liên Duyệt nghĩ, nguyên nhân chân chính Vân Khuynh rời đi, và là nguyên nhân quan trọng nhất, sợ rằng không phải những điều này, mà là ——
Y không thể đối mặt với tâm của mình.
Vân Khuynh đối với ái tình, vẫn ôm khát vọng, ôm ước mơ, thậm chí y là người tin tưởng và ngưỡng mộ ái tình.
Sợ là chính y, cũng đã nhận ra y đối với cảm tình của Tần Vô Phong cũng không phải là thờ ơ.
Điều này hẳn là làm y rất khó chấp nhận! ! !
Chắc hẳn y không thể tin, cũng không thể đối mặt với chuyện mình song song yêu hai người, cho nên mới rời đi.
Dù sao, một người vẫn luôn khát vọng và tín ngưỡng gì đó, bị chính mình phá vỡ, là chuyện rất khó chấp nhận. . .
Giống như là phản bội chính mình. . .
Nghĩ vậy, Liên Duyệt liền không tự chủ được nguyện ý thả y đi.
Ra ngoài kiến thức thế giới, mở mang tầm mắt, rồi giải giải sầu cũng tốt.
Dù sao Vân Khuynh sẽ không chân chính tách rời Tần gia, Liên Duyệt tin tưởng, Vân Khuynh trọng cảm tình, nhất định sẽ trở lại Tần gia.
Chỉ cần y qua được cửa ải của mình, chỉ cần y nghĩ thông suốt. . .
Y sẽ lại trở về. . .
Liên Duyệt thu hồi tâm tình, nặng nề thở dài một tiếng.
Nàng biết rõ Vân Khuynh muốn rời đi, không chỉ không ngăn cản, trái lại còn phái Long Liễm và Long Khiêm giúp y.
Nàng chỉ là không muốn làm khó Vân Khuynh, không muốn y thống khổ, cũng không nỡ để Tần Vô Song và Tần Vô Phong từng bước ép sát y, cho nên, nàng lựa chọn như vậy.
Mong muốn đây là sự lựa chọn chính xác, mong muốn ngày sau nàng sẽ không hối hận vì sự lựa chọn này.
Vân Khuynh cầm lấy hành lý không quá nhiều, nhìn quanh trong phòng, y thực sự rất không muốn.
Y biết cửa sau của Tần phủ có lẽ thưa thớt người, y dự định từ cửa sau, lén lút ra ngoài.
Đáng tiếc y nghĩ quá giản đơn, cho dù tôi tớ Tần gia không nhiều lắm, thế nhưng đối với thủ vệ các nơi vẫn là tương đương nghiêm khắc.
May là vừa vặn y chưa đi, Long Liễm và Long Khiêm liền đi tới.
Hai người quỳ một gối xuống trước mặt Vân Khuynh: “Thỉnh nhị thiếu phu nhân mang theo chúng ta.”
Vân Khuynh khiếp sợ lui về phía sau một bước, trợn tròn một đôi con mắt thật to, vươn ngón tay có chút run run chỉ vào bọn họ: “Các ngươi. . .”
Các ngươi làm thế nào biết ta muốn rời đi? ? ?
Vân Khuynh còn chưa nói ra miệng, Long Liễm liền nói: “Phu nhân muốn thuộc hạ hai người bảo hộ an toàn cho nhị thiếu phu nhân, sau đó nhị thiếu phu nhân chính là chủ nhân của thuộc hạ hai người.”
Vân Khuynh giật mình, lẩm bẩm nói: “Tỷ. . .”
Tâm trạng xoay chuyển trăm lần, Liên Duyệt quả nhiên là hiểu y. . .
Thế nhưng, Long Liễm và Long Khiêm rốt cuộc có nên mang theo không? ? ?
Mang theo, chẳng phải là bại lộ hành tung chính mình? ? ?
Long Liễm như là nhìn ra tâm tư Vân Khuynh:
“Phu nhân từng căn dặn thuộc hạ, trước khi quay về Tần gia, chúng thuộc hạ tất cả chỉ nghe nhị thiếu phu nhân phân phó. . .
Lúc nào nhị thiếu phu nhân muốn trở về, chúng thuộc hạ mới có thể mang nhị thiếu phu nhân trở về.”
Vân Khuynh nghe xong hơi nhíu mày.
Ý của Liên Duyệt, là cho phép y rời đi, nhưng tuyệt không cho phép y cả đời cũng không trở về.
Thoáng trầm tư một chút xong, Vân Khuynh hỏi Long Liễm: “Nếu là ta mang theo các ngươi, người Tần gia tìm ta, ta muốn các ngươi dẫn dắt người rời đi, hoặc là che chở ta không bị Tần gia phát hiện, các ngươi có bằng lòng hay không? ? ?”
“Điều này. . .”
Long Liễm giật mình, nghĩ lại lời Liên Duyệt nói, gật đầu: “Rời khỏi Tần phủ, chúng thuộc hạ chỉ có nhị thiếu phu nhân một người chủ tử, tự nhiên nguyện ý.”
Vân Khuynh lặng lẽ thở ra một hơi, trầm tĩnh lại.
Một mình y, khuôn mặt vẫn không thể che giấu, chỉ có một chút nội lực, võ công thì không có chút nào, có thể nói là tay trói gà không chặt, không thể nói là không xung động, không thể nói là không nguy hiểm, mang theo Long Liễm Long Khiêm, biết đâu cũng tốt.
Đáy lòng Vân Khuynh chỉ nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩ tới, có lẽ ở trong tiềm thức của y muốn lần thứ hai trở lại Tần phủ, cho nên mới để người Tần gia giữ ở bên người.
Lúc ba người chuẩn bị rời đi, Vân Khuynh lại hỏi Long Liễm có biết thuật dịch dung.
Y không biết, nhưng Long Liễm thân là người đứng đầu lục đại ảnh vệ Tần gia, hẳn là tương đối toàn năng chứ nhỉ? ? ?
Long Liễm quả nhiên trả lời là có, sau đó lại giản đơn dịch dung cho Vân Khuynh.
Làm như vậy cũng rất hợp ý Long Liễm, lúc ban đầu, nàng đã cảm thấy dung mạo của nhị thiếu phu nhân này quá mức bắt mắt, sau đó muốn không bị tìm ra cũng rất khó.
Cũng không nghĩ Vân Khuynh không thèm để ý đối với bề ngoài, lại chủ động kêu nàng dịch dung cho y.
Liên Duyệt chủ động để Vân Khuynh rời đi, tự nhiên là ở phía trước ngoài sáng trong tối giúp y lôi kéo mọi người, cho nên thời gian cũng coi như có nhiều.
Long Liễm hỏi Vân Khuynh muốn ra ngoài như thế nào, Vân Khuynh nói ra ý kiến, ý kiến của y khiến Long Liễm đen mặt.
Cuối cùng Long Liễm cũng bất chấp đại bất kính gì gì đó, trực tiếp nắm áo Vân Khuynh, dựa vào tuyệt đỉnh khinh công, dễ dàng tránh thoát Tần gia nàng hiểu biết quen thuộc không gì sánh được này, ba người dễ dàng ra khỏi Tần phủ.
Ra khỏi Tần phủ, Vân Khuynh liền cảm thấy thương cảm không muốn, y ở đây dĩ nhiên đã chừng một năm, từ lâu đã sinh ra cảm tình. . .
Hơn nữa, đại Bảo tiểu Bảo của y, y đến bây giờ còn đang áy náy và hổ thẹn với chúng.
Hai hài tử đáng thương vừa đầy tháng. . .
Y làm ba ba, nhưng lại lựa chọn rời đi. . .
Mong muốn Liên Duyệt Vô Song Vô Phong bọn họ có thể bảo vệ bọn họ nhiều hơn. . .
Tần Vô Song và Tần Vô Phong, thậm chí là Tần Du Hàn, nằm mơ cũng không ngờ tới Vân Khuynh lại rời đi, càng thật không ngờ Liên Duyệt lại giúp y rời đi.
Chờ cho đại Bảo nhận biết với tất cả mọi người, lúc Tần Vô Song đi tìm tiểu Bảo, hắn mới biết được tiểu Bảo ở trong lòng nương hắn, mà Vân Khuynh từ lâu đã không có hình bóng.
Tần Vô Song đổi lại tiểu oa nhi ôm trong lòng với Liên Duyệt, có chút lo lắng nói: “Nương, Khuynh nhi đâu?”
Liên Duyệt tương đương trấn định, nét mặt nàng dáng cười như trước, nhìn không ra một chút khác thường: “Tiểu Khuynh nói thân thể khó chịu, đã xuống dưới nghỉ ngơi rồi.”
Tần Vô Song nhướng mày, trong lòng thấp thỏm, lập tức liền biến mất ý niệm muốn chơi đùa với tiểu Bảo, mở miệng nói: “Khó chịu sao. . . Để ta đi xem.”
Liên Duyệt lắc đầu, mở miệng ngăn cản:
“Tiểu Khuynh trở lại chưa được một hồi, hẳn là vừa mới ngủ, ngươi hiện tại đi, sợ là sẽ quấy rối y. . .
Huống hồ, ngày hôm nay là lễ đầy tháng hài tử của ngươi và tiểu Khuynh, tiểu Khuynh đã không ở, ngươi lại rời đi, chẳng phải là thất lễ sao? ? ?”
Tần Vô Song chỉ phải ngừng lại cước bộ, vừa lúc người ở một bên nổi lên hăng hái đối với tiểu Bảo trong lòng hắn, hắn liền mang theo tiểu Bảo đi gặp các vị trưởng bối.
Tần Vô Phong lúc này cũng không ở đại sảnh, hắn cùng với Tần Vô Song gần như không song song xuất hiện trước mặt Vân Khuynh.
Hôm nay là lễ đầy tháng của đại Bảo tiểu Bảo, lúc mới cử hành nghi thức hắn vẫn còn ở, sau lại nhìn Vân Khuynh và Tần Vô Song mỗi người một oa oa vui cười hạnh phúc bình yên, liền cảm thấy tâm có chút khó chịu.
Sau đó hắn đem một phòng náo nhiệt này để lại cho người khác, còn mình trở lại xử lý sự vụ.
Bởi vậy, khi mọi người phát hiện Vân Khuynh rời đi, Vân Khuynh đã ở ngoài trăm dặm. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất